Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-614
CHƯƠNG 614: CHƯA TỪNG CÓ BẠN TRAI À?
CHƯƠNG 614: CHƯA TỪNG CÓ BẠN TRAI À?
Người đàn ông không nghe rõ nên xích lại gần thêm một chút, cả người dường như đều đang dán lên trên người của cô ta, cúi đầu xích lại gần phía lỗ tai của cô ta: "Cô nói lớn tiếng chút xem."
Tịch Giai Giai là một xử nữ điểm hình, cô ta không thích có người xa lạ vượt qua khoảng cách an toàn đã định ra ở trong lòng của mình, vào giờ phút này, động tác gần sát của người đàn ông này hiển nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ta.
Dây cung của cô ta căng cứng ở trong đầu lúc mà người đàn ông này vỗ vỗ sau lưng của cô ta, "boong" một tiếng đứt ra, sau đó chính là bản năng chống đối và kháng cự.
Tịch Giai Giai sử dụng sức lực bú sữa mẹ mà đẩy người đàn ông ra, hắn ta vốn là một người uống rượu cho nên bước đi có chút bất ổn, không ngờ tới cô sẽ phản kháng kịch liệt như vậy, vậy mà thật sự bị đẩy một cái lảo đảo.
"Mẹ kiếp, tôi cho cô mặt mũi rồi." Người đàn ông khó khăn lắm mới làm bước chân ổn định lại mới không tạo ra hình ảnh xấu hổ như chó đớp cức, lửa giận ở trong lòng một khi bốc lên thì lập tức đốt cháy lý trí của mình thành một cái lỗ hỏng.
Tịch Giai Giai nhìn hắn ta đi về phía mình một lần nữa, cả trái tim của cô ta giống như là bị treo lên, cô ta hoảng hốt chạy về phía cửa, có điều mới vừa đi được hai bước thì đã bị túm trở về.
"A!" Cả người của cô ta bị quăng lên trên vách tường, cái ót bỗng nhiên bị đập trúng, cô ta đau đến nỗi la lên một tiếng muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện những người đang ngồi trên ghế salon đều có vẻ mặt hờ hững giống như là đã quen rồi.
Mà người đàn ông bắt cô ta đến đây càng bình tĩnh hơn như đang nhìn trò hay vậy.
Trong nháy mắt Tịch Giai Giai tuyệt vọng, nhìn người đàn ông đang nhào về phía mình nhưng không có chỗ cho bất kỳ sự phản kháng nào.
Cổ tay bị một sức lực to lớn kiềm chế, bóp đến nỗi xương cốt của cô ta đều đang đau nhức, cô ta chỉ cao một mét sáu mươi hai, cả người so với đàn ông thấp hơn một cái đầu, hắn ta rất nhẹ nhàng là có thể cố định cô ta cứng ngắc ở trên tường.
"Anh muốn làm cái gì vậy hả?" Trong cơn hoảng loạn, giọng nói của cô nâng cao kêu lên một tiếng kêu bén nhọn.
Người đàn ông nở một nụ cười âm u tiến lại gần, đôi môi dày sắp dán lên trên mặt của cô ta: "Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi."
Dứt lời, người đàn ông này không hề do dự chút nào mà trực tiếp kéo áo của cô ta ra, nhiệt độ không khí không cao, Tịch Giai Giai chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng, ở bên trong mặc một cái cái áo len màu xám rộng rãi, áo len là kiểu dáng chữ V, vừa dùng sức một chút thì đã kéo xuống tới đầu vai.
Người đàn ông cúi đầu hôn xuống, xúc cảm ẩm ướt rơi vào cổ, Tịch Giai Giai buồn nôn đến nỗi sắp ói ra, dạ dày của cô ta thắt chặt lại, cô ta không ngừng giãy dụa thân thể nhưng cũng chỉ vô ích thôi.
"Thả tôi ra, anh không thể làm như vậy..."
Người đàn ông đã sớm không nghe được mấy lời này nữa, đáy mắt của hắn ta đều là da thịt trắng nõn của thiếu nữ, càng đến gần thì lại càng nghe được hương thơm nhàn nhạt ở trên người của cô gái, cho dù là loại nước hoa kém chất lượng nào cũng không thể sánh bằng được.
"Cô em, em chưa từng nói chuyện yêu đương với bạn trai à?"
"Có từng làm những chuyện này với bạn trai chưa?"
"Xem ra còn rất ngây thơ nha, để anh đây dạy cho em."
Một câu khó nghe lại tiếp lấy thêm một câu, những gì xảy ra ở trước mắt đều là những thứ mà Tịch Giai Giai không thể ngờ đến trong hai mươi năm cuộc đời, cô không thể chịu đựng được, thật sự không chịu đựng được, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Thế nhưng trong lúc mà người đàn ông chuẩn bị giật đồ lót của cô ta ra để làm chút chuyện, một câu "từ từ" của Bùi Dục vừa mới tới bên miệng, chỉ thấy cô gái nhỏ lúc nãy còn sợ hãi co lại thành một cục đang phát điên há miệng ra cắn lên cái cằm của người đàn ông.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả căn phòng, quá mức thê lương, đến mức khiến cho cho cô gái đang bồi rượu cũng phải nhìn qua.
Tịch Giai Giai không biết là mình dùng sức lực lớn đến từ đâu, chỉ là trong nháy mắt cắn xuống thì mùi máu tươi liền lập tức tràn ra.
Ánh mắt của cô đỏ bừng, giống như là con thú nhỏ bị ép buộc đến cực hạn, hung hăng, gắt gao, dùng cách phản kháng cuối cùng có thể dùng được để để trút bỏ nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Bùi Dục cũng không ngờ tới cô ta sẽ làm như vậy, nhìn thấy máu đang nhỏ giọt xuống đất, chân mày từ từ nhăn lại sắp đụng nhau, trong lúc mà người đàn ông chuẩn bị đưa tay ra đánh cô ta thì nháy mắt với vệ sĩ ở bên cạnh.
Hai người bọn họ bị tách ra, trên cằm và ngoài miệng của Tịch Giai Giai đều là vết máu, chất lỏng màu đỏ sậm khiến cho sắc mặt của cô ta càng trắng hơn, giống như là một cô dâu ma cà rồng xinh đẹp đoạt lấy mạng người.
Âm nhạc tạm dừng lại, Bùi Dục đứng dậy ung dung đi đến giữa hai người, nhìn người đàn ông vẫn còn tức giận mắng không ngừng, một miếng thịt ở trên cằm thiếu chút nữa bị cắn rơi ra, máu thịt be bét một mảnh nhìn thấy mà giật cả mình.
Mà kẻ chủ mưu lại làm như thể là bây giờ mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, sự tức giận nơi đáy mắt đã rút đi, một lần nữa lại biến thành vẻ hoảng sợ và khiếp đảm.
Lần đầu tiên Bùi Dục nhìn thấy người như thế này, điên lên cắn rơi cả thịt của người khác, rồi lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy cô ta mới là người bị hại.
"Ha." Một tiếng cười khẽ tràn ra từ làn môi mỏng, mang theo cảm xúc mà người khác không thể hiểu thấu được.
Im lặng nhìn nhau, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, ngay cả người đàn ông đang bị thương chảy máu kia cũng cố gắng chịu đựng.
Trong lúc mà Tịch Giai Giai cảm thấy mình chết chắc rồi thì người đàn ông đột nhiên lại lên tiếng.
"Đưa người tới cửa sau."
"Vâng."
Cứ như vậy Tịch Giai Giai bị hai người đàn ông nhấc lên ném ra khỏi phòng, một đường biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bùi Dục xoay người lại nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, ghét bỏ khịt mũi một cái: "Anh nhìn không ra cô ta là kẻ điên à, người như thế này mà cũng dám chọc vào?"
Người đàn ông nghe xong lời này thì biết Bùi Dục đây là không có ý định để hắn ta tiếp tục truy cứu nữa, đi chơi cho vui vẻ lại bị một người phụ nữ làm cho mặt mày hốc hác, trong lòng có tức giận đến nỗi không chịu được cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: "Cậu Bùi nói thế nào thì chính là thế đó, con mẹ nó chính là do mắt tôi bị mù."
"Được rồi." Bùi Dục phất phất tay: "Đi băng bó lại đi, bình rượu mà lần trước anh muốn, tôi sẽ kêu người tặng cho anh."
Cái này đối với Bùi Dục mà nói đã là biểu hiện hết sức lịch sự, trong lòng của người đàn ông có cảm thấy ấm ức đi nữa cũng chỉ có thể cúi đầu trả lời: "Cảm ơn cậu Bùi."
...
Tịch Giai Giai lại bị kéo tới sân sau, toàn bộ quá trình này chỉ có mũi chân của cô ta có thể chạm mặt đất, đến cửa sau rồi thì cô ta mới phát hiện ở đây có cất giấu một cái sân nhỏ, diện tích không lớn nhưng mà thiết kế lại cực kỳ cầu kỳ.
Cô ta ngửa đầu lên nhìn bầu trời đen, ngưởi lấy không khí trong lành vào mũi, cuối cùng cũng đã được đi ra rồi.
Không bao lâu, bên tai của cô ta vang lên tiếng bước chân đều đặn, quay đầu lại tìm kiếm âm thanh, cửa của sân sau lại bị đẩy ra, bóng dáng của người đàn ông cao ráo đập vào trong mắt, theo sau đó chính là ngũ quan anh tuấn bức người càng thêm sáng sủa.
Nhưng mà dung nhan này đối với Tịch Giai Giai mà nói chính là cơn ác mộng lớn nhất.
Cô ta vô thức lùi về phía sau hai bước , hận không thể khóa cả người của mình lại, cúi thấp đầu, mái tóc cắt ngang ở trên trán đã che mất tầm mắt của cô ta, chỉ có như vậy thì cô ta mới có thể nhận được chút cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn lừa mình dối người.
Bùi Dục nhìn từ trên cao xuống cô gái đang giống như là con chim cút, đưa tay nắm lấy cằm của cô ta nâng lên, ép buộc cô ta không thể không ngửa đầu đối mặt với anh ta.
Trải qua một loạt các hành động này, Bùi Dục đại khái có thể xác định được cô gái này báo anh ta với cảnh sát thật ra cũng chỉ là một hành động ngoài ý muốn, mà không phải là bị người ta sai bảo.
Chỉ là nghĩ đến mình vô duyên vô cớ là bị báo cảnh sát, cảm giác buồn bực ở trong lòng của Bùi Dục cũng không thể tiêu tán được, ngược lại còn có loại cảm giác mình bị chơi đùa.
Cho nên anh ta rất tức giận, mà còn là tức giận đến nỗi thở hổn hển, nhìn thấy gương mặt run sợ như thế này của cô ta, giận đến nỗi không có chỗ để bộc phát, dứt khoát châm chọc: "Lá gan của cô rất lớn mà, thứ gì cũng dám cầm ra bên ngoài, người nào cũng dám đi báo cảnh sát."
CHƯƠNG 614: CHƯA TỪNG CÓ BẠN TRAI À?
Người đàn ông không nghe rõ nên xích lại gần thêm một chút, cả người dường như đều đang dán lên trên người của cô ta, cúi đầu xích lại gần phía lỗ tai của cô ta: "Cô nói lớn tiếng chút xem."
Tịch Giai Giai là một xử nữ điểm hình, cô ta không thích có người xa lạ vượt qua khoảng cách an toàn đã định ra ở trong lòng của mình, vào giờ phút này, động tác gần sát của người đàn ông này hiển nhiên đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cô ta.
Dây cung của cô ta căng cứng ở trong đầu lúc mà người đàn ông này vỗ vỗ sau lưng của cô ta, "boong" một tiếng đứt ra, sau đó chính là bản năng chống đối và kháng cự.
Tịch Giai Giai sử dụng sức lực bú sữa mẹ mà đẩy người đàn ông ra, hắn ta vốn là một người uống rượu cho nên bước đi có chút bất ổn, không ngờ tới cô sẽ phản kháng kịch liệt như vậy, vậy mà thật sự bị đẩy một cái lảo đảo.
"Mẹ kiếp, tôi cho cô mặt mũi rồi." Người đàn ông khó khăn lắm mới làm bước chân ổn định lại mới không tạo ra hình ảnh xấu hổ như chó đớp cức, lửa giận ở trong lòng một khi bốc lên thì lập tức đốt cháy lý trí của mình thành một cái lỗ hỏng.
Tịch Giai Giai nhìn hắn ta đi về phía mình một lần nữa, cả trái tim của cô ta giống như là bị treo lên, cô ta hoảng hốt chạy về phía cửa, có điều mới vừa đi được hai bước thì đã bị túm trở về.
"A!" Cả người của cô ta bị quăng lên trên vách tường, cái ót bỗng nhiên bị đập trúng, cô ta đau đến nỗi la lên một tiếng muốn kêu cứu, nhưng lại phát hiện những người đang ngồi trên ghế salon đều có vẻ mặt hờ hững giống như là đã quen rồi.
Mà người đàn ông bắt cô ta đến đây càng bình tĩnh hơn như đang nhìn trò hay vậy.
Trong nháy mắt Tịch Giai Giai tuyệt vọng, nhìn người đàn ông đang nhào về phía mình nhưng không có chỗ cho bất kỳ sự phản kháng nào.
Cổ tay bị một sức lực to lớn kiềm chế, bóp đến nỗi xương cốt của cô ta đều đang đau nhức, cô ta chỉ cao một mét sáu mươi hai, cả người so với đàn ông thấp hơn một cái đầu, hắn ta rất nhẹ nhàng là có thể cố định cô ta cứng ngắc ở trên tường.
"Anh muốn làm cái gì vậy hả?" Trong cơn hoảng loạn, giọng nói của cô nâng cao kêu lên một tiếng kêu bén nhọn.
Người đàn ông nở một nụ cười âm u tiến lại gần, đôi môi dày sắp dán lên trên mặt của cô ta: "Làm gì à? Đương nhiên là làm cô rồi."
Dứt lời, người đàn ông này không hề do dự chút nào mà trực tiếp kéo áo của cô ta ra, nhiệt độ không khí không cao, Tịch Giai Giai chỉ mặc một cái áo khoác mỏng màu trắng, ở bên trong mặc một cái cái áo len màu xám rộng rãi, áo len là kiểu dáng chữ V, vừa dùng sức một chút thì đã kéo xuống tới đầu vai.
Người đàn ông cúi đầu hôn xuống, xúc cảm ẩm ướt rơi vào cổ, Tịch Giai Giai buồn nôn đến nỗi sắp ói ra, dạ dày của cô ta thắt chặt lại, cô ta không ngừng giãy dụa thân thể nhưng cũng chỉ vô ích thôi.
"Thả tôi ra, anh không thể làm như vậy..."
Người đàn ông đã sớm không nghe được mấy lời này nữa, đáy mắt của hắn ta đều là da thịt trắng nõn của thiếu nữ, càng đến gần thì lại càng nghe được hương thơm nhàn nhạt ở trên người của cô gái, cho dù là loại nước hoa kém chất lượng nào cũng không thể sánh bằng được.
"Cô em, em chưa từng nói chuyện yêu đương với bạn trai à?"
"Có từng làm những chuyện này với bạn trai chưa?"
"Xem ra còn rất ngây thơ nha, để anh đây dạy cho em."
Một câu khó nghe lại tiếp lấy thêm một câu, những gì xảy ra ở trước mắt đều là những thứ mà Tịch Giai Giai không thể ngờ đến trong hai mươi năm cuộc đời, cô không thể chịu đựng được, thật sự không chịu đựng được, cô cảm thấy mình sắp chết rồi.
Thế nhưng trong lúc mà người đàn ông chuẩn bị giật đồ lót của cô ta ra để làm chút chuyện, một câu "từ từ" của Bùi Dục vừa mới tới bên miệng, chỉ thấy cô gái nhỏ lúc nãy còn sợ hãi co lại thành một cục đang phát điên há miệng ra cắn lên cái cằm của người đàn ông.
"A!"
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả căn phòng, quá mức thê lương, đến mức khiến cho cho cô gái đang bồi rượu cũng phải nhìn qua.
Tịch Giai Giai không biết là mình dùng sức lực lớn đến từ đâu, chỉ là trong nháy mắt cắn xuống thì mùi máu tươi liền lập tức tràn ra.
Ánh mắt của cô đỏ bừng, giống như là con thú nhỏ bị ép buộc đến cực hạn, hung hăng, gắt gao, dùng cách phản kháng cuối cùng có thể dùng được để để trút bỏ nỗi sợ hãi ở trong lòng.
Bùi Dục cũng không ngờ tới cô ta sẽ làm như vậy, nhìn thấy máu đang nhỏ giọt xuống đất, chân mày từ từ nhăn lại sắp đụng nhau, trong lúc mà người đàn ông chuẩn bị đưa tay ra đánh cô ta thì nháy mắt với vệ sĩ ở bên cạnh.
Hai người bọn họ bị tách ra, trên cằm và ngoài miệng của Tịch Giai Giai đều là vết máu, chất lỏng màu đỏ sậm khiến cho sắc mặt của cô ta càng trắng hơn, giống như là một cô dâu ma cà rồng xinh đẹp đoạt lấy mạng người.
Âm nhạc tạm dừng lại, Bùi Dục đứng dậy ung dung đi đến giữa hai người, nhìn người đàn ông vẫn còn tức giận mắng không ngừng, một miếng thịt ở trên cằm thiếu chút nữa bị cắn rơi ra, máu thịt be bét một mảnh nhìn thấy mà giật cả mình.
Mà kẻ chủ mưu lại làm như thể là bây giờ mới ý thức được mình đã làm ra chuyện gì, sự tức giận nơi đáy mắt đã rút đi, một lần nữa lại biến thành vẻ hoảng sợ và khiếp đảm.
Lần đầu tiên Bùi Dục nhìn thấy người như thế này, điên lên cắn rơi cả thịt của người khác, rồi lại làm cho tất cả mọi người cảm thấy cô ta mới là người bị hại.
"Ha." Một tiếng cười khẽ tràn ra từ làn môi mỏng, mang theo cảm xúc mà người khác không thể hiểu thấu được.
Im lặng nhìn nhau, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng, ngay cả người đàn ông đang bị thương chảy máu kia cũng cố gắng chịu đựng.
Trong lúc mà Tịch Giai Giai cảm thấy mình chết chắc rồi thì người đàn ông đột nhiên lại lên tiếng.
"Đưa người tới cửa sau."
"Vâng."
Cứ như vậy Tịch Giai Giai bị hai người đàn ông nhấc lên ném ra khỏi phòng, một đường biến mất trong tầm mắt của mọi người.
Bùi Dục xoay người lại nhìn vết thương vẫn đang chảy máu, ghét bỏ khịt mũi một cái: "Anh nhìn không ra cô ta là kẻ điên à, người như thế này mà cũng dám chọc vào?"
Người đàn ông nghe xong lời này thì biết Bùi Dục đây là không có ý định để hắn ta tiếp tục truy cứu nữa, đi chơi cho vui vẻ lại bị một người phụ nữ làm cho mặt mày hốc hác, trong lòng có tức giận đến nỗi không chịu được cũng chỉ có thể nhẫn nhịn: "Cậu Bùi nói thế nào thì chính là thế đó, con mẹ nó chính là do mắt tôi bị mù."
"Được rồi." Bùi Dục phất phất tay: "Đi băng bó lại đi, bình rượu mà lần trước anh muốn, tôi sẽ kêu người tặng cho anh."
Cái này đối với Bùi Dục mà nói đã là biểu hiện hết sức lịch sự, trong lòng của người đàn ông có cảm thấy ấm ức đi nữa cũng chỉ có thể cúi đầu trả lời: "Cảm ơn cậu Bùi."
...
Tịch Giai Giai lại bị kéo tới sân sau, toàn bộ quá trình này chỉ có mũi chân của cô ta có thể chạm mặt đất, đến cửa sau rồi thì cô ta mới phát hiện ở đây có cất giấu một cái sân nhỏ, diện tích không lớn nhưng mà thiết kế lại cực kỳ cầu kỳ.
Cô ta ngửa đầu lên nhìn bầu trời đen, ngưởi lấy không khí trong lành vào mũi, cuối cùng cũng đã được đi ra rồi.
Không bao lâu, bên tai của cô ta vang lên tiếng bước chân đều đặn, quay đầu lại tìm kiếm âm thanh, cửa của sân sau lại bị đẩy ra, bóng dáng của người đàn ông cao ráo đập vào trong mắt, theo sau đó chính là ngũ quan anh tuấn bức người càng thêm sáng sủa.
Nhưng mà dung nhan này đối với Tịch Giai Giai mà nói chính là cơn ác mộng lớn nhất.
Cô ta vô thức lùi về phía sau hai bước , hận không thể khóa cả người của mình lại, cúi thấp đầu, mái tóc cắt ngang ở trên trán đã che mất tầm mắt của cô ta, chỉ có như vậy thì cô ta mới có thể nhận được chút cảm giác an toàn.
Cảm giác an toàn lừa mình dối người.
Bùi Dục nhìn từ trên cao xuống cô gái đang giống như là con chim cút, đưa tay nắm lấy cằm của cô ta nâng lên, ép buộc cô ta không thể không ngửa đầu đối mặt với anh ta.
Trải qua một loạt các hành động này, Bùi Dục đại khái có thể xác định được cô gái này báo anh ta với cảnh sát thật ra cũng chỉ là một hành động ngoài ý muốn, mà không phải là bị người ta sai bảo.
Chỉ là nghĩ đến mình vô duyên vô cớ là bị báo cảnh sát, cảm giác buồn bực ở trong lòng của Bùi Dục cũng không thể tiêu tán được, ngược lại còn có loại cảm giác mình bị chơi đùa.
Cho nên anh ta rất tức giận, mà còn là tức giận đến nỗi thở hổn hển, nhìn thấy gương mặt run sợ như thế này của cô ta, giận đến nỗi không có chỗ để bộc phát, dứt khoát châm chọc: "Lá gan của cô rất lớn mà, thứ gì cũng dám cầm ra bên ngoài, người nào cũng dám đi báo cảnh sát."
Bình luận facebook