Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Lương Nặc bắt xe về nhà họ Lương, cả căn biệt thự tĩnh lặng đến kỳ lạ, ngay cả người giúp việc ở đại sảnh cũng không nói lời nào, chỉ biết lẳng lặng làm phần việc của mình.
“Cô Hai.”
Người giúp việc chào hỏi khi nhìn thấy cô nhưng lại dùng một ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô.
Lương Nặc ngồi ở đại sảnh để đợi Lương phu nhân đi đánh bài về, bởi vì có lần Lương phu nhân ốm, đúng hôm đó là trước hai ngày khi cô nộp bản thiết kế, khi đó bản thiết kế của cô đã hoàn chỉnh, vì lí do thời gian gấp gáp, không muốn về nhà rồi quay lại nhà Bắc Minh, tối hôm đó cô cầm bản thiết kế về nhà, chăm sóc Lương phu nhân cả một đêm.
Nhà trường rất chú trọng tới việc bảo mật các bản thiết kế, cô thấy chính nhà mình – Lương gia là nơi cô đáng nghi ngờ nhất.
*
Từ trên lầu vang xuống một thứ âm thanh nghe không thật rõ nhưng có thể thấy nó vừa có cảm giác vừa vui vẻ hạnh phúc vừa đau đớn, Lương Nặc cảm thấy có chút gì đó không bình thường, cô nhìn người giúp việc: “Trên lầu...là tiếng của ai vậy?” Người giúp việc mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Là cô cả và bạn trai của cô ấy!”“Chị tôi về rồi?” Trước đó cô không nghe thấy thông tin gì về chuyện chị cô đã về nước.
“Cô cả về nước và ở khách sạn một thời gian rồi, hai ngày gần đây mới về nhà.”Lương Nặc đi lên tầng hai tới phòng của Lương Vân, qua khe hở nhỏ của cảnh cửa, cô thấy trên chiếc giường màu trắng là hình ảnh hai người một nam một nữ đang quấn quýt hòa và nhau, khi Lương Nặc nhìn rõ mặt người đàn ông đó, cô vô cùng ngạc nhiên, đứng không vững mà loạng choạng chút nữa thì ngã xuống nền nhà.Người đó chính là Châu Thụy, người yêu cũ của cô – người bạn trai mà cô đã yêu say đắm hai năm trời.
Lương Vân nghe thấy có tiếng động nhỏ ngoài cửa, cô ta liếc mắt nhìn, bắt gặp sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thờ thẫn thất thần của Lương Nặc, miệng cô ta nở một nụ cười nham hiểm, một chân quấn quanh eo Châu Thụy, nhìn hắn ta cười quyến rũ: “Châu Thụy, anh nói xem em tốt hay em gái em tốt hơn!”
“Ngốc ạ, đương nhiên là em rồi, cái đồ đầu đất Lương Nặc làm sao quyến rũ bằng em được!”
“Vậy thì...Châu Thụy, khi nào anh với cô ta chia tay rồi cưới em? Anh phải nhớ là trong bụng em đang mang đứa con của anh rồi đấy....”
“Con bé đó, em không cần lo!” Hơi thở hắn ta bắt đầu có phần dồn dập, nặng nề, hắn nói: “Công chúa nhỏ của anh, đẩy eo cao lên một chút, không thì chút nữa lại bắt anh xoa bóp cho em đấy...”
Lại là thứ âm thanh đó – tiếng thở hổn hển của hai kẻ khốn nạn, thật ghê tởm, cô đứng đó, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, đôi mắt ọng nước cố gắng mở to mới có thể đứng vững ở trước cánh cửa đó.
Chả nhẽ để yên cho bọ họ?
Không nghĩ thêm, cô liền dùng chân đạp mạnh cánh cửa, tiếng cửa đập vào tường làm cho hai con người đó dừng lại mọi hành động, Châu Thụy quay đầu nhìn ra phía cánh cửa, nhìn thấy hình ảnh Lương Nặc đang đứng đó,vẻ mặt tức giận nhưng lạnh lùng, hắn đột nhiên lăn từ trên giường xuống dưới đất.
