Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 104: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(31)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
"Xem thử xem đây là chỗ nào đã." Lầu Tinh Lạc đánh gãy cuộc nói chuyện của Linh Quỳnh và Yến Vi sơn: "Nơi này không an toàn."
Yến Vi Sơn híp mắt một chút, cảnh cáo Linh Quỳnh: "Nguyệt Tiêm Khôi, tốt nhất cô đừng giở mấy trò vụn vặt của cô ra!"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái, chỉ bằng ngươi mà dám uy hiếp ta à!
Linh Quỳnh cười híp mắt giơ Ngọc Xuyên trong tay lên "Ngươi muốn cái này không?"
Yến Vi Sơn: "......"
......
Yến Vi Sơn lấy toàn bộ tài sản trên người ra cuối cùng mới đổi được Ngọc Xuyên từ tay Linh Quỳnh.
Yến Vi Sơn hoài nghi một trận, đây rốt cuộc có phải ma đầu không thế.
Có ma đầu nào chỉ cần thứ vật ngoài thân chẳng có mấy chỗ dùng như tiền không?
Yến Vi Sơn thật sự không đoán được ma đầu kia đang nghĩ gì, chỉ có thể đề cao cảnh giác.
......
Bọn hắn bây giờ đang ở một hang động rất trống trải, trên vách tường được điêu khắc đầy những hình rồng.
Có tấm bay lượn trên trời, có nằm xuống đất nghỉ ngơi, có gầm thét vòng quanh núi...... Đầy những tư thái khác nhau.
Ở vị trí giữa nhất có một cột trụ bằng bạch ngọc, trên đỉnh có một con rồng đang nằm cuộn lại, con rồng này màu vàng.
Rồng trên vách tường không có màu sắc, là được điêu khắc trực tiếp từ trên đá ra.
Mà con rồng ở giữa này......
Rất giống thật.
Rất giống một con rồng vàng bị phong ấn ở đó.
"Đây là chỗ ngươi muốn tìm à?"
Lầu Tinh Lạc bản đồ ra, tuyến đường phát sáng lúc trước đã không còn thấy nữa.
Lầu Tinh Lạc để Linh Quỳnh cầm bản đồ, hắn lôi con rắn đen mềm oặt, giống như chết rồi ra, nắm lấy đuôi chuẩn bị trích máu.
Xác chết rắn đen trong nháy mắt vùng dậy, "Lầu Tinh Lạc, ngươi có phải người hay không!!"
Lúc trước đã lấy máu nó một lần, bây giờ còn muốn lấy nữa sao!
Nó chỉ là công cụ lấy máu thôi sao?!
Nó không có tôn nghiêm sao?
Lầu Tinh Lạc đè đầu rắn đen lại, trích một giọt máu từ đuôi ra nhỏ lên bản đồ.
Linh Quỳnh sờ sờ đầu nó "Chỉ là một giọt máu, có cần làm quá lên thế không?"
Chỉ vì một giọt máu mà nó giả chết cả một đường.
Thế mà còn là Tiểu Bá Vương của Trấn Yêu Tháp?
Tiểu sợ vương của Trấn Yêu Tháp mới đúng nha.
Lòng can đảm của rắn đen rất lớn, còn dám mạnh miệng với Linh Quỳnh "Không phải lấy máu cô, cô đừng có mà nói chuyện không đau eo!!"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái "Máu của ta phải hữu ích mới được."
"......"
Máu của nó hữu ích, là nó đáng đời à?
"Đó là......"
Yến Vi Sơn đứng ở bên cạnh, ánh mắt liếc qua rắn đen.
"Yêu thú bên trong Trấn Yêu Tháp, các ngươi bắt được ở đâu!"
Yến Vi Sơn tương đối quen thuộc đối với yêu thú của Trấn Yêu Tháp, con rắn kia hắn đã từng gặp qua.
Đoạn thời gian trước Trấn Yêu Tháp bị mở ra, yêu thú chạy thoát không ít, bây giờ cũng bắt lại được gần hết, nhưng vẫn còn một số ít lưu lạc bên ngoài.
"Nhặt được thôi." Linh Quỳnh nhét rắn đen vào trong tay áo Lầu Tinh Lạc.
Không thể để cho nam chính phát hiện đứa con yêu làm chuyện xấu!
"Nhặt?"
Yến Vi Sơn hoàn toàn không tin.
Yêu thú bên trong Trấn Yêu Tháp, không có con nào hiền lành.
"Như thế nào, không thể nhặt sao?" Linh Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Yến Vi Sơn, không chút nào trốn tránh, "Coi như nó là yêu thú trong Trấn Yêu Tháp của ngươi, nhưng chính nó tự đến, cái này trách ai?"
"Hơn nữa bây giờ nó đã có khế ước, chẳng lẽ ngươi muốn gϊếŧ người bắt nó về?"
"Đây không phải là chuyện Thiên Thanh tông các người làm được chứ?"
"Các ngươi là những người cứu khổ cứu nạn, đại tông môn được người người tôn kính đó."
Linh Quỳnh nói xong còn câu lên nụ cười nhạt nơi khóe miệng, từng chữ hay giọng nói đều có vẻ như đang khen.
Nhưng Yến Vi Sơn không khỏi cảm thấy nàng đang giễu cợt mình.
Yêu thú đã khế ước với Lầu Tinh Lạc, hắn không thể cưỡng ép bắt yêu thú đi, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do bắt Lầu Tinh Lạc giao nộp yêu thú cho Thiên Thanh tông.
Yến Vi Sơn trầm mặt, quay đầu đi không thèm nói tiếp.
Bây giờ hắn không muốn ở cùng ma đầu và tên tiểu bạch kiểm này thêm một giây một phút nào.
Linh Quỳnh vỗ xuống bả vai Lầu Tinh Lạc "Con à, ăn nhẹ chút gì đó đi."
Lầu Tinh Lạc: "???"
Con?
Lầu Tinh Lạc nhìn vào trong tay áo một chút, cô gọi nó phải không?
......
Bên trong lối đi chật hẹp, Yến Vi Sơn đi phía trước, Linh Quỳnh ở giữa, Lầu Tinh Lạc đi cuối cùng.
Ba người không ai nói lời nào.
Yến Vi Sơn không muốn ở một chỗ với Linh Quỳnh.
Thế nhưng chỉ có mỗi con đường này có thể ra ngoài, nên bọn họ buộc phải đi chung.
Nếu không phải sau này cần cô ta......
"Các ngươi tìm gì ở đây?"
"Vi Sơn Tiên Tôn, coi ta không tồn tại ở đây đi được không?" Linh Quỳnh chậm rãi ung dung tiếp.
"......"
Đừng nhìn nàng mở miệng là kêu một tiếng Vi Sơn Tiên Tôn, nghe có vẻ lễ phép, kì thực không hề có thành ý.
"Nếu ngươi dám làm ra những chuyện nguy hại cho đại lục, ta sẽ không nhân từ nương tay."
"Ta không rảnh như vậy." Ba ba rất bận được không? Làm sao có thời giờ đi làm hại đại lục của mi.
"???"
Ngoài chuyện làm hại đại lục, ngươi còn có chuyện gì bận sao?
Lối đi hẹp dần dần trở nên rộng rãi, cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều lối rẽ.
Linh Quỳnh thừa dịp Yến Vi Sơn không chú ý, kéo Lầu Tinh Lạc ngoặt vào trong một lối rẽ, rất nhanh liền tách khỏi Yến Vi Sơn.
Lầu Tinh Lạc cũng chẳng hiểu đến cùng là Linh Quỳnh có sợ Yến Vi Sơn hay không.
Nếu nói nàng sợ, nhưng nàng lại dám cò kè mặc cả với Yến Vi Sơn, lúc trước còn dám lừa hắn.
Nếu nói không sợ, nàng lại lúc nào cũng muốn tránh khỏi Yến Vi Sơn.
"Lầu Tinh Lạc, ngươi xem."
Nữ hài nhi reo lên vui sướng kéo Lầu Tinh Lạc thoát khỏi mạch suy nghĩ.
Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, trước cửa ra đằng trước, mơ hồ có thể trông thấy thân ảnh rồng đang bay lên.
Địa điểm cuối cùng trên bản đồ, trùng khớp với nơi họ đang đứng.
......
Khách điếm nào đó......
Giáng Canh phái người đi ra ngoài, nhưng không ai tìm được tung tích tổ tông.
Lúc Linh Quỳnh bỏ đi, chỉ để lại cho bọn họ một tờ giấy.
Giáng Canh làm lạc mất tổ tông, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào đó nghe được tin tức không hay về tiểu tổ tông.
Cũng may ngoại trừ tin tức về chuyện thây khô lúc trước cùng với cướp Kỳ Lân Đồ của Phi Long phái, cũng không có những lời đồn khác.
Nhưng đây chính là vấn đề!!
Hắn phải đến chỗ nào tìm người đây!!
Sao còn mặt mũi trở về gặp mặt các trưởng lão!!
"Sư huynh."
Giáng Canh thấy đệ tử trở về, lập tức hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Chưa ạ......"
"......"
Giáng Canh đi qua đi lại "Tiểu tổ tông sẽ đi đến đâu chứ."
"......"
Nếu bọn họ biết, bây giờ cũng sẽ không ở chỗ này.
"Sư huynh, sư huynh!!"
Một đệ tử chạy vội vào từ bên ngoài, lớn tiếng hét lên.
"Sư huynh, xảy ra chuyện rồi!"
Lông mày Giáng Canh giựt loạn xạ "Chuyện gì?"
"Tiểu tổ tông làm một con rồng thoát ra!" Đệ tử kia nói cực nhanh, "Bây giờ tất cả mọi người đều bắt đầu đuổi đến chỗ đó rồi."
Giáng Canh hoài nghi mình nghe lầm "Ngươi nói cái gì??"
Đệ tử nuốt một ngụm nước bọt "Rồng...... Là một con rồng chân chính."
Giáng Canh: "......"
Cho dù từ ngàn năm trước, rồng cũng chỉ là một loại Thần thú trong truyền thuyết.
Bây giờ lại có một con rồng hiện thế.
Và bị người trên đại lục mặc địch là do ma đầu làm.
Người trên đại lục không khỏi ầm ĩ hết lên, nhao nhao tuyên bố không thể để cho rồng rơi vào trong tay ma đầu, cầm lá cờ chính nghĩa đi đoạt Thần thú.
Giáng Canh mang theo đệ tử chạy tới.
Mây trên trời rực rỡ tỏa sáng, một con rồng hoàng kim cuộn trên một ngọn núi, ánh sáng không ngừng rơi xuống từ những tầng mây, rơi vào trên thân con rồng.
Người chạy đến cũng không dám tới gần, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nghe nói tình trạng này đã kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Ban đầu con rồng kia không có lớn như vậy, màu sắc cũng tương đối tầm thường, nhưng mà theo thời gian trôi qua, nó càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng thuần khiết.
Nó đang tiến hóa.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Linh Quỳnh: Ta thật sự không có.
Đám người: Chính là ngươi!
Linh Quỳnh:......
Vinh Diệu: Khắc ít phiếu để rửa sạch hiềm nghi nào!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by Tuyết Hạ Bình Chi & Triệu Mộc Hạ.
~~~
"Xem thử xem đây là chỗ nào đã." Lầu Tinh Lạc đánh gãy cuộc nói chuyện của Linh Quỳnh và Yến Vi sơn: "Nơi này không an toàn."
Yến Vi Sơn híp mắt một chút, cảnh cáo Linh Quỳnh: "Nguyệt Tiêm Khôi, tốt nhất cô đừng giở mấy trò vụn vặt của cô ra!"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái, chỉ bằng ngươi mà dám uy hiếp ta à!
Linh Quỳnh cười híp mắt giơ Ngọc Xuyên trong tay lên "Ngươi muốn cái này không?"
Yến Vi Sơn: "......"
......
Yến Vi Sơn lấy toàn bộ tài sản trên người ra cuối cùng mới đổi được Ngọc Xuyên từ tay Linh Quỳnh.
Yến Vi Sơn hoài nghi một trận, đây rốt cuộc có phải ma đầu không thế.
Có ma đầu nào chỉ cần thứ vật ngoài thân chẳng có mấy chỗ dùng như tiền không?
Yến Vi Sơn thật sự không đoán được ma đầu kia đang nghĩ gì, chỉ có thể đề cao cảnh giác.
......
Bọn hắn bây giờ đang ở một hang động rất trống trải, trên vách tường được điêu khắc đầy những hình rồng.
Có tấm bay lượn trên trời, có nằm xuống đất nghỉ ngơi, có gầm thét vòng quanh núi...... Đầy những tư thái khác nhau.
Ở vị trí giữa nhất có một cột trụ bằng bạch ngọc, trên đỉnh có một con rồng đang nằm cuộn lại, con rồng này màu vàng.
Rồng trên vách tường không có màu sắc, là được điêu khắc trực tiếp từ trên đá ra.
Mà con rồng ở giữa này......
Rất giống thật.
Rất giống một con rồng vàng bị phong ấn ở đó.
"Đây là chỗ ngươi muốn tìm à?"
Lầu Tinh Lạc bản đồ ra, tuyến đường phát sáng lúc trước đã không còn thấy nữa.
Lầu Tinh Lạc để Linh Quỳnh cầm bản đồ, hắn lôi con rắn đen mềm oặt, giống như chết rồi ra, nắm lấy đuôi chuẩn bị trích máu.
Xác chết rắn đen trong nháy mắt vùng dậy, "Lầu Tinh Lạc, ngươi có phải người hay không!!"
Lúc trước đã lấy máu nó một lần, bây giờ còn muốn lấy nữa sao!
Nó chỉ là công cụ lấy máu thôi sao?!
Nó không có tôn nghiêm sao?
Lầu Tinh Lạc đè đầu rắn đen lại, trích một giọt máu từ đuôi ra nhỏ lên bản đồ.
Linh Quỳnh sờ sờ đầu nó "Chỉ là một giọt máu, có cần làm quá lên thế không?"
Chỉ vì một giọt máu mà nó giả chết cả một đường.
Thế mà còn là Tiểu Bá Vương của Trấn Yêu Tháp?
Tiểu sợ vương của Trấn Yêu Tháp mới đúng nha.
Lòng can đảm của rắn đen rất lớn, còn dám mạnh miệng với Linh Quỳnh "Không phải lấy máu cô, cô đừng có mà nói chuyện không đau eo!!"
Linh Quỳnh trợn trừng mắt một cái "Máu của ta phải hữu ích mới được."
"......"
Máu của nó hữu ích, là nó đáng đời à?
"Đó là......"
Yến Vi Sơn đứng ở bên cạnh, ánh mắt liếc qua rắn đen.
"Yêu thú bên trong Trấn Yêu Tháp, các ngươi bắt được ở đâu!"
Yến Vi Sơn tương đối quen thuộc đối với yêu thú của Trấn Yêu Tháp, con rắn kia hắn đã từng gặp qua.
Đoạn thời gian trước Trấn Yêu Tháp bị mở ra, yêu thú chạy thoát không ít, bây giờ cũng bắt lại được gần hết, nhưng vẫn còn một số ít lưu lạc bên ngoài.
"Nhặt được thôi." Linh Quỳnh nhét rắn đen vào trong tay áo Lầu Tinh Lạc.
Không thể để cho nam chính phát hiện đứa con yêu làm chuyện xấu!
"Nhặt?"
Yến Vi Sơn hoàn toàn không tin.
Yêu thú bên trong Trấn Yêu Tháp, không có con nào hiền lành.
"Như thế nào, không thể nhặt sao?" Linh Quỳnh nhìn thẳng vào mắt Yến Vi Sơn, không chút nào trốn tránh, "Coi như nó là yêu thú trong Trấn Yêu Tháp của ngươi, nhưng chính nó tự đến, cái này trách ai?"
"Hơn nữa bây giờ nó đã có khế ước, chẳng lẽ ngươi muốn gϊếŧ người bắt nó về?"
"Đây không phải là chuyện Thiên Thanh tông các người làm được chứ?"
"Các ngươi là những người cứu khổ cứu nạn, đại tông môn được người người tôn kính đó."
Linh Quỳnh nói xong còn câu lên nụ cười nhạt nơi khóe miệng, từng chữ hay giọng nói đều có vẻ như đang khen.
Nhưng Yến Vi Sơn không khỏi cảm thấy nàng đang giễu cợt mình.
Yêu thú đã khế ước với Lầu Tinh Lạc, hắn không thể cưỡng ép bắt yêu thú đi, trong lúc nhất thời cũng không tìm được lý do bắt Lầu Tinh Lạc giao nộp yêu thú cho Thiên Thanh tông.
Yến Vi Sơn trầm mặt, quay đầu đi không thèm nói tiếp.
Bây giờ hắn không muốn ở cùng ma đầu và tên tiểu bạch kiểm này thêm một giây một phút nào.
Linh Quỳnh vỗ xuống bả vai Lầu Tinh Lạc "Con à, ăn nhẹ chút gì đó đi."
Lầu Tinh Lạc: "???"
Con?
Lầu Tinh Lạc nhìn vào trong tay áo một chút, cô gọi nó phải không?
......
Bên trong lối đi chật hẹp, Yến Vi Sơn đi phía trước, Linh Quỳnh ở giữa, Lầu Tinh Lạc đi cuối cùng.
Ba người không ai nói lời nào.
Yến Vi Sơn không muốn ở một chỗ với Linh Quỳnh.
Thế nhưng chỉ có mỗi con đường này có thể ra ngoài, nên bọn họ buộc phải đi chung.
Nếu không phải sau này cần cô ta......
"Các ngươi tìm gì ở đây?"
"Vi Sơn Tiên Tôn, coi ta không tồn tại ở đây đi được không?" Linh Quỳnh chậm rãi ung dung tiếp.
"......"
Đừng nhìn nàng mở miệng là kêu một tiếng Vi Sơn Tiên Tôn, nghe có vẻ lễ phép, kì thực không hề có thành ý.
"Nếu ngươi dám làm ra những chuyện nguy hại cho đại lục, ta sẽ không nhân từ nương tay."
"Ta không rảnh như vậy." Ba ba rất bận được không? Làm sao có thời giờ đi làm hại đại lục của mi.
"???"
Ngoài chuyện làm hại đại lục, ngươi còn có chuyện gì bận sao?
Lối đi hẹp dần dần trở nên rộng rãi, cũng xuất hiện càng ngày càng nhiều lối rẽ.
Linh Quỳnh thừa dịp Yến Vi Sơn không chú ý, kéo Lầu Tinh Lạc ngoặt vào trong một lối rẽ, rất nhanh liền tách khỏi Yến Vi Sơn.
Lầu Tinh Lạc cũng chẳng hiểu đến cùng là Linh Quỳnh có sợ Yến Vi Sơn hay không.
Nếu nói nàng sợ, nhưng nàng lại dám cò kè mặc cả với Yến Vi Sơn, lúc trước còn dám lừa hắn.
Nếu nói không sợ, nàng lại lúc nào cũng muốn tránh khỏi Yến Vi Sơn.
"Lầu Tinh Lạc, ngươi xem."
Nữ hài nhi reo lên vui sướng kéo Lầu Tinh Lạc thoát khỏi mạch suy nghĩ.
Hắn ngước mắt nhìn về phía trước, trước cửa ra đằng trước, mơ hồ có thể trông thấy thân ảnh rồng đang bay lên.
Địa điểm cuối cùng trên bản đồ, trùng khớp với nơi họ đang đứng.
......
Khách điếm nào đó......
Giáng Canh phái người đi ra ngoài, nhưng không ai tìm được tung tích tổ tông.
Lúc Linh Quỳnh bỏ đi, chỉ để lại cho bọn họ một tờ giấy.
Giáng Canh làm lạc mất tổ tông, ngày nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào đó nghe được tin tức không hay về tiểu tổ tông.
Cũng may ngoại trừ tin tức về chuyện thây khô lúc trước cùng với cướp Kỳ Lân Đồ của Phi Long phái, cũng không có những lời đồn khác.
Nhưng đây chính là vấn đề!!
Hắn phải đến chỗ nào tìm người đây!!
Sao còn mặt mũi trở về gặp mặt các trưởng lão!!
"Sư huynh."
Giáng Canh thấy đệ tử trở về, lập tức hỏi: "Đã tìm được chưa?"
"Chưa ạ......"
"......"
Giáng Canh đi qua đi lại "Tiểu tổ tông sẽ đi đến đâu chứ."
"......"
Nếu bọn họ biết, bây giờ cũng sẽ không ở chỗ này.
"Sư huynh, sư huynh!!"
Một đệ tử chạy vội vào từ bên ngoài, lớn tiếng hét lên.
"Sư huynh, xảy ra chuyện rồi!"
Lông mày Giáng Canh giựt loạn xạ "Chuyện gì?"
"Tiểu tổ tông làm một con rồng thoát ra!" Đệ tử kia nói cực nhanh, "Bây giờ tất cả mọi người đều bắt đầu đuổi đến chỗ đó rồi."
Giáng Canh hoài nghi mình nghe lầm "Ngươi nói cái gì??"
Đệ tử nuốt một ngụm nước bọt "Rồng...... Là một con rồng chân chính."
Giáng Canh: "......"
Cho dù từ ngàn năm trước, rồng cũng chỉ là một loại Thần thú trong truyền thuyết.
Bây giờ lại có một con rồng hiện thế.
Và bị người trên đại lục mặc địch là do ma đầu làm.
Người trên đại lục không khỏi ầm ĩ hết lên, nhao nhao tuyên bố không thể để cho rồng rơi vào trong tay ma đầu, cầm lá cờ chính nghĩa đi đoạt Thần thú.
Giáng Canh mang theo đệ tử chạy tới.
Mây trên trời rực rỡ tỏa sáng, một con rồng hoàng kim cuộn trên một ngọn núi, ánh sáng không ngừng rơi xuống từ những tầng mây, rơi vào trên thân con rồng.
Người chạy đến cũng không dám tới gần, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa.
Nghe nói tình trạng này đã kéo dài một đoạn thời gian rất dài.
Ban đầu con rồng kia không có lớn như vậy, màu sắc cũng tương đối tầm thường, nhưng mà theo thời gian trôi qua, nó càng lúc càng lớn, màu sắc cũng càng ngày càng thuần khiết.
Nó đang tiến hóa.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Linh Quỳnh: Ta thật sự không có.
Đám người: Chính là ngươi!
Linh Quỳnh:......
Vinh Diệu: Khắc ít phiếu để rửa sạch hiềm nghi nào!
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bình luận facebook