• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 40 Ngày Kết Hôn (4 Viewers)

  • chap-13

Chương 13: Ngày thứ mười




“Lục Diệp! Anh mau đi xem Đại Mao sao rồi?” Mới sáng sớm vừa mở mắt ra, Vân Thường còn chưa kịp ăn bữa sáng Lục Diệp mua về đã giục anh đi xem thành viên mới của gia đình: một chú Samoyed.



Hôm qua họ đưa chú chó hoang nhặt được tới bệnh viện thú cưng, bác sĩ nói cho họ biết, nó là một chú cún Samoyed thuần chủng! Vừa được hai tháng rưỡi, một chú chó đực, đúng thời điểm nhận nuôi tốt nhất!



Vân Thường rất thích Samoyed, chỉ riêng bộ lông mềm mượt trắng như tuyết là cô đã thích không buông tay rồi. Cứ tưởng là một chú chó ta bình thường, ai ngờ lại tình cờ nhặt được giống chó cô thích nhất.



Tắm cho chú cún xong, chích ngừa, nghe bác sĩ giải thích tập tính của chó Samoyed, Lục Diệp và Vân Thường lại đi siêu thị mua các loại đồ ăn dành cho chó con rồi mới dắt chú cún về nhà.



Còn phần tên của bé Samoyed này, Lục Diệp nhường quyền quyết định cho Vân Thường. Nói thật, anh không thích giống chó cao quý tao nhã này lắm, so ra thì anh thích chó quân sự oai phong hung hãn với chó ngao Tây Tạng hơn, có điều Vân Thường thích thì lại là chuyện khác.



Vân Thường hào hứng hoàn toàn rối loạn, nghĩ tên cho bé Samoyed thật lâu, cái nào cũng cảm thấy không tốt. Lôi kéo anh chàng Lục Diệp càng không giỏi đặt tên một mực bắt anh cống hiến một cái tên dễ nghe.



Vợ đã yêu cầu đương nhiên thiếu tá Lục không từ chối rồi, anh nhíu mày nghĩ nửa buổi trời, rốt cuộc nhả ra một câu thăm dò “Kêu Đại Mao nhé?”



“Tại sao kêu Đại Mao?” Vân Thường chu môi, hiển nhiên không vừa lòng với cái tên này.



Thiếu tá Lục nhìn ra suy nghĩ của cô, cá tính kỳ cục lại trỗi dậy.



Không phải một con chó thôi à? Dám chê cái tên anh đặt nữa!



“Em xem” thiếu tá Lục kéo tay Vân Thường sờ sờ bé Samoyed gầy quắt “Mấy ngày nữa lông nó sẽ nhiều lên, giống…” Thiếu tá Lục trầm ngâm mấy giây mới miễn cưỡng nghĩ ra được một từ “Cục bông.”



Hình như thế thật. Vân Thường nghiêng đầu ngẫm nghĩ một hồi, lông Samoyed có vẻ dày thật, quả thật rất giống cục bông, hay là kêu Đại Mao? Nhưng có phải khó nghe lắm không?



Vân Thường cắn răng, quyết định cược một lần, cô sờ sờ đầu bé Samoyed, kêu thử một tiếng “Đại Mao?”



Nếu bé Samoyed sủa thì gọi cái tên này! Nếu không sủa thì đổi tên khác. Vân Thường tính chơi xấu, cô không muốn bé Samoyed nhà cô xài cái tên quê một cục này lại ngại từ chối thẳng, bèn bày ra gương mặt tươi cười với Lục Diệp: “Anh xem, nó không…”



Nói chưa xong thì nghe tiếng chó sủa oẳng một tiếng, Vân Thường sửng sốt mở to mắt, đôi mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc, cô túm cánh tay Lục Diệp “Nó, nó sủa rồi?”



Lục Diệp tỉnh bơ cầm lấy tô đựng đồ ăn của bé Samoyed, phá ngang bữa ăn đang ngon của nó, không hề áy náy đối mắt với đôi mắt đen tủi thân của Samoyed, quay đầu nói với Vân Thường: “Em xem, nó đồng ý rồi. Không thì em kêu lại thử xem?”