Lương Nặc bước từng bước dài tiến vào bên trong căn phòng, bình tĩnh rút điện thoại, nhằm vào hình ảnh của hai kẻ đó, liên tiếp bấm máy chụp ảnh: “Đúng là đồ không biết xấu hổ! Một người là chị gái tôi, một người là bạn trai tôi, các người không thấy các người làm thế này thật là ghê tởm à?”
Ánh đèn điện thoại và tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, Châu Thụy và Lương Vân đi từ sự ngạc nhiên đến sợ hãi, mặc quần áo rồi đứng lên: “Đừng chụp nữa, xóa hết ảnh đi!”
“Nặc Nặc, không phải như em nghĩ đâu...Anh và Lương Vân, cô ấy...”
“Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào?” Lương Nặc cầm chắc chiếc điện thoại tránh không để lọt vào tầm tay đang định cướp nó từ tay cô của Lương Vân, lạnh lùng cười: “Anh coi Lương Vân là tôi hay là chị ta cho anh uống thuốc gì rồi? Châu Thụy, anh đúng là cái loại không biết xấu hổ!”
Lương Vân nước mắt cá sấu nhìn Lương Nặc nói: “Nặc Nặc, không phải vậy, người mà Châu Thụy thực sự yêu là em, chị... chỉ là em bây giờ đã được gả cho Bắc Minh Dục, chị nhìn thấy anh ấy suốt ngày mượn rượu giải sầu nên, nên... chị muốn an ủi anh ấy....”
“ Chị tốt quá nhỉ! An ủi tới mức cùng nhau lên giường?” Lương Nặc giận dữ hét vào mặt cô ta.
Đã có lúc cô từng nghĩ, cô sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời, cho dù bây giờ không còn cách nào có thể ở bên cạnh anh nữa, thế nhưng, cô cũng không có cách nào để chấp nhận được anh lại lên giường cùng với chị gái cô. Bây giờ nghĩ lại cô thấy khéo khi lúc cô gọi điện cho anh ta nhưng không ai bắt máy thì họ đã đang ở cùng nhau rồi.
“Cô Hai.”
Người giúp việc chào hỏi khi nhìn thấy cô nhưng lại dùng một ánh mắt kỳ lạ để nhìn cô.
Lương Nặc ngồi ở đại sảnh để đợi Lương phu nhân đi đánh bài về, bởi vì có lần Lương phu nhân ốm, đúng hôm đó là trước hai ngày khi cô nộp bản thiết kế, khi đó bản thiết kế của cô đã hoàn chỉnh, vì lí do thời gian gấp gáp, không muốn về nhà rồi quay lại nhà Bắc Minh, tối hôm đó cô cầm bản thiết kế về nhà, chăm sóc Lương phu nhân cả một đêm.
Nhà trường rất chú trọng tới việc bảo mật các bản thiết kế, cô thấy chính nhà mình – Lương gia là nơi cô đáng nghi ngờ nhất.
*
Từ trên lầu vang xuống một thứ âm thanh nghe không thật rõ nhưng có thể thấy nó vừa có cảm giác vừa vui vẻ hạnh phúc vừa đau đớn, Lương Nặc cảm thấy có chút gì đó không bình thường, cô nhìn người giúp việc: “Trên lầu...là tiếng của ai vậy?” Người giúp việc mặt đỏ bừng, ngập ngừng nói: “Là cô cả và bạn trai của cô ấy!”“Chị tôi về rồi?” Trước đó cô không nghe thấy thông tin gì về chuyện chị cô đã về nước.
“Cô cả về nước và ở khách sạn một thời gian rồi, hai ngày gần đây mới về nhà.”Lương Nặc đi lên tầng hai tới phòng của Lương Vân, qua khe hở nhỏ của cảnh cửa, cô thấy trên chiếc giường màu trắng là hình ảnh hai người một nam một nữ đang quấn quýt hòa và nhau, khi Lương Nặc nhìn rõ mặt người đàn ông đó, cô vô cùng ngạc nhiên, đứng không vững mà loạng choạng chút nữa thì ngã xuống nền nhà.Người đó chính là Châu Thụy, người yêu cũ của cô – người bạn trai mà cô đã yêu say đắm hai năm trời.
Lương Vân nghe thấy có tiếng động nhỏ ngoài cửa, cô ta liếc mắt nhìn, bắt gặp sắc mặt trắng bệch, đôi mắt thờ thẫn thất thần của Lương Nặc, miệng cô ta nở một nụ cười nham hiểm, một chân quấn quanh eo Châu Thụy, nhìn hắn ta cười quyến rũ: “Châu Thụy, anh nói xem em tốt hay em gái em tốt hơn!”
“Ngốc ạ, đương nhiên là em rồi, cái đồ đầu đất Lương Nặc làm sao quyến rũ bằng em được!”
“Vậy thì...Châu Thụy, khi nào anh với cô ta chia tay rồi cưới em? Anh phải nhớ là trong bụng em đang mang đứa con của anh rồi đấy....”
“Con bé đó, em không cần lo!” Hơi thở hắn ta bắt đầu có phần dồn dập, nặng nề, hắn nói: “Công chúa nhỏ của anh, đẩy eo cao lên một chút, không thì chút nữa lại bắt anh xoa bóp cho em đấy...”
Lại là thứ âm thanh đó – tiếng thở hổn hển của hai kẻ khốn nạn, thật ghê tởm, cô đứng đó, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng, đôi mắt ọng nước cố gắng mở to mới có thể đứng vững ở trước cánh cửa đó.
Chả nhẽ để yên cho bọ họ?
Không nghĩ thêm, cô liền dùng chân đạp mạnh cánh cửa, tiếng cửa đập vào tường làm cho hai con người đó dừng lại mọi hành động, Châu Thụy quay đầu nhìn ra phía cánh cửa, nhìn thấy hình ảnh Lương Nặc đang đứng đó,vẻ mặt tức giận nhưng lạnh lùng, hắn đột nhiên lăn từ trên giường xuống dưới đất.
Lương Nặc bước từng bước dài tiến vào bên trong căn phòng, bình tĩnh rút điện thoại, nhằm vào hình ảnh của hai kẻ đó, liên tiếp bấm máy chụp ảnh: “Đúng là đồ không biết xấu hổ! Một người là chị gái tôi, một người là bạn trai tôi, các người không thấy các người làm thế này thật là ghê tởm à?”
Ánh đèn điện thoại và tiếng chụp ảnh tách tách vang lên, Châu Thụy và Lương Vân đi từ sự ngạc nhiên đến sợ hãi, mặc quần áo rồi đứng lên: “Đừng chụp nữa, xóa hết ảnh đi!”
“Nặc Nặc, không phải như em nghĩ đâu...Anh và Lương Vân, cô ấy...”
“Không phải như tôi nghĩ thì là như thế nào?” Lương Nặc cầm chắc chiếc điện thoại tránh không để lọt vào tầm tay đang định cướp nó từ tay cô của Lương Vân, lạnh lùng cười: “Anh coi Lương Vân là tôi hay là chị ta cho anh uống thuốc gì rồi? Châu Thụy, anh đúng là cái loại không biết xấu hổ!”
Lương Vân nước mắt cá sấu nhìn Lương Nặc nói: “Nặc Nặc, không phải vậy, người mà Châu Thụy thực sự yêu là em, chị... chỉ là em bây giờ đã được gả cho Bắc Minh Dục, chị nhìn thấy anh ấy suốt ngày mượn rượu giải sầu nên, nên... chị muốn an ủi anh ấy....”
“ Chị tốt quá nhỉ! An ủi tới mức cùng nhau lên giường?” Lương Nặc giận dữ hét vào mặt cô ta.
Đã có lúc cô từng nghĩ, cô sẽ cùng anh đi đến hết cuộc đời, cho dù bây giờ không còn cách nào có thể ở bên cạnh anh nữa, thế nhưng, cô cũng không có cách nào để chấp nhận được anh lại lên giường cùng với chị gái cô. Bây giờ nghĩ lại cô thấy khéo khi lúc cô gọi điện cho anh ta nhưng không ai bắt máy thì họ đã đang ở cùng nhau rồi.
Bình luận facebook