• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full [Zhihu] Yêu Quỷ Lục (6 Viewers)

  • Chương 5

21.

Dung Yên vẫn chưa mang thai.

Trong bụng nàng không có thai nhi, mà là hàng ngàn hàng vạn viên trân châu.

Từ nhỏ Dung Yên được nuôi bởi người dưỡng châu ở Đông Hải. Giao châu quý giá gấp ngàn lần trăm lần so với ngọc trai.

Người dưỡng châu ở Đông Hải cấy hạt ngọc vào trong thân thể Dung Yên, chờ sau khi trưởng thành sẽ mổ bụng lấy ngọc.

Nhưng ai ngờ, Dung Yên ở đáy biển gặp được Kỳ Lỗi.

Cho nên nàng bắt đầu nảy sinh kế hoạch lợi dụng Kỳ Lỗi để chạy thoát, tránh bị mổ bụng lấy ngọc.

Nàng mê hoặc Kỳ Lỗi, khiến Kỳ Lỗi mang nàng từ Đông Hải ngàn dặm xa xôi trở về kinh thành.

Nhưng kiếp trước, nàng vẫn không thoát khỏi số phận bị lấy ngọc của giao nhân.

Người dưỡng châu phái Giang Mặc đến kinh thành lấy ngọc, nên kiếp trước Dung Yên mới có thể chết thảm như vậy.

Giang Mặc tên thật là Hạ Mặc, là nhị hoàng tử của Hạ quốc lưu lạc dân gian.

Thái tử Hạ Quốc là Hạ Hân.

Hạ Mặc yêu cầu bán trân châu để tích lũy tài phú, chiêu binh mãi mã.

Mục tiêu của hắn là ngai vàng của Hạ quốc.

Hiện giờ cánh chim hắn chưa phong, vứt bỏ giao châu, nhưng lại kết giao với đồng minh Sở Thiên.

Sở Thiên là người thừa kế duy nhất của Sở quốc.

Khi nào Hạ Mặc khởi binh đoạt quyền ở Hạ quốc, nếu điều kiện đưa ra có thể thuyết phục được Sở Thiên, nói không chừng Sở Thiên sẽ phái binh giúp hắn một tay.

Nếu hắn có thể bước lên ngôi vị hoàng đế Hạ quốc, hai nước Hạ Sở rất có khả năng sẽ từ kẻ thù trở thành đồng minh.

Bảy ngày sau, cha ta từ biên cương trở về, tham dự lễ thành hôn của ta và Sở Thiên.

Lần này, ta sẽ giữ cha ta lại kinh thành, để ông tránh khỏi kết cục bi thảm của kiếp trước.

Kiếp trước, trong trận chiến giữa Sở quốc và Hạ quốc, cha ta bởi vì lo lắng cho ta mà bị trúng tên bỏ mình, nhưng các tướng sĩ dưới trướng ông lại vô cùng dũng mãnh.

Trận chiến đó, Sở quốc thắng, Hạ quốc bại.

Lúc này đây, không có cha ta làm chủ soái, nhưng mấy viên đại tướng dưới trướng ông cũng có thể dẫn binh đánh bại Hạ Quốc.

Đến nỗi Dung Yên, nàng bị giam cầm trong một cái lồng dưới ngự hồ để sinh ngọc.

Cách lấy giao châu có hai loại, một là để nàng thải từng viên ra khỏi cơ thể, phải mất rất nhiều thời gian để thải hết.

Một cách khác là mổ bụng lấy ngọc, một lúc có thể lấy ra hàng ngàn hàng vạn viên ngọc trai.

Thế nhưng nếu dùng cách thứ hai, nàng sẽ không còn sống được nữa.

Cho nên, muốn nàng liên tục sản xuất ngọc không ngừng, tốt nhất là dùng nước Đông hải để nuôi dưỡng.

Một viên giao châu có giá trị hàng vạn, giết nàng chẳng phải là lãng phí sao?

Để nàng sản xuất ngọc liên tục, mới là tối đa hóa tài nguyên.

Đây là số mệnh của giao nhân, không ai có thể thay đổi.

Dung Yên từng thử dùng nước bọt mê hoặc cung nhân xuống ngự hồ lấy ngọc.

Thế nhưng ta đã sớm dặn dò cung nhân lấy ngọc không được để nàng lại gần.

Dung Yên mê hoặc không được cung nhân lấy ngọc, lại nảy ra một kế, cố gắng dùng giọng hát du dương để mê hoặc Sở Thiên.

Nàng cho rằng nam nhân trên thiên hạ đều giống nhau, chỉ cần nàng muốn mê hoặc, là có thể bị nàng dắt cái mũi.

Sở Thiên nửa đêm nghe thấy tiếng hát, cau mày: "Thật khó nghe, làm ô uế lỗ tai cô. Người đâu, độc câm nàng ta luôn đi!"

Sở Thiên ra lệnh người ta cho Dung Yên uống thuốc câm, từ đây nàng không thể nói chuyện được nữa.

Dung Yên không còn cách nào khác, tức giận đến mức dùng thân mình đập vào lồng giam.

Thật ra, nếu nàng ngoan ngoãn ở lại Đông hải, không đi dụ dỗ Kỳ Lỗi, không tìm mọi cách trốn đến kinh thành Sở quốc.

Người dưỡng châu sẽ không dễ dàng giết giao nhân.

Từ nay về sau, nàng sẽ ở lồng giam đáy hồ vượt qua quãng đời còn lại.

Chờ giao châu trong thân thể nàng được lấy ra hết, ta sẽ cấy lại cho nàng những mầm ngọc mới, để nàng tiếp tục tạo ra giá trị cho ta.

Một năm sau khi thành hôn, ta sinh ra con của Sở Thiên.

Hoàng đế hoàng hậu thành công ôm cháu trai trên tay, cười đến mức mặt mày đều cong.

Ba năm sau, Sở Hạo nói làm hoàng đế thật nhàm chán, ngày nào cũng phải dậy sớm đi chầu, tấu chương chất đống như núi, nghĩ đến cũng thấy đau đầu, không có lợi cho tuổi thọ của ông.

Vì thế thoái vị, trở thành Thái thượng hoàng, mang theo mẫu hậu Sở Thiên đi vân du tứ hải.

Khó trách Sở Hạo lại cưng chiều Sở Thiên như thế, hóa ra đã có kế hoạch từ lâu, giao trọng trách quốc gia cho Sở Thiên, còn ông sống cuộc sống nhàn nhã như chim trời.

Sau khi Sở Hạo thoái vị, Sở Thiên bị ép lên ngôi sớm, ta được sắc phong làm hoàng hậu.

Cha ta vượt qua một kiếp đó xong, không còn lo lắng về tính mạng.

Một ngày nọ, Hạ Mặc gửi đến mật báo, hắn muốn phát động chính biến, cầu xin Sở Thiên chi viện.

Hạ Mặc ở trong mật thư nói, phụ hoàng hắn bệnh nặng, Thái tử Hạ Hân mấy ngày trước đi săn trở về, mang về một gốc cây hoa lan.

Thái tử phi Mộ Khinh Lan tận mắt chứng kiến sau khi trời tối, thân cây lan quấn lấy Hạ Hân, hóa thành tiên nữ xinh đẹp vui vẻ với hắn.

Tinh khí Hạ Hân rất nhanh bị Lan Hoa Yêu hút cạn, hắn còn vung kiếm tự tay chém chết thái tử phi đang mang thai.

Dân chúng Hạ quốc căm phẫn thái tử, lúc này là thời điểm thích hợp nhất để chính biến.

Hạ Mặc đưa ra khoản thù lao hậu hĩnh, sau khi thành công nguyện dâng mười thành biên cương Hạ quốc cho Sở quốc, hàng năm cống nạp vàng bạc châu báu, phỉ thuý mã não, cùng với khoáng sản độc đáo của Hạ quốc.

Sau khi Sở Thiên cân nhắc lợi hại, hạ lệnh phái binh gấp rút cứu viện Hạ Mặc, giúp hắn một tay.

Còn về việc chính biến có thành công hay không, thì lại là một câu chuyện khác.

Lúc ta mang thai lần hai, các đại thần đề nghị Sở Thiên tuyển tú, lấp đầy hậu cung.

Sở Thiên cầu sinh dục đầy, thề với ta: "Yên Phi, trẫm cả đời này tuyệt đối không nạp phi, nàng đừng nghe bọn đại thần nói bậy."

Ta gật đầu cười khẽ: "Ừm, bệ hạ không cần phải bảo đảm với thần thiếp, thần thiếp tin ngài."

Hắn thuận thế ôm lấy ta: "Vậy cho trẫm hôn một cái? Chỉ một cái thôi."

"Hôn hai cái cũng không sao." Lời ta còn chưa dứt, đã bị nụ hôn của Sở Thiên nhấn chìm.

Mặt trời lặn, ánh hoàng hôn rực rỡ nhuộm đỏ tận trời, in bóng dáng ta và Sở Thiên ôm nhau đứng trên tường thành.

- Kết thúc -
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom