Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Lương Nặc đi theo Bắc Minh Dục lên xe, chú Trương lái xe thẳng về căn biệt thự.
Đóng cửa xe lại, cô lập tức bỏ tay Bắc Minh Dục ra, nói lời xin lỗi: “Sự việc vừa nãy thực sự tôi không cố ý, tôi không hề nói với chú Hai tôi chúng ta ăn cơm ở đâu, họ tìm đến tận nơi cũng không phải điều tôi mong muốn....”
“Nói như vậy có nghĩa là ngay từ đầu tôi nên từ chối họ, không để họ vào trong?” Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười nhạo báng.
“Sao hả? Lúc này lại không quan tâm đó là chú Hai của em à? Lúc đầu khi muốn gả cho tôi, là ai quỳ ở trước cổng nhà khóc lên khóc xuống nói rằng nhất định phải bảo vệ Bác Thụy?”
“Lẽ nào em chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng tôi để trèo cao hơn?” khi cô ôm lấy tay anh nũng nịu để chọc tức Lương Bác Sinh , nhìn bộ dạng dường như rất tự nhiên.
“Tôi.....”
“Thôi được rồi.” Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng nói: “Tôi hơi mệt một chút, không muốn nghe cái ngữ khí này của em khi nói chuyện với tôi nữa, nếu đã gọi tôi một tiếng ông xã như thế thì ngoan ngoãn nghe lời.”
Lương Nặc nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh mà thấy ớn lạnh cả sống lưng, cô khẽ rùng mình, cô ý thức được rằng bản thân đã quá kích động.
“Xin lỗi....sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Bắc Minh Dục không quan tâm tới lời cô nói, dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra bữa cơm này ai cũng ăn không ngon, đến khi về tới nhà, Bắc Minh Dục gọi người chuẩn bị đồ ăn, Lương Nặc không dám ngồi ăn cùng anh mà cố chịu đói.
Cô đi lên phòng ở tầng hai, Bắc Minh Dục ngồi ăn cơm một mình, tư thế thì thanh lịch nhưng hành động thì thô lỗ, tiếng dao dĩa ghì sát vào đĩa tạo ra một thứ âm thanh nghe the thé dát cả tai vô cùng khó chịu.
“Thiếu gia?” dây thần kinh trên đầu Chú Trương giật đùng đùng, chú hỏi thăm dò.
“Có chuyện gì?” Bắc Minh Dục ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.
“Thiếu gia....không sao chứ?”
“Tôi tốt không thể tốt hơn!” Bắc Minh Dục nói rồi liếc mắt nhìn lên tầng hai, sau đó lại cúi xuống dùng dao chia miếng bít tết trong đĩa thành từng miếng nhỏ, từng miếng một cho vào mồm nhai vô cùng từ tốn.
Chú Trương nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của tên bác sỹ tư nhân đó, chỉ có điều....”
“Có điều làm sao?”
“Hình như hắn ta gần đây đang mê bài bạc, bình thường cũng bay đến Ma cao đánh bạc, tôi lo rằng khoản tiền này sớm muộn cũng bị hắn ta nướng hết vào sòng bạc, như vậy thì khó có thể bịt được mồm hắn, nếu hắn nói linh tinh điều gì đến tai thiếu phu nhân....về sự việc thiếu gia làm, như vậy thì chúng ta phải làm sao?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục lóe qua một suy nghĩ sự hiểm ác, ngẩng đầu nhìn chú Trương: “Chú Trương, chú nói xem gần đây có phải tôi bị uống nhầm thuốc không?”
“Hả?”
“Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy tôi giống như một con mèo hen, thích dẫm lên đầu tôi để mà ép tôi, uy hiếp tôi!” Anh ghét bị người khác tống tiền, càng ghét hơn khi bị người khác lợi dụng.
Chú Trương sợ hãi, không dám nói thêm một lời nào nữa.
*
Mấy ngày sau, hôn lễ của Đổng Hàn Thanh và Thẩm Ưu bắt đầu.
Hôn lễ của công tử con chủ tịch thành phố cùng thiên kim tiểu thư Thẩm gia được xem là hôn lễ thế kỷ, hôm đó, vài đài truyền hình lớn của Hải Thành đều truyền hình trực tiếp buổi hôn lễ, trên mạng thì liên tục cập nhật những thông tin mới nhất trên trang đầu của các trang mạng.
Kỷ Sênh gọi điện thoại cho Lương Nặc thông báo rằng lần trước cô đưa cặn thuốc để nhờ HÌnh Sở Mặc kiểm tra đã hóa nghiệm ra thành phần bao gồm những thành phần gì rồi, chỉ là anh ta và Lưu tiểu thư có chút khúc mắc, đòi chia tay nhau, cùng với việc gần đây Lương Nặc đang chịu những lời đồn đại trong trường, vì thế Kỷ Sênh vẫn chưa đưa kết quả cho Lương Nặc.
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng bệnh viện.
Kỷ Sênh đưa cho Lương Nặc báo cáo kết quả, nói với giọng thăm dò: “Cậu đừng giận nhé, mình xem trộm kết quả rồi! Nói thật đi, cái cặn thuốc đó cậu lấy từ đâu ra thế?”
“Sao vậy?”
“Hả? Thôi cậu xem kết quả báo cáo trước đi hãy.”
Lương Nặc và Kỷ Sênh tìm đến một chiếc ghế đá dài trong công viên gần đó ngồi xuống, mở bản báo cáo kết quả ra.
Trong đó có rất nhiều kết quả hóa nghiệm về phản ứng hóa học cũng như công thức, cô nhìn nhưng không hiểu lắm, lập tức tìm đến trang kết luận.
“Là chứng rối loạn tâm thần?” Lương Nặc tự lắc lắc đầu: “Sao lại có thể như vậy được, từ trước tới nay anh ấy chưa bao giờ có bất kỳ biểu hiện gì cho thấy có vấn đề về tâm thần!”
Kỷ Sênh ngạc nhiên nói: “Trời! Đừng nói cặn thuốc đó là thứ thuốc chồng cậu đang uống nhé?”
Lương Nặc nắm chặt bản báo cáo trong tay, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu lên: “Là mình lấy trộm thuốc của anh ấy đem đi, phu nhân và vú Hà luôn nói rằng thiếu gia có bệnh, thân thể suy nhược, tớ cũng không nghĩ nhiều, nhưng tận mắt tớ đã được chứng kiến bộ dạng anh ấy khi phát bệnh, hóa ra đó chính là rối loạn tâm thần! Kỷ Sênh, có khi nào Hình thiếu gia kiểm tra sai không? Sao thuốc này lại có thể dùng để trị chứng rồi loạn tâm thần chứ?”
Kỷ Sênh hắng giọng rồi nói: “Sau khi có kết quả kiểm tra, Hình Sở Mặc có gọi điện cho tớ, ý của anh ấy là trong cặn thuốc có vài vị thuốc dùng để trị chứng rối loạn tâm thần, lại được trộn lẫn với một số vị thuốc khác, bác sỹ kê đơn thuốc này nhất định là một cao thủ mới có thể điều hòa, cân bằng nhiều lượng thuốc như vậy trong cùng một thang thuốc, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ trong việc xác định các lượng thuốc có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng....chồng cậu có thể do trải qua sự kích động về tình thần, hàng tháng vào đêm trăng tròn sẽ bị kích thích, dẫn tới phát bệnh, giống như hai con người cùng tồn tại trong một cơ thể vậy, chỉ khi có những tác nhân nhất định mới xuất hiện hiện tượng này, tác nhân kích thích chồng cậu phát bệnh chính là đêm trăng tròn.”
“Không phải vậy.....” Lương Nặc nhớ lại tưng tình tiết khi cô ở gần Bắc Minh Dục: “Anh ấy không có chút nào giống với việc bị mắc chứng bệnh quái quỷ này! Rõ ràng chỉ là...chỉ là bệnh về thể chất, nếu không phải vậy thì tại sao phu nhân lại chú trọng tới đồ ăn của anh như vậy mà không phải những kích động anh sẽ gặp phải?”
Kỷ Sênh thở dài, buông thõng tay bất lực: “Đến cậu hàng ngày sinh hoạt cùng với anh ấy mà còn không giải thích nổi thì tớ đây càng không hiểu! Có điều, nói thực lòng, tớ cũng không cảm thấy chồng cậu giống với người mắc chứng rối loạn tâm thần....”
Các lượng thuốc này khi kết hợp với nhau không được sai một tí ti nào à?
“Đúng vậy, Hình Sở Mặc đặc biệt nhấn mạnh, trong đó có rất nhiều loại thuốc là tương khắc với nhau, một khi có một chút sai sót dù là nhỏ nhất cũng có thể tạo thành một chất cực độc!”
Chẳng trách, thức ăn của anh đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, lần trước đưa anh đi ăn lẩu có một lần mà cũng bị ngộ độc, hóa ra là vì cái này, cô nheo nheo mày, vẫn kiên định lắc đầu: “Tớ không tin anh ấy mắc chứng rối loạn tâm thần.”
“Đúng vậy, hình như mọi người đều nói mười năm trước anh ấy đã bắt đầu thừa kế và gánh vác gia tộc Bắc Minh, cậu có thể điều tra xem mười năm trước có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Tớ biết rồi, hơn nữa... không chỉ là mười năm trước, tớ còn muốn biết, hai người vợ trước của anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?!” Cô chưa bao giờ từng nghĩ những thuốc này được dùng để trị chứng rối loạn tâm thần.
*
Hôn lễ của Đổng Hàn Thanh thu hút sự chú ý của toàn dân Hải Thành, Bắc Minh Dục thì không quan tâm vì anh còn đang bận công việc của hạng mục Hải Trung.
Lương Nặc gọi điện cho thư ký Tôn thăm dò xem Bắc Minh Dục hiện tại đang ở đâu, rồi cô cầm âu canh gà hầm do tự tay vú Hà làm mang tới tìm anh.
Khi cô đẩy cửa phòng làm việc đi vào, Bắc Minh Dục đang ngồi rất tập trung xem tài liệu.
Anh không tức giận, không nheo mày, không cáu gắt mà ngồi rất bình tĩnh, khuôn mặt rõ ràng rất bình thản, cô thấy anh đẹp trai hơn bao giờ hết.
“Thiếu gia? Anh làm việc lâu như thế rồi, chắc là mệt lắm? Vú Hà hầm canh gà, bổ lắm, tôi mang tới cho anh một ít, anh có muốn uống một chút không? Còn mấy tiếng nữa mới tới giờ anh tan làm!”
Đóng cửa xe lại, cô lập tức bỏ tay Bắc Minh Dục ra, nói lời xin lỗi: “Sự việc vừa nãy thực sự tôi không cố ý, tôi không hề nói với chú Hai tôi chúng ta ăn cơm ở đâu, họ tìm đến tận nơi cũng không phải điều tôi mong muốn....”
“Nói như vậy có nghĩa là ngay từ đầu tôi nên từ chối họ, không để họ vào trong?” Bắc Minh Dục khẽ nhếch mép cười nhạo báng.
“Sao hả? Lúc này lại không quan tâm đó là chú Hai của em à? Lúc đầu khi muốn gả cho tôi, là ai quỳ ở trước cổng nhà khóc lên khóc xuống nói rằng nhất định phải bảo vệ Bác Thụy?”
“Lẽ nào em chưa từng nghĩ tới việc lợi dụng tôi để trèo cao hơn?” khi cô ôm lấy tay anh nũng nịu để chọc tức Lương Bác Sinh , nhìn bộ dạng dường như rất tự nhiên.
“Tôi.....”
“Thôi được rồi.” Bắc Minh Dục cười hắt ra một tiếng nói: “Tôi hơi mệt một chút, không muốn nghe cái ngữ khí này của em khi nói chuyện với tôi nữa, nếu đã gọi tôi một tiếng ông xã như thế thì ngoan ngoãn nghe lời.”
Lương Nặc nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của anh mà thấy ớn lạnh cả sống lưng, cô khẽ rùng mình, cô ý thức được rằng bản thân đã quá kích động.
“Xin lỗi....sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Bắc Minh Dục không quan tâm tới lời cô nói, dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thực ra bữa cơm này ai cũng ăn không ngon, đến khi về tới nhà, Bắc Minh Dục gọi người chuẩn bị đồ ăn, Lương Nặc không dám ngồi ăn cùng anh mà cố chịu đói.
Cô đi lên phòng ở tầng hai, Bắc Minh Dục ngồi ăn cơm một mình, tư thế thì thanh lịch nhưng hành động thì thô lỗ, tiếng dao dĩa ghì sát vào đĩa tạo ra một thứ âm thanh nghe the thé dát cả tai vô cùng khó chịu.
“Thiếu gia?” dây thần kinh trên đầu Chú Trương giật đùng đùng, chú hỏi thăm dò.
“Có chuyện gì?” Bắc Minh Dục ngẩng đầu lạnh lùng nhìn.
“Thiếu gia....không sao chứ?”
“Tôi tốt không thể tốt hơn!” Bắc Minh Dục nói rồi liếc mắt nhìn lên tầng hai, sau đó lại cúi xuống dùng dao chia miếng bít tết trong đĩa thành từng miếng nhỏ, từng miếng một cho vào mồm nhai vô cùng từ tốn.
Chú Trương nghĩ một lát rồi nói: “Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản của tên bác sỹ tư nhân đó, chỉ có điều....”
“Có điều làm sao?”
“Hình như hắn ta gần đây đang mê bài bạc, bình thường cũng bay đến Ma cao đánh bạc, tôi lo rằng khoản tiền này sớm muộn cũng bị hắn ta nướng hết vào sòng bạc, như vậy thì khó có thể bịt được mồm hắn, nếu hắn nói linh tinh điều gì đến tai thiếu phu nhân....về sự việc thiếu gia làm, như vậy thì chúng ta phải làm sao?”
Ánh mắt Bắc Minh Dục lóe qua một suy nghĩ sự hiểm ác, ngẩng đầu nhìn chú Trương: “Chú Trương, chú nói xem gần đây có phải tôi bị uống nhầm thuốc không?”
“Hả?”
“Hình như tất cả mọi người đều cảm thấy tôi giống như một con mèo hen, thích dẫm lên đầu tôi để mà ép tôi, uy hiếp tôi!” Anh ghét bị người khác tống tiền, càng ghét hơn khi bị người khác lợi dụng.
Chú Trương sợ hãi, không dám nói thêm một lời nào nữa.
*
Mấy ngày sau, hôn lễ của Đổng Hàn Thanh và Thẩm Ưu bắt đầu.
Hôn lễ của công tử con chủ tịch thành phố cùng thiên kim tiểu thư Thẩm gia được xem là hôn lễ thế kỷ, hôm đó, vài đài truyền hình lớn của Hải Thành đều truyền hình trực tiếp buổi hôn lễ, trên mạng thì liên tục cập nhật những thông tin mới nhất trên trang đầu của các trang mạng.
Kỷ Sênh gọi điện thoại cho Lương Nặc thông báo rằng lần trước cô đưa cặn thuốc để nhờ HÌnh Sở Mặc kiểm tra đã hóa nghiệm ra thành phần bao gồm những thành phần gì rồi, chỉ là anh ta và Lưu tiểu thư có chút khúc mắc, đòi chia tay nhau, cùng với việc gần đây Lương Nặc đang chịu những lời đồn đại trong trường, vì thế Kỷ Sênh vẫn chưa đưa kết quả cho Lương Nặc.
Hai người hẹn gặp nhau ở cổng bệnh viện.
Kỷ Sênh đưa cho Lương Nặc báo cáo kết quả, nói với giọng thăm dò: “Cậu đừng giận nhé, mình xem trộm kết quả rồi! Nói thật đi, cái cặn thuốc đó cậu lấy từ đâu ra thế?”
“Sao vậy?”
“Hả? Thôi cậu xem kết quả báo cáo trước đi hãy.”
Lương Nặc và Kỷ Sênh tìm đến một chiếc ghế đá dài trong công viên gần đó ngồi xuống, mở bản báo cáo kết quả ra.
Trong đó có rất nhiều kết quả hóa nghiệm về phản ứng hóa học cũng như công thức, cô nhìn nhưng không hiểu lắm, lập tức tìm đến trang kết luận.
“Là chứng rối loạn tâm thần?” Lương Nặc tự lắc lắc đầu: “Sao lại có thể như vậy được, từ trước tới nay anh ấy chưa bao giờ có bất kỳ biểu hiện gì cho thấy có vấn đề về tâm thần!”
Kỷ Sênh ngạc nhiên nói: “Trời! Đừng nói cặn thuốc đó là thứ thuốc chồng cậu đang uống nhé?”
Lương Nặc nắm chặt bản báo cáo trong tay, hai mắt bắt đầu đỏ ngầu lên: “Là mình lấy trộm thuốc của anh ấy đem đi, phu nhân và vú Hà luôn nói rằng thiếu gia có bệnh, thân thể suy nhược, tớ cũng không nghĩ nhiều, nhưng tận mắt tớ đã được chứng kiến bộ dạng anh ấy khi phát bệnh, hóa ra đó chính là rối loạn tâm thần! Kỷ Sênh, có khi nào Hình thiếu gia kiểm tra sai không? Sao thuốc này lại có thể dùng để trị chứng rồi loạn tâm thần chứ?”
Kỷ Sênh hắng giọng rồi nói: “Sau khi có kết quả kiểm tra, Hình Sở Mặc có gọi điện cho tớ, ý của anh ấy là trong cặn thuốc có vài vị thuốc dùng để trị chứng rối loạn tâm thần, lại được trộn lẫn với một số vị thuốc khác, bác sỹ kê đơn thuốc này nhất định là một cao thủ mới có thể điều hòa, cân bằng nhiều lượng thuốc như vậy trong cùng một thang thuốc, chỉ cần một chút sơ suất nhỏ trong việc xác định các lượng thuốc có thể dẫn đến nguy hiểm tính mạng....chồng cậu có thể do trải qua sự kích động về tình thần, hàng tháng vào đêm trăng tròn sẽ bị kích thích, dẫn tới phát bệnh, giống như hai con người cùng tồn tại trong một cơ thể vậy, chỉ khi có những tác nhân nhất định mới xuất hiện hiện tượng này, tác nhân kích thích chồng cậu phát bệnh chính là đêm trăng tròn.”
“Không phải vậy.....” Lương Nặc nhớ lại tưng tình tiết khi cô ở gần Bắc Minh Dục: “Anh ấy không có chút nào giống với việc bị mắc chứng bệnh quái quỷ này! Rõ ràng chỉ là...chỉ là bệnh về thể chất, nếu không phải vậy thì tại sao phu nhân lại chú trọng tới đồ ăn của anh như vậy mà không phải những kích động anh sẽ gặp phải?”
Kỷ Sênh thở dài, buông thõng tay bất lực: “Đến cậu hàng ngày sinh hoạt cùng với anh ấy mà còn không giải thích nổi thì tớ đây càng không hiểu! Có điều, nói thực lòng, tớ cũng không cảm thấy chồng cậu giống với người mắc chứng rối loạn tâm thần....”
Các lượng thuốc này khi kết hợp với nhau không được sai một tí ti nào à?
“Đúng vậy, Hình Sở Mặc đặc biệt nhấn mạnh, trong đó có rất nhiều loại thuốc là tương khắc với nhau, một khi có một chút sai sót dù là nhỏ nhất cũng có thể tạo thành một chất cực độc!”
Chẳng trách, thức ăn của anh đều phải kiểm tra nghiêm ngặt, lần trước đưa anh đi ăn lẩu có một lần mà cũng bị ngộ độc, hóa ra là vì cái này, cô nheo nheo mày, vẫn kiên định lắc đầu: “Tớ không tin anh ấy mắc chứng rối loạn tâm thần.”
“Đúng vậy, hình như mọi người đều nói mười năm trước anh ấy đã bắt đầu thừa kế và gánh vác gia tộc Bắc Minh, cậu có thể điều tra xem mười năm trước có xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
“Tớ biết rồi, hơn nữa... không chỉ là mười năm trước, tớ còn muốn biết, hai người vợ trước của anh ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?!” Cô chưa bao giờ từng nghĩ những thuốc này được dùng để trị chứng rối loạn tâm thần.
*
Hôn lễ của Đổng Hàn Thanh thu hút sự chú ý của toàn dân Hải Thành, Bắc Minh Dục thì không quan tâm vì anh còn đang bận công việc của hạng mục Hải Trung.
Lương Nặc gọi điện cho thư ký Tôn thăm dò xem Bắc Minh Dục hiện tại đang ở đâu, rồi cô cầm âu canh gà hầm do tự tay vú Hà làm mang tới tìm anh.
Khi cô đẩy cửa phòng làm việc đi vào, Bắc Minh Dục đang ngồi rất tập trung xem tài liệu.
Anh không tức giận, không nheo mày, không cáu gắt mà ngồi rất bình tĩnh, khuôn mặt rõ ràng rất bình thản, cô thấy anh đẹp trai hơn bao giờ hết.
“Thiếu gia? Anh làm việc lâu như thế rồi, chắc là mệt lắm? Vú Hà hầm canh gà, bổ lắm, tôi mang tới cho anh một ít, anh có muốn uống một chút không? Còn mấy tiếng nữa mới tới giờ anh tan làm!”
Bình luận facebook