1.
"Nhanh lên! Nữ nhân kia ở đó!"
Phía sau có người đang đuổi theo ta, bọn họ muốn giết ta!
Ta chạy điên cuồng, chạy vào một khu rừng.
Ỷ vào thân hình mảnh mai, ta trốn trong một bụi cây, thả lỏng hơi thở.
...
Ta bị thương mất đi ký ức, Kiều Ngôn cứu được ta khi ta bất tỉnh bên bờ sông.
Mẹ hắn là một mụ đàn bà cay nghiệt, coi ta như một tức phụ được Kiều Ngôn nhặt được.
Lúc ta vừa mới có thể xuống giường đi lại, bà ta đã xúi giục bọn ta thành thân.
Ba tháng sau, Kiều Ngôn nhờ vận may đỗ Thám Hoa, lại được thiên kim của thừa tướng để ý, muốn hắn đi làm người ở rể.
Mẹ hắn hưng phấn cực kỳ, chỉ vào ta nói: "Nhi tử! Mau hưu nữ nhân này đi!"
Chưa kịp nhận được hưu thư của hắn, lại gặp phải một đám sát thủ.
Ký ức đột ngột dừng lại——
Phía sau lưng dần dần chảy ra mồ hôi lạnh, ta nhìn chằm chằm vào mặt đất trước mặt.
Dưới ánh trăng sáng rực, ba bóng người hiện ra trước mặt ta.
"Chạy đi, không phải ngươi chạy rất giỏi sao?"
Nam nhân đeo mặt nạ nhấc ta lên khỏi mặt đất.
Ta sợ đến mức không nói nên lời.
"Còn dong dài với nàng ta làm gì nữa? Mau chóng động thủ rồi quay về báo cáo kết quả."
Đồng bạn hắn đang thúc giục.
Nam nhân cười lạnh một tiếng, tay bóp cổ ta ngày càng chặt.
Cảm giác hít thở không thông ập vào trước mặt, ta khó chịu không ngừng vùng vẫy.
Trong lúc hoảng loạn móng tay ta cào vào đôi mắt hắn.
“Aaaaa—"
Nam nhân kêu đau một tiếng, chợt buông lỏng tay.
Ta thở hổn hển, bò dậy chạy ngay. Nhánh cây sắc nhọn cắt qua da thịt ta, nhưng ta lại không cảm giác được gì.
Cây cối rừng rậm càng ngày càng nhiều, ngày càng rậm rạp.
Tốc độ của sát thủ dần dần chậm lại.
Ta chạy đến cuối rừng rậm, đột nhiên dừng lại.
Ngay sau đó nảy lên trong lòng, là nỗi tuyệt vọng vô tận.
Phía trước... không có đường.
Chỉ còn lại một hồ nước tĩnh lặng.
“Tiện nhân đáng chết! Dám làm ta bị thương!” Nam nhân giận dữ chạy đến, “Ta muốn ngươi đền mạng!”
Ta cố gắng làm bản thân bình tĩnh lại.
Nhìn thấy tên sát thủ gần trong gang tấc, ta chỉ hỏi một câu: "Ta chạy không thoát nữa rồi, trước khi chết ta chỉ muốn biết một chuyện, là ai muốn mạng ta?"
Nam nhân hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cướp tướng công của người khác, ngươi đáng chết!"
Ta thốt lên: "Lâm Như muốn giết ta? Tại sao? Ta rõ ràng đã đồng ý hoà ly với Kiều Ngôn rồi mà!"
Nói xong, ta không đợi hắn trả lời đã tự mình hiểu ra.
Tại sao?
Đương nhiên là vì tương lai con đường làm quan bằng phẳng của Kiều Ngôn, để không cho ta trở thành một hạt cát trong mắt bọn họ.
Ta tồn tại, sẽ là vết nhơ lớn nhất trên người Kiều Ngôn.
Thấy nam nhân giơ cao thanh kiếm trong tay.
Ta cười tươi sáng, sau đó xoay người nhảy lên một vùng tối.
…
2.
Buồn cười!
Buồn cười!
Ta đường đường là một nàng công chúa lại bị người ta khinh nhục đến thế này!
Ta nằm trên bờ hồ ẩm ướt, những gì đã xảy ra sau khi mất trí nhớ hiện lên trong đầu ta.
Người đàn bà chua ngoa cay nghiệt nắm lấy cánh tay ta mắng ta vụng về như lợn!
Tên thư sinh nhu nhược cũng dám cưỡi đầu ta diễu võ dương oai!
Còn có Lâm Như...
Nha hoàn ngày xưa xách giày cho ta còn sai người đến ám sát ta.
Tốt lắm, tốt lắm, Vũ Bình ta sống hai mươi năm nay chưa từng bị sỉ nhục như thế này bao giờ!
Ta nắm chặt lấy nắm đất mềm mại dưới thân.
Thù này, ta phải trả gấp trăm ngàn lần!
…
Ta dựa vào đôi chân của mình lết đi giữa rừng, nơi này là ngoại thành, còn cách nội thành một đoạn khá xa.
Ta hít một hơi thật sâu, nhìn xuống đôi chân đã bị phồng rộp, cắn chặt răng lại lần nữa bước tiếp.
Một ngày một đêm.
Ta từ ngoại thành đi đến Hồng Lăng Thành.
Ở cổng thành có lính canh gác, ta không dám tuỳ tiện đi lên, bởi lúc này ta phong trần mệt mỏi, mặt mày nhợt nhạt, còn bị đá núi xước mặt.
Không ai nhận ra ta, thậm chí sẽ coi ta trở thành bà điên bắt lại.
Ta đợi hồi lâu, cuối cùng cũng có một đoàn thương nhân vào thành, ta lẩn vào cuối đoàn thành công vào thành.
Bên trong thành nơi nơi treo cờ trắng, bên đường không có tiếng rao bán của người bán hàng rong, toàn bộ Hồng Lăng thành chìm trong không khí chết chóc.
Không giống như cảnh tượng ta thấy năm kia.
Ta nhìn lá cờ trắng kia bỗng suy nghĩ mông lung, đây là... ai đã chết?
"Cô nương này! Sao có thể nhìn thẳng như vậy?" Một ông lão bên cạnh duỗi tay kéo ta một phen.
Ta theo phản xạ gạt tay ông ta ra, quát: "Lớn mật!"
Ông lão bị ta dọa sợ, lập tức sững sờ tại chỗ: "Cô nương này sao vậy..."
Ta lấy lại tinh thần, không khỏi xoa xoa thái dương: "Xin lỗi."
Ta hỏi ông ta: "Cờ trắng này là chuyện gì vậy?"
Ông lão có chút kỳ quái liếc mắt nhìn ta một cái: "Ngươi không biết sao?”
"Vũ Bình công chúa mà nữ đế sủng ái nhất đột ngột qua đời! Đặc biệt ra lệnh cho 36 thành Đại Ly treo cờ trắng để báo tang cho công chúa."
Vũ Bình công chúa chết rồi?
Vậy ta là ai?
Ta cau mày nhìn cờ trắng phất phơ trong gió, cảm thấy thật chói mắt.
Ta là bị ám sát trên đường đến Giang Dương, trong quá trình chạy trốn bị thương mất trí nhớ, được Kiều Ngôn cứu.
Xem ra, có người đang nóng lòng muốn tuyên bố cái chết của ta rồi.
Ta sờ sờ viên xá lợi tử treo trên cổ, lần đầu tiên cảm thấy may mắn một nhà Kiều Ngôn đều là người không biết nhìn hàng.
Hồng Lăng thành ở trung tâm, là một đại tửu lầu quy mô cực lớn.
Ta đi đến trước quầy, đặt viên xá lợi tử trong tay lên bàn.
Sắc mặt chưởng quầy lập tức thay đổi, nhìn ta nhiều lần.
“Mời ngài đi bên này."
Hắn đích thân đưa ta đến một gian mật thất trong tửu lầu.
"Vị quý nhân này, có chuyện gì vậy?"
Tửu lầu Triêu Dương là căn cứ tổ chức tình báo bí mật nhất của Đại Ly.
Người bên trong đều là thuộc hạ của nhiếp chính vương Chung Tử Kinh.
Mà viên xá lợi tử này, là năm đó Chung Tử Kinh tự tay đeo lên cổ ta.
Ta hít một hơi sâu: "Trước tiên chuẩn bị nước ấm và đồ ăn cho bổn cung."
Chưởng quầy đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Ta vỗ lên mặt bàn bên cạnh, quát: "Sau đó bảo Chung Tử Kinh lăn tới gặp ta! Bổn cung còn chưa chết đâu, ta cũng muốn xem là ai lại vội vàng cho ta mặc áo tang như thế!"
Chưởng quầy mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu bùm một tiếng quỳ xuống đất: "Công chúa! Tham kiến công chúa!"
…
3.
Chung Tử Kinh đến nhanh hơn ta tưởng tượng.
Sáng hôm đó ta còn chưa tỉnh dậy, cửa phòng đã bị người ta đẩy mạnh.
Ta cau mày đang muốn hỏi tội, thân thể đã bị ôm vào một vòng tay ấm áp.
Ngửi thấy mùi hương quen thuộc, thân thể ta lập tức thả lỏng.
"Chung Tử Kinh, ngươi làm càn."
Hắn không buông tay, ngược lại còn ôm ta chặt hơn.
Ta sửng sốt một chút, không biết còn tưởng người này quan tâm ta nhiều lắm ấy chứ.
Tiếc thay, ta và hắn chỉ là một cuộc giao dịch quyền lực.
Thị vệ ở cửa đóng cửa lại, Chung Tử Kinh khàn giọng nói: "Ta biết nàng nhất định vẫn còn sống."
Ta lạnh mặt, một tay đẩy hắn ra sau đó đánh hắn một cái tát.
Mặt Chung Tử Kinh bị đánh lệch, khuôn mặt xinh đẹp đến cực điểm cũng lập tức ửng đỏ.
Ta bóp cổ hắn: "Biết ta còn sống mà không đến tìm ta? Chung Tử Kinh, ngươi lừa ai đấy?"
Chung Tử Kinh đột nhiên cười lên, ta có thể cảm nhận được giờ phút này tâm trạng hắn rất vui vẻ.
Hắn nói: "Công chúa vẫn hỉ nộ vô thường như vậy."
Ta cười lạnh: "Nhiếp chính vương cũng vẫn máu lạnh vô tình như vậy."
Ta ghé vào bên tai hắn, nhẹ nhàng thì thầm: "Nói cho ngươi biết một chuyện, cách đây không lâu, ta đã gả cho một người."
Ý cười trên mặt Chung Tử Kinh lập tức đông cứng, hắn bóp eo tôi, ép buộc ta ngẩng đầu.
"Nàng nói cái gì?"
Ta lôi kéo cổ áo hắn xuống thấp, môi gần như dán vào vành tai hắn: "Ta nói... ta đã gả cho một người."
Bàn tay Chung Tử Kinh vòng quanh ta càng thêm dùng sức, khóe mắt hơi nhếch lên cũng mang theo một chút đỏ.
Ta cười: "Nhiếp chính vương, ngươi đây là muốn ở đây đấu với ta một trận?"
Trong phòng có chút khô nóng.
Màn che không biết từ rơi xuống từ lúc nào.
Ngoài kia mưa nhỏ rơi tí tách, bắn tung toé trên cây chuối, phát ra tiếng vang bộp bộp.
Chung Tử Kinh xưa nay múa kiếm rất hay.
Tuần tự như tiến.
Biết co biết dãn.
Ta xem đến vui vẻ: "Tử Kinh, chung quy vẫn là kiếm của ngươi được lòng ta nhất."
Chung Tử Kinh khẽ gầm lên một tiếng, đâm ra một kiếm sắc bén.
Mưa ngoài trời đổ xuống rất to.
Lá chuối bị đánh cho nghiêng ngả, không còn tinh thần như trước nữa.
Mưa rơi cả một đêm...
Ngày hôm sau, ta ngủ trên giường đến khi mặt trời lên cao.
Chung Tử Kinh gõ cửa phòng ta:
"Công chúa?"
Ta vừa cử động là cả người đau nhức, trong lòng bỗng nhiên nổi lên một luồng khí giận dữ: “Lăn vào đây."
Chung Tử Kinh đẩy cửa bước vào, sau lưng đi theo một số người.
Hắn đi đến trước mặt ta đỡ ta dậy: “Dậy dùng cơm đi, chiều chúng ta phải hồi kinh rồi."
Ta cau mày hỏi hắn: “Sao mà vội thế?"
Chung Tử Kinh ngước mắt nhìn ta một cái: “Tin tức công chúa còn sống hiện tại chỉ có một mình ta biết, còn ngày kia chính là ngày đưa linh cữu công chúa nhập hoàng lăng."
Ta sững sốt, chợt bật cười.
Thật buồn cười mà.
Ta còn sống, nhưng hậu sự lại được người ta sắp xếp xong xuôi rồi.
Ta nhìn về phía nam nhân đang đứng trước mặt, duỗi tay móc vào thắt lưng hắn: "Ba tháng trước vụ ám sát đó... là do ngươi phái người?"
Chung Tử Kinh giơ tay, vuốt ve cằm ta, sau đó lại đột nhiên dùng sức: “Công chúa nghi ngờ ta? Ta lại không nỡ giết nàng."
Ta đẩy hắn ra, cười nhạo nói: “Không phải thì tốt."
Nếu không phải Chung Tử Kinh, vậy chỉ có một người.
Đệ đệ ruột thịt của ta, Vũ An Vương.
4.
Ta mặc lên cung trang hoa lệ nhất, búi tóc kiểu sành điệu nhất, nghênh ngang trở về kinh thành.
Xe ngựa đi một chút lại dừng, cũng không sốt ruột.
Vội vàng cái gì chứ?
Ta vẫn muốn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Vũ Bình Công chúa nhập hoàng lăng long trọng như thế nào, còn có đệ đệ tốt kia của ta có tiến bộ thêm tí nào không.
Hai ngày sau, ta đến kinh thành.
Kinh thành vốn náo nhiệt hôm nay lại đặc biệt vắng lặng.
Ven đường treo cờ trắng, trên mặt đất rắc tiền giấy.
Tiền giấy rơi xào xạc từ trên bầu trời xuống, giống như tuyết rơi.
Thật là... long trọng quá.
Chung Tử Kinh mở đường, một đường thuận lợi vô cùng.
Binh lính không ai dám ngăn cản.
Nói cũng hay, xe ngựa mới vừa vào thành chưa bao lâu lại vừa vặn gặp phải đội thị vệ đang vận chuyển linh cữu ra khỏi thành.
Vũ An Vương cưỡi ngựa đi đầu.
Ta kéo rèm nhìn ra, sắc mặt hắn tiều tuỵ, thần sắc đau thương.
Thật là... Cố làm ra vẻ.
“Chung Tử Kinh! Ngươi đang làm gì vậy!?”
Hắn chỉ vào Chung Tử Kinh, giọng điệu tức giận, “Hôm nay là ngày hoàng tỷ ta nhập hoàng lăng!”
Chung Tử Kinh không nói gì, rút thanh kiếm trong thắt lưng thẳng tiến về phía linh cữu sang trọng quý giá kia.
Vũ An Vương kinh hãi: “Ngươi muốn tạo phản sao?”
Kiếm chém tới, hắn chỉ có thể lắc mình tránh đi.
Kiếm của Chung Tử Kinh chém vỡ linh cữu, lộ ra bên trong một bộ xương mỹ nhân không còn nguyên vẹn.
“Hoàng tỷ ơi!” Vũ An Vương vô cùng đau buồn.
Bá tánh hai bên đường đồng loạt quỳ xuống đất kêu khóc: “Công chúa!”
Ta nghe thấy chán ngán, một tay kéo rèm xe, khom lưng bước ra ngoài.
“Khóc cái gì! Bổn cung vẫn khỏe mạnh, khi nào cần các ngươi khóc tang cho ta!”
Vũ An Vương mở to hai mắt nhìn ta, vẻ mặt buồn cười đến mức giống như nhìn thấy quỷ.
Ta cười với hắn: “Đệ đệ tốt, tỷ tỷ vẫn còn sống, ngươi không vui sao?”
Vũ An Vương thật lâu không nói được lời nào.
Ta lại quay đầu nhìn sang phía bá tánh một bên: “Lúc bổn cung còn sống, các ngươi mắng chửi ta còn ác hơn ai hết, sao? Bổn cung chết rồi, các ngươi lại đau lòng đến thế?”
Toàn bộ con đường Huyền Vũ một mảnh yên tĩnh, không ai nói gì, sau một lúc lâu, chỉ có một đứa trẻ lớn tiếng gào lên:
“Xác chết công chúa vùng dậy rồi, xác chết công chúa vùng dậy rồi!!”
5.
Lúc ta trở lại cung điện, mẫu thân của ta đang ở ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.
Sắc mặt công công tái mét, run rẩy bước vào bẩm báo, mà ta lại đứng ngoài ngự thư phòng.
"Lui ra! Có gì thì để trẫm phê xong đã!"
Tính tình mẫu thân ta nóng nảy, bản tính mạnh mẽ.
Giọng của công công càng run hơn: "Bệ hạ, công... công chúa đã trở về rồi."
Bịch -
Tiếng nghiên mực rơi xuống đất.
Đây là lần đầu tiên ta nghe thấy giọng điệu mẫu thân kinh hoảng như vậy: "Ngươi... nói gì?"
"Công chúa đã trở về rồi! Công chúa đại nạn không chết, hiện đang đợi ở ngoài cửa."
Sau một hồi tiếng bước chân hoàng loạn, cửa gỗ khắc hoa trước mắt ta bị người từ bên trong kéo ra một cái.
Ta nhìn thấy mẫu thân như thể đã già đi mười tuổi, trong lòng không khỏi xúc động.
"Mẫu thân, Nhi thần... đã trở về."
"Bình nhi!"
Mẫu thân lôi kéo tay ta, không ngừng lẩm bẩm: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."
Ta còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy bà hỏi thêm một câu: "An nhi đâu?"
Vũ An Vương.
Nhi tử bảo bối của bà.
Ta thu thần sắc, trên mặt mang theo cười: "Nhi thần gặp phải hắn ở đường Huyền Vũ, hắn đang khiêng linh cữu của nhi thần chuẩn bị đưa đến hoàng lăng."
Tay mẫu thân dừng một chút, sau đó chậm rãi buông khỏi người ta, giọng nói cũng trở lại bình tĩnh hy vọng: "Bình Nhi, lúc trước ngươi bị ám sát không có tin tức gì, trẫm thực sự rất lo lắng cho ngươi.”
"An nhi vì tìm ngươi, rời kinh suốt một tháng, hắn cũng là lo lắng cho ngươi."
Hừ.
Lo lắng cho ta?
Hắn chỉ mong ta chết đi.
Ta chết rồi, thì không còn ai tranh giành ngôi vị hoàng đế với hắn nữa.
Mẫu thân vuốt ve đầu ta: "Trước đây ngươi thân thiết với Chung Tử Kinh, trẫm cũng không nói gì, An nhi có đôi khi dễ dàng hồ đồ, ngươi thân là tỷ tỷ thì nhẫn nhịn một chút."
"À?"
Máu cả người ta như thể đông lại.
Bà đang cảnh cáo ta, cũng đang uy hiếp ta.
Đang dùng chuyện ta và Chung Tử Kinh để răn đe ta.
Vũ An Vương, bà không cho ta động.
Ta cắn chặt răng, cụp mi rũ mắt: "Nhi thần đã biết."
"Không còn sớm nữa, ở lại dùng bữa đi."
Ta cười cười: "Nhi thần một đường bôn ba, thực sự là quá mức mệt mỏi..."
Mẫu thân cau mày vuốt ve mặt ta: "Đã gầy đi rồi."
"Nếu như thế, trước tiên trở về phủ công chúa của ngươi đi.”
"Ngày khác trẫm lại triệu kiến ngươi."
Ta cung kính hành lễ: "Nhi thần cáo lui."
Bình luận facebook