-
PHẦN III END
8.
Khi chúng tôi gần như quên mất sự tồn tại của Đào Viên Viên thì cô ấy lại xuất hiện trước mặt chúng tôi một cách rạng rỡ.
Đào Viên Viên vặn cổ tay để chúng tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ mới của cô ấy.
- Đây là sản phẩm trong bộ sưu tập Vacheron Constantin, các cậu từng thấy cái nào như đồng hồ này chưa?
- Đẹp quá! Bạn trai cậu tặng à!
Lý Nhất Vy ghen tỵ vây quanh cô ấy.
- Ừm, anh ấy nói màu xanh bạc hà này rất hợp với mình.
Đào Viên Viên nói với vẻ mặt ngọt ngào.
Nhưng tôi thì đứng hình.
Đồng hồ kia trông thật quen mắt.
- Cho tôi xem một chút được không?
Tôi bước tới và chạm vào dây đeo một cách cẩn thận, ở cuối dây đeo tôi tìm thấy một dòng số được dập nổi bằng tem thép: 3238
Mỗi đồng hồ trong bộ sưu tập Vacheron Constantin đều là hàng được đặt riêng.
Đúng vậy. Đây là đồng hồ của tôi.
Đây là chiếc đồng hồ đã bị ăn trộm lấy mất của tôi.
Nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ, Đào Viên Viên chán ghét nói.
- Mình biết là cậu chưa bao giờ thấy hàng đắt tiền như vậy mà. Đây là hàng hiếm. Cậu chạm vào làm bẩn dây đeo của nó rồi.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy.
- Lần trước cậu nói bạn trai mình là giáo viên dạy nhạc?
- Đúng vậy, anh ấy là phú nhị đại.
- Tên của anh ta là gì?
Đào Viên Viên sốt ruột lắc đầu.
- Tên của ảnh thì có liên quan gì đến cô?
- Anh ta tên là Lôi Sâm à?
- ......
- Làm sao cậu biết?
Phòng ký túc xá bỗng yên tĩnh.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Đào Viên Viên, nể tình cậu là bạn cùng phòng, tôi sẽ cho cô lời khuyên. Tránh xa anh ta ra. Lôi Sâm là quân ăn trộm.
Mối quan hệ của tôi với Lôi Sâm không kéo dài được bao lâu.
Chúng tôi gặp nhau tại một buổi hoà nhạc piano dành cho giới trẻ. Bản nhạc cung C thăng của anh ấy khiến tôi cảm động và rơi vào cái bẫy của anh ta.
Mẹ tôi rất thích anh ấy, người ngoài thì cho rằng chúng tôi là một cặp trời sinh.
Tôi thường xuyên đưa anh ấy đi dự những bữa tiệc tổ chức tại nhà mình.
Nhưng dần dần, mỗi lần anh ta ra về. Đồ đạc trong nhà sẽ vơi đi một ít.
Đầu tiên là một chiếc khăn lụa, sau đó là chai nước hoa đắt tiền nào đó, cuối cùng là chiếc thắt lưng mà bố tôi sưu tầm.
Giá trị tổn thất đã đủ để tôi báo án, nhưng tôi lại không làm như vậy.
Linh tính mách bảo rằng anh ta đã ăn trộm đồ, nhưng tôi là không muốn tống anh ta vào tù.
- Lôi Sâm.
Một đêm nọ, tôi nắm tay anh ấy và nói.
- Nếu anh gặp khó khăn, thì anh có thể nói với em. Anh muốn gì em cũng có thể mua cho anh.
Lôi Sâm dường như nhận ra ẩn ý trong lời nói của tôi, mỉm cười đáp.
- Anh không thiếu thứ gì cả. Anh vẫn ổn mà.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay tôi đã biến mất.
Cùng với Lôi Sâm.
Anh ta chặn mọi thông tin liên lạc của tôi và dường như biến mất khỏi thế giới.
Bị mất cả chì lẫn chài. Tôi bực bội nghĩ, mình còn bị lừa tiền lừa tình.
Tâm trí tôi quay về hiện tại. Đào Viên Viên ấn vai tôi một cách cuồng loạn và gầm lên.
- Lôi Sâm là bạn trai cũ của cô đúng không? Chẳng lẽ cô muốn nói người bạn trai tôi vất vả tìm được chỉ là đồ rác rưởi mà cô vứt đi sao?
- Ý tôi không phải là vậy.
- Chính cô nói như thế!
Móng tay của Đào Viên Viên sắp đâm vào thịt vai tôi.
- Ngô Giai! Cô nghe cho rõ đây! Trước đây cô hạ thấp tôi, sỉ nhục tôi, luôn muốn làm tôi xấu hổ! Cô ích kỷ và ghê tởm, huỷ hoại rất nhiều điều tốt đến với tôi. Bây giờ tôi tìm được tình yêu đích thực thì cô lại muốn chia rẽ chúng tôi!
Lý Nhất Vy thận trọng khuyên nhủ.
- Viên Viên, bình tĩnh đi...
Đào Viên Viên đẩy tôi ra, cười lạnh nói.
- Tôi sẽ không bao giờ rời xa Lôi Sâm, anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi cả đời này.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi và nhún vai.
Dù sao thì chưa bị đánh vẫn chưa tỉnh ngộ được.
Vài ngày sau, Đào Viên Viên đến gặp chúng tôi khoe khoang thư mời.
- A Sâm được mời tham dự bữa tối cùng với các nhạc sĩ bậc nhất trong nước. Với tư cách là bạn gái, tôi sẽ đi cùng anh ấy.
Cô nheo mắt nói.
- Thậm chí có người cầu xin cũng không có được!
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy đây là bữa tiệc do mẹ tôi tổ chức.
Mẹ tôi là nhà soạn nhạc số một trong nước. Bà ấy vừa hoàn thành tour lưu diễn của mình tại Vienna vào tháng trước và đang chuẩn bị trở về nước để tổ chức một bữa tiệc tri ân nhạc sĩ.
Tài năng âm nhạc của tôi được thừa hưởng từ mẹ.
Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng và gọi điện cho mẹ.
- Không phải con luôn than mấy bữa tiệc như vậy thật nhàm chán sao? Sao lần này con lại muốn tham dự?
- Con có người quen cũng đến đó nên muốn thể hiện một chút ấy mà.
Mẹ tôi cười trìu mến bên kia điện thoại.
- Được rồi, được rồi. Tuỳ con quyết định.
- Mẹ ơi, con cần chuẩn bị thêm một số thứ.
9.
Có rất nhiều khách mời đến dự bữa tiệc.
Nhiều người đến đây vì mẹ tôi. Và càng nhiều người đến đây chỉ vì cây đàn piano được ra mắt tại đây.
Cây đàn đại dương cầm (Grand piano) của Steinway không chỉ được chế tác tinh xảo, mà nó còn được đính kèm nhiều kim cương xung quanh thân đàn.
Có tổng cộng hơn 3000 viên kim cương lớn nhỏ được đính lên, toả sáng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và chói loá.
Tôi biết Lôi Sâm sẽ ra tay với cây đàn này.
Anh ta không thể di chuyển một cây đàn piano lớn như vậy, nhưng việc cạy những viên kim cương trên đó ra cũng không quá khó.
Tôi không thể tiếp tục để yên cho anh ta phạm tội được. Lần này tôi muốn tự tay tống anh ta vào t\ù.
Tôi nhìn thấy Đào Viên Viên ăn mặc chỉnh tề đứng cách tôi khoảng 100m. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy tham dự một bữa tiệc có nhiều người nổi tiếng như vậy, nên cô ấy lo lắng nhìn xung quanh.
Người đàn ông cô ấy đang khoác tay chính là Lôi Sâm.
- Xin chào! Không ngờ gặp lại anh ở đây.
Tôi chủ động bước đến chào hỏi.
- Cậu... sao cậu lại ở đây...
Tôi phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của Đào Viên Viên, quay sang nhìn Lôi Sâm.
