Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114: Kỳ phản nghịch đến muộn của tổ tông(41)
Truyện được đăng tại truyenwiki1.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thiên Thanh tông nhận được một phần quà.
Tên của Yến Vi Sơn được viết rõ ràng trên hộp.
Đúng lúc Yến Vi Sơn đang ở Thiên Thanh tông, phần quà này rất nhanh được đưa đến trước mặt Yến Vi Sơn.
Yến Vi Sơn mở ra ngay trước mặt đệ tử đưa tới .
Bên trong là một mỹ nhân bị năm bông hoa lớn trói chặt, hai con mắt rưng rưng, trông có vẻ rất đán thương.
Vì vậy chỉ trong ngay tức khắc, tin tức Yến Vi Sơn nhận được một mỹ nhân truyền khắp Thiên Thanh tông.
Sau đó, Yến Vi Sơn mang theo một con cóc xuống núi, kêu người nhốt nó vào tháp Trấn Yêu, lúc này mới đi làm sang tỏ sự việc.
"Đồ là ai đưa tới?"
"...... Nguyệt Tiêm Khôi." Biểu cảm của đệ tử kia hơi kỳ quái.
Thiên Thanh tông quá quen thuộc với ả ma đầu này.
Cho nên khi biết vật này là Nguyệt Tiêm Khôi đưa tới, bọn họ mới nhanh chóng đưa cho Yến Vi Sơn càng sớm càng tốt.
Lỡ như mở ra mà bên trong là món đồ đòi mệnh, bọn họ nào gánh vác nỗi trách nhiệm này.
"......"
Yến Vi Sơn trở về lại và kiểm tra lại cái rương chứa người thêm một lần nữa, bên trong chỉ có một tờ giấy, viết hai chữ to 'Làm rõ'.
Trừ cái đó ra, thì đấy chỉ là một cái cái rương bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
"Vi Sơn Tiên Tôn, ngài nói xem, ma đầu kia định làm gì thế?"
Yến Vi Sơn: "......"
Vấn đề này làm khó hắn quá.
Kể từ khi ma đầu xuất thế, bọn hắn đều rất lo lắng, sợ cô làm ra chuyện gì đó hại mọi người.
Lúc đó chỉ hận không thể lập tức nhét người về lại trong phong ấn, hoặc gϊếŧ thẳng cho xong.
Kết quả qua khoảng thời gian dài như vậy, cô ta chưa từng làm ra một chuyện quá lớn nào.
Chuyện xác chết kia, Yến Vi Sơn biết không phải là cô làm.
Bởi vì lý do riêng nên Yến Vi Sơn cũng không muốn Linh Quỳnh xảy ra quá nhiều việc vào lúc này, đồng thời cũng hy vọng cô đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc.
Yến Vi Sơn: "Làm rõ chuyện kia đi."
"Chuyện kia mà Vi Sơn Tiên Tôn nói là chuyện nào?"
"Xác chết."
Người kia kinh ngạc: "Ngài muốn vì ma đầu kia mà làm sáng tỏ ư?"
"Vốn cũng không phải là cô ta làm, vì sao không làm rõ ra?" Yến Vi Sơn trầm mặt xuống "Đây là Thiên Thanh tông."
Người kia bị Yến Vi Sơn nhìn đến ngại ngùng, vâng dạ liên tục.
...
Thiên Thanh tông đứng ra làm sáng tỏ án xác khô.
Dù gì cũng là môn phái đứng trên đỉnh kim tự tháp, những gì mà họ nói đều có độ tin cậy cao.
Cho nên sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện, thì chẳng còn nhiều lời đồn nói vụ xác khô ấy có liên quan tới ma đầu.
Linh Quỳnh không làm ra chuyện gì, nên dần dần cơ hội bị người ta nhắc tới giảm bớt đi.
Đám chuyện phiếm ngoài đời dĩ nhiên chân thực chuyện ma đầu huyền ảo cách xa mình.
Cuộc sống người bình thường là bình yên.
Tất nhiên ma đầu không thể yên ổn được như bọn họ.
Linh Quỳnh không muốn về kế thừa gia nghiệp, nhưng Giáng Canh cứ lẩm bẩm bức ép cả ngày, khuyên ba lần một ngày.
Nếu như không phải là do nó đánh không thắng cô, có thể cô đã sớm bị đóng gói đem về.
Bây giờ Linh Quỳnh tránh Giáng Canh còn hơn tránh tà.
Nhưng mà vẫn có chuyện Lâu Tinh Lạc nghĩ mãi mà không rõ, việc cô hơn nửa đêm cứ trèo qua cửa sổ phòng hắn, chiếm lấy giường hắn có quan hệ gì với chuyện trốn tránh Giáng Canh đâu.
Giáng Canh nào đến mức hơn nửa đêm rồi còn đến tìm cô đâu?
Lâu Tinh Lạc: " Tại sao nàng không muốn trở về đến thế?"
"Trở về làm gì? Chàng lại không ở đó."
Cô chỉ cần thay đổi kết cục nhân vật này của cô là được, cũng chả có quy định nào bắt cô phải sống như ra sao,thế thì cần gì phải trở về?
"......"
Lâu Tinh Lạc cũng đã quen với việc lâu lâu Linh Quỳnh lại phun ra một câu như vậy.
"Vậy em đừng nên trốn tránh mãi như thế nữa, dù gì cũng phải giải quyết đi chứ."
Linh Quỳnh suy nghĩ sâu sắc hai giây, gật đầu "Có lý, ta sẽ nghĩ cách."
Cứ tới làm phiền cô và nhãi con mãi thì cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lâu Tinh Lạc không biết nhiều về chuyện của Nguyệt Thị, nên không thể đưa ra lời khuyên.
"Chàng định xử trí Lầu Lăng Vũ và cha chàng như thế nào?" Linh Quỳnh đột nhiên hỏi hắn.
Ngữ khí Lâu Tinh Lạc nhàn nhạt "Ta sẽ giải quyết."
Không biết Lâu Tinh Lạc giải quyết như thế nào, chưa quá hai ngày thì cô đã không còn thấy Lầu Lăng Vũ và thành chủ trong phủ thành chủ nữa.
Không biết là bị giải quyết thật hay chỉ là bị đưa đi.
Về phía Linh Quỳnh, cô sai Giáng Canh mời tất cả trưởng lão tới họp.
Mấy trưởng lão còn cho là Linh Quỳnh cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, hùng hục chạy tới.
Lầu Tinh Lạc không biết Linh Quỳnh nói cái gì với bọn họ, nhưng khi bọn họ đi ra nhìn có vẻ.... xuất thần.
Có một loại cảm xúc như bị đả kích mà lại có có một loại hi vọng trỗi dậy và sự tự tin chiến thắng trong tầm tay.
Rất ư là...... Mâu thuẫn.
Lầu Tinh Lạc chờ bọn họ đi hết, lúc này mới đi vào, nghi hoặc hỏi: "Nàng nói gì với bọn họ vậy?"
"Không có gì hết."
"......"
Không có gì hết mà bọn họ trở nên cổ quái như vậy?
...
Những người trên đại lục phát hiện ma đầu biến mất một cách im hơi lặng tiếng, ngay cả người của Nhạc Lộc sơn trang cũng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng không biết từ khi nào, trên đại lục lại xuất hiện một thế lực mới tên Thất Bảo lâu.
Ngay từ đầu mọi người cũng không quá quan tâm, dù sao thì mỗi ngày trên đại lục đều có vô số môn phái mọc lên như nấm.
Nhưng có thể thật sự trở nên lớn mạnh, có chỗ đứng trên đại lục, có thể nói đã ít lại càng thêm ít.
Sự xuất hiện của Thất Bảo lâu vốn không được chú ý lắm.
Nhưng mà khi mọi người phát hiện ra Thất Bảo lâu thì nó đã xuất hiện càng ngày càng nhiều trong cuộc sống của mình, dường như có mặt ở khắp mọi nơi.
