Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-15
Chương 15: Ngày thứ mười hai 1
“Em ra ngoài đi loanh quanh.” Ăn sáng xong, Vân Thường quấn khăn quàng cổ, nói với Lục Diệp đang cho Đại Mao ăn.
Lục Diệp dừng tay, định nói để anh đi cùng cô, nghĩ nghĩ lại nuốt vào bụng, chỉ quay đầu nhìn Vân Thường một lượt từ đầu tới chân, xác định cô sẽ không bị lạnh mới nói “Đừng đi xa quá.”
Vân Thường thở phào, gật đầu nói được, nhanh nhẹn đẩy cửa ra ngoài.
Trải qua chuyện hôm qua, cô thật khó mà thản nhiên ở chung với Lục Diệp, vất vả lắm mới lết hết buổi tối, tóm lại là tìm được cơ hội hít thở.
Hôm qua họ thật sự quá điên cuồng quá thấu đáo, cái cảm giác may rủi khi giao hết bản thân cho đối phương, quá mức sung sướng nhưng cũng khiến người ta hoảng sợ.
Rõ ràng là cái gì cũng làm hết rồi nhưng vẫn thẹn thùng. Mỗi lần nghĩ tới ngày hôm qua mình vất bỏ mọi e dè, uyển chuyển rên rỉ dưới người anh một cách dâm đãng, mặt Vân Thường lại nóng ran.
Khổ nỗi chuyện hôm qua cứ như bị người ta dùng dao khắc trong óc cô, vừa sâu vừa rõ, chỉ cần chạm nhẹ là khơi dậy mọi ký ức của cô.
Vân Thường đưa tay sờ hai má bị gió thổi khô rát, không biết Lục Diệp có cảm thấy cô quá cởi mở hay là dâm đãng không?
Vân Thường vừa nghĩ lung tung vừa thận trọng đi trên lối dành cho người mù. Đằng nào cũng đi ra ngoài, thuận tiện mua ít đồ ăn rồi về, đỡ mắc công chiều còn phải đi nữa.
Thời gian còn sớm, siêu thị mới mở cửa không lâu. Người rất ít, Vân Thường quen lối đi tới khu bán rau thịt, mua ít đồ ăn với sự giúp đỡ của nhân viên siêu thị rồi ra về.
Nghĩ nghĩ, không về thẳng nhà, lại quẹo vào một quán trà sữa ở góc đường mua một ly cao lương đậu đỏ, vừa đi về vừa hút.
Nghĩ lát về nhà nhất định phải trấn tĩnh, đằng nào cũng là chuyện của hai người. Lục Diệp không xấu hổ, có gì mà cô phải nóng mặt chứ!
Cảm giác đặt chân trên lối đi cho người mù rất rõ ràng, Vân Thường đi không chậm, không khác người bình thường nhiều lắm. Lại qua một khúc cua nữa là về tới khu nhà mình rồi, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, không giống tiết trời tháng tư, cho dù là sáng sớm nhưng đã nắng rực như buổi trưa.
Trán Vân Thường hơi rịn mồ hôi, cô bước nhanh hơn, nhớ đến đá viên trong tủ lạnh nhà mình, liền cảm thấy cổ họng càng thêm khát.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, Vân Thường dỏng tai nghe ngóng, hình như là tiếng xe motor, hơn nữa còn rất gần mình.
Nhưng không phải nội thành cấm xe motor chạy trên đường sao? Vân Thường thấy lạ lùng, cũng không để ý lắm, chăm chăm đi đường của mình.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, đột nhiên Vân Thường cảm thấy có chút kinh hồn, dưới chân không có đường dành cho người mù nữa, chỉ còn một đoạn ngắn là tới khu nhà mình rồi, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an. Cô túm chặt đồ trên tay, bước lùi lại mấy bước, định chờ tiếng ầm ầm biến mất lại rẽ.
Song đã muộn, lỗ tai cơ hồ bị điếc bởi tiếng ầm ầm đó, lông tơ trên người Vân Thường dựng hết lên, đó là linh cảm bản năng của con người lúc nguy hiểm.
Rau thịt tươi văng tung tóe trên đất, cuối cùng ý thức trống rỗng, chỉ còn câu nói của Lục Diệp trước lúc rời nhà, đừng đi xa quá.
Lục Diệp cho Đại Mao ăn xong thì xem ti vi trong phòng khách, thấy lâu quá rồi mà Vân Thường vẫn chưa về.
Anh có phần không yên tâm, nhưng nghĩ lại, cảm giác của Vân Thường cao vô cùng, mình đúng là lo bò trắng răng quá.
Có lẽ Vân Thường ngượng nên mới chưa về thôi? Đúng rồi, nhất định là thế, hễ nghĩ đến dáng vẻ ấp a ấp úng sớm nay của Vân Thường là Lục Diệp lại thấy buồn cười.
Cô vợ nhà anh quá thẹn thùng, xem ra sau này còn phải cẩn thận dạy dỗ, bằng không nóng mặt lên là trốn mất tăm thì làm sao?
Lục Diệp nhấp nhổm nhìn hình ảnh đầy màu sắc trên ti vi, nhớ đến sóng mắt long lanh quyến rũ của Vân Thường tối qua, người không kềm được lại nóng ran.
Đại Mao ăn xong, ưỡn cái bụng nhỏ ra, chạy tới cái khay nhỏ đựng cát bên cạnh chậu cây ráy [4] trút bầu tâm sự, lại lon ta lon ton chạy trở lại chỗ Lục Diệp.
Đại Mao rất gần gũi với Vân Thường và Lục Diệp, tuy so với Lục Diệp, nó càng thích Vân Thường hơn. Nhưng nãy giờ tìm tới tìm lui không thấy Vân Thường đâu đành nằm úp bên Lục Diệp đòi vuốt ve.
Lục Diệp chẳng mấy khi nhẫn nại với mấy con thú xù lông bé tí này. Thực tế, trừ Vân Thường và súng của anh ra, anh chẳng kiên nhẫn với bất cứ thứ gì.
Sờ sờ hai ba cái trên thân hình gầy giơ xương của Đại Mao cho có lệ, lại ngẩng đầu xem đồng hồ. Hơn mười giờ rồi, Vân Thường ra ngoài hai tiếng rồi, sao còn chưa về chứ?
Chân mày Lục Diệp nhíu lại, cầm điện thoại gọi cho Vân Thường. Tắt máy, sáng nay Vân Thường quên khởi động máy à? Bỗng dưng Lục Diệp cảm thấy bực bội, quơ lấy áo khoác trên sofa khoác lên người, đuổi Đại Mao định bám theo vào nhà, đẩy cửa ra ngoài đi tìm Vân Thường.
Khu này rất rộng, Lục Diệp không tìm hết mọi nơi mà tìm ở những chỗ anh và Vân Thường hay đi một lượt song không thấy bóng Vân Thường đâu cả.
Tìm không thấy người, đương nhiên Lục Diệp sẽ không về. Anh nghĩ nói không chừng Vân Thường thuận đường đi mua đồ ăn, định đi siêu thị xem thử, ai ngờ vừa ra khỏi khu nhà thì thấy rất đông cảnh sát giao thông vây chung quanh, cả rào cách ly cũng chăng lên rồi.
Đầu Lục Diệp nổ đùng, sải bước xông lên túm một người đứng xem hỏi liền “Xảy ra chuyện gì?”
Người nọ có vẻ tức giận nhưng chạm phải đôi mắt đen khiếp người của Lục Diệp, cơn giận trong nháy mắt bị đè xuống.
“Tai nạn xe, mới vừa nãy.”
Mi mắt Lục Diệp giật thót, chỉ cảm thấy máu toàn thân trào ngược lên đỉnh đầu, làm đầu anh muốn nổ tung “Là ai?”
Người nọ thấy cơ mặt anh vặn vẹo hết cả, vỏn vẹn mấy chữ mà như từ kẽ răng rít ra, kinh hồn bạt vía “Nghe, nghe nói là xe motor phạm luật ra đường, đụng một… một người mù…”
Dứt lời, cả người bỗng bị Lục Diệp hất qua một bên. Lục Diệp cảm giác trước mắt tuyền một màu đen, hai tay run khủng khiếp, ngay cả cơ bắp toàn thân đều tê rần, huyệt thái dương giật giật, dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung, huyết dịch toàn thân nháy mắt đông cứng, kết thành từng vụn băng đâm cho cả người anh máu tươi đầm đìa.
Anh xé rào cách ly, gắng gượng đi từng bước tới trước mặt cảnh sát giao thông “Vừa rồi gặp tai nạn xe cộ là ai?” Trời biết anh đã dốc bao nhiêu can đảm mới hỏi được câu này. Anh cầu mong tất cả chuyện này chỉ là một sự nhầm lẫn, cầu mong người đó không phải Vân Thường. Cầu mong giây tiếp theo cô vợ nhỏ của anh sẽ xuất hiện trước mặt anh, dắt tay anh gọi Lục Diệp…
Tai nạn xe vốn đã rối loạn không chịu nổi, cảnh sát giao thông có chút bực mình muốn mời Lục Diệp ra khỏi phạm vi cách ly nhưng thấy sắc mặt anh thật sự quá khó coi, nghĩ nói không chừng là người nhà thủ phạm bèn đáp: “Một phụ nữ, mắt không thấy đường, lúc rẽ thì bị xe motor tông phải.”
Lời của viên cảnh sát nhanh chóng đẩy Lục Diệp xuống địa ngục. Đáy mắt anh lập tức u ám, nỗi đau khủng khiếp làm cơ mặt anh vặn vẹo một cách đáng sợ, hai tay siết cứng bả vai viên cảnh sát, tựa như ác quỷ mới từ địa ngục trồi lên “Tôi là người nhà! Cô ấy đây? Cô ấy ở đâu?”
Viên cảnh sát hoảng sợ trước vẻ mặt của anh, đờ đẫn đáp: “Đưa tới bệnh viện trung tâm bên này rồi.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Lục Diệp buông anh ta ra ngay tức khắc, chạy như điên về phía bệnh viện.
Gió tháng tư thổi ào ào bên tai, lành lạnh. Những chồi non xanh mới nhú ra khỏi thân cây, khô quắt xấu xí.
Cổ họng khô rát cơ hồ bốc khói, Lục Diệp vừa sợ vừa hối hận, vì sao buổi sáng không đi cùng cô! Rõ ràng biết cô không nhìn thấy còn để cô đi một mình, vì sao!
Nếu anh dẫn cô đi chắc chắn không có chuyện hôm nay! Lục Diệp giống như con nhặng mất đầu, xồng xộc xông vào bệnh viện, túm lấy một bác sĩ hỏi người phụ nữ bị tai nạn ban nãy được đưa vào đâu.
Vốn dĩ bác sĩ còn có ca mổ nhưng thấy vẻ mặt Lục Diệp đáng sợ quá liền trực tiếp rẽ ngang giúp anh tra thử.
Lục Diệp cao to, dáng người khỏe đẹp. Tuy rằng cơ bắp không khoa trương nhưng rắn chắc lại đầy sức mạnh, do chạy bộ kịch liệt mà cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ, phơi bày hết cơ bắp tráng kiện ra ngoài.
Anh vốn là lính đặc chủng, lại thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, sao trên tay không có vài mạng người cho được. Bây giờ nghe Vân Thường bị xe tông, ruột gan rối bời, khí thế mạnh mẽ trên người bộc lộ ra hết, còn mang theo hơi thở chết chóc tanh nồng, thật sự là khiếp người vô cùng.
Thành ra cho dù bác sĩ bất mãn thái độ của anh nhưng không dám xung đột với anh. Lục Diệp lúc này, y như một tên côn đồ cùng hung cực ác, cho dù có gương mặt xuất sắc kia cũng không che lấp được khí thế hung thần.
Vân Thường đang ở trong phòng cấp cứu, Lục Diệp không thể vào được đành giương mắt chờ bên ngoài.
Lục Diệp thật sợ, anh chứng kiến người chết rất nhiều, có đồng đội, có sĩ quan huấn luyện, có tội phạm nhưng chưa từng hoảng hốt như lần này.
Anh sợ anh không còn được thấy Vân Thường tươi cười nữa, sợ cuộc sống của mình không có cô, càng sợ cô cho mình ấm áp không gì thay thế được rồi đột ngột bỏ đi.
Cửa phòng cấp cứu mở, anh gần như không dám bước lên, chỉ ngơ ngác đứng ngây ra đó, mở to mắt nhìn bác sĩ từ từ tới gần anh.
“Người nhà bệnh nhân phải không?”
Lục Diệp gật đầu, nắm đấm siết chặt, căn bản không dám nhìn người trên giường lấy một cái.
“Bệnh nhân gãy xương nhiều chỗ, vết thương trên đùi nặng nhất, phải cắt chi, lập tức chuyển vào phòng bệnh nhân nặng, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Trước mắt Lục Diệp đen ngòm, đẩy mạnh bác sĩ ra muốn vén cái chăn đắp người bệnh nhân ra lại bị mấy bác sĩ y tá ra sức kéo lại.
“Cút! Cút ra cho tôi!” Mắt Lục Diệp đỏ ngầu, như con thú hoang bị dồn đến đường cùng “Đó là vợ tôi! Thả tôi ra!” Sức anh quá lớn, mấy người không kéo nổi anh, chỉ kiên trì được vài giây là bị anh giãy ra.
Lục Diệp xông lên hất chăn ra “Vân Thường…” Nói đến đó thì đột ngột nghẹn lại, trên giường là một người đàn ông!
Vẻ mặt bác sĩ rất quái dị “Đây là… vợ anh?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
“Em ra ngoài đi loanh quanh.” Ăn sáng xong, Vân Thường quấn khăn quàng cổ, nói với Lục Diệp đang cho Đại Mao ăn.
Lục Diệp dừng tay, định nói để anh đi cùng cô, nghĩ nghĩ lại nuốt vào bụng, chỉ quay đầu nhìn Vân Thường một lượt từ đầu tới chân, xác định cô sẽ không bị lạnh mới nói “Đừng đi xa quá.”
Vân Thường thở phào, gật đầu nói được, nhanh nhẹn đẩy cửa ra ngoài.
Trải qua chuyện hôm qua, cô thật khó mà thản nhiên ở chung với Lục Diệp, vất vả lắm mới lết hết buổi tối, tóm lại là tìm được cơ hội hít thở.
Hôm qua họ thật sự quá điên cuồng quá thấu đáo, cái cảm giác may rủi khi giao hết bản thân cho đối phương, quá mức sung sướng nhưng cũng khiến người ta hoảng sợ.
Rõ ràng là cái gì cũng làm hết rồi nhưng vẫn thẹn thùng. Mỗi lần nghĩ tới ngày hôm qua mình vất bỏ mọi e dè, uyển chuyển rên rỉ dưới người anh một cách dâm đãng, mặt Vân Thường lại nóng ran.
Khổ nỗi chuyện hôm qua cứ như bị người ta dùng dao khắc trong óc cô, vừa sâu vừa rõ, chỉ cần chạm nhẹ là khơi dậy mọi ký ức của cô.
Vân Thường đưa tay sờ hai má bị gió thổi khô rát, không biết Lục Diệp có cảm thấy cô quá cởi mở hay là dâm đãng không?
Vân Thường vừa nghĩ lung tung vừa thận trọng đi trên lối dành cho người mù. Đằng nào cũng đi ra ngoài, thuận tiện mua ít đồ ăn rồi về, đỡ mắc công chiều còn phải đi nữa.
Thời gian còn sớm, siêu thị mới mở cửa không lâu. Người rất ít, Vân Thường quen lối đi tới khu bán rau thịt, mua ít đồ ăn với sự giúp đỡ của nhân viên siêu thị rồi ra về.
Nghĩ nghĩ, không về thẳng nhà, lại quẹo vào một quán trà sữa ở góc đường mua một ly cao lương đậu đỏ, vừa đi về vừa hút.
Nghĩ lát về nhà nhất định phải trấn tĩnh, đằng nào cũng là chuyện của hai người. Lục Diệp không xấu hổ, có gì mà cô phải nóng mặt chứ!
Cảm giác đặt chân trên lối đi cho người mù rất rõ ràng, Vân Thường đi không chậm, không khác người bình thường nhiều lắm. Lại qua một khúc cua nữa là về tới khu nhà mình rồi, hôm nay ánh mặt trời rất đẹp, không giống tiết trời tháng tư, cho dù là sáng sớm nhưng đã nắng rực như buổi trưa.
Trán Vân Thường hơi rịn mồ hôi, cô bước nhanh hơn, nhớ đến đá viên trong tủ lạnh nhà mình, liền cảm thấy cổ họng càng thêm khát.
Bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng ầm ầm, Vân Thường dỏng tai nghe ngóng, hình như là tiếng xe motor, hơn nữa còn rất gần mình.
Nhưng không phải nội thành cấm xe motor chạy trên đường sao? Vân Thường thấy lạ lùng, cũng không để ý lắm, chăm chăm đi đường của mình.
Tiếng ầm ầm càng lúc càng lớn, đột nhiên Vân Thường cảm thấy có chút kinh hồn, dưới chân không có đường dành cho người mù nữa, chỉ còn một đoạn ngắn là tới khu nhà mình rồi, trong lòng bỗng dưng dâng lên cảm giác bất an. Cô túm chặt đồ trên tay, bước lùi lại mấy bước, định chờ tiếng ầm ầm biến mất lại rẽ.
Song đã muộn, lỗ tai cơ hồ bị điếc bởi tiếng ầm ầm đó, lông tơ trên người Vân Thường dựng hết lên, đó là linh cảm bản năng của con người lúc nguy hiểm.
Rau thịt tươi văng tung tóe trên đất, cuối cùng ý thức trống rỗng, chỉ còn câu nói của Lục Diệp trước lúc rời nhà, đừng đi xa quá.
Lục Diệp cho Đại Mao ăn xong thì xem ti vi trong phòng khách, thấy lâu quá rồi mà Vân Thường vẫn chưa về.
Anh có phần không yên tâm, nhưng nghĩ lại, cảm giác của Vân Thường cao vô cùng, mình đúng là lo bò trắng răng quá.
Có lẽ Vân Thường ngượng nên mới chưa về thôi? Đúng rồi, nhất định là thế, hễ nghĩ đến dáng vẻ ấp a ấp úng sớm nay của Vân Thường là Lục Diệp lại thấy buồn cười.
Cô vợ nhà anh quá thẹn thùng, xem ra sau này còn phải cẩn thận dạy dỗ, bằng không nóng mặt lên là trốn mất tăm thì làm sao?
Lục Diệp nhấp nhổm nhìn hình ảnh đầy màu sắc trên ti vi, nhớ đến sóng mắt long lanh quyến rũ của Vân Thường tối qua, người không kềm được lại nóng ran.
Đại Mao ăn xong, ưỡn cái bụng nhỏ ra, chạy tới cái khay nhỏ đựng cát bên cạnh chậu cây ráy [4] trút bầu tâm sự, lại lon ta lon ton chạy trở lại chỗ Lục Diệp.
Đại Mao rất gần gũi với Vân Thường và Lục Diệp, tuy so với Lục Diệp, nó càng thích Vân Thường hơn. Nhưng nãy giờ tìm tới tìm lui không thấy Vân Thường đâu đành nằm úp bên Lục Diệp đòi vuốt ve.
Lục Diệp chẳng mấy khi nhẫn nại với mấy con thú xù lông bé tí này. Thực tế, trừ Vân Thường và súng của anh ra, anh chẳng kiên nhẫn với bất cứ thứ gì.
Sờ sờ hai ba cái trên thân hình gầy giơ xương của Đại Mao cho có lệ, lại ngẩng đầu xem đồng hồ. Hơn mười giờ rồi, Vân Thường ra ngoài hai tiếng rồi, sao còn chưa về chứ?
Chân mày Lục Diệp nhíu lại, cầm điện thoại gọi cho Vân Thường. Tắt máy, sáng nay Vân Thường quên khởi động máy à? Bỗng dưng Lục Diệp cảm thấy bực bội, quơ lấy áo khoác trên sofa khoác lên người, đuổi Đại Mao định bám theo vào nhà, đẩy cửa ra ngoài đi tìm Vân Thường.
Khu này rất rộng, Lục Diệp không tìm hết mọi nơi mà tìm ở những chỗ anh và Vân Thường hay đi một lượt song không thấy bóng Vân Thường đâu cả.
Tìm không thấy người, đương nhiên Lục Diệp sẽ không về. Anh nghĩ nói không chừng Vân Thường thuận đường đi mua đồ ăn, định đi siêu thị xem thử, ai ngờ vừa ra khỏi khu nhà thì thấy rất đông cảnh sát giao thông vây chung quanh, cả rào cách ly cũng chăng lên rồi.
Đầu Lục Diệp nổ đùng, sải bước xông lên túm một người đứng xem hỏi liền “Xảy ra chuyện gì?”
Người nọ có vẻ tức giận nhưng chạm phải đôi mắt đen khiếp người của Lục Diệp, cơn giận trong nháy mắt bị đè xuống.
“Tai nạn xe, mới vừa nãy.”
Mi mắt Lục Diệp giật thót, chỉ cảm thấy máu toàn thân trào ngược lên đỉnh đầu, làm đầu anh muốn nổ tung “Là ai?”
Người nọ thấy cơ mặt anh vặn vẹo hết cả, vỏn vẹn mấy chữ mà như từ kẽ răng rít ra, kinh hồn bạt vía “Nghe, nghe nói là xe motor phạm luật ra đường, đụng một… một người mù…”
Dứt lời, cả người bỗng bị Lục Diệp hất qua một bên. Lục Diệp cảm giác trước mắt tuyền một màu đen, hai tay run khủng khiếp, ngay cả cơ bắp toàn thân đều tê rần, huyệt thái dương giật giật, dường như giây tiếp theo sẽ nổ tung, huyết dịch toàn thân nháy mắt đông cứng, kết thành từng vụn băng đâm cho cả người anh máu tươi đầm đìa.
Anh xé rào cách ly, gắng gượng đi từng bước tới trước mặt cảnh sát giao thông “Vừa rồi gặp tai nạn xe cộ là ai?” Trời biết anh đã dốc bao nhiêu can đảm mới hỏi được câu này. Anh cầu mong tất cả chuyện này chỉ là một sự nhầm lẫn, cầu mong người đó không phải Vân Thường. Cầu mong giây tiếp theo cô vợ nhỏ của anh sẽ xuất hiện trước mặt anh, dắt tay anh gọi Lục Diệp…
Tai nạn xe vốn đã rối loạn không chịu nổi, cảnh sát giao thông có chút bực mình muốn mời Lục Diệp ra khỏi phạm vi cách ly nhưng thấy sắc mặt anh thật sự quá khó coi, nghĩ nói không chừng là người nhà thủ phạm bèn đáp: “Một phụ nữ, mắt không thấy đường, lúc rẽ thì bị xe motor tông phải.”
Lời của viên cảnh sát nhanh chóng đẩy Lục Diệp xuống địa ngục. Đáy mắt anh lập tức u ám, nỗi đau khủng khiếp làm cơ mặt anh vặn vẹo một cách đáng sợ, hai tay siết cứng bả vai viên cảnh sát, tựa như ác quỷ mới từ địa ngục trồi lên “Tôi là người nhà! Cô ấy đây? Cô ấy ở đâu?”
Viên cảnh sát hoảng sợ trước vẻ mặt của anh, đờ đẫn đáp: “Đưa tới bệnh viện trung tâm bên này rồi.”
Chữ cuối cùng vừa dứt, Lục Diệp buông anh ta ra ngay tức khắc, chạy như điên về phía bệnh viện.
Gió tháng tư thổi ào ào bên tai, lành lạnh. Những chồi non xanh mới nhú ra khỏi thân cây, khô quắt xấu xí.
Cổ họng khô rát cơ hồ bốc khói, Lục Diệp vừa sợ vừa hối hận, vì sao buổi sáng không đi cùng cô! Rõ ràng biết cô không nhìn thấy còn để cô đi một mình, vì sao!
Nếu anh dẫn cô đi chắc chắn không có chuyện hôm nay! Lục Diệp giống như con nhặng mất đầu, xồng xộc xông vào bệnh viện, túm lấy một bác sĩ hỏi người phụ nữ bị tai nạn ban nãy được đưa vào đâu.
Vốn dĩ bác sĩ còn có ca mổ nhưng thấy vẻ mặt Lục Diệp đáng sợ quá liền trực tiếp rẽ ngang giúp anh tra thử.
Lục Diệp cao to, dáng người khỏe đẹp. Tuy rằng cơ bắp không khoa trương nhưng rắn chắc lại đầy sức mạnh, do chạy bộ kịch liệt mà cởi bỏ áo khoác, chỉ mặc mỗi cái áo ba lỗ, phơi bày hết cơ bắp tráng kiện ra ngoài.
Anh vốn là lính đặc chủng, lại thường xuyên ra ngoài làm nhiệm vụ, sao trên tay không có vài mạng người cho được. Bây giờ nghe Vân Thường bị xe tông, ruột gan rối bời, khí thế mạnh mẽ trên người bộc lộ ra hết, còn mang theo hơi thở chết chóc tanh nồng, thật sự là khiếp người vô cùng.
Thành ra cho dù bác sĩ bất mãn thái độ của anh nhưng không dám xung đột với anh. Lục Diệp lúc này, y như một tên côn đồ cùng hung cực ác, cho dù có gương mặt xuất sắc kia cũng không che lấp được khí thế hung thần.
Vân Thường đang ở trong phòng cấp cứu, Lục Diệp không thể vào được đành giương mắt chờ bên ngoài.
Lục Diệp thật sợ, anh chứng kiến người chết rất nhiều, có đồng đội, có sĩ quan huấn luyện, có tội phạm nhưng chưa từng hoảng hốt như lần này.
Anh sợ anh không còn được thấy Vân Thường tươi cười nữa, sợ cuộc sống của mình không có cô, càng sợ cô cho mình ấm áp không gì thay thế được rồi đột ngột bỏ đi.
Cửa phòng cấp cứu mở, anh gần như không dám bước lên, chỉ ngơ ngác đứng ngây ra đó, mở to mắt nhìn bác sĩ từ từ tới gần anh.
“Người nhà bệnh nhân phải không?”
Lục Diệp gật đầu, nắm đấm siết chặt, căn bản không dám nhìn người trên giường lấy một cái.
“Bệnh nhân gãy xương nhiều chỗ, vết thương trên đùi nặng nhất, phải cắt chi, lập tức chuyển vào phòng bệnh nhân nặng, xin hãy chuẩn bị sẵn sàng.”
Trước mắt Lục Diệp đen ngòm, đẩy mạnh bác sĩ ra muốn vén cái chăn đắp người bệnh nhân ra lại bị mấy bác sĩ y tá ra sức kéo lại.
“Cút! Cút ra cho tôi!” Mắt Lục Diệp đỏ ngầu, như con thú hoang bị dồn đến đường cùng “Đó là vợ tôi! Thả tôi ra!” Sức anh quá lớn, mấy người không kéo nổi anh, chỉ kiên trì được vài giây là bị anh giãy ra.
Lục Diệp xông lên hất chăn ra “Vân Thường…” Nói đến đó thì đột ngột nghẹn lại, trên giường là một người đàn ông!
Vẻ mặt bác sĩ rất quái dị “Đây là… vợ anh?”
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại NgonTinh.vn
Bình luận facebook