Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 79
Trên đường về nhà Lương Nặc trong lòng thấy bất an, liền nói với Bắc Minh Dục về chuyện của Châu Thụy và Lương Vân, cô nhìn anh: “Anh ở ngoài không có bồ nhí đâu đúng không? Anh cũng sẽ không để người phụ nữ khác hại con của chúng ta đâu đúng không?”
Bắc Minh Dục nghe cô nói vậy, anh như muốn nói lại với cô điều gì đó nhưng chỉ trong suy nghĩ, anh không thể nào mở miệng. Anh không thể nói với cô rằng thực ra trong bụng cô chẳng có đứa trẻ nào cả.
“Ừm!” Anh trả lời cô giọng thấp xuống.
Lương Nặc kích động nắm chặt lấy cánh tay anh, nhìn anh không chớp mắt, nói hết sức nghiêm túc, như thể cầu xin anh vậy: “Thiếu gia, tôi biết anh không thích tôi, cũng không thích đứa trẻ trong bụng tôi, nhưng... nó cũng là con anh, cũng là cháu của phu nhân, coi như anh không thích tôi đi chăng nữa nhưng cũng xin anh đừng để ai đó có thể hại đứa trẻ...anh đồng ý với tôi được không? Đồng ý với tôi rằng anh sẽ bảo vệ nó....”
Lương Nặc bị sự việc Lương Vân xảy thai dọa làm cho tinh thần bất ổn, trong lòng cũng luôn trong trạng thái bất an lo sợ.
Hình ảnh người phụ nữ cười đắc ý sau khi làm hại Lương Vân xong cứ luẩn quẩn trong đầu cô càng khiến cô không yên.
Bắc Minh Dục cũng hiểu và ý thức được nỗi lo lắng và sự sợ hãi của Lương Nặc, đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, dùng những hành động và lời nói vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp đối với cô – những thứ mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ thể hiện ra: “Ngoan, tôi không phải Châu Thụy, Cô cũng không phải Lương Vân, yên tâm nhé....hơn nữa, Lương Vân nói cho cùng thì cũng là do cô ta làm kẻ thứ ba đi cướp bạn trai người khác, thủ đoạn độc ác, bị như vậy là do ác giả ác báo, còn cô? Cô có làm chuyện gì có lỗi đâu, đừng sợ....”
Lương Nặc dựa vào người anh, nghe được nhịp tim anh đập, cô thấy ấm ấp và yên tâm hơn nhiều.
Rồi đột nhiên lại ngồi thẳng dậy, nói với anh rất thành thật: “Lúc nhỏ tôi cũng có lấy trộm tiền của bố mẹ, ít thôi, rồi cũng lấy trộm đồ ăn trong bếp...những việc này liệu có gặp báo ứng không?....tôi không phải cố tình, làm thế nào bây giờ?”
“Ha ha...” Bắc Minh Dục cười lớn, xoa xoa đầu cô: “Đồ ngốc, những việc này ngày nhỏ ai chả làm, không tính.”
Tối nay, Bắc Minh Dục như biến thành một con người khác vậy, vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp.
Hai người thậm chí còn tay trong tay bước vào nhà, Bắc Minh phu nhân nhìn thấy liền cười hạnh phúc, lại còn khen Lương Nặc thông minh khéo léo, một bát canh mà có thể kéo được Bắc Minh Dục về nhà cùng, Lương Nặc xấu hổ cúi mặt xuống.
Sau sự việc này, Lương Nặc chỉ sợ làm việc gì sai trái sẽ bị báo ứng, đứa trẻ trong bụng sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Cô đặc biệt hỏi dò Bắc Minh Dục địa chỉ nhà cô gái nhảy lầu ở tập đoàn Bắc Minh và cả nơi đặt cốt tro của cô ấy, Lương Nặc không biết lý do cô ấy nhảy lầu là gì nhưng cô nhắc mình phải đến viếng cô gái đó. Đến khi tới nơi đặt cốt tro của cô gái cô được cho biết, cốt tro đã bị lấy đi, chính xác mà nói thì bên trong là một ô trống không, thi thể cô sau khi thiêu xong không biết đã bị ai đem đi rồi.
