• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Trùm trường, tiếng lòng của cậu làm phiền tôi (2 Viewers)

  • Chương 2

10

Lúc ăn xế, canteen chật ních người, tôi và Lý Mộng bưng khay cơm, đang lo lắng không có chỗ ngồi.

Cậu ấy nhìn quanh một vòng, sau đó kéo tôi bước về phía tay trái.

“Ráng ngồi chen chúc với nhóm Cố Phong một chút vậy.”

Cố Phong? Vậy Thẩm Dục có ở đây hay không?

Nhưng Lý Mộng không cho tôi cơ hội chần chừ, cậu ấy đã đè tôi ngồi xuống.

Thật trùng hợp, Thẩm Dục cũng đang ở đây.

Đối diện tôi, Thẩm Dục nhướng mày.

Tưởng tượng đến cuối cùng, cậu ấy gửi một nhãn dán hình ớt cựa gà*, tôi xấu hổ đến mức cuộn tròn ngón chân lại.
(* Nguyên văn là 小米辣表情包, chỉ mấy cái nhãn dán hoặc GIF nheo mắt lại, ý là không nỡ nhìn thẳng, dùng cho những nội dung khiến người xem không thoải mái, nhìn thấy cay mắt.)

[Nguyên một mâm cơm của vợ yêu đều là ớt cay, hu hu hu, cô ấy thật sự ghét bỏ mình hay sao?]

Tôi nương theo ánh mắt của Thẩm Dục, nhìn về hai phần ớt cựa gà của tôi, im lặng.

Lý Mộng cho rằng Thẩm Dục đang khiếp sợ trước khả năng ăn cay của tôi, vỗ vai tôi, kiêu ngạo nói:

“Hiểu Hiểu nhà chúng tôi, nếu không có cay thì sẽ khó chịu, đặc biệt là món ớt cựa gà, đặc sản của quê cậu ấy, cậu ấy có thể khen không dứt miệng.”

Sắc mặt của Thẩm Dục ngay lập tức trầm xuống.

“Hứa Hiểu, khẩu vị của cậu cũng nặng quá ha.”

Tôi: “……”

“No rồi.” Thẩm Dục hờn dỗi liếc mắt nhìn tôi một cái, sau đó bưng mâm cơm đứng lên đi rồi.

Cố Phong sững người không hiểu ra sao, nhìn về phía bóng lưng của cậu ấy, hô to: “Cậu mới ăn được mấy miếng thôi mà? Chờ lát nữa chẳng phải còn rèn luyện sức bền hả, cậu có đủ sức chạy không?”

Lý Mộng bắt đầu trò chuyện cùng Cố Phong: “Thẩm Dục nỗ lực đến như vậy á? Nghe nói báo danh chạy 3000 mét đều là bên học viện thể thao, cậu ấy không có phần thắng, chỉ cần báo danh cho đủ số lượng là được mà.”

Tôi ngồi một bên, dỏng lỗ tai lên.

Không phải tôi muốn nghe lén, mà là âm lượng của Cố Phong có chút lớn.

“Thằng nhãi Thẩm Dục kia sĩ diện, một hai phải chạy được giải nhất để khoe khoang trước mặt mọi người.”

Cố Phong nói, ánh mắt còn cố ý vô tình mà liếc về phía tôi.

Tôi ngay lập tức cúi đầu giả vờ ăn cơm.

Dùng đũa đếm từng hạt gạo.

Lý Mộng bỗng dưng nghĩ đến cái gì, nói: “Hiểu Hiểu, tớ nghe nói Vương Vân ở phòng ngủ kế bên, vì giảm cân nên không ăn cơm mà chạy 5km, kết quả tụt huyết áp té xỉu giữa sân thể dục. Nhưng Thẩm Dục chắc sẽ không như vậy đâu ha, cậu ấy khỏe như vậy mà.”

Cố Phong hử nhẹ một tiếng: “Sao cậu biết Thẩm Dục khỏe!”

Lý Mộng khinh thường mà nói: “Tôi có mắt mà, đâu giống như cậu, vừa nhìn đã biết cậu yêu rồi.”

Cố Phong: “……”

11

Sau khi tạm biệt Lý Mộng, Cố Phong, lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn vào mua sandwich và sữa bò.

Thẩm Dục mang lại vẻ vang cho lớp, tôi là lớp trưởng, sao có thể trơ mắt nhìn cậu ấy tụt huyết áp được.

Lúc đến sân thể dục, trời đã chập tối.

Quả đầu màu xanh lam nổi bật của cậu ấy khiến cho tôi vừa liếc mắt đã tìm ra cậu ấy giữa đám người.

Tôi bước lên phía trước, cậu ấy đang nói chuyện với người khác, vì vậy tôi lặng lẽ nép mình vào một bên.

“Anh Dục, vì rút ngắn khoảng cách với người bên học viện thể thao, ngày nào anh cũng liều mạng rèn luyện như vậy hả! Anh thật sự làm em cảm động phát khóc luôn đó, đường đường là trùm trường mà còn có cảm giác vinh dự chung với tập thể như vậy!”

Đàn em được Thẩm Dục mời ăn hạt dẻ rang đường, Thẩm Dục cắt ngang một tiếng:

“Cảm giác vinh dự thì liên quan gì đến anh, anh làm tất cả vì chị dâu của chúng mày thôi. Đây là lần đại hội thể thao đầu tiên kể từ khi cô ấy lên làm lớp trưởng, học viện quản lý của chúng ta không một ai báo danh thi chạy 3000 mét, không phải là để cho chị dâu chúng mày bị người ta chê cười à?”

Thẩm Dục thế nhưng……

Bàn tay đang cầm túi giấy của tôi không khỏi siết chặt lại.

Câu nói tiếp theo, tuy Thẩm Dục không nói ra miệng, nhưng tôi lại nghe được rõ ràng tiếng lòng của cậu ấy:

[Hơn nữa, nếu giành giải nhất thì có thể lên bục nhận thưởng. Nghe nói nữ sinh đều thích được tỏ tình trang trọng công khai, đến lúc đó, trước mặt toàn trường, hì hì hì……]

Tôi: “?”

Thật là thuyên Q*!
(* Nguyên văn là 栓 Q, có nghĩa là cảm ơn, là một từ lóng thịnh hàng trên mạng xã hội xứ Trung, bắt nguồn từ cách phát âm của cụm từ “thank you” trong tiếng Anh. Tương tự như từ “thanh kiều” bên tiếng Việt mình.)

Tôi rốt cuộc cũng không thể đích thân đưa sandwich cho Thẩm Dục.

Cho dù là không muốn mất mặt trước mọi người hay là vì chỉ muốn chuyên tâm học tập, đều chứng minh rằng tôi phải giữ khoảng cách với cậu ấy.

Tôi gọi một nam sinh đang đi qua bên cạnh, nhờ cậu ấy đưa đồ ăn cho Thẩm Dục, cũng liên tục dặn dò cậu ấy đừng nói là tôi đưa.

Nam sinh đồng ý xong xuôi, quay đầu lại lớn tiếng nói: “Anh Dục, có nữ sinh mua cho anh.”

Chỉ thấy Thẩm Dục ngay cả mí mắt cũng không nhúc nhích: “Vứt.”

[Tuy vợ yêu không có ở đây, nhưng tôi vẫn phải thủ thân như ngọc* vì cô ấy! Cho dù chết đói tôi cũng không ăn!]
(* Nguyên văn là 守身如玉, có nghĩa là giữ trong sạch.)

“Rột rột……”

Mặt Thẩm Dục đỏ lên, nhưng vẫn nhìn chằm chằm nam sinh vứt đồ ăn vào thùng rác.

Nam sinh gãi đầu, lẩm bẩm: “Tôi đã phụ sự kỳ vọng của lớp trưởng.”

[Lớp trưởng? Lớp trưởng của cậu ấy còn không phải là lớp trưởng của tôi sao? Vợ yêu mua??!]

[Cô ấy vẫn quan tâm đến tôi đúng không? Hoan hô, nhảy nhót, vui mừng!]

Trước ánh mắt khiếp sợ của nam sinh, Thẩm Dục đã nhanh như chớp mà moi túi giấy ra khỏi thùng rác.

“Tiểu Minh, cậu làm vậy là không đúng rồi, sao lại lãng phí thức ăn như vậy được!”

Tiểu Minh: “?”

Nhìn vẻ mặt tươi cười rạng rỡ của Thẩm Dục, ai không biết còn tưởng cậu ấy nhặt được bảo vật gì.

Thằng nhãi này.

Trong lòng tràn đầy cảm giác ấm áp.

Khóe môi tôi vô thức giương lên.

……

Lúc chuẩn bị về, tiếng chuông điện thoại của tôi vang lên.

Đầu dây bên kia điện thoại truyền vào lỗ tai âm thanh hung ác nham hiểm của người đàn ông.

12

Thẩm Dục không tìm tôi rèn luyện nữa.

