Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-612
CHƯƠNG 612: BẮT CÓC CÔ TA
CHƯƠNG 612: BẮT CÓC CÔ TA
Thế là một đoàn người lại trở lại phòng làm việc một lần nữa, sau khi cho USB kết nối với máy vi tính, trên màn hình đen trắng là vị trí của giao lộ nhỏ với đường chính, khoảng cách cách với Hồng Đỉnh mười phút đi bộ, không tính là quá xa.
Hình ảnh cũng không phải là rất rõ ràng, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ được đám người lui tới cùng với xe cộ, mấy phút trôi qua, sự kiên nhẫn của Bùi Dục cũng đã tiêu hết: "Cậu để cho tôi xem cái này để làm gì? Mẹ nó chứ, tôi không có thời gian để đùa giỡn với cậu, cho tôi xem hình ảnh quan trọng đi."
Quản lý bị anh ta la hét đổ mồ hôi lạnh cả người: "Tổng, tổng giám đốc Bùi, bây giờ sắp xuất hiện rồi..."
Lời nói vừa dứt, trên màn hình vốn đen trắng bỗng nhiên đã xuất hiện một bóng dáng có chút mơ hồ, nhìn kỹ thì phát hiện là phụ nữ, trong tay đang cầm theo một túi rác vô cùng lớn, đi từ con đường nhỏ chậm rãi đi đến bên cạnh thùng rác có phân loại ở đại lộ, chậm rãi ném rác vào trong đó. Tất cả những chuyện này đều xảy ra vô cùng bình thường, cho đến khi người phụ nữ ở bên trong màn hình xoay người lại phát hiện thứ gì ở trên đất, sau đó cô ta cúi đầu nhìn một chút, cầm lấy túi đồ đó nhét vào trong túi của mình rồi quay người đi khỏi, cuối cùng lại biến mất trong màn hình theo dõi.
"Tổng giám đốc Bùi, theo quan sát của chúng tôi thì túi rác này đến từ cửa hàng thức ăn Nhật Bản ở bên cạnh, người đi ném đồ có lẽ là nhân viên của cửa hàng. Chỉ có điều là đối phương không cho phép chúng ta xem camera giám sát của bọn họ, cho nên tạm thời chỉ có thể cầm được video ở giao lộ mà thôi." Quản lý đứng ở bên cạnh cẩn thận nói.
"Cửa hàng thức ăn Nhật Bản?" Lục Hi nghe xong một lần nữa lại dừng ánh mắt trên màn hình, cái này xem ra rốt cuộc đã hiểu lọai cảm giác quen thuộc kia là gì rồi: "Người này có phải là nhân viên phục vụ ngày hôm đó không?"
Mắt Bùi Dục khóa chặt vào bóng dáng mơ hồ trên màn hình, không cần Lục Hi nói thì anh ta cũng biết đây là ai, không phải là nhân viên phục vụ kia thì là ai nữa?
Có điều là... nhìn nhỏ bé, không ngờ tới lá gan ngược lại rất lớn.
Bùi Dục lên tiếng cười lạnh, như có điều suy nghĩ mà nhìn màn hình đen trắng: "Không cần phải điều tra đâu, tôi có cách để cô ta nhận sai."
Lục Hi nghe được âm thanh âm trầm của anh ta, trong đầu dự cảm đây sẽ là một vở kịch: "Cậu đừng có chơi người ta đến hỏng."
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực mà." Vừa nói, Bùi Dục vừa dặn dò: "Điều tra thông tin liên quan đến cô gái này rõ ràng cho tôi, tôi muốn biết hết toàn bộ."
...
Cửa hàng thức ăn Nhật Bản, Tịch Giai Giai kết thúc một ngày làm việc giống như bình thường, trước khi đi thì cô ta đều phải kiểm tra hoàn tất cả các phòng, sau khi xác định không thiếu sót cái gì mới chuẩn bị tan làm.
"Bà chủ ơi tôi đi đây." Tịch Giai Giai mặc áo khoác vào rồi đeo ba lô lên hai vai của mình, lên tiếng chào hỏi với bà chủ ở đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Bà chủ năm nay mới ba mươi hai tuổi, đã làm mẹ của người ta rồi, mẹ của một đứa con, trước khi kết hôn thì đã học làm việc ở cửa hàng thức ăn Nhật Bản tám năm, hiện tại sinh cục cưng xong thì muốn mở một quán ăn Nhật Bản.
Cô ta vô cùng thích Tịch Giai Giai, cảm thấy đứa nhỏ này làm việc kỹ càng lại đáng tin cậy, lại không chút lỗ mãng, thấy cô ta muốn đi liền tranh thủ gọi người lại: "Giai Giai à, em khoan hãy đi, cái này cho em nè, em mang về ăn đi."
Tịch Giai Giai đi qua nhìn thử, là một hộp sushi, cá hồi, cá ngừ, sò bắc cực... đủ thứ cả, đủ loại màu sắc và hình dạng, cô ta có chút xấu hổ: "Không cần đâu bà chủ, chị cứ đem về ăn đi."
"Không có sao cả, nhà của chị vẫn còn rất nhiều, rất nhiều, kêu em cầm thì em cứ cầm lấy đi." Nói xong bà chủ cố gắng nhét đồ vật ở trong tay cho cô ta: "Mau chóng về nhà đi, đã trễ như vậy rồi, đi đường đừng có la cà."
Mấy người bọn họ tan việc thì đến lúc chín giờ, bên ngoài trời đã tối đen rồi, một cô gái giống như cô ta, vóc dáng cũng không tệ, bà chủ vẫn rất lo lắng cho cô ta, vẫn may nhà cô ta cách đây không xa, trên con đường ở đằng sau.
Tịch Giai Giai không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn rồi nhận lấy món ăn, nghĩ thầm tối hôm nay sau khi về nhà thì rốt cuộc cũng không cần phải nấu một bát mì nữa rồi, có thể ăn sushi, để lại một nửa ngày mai cũng có thể tiếp tục ăn được.
Sau khi bước ra khỏi cửa tiệm thì Đường Lỗi xách theo cái hộp vuông đi về nhà, trên đường đi, ngọn đèn đường trên đỉnh đầu làm cho cái bóng ở dưới chân rất dài. Giống như là thường ngày, cô ta giẫm lên cái bóng của mình đi về phía trước, cũng coi như là một loại giải trí.
Có điều rất nhanh, Tịch Giai Giai đã phát hiện hôm nay không giống như ngày thường, bởi vì phía sau của cô ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen xì...
Vào lúc này là thời gian nhạy cảm, tinh thần của cô ta lập tức căng thẳng, xoay quanh bốn phía quan sát mới phát hiện trên con đường nhỏ này căn bản cũng không có sự tồn tại của người thứ ba.
Tịch Giai Giai lập tức khẩn trương, cô ta không dám quay đầu lại, vừa duy trì tốc độ và tư thế đi thẳng về phía trước, có điều là cô ta định đi ra khỏi chỗ giao nhau từ một con đường khác.
Một bước, hai bước... giống như là đang giẫm lên trên trái tim, mỗi một bước đi cô ta càng nơm nớp lo sợ thêm một phần, cũng may đã đến con đường giao nhau rồi.
Tịch Giai Giai hít sâu một hơi rồi ngừng thở, cuối đầu xác nhận vị trí của cái bóng ở đằng sau lưng một chút, trong lòng bàn tay của cô ta đều là mồ hôi, trong lòng thì đếm thầm một hai ba, trong một giây cuối cùng bỗng nhiên lại chạy về phía trước.
Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất trong hai mươi năm cuộc đời để chạy về phía trước, ở bên tai là tiếng hít thở và tiếng tim đập rối loạn đan xen nhau, nhưng cho dù là như vậy thì cô ta vẫn không bì được với tốc độ với người đàn ông ở sau lưng.
Vừa mới chạy ra ngoài được hơn năm mươi mét thì cánh tay đã bị níu lại.
Luật quán tính lớn khiến cho bước chân của cô ta lão đảo không ổn định được, nếu như không phải là người ở phía sau đang nắm cô ta lại thì đoán chừng hiện tại cô ta đã té ngã trên mặt đất.
"A!... Ưm ưm." Tịch Giai Giai la lớn theo bản năng, một giây sau miệng đã bị người ở phía sau dùng một miếng vải đen thô ráp bịt kín lại.
Thân thủ của người đàn ông rất nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là một người có luyện võ, chỉ cần mấy chiêu đã chế trụ được cô ta, ngay cả một khoảng trống để né tránh cũng không có.
Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như là một miếng thịt ở trên thớt, trừ bỏ bị động bị người đàn ông này dắt sang một hướng khác thì cô ta không có cách nào khác cả.
Cô ta nhìn vóc dáng của người đàn ông, quần áo màu đen, bên tai còn mang cái gì đó giống như là tai nghe, thấy cũng không phải là người tốt lành gì... Chỉ là tại sao anh ta lại muốn bắt mình chứ?
Chẳng lẽ chính là tổ chức bắt cóc người ta rồi móc lấy nội tạng như trong tin tức đã cảnh báo?
Hay là bắt nhốt cô ta lại, để cô ta đi làm chút chuyện phạm pháp?
Trong nháy mắt này, các loại suy nghĩ cực đoan đều xuất hiện ở trong đầu của Tịch Giai Giai, tần suất của trái tim đập giống như là muốn trực tiếp vọt ra từ trong miệng của cô ta, huyết áp tăng đến cực hạn. Vừa nghĩ tới sẽ đối mặt với chuyện gì thì cả người cô ta bởi vì khẩn trương mà cảm thấy choáng váng hết cả lên...
Cô ta mơ hồ có thể nhìn thấy được hộp sushi ở trong tay mình đang rơi tán loạn trên mặt đất, cách mình càng ngày càng xa.
Người đàn ông đi gần năm phút đồng hồ, sau khi đi ra khỏi một ngã tư nhỏ thì ở ven đường có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng đó, cô ta nhìn thấy không rõ hình dạng và bảng hiệu của xe, thứ duy nhất mà có thể nhìn thấy chính là thân xe hoàng mỹ đang phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tịch Giai Giai biết rằng một khi mình bước lên xe thì cũng tiêu đời rồi, nhưng mặc cho cô ta có đang cố gắng như thế nào đi nữa cũng không tránh thoát được.
Rất nhanh, cả người của cô ta đều bị ném vào trong xe, cả người của cô ta lắc lư hai lần dưới động tác to lớn, đầu thì bị va vào một góc của ghế ngồi, trong nháy mắt đau đến nỗi hốc mắt của cô ta đỏ bừng lên.
Đợi sau khi cô ta chậm rãi hồi thần đứng lên thì cửa xe đã bị người ta đóng lại từ bên ngoài, "cạch" một tiếng, cửa xe đã bị khóa lại, xe khởi động, không có một đường lui.
Tịch Giai Giai nhìn khung cảnh đường phố ở bên ngoài cửa xe dần dần trôi đi, sợ hãi ở trong lòng chỉ tăng chứ không giảm, trong lúc mà cô ta đang nghĩ đến làm sao thoát khỏi chỗ này thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: "Tịch Giai Giai, có đúng không?"
CHƯƠNG 612: BẮT CÓC CÔ TA
Thế là một đoàn người lại trở lại phòng làm việc một lần nữa, sau khi cho USB kết nối với máy vi tính, trên màn hình đen trắng là vị trí của giao lộ nhỏ với đường chính, khoảng cách cách với Hồng Đỉnh mười phút đi bộ, không tính là quá xa.
Hình ảnh cũng không phải là rất rõ ràng, nhưng mà có thể nhìn thấy rõ được đám người lui tới cùng với xe cộ, mấy phút trôi qua, sự kiên nhẫn của Bùi Dục cũng đã tiêu hết: "Cậu để cho tôi xem cái này để làm gì? Mẹ nó chứ, tôi không có thời gian để đùa giỡn với cậu, cho tôi xem hình ảnh quan trọng đi."
Quản lý bị anh ta la hét đổ mồ hôi lạnh cả người: "Tổng, tổng giám đốc Bùi, bây giờ sắp xuất hiện rồi..."
Lời nói vừa dứt, trên màn hình vốn đen trắng bỗng nhiên đã xuất hiện một bóng dáng có chút mơ hồ, nhìn kỹ thì phát hiện là phụ nữ, trong tay đang cầm theo một túi rác vô cùng lớn, đi từ con đường nhỏ chậm rãi đi đến bên cạnh thùng rác có phân loại ở đại lộ, chậm rãi ném rác vào trong đó. Tất cả những chuyện này đều xảy ra vô cùng bình thường, cho đến khi người phụ nữ ở bên trong màn hình xoay người lại phát hiện thứ gì ở trên đất, sau đó cô ta cúi đầu nhìn một chút, cầm lấy túi đồ đó nhét vào trong túi của mình rồi quay người đi khỏi, cuối cùng lại biến mất trong màn hình theo dõi.
"Tổng giám đốc Bùi, theo quan sát của chúng tôi thì túi rác này đến từ cửa hàng thức ăn Nhật Bản ở bên cạnh, người đi ném đồ có lẽ là nhân viên của cửa hàng. Chỉ có điều là đối phương không cho phép chúng ta xem camera giám sát của bọn họ, cho nên tạm thời chỉ có thể cầm được video ở giao lộ mà thôi." Quản lý đứng ở bên cạnh cẩn thận nói.
"Cửa hàng thức ăn Nhật Bản?" Lục Hi nghe xong một lần nữa lại dừng ánh mắt trên màn hình, cái này xem ra rốt cuộc đã hiểu lọai cảm giác quen thuộc kia là gì rồi: "Người này có phải là nhân viên phục vụ ngày hôm đó không?"
Mắt Bùi Dục khóa chặt vào bóng dáng mơ hồ trên màn hình, không cần Lục Hi nói thì anh ta cũng biết đây là ai, không phải là nhân viên phục vụ kia thì là ai nữa?
Có điều là... nhìn nhỏ bé, không ngờ tới lá gan ngược lại rất lớn.
Bùi Dục lên tiếng cười lạnh, như có điều suy nghĩ mà nhìn màn hình đen trắng: "Không cần phải điều tra đâu, tôi có cách để cô ta nhận sai."
Lục Hi nghe được âm thanh âm trầm của anh ta, trong đầu dự cảm đây sẽ là một vở kịch: "Cậu đừng có chơi người ta đến hỏng."
"Yên tâm đi, tôi có chừng mực mà." Vừa nói, Bùi Dục vừa dặn dò: "Điều tra thông tin liên quan đến cô gái này rõ ràng cho tôi, tôi muốn biết hết toàn bộ."
...
Cửa hàng thức ăn Nhật Bản, Tịch Giai Giai kết thúc một ngày làm việc giống như bình thường, trước khi đi thì cô ta đều phải kiểm tra hoàn tất cả các phòng, sau khi xác định không thiếu sót cái gì mới chuẩn bị tan làm.
"Bà chủ ơi tôi đi đây." Tịch Giai Giai mặc áo khoác vào rồi đeo ba lô lên hai vai của mình, lên tiếng chào hỏi với bà chủ ở đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Bà chủ năm nay mới ba mươi hai tuổi, đã làm mẹ của người ta rồi, mẹ của một đứa con, trước khi kết hôn thì đã học làm việc ở cửa hàng thức ăn Nhật Bản tám năm, hiện tại sinh cục cưng xong thì muốn mở một quán ăn Nhật Bản.
Cô ta vô cùng thích Tịch Giai Giai, cảm thấy đứa nhỏ này làm việc kỹ càng lại đáng tin cậy, lại không chút lỗ mãng, thấy cô ta muốn đi liền tranh thủ gọi người lại: "Giai Giai à, em khoan hãy đi, cái này cho em nè, em mang về ăn đi."
Tịch Giai Giai đi qua nhìn thử, là một hộp sushi, cá hồi, cá ngừ, sò bắc cực... đủ thứ cả, đủ loại màu sắc và hình dạng, cô ta có chút xấu hổ: "Không cần đâu bà chủ, chị cứ đem về ăn đi."
"Không có sao cả, nhà của chị vẫn còn rất nhiều, rất nhiều, kêu em cầm thì em cứ cầm lấy đi." Nói xong bà chủ cố gắng nhét đồ vật ở trong tay cho cô ta: "Mau chóng về nhà đi, đã trễ như vậy rồi, đi đường đừng có la cà."
Mấy người bọn họ tan việc thì đến lúc chín giờ, bên ngoài trời đã tối đen rồi, một cô gái giống như cô ta, vóc dáng cũng không tệ, bà chủ vẫn rất lo lắng cho cô ta, vẫn may nhà cô ta cách đây không xa, trên con đường ở đằng sau.
Tịch Giai Giai không thể làm gì khác hơn là nói cảm ơn rồi nhận lấy món ăn, nghĩ thầm tối hôm nay sau khi về nhà thì rốt cuộc cũng không cần phải nấu một bát mì nữa rồi, có thể ăn sushi, để lại một nửa ngày mai cũng có thể tiếp tục ăn được.
Sau khi bước ra khỏi cửa tiệm thì Đường Lỗi xách theo cái hộp vuông đi về nhà, trên đường đi, ngọn đèn đường trên đỉnh đầu làm cho cái bóng ở dưới chân rất dài. Giống như là thường ngày, cô ta giẫm lên cái bóng của mình đi về phía trước, cũng coi như là một loại giải trí.
Có điều rất nhanh, Tịch Giai Giai đã phát hiện hôm nay không giống như ngày thường, bởi vì phía sau của cô ta đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen xì...
Vào lúc này là thời gian nhạy cảm, tinh thần của cô ta lập tức căng thẳng, xoay quanh bốn phía quan sát mới phát hiện trên con đường nhỏ này căn bản cũng không có sự tồn tại của người thứ ba.
Tịch Giai Giai lập tức khẩn trương, cô ta không dám quay đầu lại, vừa duy trì tốc độ và tư thế đi thẳng về phía trước, có điều là cô ta định đi ra khỏi chỗ giao nhau từ một con đường khác.
Một bước, hai bước... giống như là đang giẫm lên trên trái tim, mỗi một bước đi cô ta càng nơm nớp lo sợ thêm một phần, cũng may đã đến con đường giao nhau rồi.
Tịch Giai Giai hít sâu một hơi rồi ngừng thở, cuối đầu xác nhận vị trí của cái bóng ở đằng sau lưng một chút, trong lòng bàn tay của cô ta đều là mồ hôi, trong lòng thì đếm thầm một hai ba, trong một giây cuối cùng bỗng nhiên lại chạy về phía trước.
Cô ta dùng tốc độ nhanh nhất trong hai mươi năm cuộc đời để chạy về phía trước, ở bên tai là tiếng hít thở và tiếng tim đập rối loạn đan xen nhau, nhưng cho dù là như vậy thì cô ta vẫn không bì được với tốc độ với người đàn ông ở sau lưng.
Vừa mới chạy ra ngoài được hơn năm mươi mét thì cánh tay đã bị níu lại.
Luật quán tính lớn khiến cho bước chân của cô ta lão đảo không ổn định được, nếu như không phải là người ở phía sau đang nắm cô ta lại thì đoán chừng hiện tại cô ta đã té ngã trên mặt đất.
"A!... Ưm ưm." Tịch Giai Giai la lớn theo bản năng, một giây sau miệng đã bị người ở phía sau dùng một miếng vải đen thô ráp bịt kín lại.
Thân thủ của người đàn ông rất nhanh nhẹn, vừa nhìn liền biết là một người có luyện võ, chỉ cần mấy chiêu đã chế trụ được cô ta, ngay cả một khoảng trống để né tránh cũng không có.
Tịch Giai Giai cảm thấy mình giống như là một miếng thịt ở trên thớt, trừ bỏ bị động bị người đàn ông này dắt sang một hướng khác thì cô ta không có cách nào khác cả.
Cô ta nhìn vóc dáng của người đàn ông, quần áo màu đen, bên tai còn mang cái gì đó giống như là tai nghe, thấy cũng không phải là người tốt lành gì... Chỉ là tại sao anh ta lại muốn bắt mình chứ?
Chẳng lẽ chính là tổ chức bắt cóc người ta rồi móc lấy nội tạng như trong tin tức đã cảnh báo?
Hay là bắt nhốt cô ta lại, để cô ta đi làm chút chuyện phạm pháp?
Trong nháy mắt này, các loại suy nghĩ cực đoan đều xuất hiện ở trong đầu của Tịch Giai Giai, tần suất của trái tim đập giống như là muốn trực tiếp vọt ra từ trong miệng của cô ta, huyết áp tăng đến cực hạn. Vừa nghĩ tới sẽ đối mặt với chuyện gì thì cả người cô ta bởi vì khẩn trương mà cảm thấy choáng váng hết cả lên...
Cô ta mơ hồ có thể nhìn thấy được hộp sushi ở trong tay mình đang rơi tán loạn trên mặt đất, cách mình càng ngày càng xa.
Người đàn ông đi gần năm phút đồng hồ, sau khi đi ra khỏi một ngã tư nhỏ thì ở ven đường có một chiếc xe hơi màu đen đang dừng đó, cô ta nhìn thấy không rõ hình dạng và bảng hiệu của xe, thứ duy nhất mà có thể nhìn thấy chính là thân xe hoàng mỹ đang phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Tịch Giai Giai biết rằng một khi mình bước lên xe thì cũng tiêu đời rồi, nhưng mặc cho cô ta có đang cố gắng như thế nào đi nữa cũng không tránh thoát được.
Rất nhanh, cả người của cô ta đều bị ném vào trong xe, cả người của cô ta lắc lư hai lần dưới động tác to lớn, đầu thì bị va vào một góc của ghế ngồi, trong nháy mắt đau đến nỗi hốc mắt của cô ta đỏ bừng lên.
Đợi sau khi cô ta chậm rãi hồi thần đứng lên thì cửa xe đã bị người ta đóng lại từ bên ngoài, "cạch" một tiếng, cửa xe đã bị khóa lại, xe khởi động, không có một đường lui.
Tịch Giai Giai nhìn khung cảnh đường phố ở bên ngoài cửa xe dần dần trôi đi, sợ hãi ở trong lòng chỉ tăng chứ không giảm, trong lúc mà cô ta đang nghĩ đến làm sao thoát khỏi chỗ này thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói của người đàn ông lạnh lùng: "Tịch Giai Giai, có đúng không?"
Bình luận facebook