-
Chương 41: 41: Hành Trình Mới 5
Tôi cố nhịn không cười cậu ta, "Nếu như vậy thì chúng ta có thể mất mạng thật đấy."Trần ca ngồi bên ghế lái phụ, đâm thủng sự ngây thơ của Tiểu Bàn, "Những người này đổi xăng lấy vật tư là có kế hoạch cả.
Chúng đoán được chúng ta đi đường cao tốc đến Bắc Kinh, trên xe nhất định có đồ gì đó.
Nếu chúng không lục tìm được cái gì, ngược lại sẽ càng nghi ngờ hơn."Tiểu Bàn bĩu môi, "Em biết, nhưng mà vẫn thấy tiếc thùng nước.
Em mới uống có một chai à."Sau khi đã ngồi vào hàng ghế sau thì giục tôi lái xe, "Chúng ta đi nhanh đi, tránh xa những con rùa lén lút này càng nhanh càng tốt."Biểu cảm ghét bỏ.Tôi lắc đầu, "Không được, bây giờ vẫn chưa thể rời đi."Đồ bị trộm, kế hoạch vào Bắc Kinh bị phá vỡ, sau khi trải qua sự việc như thế người bình thường chắc chắn sẽ hoảng sợ và tức giận.Nếu chúng tôi vui vẻ rời đi, sẽ rất khác thường.Lái xe đến lối vào bãi đậu xe, quả nhiên có rất nhiều người ở đó, đang ồn ào đòi giải thích.Ba người chúng tôi cũng cầm vũ khí trà trộn vào đám đông, cũng làm ra vẻ đòi "thảo luận giải thích."Mãi đến khi đám người ở trạm dịch vụ xúm lại dùng dùi cui, mã tấu bấm điện, chúng tôi mới làm bộ như danh chính ngôn thuận mà “choáng váng” rồi “bỏ chạy tán loạn”.Tiểu Bàn nhập vai quá sâu, vừa giận dữ vừa chửi bới, "Đồ ăn trộm không biết xấu hổ, đây còn là người sao? Có mà là súc sinh thì có!"Giống hệt một góa phụ bị khinh bạc.Tôi và Trần ca nghẹn cười, kéo cậu ta vào xe.Sau đó nổ máy, quay trở lại thành phố S.Vật dụng bị cướp mất, không còn cách nào khác là phải quay lại.Thực tế là tìm nơi cất đồ trước đó, chuẩn bị đào chúng lên.Mọi thứ được chất hết vào xe một cách suôn sẻ, lúc này ba chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Bàn nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghĩ đến lúc bị đám người ở trạm dịch vụ mắng mỏ nhưng không cãi lại được, thì vênh hẳn lên.Tôi và Trần ca vội vàng ăn cơm, chỉ đành tạm công nhận kỹ năng diễn xuất của cậu ta là tuyệt vời, phong luôn cho là “diễn viên”.Sau khi nghỉ ngơi, tôi vẫn lái xe.Lần này chúng tôi đợi cho đến khi lưu lượng phương tiện giảm bớt, mới chuẩn bị tăng tốc qua trạm dịch vụ, trực tiếp đi thẳng đến thủ đô.Nhưng kế hoạch kiểu gì cũng xảy ra biến hóa.Con đường đã bị chặn.Đột nhiên xuất hiện những tấm sắt và rào chắn khiến tôi kinh hãi, suýt nữa không kịp giảm tốc độ mà đâm vào.Cơ thể có xu hướng nghiêng về phía trước, va chạm khiến cho đầu ốc choáng váng.Ngẩng đầu lên thì thấy bóng người đang chuyển động ngoài cửa sổ xe.
Đám người cầm roi điện chậm rãi đi tới.Lòng tôi chợt chùng xuống.Trần ca bình tĩnh nắm lấy chiếc rìu bên cạnh.Tiều Bàn lo lắng đổi giọng, "Bọn họ, sao bọn họ lại phát hiện ra?"Tôi nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe bên này.Mặt Sẹo ở giữa đám đông rất bắt mắt, ưỡn ngực hếch đầu.
Những người khác tập trung xung quanh hắn, theo sát từng bước một.Nhìn thoáng qua, không khó để nhìn thấy ống nhóm đeo trên cổ đối phương.Bị lôi ra khỏi xe, cả ba chúng tôi lưng tựa lưng ngồi xổm cùng nhau.Không biết lấy chiếc ghế từ đâu ra, Mặt Sẹo dựa vào ghế với vẻ mặt bất cần, nhìn chằm chằm đàn em dưới tay đang lục lọi trong xe.Chỉ chốc lát, một tiếng hét kích động từ bên kia truyền đến, "Đại ca, có rất nhiều đồ ngon.
Bảo sao anh nói chúng có gì không đúng.
Đủ cho chúng ta ăn lâu đấy.""Mẹ kiếp, tại sao lại có máy tính bảng? Mấy đứa này đang đi du lịch à? Mặt khẩu là gì."Tên đàn ông tóc húi cua vốn dĩ cầm gậy bóng chày đứng ở xe giám sát, thấy có người dừng lại nghiên cứu máy tính bảng, liền tiến lên tát hắn ta một cái, "Mày nghịch cái này làm gì, nhanh lên!"Nói xong thì giật lấy cái mấy tính bảng, nhìn nhìn một tí, định đập nó xuống đất.Tiểu Bàn vẻ mặt đỏ bừng vì lo lắng.Tôi sợ cậu ta không nhịn được sẽ xông lên, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu ta kiên nhẫn."Đợi một chút."Mặt Sẹo ném viên đá đang cầm trong tay, đập vào sau đầu tên Tóc Húi Cua, "Đừng có đập, mang đây cho tao xem."Cơ thể Tóc Húi Cua trở nên cứng ngắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám, nhưng nhanh chóng bị che khuất bởi sự ngoan ngoãn.Hắn nở một nụ cười, ngoan ngoãn bước tới, đưa máy tính bảng cho Mặt Sẹo."Trạm dịch vụ của chúng ta cũng có máy tính bảng.
Nếu đại ca quan tâm, trở về sẽ tìm cách sạc điện cho anh."Mặt Sẹo thậm chí còn không nhìn hắn ta mà xua tay, ra hiệu cho hắn tiếp tục giám sát tên đàn em tìm đồ.Tóc Húi Cua cười miễn cưỡng, quay người lại liền đen mặt."Mấy đứa kia, mật khẩu là gì?"Ngay khi Mặt Sẹo vừa nhấc cằm, tên đàn em bên cạnh liền lấy gậy bóng chày chọc vào ba chúng tôi.Đoán là tôi dễ bị khống chế nhất, nên túm lấy cổ áo tôi, buộc tôi phải đứng dậy.Tôi không phản kháng, nói mật khẩu một cách ngoan ngoãn.Mặt Sẹo mở khóa màn hình khóa, bất ngờ nói, "Đây là bản đồ của thành phố S? Chúng mày đến từ thành phố S hả?""Đúng.""Đến thủ đô làm gì?"Tôi không nói nữa, nắm chặt tay, căng thẳng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trên trán.Hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Mặt Sẹo đặt máy tính bảng xuống thì thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, hắn ta khinh thường cười khẩy một tiếng, "Mày muốn đến Bắc Kinh với can đảm này? Thủ đô còn đáng sợ hơn mày nghĩ nhiều đấy!""Đưa nó tới đây, tao có chuyện muốn hỏi."Tôi bị tóm đến trước mặt Mặt Sẹo, ngã xuống đất.Mặt Sẹo bật cười, "Đừng vội quỳ xuống, tao đáng sợ như thế á?"Những kẻ khác đều phụ họa, "Đại ca, anh mặt mày hiền hậu mà, chính là do tiểu tử này rất… Hahahaha.""Chúng mày nhìn nó bị dọa khóc kìa, thút thít, có giống đàn bà không cơ chứ.""Không bằng lát nữa cởi qu@n nó ra xem..."Tôi cúi đầu chịu đựng mà không nói một lời."Mày làm quái gì đấy!"Chỗ Trần ca và Tiểu Bàn bên kia đột nhiên trở nên hỗn loạn.Ban đầu có năm tên trông chừng chúng tôi, vừa rồi tôi bị hai tên áp giải đến chỗ Mặt Sẹo, chỉ còn ba người tại chỗ.Lúc này một tên ngã xuống đất r3n rỉ, không thể động đậy.
Trần ca giật lấy cây gậy bóng chày phối hợp với Tiểu Bàn đánh hai tên còn lại, hoàn toàn giành được thế thượng phong.Những người khác thấy thế, liền chạy đến hỗ trợ, ngay cả Mặt Sẹo cũng không ngờ tới, bắt đầu bùng nổ nhớn nhác.Chính là lúc này!Tôi bật khỏi mặt đất, bóp cổ Mặt Sẹo trước khi hắn có thể lấy được vũ khí.Trần ca và Tiểu Bàn không trụ được lâu, tôi hét lên: "Đừng nhúc nhích, mày mà nhúc nhích thì chết ngay".Hiển nhiên Mặt Sẹo không tin, liều mạng vùng vẫy, cố gắng đảo chiều siết cổ tôi.Tôi dùng thêm lực ở tay, cây kim mảnh nhọn đâm vào da thịt..
Chúng đoán được chúng ta đi đường cao tốc đến Bắc Kinh, trên xe nhất định có đồ gì đó.
Nếu chúng không lục tìm được cái gì, ngược lại sẽ càng nghi ngờ hơn."Tiểu Bàn bĩu môi, "Em biết, nhưng mà vẫn thấy tiếc thùng nước.
Em mới uống có một chai à."Sau khi đã ngồi vào hàng ghế sau thì giục tôi lái xe, "Chúng ta đi nhanh đi, tránh xa những con rùa lén lút này càng nhanh càng tốt."Biểu cảm ghét bỏ.Tôi lắc đầu, "Không được, bây giờ vẫn chưa thể rời đi."Đồ bị trộm, kế hoạch vào Bắc Kinh bị phá vỡ, sau khi trải qua sự việc như thế người bình thường chắc chắn sẽ hoảng sợ và tức giận.Nếu chúng tôi vui vẻ rời đi, sẽ rất khác thường.Lái xe đến lối vào bãi đậu xe, quả nhiên có rất nhiều người ở đó, đang ồn ào đòi giải thích.Ba người chúng tôi cũng cầm vũ khí trà trộn vào đám đông, cũng làm ra vẻ đòi "thảo luận giải thích."Mãi đến khi đám người ở trạm dịch vụ xúm lại dùng dùi cui, mã tấu bấm điện, chúng tôi mới làm bộ như danh chính ngôn thuận mà “choáng váng” rồi “bỏ chạy tán loạn”.Tiểu Bàn nhập vai quá sâu, vừa giận dữ vừa chửi bới, "Đồ ăn trộm không biết xấu hổ, đây còn là người sao? Có mà là súc sinh thì có!"Giống hệt một góa phụ bị khinh bạc.Tôi và Trần ca nghẹn cười, kéo cậu ta vào xe.Sau đó nổ máy, quay trở lại thành phố S.Vật dụng bị cướp mất, không còn cách nào khác là phải quay lại.Thực tế là tìm nơi cất đồ trước đó, chuẩn bị đào chúng lên.Mọi thứ được chất hết vào xe một cách suôn sẻ, lúc này ba chúng tôi mới thở phào nhẹ nhõm.Tiểu Bàn nhìn chiếc xe chất đầy đồ, nghĩ đến lúc bị đám người ở trạm dịch vụ mắng mỏ nhưng không cãi lại được, thì vênh hẳn lên.Tôi và Trần ca vội vàng ăn cơm, chỉ đành tạm công nhận kỹ năng diễn xuất của cậu ta là tuyệt vời, phong luôn cho là “diễn viên”.Sau khi nghỉ ngơi, tôi vẫn lái xe.Lần này chúng tôi đợi cho đến khi lưu lượng phương tiện giảm bớt, mới chuẩn bị tăng tốc qua trạm dịch vụ, trực tiếp đi thẳng đến thủ đô.Nhưng kế hoạch kiểu gì cũng xảy ra biến hóa.Con đường đã bị chặn.Đột nhiên xuất hiện những tấm sắt và rào chắn khiến tôi kinh hãi, suýt nữa không kịp giảm tốc độ mà đâm vào.Cơ thể có xu hướng nghiêng về phía trước, va chạm khiến cho đầu ốc choáng váng.Ngẩng đầu lên thì thấy bóng người đang chuyển động ngoài cửa sổ xe.
Đám người cầm roi điện chậm rãi đi tới.Lòng tôi chợt chùng xuống.Trần ca bình tĩnh nắm lấy chiếc rìu bên cạnh.Tiều Bàn lo lắng đổi giọng, "Bọn họ, sao bọn họ lại phát hiện ra?"Tôi nắm chặt tay lái, nhìn chằm chằm vào cửa sổ xe bên này.Mặt Sẹo ở giữa đám đông rất bắt mắt, ưỡn ngực hếch đầu.
Những người khác tập trung xung quanh hắn, theo sát từng bước một.Nhìn thoáng qua, không khó để nhìn thấy ống nhóm đeo trên cổ đối phương.Bị lôi ra khỏi xe, cả ba chúng tôi lưng tựa lưng ngồi xổm cùng nhau.Không biết lấy chiếc ghế từ đâu ra, Mặt Sẹo dựa vào ghế với vẻ mặt bất cần, nhìn chằm chằm đàn em dưới tay đang lục lọi trong xe.Chỉ chốc lát, một tiếng hét kích động từ bên kia truyền đến, "Đại ca, có rất nhiều đồ ngon.
Bảo sao anh nói chúng có gì không đúng.
Đủ cho chúng ta ăn lâu đấy.""Mẹ kiếp, tại sao lại có máy tính bảng? Mấy đứa này đang đi du lịch à? Mặt khẩu là gì."Tên đàn ông tóc húi cua vốn dĩ cầm gậy bóng chày đứng ở xe giám sát, thấy có người dừng lại nghiên cứu máy tính bảng, liền tiến lên tát hắn ta một cái, "Mày nghịch cái này làm gì, nhanh lên!"Nói xong thì giật lấy cái mấy tính bảng, nhìn nhìn một tí, định đập nó xuống đất.Tiểu Bàn vẻ mặt đỏ bừng vì lo lắng.Tôi sợ cậu ta không nhịn được sẽ xông lên, cho nên chỉ có thể dùng ánh mắt ra hiệu bảo cậu ta kiên nhẫn."Đợi một chút."Mặt Sẹo ném viên đá đang cầm trong tay, đập vào sau đầu tên Tóc Húi Cua, "Đừng có đập, mang đây cho tao xem."Cơ thể Tóc Húi Cua trở nên cứng ngắc, sắc mặt trong nháy mắt trở nên u ám, nhưng nhanh chóng bị che khuất bởi sự ngoan ngoãn.Hắn nở một nụ cười, ngoan ngoãn bước tới, đưa máy tính bảng cho Mặt Sẹo."Trạm dịch vụ của chúng ta cũng có máy tính bảng.
Nếu đại ca quan tâm, trở về sẽ tìm cách sạc điện cho anh."Mặt Sẹo thậm chí còn không nhìn hắn ta mà xua tay, ra hiệu cho hắn tiếp tục giám sát tên đàn em tìm đồ.Tóc Húi Cua cười miễn cưỡng, quay người lại liền đen mặt."Mấy đứa kia, mật khẩu là gì?"Ngay khi Mặt Sẹo vừa nhấc cằm, tên đàn em bên cạnh liền lấy gậy bóng chày chọc vào ba chúng tôi.Đoán là tôi dễ bị khống chế nhất, nên túm lấy cổ áo tôi, buộc tôi phải đứng dậy.Tôi không phản kháng, nói mật khẩu một cách ngoan ngoãn.Mặt Sẹo mở khóa màn hình khóa, bất ngờ nói, "Đây là bản đồ của thành phố S? Chúng mày đến từ thành phố S hả?""Đúng.""Đến thủ đô làm gì?"Tôi không nói nữa, nắm chặt tay, căng thẳng đến nỗi mồ hôi nhễ nhại trên trán.Hồi lâu không nghe thấy tiếng động, Mặt Sẹo đặt máy tính bảng xuống thì thấy tôi mồ hôi nhễ nhại, hắn ta khinh thường cười khẩy một tiếng, "Mày muốn đến Bắc Kinh với can đảm này? Thủ đô còn đáng sợ hơn mày nghĩ nhiều đấy!""Đưa nó tới đây, tao có chuyện muốn hỏi."Tôi bị tóm đến trước mặt Mặt Sẹo, ngã xuống đất.Mặt Sẹo bật cười, "Đừng vội quỳ xuống, tao đáng sợ như thế á?"Những kẻ khác đều phụ họa, "Đại ca, anh mặt mày hiền hậu mà, chính là do tiểu tử này rất… Hahahaha.""Chúng mày nhìn nó bị dọa khóc kìa, thút thít, có giống đàn bà không cơ chứ.""Không bằng lát nữa cởi qu@n nó ra xem..."Tôi cúi đầu chịu đựng mà không nói một lời."Mày làm quái gì đấy!"Chỗ Trần ca và Tiểu Bàn bên kia đột nhiên trở nên hỗn loạn.Ban đầu có năm tên trông chừng chúng tôi, vừa rồi tôi bị hai tên áp giải đến chỗ Mặt Sẹo, chỉ còn ba người tại chỗ.Lúc này một tên ngã xuống đất r3n rỉ, không thể động đậy.
Trần ca giật lấy cây gậy bóng chày phối hợp với Tiểu Bàn đánh hai tên còn lại, hoàn toàn giành được thế thượng phong.Những người khác thấy thế, liền chạy đến hỗ trợ, ngay cả Mặt Sẹo cũng không ngờ tới, bắt đầu bùng nổ nhớn nhác.Chính là lúc này!Tôi bật khỏi mặt đất, bóp cổ Mặt Sẹo trước khi hắn có thể lấy được vũ khí.Trần ca và Tiểu Bàn không trụ được lâu, tôi hét lên: "Đừng nhúc nhích, mày mà nhúc nhích thì chết ngay".Hiển nhiên Mặt Sẹo không tin, liều mạng vùng vẫy, cố gắng đảo chiều siết cổ tôi.Tôi dùng thêm lực ở tay, cây kim mảnh nhọn đâm vào da thịt..
Bình luận facebook