Nó xâm nhập vào cuộc sống, ăn, ở, của bọn họ, và đến mức không thể tách rời.
Mọi người cho dù là ăn cơm, mua tin tức hay thuê sát thủ gϊếŧ người, thứ đầu tiên nghĩ tới đều chính là Thất Bảo lâu.
Tuy rằng sự phát triển này làm cho người ta cảm thấy có điều gì là lạ.
Thế nhưng Thất Bảo lâu phục vụ rất tốt, chất lượng đồ mua đều được đảm bảo, mà Thất Bảo lâu cũng chẳng có chỗ nào kì quái.
Cho nên mọi người vẫn chấp nhận sự hiện diện của nó.
Khi thời cơ chín muồi, Linh Quỳnh liền bảo bọn họ treo biển hiệu Nguyệt Thị lên.
Chuyện này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Ma đầu vậy mà âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ.
Tin tức Linh Quỳnh ở Phạm Không thành bị tiết lộ, không ít người chạy tới muốn bắt cô lại.
Linh Quỳnh bảo Giáng Canh đi truyền lời, thống nhất hẹn gặp dưới tường thành.
Ban đầu mọi người đều cho rằng ma đầu muốn đánh nhau với bọn họ, chắc chắn sẽ có một trận chiến máu chảy thành sông lần nữa.
Linh Quỳnh lề mề hơn nửa ngày, ăn mặc vô cùng giản dị, leo lên tường thành Phạm Không thành, phát biểu một bài diễn thuyết không dưới năm ngàn chữ.
Nội dung tóm gọn như sau ——
Trước đây cô bị phong ấn khi chỉ còn là một tiểu cô nương, ở thời điểm gia tộc suy sút, bị ép phải tiếp nhận gia nghiệp.
Gia nghiệp còn chưa ở trong tay cô được mấy ngày, đã bị người ta phong ấn.
Nếu ở trong một gia đình bình thường, cô vẫn còn ở trong độ tuổi là một tiểu cô nương được cha mẹ cưng chiều.
Nhưng mà cô bị phong ấn một lần là một ngàn năm, thật vất vả lắm mới thoát ra được, thế mà lại bị người ta đòi đánh đòi gϊếŧ.
Sau khi ra ngoài, cô cũng chưa từng làm ra chuyện nào nghiệp chướng nặng nề cả.
Người đáng chết đều đã chết từ ngàn năm trước, ác giả ác báo rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn quay đầu là bờ, dẫn dắt những tộc nhân còn lại sống cho thật tốt.
Các người sao lại không cho người ta được một cơ hội sống chứ!
Các người thật không có lương tâm!
Tiểu cô nương lẻ loi đứng trên tường thành, dáng người mảnh khảnh đến mức giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ rơi xuống.
Ma đầu này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của bọn họ..
Rất giống em gái nhà bên, không có chút tính nguy hiểm nào.
Sau khi nghe giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương, đám cao thủ ở dưới không khỏi có một loại cảm giác đang bắt nạt.
Đúng hơn là tập thể một đám người đi bắt nạt một tiểu cô nương.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không phải là người.
Nghĩ lại một chút, sau khi người ta ra ngoài, đúng là chưa từng làm chuyện gì xấu a.
Đều tại bọn họ đòi đánh đòi gϊếŧ......
Sau khi Thất Bảo lâu xuất hiện, nhiều người bình thường đều đã được người trong Thất Bảo lâu cứu, danh tiếng trong mắt dân chúng rất không tệ.
Cuối cùng mọi người bàn ( tranh ) bạc ( luận ) một phen, quyết định ký một khế ước với Linh Quỳnh.
Chỉ cần cô không làm chuyện ác, mọi người có thể sống chung trong hòa bình.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Các ngươi đều không bỏ phiếu, ah ah ah
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Thiên Thanh tông nhận được một phần quà.
Tên của Yến Vi Sơn được viết rõ ràng trên hộp.
Đúng lúc Yến Vi Sơn đang ở Thiên Thanh tông, phần quà này rất nhanh được đưa đến trước mặt Yến Vi Sơn.
Yến Vi Sơn mở ra ngay trước mặt đệ tử đưa tới .
Bên trong là một mỹ nhân bị năm bông hoa lớn trói chặt, hai con mắt rưng rưng, trông có vẻ rất đán thương.
Vì vậy chỉ trong ngay tức khắc, tin tức Yến Vi Sơn nhận được một mỹ nhân truyền khắp Thiên Thanh tông.
Sau đó, Yến Vi Sơn mang theo một con cóc xuống núi, kêu người nhốt nó vào tháp Trấn Yêu, lúc này mới đi làm sang tỏ sự việc.
"Đồ là ai đưa tới?"
"...... Nguyệt Tiêm Khôi." Biểu cảm của đệ tử kia hơi kỳ quái.
Thiên Thanh tông quá quen thuộc với ả ma đầu này.
Cho nên khi biết vật này là Nguyệt Tiêm Khôi đưa tới, bọn họ mới nhanh chóng đưa cho Yến Vi Sơn càng sớm càng tốt.
Lỡ như mở ra mà bên trong là món đồ đòi mệnh, bọn họ nào gánh vác nỗi trách nhiệm này.
"......"
Yến Vi Sơn trở về lại và kiểm tra lại cái rương chứa người thêm một lần nữa, bên trong chỉ có một tờ giấy, viết hai chữ to 'Làm rõ'.
Trừ cái đó ra, thì đấy chỉ là một cái cái rương bình thường mà thôi, không có gì đặc biệt.
"Vi Sơn Tiên Tôn, ngài nói xem, ma đầu kia định làm gì thế?"
Yến Vi Sơn: "......"
Vấn đề này làm khó hắn quá.
Kể từ khi ma đầu xuất thế, bọn hắn đều rất lo lắng, sợ cô làm ra chuyện gì đó hại mọi người.
Lúc đó chỉ hận không thể lập tức nhét người về lại trong phong ấn, hoặc gϊếŧ thẳng cho xong.
Kết quả qua khoảng thời gian dài như vậy, cô ta chưa từng làm ra một chuyện quá lớn nào.
Chuyện xác chết kia, Yến Vi Sơn biết không phải là cô làm.
Bởi vì lý do riêng nên Yến Vi Sơn cũng không muốn Linh Quỳnh xảy ra quá nhiều việc vào lúc này, đồng thời cũng hy vọng cô đừng có làm mấy chuyện ngu ngốc.
Yến Vi Sơn: "Làm rõ chuyện kia đi."
"Chuyện kia mà Vi Sơn Tiên Tôn nói là chuyện nào?"
"Xác chết."
Người kia kinh ngạc: "Ngài muốn vì ma đầu kia mà làm sáng tỏ ư?"
"Vốn cũng không phải là cô ta làm, vì sao không làm rõ ra?" Yến Vi Sơn trầm mặt xuống "Đây là Thiên Thanh tông."
Người kia bị Yến Vi Sơn nhìn đến ngại ngùng, vâng dạ liên tục.
...
Thiên Thanh tông đứng ra làm sáng tỏ án xác khô.
Dù gì cũng là môn phái đứng trên đỉnh kim tự tháp, những gì mà họ nói đều có độ tin cậy cao.
Cho nên sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện, thì chẳng còn nhiều lời đồn nói vụ xác khô ấy có liên quan tới ma đầu.
Linh Quỳnh không làm ra chuyện gì, nên dần dần cơ hội bị người ta nhắc tới giảm bớt đi.
Đám chuyện phiếm ngoài đời dĩ nhiên chân thực chuyện ma đầu huyền ảo cách xa mình.
Cuộc sống người bình thường là bình yên.
Tất nhiên ma đầu không thể yên ổn được như bọn họ.
Linh Quỳnh không muốn về kế thừa gia nghiệp, nhưng Giáng Canh cứ lẩm bẩm bức ép cả ngày, khuyên ba lần một ngày.
Nếu như không phải là do nó đánh không thắng cô, có thể cô đã sớm bị đóng gói đem về.
Bây giờ Linh Quỳnh tránh Giáng Canh còn hơn tránh tà.
Nhưng mà vẫn có chuyện Lâu Tinh Lạc nghĩ mãi mà không rõ, việc cô hơn nửa đêm cứ trèo qua cửa sổ phòng hắn, chiếm lấy giường hắn có quan hệ gì với chuyện trốn tránh Giáng Canh đâu.
Giáng Canh nào đến mức hơn nửa đêm rồi còn đến tìm cô đâu?
Lâu Tinh Lạc: " Tại sao nàng không muốn trở về đến thế?"
"Trở về làm gì? Chàng lại không ở đó."
Cô chỉ cần thay đổi kết cục nhân vật này của cô là được, cũng chả có quy định nào bắt cô phải sống như ra sao,thế thì cần gì phải trở về?
"......"
Lâu Tinh Lạc cũng đã quen với việc lâu lâu Linh Quỳnh lại phun ra một câu như vậy.
"Vậy em đừng nên trốn tránh mãi như thế nữa, dù gì cũng phải giải quyết đi chứ."
Linh Quỳnh suy nghĩ sâu sắc hai giây, gật đầu "Có lý, ta sẽ nghĩ cách."
Cứ tới làm phiền cô và nhãi con mãi thì cũng không phải là chuyện tốt gì.
Lâu Tinh Lạc không biết nhiều về chuyện của Nguyệt Thị, nên không thể đưa ra lời khuyên.
"Chàng định xử trí Lầu Lăng Vũ và cha chàng như thế nào?" Linh Quỳnh đột nhiên hỏi hắn.
Ngữ khí Lâu Tinh Lạc nhàn nhạt "Ta sẽ giải quyết."
Không biết Lâu Tinh Lạc giải quyết như thế nào, chưa quá hai ngày thì cô đã không còn thấy Lầu Lăng Vũ và thành chủ trong phủ thành chủ nữa.
Không biết là bị giải quyết thật hay chỉ là bị đưa đi.
Về phía Linh Quỳnh, cô sai Giáng Canh mời tất cả trưởng lão tới họp.
Mấy trưởng lão còn cho là Linh Quỳnh cuối cùng cũng đã nghĩ thông suốt, hùng hục chạy tới.
Lầu Tinh Lạc không biết Linh Quỳnh nói cái gì với bọn họ, nhưng khi bọn họ đi ra nhìn có vẻ.... xuất thần.
Có một loại cảm xúc như bị đả kích mà lại có có một loại hi vọng trỗi dậy và sự tự tin chiến thắng trong tầm tay.
Rất ư là...... Mâu thuẫn.
Lầu Tinh Lạc chờ bọn họ đi hết, lúc này mới đi vào, nghi hoặc hỏi: "Nàng nói gì với bọn họ vậy?"
"Không có gì hết."
"......"
Không có gì hết mà bọn họ trở nên cổ quái như vậy?
...
Những người trên đại lục phát hiện ma đầu biến mất một cách im hơi lặng tiếng, ngay cả người của Nhạc Lộc sơn trang cũng không còn xuất hiện nữa.
Nhưng không biết từ khi nào, trên đại lục lại xuất hiện một thế lực mới tên Thất Bảo lâu.
Ngay từ đầu mọi người cũng không quá quan tâm, dù sao thì mỗi ngày trên đại lục đều có vô số môn phái mọc lên như nấm.
Nhưng có thể thật sự trở nên lớn mạnh, có chỗ đứng trên đại lục, có thể nói đã ít lại càng thêm ít.
Sự xuất hiện của Thất Bảo lâu vốn không được chú ý lắm.
Nhưng mà khi mọi người phát hiện ra Thất Bảo lâu thì nó đã xuất hiện càng ngày càng nhiều trong cuộc sống của mình, dường như có mặt ở khắp mọi nơi.
Nó xâm nhập vào cuộc sống, ăn, ở, của bọn họ, và đến mức không thể tách rời.
Mọi người cho dù là ăn cơm, mua tin tức hay thuê sát thủ gϊếŧ người, thứ đầu tiên nghĩ tới đều chính là Thất Bảo lâu.
Tuy rằng sự phát triển này làm cho người ta cảm thấy có điều gì là lạ.
Thế nhưng Thất Bảo lâu phục vụ rất tốt, chất lượng đồ mua đều được đảm bảo, mà Thất Bảo lâu cũng chẳng có chỗ nào kì quái.
Cho nên mọi người vẫn chấp nhận sự hiện diện của nó.
Khi thời cơ chín muồi, Linh Quỳnh liền bảo bọn họ treo biển hiệu Nguyệt Thị lên.
Chuyện này chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn.
Ma đầu vậy mà âm thầm xâm nhập vào cuộc sống của bọn họ.
Tin tức Linh Quỳnh ở Phạm Không thành bị tiết lộ, không ít người chạy tới muốn bắt cô lại.
Linh Quỳnh bảo Giáng Canh đi truyền lời, thống nhất hẹn gặp dưới tường thành.
Ban đầu mọi người đều cho rằng ma đầu muốn đánh nhau với bọn họ, chắc chắn sẽ có một trận chiến máu chảy thành sông lần nữa.
Linh Quỳnh lề mề hơn nửa ngày, ăn mặc vô cùng giản dị, leo lên tường thành Phạm Không thành, phát biểu một bài diễn thuyết không dưới năm ngàn chữ.
Nội dung tóm gọn như sau ——
Trước đây cô bị phong ấn khi chỉ còn là một tiểu cô nương, ở thời điểm gia tộc suy sút, bị ép phải tiếp nhận gia nghiệp.
Gia nghiệp còn chưa ở trong tay cô được mấy ngày, đã bị người ta phong ấn.
Nếu ở trong một gia đình bình thường, cô vẫn còn ở trong độ tuổi là một tiểu cô nương được cha mẹ cưng chiều.
Nhưng mà cô bị phong ấn một lần là một ngàn năm, thật vất vả lắm mới thoát ra được, thế mà lại bị người ta đòi đánh đòi gϊếŧ.
Sau khi ra ngoài, cô cũng chưa từng làm ra chuyện nào nghiệp chướng nặng nề cả.
Người đáng chết đều đã chết từ ngàn năm trước, ác giả ác báo rồi.
Bây giờ cô chỉ muốn quay đầu là bờ, dẫn dắt những tộc nhân còn lại sống cho thật tốt.
Các người sao lại không cho người ta được một cơ hội sống chứ!
Các người thật không có lương tâm!
Tiểu cô nương lẻ loi đứng trên tường thành, dáng người mảnh khảnh đến mức giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua cũng sẽ rơi xuống.
Ma đầu này hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của bọn họ..
Rất giống em gái nhà bên, không có chút tính nguy hiểm nào.
Sau khi nghe giọng nói ngọt ngào của tiểu cô nương, đám cao thủ ở dưới không khỏi có một loại cảm giác đang bắt nạt.
Đúng hơn là tập thể một đám người đi bắt nạt một tiểu cô nương.
Càng nghĩ lại càng cảm thấy mình không phải là người.
Nghĩ lại một chút, sau khi người ta ra ngoài, đúng là chưa từng làm chuyện gì xấu a.
Đều tại bọn họ đòi đánh đòi gϊếŧ......
Sau khi Thất Bảo lâu xuất hiện, nhiều người bình thường đều đã được người trong Thất Bảo lâu cứu, danh tiếng trong mắt dân chúng rất không tệ.
Cuối cùng mọi người bàn ( tranh ) bạc ( luận ) một phen, quyết định ký một khế ước với Linh Quỳnh.
Chỉ cần cô không làm chuyện ác, mọi người có thể sống chung trong hòa bình.
——— Vạn vật đều có đường phân cách ———
Các ngươi đều không bỏ phiếu, ah ah ah
***
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~
Bình luận facebook