• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Trúc mã thất cách (1 Viewer)

  • Chương 3

Thanh âm nghẹn ở yết hầu phát không ra, tôi nhào qua, bế bé mèo lên.
Nó cuộn người tròn vo, lông nó vốn dài mượt mà, nhưng giờ phút này lông cả người lộn xộn, bên miệng chảy ra một màu đỏ tươi chói mắt.

Tôi cả người cứng đơ tại chỗ, trong nháy mắt, giống như tôi đang lạc ở một nơi hoang dã, bên tai chỉ có thể nghe được tiếng gió lạnh thấu xương.

Thật lâu sau, tôi trì trệ mà ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Dương.
Môi hắn rung hai cái, ánh sáng ở đáy mắt trong nháy mắt u ám: “…… Tiểu Lý.”

“Đừng gọi tôi như vậy.” Tôi giống như mất đi sức lực toàn thân, “Tôi ngại ghê tởm, thật sự ghê tởm, Lục Dương.”

6
Tôi ôm bé mèo đi bệnh viện.
Nó cả người cứng đờ, bác sĩ nói đầu nó bị chấn thương hơn nữa não xuất huyết, đã cứu không được nữa.

Kỳ thật là lúc sơ trung, tôi cùng Lục Dương cùng nhau cứu trợ một con mèo hoang.
Lúc ấy mưa to, nó bị mắc kẹt dưới giếng, chúng tôi suy nghĩ rất nhiều biện pháp mới cứu nó lên.

Sau này chúng tôi yêu đương, Lục Dương còn nói: “Chờ chúng ta kết hôn, liền mua một cái nơ nhỏ cho bé mèo đeo lên, để nó đi ở phía trước làm hoa đồng.”

So với Lục Dương, bé mèo thích tôi hơn.
Chỉ cần tôi về nhà, nó liền sẽ chạy tới, ở bên chân tôi cọ tới cọ lui, thậm chí nhảy vào trong lòng ngực tôi, vùi đầu vào ngực tôi nhẹ nhàng làm nũng.

Dù Lục Dương có chiều chuộng nó, nó cũng không nhiệt tình với hắn như vậy.
Tiếng bước chân từ xa tới gần, tôi nghe giọng Lục Dương vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Tiểu Lý, bé mèo……”

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt thất thần mà nhìn hắn: “Anh kêu nó làm gì, Lục Dương? Là anh đánh chết nó, hiện tại anh hỏi làm gì?”
Từ trong mắt hắn, tôi rõ ràng thấy bộ dáng của mình hiện giờ.

Đầy hận ý.
Lục Dương giống như bị đánh tan, hắn ở trước mặt tôi quỳ xuống, thanh âm run rẩy:
“Là anh sai…… Tiểu Lý, chúng ta lại đi cứu một con mèo, anh lại bồi em cứu một con mèo……”

Tôi đang muốn nói chuyện, ánh mắt bỗng nhiên dừng ở sườn vai hắn.
Nơi đó có một vệt đỏ tươi đẹp.
Giống như có bàn tay vô hình bóp chặt yết hầu tôi, hoặc là bị đè xuống đáy hồ sâu, tôi cơ hồ không thở nổi.

Thật vất vả phục hồi tinh thần lại, tôi thế nhưng cười: “Lục Dương, anh có phải không chú ý hay không, trên vai anh còn có dấu hôn kìa.”
Hắn giơ tay che lại đầu vai rồi hơi kéo cổ áo ra, theo bản năng nói: “Này không phải đêm qua ——”

Sau đó rốt cuộc không nói chuyện.
Hành lang ở bệnh viện thú y trống rỗng, chỉ còn tiếng gió lùa.
“Cho nên các người lúc trước từng ngủ với nhau, có phải hay không?”

Hắn không trả lời, chỉ tuyệt vọng nhìn tôi.
“Lục Dương, quá bẩn, anh quá bẩn.”
Sau tất cả, mọi chuyện lướt qua tâm trí tôi như một bộ phim điện ảnh.

Lục Dương không lên tiếng mà đi theo tôi, tôi lười xua đuổi hắn, chỉ trầm mặc an táng cho bé mèo, ở trước bia mộ của nó đặt một bó cúc nhỏ, và đồ ăn hộp cho mèo.

Sau khi về nhà, ba mẹ tôi ngăn Lục Dương ở ngoài cửa.
Bởi vì từ nhỏ cùng nhau lớn lên, bọn họ nhìn thấy Lục Dương, trước nay đều cười tủm tỉm.

Tôi lần đầu tiên thấy mẹ tôi nổi giận với Lục Dương: “Mày rốt cuộc làm cái gì? Rốt cuộc mày làm cái gì với Khanh Khanh?!”
Bà thậm chí muốn nhào qua động thủ, bị ba tôi ôm chặt.

Ông nhìn Lục Dương, ngữ khí lạnh như băng: “Anh trở về đi, Khanh Khanh không muốn gặp anh, tôi sẽ không để anh bước vào nhà tôi một bước nào nữa.”

Tối hôm đó tôi mơ thấy nhiều thứ.
Mơ thấy năm bảy tuổi, tôi mới vừa học tiểu học, trời xui đất khiến cùng Lục Dương ngồi cùng bàn.
Mơ thấy sinh nhật năm mười tuổi, hắn chọc tôi tức giận, tôi xụ mặt một ngày không để ý hắn, Lục Dương mua cái bánh kem hai tầng mang đến tìm tôi, cười nói: “Tiểu Lý Tiểu Lý, để ý tới tôi đi mà.”

Mơ thấy ngày mưa năm mười bốn tuổi, tôi cùng Lục Dương ngồi xổm cạnh giếng, nôn nóng mà nhìn bé mèo bên trong.
Mơ thấy mùa hè năm 18 tuổi, tôi cùng Lục Dương đứng ở dưới giàn hoa tử đằng, nhận lời thổ lộ của hắn.

Tôi cho rằng tôi sẽ mặc váy cưới, cùng hắn đi đến cuối thảm đỏ.
Tôi cho rằng khoảng cách không là vấn đề, tình yêu chân thành có thể ngăn cản hết thảy.

Tôi cho rằng tình cảm thanh mai trúc mã mười mấy năm, có thể chiến thắng bốn năm tạm thời chia lìa.
Đều là tôi tự cho là đúng.

Từ bạn bè đến người yêu, trong cuộc đời tôi mười lăm năm tuổi trẻ xán lạn nhất, đều cùng Lục Dương trói định ở bên nhau.
Nhìn lại bất kỳ khoảnh khắc nào, cơ hồ đều có hắn, giữa chúng tôi cơ hồ không có khoảng cách.

Tối hôm đó mưa rất lớn, cùng với từng tiếng sấm vào mùa xuân, tôi bừng tỉnh lại.
Cầm cái túi, tôi bắt đầu thu dọn đồ mà mình cất giữ.

Từ bảy tuổi đến bây giờ, mỗi một món quà Lục Dương tặng cho tôi, đầy hai túi lớn.
Dọn xong, trời đã hoàn toàn sáng.
Tôi xách theo túi xuống lầu, lại ở ngoài cửa thấy Lục Dương.

Hắn cả người ướt đẫm, hoàn toàn bị nước mưa làm ướt sũng, hình như là ở trong mưa đứng suốt một đêm.
Nhìn thấy tôi, hắn kêu: “Khanh Khanh……”

“Khanh Khanh, chỉ cần em tha thứ cho anh, cái gì anh cũng có thể làm.”
Tôi ngay trước mặt hắn ném hai túi quà to vào thùng rác, xoay người mặt vô cảm mà nhìn hắn: “Vậy anh đi tìm chết đi.”

“Đi đền tội cho bé mèo, tôi liền tha thứ cho anh.”
Từ trước tôi vẫn luôn cảm thấy Lục Dương có đôi mắt thật xinh đẹp, như là bị ánh mặt trời chiếu thành màu hổ phách.

Nhưng khi đôi mắt này chứa đựng ý hối lỗi không thể vãn hồi hối cùng đau đớn, lại giống một vũng bùn lầy lội.
“Lục Dương, anh biết không?” Tôi gằn từng chữ một mà nói, “Tôi vốn dĩ thay đổi trường thi lên thạc sĩ, lần này đi thành phố N, chính là muốn nói tin tức này cho anh.”

“Sao anh dơ như vậy, cứ như vậy nhịn không nổi sao? Anh cùng Diêu Thiến mới quen biết bao lâu, liền gấp không chờ nổi mà ngủ với cô ta? Không phải học muội sao, không phải bạn khác phái sao?”

“Đừng nói nữa, Tiểu Lý.”
Lông mi hắn rung hai cái, nước mắt cũng rơi xuống, “Chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn, là sau khi về trường học, có một lần câu lạc bộ đến biệt thự vùng ngoại thành, cô ấy uống say, khóc lóc tới chất vấn anh vì sao hủy kết bạn với cô ấy……”

“Nhưng anh không định tiến xa với cô ấy. Tiểu Lý, anh chỉ muốn kết hôn với em.”
“Đúng vậy, anh không nghĩ tới tương lai của mấy người, anh chỉ hưởng thụ cái kích thích thâu hoan. Không chỉ vậy, các người còn kìm nén không được mà khoe trước mặt tôi. Anh biết tôi thích anh, cho rằng tôi có thể vì tất cả mà tha thứ cho anh.”

Tôi vô cảm nhìn hắn, “Lục Dương, chúng ta quen biết mười lăm năm, suốt mười lăm năm.”
“Ba năm yêu nhau này, là ba năm vui vẻ nhất của tôi. Cho dù chúng ta một năm gặp mặt một lần, thời gian gặp nhau lại ngắn ngủi, chỉ cần tưởng tượng đến tương lai lâu dài chúng ta sẽ được ở bên nhau, từng ngày vượt qua, tôi đều cảm thấy càng gần tương lai tốt đẹp thêm một bước.”

“Nhưng anh không nghĩ như vậy.”
“Diêu Thiến uống rượu, anh cũng uống rượu sao? Chẳng qua là yêu xa đến năm thứ ba, anh cũng đã không chịu nổi tịch mịch; tương lai dài như vậy, hôn nhân vụn vặt như vậy, có phải về sau, còn sẽ xuất hiện vô số Diêu Thiến khác không?”

Hắn nhìn tôi, trong ánh mắt là tuyệt vọng hôi thối: “Nhưng anh xác định là anh yêu em, Tiểu Lý.”
“Có lẽ là vậy, nhưng hiện tại tôi nhìn thấy anh chỉ cảm thấy ghê tởm, thậm chí nhịn không được mà ——”

Tôi nâng tay lên, nặng nề mà tát hắn một bạt tai, “Hy vọng anh cút xa một chút.”
“Đừng đến quấy rầy tôi nữa, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát.”

“Hoặc là giết anh, đồng quy vu tận với anh.”

7
Muốn xóa bỏ dấu vết của Lục Dương khỏi cuộc đời tôi, không phải chuyện dễ dàng.
Sau khi ở nhà vài ngày, tôi về trường học.
Bạn cùng phòng thấy tôi, lắp bắp kinh hãi.

“Sao sắc mặt khó coi như vậy?” Cô ấy lo lắng vươn tay, xem xét trán tôi, “Khanh khanh, cậu bị bệnh sao?”
Tôi trì trệ lắc đầu, ôm eo cô ấy, nhẹ giọng nói: “Đã xảy ra một ít việc, nhưng tôi hiện tại nói không nên lời.”

Cô ấy trấn an vuốt đầu tôi: “Không sao, khi nào cậu muốn nói thì nói với tôi.”
Buổi tối cô ấy đi mua cơm, cũng mang theo một phần cho tôi.

Tôi mở túi, bỗng nghe thấy cô ấy chần chờ:
“Khanh Khanh, lúc tôi về, thấy bạn trai cậu đứng ở dưới ký túc xá.”
“Các người…… Cãi nhau sao?”

Tay của tôi ở trên chiếc đũa cứng lại, ngay sau đó cố gắng bình tĩnh: “Tôi chia tay.”
Cô ấy “A” một tiếng, trầm mặc hai giây, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”

Dù là bạn cùng phòng, hay bạn học cùng lớp, phàm là chỉ cần quen biết tôi một chút, đều biết tôi có bạn trai, là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Nhắc tới, bọn họ thậm chí tỏ vẻ hâm mộ: “Vậy giữa hai người chẳng phải là từ đầu đến cuối, đều chỉ có lẫn nhau?”

Khi đó tôi vừa thẹn thùng vừa kiêu ngạo mà dương khóe môi: “Chứ sao nữa.”
Giờ nghĩ lại, tôi đã từng hoàn toàn tin tưởng, Lục Dương giống tôi, chưa từng có ý niệm khác.

Buồn cười thật.
Ở giỏ hàng mua sắm, tôi bỏ vào rất nhiều váy cưới cùng tây trang, còn có các vật trang trí hôn lễ.

Tôi luôn nghĩ, tuy ngày đó còn rất xa, nhưng đồ vật đã nhiều lại vụn vặt, từng chút tự mình chọn lựa cũng tốt.
Tối đó, tôi nằm trên giường ở ký túc xá, xóa hết hơn tám trăm món trong giỏ hàng.

Lúc xóa tôi không khóc, chỉ không khỏi nhớ lại.
Ba năm nay, cũng không phải không có người tỏ tình với tôi.
Nhưng bọn họ mới vừa mở miệng, đã bị tôi cự tuyệt.

Hầu hết họ cũng đều đúng mực, lễ phép mà tạm biệt sau đó rời đi.
Chỉ có một sinh viên thể dục, không chịu từ bỏ mà tặng hoa tặng quà cho tôi, lại ở thư viện dưới ký túc xá, một hai bắt tôi xem xét anh ta.

Cuối cùng anh ta thẹn quá thành giận:
“Cậu thật sự cho rằng bạn trai cậu chưa từng có tâm tư khác à? Nam nhân hiểu biết nam nhân nhất, trong ba năm, nói không chừng hắn lén cậu ăn vụng không biết bao nhiêu lần!”

Nhưng tôi hoàn toàn tin tưởng Lục Dương, bởi vậy chỉ không thèm để ý mà cười:
“Nếu suy đoán như vậy có thể khiến tâm tình ti tiện của cậu dễ chịu hơn một chút, tôi cũng không ngại.”

Tôi cứ vậy tin tưởng hắn.
Sao tôi lại cứ vậy mà tin tưởng hắn?
Sáng hôm sau tôi cùng bạn cùng phòng đi học, sương sớm còn chưa tan, Lục Dương đã đứng ở dưới tàng cây.

Tôi cho rằng hắn sẽ đi tới, sẽ nói gì đó với tôi.
Nhưng hắn không nhúc nhích, chỉ đứng ở tại chỗ, lưu luyến nhưng cẩn thận mà nhìn tôi.
Suốt nửa tháng sau, đều là như thế này.

Hắn hình như không trở về đi học, cũng không để ý tới bất kỳ chuyện gì khác.
Bạn cùng phòng dường như cũng hiểu rõ, mỗi lần gặp mặt, đều sẽ cẩn thận mà bảo vệ tôi ở sau người, cảnh giác mà trừng mắt Lục Dương.

Có một ngày ký túc xá liên hoan, cô ấy uống say, trên đường trở về thấy Lục Dương còn chờ ở nơi đó, chỉ vào hắn mắng to:
“Lúc ấy Khanh Khanh bắt cậu hủy kết bạn, cậu hống hách lắm mà? Hiện tại mọi chuyện đã xảy ra rồi, cậu hối hận cái gì, lại tới diễn cảnh chung tình hả? Tôi khinh!”

Lục Dương trầm mặc mà nhìn tôi.
Qua mấy ngày, trường học tổ chức chạy 800 mét.
Khi còn nhỏ trái tim tôi không tốt, sau này phải thường uống thuốc, mới hoạt động giống người bình thường.

Tôi chạy rất chậm, nhưng không biết có phải do gần đây tâm tình ủ dột không, ảnh hưởng thân thể, sau khi chạy xong tôi chống đầu gối thở dốc dồn dập, bỗng trước mắt tối sầm, ngã quỵ xuống.

Trong mông lung, có người bế tôi lên đi đâu đó.
Mùi hương trên người hắn, hình như đã từng rất quen thuộc, hiện giờ đã quá xa lạ.
Cuối cùng tôi mở mắt ra thấy mình nằm trên giường bệnh, thấy bạn cùng phòng lo lắng, và Lục Dương đứng cách đó không xa.

Tôi liền biết người đưa tôi đi là ai.
Trầm mặc một lát, tôi nói với bạn cùng phòng: “Cậu đi ra ngoài trước đi, tôi nói chuyện riêng với cậu ta một chút.”

Cô ấy lo lắng mà nhìn tôi.
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu.”
Chờ cô ấy đi khỏi, Lục Dương đến gần tôi một bước, nhìn tôi: “Tiểu Lý.”

Tôi bỗng cầm ly nước trên tủ đầu giường, dùng sức đập hắn.
Hắn không tránh không né, ly pha lê nện vào thái dương của hắn, sau đó rơi xuống đất, vỡ vụn, máu tươi từng giọt mà chảy xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom