Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 113
Vài phút sau Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á cười cười đi vào phòng, lúc này cô mới hiểu từ “bọn họ” mà Bắc Minh Dục nói là ai.
“Chú Hai thím Hai? Sao hai người lại ở đây?”
Lương Bác Sinh như giả vờ không nhớ gì đến cuộc tranh luận của hai người trong điện thoại vừa nãy, cười cười nói: “Nặc Nặc đúng là biết nói đùa thật đấy! Vừa nãy cháu trong điện thoại chả bảo cháu và cháu rể ở đây ăn cơm còn gì?”
“Cháu có nói như vậy á?” Lương Nặc chớp chớp mắt, cô chỉ nhớ cô nói hai người đi ăn chứ không hề nói ăn ở đâu.
Hứa Thư Á nở nụ cười giả tạo tiến lên phía trước, tự mình kéo chiếc ghế ra: “Cháu rể chắc sẽ không ngại nếu mọi người cùng ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm chứ? Nói ra mới nhớ, cháu và Nặc Nặc kết hôn lâu như vậy rồi nhưng mọi người cũng chưa có buổi gặp mặt chính thức nào!”
“Xin chào! Tôi là Hứa Thư Á, là vợ của Lương Bác Sinh, là thím Hai của Lương Nặc, Bác Sinh là chú Hai của Lương Nặc.”
Cô ta giơ tay hướng về phía Bắc Minh Dục bắt tay.
Cứ ngỡ hôm nay anh sẽ được hưởng trọn một ngày tâm trạng vui vẻ nhưng không ngờ lại bị kết thúc ở thời điểm này.
Bắc Minh Dục coi như không nghe thấy lời cô ta nói cũng không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta. Anh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, cầm lấy chiếc khăn lau miệng, rồi lại rất nhẹ nhàng tao nhã đặt chiếc chăn xuống bàn, nhìn Lương Nặc nói: “Em ăn xong chưa? Chúng ta về thôi, Cô vẫn đang đợi chúng ta ở nhà.”
“Vâng vâng.”
Lương Nặc thấy thái độ anh như vậy cũng liền đứng lên, cho thấy bản thân đã ăn no rồi.
Lương Bác Sinh cắn răng, nắm lấy cổ tay Bắc Minh Dục, nói: “Cháu rể, tôi biết thời gian của cậu là rất quý thế nên tôi cũng không vòng vo làm gì, chuyện là như thế này, tôi nghe nói tập đoàn Bắc Minh đang chuẩn bị đấu thầu tìm nhà thầu cho hạng mục Hải Thành, nhưng cũng chưa quyết định xem đó là nhà thầu nào, Bác Sinh trong những năm gần đây cũng đang phát triển về lĩnh vực này, không biết cháu rể có hứng thú xem xét đến Bác Thụy không? Tập đoàn chúng tôi có thể nhận thầu với giá thấp hơn 20% so với giá thị trường..... ”
“Nếu chú đã biết tập đoàn chúng tôi vẫn chưa quyết định chọn công ty nào, vậy thì chú cũng nên biết rằng quyền xác định tiêu chuẩn thuộc về những nhân viên đánh giá!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn Lương Nặc, không khách sáo cắt ngang câu nói của ông ta.
Sắc mặt Lương Nặc có chút biến đổi, muốn giải thích rằng cô không phải cố ý nói cho Lương Bác Sinh những thông đó nhưng lời nói chỉ mới nghĩ ra thôi chưa nói ra cô đã tự cảm thấy lỗi sai là ở bản thân.
Rõ ràng thì những thông tin này là cô nói ra.
“Thiếu gia....” Hứa Thư Á không biết từ lúc nào đã đi tới gần Bắc Minh Dục, cô ta ghé sát bầu ngực nõn nà chà vào cánh tay Bắc Minh Dục, dùng cái nhìn đưa đẩy nhìn anh: “Bác Thụy thật sự rất có tiềm lực phát triển, sao thiếu gia không xem xét một chút? Nhóm những nhân viên đánh giá kia kể cả quyền lực có to hơn nữa nhưng cuối cùng chọn công ty nào thì vẫn chỉ là một câu nói của Bắc Minh thiếu gia anh mà thôi.”
Lương Nặc trợn tròn mắt nhìn cô ta.
Thím Hai đứng trước mặt chú Hai để quyến rũ Bắc Minh Dục!
Lương Bác Sinh cứ như không nhìn thấy bộ dạng đong đưa của Hứa Thư Á, vẫn nói nịnh bợ: “Bác Thụy dù gì cũng là nhà đẻ của Nặc Nặc, cháu rể à, cùng là người một nhà cả, chú đảm bảo hạng mục này Bác Thụy sẽ dồn hết sức lực để làm....chỉ cần cháu đồng ý, không kể cháu có bất kì điều kiện gì, chú đều chấp nhận!”
Bắc Minh Dục cắn môi, như có lời muốn nói mà không nói ra được, bộ dạng đó của anh làm sắc mặt Lương Nặc trắng bệch cả đi.
Xem ra, chú Hai lúc trước bị những lời nói của Lương Nặc ép cho nóng vội rồi, ông ta lo sợ cô sẽ không cướp được hạng mục này vì vậy mới chấp nhận để vợ của chính mình bán sắc? Thím Hai và cháu rể.....
Đúng là một mối quan hệ loạn luân!
Trong đầu Lương Nặc như đang có hàng ngàn vạn con ngựa ầm ầm phi qua, cô khinh bỉ nhìn Lương Bác Sinh, cô như lên cơn ghen, tiến lại gần đẩy tay Hứa Thư Á ra, ôm lấy cánh tay của Bắc Minh Dục rồi gọi anh thân mật: “Cô vẫn còn đợi chúng ta ở nhà, hơn nữa cũng hết giờ làm việc rồi, những việc linh tinh thế này chúng ta không nói thêm làm gì nữa, lãng phí thời gian.”
Bắc Minh Dục nheo mắt nhìn cô không nói một lời nào.
Da đầu Lương Nặc nóng ran hết cả lên, nhưng lúc này cô quyết định không thể để Lương Bác Sinh phát hiện thêm điều gì, cô lại nói: “Ông xã...”
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nói những lời õng ẹo thế, tự cô nghe mình nói cũng thấy nổi da gà.
Bắc Minh Dục thì toàn thân cứng đơ lại, nhìn chằm chằm cô một lát rồi nói: “Nếu em đã nói vậy thì chúng ta về thôi.”
Ánh mắt Lương Nặc sáng lên: “Vâng, thưa ông xã yêu quý.”
Khuôn mặt của Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á như rơi xuống đất vậy, tới khi tỉnh táo lại, hai người cắn môi nhìn chằm chằm Lương Nặc với ánh mắt của con mãnh thú.
Lương Nặc quay ra cười nhạt với hai người rồi khoác tay Bắc Minh Dục tình tứ bước ra khỏi căn phòng.
“Bác Sinh, em thật sự không nhìn ra cái cô cháu gái này của anh đấy.... lại có thể thủ đoạn như vậy, ngay đến cả loại đàn ông như Bắc Minh thiếu gia cô ta cũng có thể làm chủ được cuộc chơi, anh xem, phản ứng hôm nay của Bắc Minh Dục rõ ràng là Lương Nặc nói gì nghe nấy, thế mà cô ta còn cố ý lừa chúng ta, nói rằng Bắc Minh thiếu gia đối xử không tốt với cô ta....”
“Thôi được rồi!” Lương Bác Sinh lườm cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết cô không so được với con nha đầu đó, sao lại còn lớn tiếng trước mặt tôi làm gì? Cô không phải vẫn luôn khoe khoang rằng bất kể người đàn ông nào gặp cô đều động lòng à?”
Sắc mặt Hứa Thư á tái đi, mồm lẩm bẩm: “Ai biết được anh ta có đúng như những lời đồn đại bên ngoài hay không – là một người đàn ông yếu thận....”
Nhìn thấy loại con gái xinh đẹp như cô ta mà không hề có thái độ gì, ngược lại lại đầy hứng thú với cái loại chẳng có gì đặc biệt như Lương Nặc.
Hai người họ cũng rời đi sau đó, nhưng vừa bước chân tới cửa nhà hàng liền có hai người nhân viên phục vụ đuổi theo: “Thưa ông, phòng ông vẫn chưa thanh toán tiền!”
“Cái gì?” Hức Thư Á nói khinh bỉ: “Chồng Lương Nặc có tiền như vậy, hơn nữa bàn ăn đó cũng có phải do chúng ta gọi đâu, dựa vào cái gì mà bọn họ đi rồi còn chúng ta phải thanh toán?”
“Thôi bỏ đi, Cô không thấy Bắc Minh Dục như sắp bốc hỏa lên đấy à?”
Hứa Thư Á vẫn cố lẩm bẩm mắng vài câu rồi mới chịu đi theo nhân viên phục vụ thanh toán tiền, vài phút sau nghe thấy giá tiền mà giật mình – giá trên trời. Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thư Á tức giận nhăn nhúm lại, rồi hằm hằm nhìn nhân viên phục vụ: “Bọn họ chỉ gọi có 5, 6 món, rượu cũng chưa uống hết một chai, lượng thức ăn thì ít, các người đang bắt nạt tôi chưa tới đây ăn bao giờ đấy hả? Bấy nhiêu thứ mà những mười mấy vạn!”
Cô ta ngày trước kiếm tiền cũng không tới nỗi nào, cũng gọi là đủ tiêu, về sau tuy là gả cho Lương Bác Sinh nhưng mỗi tháng phí tiêu dùng cũng có hạn, hơn nữa đa phần lại tiêu vào những thứ xa xỉ phẩm, hơn mười vạn đối với cô ta cũng không phải một con số nhỏ.
Nhân viên phục vụ lườm cô ta rồi đưa cho cô ta hóa đơn: “Thái thái, những món ăn của chúng tôi ở đây đều là gia truyền, giá cả được viết rõ ràng giấy trắng mực đen, cô có thể tự nhìn xem.”
Hai người nói qua nói lại mãi không thôi, Lương Bác Sinh đi lại: “Chuyện gì vậy?”
“Bác Sinh, bữa cơm đó vậy mà những hơn 10 vạn. Chúng ta còn không được đụng đũa, Lương Nặc cố ý muốn chống lại chúng ta.”
Lương Bác Sinh lướt mắt nhìn một lượt xung quanh, rút ví lấy ra chiếc thẻ đưa cho nhân viên phục vụ, chỉ vào một vật trang trí bên trên quầy thu ngân nói: “Nhà hàng này có lịch sử trên một trăm năm rồi đấy, mỗi năm tiếp khách không quá ngàn người, chỉ cái bình hoa này thôi, là ngọc Lam tinh khiết đấy, lại được chạm khắc công phu thế kia, chỉ mình nó thôi giá cũng tới mười vạn....mười mấy vạn, thế thì bữa ăn còn được coi là đắt không? Cô làm ơn có con mắt tí đi! Mất mặt quá đi mất!”
Hứa Thư Á chu mỏ không dám phản bác, nhân viên phục vụ sau khi thanh toán xong trả lại thẻ cho Lương Bác Sinh, nói rất lịch sự: “Lương tổng đúng là thật có con mắt nhìn đồ.”
“Cảm ơn!”
“Không có gì, tạm biệt Lương tổng và thái thái.”
“Chú Hai thím Hai? Sao hai người lại ở đây?”
