Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 78
Lương Vân và người phụ nữ kia nhìn tơi tả, trên mặt vẫn còn những vết bầm tím.Lương Nặc đột nhiên nhớ tới hình ảnh của bản thân vào cái ngày mà cô nhìn thấy Lương Vân và Châu Thụy ở vở nhau trên giường Lương gia, lúc đó cô cũng giống với Lương Vân bây giờ, tức điên người, tức muốn chết, nhưng hôm nay, tình thế đã thay đổi, người bị kẻ thứ ba chen chân vào lại biến thành Lương Vân.
Lương Nặc cũng không nói được chính xác cảm giác của bản thân lúc này rốt cuộc là như thế nào, có chút tê tái, xót xa; có chút bừng tỉnh, thấy mình vẫn còn may mắn.
Vì Châu Thụy mà hai chị em cô chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa, nhưng cũng vì Châu Thụy mà hai chị em cô lại có thể đứng cùng ở một chiến tuyến để chiến đấu – ngay bây giờ!
Cô không thể đứng nhìn Lương Vân như bị điên thế kia mà không quản, hoặc kể cả cô không thèm quan tâm nhưng Lương phu nhân nhất định cũng không chịu để yên, cuối cùng thì Lương phu nhân cũng đã tìm đến cô. Bởi vì bà ta cũng chẳng thể trông chờ gì vào chú Hai, trong lúc này, chỉ có thể dựa vào đứa con riêng của chồng.
Cô và Lương Vân tuy là chị em không cùng một mẹ đẻ ra nhưng dù gì thì trong người của họ cùng chảy chung một dòng máu.
Lương Vân và Châu Thụy sau khi kết hôn, Châu Thụy liền về làm cho công ty của nhà anh ta, Lương Vân thường xuyên đến tìm anh ta với vô vàn các lí do khác nhau, lúc thì nói một ngày không gặp như ba năm xa cách, lúc thì đến đưa cơm canh, lúc còn nói phải đến để bắt bọn yêu tinh.
Người trong công ty đa phần đều biết Lương Vân và phần lớn đều ghét cô ta.
Chỉ cần những nơi cô ta xuất hiện cô ta đều nói không cho phép bên cạnh Châu Thụy có phụ nữ, không kể già hay trẻ, xinh hay xấu. Cô ta ngang tàng như những người điên, kẻ bị mắc bệnh hoang tưởng.
Lương phu nhân muốn lôi hai người đó ra khỏi nhau nhưng không có cơ hội nào vì hai người đều quá hung hăng.
“Nặc Nặc, con mau tới khuyên chị con đi....ngoài kia đàn ông tốt còn rất nhiều, chúng ta không cần cái tên cặn bã Châu Thụy đó nữa được không?” Lương phu nhân nước mắt giàn giụa, bốn xung quanh mọi người đang nhìn bà ta với vẻ vừa khinh thường nhưng cũng có chút thương hại.
Lương Nặc chẳng còn cách nào, đành tiến lên, nhân lúc hai người nghỉ giải lao mà ôm lấy Lương Vân, giữ cho cô ta đừng có khuo tay múa chân: “Chị điên rồi à? Đây là công ty nhà họ Châu, chị đang làm loạn đấy chị biết không?”
Lương Vân lúc này cũng chẳng còn quan tâm người đang ôm chặt lấy mình là Lương Nặc nữa mà cũng quay ra ôm lấy Lương Nặc rồi khóc to: “Châu Thụy muốn li hôn với tôi rồi cưới cái con ranh này....Sao anh ấy có thể rời xa tôi như vậy chứ? Anh ấy nói sẽ yêu tôi cả đời mà...”
Lương Nặc đứng thẳng người, cố đứng thật vững và để cho cô ta ôm lấy cô mà khóc.
Rồi chẳng bao lâu, Lương Vân lại vùng lên, mặt hăm he, ánh mắt rực lửa nhìn người phụ nữ trước mặt cô ta: “Tôi sẽ không ly hôn, Cô mãi mãi sẽ không thể trở thanh Châu phu nhân...Tôi mới là Châu phu nhân – người vợ duy nhất của Châu Thụy.”
Cô gái kia chắc chỉ tầm 18, 19 tuổi, tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng nhìn thái độ và hành động của cô ta thì thấy cô ta cũng không phải dạng vừa.
Cô ta với tay cầm lấy một tập tài liệu ở trên bàn gần đó tiến tới đập vào người Lương Vân: “Đúng là đồ điên lại còn ảo tưởng, sắp thành đồ đàn bà bị chồng bỏ rồi lại còn đứng đấy mà to mồm Châu phu nhân Châu phu nhân, cô nhìn xem ở đây có ai công nhận cô là Châu phu nhân không? Hừ, đến chú ruột mình không biết xấu nhổ nhân lúc cháu rể gặp khó khăn để đục nước béo cò, đứa cháu gái như cô lại còn có mặt mũi đòi Châu Thụy ở bên cạnh cô à? Đúng là ghê tởm.”
Lương Vân lúc này tức không còn từ gì để tả, mắt đỏ ngầu lên, đẩy Lương Nặc ra một bên, đẩy đúng vào người Lương phu nhân, bà ta vừa đỡ lấy Lương Nặc, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Vân và cô gái kia đang xông vào giằng xé nhau, kẻ thứ ba kia đang nắm lấy tóc của Lương Vân mà lôi, rồi hất mạnh cô ta về hướng bức tường.
Lương Vân không kịp phản kích, theo đà bị đẩy nhưng cô ta kịp quay người ra hướng khác, nhưng thật không may, cô ta quay đúng đầu ra hướng bình hoa đặt cạnh tường, đâm thẳng vào bình hoa, chiếc bình vỡ, cô ta cũng ngã xuống đất, mặt trắng bệch tay ôm bụng: “Con trai...con trai của tôi....Mẹ, con của con, nhanh cứu lấy con của con....”
Dưới đất nhanh chóng rất nhiều máu.
Sắc mặt Lương Nặc cũng tái mét đi, lập tức đỡ Lương Vân đứng lên, hỏi nhẹ nhàng: “Chị....chị thấy sao rồi? Mẹ, mẹ nhanh gọi xe cấp cứu...chị, chị cố gắng một chút, em bé sẽ không sao cả, tất cả rồi sẽ ổn thôi...”
Rất nhanh xe cứu thương đã tới nơi, Lương Nặc trước khi đi cũng quay lại nhìn chằm chằm vào cô gái kia như để nhớ khuôn mặt đó.
Lúc đó, nét mặt cô ta không tỏ ra lấy một chút hối hận hay sợ hãy mà còn tỏ ra rất đắc ý.
Cô ta không những hại Lương Vân mà còn làm ảnh hưởng tới đứa bé vẫn còn trong bụng, vậy mà lại có thể đắc ý...
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Lương Nặc sợ hãi, lo lắng, cô đưa tay lên sờ nhẹ vào bụng mình, cô nghĩ Lương Vân vừa mới va đập như thế mà đã chảy bao nhiêu là máu, cô rất hối hận vì lúc đó đã không cản được Lương Vân, nếu lúc đó cô kiên quyết, ra sức giữ chặt lấy Lương Vân không cho chị ta nhảy vào ẩu đả thì bây giờ đứa con của Lương Vân chắc đã không xảy ra chuyện.
Chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng rút điện thoại ra nhận cuộc gọi.
“Cô còn chưa về nhà à?” Giọng Bắc Minh DỤc rất nhẹ nhàng hỏi quan tâm: “Gần đây lắm việc lộn xộn, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài đi lung tung.”
Lương Nặc nghe thấy những lời quan tâm như vậy của anh, mắt bỗng đỏ hoe lên.
“Tôi biết rồi...”
Bắc Minh Dục nghe thấy giọng nói của cô như đang kìm nén điều gì, lại có vẻ buồn, anh hạ thấp giọng hơn hỏi: “Cô bây giờ đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trong bệnh viện.”
“Xảy ra chuyện gì? Cô đang khóc đấy à?”
Lương Nặc lắc đầu: “Tôi không sao, là chị gái tôi....chị ấy có khả năng bị sảy thai, bây giờ vẫn đang trong phong phẫu thuật, thiếu gia, anh biết không, rất nhiều máu....một vũng....rồi ướt hết cả....bác sỹ nói, không giữ được đứa trẻ....”
“Cô đang ở bệnh viện nào?”
Lương Nặc nói cho anh biết địa chỉ rồi tắt máy, đứng dậy đi đi lại lại ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Nhìn Lương phu nhân như già đi mấy tuổi, run rẩy lẩm bẩm: “Con ơi là con,còn nói Châu Thụy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới...rõ ràng biết là bạn trai của em gái rồi mà còn cố không chịu buông tha, thế nhưng bây giờ đứa con mất rồi...còn không biết thằng đó đang chết ở đâu? Thiệt thòi chưa con? Tình yêu à, làm gì bằng được tình máu mủ chứ....”
Mẹ, Châu Thụy anh ta vẫn chưa đến ạ?
Lương phu nhân nhếch mép cười: “Từ nay về sau không được nhắc tới tên cặn bã đó, cũng không được nhắc tới trước mặt chị gái con, coi như thằng đó đã chết rồi.”
Lương Vân sau khi tỉnh lại, bác sỹ nói tinh thần trong trạng thái bất ổn, cần người nhà ở bên cạnh chăm sóc, Lương Nặc ở lại, ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ tái mét yếu ớt lúc này của cô ta, trong lòng thấy rất buồn.
“Chị, chị thấy sao rồi?”
Bàn tay Lương Vân đặt trên bụng không rời, khẽ xoa xoa: “Suỵt...đừng làm ồn, con trai tôi vẫn còn đang ngủ, làm ồn nhỡ làm nó tỉnh giấc thì làm thế nào.”
Lương Nặc không những buồn mà còn thấy rất xót xa, những ân oán giữa hai người từ trước tới nay như bị cuốn trôi hết đi rồi, nhìn Lương Vân thế này, cô không còn nhớ gì tới những hận thù ân oán trước kia.
“Chị,đứa trẻ không còn nữa rồi.... chị vẫn còn trẻ, con sau này sẽ lại có, bây giờ chúng ta cần chăm sóc tốt cho bản thân hãy, chị phải mau khỏe lại.”
Lương Vân đơ người ra vài giây sau đó vùng lên, hét lớn: “Cô lừa tôi, con tôi rõ ràng cẫn đang khỏe mạnh....nó chỉ là đang ngủ thôi! Đừng có lừa tôi...cút...cút đi. Chắc chắn là do cô không cam lòng nhìn thấy tôi cướp Châu Thụy đi, không cam lòng nhìn thấy tôi hạnh phúc....cút ttttt. ”
Lương Nặc sợ cô ta lại kích động quá sẽ lại có chuyện, vội vàng lại gần đỡ cô ta lên: “Châu Thụy – cái tên cặn bã đó giờ đứng trước mặt em em cũng sẽ không thèm nhìn! Chị, lẽ nào chị vẫn chưa thức tỉnh, Châu Thụy anh ta thích chơi đùa, bản tính chăng hoa của anh ta sẽ không thay đổi.”
“Châu Thụy...Châu Thụy, anh đang ở đâu....? Tôi muốn gặp Châu Thụy!” Lương Vân lại khóc mãi không thôi, lúc thì đuổi Lương Nặc cút đi, lúc thì lại nắn lấy tay cô nhờ tìm Châu Thụy đến gặp cô ta.
Bác sỹ tiêm thuốc an thần xong, Lương Vân lại nằm xuống ngủ.
Lương phu nhân lúc này ở trong phòng bệnh chăm sóc con gái.
Bắc Minh Dục tầm 7, 8 giờ tối đột nhiên đến, anh bước vào phòng làm Lương phu nhân giật cả mình, rồi Lương phu nhân quay ra nói với anh: “Vân nhi ngủ say rồi, Lương Nặc đang đi lấy nước, cậu mà có việc thì đến phòng lấy nước mà tìm nó.”
“Con đã cho người sắp xếp phòng chất lượng cao VIP, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ đổi phòng bệnh.”
Bắc Minh Dục nói xong liền rời phòng bệnh đi tìm Lương
Lương Nặc cũng không nói được chính xác cảm giác của bản thân lúc này rốt cuộc là như thế nào, có chút tê tái, xót xa; có chút bừng tỉnh, thấy mình vẫn còn may mắn.
Vì Châu Thụy mà hai chị em cô chẳng thèm nhìn mặt nhau nữa, nhưng cũng vì Châu Thụy mà hai chị em cô lại có thể đứng cùng ở một chiến tuyến để chiến đấu – ngay bây giờ!
Cô không thể đứng nhìn Lương Vân như bị điên thế kia mà không quản, hoặc kể cả cô không thèm quan tâm nhưng Lương phu nhân nhất định cũng không chịu để yên, cuối cùng thì Lương phu nhân cũng đã tìm đến cô. Bởi vì bà ta cũng chẳng thể trông chờ gì vào chú Hai, trong lúc này, chỉ có thể dựa vào đứa con riêng của chồng.
Cô và Lương Vân tuy là chị em không cùng một mẹ đẻ ra nhưng dù gì thì trong người của họ cùng chảy chung một dòng máu.
Lương Vân và Châu Thụy sau khi kết hôn, Châu Thụy liền về làm cho công ty của nhà anh ta, Lương Vân thường xuyên đến tìm anh ta với vô vàn các lí do khác nhau, lúc thì nói một ngày không gặp như ba năm xa cách, lúc thì đến đưa cơm canh, lúc còn nói phải đến để bắt bọn yêu tinh.
Người trong công ty đa phần đều biết Lương Vân và phần lớn đều ghét cô ta.
Chỉ cần những nơi cô ta xuất hiện cô ta đều nói không cho phép bên cạnh Châu Thụy có phụ nữ, không kể già hay trẻ, xinh hay xấu. Cô ta ngang tàng như những người điên, kẻ bị mắc bệnh hoang tưởng.
Lương phu nhân muốn lôi hai người đó ra khỏi nhau nhưng không có cơ hội nào vì hai người đều quá hung hăng.
“Nặc Nặc, con mau tới khuyên chị con đi....ngoài kia đàn ông tốt còn rất nhiều, chúng ta không cần cái tên cặn bã Châu Thụy đó nữa được không?” Lương phu nhân nước mắt giàn giụa, bốn xung quanh mọi người đang nhìn bà ta với vẻ vừa khinh thường nhưng cũng có chút thương hại.
Lương Nặc chẳng còn cách nào, đành tiến lên, nhân lúc hai người nghỉ giải lao mà ôm lấy Lương Vân, giữ cho cô ta đừng có khuo tay múa chân: “Chị điên rồi à? Đây là công ty nhà họ Châu, chị đang làm loạn đấy chị biết không?”
Lương Vân lúc này cũng chẳng còn quan tâm người đang ôm chặt lấy mình là Lương Nặc nữa mà cũng quay ra ôm lấy Lương Nặc rồi khóc to: “Châu Thụy muốn li hôn với tôi rồi cưới cái con ranh này....Sao anh ấy có thể rời xa tôi như vậy chứ? Anh ấy nói sẽ yêu tôi cả đời mà...”
Lương Nặc đứng thẳng người, cố đứng thật vững và để cho cô ta ôm lấy cô mà khóc.
Rồi chẳng bao lâu, Lương Vân lại vùng lên, mặt hăm he, ánh mắt rực lửa nhìn người phụ nữ trước mặt cô ta: “Tôi sẽ không ly hôn, Cô mãi mãi sẽ không thể trở thanh Châu phu nhân...Tôi mới là Châu phu nhân – người vợ duy nhất của Châu Thụy.”
Cô gái kia chắc chỉ tầm 18, 19 tuổi, tuy vẫn còn nhỏ tuổi nhưng nhìn thái độ và hành động của cô ta thì thấy cô ta cũng không phải dạng vừa.
Cô ta với tay cầm lấy một tập tài liệu ở trên bàn gần đó tiến tới đập vào người Lương Vân: “Đúng là đồ điên lại còn ảo tưởng, sắp thành đồ đàn bà bị chồng bỏ rồi lại còn đứng đấy mà to mồm Châu phu nhân Châu phu nhân, cô nhìn xem ở đây có ai công nhận cô là Châu phu nhân không? Hừ, đến chú ruột mình không biết xấu nhổ nhân lúc cháu rể gặp khó khăn để đục nước béo cò, đứa cháu gái như cô lại còn có mặt mũi đòi Châu Thụy ở bên cạnh cô à? Đúng là ghê tởm.”
Lương Vân lúc này tức không còn từ gì để tả, mắt đỏ ngầu lên, đẩy Lương Nặc ra một bên, đẩy đúng vào người Lương phu nhân, bà ta vừa đỡ lấy Lương Nặc, rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lương Vân và cô gái kia đang xông vào giằng xé nhau, kẻ thứ ba kia đang nắm lấy tóc của Lương Vân mà lôi, rồi hất mạnh cô ta về hướng bức tường.
Lương Vân không kịp phản kích, theo đà bị đẩy nhưng cô ta kịp quay người ra hướng khác, nhưng thật không may, cô ta quay đúng đầu ra hướng bình hoa đặt cạnh tường, đâm thẳng vào bình hoa, chiếc bình vỡ, cô ta cũng ngã xuống đất, mặt trắng bệch tay ôm bụng: “Con trai...con trai của tôi....Mẹ, con của con, nhanh cứu lấy con của con....”
Dưới đất nhanh chóng rất nhiều máu.
Sắc mặt Lương Nặc cũng tái mét đi, lập tức đỡ Lương Vân đứng lên, hỏi nhẹ nhàng: “Chị....chị thấy sao rồi? Mẹ, mẹ nhanh gọi xe cấp cứu...chị, chị cố gắng một chút, em bé sẽ không sao cả, tất cả rồi sẽ ổn thôi...”
Rất nhanh xe cứu thương đã tới nơi, Lương Nặc trước khi đi cũng quay lại nhìn chằm chằm vào cô gái kia như để nhớ khuôn mặt đó.
Lúc đó, nét mặt cô ta không tỏ ra lấy một chút hối hận hay sợ hãy mà còn tỏ ra rất đắc ý.
Cô ta không những hại Lương Vân mà còn làm ảnh hưởng tới đứa bé vẫn còn trong bụng, vậy mà lại có thể đắc ý...
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Lương Nặc sợ hãi, lo lắng, cô đưa tay lên sờ nhẹ vào bụng mình, cô nghĩ Lương Vân vừa mới va đập như thế mà đã chảy bao nhiêu là máu, cô rất hối hận vì lúc đó đã không cản được Lương Vân, nếu lúc đó cô kiên quyết, ra sức giữ chặt lấy Lương Vân không cho chị ta nhảy vào ẩu đả thì bây giờ đứa con của Lương Vân chắc đã không xảy ra chuyện.
Chuông điện thoại vang lên, cô vội vàng rút điện thoại ra nhận cuộc gọi.
“Cô còn chưa về nhà à?” Giọng Bắc Minh DỤc rất nhẹ nhàng hỏi quan tâm: “Gần đây lắm việc lộn xộn, nếu không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài đi lung tung.”
Lương Nặc nghe thấy những lời quan tâm như vậy của anh, mắt bỗng đỏ hoe lên.
“Tôi biết rồi...”
Bắc Minh Dục nghe thấy giọng nói của cô như đang kìm nén điều gì, lại có vẻ buồn, anh hạ thấp giọng hơn hỏi: “Cô bây giờ đang ở đâu?”
“Tôi đang ở trong bệnh viện.”
“Xảy ra chuyện gì? Cô đang khóc đấy à?”
Lương Nặc lắc đầu: “Tôi không sao, là chị gái tôi....chị ấy có khả năng bị sảy thai, bây giờ vẫn đang trong phong phẫu thuật, thiếu gia, anh biết không, rất nhiều máu....một vũng....rồi ướt hết cả....bác sỹ nói, không giữ được đứa trẻ....”
“Cô đang ở bệnh viện nào?”
Lương Nặc nói cho anh biết địa chỉ rồi tắt máy, đứng dậy đi đi lại lại ngoài cửa phòng phẫu thuật.
Nhìn Lương phu nhân như già đi mấy tuổi, run rẩy lẩm bẩm: “Con ơi là con,còn nói Châu Thụy là người đàn ông tốt nhất trên thế giới...rõ ràng biết là bạn trai của em gái rồi mà còn cố không chịu buông tha, thế nhưng bây giờ đứa con mất rồi...còn không biết thằng đó đang chết ở đâu? Thiệt thòi chưa con? Tình yêu à, làm gì bằng được tình máu mủ chứ....”
Mẹ, Châu Thụy anh ta vẫn chưa đến ạ?
Lương phu nhân nhếch mép cười: “Từ nay về sau không được nhắc tới tên cặn bã đó, cũng không được nhắc tới trước mặt chị gái con, coi như thằng đó đã chết rồi.”
Lương Vân sau khi tỉnh lại, bác sỹ nói tinh thần trong trạng thái bất ổn, cần người nhà ở bên cạnh chăm sóc, Lương Nặc ở lại, ngồi bên cạnh giường bệnh, nhìn khuôn mặt nhỏ tái mét yếu ớt lúc này của cô ta, trong lòng thấy rất buồn.
“Chị, chị thấy sao rồi?”
Bàn tay Lương Vân đặt trên bụng không rời, khẽ xoa xoa: “Suỵt...đừng làm ồn, con trai tôi vẫn còn đang ngủ, làm ồn nhỡ làm nó tỉnh giấc thì làm thế nào.”
Lương Nặc không những buồn mà còn thấy rất xót xa, những ân oán giữa hai người từ trước tới nay như bị cuốn trôi hết đi rồi, nhìn Lương Vân thế này, cô không còn nhớ gì tới những hận thù ân oán trước kia.
“Chị,đứa trẻ không còn nữa rồi.... chị vẫn còn trẻ, con sau này sẽ lại có, bây giờ chúng ta cần chăm sóc tốt cho bản thân hãy, chị phải mau khỏe lại.”
Lương Vân đơ người ra vài giây sau đó vùng lên, hét lớn: “Cô lừa tôi, con tôi rõ ràng cẫn đang khỏe mạnh....nó chỉ là đang ngủ thôi! Đừng có lừa tôi...cút...cút đi. Chắc chắn là do cô không cam lòng nhìn thấy tôi cướp Châu Thụy đi, không cam lòng nhìn thấy tôi hạnh phúc....cút ttttt. ”
Lương Nặc sợ cô ta lại kích động quá sẽ lại có chuyện, vội vàng lại gần đỡ cô ta lên: “Châu Thụy – cái tên cặn bã đó giờ đứng trước mặt em em cũng sẽ không thèm nhìn! Chị, lẽ nào chị vẫn chưa thức tỉnh, Châu Thụy anh ta thích chơi đùa, bản tính chăng hoa của anh ta sẽ không thay đổi.”
“Châu Thụy...Châu Thụy, anh đang ở đâu....? Tôi muốn gặp Châu Thụy!” Lương Vân lại khóc mãi không thôi, lúc thì đuổi Lương Nặc cút đi, lúc thì lại nắn lấy tay cô nhờ tìm Châu Thụy đến gặp cô ta.
Bác sỹ tiêm thuốc an thần xong, Lương Vân lại nằm xuống ngủ.
Lương phu nhân lúc này ở trong phòng bệnh chăm sóc con gái.
Bắc Minh Dục tầm 7, 8 giờ tối đột nhiên đến, anh bước vào phòng làm Lương phu nhân giật cả mình, rồi Lương phu nhân quay ra nói với anh: “Vân nhi ngủ say rồi, Lương Nặc đang đi lấy nước, cậu mà có việc thì đến phòng lấy nước mà tìm nó.”
“Con đã cho người sắp xếp phòng chất lượng cao VIP, đợi cô ấy tỉnh lại sẽ đổi phòng bệnh.”
Bắc Minh Dục nói xong liền rời phòng bệnh đi tìm Lương
Bình luận facebook