-
Phần III
11.
"Sao... sao lại là ngươi!?"
Vẻ mặt Kiều Ngôn không thể tin nổi nhìn ta, Kiều Lý thị vừa nhìn thấy ta đã ngất xỉu.
Cũng phải, sợ là ở trong mắt bọn họ, ta đã sớm trở thành một khối thi thể dưới đáy hồ.
Ta quay đầu nhìn Lâm Như, thấy bộ dáng nàng nghi hoặc, không khỏi cười: "À, ta đã quên, chắc ngươi còn chưa biết bọn họ vì sao lại như vậy đi?”
"Chắc hẳn, ngươi chưa từng gặp nương tử trong thôn của hắn."
Lâm Như đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta: "Sao ngươi lại biết?"
Ta vuốt búi tóc trên đầu, tùy ý nói: "Sao ta lại biết? Ngươi hỏi hắn đi."
Sắc mặt Kiều Ngôn tái mét, giống như mất hồn.
Hắn khó khăn mở miệng: "Nàng... chính là Bình Nương."
"Cái gì!?"
Lâm Tương ở bên cạnh nghe thấy càng thêm mơ hồ: "Các ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
...
Ta không lên tiếng, Chung Tử Kinh thay ta giải thích tường tận đầu đuôi câu chuyện.
Lâm Như ngồi liệt xuống đất, thần sắc đờ đẫn.
Lâm Tương run rẩy chỉ tay vào nàng: "Ngươi phái người đi ám sát công chúa?"
Lâm Như hét lên trong tuyệt vọng: "Ta không biết! Ta không biết nàng là công chúa! Đúng... đúng rồi! Chuyện này là do Kiều Ngôn xúi giục, chủ ý này là của hắn!"
Kiều Ngôn nhìn ta ngẩn người rất lâu, đột nhiên tiến lên nắm lấy tay ta: "Bình Nương... nàng..."
Hắn còn chưa nói hết câu đã bị Chung Tử Kinh bóp cổ.
Chung Tử Kinh bóp chặt cổ hắn, sắc mặt âm trầm: "Tên huý của công chúa mà ngươi cũng có thể kêu như vậy?"
Ta không can thiệp, dù sao Chung Tử Kinh cũng thật sự muốn giết hắn ta, nhưng ta chưa nói muốn lấy mạng hắn ta, hắn sẽ không hạ thủ.
Lúc trước ta bị thương mất trí nhớ, chỉ nhớ được tên mình có chữ "Bình", bọn họ bèn gọi ta là Bình Nương, Bình Nương.
Bây giờ nghe thấy, thật là phiền phức.
Kiểu Ngôn không thở được, sắc mặt tím tái, nhìn như sắp ngất đi.
Chung Tử Kinh đột nhiên buông tay, hắn ngã xuống đất, mồm to thở hổn hển.
Ta nhìn Lâm Tương: "Lâm thừa tướng, ngài nói chuyện này nên làm sao bây giờ?"
Thân thể Lâm Tương lảo đảo, vịn vào cây cột bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định lại thân hình.
"Công chúa yên tâm, sáng sớm ngày mai, thần sẽ đích thân mang tiểu nữ đến Thuận Thiên phủ nhận tội."
"Mua chuộc sát thủ chính là trọng tội, thừa tướng đã nghĩ kỹ chưa?"
Lâm Tương đau lòng gật đầu: "Đã nghĩ kỹ."
12.
Lúc ta bước ra khỏi Lâm phủ, Kiều Ngôn từ phía sau đuổi theo.
Hắn quỳ xuống bên chân ta, kéo góc váy ta:
"Công chúa... Công chúa ngài không thể đi, ta là phò mã, chúng ta đã từng động phòng rồi mà!"
Ta quay đầu nhìn hắn một cái, duỗi tay vỗ vỗ mặt hắn: "Trong phủ bổn cung có vô số nam sủng, về mặt nhan sắc ngươi không bằng bọn họ một chút nào, có thể hầu hạ bổn cung một lần là phúc phận ba đời của ngươi.”
"Phò mã? Ngươi cũng xứng?"
Ta hất tay hắn ra, Chung Tử Kinh đi đến bên cạnh ta đứng.
Ta cúi đầu nhìn Kiều Ngôn đang thất hồn lạc phách, cười nhạo: "Còn không dẫn mụ già của ngươi cút đi? Nếu không thì không còn mạng để đi đâu."
Nam nhân bên cạnh ta mang theo sát khí mãnh liệt đến mức như sắp biến thành hiện thực.
Kiều Ngôn vừa lăn vừa bò mà chạy trốn.
Chung Tử Kinh nắm lấy tay ta đưa ta lên xe ngựa.
"Tại sao không giết hắn?"
Giọng điệu của hắn có chút kỳ quái, ta nhướng mày nhìn hắn: "Chung Tử Kinh, chẳng lẽ ngươi đang ghen?"
Chung Tử Kinh nhìn ta, ánh mắt trong khoảnh khắc kia trở nên có chút nguy hiểm.
Ta theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng ngay lúc đứng dậy đã bị hắn bắt lấy.
Chung Tử Kinh ôm lấy eo ta, đặt đầu vùi trên vai ta: "Công chúa, thần không dám."
Hắn không dám? Hắn cái gì mà chả dám!
13.
Tại sao không giết Kiều Ngôn?
Bởi vì tự có người thay ta giết hắn.
Sáng sớm ba ngày sau, một người dân chài đi câu cá ở hồ gần đó vớt lên một xác chết nam, sau khi xác minh, người này đúng là Kiều Ngôn.
Lúc biết được tin tức này, ta và Chung Tử Kinh đang chơi cờ.
Ta cười: "Tử Kinh thấy chưa, cá đã cắn câu rồi."
Chung Tử Kinh nói: "Công chúa cơ trí."
Ta hạ một quân cờ, sau đó đứng dậy: "Đi thôi, đi thu lưới, rồi quay lại tiếp tục chơi."
Ta ngồi xe ngựa đến trước cửa thành, có rất nhiều người đứng ở cửa thành.
Thấy xe ngựa của ta đến, một thị vệ tiến lên hành lễ: "Tham kiến công chúa."
"Đứng lên đi, người đâu?"
Thị vệ: "Người đã bắt được rồi."
Ta xốc lên màn xe, bước xuống xe: "Dẫn đường."
Nhà tù tối tăm ẩm ướt, một cổ mùi hôi thối xông vào mũi, thỉnh thoảng còn có chuột chạy qua chân.
Ta đi theo con đường tối tăm đến cuối cùng, nơi đó nhốt một người.
Lâm Như thất hồn lạc phách ngồi trên đống rơm, khuôn mặt lại có chút đỏ hồng.
Thấy ta đến, nàng như điên dại lao vào ta: "Vũ Bình! Là ngươi giở trò quỷ!"
Ta nhìn nàng trong tù, cười nói: "Lâm Tương thật đúng là một phụ thân tốt, vì cứu ngươi, biện pháp đổi tù cũng nghĩ ra?”
"Ta đoán, ông ta hẳn là muốn đưa ngươi đến Giang Nam?”
"Dù sao đó cũng là nơi Lâm gia ngươi phát đạt."
Lâm Như đập tay vào song sắt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, hận không thể lột da rút gân ta.
Ta nhàn nhạt nói: "Đừng kích động, không tốt cho đứa bé trong bụng."
Nàng đột nhiên dừng lại, kinh hãi ngẩng đầu nhìn ta.
"Ngươi... Ngươi đang nói cái gì? Ta nghe không hiểu."
Nàng vô thức sờ sờ bụng, sau đó lại nhanh chóng buông ra.
Ta: "À, đúng rồi, sáng nay ở hồ Lương Kinh vớt lên một xác chết nam giới, hình như... là cha đứa bé trong bụng ngươi đấy."
Lâm Như ngã ngồi xuống đất: "Kiều Ngôn? Hắn... chết rồi!?"
Ta nhìn nàng không nói gì.
Không lâu sau, nàng lại bắt đầu cười điên cuồng: "Chết rất tốt! Súc sinh vong ân phụ nghĩa kia, đáng chết!"
Nàng vừa khóc vừa cười, gần như điên loạn.
Ta đợi nàng hoàn toàn bình tĩnh lại mới tiếp tục mở miệng: "Nếu ta đoán không sai, người giết Kiều Ngôn chính là Lâm thừa tướng đi."
Lâm Như quay đầu nhìn ta, câm miệng không nói.
Ta: "Ngươi cũng không cần phải mở miệng, ta nói, ngươi nghe là được.”
"Mọi người ở kinh thành đều biết, Lâm Thừa tướng bắt rể dưới bảng, ngay lập tức chọn trúng Thám Hoa, khiến hắn làm rể hiền của Lâm phủ.”
"Nhưng thực tế, chính ngươi để ý đến thư sinh Kiều Ngôn trước, cũng tư thông với hắn rồi có con, Lâm tương không có cách nào, đành phải đồng ý hôn sự này.”
"Để cho con rể tương lai thuận lợi nhập sĩ, Lâm tương lựa chọn để hắn trở thành Thám Hoa của năm nay.”
"Nói gì thì nói, Lâm tương cũng là quan chủ khảo năm nay, làm chút thủ thuật mà thôi, dễ như trở bàn tay."
"Chuyện sau đó, trong lòng mọi người đều biết rõ, Kiều Ngôn và Lâm Tương trở mặt, mà hắn lại chính là nhược điểm lớn nhất của Lâm Tương, lấy việc công làm việc tư, tội danh này không hề nhỏ.”
"Cho nên, Lâm Tương giết hắn.”
"Lâm tiểu thư, bổn cung nói có gì sai không?"
Lâm Như tuyệt vọng ngẩng đầu nhìn ta, giọng nói thê lương: "Ngươi rốt cuộc định làm gì?"
Thái độ của nàng đã cho ta câu trả lời.
Ta cong cong môi, mang mũ có rèm lên, quay người bước ra khỏi nhà tù không thấy ánh sáng mặt trời.
Muốn làm cái gì?
Đương nhiên là trả thù.
Muốn trách thì trách Lâm Thừa tướng tự mình đứng sai đội, lại cứ nhất quyết giúp Vũ An Vương đối phó với ta!
Lúc ta đi ra ngoài, Chung Tử Kinh đang ở cửa chờ ta, hắn cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay ta: "Sao lại lạnh thế này?"
Ta: "Trong nhà lao luôn đặc biệt lạnh lẽo hơn chút."
Trên đường đông đúc sầm uất, chúng ta không lên xe ngựa, vai kề vai đi về phía phủ công chúa.
"Thông báo cho người của chúng ta, viết tờ tấu trình, sáng sớm ngày mai lên triều nộp lên đi.”
"Lần này, Lâm gia sau lưng Vũ An Vương, ta muốn nhổ tận gốc!"
Mua chuộc giết người, lợi dụng chức quyền, tham ô hối lộ, kết tội nhiều tội, ta không thể để cho hắn còn có cơ hội quay đầu.
Chung Tử Kinh nghiêng đầu nhìn ta: "Công chúa còn lừa cả ta nữa."
Ta cười: "Ngươi cũng tưởng ta vì bị tổn thương tình cảm, đơn thuần đi trả thù sao?”
"Ta đối với Kiều Ngôn không có chút tình cảm nào, những gì hắn làm với ta không hề đáng kể.”
"Nếu ta muốn trả thù hắn, cần gì phải phiền phức như vậy, một nhát đao là xong."
Bên đường có người bán kẹo hồ lô, ta nhìn thấy những quả trái cây đỏ tươi trong suốt, đột nhiên cảm thấy thèm ăn.
"Chung Tử Kinh, ta muốn ăn cái đó!"
Chung Tử Kinh sững sốt một chút, sau đó không nhịn được cong cong môi: "Ta đi mua."