Sáng hôm sau, tỉnh dậy, Fuu thấy mình được nằm yên ắng trên chiếc sofa cùng với cái chăn đắp trên người. Thứ đã đánh thức anh dậy không phải là những tia sáng từ ngoài cửa sổ chói vào mà là một mùi thơm lan tỏa khắp cả căn phòng. Vết thương tối qua đã đỡ đau, anh từ từ đứng dậy, đi về hướng nhà bếp. Đúng như anh nghĩ, đầu bếp không ai khác chính là Nigi. Nhìn cô trổ tài nấu nướng, Fuu cảm thấy trong lòng có gì đó nhè nhẹ, thoang thoảng hương vị hạnh phúc. “Xem ra cũng nữ công gia chánh nhỉ?” Fuu lên tiếng trêu chọc Nigi. Cô hơi bất ngờ, quay đầu đáp “Ủa thức rồi ấy à?” rồi cô chĩa chiếc muỗng trên tay thằng về phía Fuu đang đứng “Tôi nói cho anh biết nhé! Coi như là tôi cảm ơn anh vì giúp tôi ở chuyến tàu điện hôm bữa nên cho anh ngủ ở đây với tôi. Anh làm việc tốt nên tôi giúp là lẽ đương nhiên, còn bữa sáng hôm nay, coi như là tôi thưởng anh vậy, biết ơn tôi đi!” Đoạn cô cắn môi khiến anh bật cười. Rồi Fuu ngồi vào bàn, cả hai thưởng thức bữa sáng cùng nhau.
Bình luận facebook