Nhưng tôi vẫn thường xuyên bắt gặp bóng dáng của cậu ấy ở quanh đây.

Lúc tôi tập bóng rổ với Lý Mộng, một đầu tóc màu xanh lam luôn lướt ngang qua sân bóng.

Lúc chạy ban đêm, hình bóng quen thuộc luôn chạy theo chúng tôi cách nửa vòng.

Sáng sớm đến thư viện đông kín người để ôn bài, luôn có một vị trí trống dành cho tôi. Trong một góc, tôi liếc mắt đã nhìn thấy một thiếu niên tóc xanh đang ngáp ngắn ngáp dài.

Cho dù là một người chỉ chuyên tâm xây dựng sự nghiệp như Lý Mộng cũng nổi lên máu bà tám.

Cậu ấy kéo tôi vào góc tường, nhướng mày hỏi:

“Hiểu Hiểu, khai thật đi, có phải cậu và Thẩm Dục đang yêu nhau hay không?”

“Tớ……”

“Đừng tưởng là tớ không biết, mỗi đêm cậu đi chạy cậu ta đều đi theo, chắc là sợ cậu gặp nguy hiểm chứ gì? Cộng thêm việc giữ chỗ ngồi trong thư viện, ngay cả một học sinh giỏi như tớ mà còn không rời giường nổi, cậu ta ngược lại, mỗi ngày đều xếp hàng giữ chỗ cho cậu!”

Lý Mộng nhẹ nhàng huých bả vai tôi, hài hước nói:

“Lúc trước chúng ta đánh cược xem ai có người yêu trước thì người đó thua, học kỳ sau đành phiền cậu phụ trách ngày 3 bữa cơm cho tớ vậy!”

Tôi phủ nhận: “Tớ và Thẩm Dục chỉ là bạn cùng lớp, cậu không thể xem là tớ thua được. Vì tiền cơm suốt một học kỳ, tớ cũng sẽ không yêu đương gì cả.”

Lý Mộng kinh ngạc đến mức giơ tay che miệng lại: “Ngay cả tên ngốc cũng nhận ra thằng nhãi Thẩm Dục kia thích cậu muốn chết, cậu thật sự không suy xét đến việc đồng ý quen cậu ấy hay sao? Chuyện đánh cược kia giữa chúng ta cũng chỉ là lời nói trong lúc vui đùa mà thôi, Hiểu Hiểu, cậu không cần xem đó là thật……”

Tôi cắt ngang lời Lý Mộng: “Đàn ông chỉ biết làm ảnh hưởng tốc độ kiếm tiền của tớ. Mộng Mộng, cậu hiểu rõ tớ mà, tớ rất cần tiền.”

Sau khi nghe thấy lời nói của tôi, Lý Mộng nhẹ nhàng ôm lấy tôi, nói: “Hiểu Hiểu, tớ chỉ mong cậu có thể hạnh phúc.”

“Hạnh phúc……” Tôi mỉa mai mà lắc đầu.

“Rầm.” Dường như có thứ gì vừa rơi xuống đất.

Tôi ngẩng đầu nhìn lại, trên mặt đất chỉ có trà sữa đổ đầy ra sàn.

Cùng với một tiếng lòng tràn đầy phẫn nộ và xúc động:

[Mẹ nó, tôi còn không bằng vài bữa cơm đúng không? Hay lắm! Tôi mà thích cô ấy nữa thì sủa tiếng chó!]

Cậu ấy, đã nghe thấy rồi.

Nghe thấy cũng tốt.

Tôi vùi đầu vào vai Lý Mộng: “Hắn lại gọi điện thoại cho tớ.”

Giọng nói của hắn ta vẫn luôn văng vẳng bên tai tôi, như một cơn ác mộng không tài nào thoát ra được.

Hắn nói: “Em gái thân mến của anh, nếu để anh phát hiện ra trên người em có mùi hương của người đàn ông khác, em cũng biết sẽ có chuyện gì xảy ra rồi đó.”

13

Năm tôi 12 tuổi, mẹ tôi dẫn theo tôi đi tái hôn.

Cha dượng có một đứa con trai, tên là Trần Hà, lớn hơn tôi 3 tuổi.

Cha dượng dặm hắn hãy chăm sóc tôi cho thật tốt.

Vì thế, những đêm mà cha dượng và mẹ tôi tăng ca, tôi vĩnh viễn không được ăn no.

Bài tập làm xong cũng biến thành một đống tro tàn.

Tôi từng méc mẹ, nhưng bà ấy lại mắng tôi là thứ hư hỏng:

“Con có nói dối cũng phải tìm lý do nào nghe hợp lý một chút. Anh trai Trần Hà của con lần nào cũng nhường đùi gà cho mẹ và con, còn nói nó và ba nó là đàn ông, chăm sóc nhường nhịn phái nữ là chuyện hiển nhiên.”

“Có một lần mẹ còn bắt gặp nó giúp con đuổi mấy thằng lưu manh đi, hộ tống con về tận nhà. Hứa Hiểu, mẹ vừa mới tái hôn với một người đàn ông không tệ, chẳng lẽ con không muốn thấy mẹ có một cuộc sống tốt hay sao? Một đứa nhỏ như con sao có thể xấu xa như vậy được?”

Lúc đó, tôi chỉ có thể đứng như trời trồng không biết phải làm sao, ngay cả móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay cũng không cảm giác được,

Rõ ràng mấy tên lưu manh đó là đàn em của Trần Hà, hắn ta gọi bọn họ tới là để trấn lột tiền ăn mà tôi phải nộp cho trường học.

Chẳng qua là bị mẹ tôi bắt gặp, cho nên mới giả vờ như đang bảo vệ tôi,

Tôi có thể hiểu được việc mọi người chỉ tin vào những chuyện mà mình tận mắt nhìn thấy.

Nhưng bà ấy là mẹ tôi, là người thân nhất của tôi, lại hoàn toàn không có bất kỳ sự tin tưởng nào dành cho tôi.

Sau này, tôi không bao giờ nói lời nào không hay về Trần Hà, chỉ tự trốn càng xa hắn ta càng tốt.

Trần Hà cũng cảm thấy nhàm chán, buông tha cho tôi, để tôi trải qua một năm sống trong bình yên.

Mọi việc bắt đầu thay đổi vào ngày sinh nhật của Trần Hà.

Hắn ta đánh nhau với người khác, nằm trong một góc thở thoi thóp.

Vốn dĩ, tôi giả vờ như không nhìn thấy, nhưng lúc đi đường vòng lại bị hắn gọi lại:

“Đồ rác rưởi, bị mù hả? Đỡ tao về nhà nhanh lên.”

Tôi quay đầu, tôi đã nhẫn nhịn cái nết gợi đòn của hắn lâu lắm rồi.

Lúc ấy đầu óc nóng lên, tôi giơ một chân giẫm lên ngực hắn, nghiền qua nghiền lại.

“Ai kêu anh bắt nạt tôi, ai kêu anh bắt nạt tôi, sao anh không bị đánh chết luôn đi? Anh tồn tại chỉ tổ làm lãng phí không khí trên Trái Đất này!”

……

Cha dượng tan làm về nhà, Trần Hà được ông ấy đưa đến bệnh viện kịp thời.

Sau khi xuất viện, ánh mắt hắn ta nhìn tôi bỗng thay đổi.

Rất khó miêu tả.

Là điên cuồng, nồng cháy, muốn chiếm làm của riêng……

Lúc đó tôi mới hiểu ra, từ đầu đến cuối, hắn ta là một thằng điên.

Sau đó, mỗi khi có tên du côn nào dám ăn hiếp tôi, hắn sẽ đánh vỡ đầu kẻ đó.

Xung quanh tôi không thể có sự xuất hiện của nam sinh.

Càng lúc, hắn càng trở nên điên cuồng, mãi cho đến khi……

Đó là lần đầu tiên tôi tới kỳ kinh nguyệt, quần ướt một mảng đỏ.

Mẹ tôi không có ở nhà, hắn đi mua băng vệ sinh cho tôi.

Hắn nói với tôi: “Em gái Hứa Hiểu, từ hôm nay trở đi, em trưởng thành rồi.”

……

Thật đáng sợ!

Mỗi khi nhớ tới Trần Hà, tôi đều không nhịn được mà run bần bật.

Cho nên, tôi muốn kiếm rất rất rất nhiều tiền, hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà đáng sợ kia.

Về phần Thẩm Dục, sao tôi có thể để cậu ấy dây vào mớ hỗn độn này được.

(...)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Cá Koi Báo Thù
Chương 3 END
[Zhihu] Hỉ xung hỉ
Chương 3 END
[Zhihu] Đừng tin ai
Chương 4 END
[Zhihu] Ai đã hại Tĩnh Tĩnh?
Chương 4 END
[Zhihu] Diễm thi trở về
  • Đang cập nhật..
Chương 4 END

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom