• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 49 gặp 50 (1 Viewer)

  • Phần II

5.
Sau bữa ăn đó, Đào Viên Viên vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội để bắt chuyện với Lâm Thành.

Chúng tôi cãi nhau hết lần này đến lần khác.

Cuối cùng tôi đã gặp biến cố lớn nhất trong đời mình.

Bố tôi trở về từ Nga.

Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Garden, ông ấy đã đầu tư xây dựng rất nhiều vườn bách thảo ở Yakutsk(*).
(*): Yakutsk là một thành phố ở vùng Viễn Đông nước Nga, nằm cách khoảng 450 km về phía nam Vòng Bắc cực.

Bố tôi về nước sau 1 năm ở bên đó.

- Bố!

Tôi lao về phía ông già nhỏ con mặc bộ quần áo tồi tàn đứng trước cổng trường.

Bố ôm tôi rơm rớm nước mắt.

- Bác đi nhặt rác ở đâu thế? Toàn thân bốc mùi hết rồi.

Một người bạn cùng lớp đi ngang qua nhìn bố tôi từ trên xuống dưới rồi quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

- Bố mang quà gì cho con vậy?

- Biết ngay là con sẽ hỏi mà.

Ông ấy bí ẩn lấy ra một hộp kính, bên trong có một loại cây hoa màu trắng như trăng, toả ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi đột nhiên mất hứng.

- Bố biết là con không có khiếu chăm hoa mà.

Tôi không nhớ mình đã "g/i/ế/t" bao nhiêu chậu hoa trong nhà rồi.

- Đây không phải là loài hoa bình thường, nó là một loài lan thạch anh quý hiếm.

Bố tôi nói một cách thần bí.

- Con cũng không cần phải chăm sóc quá nhiều. Tủ kính này là một thiết bị sinh thái có chức năng tự động điều chỉnh nhiệt độ và độ ẩm thích hợp.

Ý bố là tôi cứ nuôi chơi chơi là được.

Hoa lan thạch anh(*) này có màu trắng tinh khiết và trông giống như một tác phẩm điêu khắc bằng ngọc bích.
(*) Tên tiếng trung là 水晶兰. Tên khoa học tiếng anh là Monotropa uniflora.

Bố tôi nói rằng mình còn phải bàn chuyện mở rộng khu vườn nên tạm biệt tôi. Tôi mang hoa về ký túc xá.

Vừa vào cửa đã thấy Đào Viên Viên tỏ ra lo lắng.

- Ngô Giai, mình không ngờ gia cảnh nhà cậu lại khó khăn như vậy... Kỳ thực cậu không cần phải giấu mình... Nói ra hết sẽ dễ chịu hơn...

Cô ấy đang nói cái quái gì vậy?

Chỉ tính tủ quần áo của tôi cũng đủ giá trị hơn gia sản của cô ấy.

Cô ấy đến gần tôi, một tay cầm son môi, một tay còn lại cầm gương trang điểm. Chân thành nói.

- Giờ mình biết tại sao cậu không nói nhiều về bố mình rồi. Thật ra có một người cha nhặt rác cũng không có gì đáng xấu hổ cả.

- Cậu nói cái gì?

Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, nhanh đến mức đụng phải tay Đào Viên Viên đang cầm gương trang điểm.

Chiếc gương rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh.

Đào Viên Viên nhăn mặt, sau đó khóc nức nở.

Cô ấy khóc nhiều đến nỗi tôi muốn an ủi nhưng cô ấy hất tay tôi ra.

Tôi nhặt những mảnh kính vỡ trên đất và nói.

- Gương của cậu mua bao nhiêu? Mình sẽ đền bù theo giá đó.

Đào Viên Viên tiếp tục nức nở không thèm nghe.

- Tôi không biết tại sao cậu lại làm vậy với tôi... có lẽ cậu đã ghét tôi từ lâu rồi... Tôi đã làm gì sai... Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi mà... Cậu không hiểu gì về tôi cả... Cầu mong thế giới này có thêm chân, thiện, mỹ...

Mắt tôi trợn ngược lên trần nhà.

Nếu tiếp tục nghe cô ấy lải nhải thì tôi sẽ buồn nôn mất. Nên tôi quyết định đi ăn kem để thay đổi tâm trạng.

Khi tôi trở lại ký túc xá với cây kem trong miệng, hoa lan của tôi đang nằm trơ trọi trên mặt đất.

Tủ kính bên ngoài bị nứt như mạng nhện.

Tôi làm gãy cây kem ngay lập tức.

Đào Viên Viên trong phòng tắm vui vẻ ngân nga.

Tôi lao vào phòng tắm và kéo rèm ra.

- Đào Viên Viên!

- Á! Ngô Giai, cậu điên rồi!

Cô ấy hoảng sợ và lấy khăn che người lại.

Tôi gằn giọng nói từng chữ.

- Cô đá đổ chậu hoa của tôi à?

- Ừ, thì sao? Cô làm vỡ gương trang điểm 1.200 tệ, tôi đá đổ chậu hoa của cô. Tính đi tính lại vẫn là tôi lỗ.

Tôi nói một cách trịnh trọng.

- Chậu hoa này là quà bố tôi mang về từ Nga có giá 12 triệu tệ.

Đào Viên Viên khinh thường cười nói.

- Bố cậu là người nhặt rác, sao có thể tặng cậu quà đắt tiền được. Đền 12 triệu tệ ư? Ngô Giai, cậu đang nằm mơ giữa ban ngày sao?

Tôi ném điện thoại cho cô ấy.

- Cậu tự mình xem đi.

Tôi đã xem qua Bách khoa toàn thư thực vật. Đây là loại hoa lan thạch anh cực kỳ quý hiếm không được bán rộng rãi trên thị trường.

Giá đấu thầu của mỗi một cành là 12 triệu tệ.

Sắc mặt Đào Viên Viên dần dần tái nhợt sau khi nhìn thấy thông tin.

- Làm sao tôi biết được đây có phải là hàng thật hay không?

Cô ấy vẫn kiêu ngạo.

- Hơn nữa, sao bố cậu lại có... thứ quý giá này?

- Bởi vì ông ấy là chủ tịch tập đoàn Garden.

Tôi cho Đào Viên Viên 2 lựa chọn.

1 là cô ấy đền 12 triệu tệ, tôi đền 1.200 tệ. Chúng tôi không ai nợ ai.

2 là cô ấy cúi người xin lỗi tôi một cách chân thành.

Đào Viên Viên miễn cưỡng chọn phương án thứ 2.

Sau khi chấp nhận lời xin lỗi của cô ấy, tôi không cảm thấy khá hơn là bao.

Tôi không muốn nhìn thấy cây hoa lan thạch anh quý hiếm như vậy lại c/h/ế/t/ tức tưởi trong tay mình nên tôi đã hỏi bố tôi còn có cách nào cứu sống được nó không.

Bố tôi mang chúng đi và nói rằng ông ấy sẽ nghiên cứu thêm.

Trong vài ngày tiếp theo, Đào Viên Viên và tôi phớt lờ nhau.

Phòng ký túc xá tĩnh lặng không khác gì nghĩa địa.

Cho đến khi một cô gái nhỏ nhắn xuất hiện trước mặt chúng tôi với thùng đồ.

6.
- Mình là bạn cùng phòng mới, Lý Nhất Vy.

Đào Viên Viên hét lên và lao tới.

- Vy Vy! Mình nhớ cậu lắm! Sao cậu lại chuyển đến đây. Chúng mình cuối cùng cũng ở chung một phòng!

Tôi thấy họ thân thiết như chị em ruột thịt, nhất thời không nói được lời nào nên chỉ biết ngồi uống trà.

- Vy Vy, cậu có thấy móng tay mới của mình có đẹp không?

Đào Viên Viên khoe bộ móng tay đính đá, được vẽ thêm hoạ tiết lửa.

Ngày nào cô ấy không khoe khoang thì chắc cô ấy phát điên mất.

Lý Nhất Vy xách 2 chiếc vali và một thùng giấy lớn. Bất lực nói.

- Viên Viên, cậu có giúp mình được không...

Đào Viên Viên vẻ mặt đau khổ.

- Ôi, móng tay mới làm của mình sẽ gãy mất.

- Để mình phụ.

Tôi đặt tách trà xuống.

- Những thứ này để ở đâu?

Lý Nhất Vy nhìn tôi với vẻ biết ơn và nói lời cảm ơn tôi.

Hai người chúng tôi mất một hồi lâu mới dọn xong mọi thứ. Sau đó tôi để ý thấy cô ấy có mang theo hộp đàn guitar.

Tôi hỏi.

- Cậu biết chơi guitar à?

Đào Viên Viên trả lời một cách nhanh chóng.

- Vy Vy là một tay chơi guitar chuyên nghiệp.

Lý Nhất Vy nhìn thấy tình hình này và khen lại Viên Viên.

- Không giỏi bằng cậu, người đã học violin suốt 8 năm.

- Không có gì đâu. Chỉ là mình có chút năng khiếu âm nhạc thôi. Không giống như ai đó, không hề có tài năng âm nhạc gì cả.

Đào Viên Viên cười lạnh.

Tôi nhìn cô ấy như thế mình đang nhìn một đứa ngốc.

Khi mẹ con tôi đang đấu xem ai đánh violin giỏi hơn ai. Chắc cô ấy vẫn còn đang mặc tã.

Tôi giỏi nhất là giả ngu.

Tôi tựa lưng vào ghế và uể oải nói.

- Cậu nói mình đã học 8 năm, vậy chắc hẳn cậu rất chơi bài Csárdás(*) rất thành thạo?
(*) Csárdás (Monti) là tên một bản nhạc không lời của nhạc sĩ người Ý Vittorio Monti dựa trên điệu nhảy Csárdás.

- Đó là gì?

- Cậu thậm chí còn không biết Csárdás sao? Bài đó nằm trong kì thi lấy chứng chỉ violin mà. Vậy thì bản Romance của Beethoven cung Sol trưởng(1) thì sao? On Wings of Song(2) nữa?
(1) Beethoven - Romance No.1 in G Major
(2) Tên tiếng Đức: Auf Flügeln des Gesanges, được sáng tác bởi Felix Mendelssohn.

- .....

Đào Viên Viên đỏ mặt lẫn tái nhợt khi nghe tôi hỏi cô ấy. Sau khi kìm nén một hồi, cuối cùng cô ấy lên tiếng.

- Mình chưa bao giờ thi violin... thi cử chán lắm.

Tôi mở to mắt ngạc nhiên.

- Cậu chưa từng nghe nói đến những bài này? Vậy cậu thường chơi bài gì? Twinkle Twinkle Little Star à?

Đào Viên Viên tức giận đến đỏ mặt. Không nói nên lời.

- Được rồi, có lẽ đã lâu không đụng đến nên cậu ấy quên mất tên bài.

Lý Nhất Vy nói đỡ rồi quay người về phía tôi.

- Nhưng thấy cậu quen thuộc với âm nhạc như vậy, không lẽ cậu cũng biết chơi violin sao?

Tôi bình tĩnh trả lời.

- Cũng được một thời gian lâu rồi.

Khi còn nhỏ, tôi đã học violin vài năm vì bị mẹ bắt học. Tuy nhiên, tôi thực sự không có hứng thú với nó nên đã quay sang tập piano.

Đào Viên Viên vội vàng đổi chủ đề.

- Nhân tiện, Vy Vy à. Cậu vẫn hay livestream hàng ngày phải không?

- Đúng vậy.

Lý Nhất Vy lấy ra hơn chục thỏi son từ trong túi và lắp giá đỡ điện thoại.

- Một thương hiệu nhờ mình quảng cáo chúng, nếu kết quả tốt thì họ sẽ tiếp tục hợp tác lâu dài với mình luôn.

Cô ấy nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Đào Viên Viên nhiều lần.

- Viên Viên, cậu có bằng lòng làm người mẫu của mình không?

- Tất nhiên rồi!

Đào Viên Viên vui mừng và nhìn tôi một cách đắc thắng.

- Muốn ăn ảnh trước hết thì phải đẹp tự nhiên.

- Chà, chủ đề lần này của mình là "Bí quyết chọn màu son phù hợp với những cô gái có tông da vàng".

Lý Nhất Vy bắt đầu "khơi mào".

- Cậu thích hợp hơn.

7.
LiveStream của Lý Nhất Vy khởi đầu không suôn sẻ lắm.

Phòng phát sóng vắng tanh, lâu lâu có vài người vào xem rồi lại thoát ra.

Chúng tôi đề nghị cô ấy chuyển hướng dùng âm nhạc để thu hút người xem. Suy cho cùng, cô ấy ôm đàn guitar trong tay khung hình bừng sáng hẳn ra.

Cùng lúc đó, có vẻ Đào Viên Viên đã tìm được bạn trai mới. Người này có vẻ giàu có hơn những người trước, anh ta tặng cả trang sức hiệu Bulgari cho cô ấy nữa.

Đào Viên Viên và phú nhị đại của mình thường xuyên đi chơi qua đêm.

Nên phòng ký túc xá chỉ còn lại 2 người.

Một ngày nọ, vừa bước vào cửa, tôi đã nghe thấy tiếng gào thét của Lý Nhất Vy.

- Em vẽ anh thành một đoá hoa~ Là một đoá hoa sắp nở rộ~ (*)
(*) Bài hát Hoạ - Đặng Tử Kỳ (画 - G.E.M.邓紫棋)

Tôi: ......

Tôi hình dung ra cảnh tượng con vịt bị cắt tiết.

Sau khi Lý Nhất Vy hát xong, cô ấy quay lại nhìn tôi.

- LiveStream ít người xem quá nên mình hát cho không khí sôi động hơn.

- Vậy thì cậu ráng hát hay hơn chút nữa đi.

- Đây là phong cách hát bằng giọng gió đang phổ biến gần đây. Nghe bay bổng hơn, cậu hiểu không?

Tôi chưa muốn lên thiên đàng, mà đã thăng trước rồi.

- Người xem họ có nói gì không?

- Ồ, tất cả họ đều ghi âm lại. Họ nói dùng làm chuông báo thức sẽ rất hiệu quả.

Tôi ngước trán lên nói.

- Sao cậu không chơi guitar?

Lý Nhất Vy vẻ mặt uỷ khuất.

- Nhưng những người nổi tiếng gần đây đều vừa đàn vừa hát.

Mắt cô ấy sáng lên.

- Hay là mình đàn còn cậu hát?

Khi giọng hát của tôi vang lên cùng với tiếng guitar của Lý Nhất Vy, số lượng người xem dần dần tăng lên.

Bài hát tên là Beautiful Love.

Giọng của tôi trầm và dày. Một số người cho rằng tôi có "Giọng ngự tỷ".

Lý Nhất Vy chơi guitar rất cừ, cô ấy đệm nhạc một cách ngẫu hứng.

Chỉ sau một đêm livestream, cô ấy được tặng quà và thưởng rất nhiều.

- Chúng ta hãy đặt tên rồi lập ban nhạc thôi!

Lý Nhất Vy hưng phấn lắc vai tôi nói.

Tôi mỉm cười đánh yêu cô ấy.

- Mình không đi với cậu đâu.

Phải nói rằng tôi không khỏi phấn khích khi nhìn hàng loạt lời khen trong livestream.

Nhưng cảm giác phù phiếm này chỉ kéo dài vài ngày trước khi biến mất.

- Tại sao cậu lại livestream? Để kiếm tiền tiêu vặt sao?

- Bởi vì...

Lý Nhất Vy đỏ mặt cúi đầu.

- Mình muốn anh ấy chú ý đến mình.

Lý Nhất Vy yêu thầm Quách Hạo, đội trưởng đội bóng rổ của trường.

Quách Hạo được rất nhiều cô gái theo đuổi. Cô ấy muốn tỏ tình nhưng không đủ can đảm.

Thỉnh thoảng tôi nghe nói Quách Hạo thích xem livestream ca hát. Điều này khiến Lý Nhất Vy quyết tâm livestream cho bằng được.

Có thể họ sẽ tìm được nhau trong biển người.

Có thể anh ấy sẽ để ý đến cô ấy sau vài bài hát.

Tôi ngay lập tức phá vỡ những ảo tưởng phi thực tế của cô ấy.

- Việc cậu làm giống như mò kim đáy bể vậy. Không có hiệu quả cao. Sao cậu không chơi đàn guitar trên khán đài trong sân bóng rổ? Anh ấy sẽ dễ dàng chú ý đến cậu hơn.

Lý Nhất Vy suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Chỉ cần không thể hiện lộ liễu tình cảm của mình, thì việc gì cô ấy cũng sẵn sàng làm.

Ngày hôm sau, Lý Nhất Vy vui vẻ quay lại phòng.

- Mình đã thành công! Mình vừa kết bạn WeChat với anh ấy!

- Anh ấy bị ấn tượng bởi tiếng đàn guitar của cậu à?

- Quả bóng của anh ấy làm đứt dây đàn của mình. Nên anh ấy gửi tin nhắn nói muốn bồi thường.

Tôi: .......

Ít nhất cô ấy đã đạt được mục đích.

Trong vài ngày tiếp theo, bạn cùng phòng của tôi ngày nào cũng cầm điện thoại tạo ra những âm thanh ngớ ngẩn.

Đôi lúc vào nửa đêm, cô ấy sẽ người khúc khích như kiểu "hehehehehehe".

Rõ ràng là người kia cũng rất tích cực nhắn tin với cô ấy.

Ngay khi tôi nghĩ mình cuối cùng đã se duyên thành công thì cửa phòng ký túc xá bị đá tung.

- Lý Nhất Vy là ai?

Một cô gái cao ráo xắn tay áo lao vào, cả 2 chúng tôi đều choáng váng.

Cô ấy lớn tiếng hỏi lại lần nữa. Lý Nhất Vy yếu ớt giơ tay lên.

- Đồ khốn! Dám quyến rũ bạn trai tôI!

Cô ấy vồ lấy Vy Vy và bắt đầu đánh. Lý Nhất Vy ôm đầu bỏ chạy, hai người họ như mèo vờn chuột trong ký túc xá.

Lý Nhất Vy vừa chạy vừa hét lên.

- Anh ấy nói mình còn độc thân!

Cô gái cao ráo kia vẫn đuổi theo và đánh một cách không thương tiếc.

Lúc này tôi mới kịp phản ứng. Tôi chen vào giữa họ và quay qua hỏi cô gái kia.

- Cậu là bạn gái của Quách Hạo?

- Chứ còn gì nữa? Cô nghĩ tôi là một đứa thích hạ thấp mình làm tình nhân của người khác à?

Cô gái cao ráo dừng tay, hung tợn nhìn Lý Nhất Vy như muốn khoan một lỗ vào người cô ấy.

- Cậu có gì để chứng minh lời mình nói?

Cô ấy cười khinh thường, mở vòng bạn bè của mình và đưa tới trước mặt chúng tôi. Một tấm hình cô ấy và Quách Hạo đứng bên nhau.

- A Hạo cũng đăng một tấm y chang, tôi cũng đã bấm thích bài đăng đó.

Cô ấy vuốt ngón tay xuống, quả nhiên Quách Hạo cũng đăng lên kèm với icon trái tim.

- Tôi cũng đã xem tường nhà của Quách Hạo hơn chục lần rồi, nhưng sao không thấy?

Lý Nhất Vy mở điện thoại ra và mở tường nhà anh ấy lên cho chúng tôi xem.

Bài đăng gần nhất là tháng trước với một tấm ảnh phong cảnh.

Tôi nhướng mày nhìn cô gái cao ráo.

- Không lẽ bạn trai cậu lại đăng bài với chế độ "Chỉ 1 người xem" à?

Sắc mặt cô ấy chuyển từ đỏ sang xanh. Cô ấy không nói được gì trong một thời gian dài.

Lý Nhất Vy mở lại lịch sử trò chuyện và tìm thấy tin nhắn Quách Hạo xác nhận mình "độc thân".

Chậc chậc.

Có vẻ anh ấy là một kình ngư thích bắt cá.

Tôi vỗ vai cả hai.

- Chỉ là hiểu lầm thôi đừng trách nhau làm gì, hãy tránh xa kẻ cặn bã kia...

Cô gái cao ráo hất tay tôi ra, ánh mắt đầy tức giận.

- Tôi không quan tâm!

Cô ấy nhìn thấy cây đàn guitar đằng sau Lý Nhất Vy.

- Tất cả là lỗi của cô ta! A Hạo đã hứa chỉ tốt với một mình tôi thôi... Cô dùng cây đàn gãy này để quyến rũ A Hạo của tôi!

Cô ấy cầm chiếc ghế trong tay và ném nó vào cây đàn guitar.

- KHÔNG!

Lý Nhất Vy dùng thân che chắn cho cây đàn guitar yêu quý của mình.

Thấy thân ghế sắp đập vào gáy Vy Vy, tôi chụp lấy lưng ghế và đặt nó xuống đất với đôi tay vững vàng.

Tiếc thật, lần cuối tôi đi nâng tạ là 2 tháng trước.

Tôi chống tay lên hông, lạnh lùng nói.

- Nếu cô còn chút tôn nghiêm thì nhanh chóng đá tên cặn bã bắt cá hai tay kia đi. Thay vì trút giận lên nạn nhân của anh ta. Còn nếu cô luỵ tình muốn ở bên anh ta, không ai cản cả. Cô mau rời khỏi đây và qua đêm với anh ta đi. Suy cho cùng, không ai thích nhặt bạn trai từ thùng rác đâu.

- Cô!

Cô gái cao ráo nghẹn họng. Cô ấy hết chỉ tay vào tôi rồi tới Lý Nhất Vy vẫn còn đang run rẩy.

- Cô chưa xong với tôi đâu!

Sau đó cô ấy vội vàng bỏ chạy.

Lý Nhất Vy khóc lớn rồi block Quách Hạo.

Sau khi block xong, cô ấy vỗ đầu mình rồi nói.

- Anh ta còn chưa trả tiền bồi thường cho mình nữa!

Tôi sợ cô ấy lại tiếp tục dây dưa nên vội vàng nói.

- Quên đi, không cần tiền từ loại người này. Cậu thiếu bao nhiêu để mình bù cho.

Lý Nhất Vy lắc đầu rồi mỉm cười với tôi.

- Ngô Giai, chúng ta hãy tiếp tục livestream đi. Lần này không phải vì ai khác, mà là vì bản thân tụi mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom