• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] VIÊN VIÊN (3 Viewers)

  • Phần II

5.

Tôi đến bệnh viện, làm kiểm tra, sau đó đặt lịch phẫu thuật.

Vừa đến dưới lầu, liền gặp được Khương Duyệt.

Cô ta cười khanh khách nhìn tôi, tự tin giới thiệu bản thân: “Chào cô, tôi là Khương Duyệt.”

Cô ta là một vũ công ba lê, dáng người cũng tốt, ngoại hình cũng tốt.

Đứng bên cạnh cô ta, tôi thấy mình kém xa.

Năm đó khi sự nghiệp của Cố Tây Từ thất bại, cô ta lại rời bỏ hắn, quyết tâm đi du học.

Có lẽ con người ta luôn có thói xấu là thích những thứ không thể có được.

Những thứ không thể có được, luôn là tốt nhất.

Cho nên, Cố Tây Từ mới nhớ mãi về cô ta trong nhiều năm qua. Mà tôi là một kẻ đến sau, tự nhiên sẽ không được hắn trân trọng.

“Tôi nghe A Từ nói rồi, cô là vị hôn thê của anh ấy.”

Khi cô ta nói lời này, ngẩng cao cằm, khóe miệng hơi nhếch lên, tràn đầy đắc ý.

Cô ta đang khoe khoang với tôi.

Vị hôn thê thì sao, không phải hắn đã đi cùng cô ta bước qua một lần đám cưới, không phải hắn đã cùng cô ta đọc xong lời thề trọn đời.

Trong mắt cô ta, tôi chỉ là một trò cười.

“Chuyện đám cưới kia, A Từ chắc hẳn đã giải thích với cô rồi…”

Tôi không muốn nhiều lời với cô ta.

Trong miệng vừa chua vừa đắng.

“Hắn đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.”

Tranh giành với một người sắp chết, tôi không có không biết tự lượng sức mình như vậy, cũng không đủ đê tiện hèn hạ.

Cô ta muốn gì, cho cô ta là được.

Tôi bước nhanh rời đi.

Khương Duyệt dường như còn có chuyện muốn nói.

Khi đuổi theo tôi, lại té ngã xuống đất.

Cố Tây Từ chính là đúng lúc này xuất hiện.

6.

Tình huống như vậy, khiến hắn hơi nhíu mày.

Hắn vội vàng tiến lên, nâng Khương Duyệt dậy.

Động tác mềm nhẹ, như thể sợ nếu nặng một chút, sẽ làm cô ta vỡ tan.

Ánh mắt hắn khi nhìn tôi lại có thêm vài phần sắc bén và trách móc: “Viên Viên, Khương Duyệt là bệnh nhân.”

Đúng vậy, cô ta là bệnh nhân.

Cho nên hắn có thể không giải thích một lời, ở bên cô ta cả một đêm, để một mình tôi ở nhà suy nghĩ lung tung.

Cho đến ngày hôm sau, hắn mới nói vài câu vô nghĩa, cầu xin tôi đừng đi.

Tôi chưa bao giờ được hắn đặt lên vị trí đầu tiên.

“Tôi không làm gì cả, là vợ anh tự té ngã.”

Tôi nhấn mạnh chữ “vợ”, giọng điệu mỉa mai.

Lông mày hắn nhíu chặt hơn.

Có lẽ là vì thái độ của tôi.

Đối với hắn, tôi luôn ân cần chu đáo.

Mấy năm nay, tôi gần như chưa bao giờ bộc lộ sắc sảo trước mặt hắn.

Thật là hèn mọn.

Mặt Khương Duyệt đầy áy náy, nhưng ý cười trong mắt lại càng sâu: “Là em tự té, không liên quan gì đến Viên Viên cả. A Từ, anh biết mà, có đôi khi em không thể kiểm soát được động tác của mình.”

Giờ khắc này, tôi chợt hiểu ra, Khương Duyệt trời sinh tính tình kiêu ngạo, không coi trọng bất kỳ thủ đoạn nhỏ nào.

Cô ta thực sự chỉ vẫy tay một cái, khoe vết thương một chút, Cố Tây Từ liền đã sà vào ngay.

Hắn đối với cô ta dư tình chưa dứt, cũng không đành lòng trách cứ cô ta đã từng vứt bỏ hắn.

Trước sinh tử, những ân oán trước đây lại có là gì.

Nghe thấy lời cô ta nói, Cố Tây Từ sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tôi, muốn nói lại thôi.

Khương Duyệt cầm lấy quả cam trên tay hắn, giọng điệu nhẹ nhàng: “Được rồi, hai người nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, em đi về phòng bệnh trước, hai người từ từ nói chuyện.”

Lúc này tôi mới chú ý đến, quả cam kia được Cố Tây Từ bóc đến sạch sẽ.

7.

Chuyện buồn cười mà nói——Tôi rất thích ăn cam.

Nhưng Cố Tây Từ không thích.

Lúc mới yêu nhau, hắn đưa tôi đi ăn tối với bạn bè. Hắn giới thiệu tôi với bạn bè của hắn, hành động như vậy, khiến tôi cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Lúc đó tôi vẫn chưa hiểu rõ sở thích của hắn.

Để kéo gần khoảng cách với hắn, tôi đưa một miếng bánh cam lên miệng hắn.

Hắn sửng sốt, mím chặt đôi môi.

Không khí có một khoảng lặng trong giây lát.

Bạn bè hắn đều nhìn về phía tôi.

Mồ hôi chảy ra từ lòng bàn tay tôi.

Tôi vô thức nghĩ, có phải tôi làm sai cái gì rồi không?

Có phải tôi chọc hắn không vui rồi không?

Có người hoà giải: “Anh Từ ghét nhất đồ có vị cam, chị dâu, chị không biết vậy à, tự phạt một ly nhé.”

Không khí nhanh chóng trở nên náo nhiệt trở lại.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn cảm thấy thất vọng.

Sau đó có một lần say rượu, Cố Tây Từ mới cuối cùng kể cho tôi lý do.

Thực ra hồi nhỏ, hắn không hề ghét các loại trái cây họ cam quýt. Mẹ hắn sức khỏe không tốt, khẩu vị luôn không tốt, nhưng bà đặc biệt thích quả quýt, trong nhà lúc nào cũng có sẵn, đó là một mùa đông lạnh giá.

Lần cuối cùng bà bóc quýt cho hắn, bà hôn lên má hắn, nói: “Ở nhà chờ mẹ, đợi con ăn hết đĩa cam này, mẹ sẽ về."

Ngày hôm đó, hắn chờ đến khi ánh hoàng hôn cuối cùng ở phía chân trời tan biến.

Chờ đến khi tuyết rơi càng lúc càng dày, vượt qua mắt cá chân hắn.

Cuối cùng, hắn chỉ chờ được một câu: "Cố Tây Từ, mẹ cậu nhảy sông rồi!"

Mẹ hắn, chết vào mùa đông năm đó.

Chờ hắn lại trưởng thành chút, hắn mới biết được, mẹ cũng không thực sự thích quýt.

Chỉ là bà bị bệnh, mà quýt thì rẻ tiền, màu sắc tươi tắn. Quýt của mẹ hắn, chỉ là một lựa chọn bất đắc dĩ dưới áp lực của cuộc sống và bệnh tật.

Giọng nói hắn nghẹn ngào: "Sau đó, anh không bao giờ ăn cam và quýt nữa."

Đêm hôm đó, nước mắt hắn nóng hổi.

Lăn qua làn da tôi, khiến nước mắt tôi cũng chảy xuống.

Tôi biết, cam sẽ khiến hắn nhớ đến mẹ, sẽ khiến hắn nhớ đến tuổi thơ bi thảm bất lực, cho nên sau này, tôi cũng hầu như không ăn. Ngay cả nước hoa có hương cam quýt, cũng bị tôi cất trong tủ sâu nhất, không bao giờ lấy ra.

Cho đến giây phút này, nhìn thấy quả cam trên tay hắn, tôi mới cuối cùng hiểu ra—— Thực ra Cố Tây Từ đã đủ mạnh mẽ để không cần né tránh những điều này.

Chỉ là tôi không thể làm ngoại lệ của hắn, chỉ là hắn chưa bao giờ quan tâm đến sự hy sinh của tôi, chỉ là hắn không rõ tôi thực sự thích gì.

Nhưng hắn biết, Khương Duyệt thích cam.

Bất cứ ký ức đau buồn nào, bất cứ quá khứ khó khăn nào, cũng có thể vì cô ta thích mà nhường đường.

8.

Cố Tây Từ nhìn về phía cô ta, mặt lộ vẻ lo lắng: "Có cần gọi y tá hay không?"

Hắn quan tâm cô ta, vẫn luôn trắng trợn táo bạo.

Khương Duyệt nhún nhún vai, nở nụ cười tươi tắn: "A Từ, em có thể tự đi về được. Hai người cứ nói chuyện đi."

Cố Tây Từ mới nhìn sang tôi: "Viên Viên, em chuyển đi đâu rồi, em..."

Tiếng động lớn vang lên.

Khương Duyệt vừa đi được một đoạn thì lại ngã xuống lần nữa.

Cố Tây Từ còn chưa dứt lời, đã xoay người chạy về phía cô ta.

Tôi đứng nguyên tại chỗ.

Nhìn mặt hắn đầy lo lắng, nhìn hắn cau mày vì vết xước trên cánh tay cô ta.

Hắn nói: "Anh đã bảo em đừng tự đi mà, đau à?"

Giọng điệu không nặng, giống như đang trách móc, cũng giống như đang trêu đùa.

Hắn hỏi: "Còn đi được không?"

Khương Duyệt lắc đầu.

Hắn liền bế cô ta lên ngang hông.

Bọn họ rời đi theo hướng ngược lại.

Khương Duyệt vòng tay qua cổ hắn, quay đầu nhìn tôi, nụ cười rạng rỡ.

Ánh mắt đắc thắng nói lên ba chữ—-“Tôi thắng rồi."

Cô ta lại dùng chiêu cũ.

Rất ngốc, lại thật sự hiệu quả.

Dạ dày một trận cuồn cuộn.

Tôi quay người chạy đến nhà vệ sinh ở cuối hành lang, nôn đến mức tối sầm mặt mũi.

Lâu sau, Cố Tây Từ mới gửi tin nhắn tới: "Viên Viên, em đến bệnh viện làm gì? Có chỗ nào không khoẻ sao?"

Những lời này, có phải đến hơi muộn rồi không?

Hôm qua hắn cũng đã quên hỏi, tại sao tôi lại xuất hiện ở hiện trường đám cưới của hắn.

Tôi lắc đầu, cười tự giễu một tiếng.

Sau đó, chặn tất cả phương thức liên hệ của hắn.

9.

Cố Tây Từ vẫn phát hiện ra chuyện tôi mang thai.
Vẻ mặt Trương Mạn đầy áy náy: "Viên Viên, tớ thật sự xin lỗi, chắc chắn tớ sẽ dạy cho Lý Siêu một bài học."

Lý Siêu ở đầu bên kia điện thoại nói: "Viên Viên, hai người yêu nhau đã lâu như vậy. Hãy cho anh Từ một cơ hội, cũng cho con của anh ấy một cơ hội."

Trương Mạn chửi rủa, giật lấy điện thoại trong tay tôi, mắng Lý Siêu: "Chuyện Cố Tây Từ làm không phải việc con người nên làm! Tính tình Viên Viên tốt, nếu là em, em nhất định sẽ bẻ gãy tay anh ta, để anh ta và Khương Duyệt thành một đôi uyên ương tàn tật."

Nói tới cũng hài.

Trương Mạn là bạn thân nhất của tôi, còn Lý Siêu là bạn thời thơ ấu của Cố Tây Từ.

Cuộc hôn nhân của bọn họ là do chúng tôi tác hợp. Phải mất hai năm mới thành chính quả. Bọn họ vừa nhận giấy kết hôn cách đây vài ngày, vẫn còn đợi ngày tổ chức hôn lễ.

Còn Cố Tây Từ và tôi, sau bảy năm, cuối cùng lại thành ra thế này.

Dù sao thì Cố Tây Từ cũng đã đến, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt đầy lo lắng, thấy tôi vẫn còn ở ngoài phòng mổ, lông mày hắn chợt giãn ra, hắn ôm tôi thật chặt, như thể sợ buông ra thì tôi sẽ biến mất.

"Viên Viên, anh sai rồi, em đừng bốc đồng như vậy, chúng ta từ từ nói chuyện được không?"

Trên người hắn thoang thoảng mùi thuốc lá, cha của Cố Tây Từ qua đời vì ung thư phổi nên hắn rất ít khi hút thuốc, chỉ khi thật sự phiền muộn mới hút một điếu.

Những ngày này hắn bôn ba khắp nơi tìm tư vấn y tế cho Khương Duyệt.

Cũng có người đã hỏi thăm tôi, bọn họ hỏi tôi có sao không, những người này thật sự nghĩ Cố Tây Từ sẽ vì tôi mà trở nên lo lắng như vậy.

Thật là nực cười.

Nổi bật hơn mùi khói thuốc là mùi hương của hoa nhài. Mấy ngày trước trong bệnh viện, tôi ngửi thấy mùi hương này trên người Khương Duyệt.

Tôi đột nhiên nhớ ra, vào năm thứ hai khi chúng tôi bên nhau, cũng là năm thứ năm chúng tôi quen nhau, sau khi cha hắn qua đời, tiền vốn của công ty có vấn đề.

Khoảng thời gian đó Cố Tây Từ thường xuyên không ngủ được, tôi lo lắng cho sức khỏe của hắn nên nhờ bác sĩ kê một số loại thuốc bắc để nấu canh giúp hắn bình tĩnh lại, tôi còn đặc biệt xin nghỉ nửa ngày để nấu canh cho hắn.

Hôm đó, tôi nấu đến tối muộn nhưng chỉ đợi được một câu: "Viên Viên, anh muốn ở một mình, anh ra ngoài thư giãn, đừng lo cho anh."

Vài ngày sau khi hắn trở lại, trên người liền có mùi hoa nhài này, hoá ra lúc đó hắn đi tìm Khương Duyệt, tìm chỗ dựa tinh thần duy nhất của hắn.

Điều nực cười hơn nữa là khi tôi hỏi hắn tại sao lại có mùi như vậy, hắn lại đưa cho tôi một chai nước hoa.

"Đây là quà cho em, nhân viên bán hàng đã giới thiệu cho anh, anh nghĩ em sẽ thích nó."

Hắn ra ngoài thư giãn, còn nhớ mang quà về cho tôi, tôi nghĩ chắc là hắn yêu tôi rất nhiều.

Nỗi buồn trước đó cũng đã vơi đi, thời gian sau đó, mối quan hệ của chúng tôi phát triển nhanh chóng.

Hắn luôn thích bám lấy tôi và vùi mình vào hõm cổ tôi. Tiếc là mãi cho đến ngày hôm nay, tôi mới hiểu ý định của hắn.

Hắn ta không yêu tôi mà chỉ yêu mùi hoa nhài trên người tôi.

Tôi bị coi là người thay thế của Khương Duyệt mà không hề hay biết.

Một người thế thân kém cỏi.

Ngoại trừ mùi hương đó, chúng tôi chẳng có điểm chung nào.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom