Hóa ra Nigi đã kịp thời lấy chai sữa thủy tinh của mình ra đối phó với hắn. Cô sợ, vì đây là lần đầu tiên cô va phải hoàn cành này, nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, mong sẽ đe dọa được tên trước mặt. Lợi dụng sự lơ là ấy, Fuu từ sau vung một cú đá thật mạnh vào bộ hạ hắn khiến hắn ngã gục tại chỗ. Ngay lúc đó, có luồng ánh sáng chói chang chiếu vào, tiếng còi cảnh sát cùng tiếng hô vang lên “Bọn chúng ở trong này!” khiến lũ côn đồ hoảng hốt, cuốn cuồn bỏ chạy. “Là âm thanh tải trên mạng về đúng không?”, Fuu lên tiếng khi bọn chúng đã đi hết. “Sao anh biết?”, Nigi bất ngờ khi bị anh phát hiện ra chiêu trò của mình. “Trò này tôi chơi hoài!” Nói rồi, anh lại gần đứa bé, đỡ nó dậy “Chúng ta cần đưa cậu nhóc này tới đồn cảnh sát để giao về cho ba mẹ nhóc thôi.”
Tới trước đồn, Fuu bảo Nigi vào đi, còn anh đứng ngoài đợi. Có lẽ, anh lo rằng bước vào với bộ dạng bầm tím thế này, chắc chắn sẽ bị cảnh sát tra hỏi. Nigi dắt cậu bé vào, bảo rằng có một người đã cứu cậu bé khỏi lũ ăn hiếp trẻ con, người đó đã đi rồi, nhờ tôi đưa cậu bé đến đây. Xem ra cậu nhóc này cũng thông minh, hiểu những gì Nigi nói, tường thuật lại cho cảnh sát sự việc mà bỏ đi sự hiện diện của Fuu đứng ngoài kia. Xong việc, Nigi bước ra ngoài vui vẻ vì vừa làm xong việc tốt thì gương mặt chuyển sang lo lắng khi thấy Fuu gục dựa vào góc tường.
Bình luận facebook