Tìm theo địa chỉ nhà ở của cô gái, tới nơi mới phát hiện cũng trống không, hỏi dò mới biết cha mẹ cô không chấp nhận được sự thật đau đớn rằng con gái họ đã bỏ họ mà đi nên cả hai đã trở về quê.
Lương Nặc thất vọng rời khỏi khu tập thể cũ kĩ, đúng lúc đó cô lại gặp Đổng Hàn Thanh, anh mặc một bộ đồ tuy nhìn cũ nhưng nhìn vẫn rất phong độ, đầu tóc có phần bù xù, râu ria như kiểu mấy hôm rồi không cạo, quần áo cũng nhàu nhĩ, hai mắt đỏ như kiểu đã mấy hôm không được nghỉ ngơi, trông thất thần.
“Anh Đổng?” Lương Nặc đờ người ra nhìn anh rồi mới lên tiếng gọi.
Đổng Hàn Thanh ngẩng cao mặt nhìn Lương Nặc, nhưng rồi anh đứng nhìn chằm chằm cô để cố nghĩ xem người phụ nữ này rốt cuộc là ai. Ngay sau đó, ánh mắt anh ta đột nhiên thay đổi, nhìn đầy hận thù, nhưng nhưng chỉ lướt qua.
“Cô Lương.” Đổng Hàn Thanh lại trả lời rất thân thiện: “Cô sao lại ở đây thế này?”
Lương Nặc nói: “Tôi có một người bạn sống ở gần đây nên muốn đến thăm cô ấy nhưng tới nơi mới phát hiện cô ấy đã chuyển đi chỗ khác rồi, thế anh Đổng thì sao? Sao lại cũng ở đây?”
“Tôi cũng vậy, có người bạn sống ở đây, nhưng tới nơi mới phát hiện đồ thì còn mà người thì không còn nữa.”
Lương Nặc thở dài một tiếng, liền đổi chủ đề câu chuyện: “Bạn gái anh đâu? Cô ấy không tới cùng với anh à?” Cô có chút thắc mắc, vì nhìn bộ dạng anh cô đoán hay là anh đang thất tình?
Ánh mắt Đổng Hàn Thanh ánh lên nỗi buồn không thể che đậy được.
“Cô ấy đi rồi, đi tới một nơi rất xa, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”
“Thành thực xin lỗi.” Lương Nặc nghĩ đã chạm vào nỗi đau của anh khi bị người yêu rời bỏ, tỏ ra hơi ái ngại: “Tôi không phải cố ý nhắc tới chuyện không vui của anh.”
“Không sao.” Đổng Hàn Thanh cười gượng nhìn cô: “Nếu không phải cô nhắc tới chắc tôi đã gần quên chuyện cô ấy đã rời xa tôi rồi, nhưng có một việc rất quan trọng mà tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành, chỉ cần làm xong nó, thì kể cả cô ấy không ở bên cạnh tôi nhưng nhất định sẽ rất vui.”
“Anh Đổng đúng là người trọng tình trọng nghĩa.” Lương Nặc nói với giọng điệu ngưỡng mộ.
Buổi tối khi về tới Bắc Minh gia, Bắc Minh Dục vẫn chưa về, Bắc Minh phu nhân đưa cô vào từ đường thắp hương khấn các vị tổ tông, nói thực lòng, đây là lần đầu tiên có người đi cùng cô vào từ đường trong trạng thái cô can tâm tình nguyện.
Bắc Minh phu nhân nhắc đi nhắc lại rằng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, cần phải thắp hương xin tổ tông phù hộ độ trì, Lương Nặc thấy cũng đúng nên rất thành tâm thắp hương khấn các cụ.
Trong đêm, tiếng xe chạy trong nhà xe vang lên.
Bắc Minh Dục trở về.
Hôm nay đúng là đêm rằm, thực ra hôm nay chỉ cách hôn lễ của Lương Vân hơn một tháng nhưng đã có quá nhiều sự việc xảy ra, đặc biệt là việc Lương Vân bị xảy thai, làm cô cảm thấy một tháng này dài như một thế kỷ.
Mấy ngày nay, Lương Nặc luôn túc trực trong bệnh viện chăm sóc Lương Vân, thỉnh thoảng cũng nhờ vú Hà hầm canh gà hoặc một số loại canh nhiều chất bổ để cô đem vào viện cho Lương Vân.
Tình trạng của Lương Vân có vẻ nghiêm trọng, cô ta lúc thì rất tỉnh táo, lúc thì lại mơ hồ, lúc tỉnh táo thì đa phần vẫn cầu xin tìm Châu Thụy đến cho cô ta gặp, lúc không tỉnh táo thì một mặc khẳng định đứa bé vẫn còn, nó chỉ là đang ngủ. Bác sỹ nói có thể cô ta gặp vấn đề về tâm lý,thần kinh; nên mời một bác sĩ chuyên khoa về lĩnh vực này điều trị cho cô ta nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện đó, Lương Vân lại tỏ ra hết sức bình thường, giống như không có bất kì vấn đề gì.
Lúc Bắc Minh Dục bước vào phòng, Lương Nặc gửi thấy thoang thoảng mùi rượu.
“Anh uống rượu đấy à?”
“Ừm, uống một chút với Lý Tranh Diễn.”
Anh lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương, mặt nhăn lại có chút mệt mỏi, Lương Nặc thấy cũng thương anh, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh phải đau đầu, đầu tiên là việc nhà họ Ngô, rồi lại tơi tập đoàn Bắc Minh... Lương Nặc từ trên giường ngồi dậy, giúp anh xoa bóp hai bên thái dương.
Một lúc sau, anh như mệt quá cùng với sự xoa bóp của Lương Nặc làm anh như muốn chìm vào giấc ngủ, Lương Nặc đang định để anh nằm xuống đi ngủ thì có ai đó gõ cửa phòng.
Vú Hà bê vào hai bát thuốc nam màu đen đen, nhìn thấy hai người ở với nhau không những rất hòa bình mà còn khá tình cảm bà ta liền nhìn Lương Nặc cười: “Tình cảm giữa thiếu phu nhân và thiếu gia càng ngày càng mặn nồng... đây là thuốc dưỡng thai của thiếu phu nhân, đây là thuốc của thiếu gia.”
Bắc Minh Dục nhìn vào bát thuốc nam màu đen đen, nheo mày chỉ vào bàn đặt bát thuốc nói: “Tôi hơi mệt, nghỉ một chút lát nữa sẽ uống.”
Vú Hà quay ra nhìn Lương Nặc: “ Thiếu phu nhân, cô nhất định phải giám sát thiếu gia để cậu ấy uống hết bát thuốc.”
“Vâng, vú cứ yên tâm.”
“Còn nữa, đêm nay là đêm trăng tròn, phu nhân sợ hai người sẽ làm ảnh hưởng tới em bé, nên đã đặc biệt dặn người làm sắc thuốc dưỡng thai, cực kì hiệu quả, thiếu phu nhân đừng chê đắng mà không uống, nhớ làm ảnh hưởng tới....”
Vú Hà chưa nói hết câu Lương Nặc đã nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết bát thuốc trước mặt bà.
Vú Hà cười tươi gật gật đầu: “Thiếu phu nhân đúng là thật biết nghe lời.”
Sau khi vú Hà rời khỏi phòng, Lương Nặc lại giúp Bắc Minh Dục xoa bóp thêm một lúc, Lương Nặc nhìn bát thuốc sắp nguội lạnh rồi liền giục anh: “Thiếu gia, hay anh uống thuốc đi hãy, lát nữa nguội rồi mùi vị cũng thay đổi, sẽ rất khó uống.”
“Cứ để đó hãy.” Bắc Minh Dục mắt đang nhắm lờ mờ còn không muốn mở ra.Lương Nặc vẫn cố, bê bát thuốc ra đặt trước mặt anh: “Không được, vú Hà nói rồi, nhất định tôi phải giám sát anh uống hết bát thuốc.”
Bắc Minh Dục đột nhiên quay người lại đẩy cô nằm xuống giường, mắt mở to nhìn cô cười nụ cười đầy ý đồ: “Vú Hà cũng nói thuốc dưỡng thai của cô cực kỳ hiệu quả, hay là hôm nay chúng ta làm tới thử xem thế nào?”
Mặt Lương Nặc đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra: “Thế...thế cũng không được! Ngộ... ngộ nhỡ ảnh hưởng tới em bé thì sao?”
Bắc Minh Dục nghe cô nói vậy, anh như muốn nói lại với cô điều gì đó nhưng chỉ trong suy nghĩ, anh không thể nào mở miệng. Anh không thể nói với cô rằng thực ra trong bụng cô chẳng có đứa trẻ nào cả.
“Ừm!” Anh trả lời cô giọng thấp xuống.
Lương Nặc kích động nắm chặt lấy cánh tay anh, nhìn anh không chớp mắt, nói hết sức nghiêm túc, như thể cầu xin anh vậy: “Thiếu gia, tôi biết anh không thích tôi, cũng không thích đứa trẻ trong bụng tôi, nhưng... nó cũng là con anh, cũng là cháu của phu nhân, coi như anh không thích tôi đi chăng nữa nhưng cũng xin anh đừng để ai đó có thể hại đứa trẻ...anh đồng ý với tôi được không? Đồng ý với tôi rằng anh sẽ bảo vệ nó....”
Lương Nặc bị sự việc Lương Vân xảy thai dọa làm cho tinh thần bất ổn, trong lòng cũng luôn trong trạng thái bất an lo sợ.
Hình ảnh người phụ nữ cười đắc ý sau khi làm hại Lương Vân xong cứ luẩn quẩn trong đầu cô càng khiến cô không yên.
Bắc Minh Dục cũng hiểu và ý thức được nỗi lo lắng và sự sợ hãi của Lương Nặc, đưa tay vuốt vuốt mái tóc cô, dùng những hành động và lời nói vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp đối với cô – những thứ mà từ trước tới nay anh chưa bao giờ thể hiện ra: “Ngoan, tôi không phải Châu Thụy, Cô cũng không phải Lương Vân, yên tâm nhé....hơn nữa, Lương Vân nói cho cùng thì cũng là do cô ta làm kẻ thứ ba đi cướp bạn trai người khác, thủ đoạn độc ác, bị như vậy là do ác giả ác báo, còn cô? Cô có làm chuyện gì có lỗi đâu, đừng sợ....”
Lương Nặc dựa vào người anh, nghe được nhịp tim anh đập, cô thấy ấm ấp và yên tâm hơn nhiều.
Rồi đột nhiên lại ngồi thẳng dậy, nói với anh rất thành thật: “Lúc nhỏ tôi cũng có lấy trộm tiền của bố mẹ, ít thôi, rồi cũng lấy trộm đồ ăn trong bếp...những việc này liệu có gặp báo ứng không?....tôi không phải cố tình, làm thế nào bây giờ?”
“Ha ha...” Bắc Minh Dục cười lớn, xoa xoa đầu cô: “Đồ ngốc, những việc này ngày nhỏ ai chả làm, không tính.”
Tối nay, Bắc Minh Dục như biến thành một con người khác vậy, vô cùng nhẹ nhàng, ấm áp.
Hai người thậm chí còn tay trong tay bước vào nhà, Bắc Minh phu nhân nhìn thấy liền cười hạnh phúc, lại còn khen Lương Nặc thông minh khéo léo, một bát canh mà có thể kéo được Bắc Minh Dục về nhà cùng, Lương Nặc xấu hổ cúi mặt xuống.
Sau sự việc này, Lương Nặc chỉ sợ làm việc gì sai trái sẽ bị báo ứng, đứa trẻ trong bụng sẽ phải gánh chịu hậu quả.
Cô đặc biệt hỏi dò Bắc Minh Dục địa chỉ nhà cô gái nhảy lầu ở tập đoàn Bắc Minh và cả nơi đặt cốt tro của cô ấy, Lương Nặc không biết lý do cô ấy nhảy lầu là gì nhưng cô nhắc mình phải đến viếng cô gái đó. Đến khi tới nơi đặt cốt tro của cô gái cô được cho biết, cốt tro đã bị lấy đi, chính xác mà nói thì bên trong là một ô trống không, thi thể cô sau khi thiêu xong không biết đã bị ai đem đi rồi.
Tìm theo địa chỉ nhà ở của cô gái, tới nơi mới phát hiện cũng trống không, hỏi dò mới biết cha mẹ cô không chấp nhận được sự thật đau đớn rằng con gái họ đã bỏ họ mà đi nên cả hai đã trở về quê.
Lương Nặc thất vọng rời khỏi khu tập thể cũ kĩ, đúng lúc đó cô lại gặp Đổng Hàn Thanh, anh mặc một bộ đồ tuy nhìn cũ nhưng nhìn vẫn rất phong độ, đầu tóc có phần bù xù, râu ria như kiểu mấy hôm rồi không cạo, quần áo cũng nhàu nhĩ, hai mắt đỏ như kiểu đã mấy hôm không được nghỉ ngơi, trông thất thần.
“Anh Đổng?” Lương Nặc đờ người ra nhìn anh rồi mới lên tiếng gọi.
Đổng Hàn Thanh ngẩng cao mặt nhìn Lương Nặc, nhưng rồi anh đứng nhìn chằm chằm cô để cố nghĩ xem người phụ nữ này rốt cuộc là ai. Ngay sau đó, ánh mắt anh ta đột nhiên thay đổi, nhìn đầy hận thù, nhưng nhưng chỉ lướt qua.
“Cô Lương.” Đổng Hàn Thanh lại trả lời rất thân thiện: “Cô sao lại ở đây thế này?”
Lương Nặc nói: “Tôi có một người bạn sống ở gần đây nên muốn đến thăm cô ấy nhưng tới nơi mới phát hiện cô ấy đã chuyển đi chỗ khác rồi, thế anh Đổng thì sao? Sao lại cũng ở đây?”
“Tôi cũng vậy, có người bạn sống ở đây, nhưng tới nơi mới phát hiện đồ thì còn mà người thì không còn nữa.”
Lương Nặc thở dài một tiếng, liền đổi chủ đề câu chuyện: “Bạn gái anh đâu? Cô ấy không tới cùng với anh à?” Cô có chút thắc mắc, vì nhìn bộ dạng anh cô đoán hay là anh đang thất tình?
Ánh mắt Đổng Hàn Thanh ánh lên nỗi buồn không thể che đậy được.
“Cô ấy đi rồi, đi tới một nơi rất xa, cô ấy sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”
“Thành thực xin lỗi.” Lương Nặc nghĩ đã chạm vào nỗi đau của anh khi bị người yêu rời bỏ, tỏ ra hơi ái ngại: “Tôi không phải cố ý nhắc tới chuyện không vui của anh.”
“Không sao.” Đổng Hàn Thanh cười gượng nhìn cô: “Nếu không phải cô nhắc tới chắc tôi đã gần quên chuyện cô ấy đã rời xa tôi rồi, nhưng có một việc rất quan trọng mà tôi có thể giúp cô ấy hoàn thành, chỉ cần làm xong nó, thì kể cả cô ấy không ở bên cạnh tôi nhưng nhất định sẽ rất vui.”
“Anh Đổng đúng là người trọng tình trọng nghĩa.” Lương Nặc nói với giọng điệu ngưỡng mộ.
Buổi tối khi về tới Bắc Minh gia, Bắc Minh Dục vẫn chưa về, Bắc Minh phu nhân đưa cô vào từ đường thắp hương khấn các vị tổ tông, nói thực lòng, đây là lần đầu tiên có người đi cùng cô vào từ đường trong trạng thái cô can tâm tình nguyện.
Bắc Minh phu nhân nhắc đi nhắc lại rằng thời gian gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, cần phải thắp hương xin tổ tông phù hộ độ trì, Lương Nặc thấy cũng đúng nên rất thành tâm thắp hương khấn các cụ.
Trong đêm, tiếng xe chạy trong nhà xe vang lên.
Bắc Minh Dục trở về.
Hôm nay đúng là đêm rằm, thực ra hôm nay chỉ cách hôn lễ của Lương Vân hơn một tháng nhưng đã có quá nhiều sự việc xảy ra, đặc biệt là việc Lương Vân bị xảy thai, làm cô cảm thấy một tháng này dài như một thế kỷ.
Mấy ngày nay, Lương Nặc luôn túc trực trong bệnh viện chăm sóc Lương Vân, thỉnh thoảng cũng nhờ vú Hà hầm canh gà hoặc một số loại canh nhiều chất bổ để cô đem vào viện cho Lương Vân.
Tình trạng của Lương Vân có vẻ nghiêm trọng, cô ta lúc thì rất tỉnh táo, lúc thì lại mơ hồ, lúc tỉnh táo thì đa phần vẫn cầu xin tìm Châu Thụy đến cho cô ta gặp, lúc không tỉnh táo thì một mặc khẳng định đứa bé vẫn còn, nó chỉ là đang ngủ. Bác sỹ nói có thể cô ta gặp vấn đề về tâm lý,thần kinh; nên mời một bác sĩ chuyên khoa về lĩnh vực này điều trị cho cô ta nhưng chỉ cần nhắc tới chuyện đó, Lương Vân lại tỏ ra hết sức bình thường, giống như không có bất kì vấn đề gì.
Lúc Bắc Minh Dục bước vào phòng, Lương Nặc gửi thấy thoang thoảng mùi rượu.
“Anh uống rượu đấy à?”
“Ừm, uống một chút với Lý Tranh Diễn.”
Anh lấy hai tay xoa xoa hai bên thái dương, mặt nhăn lại có chút mệt mỏi, Lương Nặc thấy cũng thương anh, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện khiến anh phải đau đầu, đầu tiên là việc nhà họ Ngô, rồi lại tơi tập đoàn Bắc Minh... Lương Nặc từ trên giường ngồi dậy, giúp anh xoa bóp hai bên thái dương.
Một lúc sau, anh như mệt quá cùng với sự xoa bóp của Lương Nặc làm anh như muốn chìm vào giấc ngủ, Lương Nặc đang định để anh nằm xuống đi ngủ thì có ai đó gõ cửa phòng.
Vú Hà bê vào hai bát thuốc nam màu đen đen, nhìn thấy hai người ở với nhau không những rất hòa bình mà còn khá tình cảm bà ta liền nhìn Lương Nặc cười: “Tình cảm giữa thiếu phu nhân và thiếu gia càng ngày càng mặn nồng... đây là thuốc dưỡng thai của thiếu phu nhân, đây là thuốc của thiếu gia.”
Bắc Minh Dục nhìn vào bát thuốc nam màu đen đen, nheo mày chỉ vào bàn đặt bát thuốc nói: “Tôi hơi mệt, nghỉ một chút lát nữa sẽ uống.”
Vú Hà quay ra nhìn Lương Nặc: “ Thiếu phu nhân, cô nhất định phải giám sát thiếu gia để cậu ấy uống hết bát thuốc.”
“Vâng, vú cứ yên tâm.”
“Còn nữa, đêm nay là đêm trăng tròn, phu nhân sợ hai người sẽ làm ảnh hưởng tới em bé, nên đã đặc biệt dặn người làm sắc thuốc dưỡng thai, cực kì hiệu quả, thiếu phu nhân đừng chê đắng mà không uống, nhớ làm ảnh hưởng tới....”
Vú Hà chưa nói hết câu Lương Nặc đã nhắm mắt nhắm mũi uống một hơi hết bát thuốc trước mặt bà.
Vú Hà cười tươi gật gật đầu: “Thiếu phu nhân đúng là thật biết nghe lời.”
Sau khi vú Hà rời khỏi phòng, Lương Nặc lại giúp Bắc Minh Dục xoa bóp thêm một lúc, Lương Nặc nhìn bát thuốc sắp nguội lạnh rồi liền giục anh: “Thiếu gia, hay anh uống thuốc đi hãy, lát nữa nguội rồi mùi vị cũng thay đổi, sẽ rất khó uống.”
“Cứ để đó hãy.” Bắc Minh Dục mắt đang nhắm lờ mờ còn không muốn mở ra.Lương Nặc vẫn cố, bê bát thuốc ra đặt trước mặt anh: “Không được, vú Hà nói rồi, nhất định tôi phải giám sát anh uống hết bát thuốc.”
Bắc Minh Dục đột nhiên quay người lại đẩy cô nằm xuống giường, mắt mở to nhìn cô cười nụ cười đầy ý đồ: “Vú Hà cũng nói thuốc dưỡng thai của cô cực kỳ hiệu quả, hay là hôm nay chúng ta làm tới thử xem thế nào?”
Mặt Lương Nặc đỏ lên, vội vàng đẩy anh ra: “Thế...thế cũng không được! Ngộ... ngộ nhỡ ảnh hưởng tới em bé thì sao?”
Bình luận facebook