Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20
Chương 20: Làm sao cô biết là trẻ con vẽ
“Cũng đúng, cho nên, cho dù có chạy vào phòng thư ký, ở gần Ngài Hải Minh thì cũng vô cùng, nếu mà được thì chúng ta đã sớm có cơ hội rồi.”
“Đúng vậỵ ..!”
Hai người nói chuyện vài câu, dặm lại phấn xong thì liền rời đi.
Đào Anh Thy coi như nghe được hết, cảm thấy an tâm một nửa.
Như vậy thì Tư Hải Minh sẽ không ra tay với nhân viên nữ trong tập đoàn Vương Tân, trong đầy Đào Anh Thy lại tự động xem nhẹ việc xảy ra trong phòng họp.
Đào Anh Thy nhìn kim giây, cuối cùng đi ra khỏi phòng vào giây cuối.
vietwriter.vn
Cô đứng trước cửa phòng làm việc, gõ cửa, sau đó liền nghe một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Vào đi.”
Tay chân Đào Anh Thy có hơi bủn rủn, cô đẩy cửa đi vào, liền thấy một bóng người cao lớn đáng đứng lặng ở cửa sổ sát đất.
Thân hình cao lớn tạo thành lực uy hiếp lên tâm lý người ta.
Cảm giác không khí cũng trở nên nặng nề.
Đào Anh Thy cẩn thận đi tới, cách bàn làm việc không xa thì dừng lại, giải thích trước: “Ngài Hải Minh, tôi thật sự không có ý gì khác, lúc ấy thấy trên xe có hình trẻ con vẽ xấu, trông rất khó coi nên mới muốn lau đi.”
“Sao cô biết là trẻ con vẽ?”
Cả người Đào Anh Thy cứng đờ, lỡ miệng rồi. Thấy Tư Hải Minh nhẹ nhàng quay người lại, mắt đen thâm thúy mà sắc bén nhìn cô, dường như muốn nhìn xuyên qua thân thể cô.
Đầu óc Đào Anh Thy nhanh chóng vận động: “… Hình vẽ như vậy, còn cả độ cao, đương nhiên không thể là người lớn vẽ rồi.”
Tư Hải Minh không trả lời, im lặng nhìn cô, khiến Đào Anh Thy cảm thấy rất áp lực.
Cố gắng lắm mới không quay gót chạy.
Sau đó Tư Hải Minh đi về phía cô, khí thế áp bức càng ngày càng gần.
Đào Anh Thy hoảng hốt: “Ngài Hải Minh, tôi… tôi còn phải làmviệc, tôi đi về trước.”
Nói xong thì quay người chạy.
Tư Hải Minh không đuổi theo, vẫn bình tĩnh bước tiếp, nhịp chân chưa từng thay đổi.
Đào Anh Thy ra đến cửa, lại phát hiện làm thế nào cũng không kéo được ra.
Chuyện gì vậy? Cửa này là cửa điện tử, nếu như Tư Hải Minh không cho cô ra thì cô sẽ không ra được.
Cô quay người, Tư Hải Minh đã tới gần, một tay chống bên tai cô, khóa cô lại giữa cửa và cơ thể anh khiến cô không cách nào động đậy.
“Có phải tôi đã nói qua, còn châm lửa, cẩn thận bị thiêu thân không? Nhanh như vậy mà đã quên rồi à?”
“Tôi… tôi không có. Tôi nói thật mà, Ngài Hải Minh, sau này tôi sẽ cách xa xe của anh ra, sau này sẽ không như vậy nữa, được không?”
Đào Anh Thy rất sợ hãi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tư Hải Minh quá nguy hiểm, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cho cô một trận.
Tư Hải Minh cao hơn cô một cái đầu, lúc nhìn xuống, cơ thể cao lớn như bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Áo sơ mi màu đen, cà vạt màu xám đậm, gần trong gang tấc.
Dường như Tư Hải Minh bị mùi gì hấp dẫn, mặt lại tới gần một chút.
“Ngài Hải Minh!” Cơ thể của Đào Anh Thy như dán vào cửa, cái người này định làm gì?”
“Lần trước phát hiện trên người cô có mùi sữa.”
Đào Anh Thy hoảng hốt, mắt lóe lên, mùi sữa… Chẳng phải mỗi ngày cô đều phải pha sữa bột cho đám nhóc sao, cũng ngủ chung với bọn nhỏ nữa.
“Tôi… tôi thích uống sữa dâu tây.” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh đưa tay, ngón tay thon dài nắm cằm cô, da thịt trắng nõn đang run rẩy.
Lòng bàn tay mang theo sự thô ráp và nóng bỏng, khiến da cô đỏ lên, hô hấp không thông.
Tư Hải Minh nhìn đến gương mặt phiếm hồng của cô, đôi mắt long lanh, cộng thêm mùi sữa thoang thoảng, khiến cho máu trong cơ thể anh như sôi lên.
“Cũng đúng, cho nên, cho dù có chạy vào phòng thư ký, ở gần Ngài Hải Minh thì cũng vô cùng, nếu mà được thì chúng ta đã sớm có cơ hội rồi.”
“Đúng vậỵ ..!”
Hai người nói chuyện vài câu, dặm lại phấn xong thì liền rời đi.
Đào Anh Thy coi như nghe được hết, cảm thấy an tâm một nửa.
Như vậy thì Tư Hải Minh sẽ không ra tay với nhân viên nữ trong tập đoàn Vương Tân, trong đầy Đào Anh Thy lại tự động xem nhẹ việc xảy ra trong phòng họp.
Đào Anh Thy nhìn kim giây, cuối cùng đi ra khỏi phòng vào giây cuối.
vietwriter.vn
Cô đứng trước cửa phòng làm việc, gõ cửa, sau đó liền nghe một giọng nói nghiêm nghị vang lên: “Vào đi.”
Tay chân Đào Anh Thy có hơi bủn rủn, cô đẩy cửa đi vào, liền thấy một bóng người cao lớn đáng đứng lặng ở cửa sổ sát đất.
Thân hình cao lớn tạo thành lực uy hiếp lên tâm lý người ta.
Cảm giác không khí cũng trở nên nặng nề.
Đào Anh Thy cẩn thận đi tới, cách bàn làm việc không xa thì dừng lại, giải thích trước: “Ngài Hải Minh, tôi thật sự không có ý gì khác, lúc ấy thấy trên xe có hình trẻ con vẽ xấu, trông rất khó coi nên mới muốn lau đi.”
“Sao cô biết là trẻ con vẽ?”
Cả người Đào Anh Thy cứng đờ, lỡ miệng rồi. Thấy Tư Hải Minh nhẹ nhàng quay người lại, mắt đen thâm thúy mà sắc bén nhìn cô, dường như muốn nhìn xuyên qua thân thể cô.
Đầu óc Đào Anh Thy nhanh chóng vận động: “… Hình vẽ như vậy, còn cả độ cao, đương nhiên không thể là người lớn vẽ rồi.”
Tư Hải Minh không trả lời, im lặng nhìn cô, khiến Đào Anh Thy cảm thấy rất áp lực.
Cố gắng lắm mới không quay gót chạy.
Sau đó Tư Hải Minh đi về phía cô, khí thế áp bức càng ngày càng gần.
Đào Anh Thy hoảng hốt: “Ngài Hải Minh, tôi… tôi còn phải làmviệc, tôi đi về trước.”
Nói xong thì quay người chạy.
Tư Hải Minh không đuổi theo, vẫn bình tĩnh bước tiếp, nhịp chân chưa từng thay đổi.
Đào Anh Thy ra đến cửa, lại phát hiện làm thế nào cũng không kéo được ra.
Chuyện gì vậy? Cửa này là cửa điện tử, nếu như Tư Hải Minh không cho cô ra thì cô sẽ không ra được.
Cô quay người, Tư Hải Minh đã tới gần, một tay chống bên tai cô, khóa cô lại giữa cửa và cơ thể anh khiến cô không cách nào động đậy.
“Có phải tôi đã nói qua, còn châm lửa, cẩn thận bị thiêu thân không? Nhanh như vậy mà đã quên rồi à?”
“Tôi… tôi không có. Tôi nói thật mà, Ngài Hải Minh, sau này tôi sẽ cách xa xe của anh ra, sau này sẽ không như vậy nữa, được không?”
Đào Anh Thy rất sợ hãi, trong phòng chỉ có hai người bọn họ, Tư Hải Minh quá nguy hiểm, cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể xông tới cho cô một trận.
Tư Hải Minh cao hơn cô một cái đầu, lúc nhìn xuống, cơ thể cao lớn như bao phủ hoàn toàn cơ thể cô.
Áo sơ mi màu đen, cà vạt màu xám đậm, gần trong gang tấc.
Dường như Tư Hải Minh bị mùi gì hấp dẫn, mặt lại tới gần một chút.
“Ngài Hải Minh!” Cơ thể của Đào Anh Thy như dán vào cửa, cái người này định làm gì?”
“Lần trước phát hiện trên người cô có mùi sữa.”
Đào Anh Thy hoảng hốt, mắt lóe lên, mùi sữa… Chẳng phải mỗi ngày cô đều phải pha sữa bột cho đám nhóc sao, cũng ngủ chung với bọn nhỏ nữa.
“Tôi… tôi thích uống sữa dâu tây.” Đào Anh Thy nói.
Tư Hải Minh đưa tay, ngón tay thon dài nắm cằm cô, da thịt trắng nõn đang run rẩy.
Lòng bàn tay mang theo sự thô ráp và nóng bỏng, khiến da cô đỏ lên, hô hấp không thông.
Tư Hải Minh nhìn đến gương mặt phiếm hồng của cô, đôi mắt long lanh, cộng thêm mùi sữa thoang thoảng, khiến cho máu trong cơ thể anh như sôi lên.
Bình luận facebook