Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
Quỳ trong phòng thờ tối om, cứ ngửng đầu lên là nhìn thấy vô số bài vị, cứ từng tầng từng tầng một, Lương Nặc cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, mất máu quá nhiều làm cô chỉ muốn ngã luôn xuống nền nhà.
Cót két.
Cửa phòng thờ bị đẩy từ ngoài vào, vú Hà đi vào, quay ra hướng các bài vị cúi chào rồi nói với Lương Nặc: “Phu nhân bảo tôi lấy chiếc nhẫn trên tay cô ra.”
Lương Nặc vừa đói vừa mệt, đưa tay ra để rút chiếc nhẫn nhưng rút thế nào cũng không ra, vú Hà nheo mày rồi cũng dùng lực kéo chiếc nhẫn ra, cuối cùng thậm chí còn dùng tới dầu bôi trơn nhưng vẫn không có kết quả.
“Đi nói với phu nhân, chiếc nhẫn không rút ra được.” Vú Hà nói với một người giúp việc.Người giúp việc trở lại ngay sau đó không kiêng nể gì nói: “Phu nhân nói... lần này tạm thời để vậy, nếu lần sau thiếu phu nhân tiếp tục hại thiếu gia phát bệnh nữa thì dù có phải chặt tay thiếu phu nhân cũng phải lấy chiếc nhẫn ra bằng được, người phụ nữ lòng dạ độc ác không xứng đáng để đeo chiếc nhẫn do tổ tiên Bắc Minh truyền lại.”
Lương Nặc nghe thấy câu nói đó, mặt cô tối sầm lại.
Cô mà là người lòng dạ độc ác thì đã đập chết Bắc Minh Dục rồi, chứ không đưa tay ra cho anh ta cắn thế này!
Bà ta...đúng là mụ phù thủy già.
*
Bắc Minh Dục nằm trên giường bệnh, bên tai vẫn luẩn quẩn lời bác sỹ và Bắc Minh phu nhân trước khi đi nói rằng để anh nghỉ ngơi.
Đạo trưởng Lý hỏi anh trước khi phát bệnh có triệu chứng gì lạ thường không, anh chỉ lắc đầu không nói gì cả.
Trong lúc hôn mê anh nhớ đã cắn một người phụ nữ tới mức bán sống bán chết nhưng sau khi ngủ dậy thì không còn nhớ gì nữa.
Lật chăn đi ra khỏi giường, anh đứng bên cửa sổ của căn gác nhìn sang cửa sổ của căn phòng ở khu nhà lớn, căn phòng đó là căn phòng của Lương Nặc, đèn vẫn sáng, anh nheo mày, đi gọi một cuộc điện thoại.
Biết được câu trả lời như những gì anh nghĩ, anh liền mặc áo khoác, đi ra ngoài dưới ánh sáng của ánh trăng.
Đi đến phòng của Lương Nặc, nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch do mất máu nhiều, đầu tóc thì bù xù lộn xộn trông rất đáng thương, anh lại gần đầu giường, khẽ vuốt tóc cô, liền phát hiện ra xung quanh cổ cô là những vết thương vẫn còn hằn sâu vết răng.Anh nhíu mày, ánh mắt lại hướng về cánh tay cô, nơi có những vết thương y như vết thương trên cổ, anh nhắm mắt nhăn mặt như biết đó là lỗi của mình.
“Cốc cốc - -”
Cửa phòng bỗng nhiên có ai đó gõ nhẹ, vú Hà đứng ngoài nói nhỏ: “Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi ra phòng khách.”
“Tôi biết rồi.”
Bắc Minh Dục quay người đi ra cửa, tới cửa anh nhìn vú Hà dặn dò: “Tìm vài người chăm sóc thiếu phu nhân, để ý việc cô ấy uống thuốc, nhìn còng queo như cây giá đỗ ấy, ảnh hưởng tới việc của tôi.”
Vú Hà tròn mắt lên không thể tin vào tai mình, nhìn theo Bắc Minh Dục, khi bà hiểu ra thì Bắc Minh Dục đã đi rồi, bà liền vội vàng chạy theo.
Bắc Minh phu nhân nhìn trên đầu Bắc Minh Dục vẫn phải cuốn tấm băng gạc màu trắng, nét mặt tỏ ra khó chịu: “Vết thương của con thế nào rồi? Lại còn không nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh đã chạy khắp nơi.”
“Nằm trên giường mãi cũng khó chịu, con muốn vận động một chút.”
“Vết thương trên đầu con là do con nha đầu đó gây ra đấy, con xem xem sẽ xứ lý nó ra sao?”Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, Bắc Minh Dục biết bà cô không thích nhưng vẫn nói: “Việc này đến đây là kết thúc, trách phạt thế nào sau này cũng đừng nhắc đến nữa cô ạ!”
“Thế sao được?” Bắc Minh phu nhân nhìn Bắc Minh Dục tỏ vẻ không vui: “Sau này nhỡ con lại phát bệnh, cô ta lại lấy đồ đập vào đầu con thì làm thế nào? Lần này là đèn ngủ, lần sau là cái gạt tàn, có mà đập vào đầu con lại thành cái lỗ.”
“Cô à.” Bắc Minh Dục vuốt vuốt đôi môi nhợt nhạt, vẻ mặt thờ ơ nói: “Con nói rồi, sự việc này đến đây là kết thúc.”
Bắc Minh phu nhân cũng hiểu tính cách đứa cháu trai này như thế nào, anh đã nói như vậy thì coi như là quyết định không thay đổi được, bà ta chỉ có thể nghe theo nhưng chủ đề câu chuyện lại chuyển theo một hướng khác: “Con quyết định như vậy có phải là do đã thích con nha đầu đó rồi không?”
Cót két.
Cửa phòng thờ bị đẩy từ ngoài vào, vú Hà đi vào, quay ra hướng các bài vị cúi chào rồi nói với Lương Nặc: “Phu nhân bảo tôi lấy chiếc nhẫn trên tay cô ra.”
Lương Nặc vừa đói vừa mệt, đưa tay ra để rút chiếc nhẫn nhưng rút thế nào cũng không ra, vú Hà nheo mày rồi cũng dùng lực kéo chiếc nhẫn ra, cuối cùng thậm chí còn dùng tới dầu bôi trơn nhưng vẫn không có kết quả.
“Đi nói với phu nhân, chiếc nhẫn không rút ra được.” Vú Hà nói với một người giúp việc.Người giúp việc trở lại ngay sau đó không kiêng nể gì nói: “Phu nhân nói... lần này tạm thời để vậy, nếu lần sau thiếu phu nhân tiếp tục hại thiếu gia phát bệnh nữa thì dù có phải chặt tay thiếu phu nhân cũng phải lấy chiếc nhẫn ra bằng được, người phụ nữ lòng dạ độc ác không xứng đáng để đeo chiếc nhẫn do tổ tiên Bắc Minh truyền lại.”
Lương Nặc nghe thấy câu nói đó, mặt cô tối sầm lại.
Cô mà là người lòng dạ độc ác thì đã đập chết Bắc Minh Dục rồi, chứ không đưa tay ra cho anh ta cắn thế này!
Bà ta...đúng là mụ phù thủy già.
*
Bắc Minh Dục nằm trên giường bệnh, bên tai vẫn luẩn quẩn lời bác sỹ và Bắc Minh phu nhân trước khi đi nói rằng để anh nghỉ ngơi.
Đạo trưởng Lý hỏi anh trước khi phát bệnh có triệu chứng gì lạ thường không, anh chỉ lắc đầu không nói gì cả.
Trong lúc hôn mê anh nhớ đã cắn một người phụ nữ tới mức bán sống bán chết nhưng sau khi ngủ dậy thì không còn nhớ gì nữa.
Lật chăn đi ra khỏi giường, anh đứng bên cửa sổ của căn gác nhìn sang cửa sổ của căn phòng ở khu nhà lớn, căn phòng đó là căn phòng của Lương Nặc, đèn vẫn sáng, anh nheo mày, đi gọi một cuộc điện thoại.
Biết được câu trả lời như những gì anh nghĩ, anh liền mặc áo khoác, đi ra ngoài dưới ánh sáng của ánh trăng.
Đi đến phòng của Lương Nặc, nhìn thấy cô yếu ớt nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch do mất máu nhiều, đầu tóc thì bù xù lộn xộn trông rất đáng thương, anh lại gần đầu giường, khẽ vuốt tóc cô, liền phát hiện ra xung quanh cổ cô là những vết thương vẫn còn hằn sâu vết răng.Anh nhíu mày, ánh mắt lại hướng về cánh tay cô, nơi có những vết thương y như vết thương trên cổ, anh nhắm mắt nhăn mặt như biết đó là lỗi của mình.
“Cốc cốc - -”
Cửa phòng bỗng nhiên có ai đó gõ nhẹ, vú Hà đứng ngoài nói nhỏ: “Thiếu gia, phu nhân gọi cậu đi ra phòng khách.”
“Tôi biết rồi.”
Bắc Minh Dục quay người đi ra cửa, tới cửa anh nhìn vú Hà dặn dò: “Tìm vài người chăm sóc thiếu phu nhân, để ý việc cô ấy uống thuốc, nhìn còng queo như cây giá đỗ ấy, ảnh hưởng tới việc của tôi.”
Vú Hà tròn mắt lên không thể tin vào tai mình, nhìn theo Bắc Minh Dục, khi bà hiểu ra thì Bắc Minh Dục đã đi rồi, bà liền vội vàng chạy theo.
Bắc Minh phu nhân nhìn trên đầu Bắc Minh Dục vẫn phải cuốn tấm băng gạc màu trắng, nét mặt tỏ ra khó chịu: “Vết thương của con thế nào rồi? Lại còn không nghỉ ngơi đi, vừa mới tỉnh đã chạy khắp nơi.”
“Nằm trên giường mãi cũng khó chịu, con muốn vận động một chút.”
“Vết thương trên đầu con là do con nha đầu đó gây ra đấy, con xem xem sẽ xứ lý nó ra sao?”Trong đầu bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, Bắc Minh Dục biết bà cô không thích nhưng vẫn nói: “Việc này đến đây là kết thúc, trách phạt thế nào sau này cũng đừng nhắc đến nữa cô ạ!”
“Thế sao được?” Bắc Minh phu nhân nhìn Bắc Minh Dục tỏ vẻ không vui: “Sau này nhỡ con lại phát bệnh, cô ta lại lấy đồ đập vào đầu con thì làm thế nào? Lần này là đèn ngủ, lần sau là cái gạt tàn, có mà đập vào đầu con lại thành cái lỗ.”
“Cô à.” Bắc Minh Dục vuốt vuốt đôi môi nhợt nhạt, vẻ mặt thờ ơ nói: “Con nói rồi, sự việc này đến đây là kết thúc.”
Bắc Minh phu nhân cũng hiểu tính cách đứa cháu trai này như thế nào, anh đã nói như vậy thì coi như là quyết định không thay đổi được, bà ta chỉ có thể nghe theo nhưng chủ đề câu chuyện lại chuyển theo một hướng khác: “Con quyết định như vậy có phải là do đã thích con nha đầu đó rồi không?”
Bình luận facebook