Anh ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Anh ấy mở miệng ra tính nói gì đó, cuối cùng rồi lại thôi.
Bữa tiệc bắt đầu.
Giữa một tràng tiếng vỗ tay, mẹ tôi xuất hiện.
Tôi cũng nhiệt liệt vỗ tay đồng thời để mắt đến hành động của Lôi Sâm.
Anh ta lặng lẽ bước một bước về phía cây đàn piano được đặt ở giữa sảnh, vừa bước vừa nháy mắt với Đào Viên Viên.
Đào Viên Viên lấy trong túi xách một vật gì đó đưa cho anh ta.
Camera giám sát hưởng thẳng về phía cây đàn piano, nhưng do cây đàn quá lớn. Một số chỗ bị che khuất bởi chính nó.
Đã đến lúc bất ngờ.
Mẹ tôi cười nói.
- Tôi tin rằng mọi người đến đây đều muốn nhìn thấy cây đàn piano độc đáo này. Nó không chỉ có vẻ ngoài tinh tế và lấp lánh, mà âm điệu cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh. Bây giờ xin phép cho tôi mời con gái tôi, Ngô Giai, chơi bài Adelina by the Water cho mọi người cùng thưởng thức.
Tiếng vỗ tay vang lên, tôi duyên dáng bước đến, ngồi xuống ghế và mở nắp đàn piano.
Lôi Sâm đã bước tới phía sau cây đàn.
Đào Viên Viên, người đứng cách anh ta không xa, nhìn tôi với vẻ mặt u ám. Trong mắt cô ấy hiện lên sự ngạc nhiên, ghen tỵ, tức giận lẫn không cam lòng.
Những nốt nhạc vang lên theo chuyển động của từng ngón tay tôi như một đài phun nước. Tươi sáng, ấm áp và êm đềm.
Tất cả vị khách đều bị thu hút bởi âm thanh từ cây đàn và ánh mắt của họ đều tập trung vào tôi.
Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để Lôi Sâm ra tay.
Cho dù có sử dụng công cụ nào đi nữa, thì việc cạy một viên kim cương trên cây đàn chắc chắn sẽ tạo ra âm thanh.
Giờ đây, tiếng đàn do tôi đánh đã lấn át mọi thứ, không còn ai để ý đến những tiếng động nhỏ xíu kia nữa.
Cảm nhận được chuyển động của Lôi Sâm phía sau cây đàn, tôi cố tình giảm tiết tấu lại và chậm rãi đánh đàn để cho anh ta thêm thời gian.
Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.
Tôi cúi chào mọi người và từ từ bước ra khỏi sảnh.
Đột nhiên cửa lớn mở ra và cảnh sát ập vào.
- Chính là hắn!
Tôi chỉ vào Lôi Sâm và hét lên. Lôi Sâm vẻ mặt kinh hãi, vô thức giấu thứ gì đó vào tay áo rồi chạy trốn giữa đám đông náo nhiệt.
Sảnh tiệc hỗn loạn, giọng mẹ tôi vang lên.
- Xin đừng hoảng sợ, chỉ là chúng tôi vừa bắt được một tên trộm. Tôi đã rắc bột huỳnh quang lên thân đàn. Bất cứ ai chạm vào cây đàn này sẽ để lại dấu vết trên tay.
Lôi Sâm làm sao có thể thoát khỏi vòng vây của cảnh sát được? Anh ta bị bắt ngay sau đó và được áp giải đến trước mặt chúng tôi.
Đúng như dự đoán, trên tay anh ta có một lượng lớn cặn bột huỳnh quang và các công cụ phạm tội cũng được tìm thấy trong tay áo anh ta.
Viên cảnh sát hỏi anh ta.
- Kim cương đâu?
Cây đàn đã được kiểm tra cẩn thận và phát hiện thiếu mất 2 viên kim cương.
Lôi Sâm cúi đầu không nói gì.
Tôi lên tiếng.
- Hãy kiểm tra túi xách của Đào Viên Viên.
Cô ấy không chống cự, im lặng hợp tác cho cảnh sát mở túi xách.
Bên trong là 2 viên kim cương bị mất kia.
Lúc Lôi Sâm chạy loạn trong đám người, tôi đoán hắn sẽ nhân cơ hội chuyển đồ cho Đào Viên Viên.
Viên cảnh sát nói.
- Vì họ là đồng phạm nên hãy áp giải cả 2 về đồn.
Hoá ra cô ấy đã biết sự thật từ lâu. Nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng trở thành đồng phạm của anh ta.
Lôi Sâm bỗng nhiên quỳ xuống, rưng rưng nước mắt cầu xin tôi.
- Ngô Giai, anh không muốn vào tù! Hãy cho anh thêm cơ hội nữa! Nể tình hai ta...
Tôi lắc đầu.
- Tôi đã cho anh cơ hội quay đầu. Nhưng tôi lại càng không thể trơ mắt ra nhìn anh trở thành mầm mống xấu trong xã hội. Vì nếu như vậy, tôi cũng là đồng phạm.
Khi Lôi Sâm bị áp giải đi, Đào Viên Viên vẫn giữ im lặng.
Mãi cho đến khi bị còng tay lại, cô ấy mới buồn bã nhìn tôi và khàn giọng nói.
- Rốt cuộc vào là cô muốn ép c/h/ế/t/ tôi.
Giọng cô ấy run run.
- Cô đã phá huỷ cuộc đời tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy.
- Là cô tự hại chính mình. Giờ thì cô sẽ có một khoảng thời gian dài để suy nghĩ về tương lai của mình. Nghĩ xem mình thật sự muốn gì và định hướng lại cuộc đời mình.
Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ tôi vỗ nhẹ vào vai tôi tỏ vẻ hài lòng.
Tôi nhân cơ hội này nắm tay bà ấy và hành động như một đứa trẻ.
- Mẹ, lần này mẹ phải ở bên con nhiều hơn. Con còn đang tuổi ăn tuổi chơi, muốn được mẹ dẫn đi chơi!
- Được rồi, được rồi.
Mẹ âu yếm xoa đầu tôi.
- Con vẫn không quen sống trong trường sao? Hay là về nhà ở đi con.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Sống trong trường cũng có nhiều điều thú vị. Con đã gặp được nhiều người mới và trải nghiệm nhiều thứ thú vị.
- Tuỳ con vậy.
10.
Nắng xuân chiếu vào từng ngóc ngách của ngôi trường khiến nơi đây trở nên ấm áp hơn.
Thực vật, cây cối xung quanh trở nên tràn đầy sức sống hơn.
Bố tôi thật sự rất giỏi. Ông ấy có thể hồi sinh bất kỳ loài hoa nào.
Khi tôi cầm chậu hoa bước vào phòng, Lý Nhất Vy tò mò lao về phía tôi.
- Đây là hoa gì vậy? Đẹp quá! Thân trắng trong suốt như ngọc vậy!
Tôi đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ như thường lệ.
- Từ giờ trở đi, nó sẽ trở thành một thành viên mới trong phòng chúng ta. Mình hy vọng nó có thể trụ được hơn 1 năm nữa.
- Chắc chắn rồi!
Lý Nhất Vy vuốt ve lên mặt kính.
- Mình sẽ thay nước cho nó mỗi ngày.
- À, không cần đâu...
- Vậy mình sẽ bón phân cho nó hàng ngày!
- KHÔNG....
- Để mình nói cho cậu biết, mình biết cách chăm hoa mà! Cây xương rồng nhà mình chăm suốt 15 năm vẫn còn sống....
Ánh nắng xuyên qua cánh hoa trắng như ngọc, phản chiếu sự dịu dàng lên tay tôi.
[HOÀN]
Khi chúng tôi gần như quên mất sự tồn tại của Đào Viên Viên thì cô ấy lại xuất hiện trước mặt chúng tôi một cách rạng rỡ.
Đào Viên Viên vặn cổ tay để chúng tôi nhìn thấy chiếc đồng hồ mới của cô ấy.
- Đây là sản phẩm trong bộ sưu tập Vacheron Constantin, các cậu từng thấy cái nào như đồng hồ này chưa?
- Đẹp quá! Bạn trai cậu tặng à!
Lý Nhất Vy ghen tỵ vây quanh cô ấy.
- Ừm, anh ấy nói màu xanh bạc hà này rất hợp với mình.
Đào Viên Viên nói với vẻ mặt ngọt ngào.
Nhưng tôi thì đứng hình.
Đồng hồ kia trông thật quen mắt.
- Cho tôi xem một chút được không?
Tôi bước tới và chạm vào dây đeo một cách cẩn thận, ở cuối dây đeo tôi tìm thấy một dòng số được dập nổi bằng tem thép: 3238
Mỗi đồng hồ trong bộ sưu tập Vacheron Constantin đều là hàng được đặt riêng.
Đúng vậy. Đây là đồng hồ của tôi.
Đây là chiếc đồng hồ đã bị ăn trộm lấy mất của tôi.
Nhìn thấy tôi nhìn chằm chằm vào đồng hồ, Đào Viên Viên chán ghét nói.
- Mình biết là cậu chưa bao giờ thấy hàng đắt tiền như vậy mà. Đây là hàng hiếm. Cậu chạm vào làm bẩn dây đeo của nó rồi.
Tôi nhìn thẳng vào cô ấy.
- Lần trước cậu nói bạn trai mình là giáo viên dạy nhạc?
- Đúng vậy, anh ấy là phú nhị đại.
- Tên của anh ta là gì?
Đào Viên Viên sốt ruột lắc đầu.
- Tên của ảnh thì có liên quan gì đến cô?
- Anh ta tên là Lôi Sâm à?
- ......
- Làm sao cậu biết?
Phòng ký túc xá bỗng yên tĩnh.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói.
- Đào Viên Viên, nể tình cậu là bạn cùng phòng, tôi sẽ cho cô lời khuyên. Tránh xa anh ta ra. Lôi Sâm là quân ăn trộm.
Mối quan hệ của tôi với Lôi Sâm không kéo dài được bao lâu.
Chúng tôi gặp nhau tại một buổi hoà nhạc piano dành cho giới trẻ. Bản nhạc cung C thăng của anh ấy khiến tôi cảm động và rơi vào cái bẫy của anh ta.
Mẹ tôi rất thích anh ấy, người ngoài thì cho rằng chúng tôi là một cặp trời sinh.
Tôi thường xuyên đưa anh ấy đi dự những bữa tiệc tổ chức tại nhà mình.
Nhưng dần dần, mỗi lần anh ta ra về. Đồ đạc trong nhà sẽ vơi đi một ít.
Đầu tiên là một chiếc khăn lụa, sau đó là chai nước hoa đắt tiền nào đó, cuối cùng là chiếc thắt lưng mà bố tôi sưu tầm.
Giá trị tổn thất đã đủ để tôi báo án, nhưng tôi lại không làm như vậy.
Linh tính mách bảo rằng anh ta đã ăn trộm đồ, nhưng tôi là không muốn tống anh ta vào tù.
- Lôi Sâm.
Một đêm nọ, tôi nắm tay anh ấy và nói.
- Nếu anh gặp khó khăn, thì anh có thể nói với em. Anh muốn gì em cũng có thể mua cho anh.
Lôi Sâm dường như nhận ra ẩn ý trong lời nói của tôi, mỉm cười đáp.
- Anh không thiếu thứ gì cả. Anh vẫn ổn mà.
Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, chiếc đồng hồ Vacheron Constantin trên cổ tay tôi đã biến mất.
Cùng với Lôi Sâm.
Anh ta chặn mọi thông tin liên lạc của tôi và dường như biến mất khỏi thế giới.
Bị mất cả chì lẫn chài. Tôi bực bội nghĩ, mình còn bị lừa tiền lừa tình.
Tâm trí tôi quay về hiện tại. Đào Viên Viên ấn vai tôi một cách cuồng loạn và gầm lên.
- Lôi Sâm là bạn trai cũ của cô đúng không? Chẳng lẽ cô muốn nói người bạn trai tôi vất vả tìm được chỉ là đồ rác rưởi mà cô vứt đi sao?
- Ý tôi không phải là vậy.
- Chính cô nói như thế!
Móng tay của Đào Viên Viên sắp đâm vào thịt vai tôi.
- Ngô Giai! Cô nghe cho rõ đây! Trước đây cô hạ thấp tôi, sỉ nhục tôi, luôn muốn làm tôi xấu hổ! Cô ích kỷ và ghê tởm, huỷ hoại rất nhiều điều tốt đến với tôi. Bây giờ tôi tìm được tình yêu đích thực thì cô lại muốn chia rẽ chúng tôi!
Lý Nhất Vy thận trọng khuyên nhủ.
- Viên Viên, bình tĩnh đi...
Đào Viên Viên đẩy tôi ra, cười lạnh nói.
- Tôi sẽ không bao giờ rời xa Lôi Sâm, anh ấy nói sẽ chăm sóc tôi cả đời này.
Tôi nhìn bóng lưng cô ấy rời đi và nhún vai.
Dù sao thì chưa bị đánh vẫn chưa tỉnh ngộ được.
Vài ngày sau, Đào Viên Viên đến gặp chúng tôi khoe khoang thư mời.
- A Sâm được mời tham dự bữa tối cùng với các nhạc sĩ bậc nhất trong nước. Với tư cách là bạn gái, tôi sẽ đi cùng anh ấy.
Cô nheo mắt nói.
- Thậm chí có người cầu xin cũng không có được!
Tôi nhìn kỹ hơn thì thấy đây là bữa tiệc do mẹ tôi tổ chức.
Mẹ tôi là nhà soạn nhạc số một trong nước. Bà ấy vừa hoàn thành tour lưu diễn của mình tại Vienna vào tháng trước và đang chuẩn bị trở về nước để tổ chức một bữa tiệc tri ân nhạc sĩ.
Tài năng âm nhạc của tôi được thừa hưởng từ mẹ.
Tôi lặng lẽ ra khỏi phòng và gọi điện cho mẹ.
- Không phải con luôn than mấy bữa tiệc như vậy thật nhàm chán sao? Sao lần này con lại muốn tham dự?
- Con có người quen cũng đến đó nên muốn thể hiện một chút ấy mà.
Mẹ tôi cười trìu mến bên kia điện thoại.
- Được rồi, được rồi. Tuỳ con quyết định.
- Mẹ ơi, con cần chuẩn bị thêm một số thứ.
9.
Có rất nhiều khách mời đến dự bữa tiệc.
Nhiều người đến đây vì mẹ tôi. Và càng nhiều người đến đây chỉ vì cây đàn piano được ra mắt tại đây.
Cây đàn đại dương cầm (Grand piano) của Steinway không chỉ được chế tác tinh xảo, mà nó còn được đính kèm nhiều kim cương xung quanh thân đàn.
Có tổng cộng hơn 3000 viên kim cương lớn nhỏ được đính lên, toả sáng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ và chói loá.
Tôi biết Lôi Sâm sẽ ra tay với cây đàn này.
Anh ta không thể di chuyển một cây đàn piano lớn như vậy, nhưng việc cạy những viên kim cương trên đó ra cũng không quá khó.
Tôi không thể tiếp tục để yên cho anh ta phạm tội được. Lần này tôi muốn tự tay tống anh ta vào t\ù.
Tôi nhìn thấy Đào Viên Viên ăn mặc chỉnh tề đứng cách tôi khoảng 100m. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy tham dự một bữa tiệc có nhiều người nổi tiếng như vậy, nên cô ấy lo lắng nhìn xung quanh.
Người đàn ông cô ấy đang khoác tay chính là Lôi Sâm.
- Xin chào! Không ngờ gặp lại anh ở đây.
Tôi chủ động bước đến chào hỏi.
- Cậu... sao cậu lại ở đây...
Tôi phớt lờ vẻ mặt kinh ngạc của Đào Viên Viên, quay sang nhìn Lôi Sâm.
Anh ấy khá ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Anh ấy mở miệng ra tính nói gì đó, cuối cùng rồi lại thôi.
Bữa tiệc bắt đầu.
Giữa một tràng tiếng vỗ tay, mẹ tôi xuất hiện.
Tôi cũng nhiệt liệt vỗ tay đồng thời để mắt đến hành động của Lôi Sâm.
Anh ta lặng lẽ bước một bước về phía cây đàn piano được đặt ở giữa sảnh, vừa bước vừa nháy mắt với Đào Viên Viên.
Đào Viên Viên lấy trong túi xách một vật gì đó đưa cho anh ta.
Camera giám sát hưởng thẳng về phía cây đàn piano, nhưng do cây đàn quá lớn. Một số chỗ bị che khuất bởi chính nó.
Đã đến lúc bất ngờ.
Mẹ tôi cười nói.
- Tôi tin rằng mọi người đến đây đều muốn nhìn thấy cây đàn piano độc đáo này. Nó không chỉ có vẻ ngoài tinh tế và lấp lánh, mà âm điệu cũng thuộc hàng tuyệt đỉnh. Bây giờ xin phép cho tôi mời con gái tôi, Ngô Giai, chơi bài Adelina by the Water cho mọi người cùng thưởng thức.
Tiếng vỗ tay vang lên, tôi duyên dáng bước đến, ngồi xuống ghế và mở nắp đàn piano.
Lôi Sâm đã bước tới phía sau cây đàn.
Đào Viên Viên, người đứng cách anh ta không xa, nhìn tôi với vẻ mặt u ám. Trong mắt cô ấy hiện lên sự ngạc nhiên, ghen tỵ, tức giận lẫn không cam lòng.
Những nốt nhạc vang lên theo chuyển động của từng ngón tay tôi như một đài phun nước. Tươi sáng, ấm áp và êm đềm.
Tất cả vị khách đều bị thu hút bởi âm thanh từ cây đàn và ánh mắt của họ đều tập trung vào tôi.
Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để Lôi Sâm ra tay.
Cho dù có sử dụng công cụ nào đi nữa, thì việc cạy một viên kim cương trên cây đàn chắc chắn sẽ tạo ra âm thanh.
Giờ đây, tiếng đàn do tôi đánh đã lấn át mọi thứ, không còn ai để ý đến những tiếng động nhỏ xíu kia nữa.
Cảm nhận được chuyển động của Lôi Sâm phía sau cây đàn, tôi cố tình giảm tiết tấu lại và chậm rãi đánh đàn để cho anh ta thêm thời gian.
Bài nhạc kết thúc trong tiếng vỗ tay vang dội.
Tôi cúi chào mọi người và từ từ bước ra khỏi sảnh.
Đột nhiên cửa lớn mở ra và cảnh sát ập vào.
- Chính là hắn!
Tôi chỉ vào Lôi Sâm và hét lên. Lôi Sâm vẻ mặt kinh hãi, vô thức giấu thứ gì đó vào tay áo rồi chạy trốn giữa đám đông náo nhiệt.
Sảnh tiệc hỗn loạn, giọng mẹ tôi vang lên.
- Xin đừng hoảng sợ, chỉ là chúng tôi vừa bắt được một tên trộm. Tôi đã rắc bột huỳnh quang lên thân đàn. Bất cứ ai chạm vào cây đàn này sẽ để lại dấu vết trên tay.
Lôi Sâm làm sao có thể thoát khỏi vòng vây của cảnh sát được? Anh ta bị bắt ngay sau đó và được áp giải đến trước mặt chúng tôi.
Đúng như dự đoán, trên tay anh ta có một lượng lớn cặn bột huỳnh quang và các công cụ phạm tội cũng được tìm thấy trong tay áo anh ta.
Viên cảnh sát hỏi anh ta.
- Kim cương đâu?
Cây đàn đã được kiểm tra cẩn thận và phát hiện thiếu mất 2 viên kim cương.
Lôi Sâm cúi đầu không nói gì.
Tôi lên tiếng.
- Hãy kiểm tra túi xách của Đào Viên Viên.
Cô ấy không chống cự, im lặng hợp tác cho cảnh sát mở túi xách.
Bên trong là 2 viên kim cương bị mất kia.
Lúc Lôi Sâm chạy loạn trong đám người, tôi đoán hắn sẽ nhân cơ hội chuyển đồ cho Đào Viên Viên.
Viên cảnh sát nói.
- Vì họ là đồng phạm nên hãy áp giải cả 2 về đồn.
Hoá ra cô ấy đã biết sự thật từ lâu. Nhưng cô ấy vẫn sẵn sàng trở thành đồng phạm của anh ta.
Lôi Sâm bỗng nhiên quỳ xuống, rưng rưng nước mắt cầu xin tôi.
- Ngô Giai, anh không muốn vào tù! Hãy cho anh thêm cơ hội nữa! Nể tình hai ta...
Tôi lắc đầu.
- Tôi đã cho anh cơ hội quay đầu. Nhưng tôi lại càng không thể trơ mắt ra nhìn anh trở thành mầm mống xấu trong xã hội. Vì nếu như vậy, tôi cũng là đồng phạm.
Khi Lôi Sâm bị áp giải đi, Đào Viên Viên vẫn giữ im lặng.
Mãi cho đến khi bị còng tay lại, cô ấy mới buồn bã nhìn tôi và khàn giọng nói.
- Rốt cuộc vào là cô muốn ép c/h/ế/t/ tôi.
Giọng cô ấy run run.
- Cô đã phá huỷ cuộc đời tôi.
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy.
- Là cô tự hại chính mình. Giờ thì cô sẽ có một khoảng thời gian dài để suy nghĩ về tương lai của mình. Nghĩ xem mình thật sự muốn gì và định hướng lại cuộc đời mình.
Sau khi cảnh sát rời đi, mẹ tôi vỗ nhẹ vào vai tôi tỏ vẻ hài lòng.
Tôi nhân cơ hội này nắm tay bà ấy và hành động như một đứa trẻ.
- Mẹ, lần này mẹ phải ở bên con nhiều hơn. Con còn đang tuổi ăn tuổi chơi, muốn được mẹ dẫn đi chơi!
- Được rồi, được rồi.
Mẹ âu yếm xoa đầu tôi.
- Con vẫn không quen sống trong trường sao? Hay là về nhà ở đi con.
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một lúc rồi nói.
- Sống trong trường cũng có nhiều điều thú vị. Con đã gặp được nhiều người mới và trải nghiệm nhiều thứ thú vị.
- Tuỳ con vậy.
10.
Nắng xuân chiếu vào từng ngóc ngách của ngôi trường khiến nơi đây trở nên ấm áp hơn.
Thực vật, cây cối xung quanh trở nên tràn đầy sức sống hơn.
Bố tôi thật sự rất giỏi. Ông ấy có thể hồi sinh bất kỳ loài hoa nào.
Khi tôi cầm chậu hoa bước vào phòng, Lý Nhất Vy tò mò lao về phía tôi.
- Đây là hoa gì vậy? Đẹp quá! Thân trắng trong suốt như ngọc vậy!
Tôi đặt chậu hoa lên bệ cửa sổ như thường lệ.
- Từ giờ trở đi, nó sẽ trở thành một thành viên mới trong phòng chúng ta. Mình hy vọng nó có thể trụ được hơn 1 năm nữa.
- Chắc chắn rồi!
Lý Nhất Vy vuốt ve lên mặt kính.
- Mình sẽ thay nước cho nó mỗi ngày.
- À, không cần đâu...
- Vậy mình sẽ bón phân cho nó hàng ngày!
- KHÔNG....
- Để mình nói cho cậu biết, mình biết cách chăm hoa mà! Cây xương rồng nhà mình chăm suốt 15 năm vẫn còn sống....
Ánh nắng xuyên qua cánh hoa trắng như ngọc, phản chiếu sự dịu dàng lên tay tôi.
[HOÀN]
Bình luận facebook