-
Phần 1
Nick clone của tôi bị đào ra.
Cư dân mạng giống như Sherlock Holmes.
Tôi lẩn quẩn trong giới giải trí được hai năm rồi, đột nhiên bị họ điều tra ra thân phận tác giả tiểu thuyết.
Cuối cùng thì tôi cũng hot lên.
Công ty theo dõi tình hình của hotsearch rồi nhanh chóng đưa ra thông báo thừa nhận tôi chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết kia.
Ngay lập tức, tôi và cuốn tiểu thuyết đó đã cùng nhau lên hotsearch.
<Mẹ kiếp, Tô Âm Âm thực sự là tác giả của cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi sao, hoang đường vch.>
<Chẳng trách tác giả bấy lâu không chịu lộ diện, hóa ra là đã ra mắt từ lâu.>
< Tác giả thừa nhận đây là một bộ tiểu thuyết dựa trên trải nghiệm cá nhân, Âm Âm đẹp như vậy thì nam chính phải là người như thế nào chứ.>
<Nghe nói Âm Âm còn độc thân, còn nam chính một chút cũng không biết gì.>
<Cái gì? Vậy bộ truyện ngọt mà tui yêu thích lại là BE ngoài đời sao?>
Tôi không nhìn nổi nữa rồi, đôi tay có chút run run, đưa mắt nhìn người bạn thân kiêm trợ lý, Tiêu Như.
“Sao công ty lại đăng bài thừa nhận vậy? Giọng tôi có chút bất an, “Nếu như…”
Nếu anh ấy phát hiện ra thì sao?
Tiêu Như nhìn thấy sự lo lắng của tôi, cô ấy tiến lại an ủi: “Không phải cậu đã nói rằng người đó ra nước ngoài nhiều năm rồi sao? Có lẽ anh ta không để ý tin tức trong nước đâu.”
Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi không nghe nhóng được tin gì của anh ấy.
“Hơn nữa, cậu bị mấy bài đăng trên mạng oanh tạc, thừa nhận hay không thừa nhận thì có gì khác nhau đâu?”
Cô ấy nhìn bảng hotsearch, khóe môi không tự chủ được nhếch lên. “Bảo bối, tớ xem tử vi giúp cậu rồi, dạo này vận may của cậu đặc biệt tốt.”
Tiêu Như nói khá đúng.
Trong vòng hai ngày, bản quyền của cuốn tiểu thuyết đã được bán với giá cao.
Họ cũng hứa rằng, các hãng điện ảnh và truyền hình tiếp theo sẽ sử dụng các hãng tốt nhất trong nước.
Tôn trọng tác phẩm gốc, không để xảy ra hiện tượng cải biên kịch bản.
Đây không khác gì một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhưng tôi chưa kịp vui mừng thì ông chủ mua bản quyền truyện đột nhiên lên tiếng.
Anh ta nói rằng cốt truyện cuốn tiểu thuyết có vấn đề, khi nào có thời gian, anh ta sẽ thảo luận sâu hơn về cốt truyện.
Dù trong lòng tôi ‘hỏi thăm’ anh ta mấy lần nhưng vẫn phải mỉm cười đáp lại.
Ai bảo anh ta bỏ tiền ra cơ chứ?
Một buổi sáng nọ, khi tôi vừa chợp mắt một chút sau khi làm việc suốt đêm thì lại nhận được cuộc gọi từ anh ta.
Nhạc chuông inh ỏi kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
Tôi bực bội bấm nút trả lời.
“Làm phiền cô rồi sao?”
Giọng anh nhàn nhàn vang lên, lọt vào tai tôi.
Nghe vậy, sự bực tức bị gọi dậy lúc sáng sớm của tôi cũng vơi đi không ít.
“Không sao.”
Cho dù có cũng không dám nói.
“Đêm qua tôi đã thức khuya đọc xong tiểu thuyết của cô, khá hay.”
“Anh còn có thời gian đọc tiểu thuyết sao?”
“Chỉ là chú ý đến từng khoản đầu tư mà thôi.” Rồi anh ta chuyển đề tài, “Cô Tô bận rộn như vậy, không phải là cũng có thời gian đọc tiểu thuyết sao?”
“Nó được viết khi tôi còn học đại học...” Tôi dừng lại một chút, “Cho nên cốt truyện có thể hơi non tay một chút.”
Khi tôi mới vào đại học, ngày nào cũng nhớ anh ấy, thậm chí trong mơ cũng thấy.
Rõ ràng là chưa từng được ôm, nhưng cảm giác lúc đó như bị thất tình vậy.
Vì vậy, tôi viết câu chuyện yêu thầm của mình thành cuốn tiểu thuyết và tự viết cho nó một cái kết có hậu.
Anh ta bỗng nhiên cười một tiếng:
“Khó trách, cốt truyện có chút không đúng.”
Nụ cười trên môi tôi đông cứng lại.
Lời nói lúc nãy của tôi chỉ là mấy lời khiêm tốn, ngài không nghe ra sao?
Ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, tôi cũng hiểu rõ đạo lý người bỏ ra tiền chính là ‘ông nội’, không dám thất lễ gì.
“Tôi muốn hỏi là, cốt truyện có vấn đề gì sao.”
“Tên đàn ông đó bị mù sao?”
“Dạ?”
“Tâm ý của cô gái đó rõ ràng như vậy mà sao anh ta lại không nhìn ra?”
Truyện yêu thầm của tôi, rõ ràng như vậy sao?
Anh ta tiếp tục chỉ trích: “ Về sau, không phải là tên đó cũng thích cô gái đó sao? Trừ phi cô gái đó thích người khác rồi, nếu không thì vì sao anh ta lại ra nước ngoài.”
Tôi sững người một lúc, nghe anh ta nói:
“Tên đàn ông đó là tra nam sao?”
Nam chính thường được độc giả công nhận là người đàn ông lí tưởng, bạch nguyệt quang, nhưng lại bị anh ta gọi là tra nam.
Tôi xoa xoa thái dương, hít một hơi thật sâu rồi đáp lại:
“A, đúng đúng đúng, anh nói rất đúng ạ.”
Tôi không tức giận, không TỨC giận tí nào.
Nhưng anh ta lại chợt tỏ khó chịu rồi hỏi tôi:
“Đúng cái gì mà đúng? Tên đó bị mù thật? Hay là cô gái thích người khác?”
“Cuốn tiểu thuyết này được viết theo góc nhìn của một cô gái. Nam chính tính cách lạnh lùng, cho nên ngay từ khi bắt đầu cũng chỉ là tình đơn phương....”
Tôi bình tĩnh giải thích cho anh ta hiểu , nhưng vẫn không nhịn được, còn oán giận anh ta một câu:
“Người đó không mù, anh không được nói anh ấy là tra nam.”
Anh ta không tức giận, thản nhiên hỏi thêm:
“Có phải là cô gái đó đã thích người khác?”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Trong tiểu thuyết không có nam 2, nữ chính làm sao có thể thích người khác được?”
Trước khi gác máy, anh ta đã hỏi tôi một câu.
“Tại sao nam chính sau khi về nước lại đưa nữ chính đi đến quán kem hẹn hò vậy? Cô thích ăn kem sao?”
Chỉ là tôi viết ra chương đó khi đang ăn kem mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, với tính cách của Quý Trạch Xuyên, có vẻ như anh ấy cũng sẽ không dẫn tôi đi ăn kem.
Đúng là đoạn này có chút không ổn khi chuyển thể thành phim.
Tôi mím môi: “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, tôi chỉ bịa ra thôi.”
Trong điện thoại im lặng mấy giây, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, trong lời nói có ý cười.
“Viết như vậy cũng không tồi rồi.”
???
Ý anh ta là sao cơ?
Mới nãy anh ta còn nói cốt truyện có vấn đề cơ mà?
Tiểu thuyết của tôi dạo gần đây khá nổi tiếng.
Trong khi cư dân mạng đang lùng sục danh tính thật sự của nam chính, một số tài liệu đen liên quan đến tôi cũng vì đó mà xuất hiện.
Mức độ phổ biến của những tài liệu không cao cho đến khi Bạch Mạn Nguyệt, người ra mắt cùng thời điểm với tôi đã nhấn thích tài liệu đó.
Những tài liệu đen đó có ghi, tôi thực ra không có chuyện yêu thầm gì cả, tiểu thuyết chỉ được viết theo các bài luận về yêu thầm mà thôi.
Bởi vì tôi đã cặp kè với nhiều chàng trai khác nhau thời trung học, bộ mặt thật sự của tôi là một cô gái hư hỏng, có nhiều lốp dự phòng.
Dù Bạch Mạn Nguyệt đã nhanh chóng hủy lượt thích nhưng nó đã trở nên hot ngay lập tức.
<Bạch Mạn Nguyệt với Tô Âm Âm trước đây là bạn học cấp ba, cô ấy nhấn thích mấy tài liệu đó thì chắc là đúng rồi.>
<Vch, hình tượng của Tô Âm Âm sập rồi, trông cô ta cũng đâu đến nỗi nào đâu.>
<Mọi người không thấy là Bạch Mạn Nguyệt không tương tác gì với Tô Âm Âm trên internet sao? Là cô ấy biết được bộ mặt thật của cô ta sao?>
Bạch Mạnh Nguyệt và tôi là bạn thân hồi trung học, chúng tôi đã ra mắt cùng một thời điểm, vì vậy mà mối quan hệ rất tốt.
Chỉ là sau khi ra mắt, tôi phát hiện ra sau lưng tôi, cô ta đã giành mất hai vai diễn mà tôi vất vả có được. Nên từ đó tôi tách ra dần.
____________
Sau đó, Bạch Mạn Nguyệt lại đi chia sẻ bộ phim tôi đóng.
Rất nhanh trong phần bình luận, tôi chính là cô gái đầy mưu mô đã đe dọa cô ta để giúp tôi tẩy trắng, cô ta vẫn luôn là bông hoa nhài trắng tinh khiết.
Tiêu Như tắt phần bình luận.
“Tớ thật sự muốn chửi thề, thế giới này vẫn còn có một người trà như vậy?” Cô ấy nén giận hỏi tôi: “Cậu không nhờ cô ta chia sẻ phim đúng không?”
“Từ đợt cô ta giành vai sau lưng tớ, tớ đã chặn luôn rồi.”
Tiêu Như thở dài: “Cậu nên mắng cô ta một trận rồi hẵng chặn chứ, đáng tiếc.”
“Quên đi, nếu tớ mắng cô ấy cong bị ghi lại rồi sao?” Tôi cười nhạt, “Dù sao thì chuyện kia cũng chỉ là bịa đặt.”
“Cậu nên tìm một cơ hội làm sáng tỏ những tài liệu đen kia, nó rất ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, ảnh hưởng cả đến sự phát triển về sau.
Cư dân mạng giống như Sherlock Holmes.
Tôi lẩn quẩn trong giới giải trí được hai năm rồi, đột nhiên bị họ điều tra ra thân phận tác giả tiểu thuyết.
Cuối cùng thì tôi cũng hot lên.
Công ty theo dõi tình hình của hotsearch rồi nhanh chóng đưa ra thông báo thừa nhận tôi chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết kia.
Ngay lập tức, tôi và cuốn tiểu thuyết đó đã cùng nhau lên hotsearch.
<Mẹ kiếp, Tô Âm Âm thực sự là tác giả của cuốn tiểu thuyết yêu thích của tôi sao, hoang đường vch.>
<Chẳng trách tác giả bấy lâu không chịu lộ diện, hóa ra là đã ra mắt từ lâu.>
< Tác giả thừa nhận đây là một bộ tiểu thuyết dựa trên trải nghiệm cá nhân, Âm Âm đẹp như vậy thì nam chính phải là người như thế nào chứ.>
<Nghe nói Âm Âm còn độc thân, còn nam chính một chút cũng không biết gì.>
<Cái gì? Vậy bộ truyện ngọt mà tui yêu thích lại là BE ngoài đời sao?>
Tôi không nhìn nổi nữa rồi, đôi tay có chút run run, đưa mắt nhìn người bạn thân kiêm trợ lý, Tiêu Như.
“Sao công ty lại đăng bài thừa nhận vậy? Giọng tôi có chút bất an, “Nếu như…”
Nếu anh ấy phát hiện ra thì sao?
Tiêu Như nhìn thấy sự lo lắng của tôi, cô ấy tiến lại an ủi: “Không phải cậu đã nói rằng người đó ra nước ngoài nhiều năm rồi sao? Có lẽ anh ta không để ý tin tức trong nước đâu.”
Đúng vậy, đã nhiều năm như vậy rồi, tôi không nghe nhóng được tin gì của anh ấy.
“Hơn nữa, cậu bị mấy bài đăng trên mạng oanh tạc, thừa nhận hay không thừa nhận thì có gì khác nhau đâu?”
Cô ấy nhìn bảng hotsearch, khóe môi không tự chủ được nhếch lên. “Bảo bối, tớ xem tử vi giúp cậu rồi, dạo này vận may của cậu đặc biệt tốt.”
Tiêu Như nói khá đúng.
Trong vòng hai ngày, bản quyền của cuốn tiểu thuyết đã được bán với giá cao.
Họ cũng hứa rằng, các hãng điện ảnh và truyền hình tiếp theo sẽ sử dụng các hãng tốt nhất trong nước.
Tôn trọng tác phẩm gốc, không để xảy ra hiện tượng cải biên kịch bản.
Đây không khác gì một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.
Nhưng tôi chưa kịp vui mừng thì ông chủ mua bản quyền truyện đột nhiên lên tiếng.
Anh ta nói rằng cốt truyện cuốn tiểu thuyết có vấn đề, khi nào có thời gian, anh ta sẽ thảo luận sâu hơn về cốt truyện.
Dù trong lòng tôi ‘hỏi thăm’ anh ta mấy lần nhưng vẫn phải mỉm cười đáp lại.
Ai bảo anh ta bỏ tiền ra cơ chứ?
Một buổi sáng nọ, khi tôi vừa chợp mắt một chút sau khi làm việc suốt đêm thì lại nhận được cuộc gọi từ anh ta.
Nhạc chuông inh ỏi kéo tôi ra khỏi giấc ngủ.
Tôi bực bội bấm nút trả lời.
“Làm phiền cô rồi sao?”
Giọng anh nhàn nhàn vang lên, lọt vào tai tôi.
Nghe vậy, sự bực tức bị gọi dậy lúc sáng sớm của tôi cũng vơi đi không ít.
“Không sao.”
Cho dù có cũng không dám nói.
“Đêm qua tôi đã thức khuya đọc xong tiểu thuyết của cô, khá hay.”
“Anh còn có thời gian đọc tiểu thuyết sao?”
“Chỉ là chú ý đến từng khoản đầu tư mà thôi.” Rồi anh ta chuyển đề tài, “Cô Tô bận rộn như vậy, không phải là cũng có thời gian đọc tiểu thuyết sao?”
“Nó được viết khi tôi còn học đại học...” Tôi dừng lại một chút, “Cho nên cốt truyện có thể hơi non tay một chút.”
Khi tôi mới vào đại học, ngày nào cũng nhớ anh ấy, thậm chí trong mơ cũng thấy.
Rõ ràng là chưa từng được ôm, nhưng cảm giác lúc đó như bị thất tình vậy.
Vì vậy, tôi viết câu chuyện yêu thầm của mình thành cuốn tiểu thuyết và tự viết cho nó một cái kết có hậu.
Anh ta bỗng nhiên cười một tiếng:
“Khó trách, cốt truyện có chút không đúng.”
Nụ cười trên môi tôi đông cứng lại.
Lời nói lúc nãy của tôi chỉ là mấy lời khiêm tốn, ngài không nghe ra sao?
Ở trong làng giải trí nhiều năm như vậy, tôi cũng hiểu rõ đạo lý người bỏ ra tiền chính là ‘ông nội’, không dám thất lễ gì.
“Tôi muốn hỏi là, cốt truyện có vấn đề gì sao.”
“Tên đàn ông đó bị mù sao?”
“Dạ?”
“Tâm ý của cô gái đó rõ ràng như vậy mà sao anh ta lại không nhìn ra?”
Truyện yêu thầm của tôi, rõ ràng như vậy sao?
Anh ta tiếp tục chỉ trích: “ Về sau, không phải là tên đó cũng thích cô gái đó sao? Trừ phi cô gái đó thích người khác rồi, nếu không thì vì sao anh ta lại ra nước ngoài.”
Tôi sững người một lúc, nghe anh ta nói:
“Tên đàn ông đó là tra nam sao?”
Nam chính thường được độc giả công nhận là người đàn ông lí tưởng, bạch nguyệt quang, nhưng lại bị anh ta gọi là tra nam.
Tôi xoa xoa thái dương, hít một hơi thật sâu rồi đáp lại:
“A, đúng đúng đúng, anh nói rất đúng ạ.”
Tôi không tức giận, không TỨC giận tí nào.
Nhưng anh ta lại chợt tỏ khó chịu rồi hỏi tôi:
“Đúng cái gì mà đúng? Tên đó bị mù thật? Hay là cô gái thích người khác?”
“Cuốn tiểu thuyết này được viết theo góc nhìn của một cô gái. Nam chính tính cách lạnh lùng, cho nên ngay từ khi bắt đầu cũng chỉ là tình đơn phương....”
Tôi bình tĩnh giải thích cho anh ta hiểu , nhưng vẫn không nhịn được, còn oán giận anh ta một câu:
“Người đó không mù, anh không được nói anh ấy là tra nam.”
Anh ta không tức giận, thản nhiên hỏi thêm:
“Có phải là cô gái đó đã thích người khác?”
Tôi cảm thấy khó hiểu: “Trong tiểu thuyết không có nam 2, nữ chính làm sao có thể thích người khác được?”
Trước khi gác máy, anh ta đã hỏi tôi một câu.
“Tại sao nam chính sau khi về nước lại đưa nữ chính đi đến quán kem hẹn hò vậy? Cô thích ăn kem sao?”
Chỉ là tôi viết ra chương đó khi đang ăn kem mà thôi.
Nghĩ kỹ lại, với tính cách của Quý Trạch Xuyên, có vẻ như anh ấy cũng sẽ không dẫn tôi đi ăn kem.
Đúng là đoạn này có chút không ổn khi chuyển thể thành phim.
Tôi mím môi: “Tôi không có kinh nghiệm yêu đương, tôi chỉ bịa ra thôi.”
Trong điện thoại im lặng mấy giây, giọng nói của anh ta nhẹ nhàng, trong lời nói có ý cười.
“Viết như vậy cũng không tồi rồi.”
???
Ý anh ta là sao cơ?
Mới nãy anh ta còn nói cốt truyện có vấn đề cơ mà?
Tiểu thuyết của tôi dạo gần đây khá nổi tiếng.
Trong khi cư dân mạng đang lùng sục danh tính thật sự của nam chính, một số tài liệu đen liên quan đến tôi cũng vì đó mà xuất hiện.
Mức độ phổ biến của những tài liệu không cao cho đến khi Bạch Mạn Nguyệt, người ra mắt cùng thời điểm với tôi đã nhấn thích tài liệu đó.
Những tài liệu đen đó có ghi, tôi thực ra không có chuyện yêu thầm gì cả, tiểu thuyết chỉ được viết theo các bài luận về yêu thầm mà thôi.
Bởi vì tôi đã cặp kè với nhiều chàng trai khác nhau thời trung học, bộ mặt thật sự của tôi là một cô gái hư hỏng, có nhiều lốp dự phòng.
Dù Bạch Mạn Nguyệt đã nhanh chóng hủy lượt thích nhưng nó đã trở nên hot ngay lập tức.
<Bạch Mạn Nguyệt với Tô Âm Âm trước đây là bạn học cấp ba, cô ấy nhấn thích mấy tài liệu đó thì chắc là đúng rồi.>
<Vch, hình tượng của Tô Âm Âm sập rồi, trông cô ta cũng đâu đến nỗi nào đâu.>
<Mọi người không thấy là Bạch Mạn Nguyệt không tương tác gì với Tô Âm Âm trên internet sao? Là cô ấy biết được bộ mặt thật của cô ta sao?>
Bạch Mạnh Nguyệt và tôi là bạn thân hồi trung học, chúng tôi đã ra mắt cùng một thời điểm, vì vậy mà mối quan hệ rất tốt.
Chỉ là sau khi ra mắt, tôi phát hiện ra sau lưng tôi, cô ta đã giành mất hai vai diễn mà tôi vất vả có được. Nên từ đó tôi tách ra dần.
____________
Sau đó, Bạch Mạn Nguyệt lại đi chia sẻ bộ phim tôi đóng.
Rất nhanh trong phần bình luận, tôi chính là cô gái đầy mưu mô đã đe dọa cô ta để giúp tôi tẩy trắng, cô ta vẫn luôn là bông hoa nhài trắng tinh khiết.
Tiêu Như tắt phần bình luận.
“Tớ thật sự muốn chửi thề, thế giới này vẫn còn có một người trà như vậy?” Cô ấy nén giận hỏi tôi: “Cậu không nhờ cô ta chia sẻ phim đúng không?”
“Từ đợt cô ta giành vai sau lưng tớ, tớ đã chặn luôn rồi.”
Tiêu Như thở dài: “Cậu nên mắng cô ta một trận rồi hẵng chặn chứ, đáng tiếc.”
“Quên đi, nếu tớ mắng cô ấy cong bị ghi lại rồi sao?” Tôi cười nhạt, “Dù sao thì chuyện kia cũng chỉ là bịa đặt.”
“Cậu nên tìm một cơ hội làm sáng tỏ những tài liệu đen kia, nó rất ảnh hưởng đến hình tượng của cậu, ảnh hưởng cả đến sự phát triển về sau.
Bình luận facebook