Lương Bác Sinh như giả vờ không nhớ gì đến cuộc tranh luận của hai người trong điện thoại vừa nãy, cười cười nói: “Nặc Nặc đúng là biết nói đùa thật đấy! Vừa nãy cháu trong điện thoại chả bảo cháu và cháu rể ở đây ăn cơm còn gì?”
“Cháu có nói như vậy á?” Lương Nặc chớp chớp mắt, cô chỉ nhớ cô nói hai người đi ăn chứ không hề nói ăn ở đâu.
Hứa Thư Á nở nụ cười giả tạo tiến lên phía trước, tự mình kéo chiếc ghế ra: “Cháu rể chắc sẽ không ngại nếu mọi người cùng ngồi xuống ăn với nhau bữa cơm chứ? Nói ra mới nhớ, cháu và Nặc Nặc kết hôn lâu như vậy rồi nhưng mọi người cũng chưa có buổi gặp mặt chính thức nào!”
“Xin chào! Tôi là Hứa Thư Á, là vợ của Lương Bác Sinh, là thím Hai của Lương Nặc, Bác Sinh là chú Hai của Lương Nặc.”
Cô ta giơ tay hướng về phía Bắc Minh Dục bắt tay.
Cứ ngỡ hôm nay anh sẽ được hưởng trọn một ngày tâm trạng vui vẻ nhưng không ngờ lại bị kết thúc ở thời điểm này.
Bắc Minh Dục coi như không nghe thấy lời cô ta nói cũng không nhìn thấy sự tồn tại của cô ta. Anh nhẹ nhàng đặt đũa xuống, cầm lấy chiếc khăn lau miệng, rồi lại rất nhẹ nhàng tao nhã đặt chiếc chăn xuống bàn, nhìn Lương Nặc nói: “Em ăn xong chưa? Chúng ta về thôi, Cô vẫn đang đợi chúng ta ở nhà.”
“Vâng vâng.”
Lương Nặc thấy thái độ anh như vậy cũng liền đứng lên, cho thấy bản thân đã ăn no rồi.
Lương Bác Sinh cắn răng, nắm lấy cổ tay Bắc Minh Dục, nói: “Cháu rể, tôi biết thời gian của cậu là rất quý thế nên tôi cũng không vòng vo làm gì, chuyện là như thế này, tôi nghe nói tập đoàn Bắc Minh đang chuẩn bị đấu thầu tìm nhà thầu cho hạng mục Hải Thành, nhưng cũng chưa quyết định xem đó là nhà thầu nào, Bác Sinh trong những năm gần đây cũng đang phát triển về lĩnh vực này, không biết cháu rể có hứng thú xem xét đến Bác Thụy không? Tập đoàn chúng tôi có thể nhận thầu với giá thấp hơn 20% so với giá thị trường..... ”
“Nếu chú đã biết tập đoàn chúng tôi vẫn chưa quyết định chọn công ty nào, vậy thì chú cũng nên biết rằng quyền xác định tiêu chuẩn thuộc về những nhân viên đánh giá!”
Bắc Minh Dục liếc nhìn Lương Nặc, không khách sáo cắt ngang câu nói của ông ta.
Sắc mặt Lương Nặc có chút biến đổi, muốn giải thích rằng cô không phải cố ý nói cho Lương Bác Sinh những thông đó nhưng lời nói chỉ mới nghĩ ra thôi chưa nói ra cô đã tự cảm thấy lỗi sai là ở bản thân.
Rõ ràng thì những thông tin này là cô nói ra.
“Thiếu gia....” Hứa Thư Á không biết từ lúc nào đã đi tới gần Bắc Minh Dục, cô ta ghé sát bầu ngực nõn nà chà vào cánh tay Bắc Minh Dục, dùng cái nhìn đưa đẩy nhìn anh: “Bác Thụy thật sự rất có tiềm lực phát triển, sao thiếu gia không xem xét một chút? Nhóm những nhân viên đánh giá kia kể cả quyền lực có to hơn nữa nhưng cuối cùng chọn công ty nào thì vẫn chỉ là một câu nói của Bắc Minh thiếu gia anh mà thôi.”
Lương Nặc trợn tròn mắt nhìn cô ta.
Thím Hai đứng trước mặt chú Hai để quyến rũ Bắc Minh Dục!
Lương Bác Sinh cứ như không nhìn thấy bộ dạng đong đưa của Hứa Thư Á, vẫn nói nịnh bợ: “Bác Thụy dù gì cũng là nhà đẻ của Nặc Nặc, cháu rể à, cùng là người một nhà cả, chú đảm bảo hạng mục này Bác Thụy sẽ dồn hết sức lực để làm....chỉ cần cháu đồng ý, không kể cháu có bất kì điều kiện gì, chú đều chấp nhận!”
Bắc Minh Dục cắn môi, như có lời muốn nói mà không nói ra được, bộ dạng đó của anh làm sắc mặt Lương Nặc trắng bệch cả đi.
Xem ra, chú Hai lúc trước bị những lời nói của Lương Nặc ép cho nóng vội rồi, ông ta lo sợ cô sẽ không cướp được hạng mục này vì vậy mới chấp nhận để vợ của chính mình bán sắc? Thím Hai và cháu rể.....
Đúng là một mối quan hệ loạn luân!
Trong đầu Lương Nặc như đang có hàng ngàn vạn con ngựa ầm ầm phi qua, cô khinh bỉ nhìn Lương Bác Sinh, cô như lên cơn ghen, tiến lại gần đẩy tay Hứa Thư Á ra, ôm lấy cánh tay của Bắc Minh Dục rồi gọi anh thân mật: “Cô vẫn còn đợi chúng ta ở nhà, hơn nữa cũng hết giờ làm việc rồi, những việc linh tinh thế này chúng ta không nói thêm làm gì nữa, lãng phí thời gian.”
Bắc Minh Dục nheo mắt nhìn cô không nói một lời nào.
Da đầu Lương Nặc nóng ran hết cả lên, nhưng lúc này cô quyết định không thể để Lương Bác Sinh phát hiện thêm điều gì, cô lại nói: “Ông xã...”
Từ trước tới nay cô chưa bao giờ nghĩ bản thân sẽ nói những lời õng ẹo thế, tự cô nghe mình nói cũng thấy nổi da gà.
Bắc Minh Dục thì toàn thân cứng đơ lại, nhìn chằm chằm cô một lát rồi nói: “Nếu em đã nói vậy thì chúng ta về thôi.”
Ánh mắt Lương Nặc sáng lên: “Vâng, thưa ông xã yêu quý.”
Khuôn mặt của Lương Bác Sinh và Hứa Thư Á như rơi xuống đất vậy, tới khi tỉnh táo lại, hai người cắn môi nhìn chằm chằm Lương Nặc với ánh mắt của con mãnh thú.
Lương Nặc quay ra cười nhạt với hai người rồi khoác tay Bắc Minh Dục tình tứ bước ra khỏi căn phòng.
“Bác Sinh, em thật sự không nhìn ra cái cô cháu gái này của anh đấy.... lại có thể thủ đoạn như vậy, ngay đến cả loại đàn ông như Bắc Minh thiếu gia cô ta cũng có thể làm chủ được cuộc chơi, anh xem, phản ứng hôm nay của Bắc Minh Dục rõ ràng là Lương Nặc nói gì nghe nấy, thế mà cô ta còn cố ý lừa chúng ta, nói rằng Bắc Minh thiếu gia đối xử không tốt với cô ta....”
“Thôi được rồi!” Lương Bác Sinh lườm cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Nếu đã biết cô không so được với con nha đầu đó, sao lại còn lớn tiếng trước mặt tôi làm gì? Cô không phải vẫn luôn khoe khoang rằng bất kể người đàn ông nào gặp cô đều động lòng à?”
Sắc mặt Hứa Thư á tái đi, mồm lẩm bẩm: “Ai biết được anh ta có đúng như những lời đồn đại bên ngoài hay không – là một người đàn ông yếu thận....”
Nhìn thấy loại con gái xinh đẹp như cô ta mà không hề có thái độ gì, ngược lại lại đầy hứng thú với cái loại chẳng có gì đặc biệt như Lương Nặc.
Hai người họ cũng rời đi sau đó, nhưng vừa bước chân tới cửa nhà hàng liền có hai người nhân viên phục vụ đuổi theo: “Thưa ông, phòng ông vẫn chưa thanh toán tiền!”
“Cái gì?” Hức Thư Á nói khinh bỉ: “Chồng Lương Nặc có tiền như vậy, hơn nữa bàn ăn đó cũng có phải do chúng ta gọi đâu, dựa vào cái gì mà bọn họ đi rồi còn chúng ta phải thanh toán?”
“Thôi bỏ đi, Cô không thấy Bắc Minh Dục như sắp bốc hỏa lên đấy à?”
Hứa Thư Á vẫn cố lẩm bẩm mắng vài câu rồi mới chịu đi theo nhân viên phục vụ thanh toán tiền, vài phút sau nghe thấy giá tiền mà giật mình – giá trên trời. Khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Thư Á tức giận nhăn nhúm lại, rồi hằm hằm nhìn nhân viên phục vụ: “Bọn họ chỉ gọi có 5, 6 món, rượu cũng chưa uống hết một chai, lượng thức ăn thì ít, các người đang bắt nạt tôi chưa tới đây ăn bao giờ đấy hả? Bấy nhiêu thứ mà những mười mấy vạn!”
Cô ta ngày trước kiếm tiền cũng không tới nỗi nào, cũng gọi là đủ tiêu, về sau tuy là gả cho Lương Bác Sinh nhưng mỗi tháng phí tiêu dùng cũng có hạn, hơn nữa đa phần lại tiêu vào những thứ xa xỉ phẩm, hơn mười vạn đối với cô ta cũng không phải một con số nhỏ.
Nhân viên phục vụ lườm cô ta rồi đưa cho cô ta hóa đơn: “Thái thái, những món ăn của chúng tôi ở đây đều là gia truyền, giá cả được viết rõ ràng giấy trắng mực đen, cô có thể tự nhìn xem.”
Hai người nói qua nói lại mãi không thôi, Lương Bác Sinh đi lại: “Chuyện gì vậy?”
“Bác Sinh, bữa cơm đó vậy mà những hơn 10 vạn. Chúng ta còn không được đụng đũa, Lương Nặc cố ý muốn chống lại chúng ta.”
Lương Bác Sinh lướt mắt nhìn một lượt xung quanh, rút ví lấy ra chiếc thẻ đưa cho nhân viên phục vụ, chỉ vào một vật trang trí bên trên quầy thu ngân nói: “Nhà hàng này có lịch sử trên một trăm năm rồi đấy, mỗi năm tiếp khách không quá ngàn người, chỉ cái bình hoa này thôi, là ngọc Lam tinh khiết đấy, lại được chạm khắc công phu thế kia, chỉ mình nó thôi giá cũng tới mười vạn....mười mấy vạn, thế thì bữa ăn còn được coi là đắt không? Cô làm ơn có con mắt tí đi! Mất mặt quá đi mất!”
Hứa Thư Á chu mỏ không dám phản bác, nhân viên phục vụ sau khi thanh toán xong trả lại thẻ cho Lương Bác Sinh, nói rất lịch sự: “Lương tổng đúng là thật có con mắt nhìn đồ.”
“Cảm ơn!”
“Không có gì, tạm biệt Lương tổng và thái thái.”
Bình luận facebook