-
Phần IV END
14.
Đại Ly năm mười ba, Lâm thừa tướng bị bãi chức, đày đi Sầm Châu.
Ta tức giận đến nỗi lại đập vỡ một đống đồ đạc trong phủ công chúa.
“Tại sao vẫn còn tha cho hắn một mạng? Năm ngoái có một vị giám khảo nhận hối lộ của thí sinh, chỉ là làm một cái đánh dấu vào bài thi, mẫu thân đã trực tiếp ban chết.”
“Lâm gia tội to như thế, lại chỉ là đày đi!”
Chung Tử Kinh từ bên ngoài đi vào, sắc mặt u ám.
Ta sững sốt một chút, hắn trước giờ chưa bao giờ ở trong phủ công chúa bày ra sắc mặt khó coi như vậy.
Ta đi tới: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Chung Tử Kinh nhìn ta một cái, trầm giọng nói: “Trong cung truyền đến tin tức, nói là bệ hạ chuẩn bị lập Vũ An Vương làm Thái tử, hơn nữa... còn chuẩn bị đất phong cho công chúa.”
Ta còn bình tĩnh hơn tưởng tượng rất nhiều.
Kết cục này, ta đã sớm dự liệu rồi, không phải sao?
Ta hỏi hắn: “Ở đâu?”
Chung Tử Kinh: “Sầm Châu.”
Sầm Châu, là một toà thành nghèo nàn binh đao loạn lạc nhất trong 36 thành của Đại Ly.
Lâm Tương phạm tội bị lưu đày đến kia, vậy ta thì sao?
Ta phạm tội gì?
Sầm Châu, hay cho một cái Sầm Châu!
“Mẫu thân đây là sợ ta rồi, bà muốn cách ly ta thật xa, bà... chê bàn tay ta vươn quá dài.”
Chung Tử Kinh: “Công chúa...”
“Nếu như thế, ta còn gì phải kiêng dè nữa chứ?”
Sắc mặt ta trở lại bình thường: “Nói cho Hồ tướng quân, chỉnh đốn tất cả binh lực, sẵn sàng trở về kinh thành bất cứ lúc nào!”
15.
Thánh chỉ do bệ hạ tự tay viết cuối cùng cũng được giao cho ta.
Công công đứng trước mặt ta: "Vũ Bình công chúa, tiếp chỉ."
Ta nhìn thánh chỉ trong tay, lòng bình tĩnh như nước.
Có lẽ vì đợi lâu quá, công công lại thúc giục ta: "Công chúa mau tiếp chỉ đi, nô tài còn đợi về cung hồi báo.”
“Đây xem như thánh chỉ cũng sẽ không thay đổi, công chúa cứ yên tâm chuẩn bị đi Sầm Châu đi."
Nhìn kìa.
Những người trong cung này, đều là kẻ tinh ranh.
Ta vẫn còn ở kinh thành, thái độ của bọn họ đã thay đổi.
Lúc trước đi theo sau ta a dua nịnh hót cũng đâu phải sắc mặt này.
Ta cất thánh chỉ đi, mỉm cười với hắn: "Công công vất vả rồi. Hay là ở lại uống chén trà nhỏ?"
"Không được, hôm nay Vũ An Vương tiến cung dùng bữa với bệ hạ, nô tài phải về cung hầu hạ."
Ta duỗi tay ý bảo hắn đi thong thả, công công nâng cằm xoay người.
Phụt——
Một thanh kiếm sắc bén xuyên qua ngực hắn.
Chung Tử Kinh đứng ở phía sau hắn, một thân áo đen, giống như quỷ đói đến đòi mạng từ địa ngục.
Máu bắn lên váy ta.
Ta ngước mắt nhìn hắn một cái: "Máu này quá bẩn."
Chung Tử Kinh duỗi tay lau đi một giọt máu ở khóe mắt ta: "Thần bồi tội với công chúa."
Ta hỏi hắn: "Hồ Lâm đã chuẩn bị xong chưa?"
Hắn: "Đại quân đều giả làm lưu dân từng nhóm tiến vào thành, chỉ đợi mệnh lệnh của công chúa."
Ta giơ tay xoa xoa búi tóc: "Bổn cung đi trang điểm chải chuốt, đợi lát nữa tiến cung.”
"Nói không chừng chúng ta còn có thể kịp ăn một bữa cơm với mẫu thân và đệ đệ đó."
...
16.
Ta trang điểm quyến rũ vô cùng, mặc chiếc cung phục hoa lệ nhất cùng với Chung Tử Kinh trở về cung.
Dọc theo đường đi cung nhân gặp ta đều hoảng sợ quỳ xuống đất hành lễ, không dám nhìn ta một cái nào.
“Tử Kinh, hôm nay bổn cung khó coi sao?”
Chung Tử Kinh đi theo phía sau ta ba bước: “Đẹp.”
“Vậy tại sao bọn họ không nhìn ta?”
Chung Tử Kinh: “Bọn họ không dám.”
Hai tiểu thái giám đi ngược lại từ xa, ngẩng đầu nhìn thấy ta, hai người giật nảy mình.
Một người quỳ xuống hành lễ, còn người kia quay đầu bỏ chạy.
Ta nhận ra, đó là người bên cạnh Vũ An Vương.
“Nhìn kìa, còn có người thấy ta liền chạy.”
“Bổn cung đáng sợ đến thế sao?”
Tiểu thái giám chưa chạy được mấy bước, trước mặt liền có mấy thị vệ bước ra, một nhát đao cắt đứt cổ họng hắn.
Trong cung này, đều là người của ta.
Còn chưa đi đến Phú Cảnh Cung của mẫu hậu, đã nghe thấy một tiếng cười nói vui vẻ từ xa.
“Mẫu thân, ngài xem chiếc trâm cài vàng này đi, rất hợp với ngài.”
“Mẫu thân đã già rồi, đâu có đeo nổi cái này.”
“Mẫu thân tuyệt đại phong hoa, mãi mãi sẽ không già!”
“Tiểu tử này, chỉ biết trêu chọc ta.”
…
Thật là một bức tranh mẫu từ tử hiếu.
Nghe được ta cũng không đành lòng phá vỡ.
Nhưng không có cách nào, ta tới cũng tới rồi.
Ta mang theo nụ cười trên môi bước vào: "Ồ, hôm nay ta đến đúng lúc quá, An đệ cũng ở đây à?"
Khoảnh khắc nhìn thấy ta kia, bầu không khí trong Phú Cảnh Cung đột nhiên thay đổi.
Mẫu thân cau mày nhìn ta: "Ngươi tiến cung vì sao không có ai thông truyền?"
Ta nhẹ “A” một tiếng: "Ngài nói bọn họ ấy à, ta không cẩn thận giết bọn họ mất rồi."
"Cái gì??"
Mẫu thân đập bàn đứng dậy: "Vũ Bình! Ngươi muốn tạo phản sao?"
Vũ An cũng kinh hoảng thất thố đứng dậy: "Người đâu! Người đâu!"
Ta thản nhiên ngồi xuống trước mặt bọn họ.
"Đừng la nữa, trong cung đều là người của ta rồi."
"Dùng bữa đi."
Ta nhìn những món ngon trên bàn lại tự mình cầm đũa lên: "Hôm nay có lẽ là bữa cơm đoàn viên cuối cùng của chúng ta."
Không ai nói gì.
Chung quy mẫu thân là nữ đế, tức giận ban đầu qua đi, bà nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Bình nhi, ngươi có gì không hài lòng cứ nói ra, chúng ta đều là thân thích, sao lại làm đến mức này?"
Sao lại làm đến mức này?
Tay ta gắp đồ ăn dừng một chút, rồi lại đặt xuống.
"Nếu mẫu thân hỏi, vậy nhi thần sẽ nói."
Ta nhìn bà, tâm tình bình tĩnh trước nay chưa từng có.
"Năm ta năm tuổi, mẫu thân sinh hạ An đệ, lúc đó ta thực sự rất thích hắn.”
"Hắn nhỏ bé, mềm mại, ta thực sự rất thích hắn.”
"Ngày đó, cung nữ trong cung ngủ quên, ta đi đến trước nôi của An đệ duỗi tay sờ sờ hắn, hắn bị ta đánh thức, khóc rất to."
Ta nhìn về phía mẫu thân: “Đến bây giờ ta vẫn nhớ rõ ánh mắt của người lúc đó, người hoài nghi ta muốn giết hắn."
"Người coi ta trở thành người thế nào?"
Sắc mặt mẫu thân rất khó coi, nhưng không nói gì.
Vũ An không thể tin nhìn ta: “Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?"
Ta nhìn hắn một cái: "Câm miệng."
“Ta còn chưa nói xong đâu, năm ta mười tuổi, ngươi rơi xuống một cái giếng cạn, ngươi còn nhớ rõ ngươi nói gì không?”
“Ngươi nói, là hoàng tỷ đẩy ngươi.”
“Mẫu thân trách phạt ta rất nặng, lại không nghe ta nói một lời.”
“Ngươi để tay lên ngực tự hỏi, thật sự là ta đẩy ngươi sao?"
Vũ An không nhịn được lùi về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Ta không nhớ, lúc đó còn nhỏ, đâu nhớ rõ được?"
Ta cười nhạo: "Không sao, hoàng tỷ sẽ từng chuyện từng chuyện nói cho ngươi nghe.”
“Thái độ của mẫu thân cũng bất tri bất giác ảnh hưởng đến ngươi, ngươi cũng cảm thấy ta muốn giết ngươi, vì thế luôn ở khắp nơi đề phòng ta.”
“Năm ngươi mười ba tuổi, lần đầu tiên ngươi ra tay với ta, ngươi dẫn ta đến bờ hồ, rồi đẩy ta xuống.”
“Nếu không có Chung Tử Kinh ở đó, sợ là ta đã sớm mất mạng.”
“Mẫu hậu không trừng phạt ngươi, còn bảo ta phải nhẫn nhịn, nói ngươi chỉ là ham chơi."
Ta cười: "Ham chơi? Cái cớ ngu ngốc quá.”
“Năm ngươi mười lăm tuổi, ngươi đã khôn ngoan hơn, biết mượn đao giết người rồi.”
“Ngươi đưa con trai của kẻ thù ta đến trong phủ ta, làm ta trúng một kiếm, lần đó, ta suýt chút nữa đã chết.”
Đáng tiếc, ta mệnh lớn còn chưa tới số chết.
...
"Lần gần đây nhất, là ba tháng trước, ta ở Bình Dương bị ám sát, đây cũng là xuất phát từ bút tích của ngươi."
Trán Vũ An toát ra mồ hôi lạnh: "Ngươi nói gì? Ta nghe không hiểu!"
Ta không thèm để ý đến hắn, chỉ quay đầu nhìn về phía mẫu thân: "Những chuyện này mẫu hậu chẳng lẽ không biết?”
"Mẫu thân đều rõ ràng hơn ai hết, nếu không cũng sẽ không sau mỗi lần ta thoát chết lại đặc biệt sủng ái ta.”
"Mẫu thân, người cũng là áy náy đi?"
Mẫu thân nhìn ta, sắc mặt thống khổ: "Ta không ngờ ngươi sẽ biến thành như vậy, nếu biết trước... nếu biết trước..."
Ta thay bà nói cho hết lời: "Nếu biết trước, thì nên một đao giết ta đi chứ?"
Vũ An mắng ta: "Ngươi sao có thể làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như thế!"
Ta nhìn mặt hắn, dần dần xuất thần.
Ngũ quan Vũ An giống phụ thân ta, gần như được khắc từ một khuôn mẫu.
Ta đột nhiên hiểu ra.
Tại sao mẫu thân đối xử với ta lúc lạnh lúc nóng, tại sao mẫu thân sợ hãi ta đến gần Vũ An.
"Mẫu thân, người xem An đệ, càng ngày càng giống phụ thân rồi."
Vũ An không chịu nổi, giơ tay lật bàn: "Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì!"
Thức ăn bắn vào người ta, mặt ta lập tức trầm xuống, trở tay rút kiếm ở bên hông Chung Tử Kinh, đâm vào vai Vũ An.
"A——"
Mẫu thân hoàn toàn hoảng sợ, bà gọi ta: "Vũ Bình, hắn là đệ đệ ruột của ngươi."
Ta cũng hoàn toàn mất bình tĩnh: "Mẫu thân! Người đối xử với hắn trăm bề cưng chiều, vạn bề nuông chiều, còn không phải chỉ vì khuôn mặt này sao?”
"Ngươi đối với phụ thân lòng còn áy náy, nên đối xử với Vũ An tốt như vậy, nhưng... năm đó chính người đã tự tay giết phụ thân!"
Ngôi vị hoàng đế này, vốn thuộc về phụ thân. Mà mẫu thân giết phụ thân lên ngôi nữ đế Đại Ly, lúc đó bà đang mang thai Vũ An.
“Người kiêng kị ta, là bởi vì ta giống người, ta cũng tàn nhẫn như người, cũng có tham vọng như người.”
"Người sợ ta có ngày giết người, giống như người đã giết phụ thân.”
"Cho dù ta ngày ngày đắm chìm trong sắc dục, tầm thường vô dụng, người vẫn không chịu buông tha cho ta."
Mẫu thân giận dữ hét: "Ngươi câm miệng! Người đâu! Mau đến đây!"
Không có một ai trả lời.
Bà tức muốn hộc máu, rút con dao găm bên hông ra đâm thẳng vào ta.
Chung Tử Kinh nắm lấy cổ tay bà.
Mẫu thân trừng mắt nhìn hắn: "Chung Tử Kinh, trước kia ngươi chẳng qua là con chó của Vũ gia ta."
Đúng vậy, ai cũng biết vị Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều chính là kẻ hầu hạ dưới trướng Vũ Bình công chúa.
Không ai biết, trước khi hắn lên mười tuổi, là người hầu hạ đẳng nhất của Vũ gia.
Năm đó, Vũ An hãm hại ta không thành, trút hết giận dữ lên trên đầu một gia nô.
Băng thiên tuyết địa, suýt chút nữa đã đánh chết hắn.
Là ta cứu hắn, ta đặt tên cho hắn, đưa hắn đi quân doanh.
Nhìn hắn lập vô số quân công, giúp hắn mở đường trên triều đình.
Cuối cùng, Chung Tử Kinh cũng trở thành trợ thủ đắc lực nhất của ta trong triều đình.
"Thanh kiếm sắc bén này, chính là do An đệ tự tay đưa đến tay ta."
Ta rút thanh kiếm trong tay ra, Vũ An đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Ta lại đặt thanh kiếm máu me đầm đìa lên cổ hắn.
"Mẫu thân, thoái vị đi.”
.…..
Con dao găm trong tay mẫu thân nặng nề rơi xuống đất.
Từ đây, mọi chuyện đã được giải quyết.
17.
Mùa đông năm Đại Ly thứ mười bốn, nữ đế lâm trọng bệnh, bèn nhường ngôi cho Vũ Bình công chúa.
Vũ An Vương bị đày đến đất phong Sầm Châu, không được triệu hồi thì không được phép trở về kinh thành.
...
Ngày ta đăng cơ, trời đổ một trận tuyết lớn.
Chung Tử Kinh cầm ô đứng bên cạnh ta.
"Bệ hạ, tuyết lớn quá."
Ta cười: "Ngươi sửa miệng cũng nhanh thật."
"Năm nay tuyết có vẻ đặc biệt lớn, mùa đông năm nay cũng lạnh hơn năm trước."
Chung Tử Kinh nắm lấy tay ta: "Bệ hạ, năm nào cũng vậy, không có gì khác biệt."
"Phải vậy không." Ta nhìn xuống hoàng thành uy nghiêm dưới kia, giọng nói hờ hững: "Sắp đến Tết rồi, ta cuối cùng vẫn thành một người cô đơn."
"Thần sẽ mãi mãi ở bên cạnh bệ hạ."
...
Lại là một năm xuân.
Ta dẫn theo Chung Tử Kinh cải trang đi du ngoạn đến Giang Nam.
Nơi này đẹp hơn ta tưởng tượng rất nhiều.
Ông chủ vững vàng ngừng thuyền: "Lão gia phu nhân, đến bờ rồi."
Ta duỗi tay đưa bạc cho ông: "Đa tạ."
Chung Tử Kinh đi lên bờ trước.
Hắn duỗi tay kéo ta: "Phu nhân, cẩn thận chút."
Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không nhịn được cười cong môi, ta đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
"Lâm Như và Kiều Lý Thị đều đã định cư ở Giang Nam, con cái cũng đã sinh ra rồi, nàng có muốn đi xem không?"
"Xem bọn họ làm gì?" Ta cười: "Lúc trước tha cho bọn họ một mạng đã là ta đại phát từ bi."
"Vậy ta dẫn nàng đi Kim Hoa Lâu?" Chung Tử Kinh chỉ vào một tòa cao lầu phía đông: "Nơi đó có những món ăn ngon nhất Giang Nam."
Ta lắc lắc đầu, chỉ vào người bán kẹo hồ lô bên đường: "Ta muốn ăn cái kia."
...
Đại Ly năm thứ ba mươi.
Ta ở trong đám con cháu thế gia tìm được một người tài đức vẹn toàn, hoàn toàn nhường ngôi.
Vị trí nữ đế này, ta đã chán rồi.
Vị trí mẫu thân giữ cả đời, ta lại không thèm muốn chút nào.
Đồ vật Vũ An cầu cả đời, ta cũng có thể dễ dàng vứt bỏ.
"Sao vậy? Ngươi cũng không làm Nhiếp Chính Vương nữa à?"
Ta hỏi nam nhân đứng bên cạnh ta.
Thái dương Chung Tử Kinh đã có một mái đầu bạc.
Nhưng khuôn mặt hắn vẫn là bộ dáng đẹp nhất trong ký ức của ta.
Hắn nói: "Nếu nàng không ở kinh thành nữa, ta còn làm Nhiếp Chính Vương để làm gì?"
Ta cười: "Vậy đi thôi, chúng ta cùng đi thôi."
Chung Tử Kinh hỏi ta: "Muốn đi đâu?"
Ta đứng trên tường thành, nhìn kinh thành phồn hoa tráng lệ, nhẹ nhàng nói: "Đi Giang Nam đi.”
"Đi Giang Nam, chúng ta... thành thân đi."
Chung Tử Kinh quay đầu nhìn ta: "Nàng..."
Ta cười: "Mũ phượng khăn quàng vai, ta cũng muốn mang một lần đấy nhé."
Hắn cũng cười: "Được."
- Hết -