Vân Thường không tin, gọi một tiếng nữa “Đại Mao?”



Thiếu tá Lục bình thản kéo cái tô đồ ăn của bé Samoyed ra xa tí nữa.



Oẳng oẳng oẳng. Lần này bé Samoyed càng sủa dữ. Đồ ăn của bé! Đồ ăn thơm nức của bé!



Thiếu tá Lục trả tô lại “Em coi, nó cao hứng kìa!’



Thế là, cái tên Đại Mao được quyết định như thế đó.



“Ăn trước đã.” Lục Diệp nhanh tay lẹ mắt đè Vân Thường đang định chạy vô phòng khách, kiên trì nói.



“Em…”



“Ăn trước đã!” Thiếu tá Lục kiên quyết không nhượng bộ.



“Em đi đánh răng!” Vân Thường đẩy Lục Diệp, bộ dạng em có lý do không ăn trước. Lục Diệp hết cách, đành thả cô ra “Nhanh chút, bằng không bữa sáng nguội mất.”



Vân Thường vội vàng gật đầu, đứng dậy đi ra phòng tắm ngoài phòng ngủ, bước chân có vẻ vội vã.



Thiếu tá Lục đi theo sau coi chừng, thấy cô đi đánh răng thật mới quay về phòng ngủ.



Quả thật là Vân Thường đi đánh răng rửa mặt, chẳng qua làm xong cô không về phòng ngủ mà lẻn tới phòng khách. Theo trí nhớ tối qua lần mò tới ổ của bé Samoyed, sờ sờ cái đầu còm nhom của nó “Đại Mao, Lục Diệp cho mày ăn sáng chưa?”



Bé Samoyed ủi ủi cái đầu của nó vào tay cô, còn cọ cọ lòng bàn tay cô, tim Vân Thường lập tức mềm nhũn, quỳ trên nền nhà cẩn thận ôm Đại Mao vô lòng, vuốt bộ lông còn xơ xác của nó “Ngoan, sẽ nhanh béo lên thôi.”



Nói cũng lạ, vốn dĩ bé Samoyed này không gần người nhưng có lẽ do Vân Thường nhặt nó về, Đại Mao rất thân thiết với Vân Thường, cứ như là Vân Thường nuôi nó từ bé vậy.



“Vân Thường!” Vân Thường vừa định thả Đại Mao ra thì nghe giọng nói trầm thấp của Lục Diệp bên tai, dường như còn có chút… giận dữ?



Vân Thường vội vàng thả Đại Mao xuống, bò dậy, nịnh nọt cười với Lục Diệp “Em định về phòng ngủ rồi! Thật đó! Không gạt anh đâu!”



Thực chất tuổi cô không lớn lắm, chỉ vì biến cố gia đình mà trở nên chín chắn, bình tĩnh. Sau khi lấy Lục Diệp, từ đầu Lục Diệp đã cưng chiều cô, dần dần khiến phòng bị của Vân Thường dỡ xuống, trước mặt Lục Diệp cũng càng trở nên tùy hứng.



Lục Diệp không nói, anh cứ nói cô đi đâu rồi, hóa ra là đi coi chó! Con chó này có gì đẹp mà coi? Vừa còi vừa bé, xấu chết được!



Hừ!



Thiếu tá Lục nổi cơn ghen tị với Đại Mao mới hai tháng rưỡi, cố ý xụ mặt không nói.



Tuy Vân Thường không thấy đường nhưng cũng biết anh giận rồi. Rề rà cọ lại bên người ta, ngước mặt lên “Em đi rửa mặt thật mà! Thật đó! Mới chạy qua xem Đại Mao thôi à! Không tin anh coi!” Cô há miệng, nhe hàm răng trắng bóc ra “Có phải đánh răng rồi không?”



Thiếu tá Lục nhướng mày, bày ra bộ dạng cao quý lạnh lùng “Đánh sạch rồi?”



“Sạch rồi!” Vân Thường vội vàng gật đầu.



“Ờ!” Thiếu tá Lục rặn mỗi một từ, bàn tay từ cánh tay Vân Thường leo dần lên trên, cuối cùng bợ lấy mặt cô, trong mắt xẹt qua chút khó hiểu “Vậy để anh kiểm tra xem.”



Hơ? Kiểm tra? Kiểm tra kiểu gì?



Thiếu tá Lục là một ông chồng tốt, nhanh chóng giải đáp thắc mắc của Vân Thường.



Vân Thường đỏ mặt, vịn cánh tay Lục Diệp, vất vả tiếp nhận nụ hôn nồng nàn này. Mới sáng sớm đã mãnh liệt thế này, ngượng quá đi mất.



“Ăn sáng hay không, hả?” Môi thiếu tá Lục còn dán trên môi Vân Thường, nói đơn giản nhưng đúng là lời thỏ thẻ giữa tình nhân với nhau.



“Ăn…” Cô vợ bé bỏng Vân Thường, bị thiếu tá Lục thu thập không còn tí nóng nảy nào.



“Đi rửa tay!”



Chờ hai người rề rà ăn xong bữa sáng, lại cho Đại Mao ăn đồ ăn chó, Vân Thường liền chuẩn bị đi mua xương bò non cho Đại Mao mài răng, nghe bác sĩ thú cưng nói, như vậy chẳng những bổ sung được dưỡng chất còn rèn được khả năng nhai của chó con nữa.



Lục Diệp không cho cô đi, tự đi xuống lầu mua, thuận tiện mua cho Vân Thường ít đồ ăn vặt mới về. Anh nghe nói con gái thích nhất là ăn vặt này nọ, có lẽ Vân Thường cũng thích?



Nhà có thêm Đại Mao, thêm ồn ào. Tuy Đại Mao không sống động như cún con bình thường nhưng cũng ngây thơ dễ thương. Cả ngày Vân Thường chỉ chăm chăm chú ý Đại Mao, hoàn toàn xem Đại Mao như một đứa bé mà cưng chiều.



Thiếu tá Lục cảm thấy mình bị một con chó cướp mất sự chú ý của vợ thật mất mặt, muốn quăng con chó còm nhom này đi, cuối cùng chỉ có thể sống chết mặc bây.



Anh chưa từng thấy Vân Thường hoạt bát thế này bao giờ, so với lúc trước hiểu chuyện khoan dung cứ như hai người khác nhau. Anh muốn thấy cô vui vẻ, cho dù liều mạng anh cũng muốn thâu tóm toàn bộ sự chú ý của cô trong ba mươi ngày còn lại.



Nhưng mà, thời gian anh có thể tận tâm tận lực bên Vân Thường chỉ có bốn mươi ngày này. Sau khi anh đi, một mình Vân Thường nhất định rất cô đơn, có con chó này ít nhiều cô dễ chịu hơn.



Ăn tối xong, hai người xuống lầu đi bộ một lát thì quay về tắm rửa đi ngủ. Giờ giấc làm việc nghỉ ngơi của Lục Diệp tuy không quy luật nhưng Vân Thường lại có thói quen ngủ sớm, Lục Diệp là lính đặc chủng, tất nhiên thế nào cũng được, đồng hồ sinh học của hai người không có gì xung đột.



“Lục Diệp,” Nằm trên giường, Vân Thường muốn nói lại thôi.



“Sao vậy?” Lục Diệp nghiêng người kéo cô ôm vào lòng. Người Vân Thường hơi lạnh, buổi tối có anh ôm sẽ không lạnh nữa.



“Ngày mai, ngày mai…” Vân Thường cắn môi “Là thanh minh… anh đi thăm mẹ em với em được không?”



Lục Diệp biết, mẹ Vân Thường bị tai nạn xe qua đời lúc cô thi vào cao đẳng. Hễ nghĩ đến Vân Thường mất mẹ lúc còn nhỏ thế, anh lại thấy đau lòng.



Tuy anh trưởng thành sớm nhưng sức ảnh hưởng của Lục phu nhân đến anh vẫn rất lớn. Mỗi lần anh từ bộ đội về đều thấy được một bàn đồ ăn đầy ắp, toàn là những món anh thích. Còn có quần áo của anh, hầu như do bà mua cả.



Nhớ thời niên thiếu phản nghịch, bản thân luôn chống đối ba anh, lần nào cũng ăn một trận roi, những khi đó mẹ lại bên anh, dùng cách thức đặc biệt của bà làm anh vui trở lại.



Bình thường, tuy rằng anh chưa hề bày tỏ tình cảm với mẹ nhưng trong lòng Lục Diệp, địa vị của Lục phu nhân e rằng cả thượng tướng Lục cũng không thể thay thế.



Anh không biết tư vị mất mẹ cũng đoán được nỗi đau khổ ấy.



Lục Diệp vuốt mái tóc mềm của Vân Thường, dịu giọng: “Ừ, sáng sớm mai mình đi.”



“Cám ơn anh.” Nhiều năm rồi, lần nào cũng chỉ có mình cô đi thắp nhang cho mẹ, vừa đau lòng vừa tuyệt vọng. Lần này có Lục Diệp đi cùng chắc sẽ đỡ hơn nhiều lắm.



“Mẹ thích hoa gì?” Lục Diệp không tính đi tay không. Dù người không còn nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên con rể gặp mẹ vợ.



“Em không biết.” Vân Thường hơi xấu hổ “Nhà em không giàu có, không có dư tiền mua mấy thứ đó nên lúc mẹ em còn sống cũng không có nói mình thích hoa gì.” Thực tế, vì cái nhà đó, không chỉ hoa, mẹ cô cũng chẳng tỏ vẻ đặc biệt thích cái gì khác.



Lòng Lục Diệp chua xót “Vậy trước nay em đi thăm mộ hay mua cái gì?”



“Không có gì cả,” Vân Thường mím môi cười “Em không có tiền, xách theo hầu như là ít trái cây, lúc mẹ còn sống rất thực tế.”



Cô học đại học bốn năm, ba cô chưa cho cô lấy một đồng, học phí và sinh hoạt phí đều do cô tranh thủ thời gian làm thuê bù vào. Lúc đó một đồng cũng phải sẻ đôi, mua cũng toàn là trái cây rẻ tiền bày bán vỉa hè, nhưng cô biết mẹ sẽ không trách cô.



Vất vả lắm mới có ngày ngóc đầu, tốt nghiệp đại học xong, công việc cũng rất ổn, mắt lại đột ngột mù. Đã gần một năm cô không đi thăm mộ mẹ rồi.



Lục Diệp than một tiếng, trong bóng đêm anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô “Sau này anh đều đi cùng em.” Em đi đâu anh cùng em đến đó.



Thiếu tá Lục không lãng mạn, không biết nói ngon ngọt, hiếm có cử chỉ tình cảm ngọt ngào thế này nhưng chỉ thỉnh thoảng thế thôi cũng đã khiến Vân Thường cảm giác như cả trái tim được mặt trời soi rọi, ấm áp dễ chịu mà cảm động.



“Lục Diệp, ngoài mẹ em, anh là người tốt với em nhất.” Mũi Vân Thường cay cay, vươn tay ôm lấy thắt lưng cường tráng của Lục Diệp.



“Em là vợ anh.” Thiếu tá Lục lăn qua lộn lại bao nhiêu câu hay ho, cuối cùng chỉ nói được một câu khô khốc như thế. Nói xong lại ảo não, tự trách mình vụng miệng.



Song Vân Thường rất thỏa mãn, đời người chẳng phải thế sao, vợ, chồng, hai người một mảnh trời.



Vùi đầu trước ngực Lục Diệp, Vân Thường nghĩ, cuộc đời xui xẻo của cô sau khi gặp được anh đại khái đã chấm dứt rồi.
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom