• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (3 Viewers)

  • Chương 11

22.

Thuốc sắc xong, Tiêu Huyền Dực mang đến tự tay đút cho ta uống.

Ba ngày sau, ta tỉnh dậy, yêu độc trên người đã hoàn toàn tiêu tán.

Tiêu Huyền Dực đang ngồi ở bàn sách vẽ tranh.

Hắn dùng cành lá và đất trồng hoa lan để nghiền nát thành màu vẽ, vẽ một bức tranh.

Trong tranh là bộ dáng ta đang ngủ.

Sau khi xem bức tranh, ta thêm mấy phần ngưỡng mộ hắn. Vẽ quá giống, ngay cả ta cũng phải ngạc nhiên.

Ta yêu thích bức tranh này không buông tay, đề nghị: "Có thể tặng bức tranh này cho ta không? Hoặc là ta sẽ dùng giao châu để mua."

Tiêu Huyền Dực gật đầu: "Mộ cô nương không cần khách khí với ta, tặng cho ngươi là được rồi."

Ta đi lên phía trước, định cuốn bức tranh lại.

Một luồng ánh sáng trắng chiếu qua, chiếu vào trên người ta, cũng chiếu vào bức tranh.

Ánh sáng phát ra từ kính chiếu yêu.

Tiêu Huyền Dực nói cho ta biết, ánh sáng vừa rồi đã hội tụ hai trăm năm linh lực của hoa lan yêu.

Chiếu vào người ta, thân thể ta sẽ khỏe mạnh gấp trăm lần, dung nhan sẽ mãi mãi trường tồn, hiệu quả giữ gìn nhan sắc còn tốt hơn cả ăn giao châu.

Còn về tác dụng của bức tranh thì không rõ.

Hạ Hân phái người canh giữ ở U Lan Cốc, ta tỉnh dậy liền gửi bồ câu đưa thư cho hắn.

Tiêu Huyền Dực đề nghị: "Mộ cô nương có thể cùng ta chơi một ván cờ không?"

"Được." Ta gật đầu.

Trong quá trình chơi cờ, Tiêu Huyền Dực trò chuyện với ta: "Mộ cô nương có từng nghĩ đến việc quay trở lại Đông Hải, xây một ngôi nhà bên bờ biển, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ, cùng người kỳ phùng địch thủ, nắm tay sống đến bạc đầu không?"

Lời nói của Tiêu Huyền Dực chính là cuộc sống trong tưởng tượng của ta.

Đáng tiếc, từ ngày Vân hoàng hậu chỉ định đưa ta trở lại hoàng cung, ta đã mất đi cơ hội tự do lựa chọn người nắm tay sống đến bạc đầu.

"Tiêu công tử từng đến Đông Hải chưa? Có từng đến Vọng Nguyệt Lâu không?" Ta không trả lời trực tiếp câu hỏi của Tiêu Huyền Dực, nghĩ đến đó cũng là cuộc sống trong mơ ước của hắn.

Đông Hải rất rộng lớn, Vọng Nguyệt Lâu là nơi tận cùng của Đông Hải, nơi đó là nhà mà ta luôn tâm tâm niệm niệm.

Tiêu Huyền Dực ngừng tay chơi cờ: "Đã đến rồi."

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, dò hỏi: "Mộ cô nương thật sự không nhớ ta sao?"

"Chúng ta từng gặp nhau?" Ta hơi ngẩn ra, trong đầu suy nghĩ xem mình đã từng gặp Tiêu Huyền Dực ở đâu chưa.

Tiêu Huyền Dực mím môi, lại nuốt lời đang nói vào bụng, hắn thở dài: "Không nhớ thì thôi."

23.

Những ký ức trước sáu tuổi ta nhớ rất ít. Lần nhớ nhất là lúc ta sáu tuổi, ta đã đòi đi biển câu cá cùng cha.

Lưới đánh cá của cha ta bắt được một con cá lớn, tưởng chừng như hôm đó sẽ thu hoạch đầy tay, ai ngờ thuyền lại lật.

Ta và cha rơi xuống đáy biển.

Ta đã quên mất chuyện gì xảy ra dưới đáy biển, lúc ta tỉnh dậy thì đã nằm trên bờ.

Mẹ ta mắng cha một trận, trách ông không nên đưa ta ra biển, nói ta suýt chút nữa không về được.

Hôm đó ta rơi xuống Đông Hải, mắc một trận ốm nặng.

Vừa lúc Vân Hoàng hậu đích thân đến Vọng Nguyệt Lâu, bà đối với ta vừa gặp đã thân, đề nghị sẽ đưa ta về cung nuôi dưỡng.

Cha mẹ ta ban đầu không muốn, nhưng vì bị Vân Hoàng hậu uy hiếp, nên đành phải thỏa hiệp.

Thực ra, Vân hoàng hậu đưa ta về hoàng cung, bà ta có mục đích khác.

Cha ta là người dưỡng châu giỏi nhất ở Đông Hải, giao châu ông dưỡng ra có chất lượng tốt nhất.

Bà ta sợ rằng một ngày nào đó, cha ta không cung cấp giao châu cho bà ta nữa, bà ta sẽ nhanh chóng hoa tàn ít bướm.

Cho nên, bà ta đưa ta về cung, cũng giống như mang một con tin về.

Chỉ cần giao châu của cha ta cung cấp cho bà ta không ngừng, liền có thể giữ được nhan sắc mãi mãi.

Bà ta cũng thuận tiện tìm cho nhi tử mình một tức phụ ngoan ngoãn biết nghe lời.

Nữ nhi của người dưỡng châu tuy rằng không quyền không thế, nhưng có giao châu thì cũng giống như giàu có ngang với cả nước.

Bà ta không coi thường thân thế của ta, cũng chính là vì ta có giá trị.

Thu lại suy nghĩ, ta chuyển chủ đề: "À, ta thấy trong cốc của ngươi trồng rất nhiều thảo dược, có thảo dược kịch độc không?"

Tiêu Huyền Dực gật đầu: "Có, đợi xong ván cờ này, ta sẽ đưa ngươi đi."

Ván cờ này, Tiêu Huyền Dực thắng.

Hắn là người hiếm hoi có thể thắng ta, khiến ta muốn chơi thêm một ván nữa.

Thế nhưng, không có thời gian.

Hạ Hân đã đang trên đường đến đón ta.

Ta đứng dậy nói: "Vậy thì phiền ngươi đưa ta đi hái thảo dược đi."

Tiêu Huyền Dực đưa ta đến bờ hồ Tử Nguyệt trong U Lan Cốc.

Hắn tìm thấy một gốc cây thảo dược, hái những hạt đậu đỏ trên cây thảo dược xuống.

Sau đó cho vào một lọ thuốc nhỏ, đưa cho ta: "Đây là đậu đỏ cửa Tương Tư Tử, độc tính cao, một viên là có thể trí mạng, ngươi nhất định đừng ăn nhé."

"Được, cảm ơn ngươi." Ta thu lại lọ thuốc, ánh mắt nhìn về phía hồ Tử Nguyệt, nhìn thấy trên hồ Tử Nguyệt còn có một cái đình.

Ta nói: "Lần sau nếu còn có cơ hội gặp mặt, chúng ta sẽ chơi một ván cờ ở trong đình đi."

Ánh mắt Tiêu Huyền Dực lộ ra vẻ mong đợi, đáp: "Được, ta chờ ngươi."

Hạ Hân đến U Lan Cốc đón ta.

Tiêu Huyền Dực đưa ta đến bên ngoài cốc, nhìn ta lên xe ngựa quay về cung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom