• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full 50 Sắc Thái (5 Viewers)

  • Chương 10

Chương 10
Anh bất ngờ gỡ tôi ra khỏi người. Tôi cuộn người lại. Còn anh ngồi bật dậy, vứt bao cao su vừa dùng vào sọt rác.
“Đến đây, mặc quần áo vào – đó là nếu em muốn gặp mẹ tôi.”
Anh cười toe, bước ra khỏi giường, xỏ quần jean vào – không có đồ lót. Tôi gượng ngồi dậy khi tay vẫn còn bị trói.
“Christian – Em không cử động được.”
Nụ cười càng rộng mở, anh chồm sang phía tôi, mở trói. Sợi dây hằn dấu quanh cổ tay tôi. Thật… gợi tình. Anh nhìn tôi trìu mến. Trông anh đầy vui thích với nụ cười rộng. Anh hôn nhanh lên trán tôi rồi lại cười tươi rói.
“Một cái lần đầu nữa.” Anh thú nhận nhưng tôi không biết anh đang nói về điều gì.
“Em không có quần áo sạch.”
Một nỗi hoang mang bất ngờ tràn ngập và tôi đang cố lúẽu xem mình sắp phải trải qua chuyện gì. Nỗi lo lắng bủa vây quanh tôi. Mẹ anh! Ôi trời ơi. Tôi không có quần áo .ạch còn mẹ anh, thực tế là, đang bước vào đầy trong khi chúng tôi đang quan hệ với nhau.
“Hay là em cứ ở lại đây.”
“Ồ, không, em sẽ không làm thế.” Christian nghiêm giọng. “Em có thể mặc cái gì đó của tôi.”
Anh tròng vội chiếc áo thun trắng rồi chải mái tóc rối bằng tay. Mệt nhoài, tôi quên khuấy mình vừa nói gì, vẻ đẹp của anh thật hớp hồn.
“Anastasia, em chỉ quấn vải thôi cũng đẹp. Đừng lo. Tôi muốn em gặp mẹ tôi. Mặc quần áo vào. Tôi phải ra trước để trấn an bà.” Môi anh mím lại thành một đường thẳng. “Tôi sẽ đợi em ở phòng bên trong năm phút nữa, nếu không, tôi sẽ vào và lôi em ra dù em đang mặc gì. Áo thun của tôi để trong tủ kéo. Áo sơ mi thì trong tủ tường. Khẩn trương nào.”
Anh nhìn tôi giây lát với vẻ thăm dò rồi rời khỏi phòng. Trời đất thánh thần ơi. Mẹ của Christian. Thế này thì còn quá cả món hời. Biết đâu, cuộc gặp gỡ với bà sẽ giúp lắp một mảnh ráp nhỏ bé nào đó vào đúng chỗ của nó. Biết đâu điều đó sẽ giúp tôi hiểu ra vì sao Christian lại trở thành người như hiện nay… Bỗng dưng, tôi thấy muốn gặp bà. Tôi nhặt chiếc áo sơ mi đang nằm trên sàn và vui mừng nhận ra chiếc áo đã sống sót qua đêm hôm qua mà không một nếp nhàu. Tôi lôi được chiếc áo ngực màu xanh từ dưới giường, nhanh chóng mặc vào. Thế nhưng chưa xong… nếu có gì mà tôi ghét nhất, thì đó chắc chắn không phải là mặc quần lót mới. Tôi lục tung các ngăn kéo tủ và tìm thấy quần lót sọt của anh. Tròng vào người chiếc sọt xám Calvin Klen, tôi mặc tiếp quần jean rồi xỏ đôi Converse vào.
Chộp lấy chiếc áo khoác ngắn, tôi qua phòng tắm ngó nghiêng, thấy mặt mình ửng đỏ, đôi mắt sáng long lanh – và tóc. Trời ơi… mình không hợp với kiểu tóc cột đuôi chết tiệt này. Tôi lục lọi ngăn tủ tường tìm cái gì để chải thì thấy môt chiếc lược. Phải chải lại tóc. Tôi nhanh chóng cột lại tóc trong khi hoàn toàn tuyệt vọng về bộ quần áo đang mặc trên người. Có lẽ tôi đã nên nghe lời Christian về chuyện mượn quần áo của anh. Tiềm Thức cong môi lên: “Hứ!” Tôi lờ cô ta đi. Khoác áo vào, tôi thở phào vì cổ tay áo phủ qua được dấu trói của chiếc cà vạt, tôi chán nản liếc nhìn mình lần cuối trong gương. Nhưng đây là việc phải làm. Tôi chuyển bước sang phòng khách.
“Cô ấy đây rồi.” Christian vừa Ijói vừa đứnp lên khỏi chiếc ghê bành.
Cử chỉ của anh nồng nhiệt và đầy khích lệ. Người phụ nữ cạnh anh, mái tóc màu cát, quay lại nhìn tôi với nụ cười rộng hết cỡ. Bà cũng đứng dậy. Trang phục của bà không chê vào đâu được, một chiếc đầm dệt kim màu lạc đà, phối cùng tông với giày. Trông bà thật điệu đà, thanh lịch và xinh đẹp, trong lòng tôi chết điếng, biết rằng mình lúc này như một mớ giẻ rách so với bà.
“Mẹ ạ, đây là Anastasia Steele. Anastasia, đây là bà Grace Trevelyan-Grey.”
Bác sĩ Grace Trevelyan-Grey mở rộng vòng tay với tôi. T… tức là Trevelyan? Chữ viết tát trên khăn tay anh ấy.
“Rất vui được gặp cháu.” Bà nói.
Nếu tôi không lầm, trong giọng nói bà có cả niềm vui mừng lẫn sự nhẹ nhõm như trút đưực gánh nặng, còn đôi mắt màu hạt dẻ của bà ánh lên ấm áp. Tôi nắm chặt tay bà, không thể ngăn mình cười đáp lại sự nồng hậu ấy.
“Chào bác sĩ Trevelyan-Grey.” Tôi nói.
“Gọi bác là Grace thôi.” Bà cười rộng, Christian hơi nhíu mày. “Mọi người thường gọi bác là bác sĩ Trevelyan còn bà Grey là gọi mẹ chồng bác.” Bà nháy mắt, nhìn Christian thắc mắc, không giấu nổi vẻ tò mò. “Thế làm thế nào hai bạn trẻ gặp nhau?”
“Anastasia phỏng vấn con cho tờ báo sinh viên của trường wsu, chuẩn bị cho lễ trao bằng vào tuần này.”
Oái. Vậy mà tôi quên khuấy đi mất.
“Vậy là tuần này cháu tốt nghiệp nhỉ?” Bà Grace hỏi.
“Vâng ạ.”
Điện thoại tôi đổ chuông. Kate, cá luôn.
“Cháu xin phép.”
Bước vòng sang gian nhà bếp, tôi tựa lưng vào quầy ăn sáng, không cần nhìn số điện thoại.
“Kate.”
“Dios miol Ana.”
Ôi trời ơi, là José. Giọng cậy ấy nghe có vẻ nghiêm trọng.
“Cậu đang ở đâu? Tớ đã cố liên lạc với cậu. Tớ cần gặp cậu, để xin lỗi về hành vi của tớ hôm thứ Sáu. Sao cậu không gọi lại cho tớ?”
“Được rồi, José, không phải bây giờ.”
Tôi căng thẳng liếc sang Christian, thấy anh đang vừa nhìn tôi dò hỏi, mặt không lộ chút cảm xúc nào, vừa nói gì đó với mẹ. Tôi xoay lưng lại phía anh.
“Cậu đang ở đâu thế? Kate cứ lảng tránh không trả lời tớ.” Cậu ấy nài nỉ.
“Tớ ở Seattle”
“Cậu làm gì ở Seattle? Cậu ở đó với anh ta à?”
“José, tớ gọi lại sau nhé. Không nói chuyện lúc này được.”
Tôi cúp máy rồi bình thản tiến về chỗ Christian và mẹ anh. Bác Grace đang nói say sưa.
“.. rồi Elliot gọi, nói ẹ biết là con đang ở đây – mẹ đã không gặp con hai tuần rồi, con trai.”
“Anh ấy biết à?” Anh nói, mắt nhìn tôi, vẻ mặt không thể đọc nổi.
“Mẹ đã định là mẹ con mình sẽ cùng ăn trưa nhưng mẹ thấy con đã có kế hoạch khác rồi và mẹ không muốn xen vào.” Bà kéo chiếc khoác dài màu kem lên, xoay sang phía anh, chìa má. Anh hôn nhanh lên mặt bà, trìu mến. Bà không hề chạm vào anh.
“Con phải đưa Anastasia về lại Portland.”
“Tất nhiên rồi, con trai. Anastasia, hôm nay quả là vui. Dác rất mong gặp lại cháu.”
Bà chìa tay cho tôi, mắt bà lấp lánh và chúng tôi bắt tay. Taylor từ đâu xuất hiện.
“Mời bà Grey.” Anh nói.
“Cảm ơn, Taylor.”
Anh tháp tùng bà ra khỏi phòng, qua hai cánh cửa dẫn sang hành lang. Nãy giờ Taylor vẫn có mặt ở đây sao? Anh ta ở đây bao lâu rồi? Anh ta đã ở chỗ nào?
Christian nhìn sang tôi.
“Cậu bạn nhiếp ảnh gọi à?”
Oái.
“Vâng.”
“Cậu ta cần gì?”
“Chỉ để xin lỗi thôi, anh biết đó – chuyện hôm thứ Sáu.” Christian chau mày. “Tôi hiểu.” Anh đáp gọn.
Taylor lại xuất hiện.
“Ngài Grey, chuyến hải trình ở Daríur phát sinh vấn đề.” Christian gật đầu nhanh với Taylor.
“Charlie Tango đã trở lại bãi đáp chưa?”
“Rồi, thưa ngài.”
Taylor gật đầu chào tôi. “Cô Steele.”
Tôi cười nhìn anh ái ngại, anh quay lưng bước đi.
“Anh ấy ở đây ạ? Taylor ấy?”
“ừ.” Christian đáp cụt ngủn.
Anh ấy gặp vấn đề gì nhỉ?
Christian tiến sang khu bếp, tay rà chiếc BlackBerry, đang dò mail, tôi đoán. Môi mím lại, anh bắt đầu gọi điện.
“Ros, vấn đề gì?” Anh cao giọng.
Anh lắng nghe, nhìn tôi, mắt dò xét. Trong lúc đó, tôi chơ vơ giữa gian phòng mênh mông, tự hỏi mình càn làm gì với chính mình, cảm thấy rõ sự lạc lõng và bất tương hợp giữa tôi với nơi này.
“Tôi không đặt thủy thủ đoàn vào nguy cơ. Không, hủy đi… Chúng ta sẽ thay thế bằng cách thả từ máy bay xuống… Tốt.
Anh cúp máy. Sự nồng nàn đã biến mất khỏi đôi mắt. Nhìn anh đầy đe dọa. Anh liếc qua tôi một cái rồi bước vào phòng làm việc, lúc sau quay lại.
“Đây là hợp đồng. Đọc nhé. Chúng ta sẽ thảo luận vào cuối tuần sau. Tôi đề nghị em nên tìm hiểu và làm bài thu hoạch về hợp đồng, để em biết những gì có liên quan.” Anh dừng một chút. “Đó là nếu em đồng ý, tôi rất mong em đồng ý.” Anh nói thêm, giọng dịu dàng và căng thẳng.
“Bài thu hoạch?”
“Em có thể sẽ ngạc nhiên về những gì em tìm thấy trên Internet.”
Internet? Tôi không có máy tính, chỉ Kate có laptop thôi, tôi cũng không thể sử dụng máy ở cửa hàng Clayton, nhất là ấy “thu hoạch” kiểu này.
“Có chuyện gì sao?” Anh hỏi, hơi nghiêng đầu sang một bên.
“Em không có máy tính. Em toàn sử dụng máy ở trường thôi. Có lẽ em sẽ dùng laptop của Kate.”
Anh đưa tôi một túi đựng hồ sơ.
“Chắc là tôi có thể, à, cho em mượn một chiếc. Chuẩn bị nào, chúng ta sẽ quay về Portland và ăn trưa trên đường. Đợi tôi thay quần áo.”
“Em sẽ gọi điện thoại.” Tôi nói
Tôi chợt muốn nghe giọng của Kate. Anh nhíu mày.
“Cậu bạn nhiếp ảnh à?” Hàm anh nghiến lại, mắt sáng lên. Tôi chóp mắt nhìn anh. “Tôi không muốn chia sẻ đâu, cô Steele. Nhớ đấy.”
Âm điệu kiệm lời và lạnh lùng ẩy là một lời cảnh báo. Sau khi dừng giây lát cái nhìn lạnh lùng lên tôi, anh quay bước vào phòng ngủ.
Trời ạ. Mình chỉ muốn gọi cho Kate thôi mà. Tôi muốn gọi anh nhưng sự lạnh lùng bất ngờ ấy làm tôi cứng đờ người. Chuyện gì vừa xảy đến với người đàn ông rộng lượng, thư thái và hay cười, vừa mới ân ái vói tôi cách đây chưa đến nửa giờ?
“Sẵn sàng chứ?” Christian hỏi khi đang đứng ở cánh cửa kép dẫn ra hành lang.
Tôi phân vân gật đầu. Anh đã lấy lại kiểu cách lạnh lùng, lịch thiệp, dễ cáu bẳn, anh đã đắp lại lên mặt chiếc mặt nạ và đang phô nó ra. Anh khoác một ba lô da chéo vai. Sao phải cần đến nó nhỉ? Không lẽ anh ở lại Portland và rồi tôi sực nhớ đến lễ tốt nghiệp, ừ nhỉ… anh sẽ có mặt ở đó vào thứ Năm. Anh khoác một chiếc áo da đen. Với bộ quần áo này, trông anh không hề có vẻ của một tỷ phú rất nhiều tỷ đô-la. Anh giống như các cậu bé của những khu xóm lao động, một tay ngôi sao nhạc rock hay một người mẫu có hành vi văn hóa kém. Tôi thầm chép miệng, ước gì mình có được một phần mười sự bình tĩnh anh có. Anh điềm đạm và tự chủ. Tôi nhăn nhó nhớ lại cơn .bộc phát khi nãy lúc nói về José… Hay đó mới là anh.
Taylor từ đâu xuất hiện.
“Vậy mai nhé.” Anh nói, Taloy gật đầu.
“Vâng, thưa ngài. Ngài sẽ đi xe nào?”
Anh nhìn qua tôi một thoáng.
“R8.”
“Thượng lộ bình an, ngài Grey, cô Steele.” Taylor nhìn tôi rất trìu mến dù hình như sâu trong mắt anh vẫn thoáng một nỗi ái ngại.
Không nghi ngờ gì nữa, anh hẳn đang nghĩ rẳng tôi đã tiêu tùng vì những hành vi tình dục khó lường của Grey. Nhưng mà, những hành vi tình dục của anh có bất thường không hay tình dục chính là như thế. Tôi thầm chau mày. Tôi chưa từng quan hệ với ai để có thể so sánh, mà tôi cũng không được tâm sự vói Kate. Đó chính là điều tôi muốn thổ lộ cùng Christian. Hoàn toàn tự nhiên thôi mà, nếu tôi muốn tâm sự chuyện đấy với người nào đó – và tôi không thể nói chuyện với anh được vì mới phút trước anh vừa cởi mở thì phút sau anh đã lạnh tanh.
Taylor giữ cửa mở cho cả hai chúng tôi, rồi bước theo sau. Christian nhấn gọi thang máy.
“Chuyện gì vậy, Anastasia?” Anh hỏi.
Sao anh biết tôi đang băn khoăn đủ chuyện trong đầu nhỉ? Anh tiên tới và kéo trễ cằm tôi xuống.
“Đừng cắn môi nữa, không thì tôi sẽ làm chuyện đó với em ngay trong thang máy mà không cần biết có ai vào hay không.”
Tôi đỏ mặt nhưng rõ là trên môi anh cũng thoáng một nụ cười. Cuối cùng, tâm trạng anh có vẻ đã dịu lại.
“Christian, em có một chuyện.”
“Sao nào?” Anh tỏ vẻ quan tâm.
Thang máy đến. Chúng tôi bước vào, Christian nhấn nút “G”
“Dạ.” Tôi đỏ mặt. Nói sao bây giờ đây? “Em cần phải nói chuyện với Kate. Em có quá nhiều điều chưa biết vê chuyện quan hệ, mà anh thì đòi hỏi rất cao. Làm sao em hiểu được tất cả những gì anh muốn em làm?” Tôi dừng lại, cố tìm cho đúng từ.
Anh đưa mắt nhìn tôi.
“Cứ nói, nếu thấy cần.” Anh dằn từng tiếng. “Phải chắc là cô ấy không kể gì với Elliot.”
Tôi cự nự lối nói bóng gió của anh. Kate có thế đâu.
“Cô ấy không làm thê đâu, cũng như em sẽ không kể với anh bất cứ điều gì giữa cô ấy với Elliot, nếu cô ấy có nói gì đó với em.” Tôi nói nhanh.
“Thế này, sự khác biệt nằm ở chỗ, tôi không hề quan lâm đến đời sống tình dục của anh ấy.” Christian nói tỉnh. Elliot là một kẻ tọc mạch. Chỉ về những gì chúng ta đã làm cho đến giờ thôi đấy.” Anh cảnh báo. “Cô ta có thể nắm đằng chuôi nếu biết tôi muốn em làm gì.” Anh vụt nói thêm và tôi không chắc mình có nghe rõ không.
“Được ạ.” Tôi hoàn toàn đồng ý, ngẩng lên cười với anh, an tâm.
Ý nghĩ về Kate và gót chân của Christian không phải là điều tôi quan tâm.
Anh khẽ nhếch môi với tôi rồi lắc đầu.
“Em càng sớm dấn vào chuyện này càng tốt, rồi chúng ta có thể chấm dứt tất cả.” Anh nói.
“Chấm dứt tất cả gì cơ?”
“Em, ghét bỏ tôi.”
Anh nghiêng xuống, ngậm cằm tôi rồi đặt lên môi tôi một nụ hôn vội và ngọt ngào khi cửa thang máy vừa mở. Anh nằm tay tôi, cùng bước ra hầm đế xe.
Mình, ghét bỏ anh… Bằng cách nào?
Bên thang máy, tôi thấy chiếc Audi bốn chỗ nhưng khi anh bấm vào móc khóa, thì một chiếc xe thể thao đen bóng bật cửa và nhá đèn. Đây là kiểu xe nên có một chân dài, tóc vàng, không mặc gì trừ một dây nơ trên eo, ngồi vắt vẻo trên nắp xe.
“Xe đẹp quá.” Giọng tôi khô khốc.
Anh liếc tôi rồi cười toe.
“Chứ sao.” Anh đáp và trong một phần trăm giây, Christian ngọt ngào, trẻ trung và vô lo vừa trở lại. Điều đó sưởi ấm trái tim tôi.
Nhìn anh thật phấn khởi. Các cậu bé và những món đồ chơi. Tôi liếc nhìn anh, không thể ngăn mình mỉm cười. Anh mở cửa cho tôi rồi bước vào. Chà… thật thấp. Anh xoay người ngồi vào xe một cách thành thục rồi thư giãn cơ thể to lớn một cách duyên dáng ở ghê bên. Sao anh làm được thế nhỉ?
“Đây là loại xe gì thế?”
“Audi R8 Spyder đấy. Hôm nay đẹp trời, mở mui ra nhé. Có một chiếc mũ bóng chày ở đây. Mà có khi là hai.”
Anh chỉ vào ngăn để đồ lặt vặt. “Có cả kính mát nữa, nếu em cần.”
Anh khởi động máy, động cơ rú lên phía sau chúng tôi. Anh chuyển ba lô vào ghế trống phía sau, nhấn nút và mui xe từ từ mở ra. Cũng chỉ với một phím vặn, giọng Bruce Springsteen tràn ngập quanh chúng tôi.
“Bruce đáng yêu.” Anh cười toe với tôi rồi phóng xe ra khỏi hãm đỗ, vượt qua đoạn dốc đứng, dừng lại một lúc chờ cho cửa mở.
Thế rồi, chúng tôi đang ở giữa buổi sáng tháng Năm Seattle trong sáng. Tôi tìm trong ngăn để đồ linh tinh, được chiếc mũ bóng chày. Đội Mariners. Anh ấy thích bóng chày? Tôi đưa anh chiếc mũ lưỡi trai, anh đội lên đầu. Tôi túm tóc ra sau rồi từ từ đội mũ vào.
Trên đường, mọi người nhìn theo chúng tôi. Ban đầu, tôi nghĩ mọi người nhìn anh… và chợt một tia hoang tưởng khiến tôi nghĩ rẳng mọi người nhìn vì biết những gì mình đã làm trong 12 giờ vừa qua, nhưng cuối cùng, tôi hiểu ra rằng, đó là vì chiếc xe. Christian dường như xa lạ, chìm đắm trong những suy tư riêng.
Đường thông thoáng và chúng tôi nhanh chóng tiến vào Đường Liên bang số 5, xuôi nam, gió phần phật trên đầu. Bruce đang hát về lửa và niềm đam mê. Trùng hợp chưa. Tôi đỏ mặt khi nghe những ca từ ấy. Christian liếc sang tôi. Anh đang đeo chiếc kính Ray-Ban nên tôi không thể đoán dược anh đang cảm thấy thế nào. Khóe miệng anh run run, cinh nghiêng qua, đặt tay lcn đầu gối tôi, xoa nhẹ nhàng. Hơi thở tôi sâu hơn.
“Đói chứ?” Anh hỏi.
Không phải thức ăn.
“Không đói lắm.”
Môi anh bặm lại.
“Em phải ăn, Anastasia.” Anh trách. “Tôi biết một chỗ rất ngon gần Olympia. Chúng ta sẽ đến đó.”
Anh xoa gổi tôi lần nửa, rồi thu t,ay về vô lăng, thả chân ga. Tôi ngòi sầu vào ghế. Chàng trai, xe chạy được đấy.
NHÀ HÀNG NHỎ VÀ ẤM CÚNG, một kiểu nhà gỗ giữa rừng. Trang trí thô sơ: ghế bàn để rải rác, khăn trải bằng vải thô kẻ sọc, hoa dại cắm trong những lọ nhỏ. Bảng BẾP MỘC, kiêu hãnh giương trên cửa.
“Lâu rồi tôi không đến đây. Chúng ta không được chọn món – nhà hàng nấu bất kỳ thứ gì họ bắt hoặc hái được.”
Anh nhướng mày hài hước khiến tôi bật cười. Cô phục vụ đển nhận yêu cầu về thức uống. Cô đỏ mặt thấy Christain, lảng tránh ánh mắt của anh, giấu cái nhìn sau mái tóc dài vàng óng. Cô ấy thích anh! Đâu phải chỉ mình tôi!
“Hai cốc Pinot Grigio.” Christian nói bẳng giọng đầy uy quyền. Tôi hé môi, khó chịu.
“Sao?” Anh cao giọng.
“Em muốn Diet Coke.” Tôi nói nhỏ.
Đôi mắt xám của anh nheo lại rồi lắc đầu.
“Pinot Grigio chỉ là rượu nhẹ thôi. Rượu này rất hợp để thưởng thức với thức ăn, dù đó là gì.” Anh nói vẻ kiên nhẫn.
“Tất cả các món ư?”
“ừ.” Anh mỉm cười. Tôi không thể ngăn mình đáp lại nụ cười sáng chói của anh.
“Mẹ tôi thích em.” Anh nói khô khốc.
“Thật ạ?” Điều anh nói làm tôi đỏ mặt sung sướng.
“ừ. Bà luôn nghĩ tôi đồng tính.”
Hàm tôi rơi ra và tôi nhớ câu hỏi đó… trong cuộc phỏng vấn. Ôi đừng.
“Sao bà lại nghĩ anh đồng tính?” Tôi thì thầm.
“Vì chưa bao giờ bà thấy tôi ở bên một phụ nữ nào.”
“Ồ… chưa một ai trong số mười lăm người đó?”
Anh cười.
“Em nhớ rõ nhỉ. ừ, không người nào.”
“Ôi.”
“Biết không, Anastasia, đây cũng là một cuối tuần rất
nhiều cái đầu tiên với tôi.” Anh khẽ nói “Như thế nào cơ?”
“Tôi chưa bao giờ ngủ cùng ai, chưa bao giờ làm tình trên giường mình, chưa bay cùng cô gái nào trên Charlie Tango, chưa từng giới thiệu phụ nữ với mẹ. Em đang làm gì tôi thế này?”
Mắt anh rực lửa, sự mãnh liệt của anh khiến tôi ngừng thở.
Cô phục vụ quay lại với hai ly rượu, tôi lập tức nhấp một ngụm. Anh đang cởi mở hay đây cũng chỉ là một kiểu nói chuyện thông thường của anh?
“Em thích ngày cuối tuần vừa rồi.” Tôi nói.
Anh nheo mắt nhìn lại tôi.
“Đừng cắn môi nữa.” Anh gầm gừ rồi nói thêm. “Tôi cũng thế.”
“Quan hệ va-ni là thế nào?” Tôi hỏi, cố giải thoát mình khỏi cái nhìn mãnh liệt, cháy bỏng và quyến rũ của anh.
Anh bật cười.
“Nghĩa là quan hệ tình dục bình thường, Anastasia. Không đồ chơi, không dụng cụ.” Anh nhún vai. “Em biết đó.. à, em không biết, nhưng có nghĩa như thế.”
“Ồ.”
Tôi đã tưởng tượng nó như chiếc bánh chocolate phủ kem có cherry ở trên. Nhưng này, tôi đã biết gì đầu nhỉ?
Cô phục vụ mang ra món súp. Cả hai chúng tôi đều nhìn ngạc nhiên.
“Súp tầm ma.” Cô phục vụ mời trước khi quay vào bếp. Tôi không nghĩ cô ấy thích bị Christian thờ ơ. Tôi nếm thử. Ngon. Christian và tôi cùng lúc nhìn nhau thở phào. Tôi cười khúc khích, anh nghiêng đầu sang một bên. “Tiếng em cười rất hay.” Anh nói.
“Sao anh chưa từng quan hệ va-ni? Anh luôn dùng đến… à, vậy anh làm thế nào?” Tôi hỏi, đầy tò mò.
Anh gật đầu chậm rãi
“Đại loại thế.” Giọng anh ngập ngừng. Anh nhăn mặt một thoáng, như thể đang đấu tranh nội tâm, rồi chợt nhìn lên, quyết định. “Năm mười lăm tuổi, một người bạn của mẹ đã quyến rũ tôi.”
Ồ – Trời ạ, ở tuổi đó!
“Bà ấy có những sở thích rất đặc biệt. Tôi đã phục tùng bà suốt sáu năm.” Anh rùn vai.
Ồ – Đầu óc tôi đông cứng lại, rũ liệt, quay cuồng trước sự thú nhận ấy.
“Cho nên tôi rất biết cảm giác phục tùng thể nào, Anastasia.” Mắt anh ánh lên ấm áp.
Tôi nhìn sửng, không thốt nổi nên lời – ngay cả khi tiềm thức hoàn toàn thinh lặng.
“Tôi đã không hề nhập môn tình dục học theo cách thông thường.”
Thời gian như đông cứng lại.
“Thời đại học, anh không hẹn hò với ai sao?”
“Không.” Anh lắc đầu xác nhận.
Cô phục vụ lại mang ra bộ đồ ăn, cuộc nói chuyện gián đoạn mất một lúc.
“Vì sao thế?” Tôi hỏi khi cô phục vụ đã đi khỏi.
Anh mỉm cười chua chát.
“Em thật sự muốn biết à?”
“Vâng.”
“Tôi không muốn. Bà ấy là tất cả những gì tôi muốn, tôi cần. Hơn nữa, bà ấy sẽ dùng nhục hình với tôi.” Anh mỉm cười trìu mến và hồi tưởng.
Ồ, quả là nhiều tin nóng hối – nhưng tôi còn muốn biết nhiều hơn thế.
“Vậy nếu đó là bạn của mẹ anh, bà ấy bao nhiêu tuổi?” Anh cười tự mãn.
“Đủ lớn để chín chắn.”
“Anh vẫn còn gặp bà ấy?”
“ừ.”
“Anh vẫn còn…e hèm?” Tôi đỏ mặt.
“Không.” Anh lắc đầu và cười vẻ nuông chiều. “Bà ấy giờ là một người bạn tốt.”
“Ồ. Mẹ anh có biết không?”
Anh nhìn tôi kiểu đừng-hỏi-ngốc-như-thế.
“Tất nhiên là không rồi.”
Cô phục vụ dọn tiếp món thịt hươu nhưng miệng tôi giờ đã đắng nghét. Tiết lộ đúng lúc chưa. Christian – kẻ phục tùng… Khốn kiếp. Tôi trút Pinot Grigio ực vào miệng – anh đúng, tất nhiên, rượu ngon. Ái chà, tất cả những điêu này, quá nhiều thứ cần suy nghĩ. Tôi cần thời gian đế tiêu hóa cho hết, khi chỉ có mình tôi, khi không có sự hiện diện sờ sờ của anh ngay trước mặt. Anh đang cực kỳ mạnh mẽ, cực kỳ đàn ông, thế rồi bỗng dưng anh quăng bom tan tành hình ảnh tuyệt mỹ của mình. Anh biết chuyện ấy thế nào.
“Nhưng chuyện đó không xảy ra thường xuyên chứ?”
Tôi bối rối.
“Thường xuyên đấy, dù cũng đôi khi tôi không gặp bà ấy. Chuyện từng… rất khó khăn. Rốt cuộc, tôi vẫn đi học và vào đại học. Ăn đi, Anastasia.”
“Em không đói chút nào, Christian.” Bụng em nhóc nhách những điều anh vừa nói.
Anh cứng rắn.
“Ăn đi.” Anh nói khẽ, rất khẽ thôi.
Tôi nhìn anh. Người đàn ông này – nghiện tình dục như trẻ mới lớn – giọng đầy đe dọa.
“Cho em nghỉ chút.” Tôi nói nhỏ.
Anh khẽ nhắm mắt.
“Được.” Anh đáp rồi ăn tiếp phần của mình.
Nếu tôi ký vào hợp đông, mọi việc sẽ diễn ra đúng như kịch bản này, mọi mệnh lệnh của anh bao trùm lên tôi. Tôi nhăn mặt. Mình muốn thế à? Cầm dao và nĩa lên, tôi miễn cưỡng cắt miếng thịu hươu. Thịt rất ngon.
“Mối quan hệ của chúng ta… ừm.. sẽ như thế này sao?” Tôi thì thầm. “Quanh em toàn mệnh lệnh của anh.” Tôi nói, cố tránh nhìn vào mắt anh.
“Đúng thê.” Anh đáp.
“Em hiểu rồi.”
“Còn ngoài ra, em có muốn gì ở tôi nữa không?” Anh thấp giọng, nói thêm.
Tôi thật sự nghi ngờ điêu ấy. Tôi cắt thêm một miếng thịt nữa, dừng trước miệng.
“Sẽ là một bước đại nhảy vọt đây.” Tôi nói, cho vào miệng, rồi nhai.
“Đúng thế.” Anh khẽ nhắm mắt lại và khi mở ra, đôi mắt anh to, dứt khoát. “Anastasia, em phải lắng nghe lòng mình. Làm thu hoạch và đọc kỹ hợp đồng – tôi rấtvui được bàn bạc với em bất cứ điều gì. Tôi sẽ ở Portland đến tận thứ Sáu, trong trường hợp em muốn nói chuyện trước thời điểm dự kiến.” Từng lời anh xô nhau đến với tôi. “Hãy gọi tôi, có thể chúng ta sẽ cùng ăn tối, xem nào, thứ Tư? Tôi rất muốn làm chuyện này. Chính xác là tôi chưa từng ham muốn làm chuyện gì như làm chuyện này với em.”
Sự chân thành và khao khát của anh ánh lên trong đôi mắt. Và đó cũng chính là điều lớn nhất tôi không hiểu. Tại sao lại là tôi? Sao không phải là ai trong mười lăm người phụ nữ kia? Ôi không… rồi tôi cũng sẽ như thế sao – trở thành một con số? Mười sáu trong số rất nhiều.
“Chuyện gì đã xảy ra vói mười lăm người kia?” Tôi đỏ mặt. Anh nhướng mày ngạc nhiên rồi khẽ lắc đầu.
“Nhiều chuyện lắm nhưng đêu không bền.” Anh dừng lại cố tìm từ, tôi đoán. “Không hợp.” Anh nhún vai.
“Anh nghĩ em là người hợp với anh sao?”
“ừ.”
“Anh không gặp ai trong số những người ấy nữa sao?” “Không, Anasatasia. Tôi là kiểu trong một thời điểm chỉ có một bạn tình.”
Ồ… Chuyện này mới.
“Em hiểu.”
“Làm thu hoạch nhé, Anasatasia.”
Tôi bỏ dao và nĩa xuống bàn. Tôi không thể ăn nổi nữa. “Thế thôi à? Em chỉ ăn từng đấy thôi à?”
Tối gật. Anh bực nhưng không nói gì. Tôi thở một hơi nhẹ người. Dạ dày tôi xoay tít, cố tiêu hóa lượng thông tin vừa rồi, đầu tôi lơ mơ vì rượu. Tôi thấy anh vét sạch mọi thứ trên đĩa. Anh ăn mạnh như hổ. Hẳn anh phải tập thể dục kinh khủng mới giữ được một thân hình tuyệt vời thế này. Trí nhớ bất thần tái hiện lại hình ảnh anh trong chiếc quần thun ôm lấy hông. Đẹp phát cuồng lên được. Tôi ngọ quậy khó chịu. Anh ngước lên nhìn, thê là tôi đỏ mặt.
“Thứ gì cũng đổi miễn là tôi biết em đang nghĩ gì lúc này.” Anh nói. Tôi càng ngượng chín người.
Anh mỉm một nụ cười ranh mãnh.
“Tôi đoán nhé.” Anh trêu.
“Mừng là anh không đọc được ý nghĩ của em.”
“Ý nghĩ của em á, không, Anastasia, nhưng cơ thê em thì có – đó là thứ tôi đã biết khá rõ từ hôm qua.”
Giọng anh đầy mời gọi. Sao anh có thể quay ngoắt từ trạng thái này sang tâm trạng khác thế nhỉ? Anh thật nắng mưa… Chẳng thể nào theo nổi.
Anh vẫy gọi phục vụ và bảo thanh toán. Trả tiền xong, anh đứng dậy và chìa tay ra.
“Đi nào.”
Anh nắm tay, đưa tôi trở lại xe. Sự tiếp xúc này, tay trong tay, quả là điều không thể ngờ được anh sẽ làm, bình thản, thân mật. Tôi không thể gắn kết nổi cử chỉ dịu dàng, bình thường này với những gì anh muốn làm trong căn phòng đó… Căn Phòng Đỏ.
Anh im lặng suốt đoạn đường từ Olympia về Vancouver, cả hai chúng tôi đều đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình. Khi anh dừng xe trước căn hộ, đồng hồ chỉ năm giờ chiều. Đèn sáng – Kate đang ở nhà. Đóng gói, chắc thế, trừ khi Elliot cũng ở đây. Anh tắt máy xe và tôi chợt hiểu ra đến lúc mình phải tạm biệt anh.
“Anh muốn vào không?” Tôi hỏi.
Tôi không muốn anh đi. Tôi muốn kéo dài khoảng thời gian bên nhau.
“Không. Tôi có việc phải làm.” Anh trả lời đơn giản, mắt nhìn tôi, vẻ mặt anh vẫn không thể đoán nổi.
Tôi đan mấy ngón tay vào nhau, mắt chăm chú nhìn xuống tay mình. Bỗng dưng tôi thấy cảm động. Anh sắp đi. Anh tiến đến, cầm một bàn tay tôi, đưa lên môi anh, dịu dàng hôn, một cử chỉ ngọt ngào và truyền thống. Trái tim tôi xao xuyến.
“Cảm ơn vì ngày cuối tuần, Anastasia. Ngày cuối tuần… tuyệt vời nhất của tôi. Thứ Tư nhé? Tôi sẽ đón em ở chỗ làm, hay ở đâu?” Anh khẽ nói.
“Thứ Tư.” Tôi thì thầm.
Anh hôn tay tôi lần nữa rồi đặt tay trở lại bên người tôi. Anh ra khỏi xe, bước vòng sang phía tôi rồi mở cửa. Sao bỗng dưng tôi thấy mình hoàn toàn tê liệt? Một nỗi nghẹn ngào chắn ngang cổ họng. Không thể để anh thấy tôi trong tình trạng ẩy. Nặn ra một nụ cười, tôi bước khỏi xe, tiến vào nhà, biết rằng mình phải đối diện với Kate, hoảng hốt mà đối diện với Kate. Nửa đường, tôi ngoái lại nhìn anh. Ngẩng cao đầu lên, Steeỉe, tôi tự động viên mình.
“À… nhân tiện, em đang mặc quần lót của anh.”
Tôi cười, tay kéo trễ cạp quần ra để anh thấy. Cằm Christian như rơi xuống, sốc. Hiệu quả cực kỳ. Tầm trạng tôi thay đổi tức thì, tôi cố đi thật từ tốn vào nhà mà không nhảy cẫng lên, đấm tay vào không khí. PHẢI THẾ CHỨ! Nữ thần nội tại ngoáy mông khoái trá.
Kate đang ở phòng khách, đóng mấy cuốn sách vào thùng gỗ.
“Cậu đây rồi. Christian đầu? Cậu có sao không?”
Giọng Kate lo âu, sốt ruột, cô ấy nhào đến phía tôi, giữ chặt lấy vai tôi, quan sát tận mặt tôi cả phút đồng hồ trước khi tôi kịp chào lại.
Khỉ thật… Giờ thì tôi phải đối mặt với sự kiên trì và khả năng đeo bám của Kate, trong khi tôi đã ký vào một văn bản pháp lý yêu cầu không được tiết lộ điều gì. Thật là một mớ bòng bong hay hớm.
“Sao rồi, chuyện thế nào? Tớ không thể thôi nghĩ về cậu, sau khi Elliot đi khỏi, vậy đó.” Cô ấy cười toe toét ma mãnh.
Không chủ ý nhưng nụ cười và sự tò mò nôn nao của Kate dường cũng nhảy sang tôi nhưng bỗng lại làm tôi e thẹn. Tôi đỏ mặt. Chuyện này riêng tư quá. Tất cả. Biết và hiểu những gì Christian không muốn chia sẻ. Nhưng tôi phải kể gì đó với Kate nếu không, cô ấy nhất định không để tôi yên đến chừng nào tôi kể thì thôi.
“Tuyệt, Kate ạ. Rất tuyệt vời, theo ý tớ.” Tôi thì thầm, cố nén nụ cười bối rối muốn-kể-hết.
“Theo ý cậu á?”
“Tớ chẳng có gì để so sánh với chuyện đó cả, biết sao được?” Tôi nhún vai vẻ tiếc nuối.
“Anh ta có làm cậu lên đỉnh không?”
Trời ơi. Thật thô lỗ. Tôi đỏ nhừ.
“Có.” Tôi ậm ừ, khó chịu.
Kate lôi tuột tôi ra ghế bành, ngồi xuống. Cô ấy xiết chặt tay tôi.
“Vậy là tốt nhỉ.” Kate nhìn tôi bán tín bán nghi. “Đây là lần đầu của cậu. Chà, Christian hẳn phải biết cần làm gì.”
Õi Kate, phải chi cậu biết.
“Lần đầu của tớ khủng khiếp.” Cô ấy nói tiếp, mặt xìu xuống.
“Vậy ư?”
Chuyện hấp dẫn đây, cô ấy chưa bao giờ tiết lộ điều này. “ừ, Steeve Patrone. Ở trung học, tay vận động viên khốn kiếp.” Cô ấy rùng mình. “Hắn thô bạo. Tớ lại chưa sẵn sàng. Cả hai chúng tớ đều say khướt. Cậu biết đấy, thảm họa tiêu biểu của hậu khiêu vũ đấy. Hức, mất cả mấy tháng trời tớ mới dám đi đến những buổi khiêu vũ khác. Cũng không phải với hắn, tên tốt mã hèn nhát. Lúc đó tớ còn trẻ quá. Cậu đúng khi cố chờ đến giò’.”
“Kate, khủng khiếp thê sao!”
Kate có vẻ tiếc nuối.
“ừ, tớ mất cả năm mới biết được cực khoái, còn cậu… ngay lần đầu à?”
Tôi ngượng nghịu gật đầu. Nữ thần nội tại tại thế hoa sen nhìn rất trầm mặc ngoại trừ nụ cười láu cá và tự mãn trên môi.
“Tớ mừng vì lần đầu của cậu đã xảy ra với người biết phải làm gì.” Cô ấy liếc sang tôi. “Vậy bao giờ- các cậu lại gặp nhau nửa?”
“Thứ Tư. Chúng tớsẽ ăn tối.”
“Vậy là cậu vẫn thích anh ấy chứ?”
“ừ. Nhưng tớ không biết… sau này sẽ thế nào.”
“Tại sao?”
“Anh ấy phức tạp lắm, Kate. Cậu biết đó – anh ấy thuộc về một thế giới hoàn toàn khác tớ.”
Từ ngữ ngoạn mục. Nghe lại đáng tin nữa. Tốt hơn nhiều so với: Anh ấy có một Căn Phòng Đỏ và muốn biến tớ thành nô lệ tình dục.
“Ôi, xin cậu, đừng để tiền bạc xen vào chuyện này, Ana. Elliot nói việc Christian hẹn hò là cả một sự kiện đấy.”
“Thế sao?” Giọng tôi vút lên một quãng tám.
Quá rõ rồi gì nữa, Steele. Tiềm Thức nhìn tôi trừng trừng, ve vẩy mấy ngón tay dài, gầy guộc chỉnh chỉnh sửa sửa cán cân công lý hòng nhắc tôi rằng anh ấy có thể kiện tôi nêu tiết lộ quá nhiều. Ha… mà anh ây có thể làm gì mình nhỉ – lây hết tiên của mình á? Tôi phải nhờ google từ “phạt vì phá vỡ thỏa thuận giữ bí mật” trong khi làm “thu hoạch” mới được. Chuyện này giống như làm kiểm tra ở trường vậy. Có khi tôi còn bị chấm điểm không chừng. Tôi đỏ mặt nhớ điểm A sáng nay trong bồn tắm.
“Ana, chuyện gì thê?”
“Tớ sực nhớ mấy chuyện Chirstian nói.”
“Trông cậu lạ lắm.” Kate nói trìu mến.
“Tớ cũng thấy lạ lắm. Đau.” Tôi thú nhận.
“Đau á?”
“Chút thôi.” Tôi đỏ mặt.
“Tớ cũng thế. Bọn đàn ông.” Cô ấy làm vẻ mặt khinh bỉ hài hước. “Lũ súc vật.”
Chúng tôi cùng bật cười.
“Mà cậu cũng đau à?” Tôi hỏi lại.
“ừ… lạm dụng.”
Tôi cười khúc khích. Hết trận cười, tôi hỏi.
“Kể tớ nghe Elliot đã lạm dụng thế nào.” ơ, lần đầu tiên tôi cảm thấy mình hoàn toàn thoải mái khi nhớ lại chuyện quán bar… nhớ lại trước khi chuông điện thoại reng và mọi việc bắt đầu – nhớ lại lúc mà tôi đang còn ngưỡng mộ ngài Grey từ xa ấy. Đó là những ngày tháng hạnh phúc và giản dị.
Kate đỏ mặt. Ôỉ trời… Katherine Agnes Kavanagh hóa thành Anastasia Steele Đỏ Mặt trước mặt tôi. Kate hướng về tôi ánh mắt ngây thơ. Tôi chưa từng thấy cô ấy có kiểu lủy khi nói về đàn ông. Hàm tôi muốn rớt xuống sàn. Kate dâu mất rồi; cậu đã ỉàm gì cô ấy?
“Ôi, Ana.” Cô ấy tuôn ra một tràng. “Anh ấy quá đỗi… mọi thứ. Và khi chúng tớ… ôi… thật tuyệt.”
Kate chật vật nối các câu lại với nhau mà cũng chẳng thành công.
“Tớ nghĩ cậu đang cố nói với tớ là cậu thích anh ấy.”
Cô ấy gật, cười hớn hở như người mất trí.
“Và tớ sẽ gặp anh ấy vào thứ Bảy. Anh ấy sẽ giúp chúng mình chuyển nhà.”
Cô ấy xoắn hai tay vào nhau, đứng dậy, xoay vòng vòng bên cửa sổ. Chuyển nhà. Chúa ơi-tôi suýt quên mất chuyện đó, ngay cả khi đang ngồi giữa cả đống đồ đóng dở thế này.
“May quá, có anh ấy.” Tôi cảm kích.
Tôi cũng có dịp để biết anh ấy rõ hơn. Biết đầu anh ấy cũng có thể giúp tôi hiểu thêm về cậu em trai kỳ lạ, thất thường.
“Vậy tối qua cậu làm gì?” Tôi hỏi.
Cô ấy nghiêng đầu về phía tôi, nhướng mày, theo kiểu câu-hỏi-ngốc-nghêch-làm-sao.
“Nhiều hơn những gì cậu làm, còn trước đó thì ăn tối.” Cô ấy cười toe. “Cậu chắc ổn chứ? Trông cậu như bị quá tải ấy.”
“Tớ” thấy quá tải thật. Christian rất khó tính.”
“ừ, nhìn anh ta tớ đoán được ngay. Nhưng anh ta tử tế với cậu chứ?”
‘ừ.” Tôi xác nhận với cô ấy. “Tớ đói rồi, tớ làm gì ăn nhé?”
Kate gật rồi nhặt thêm hai cuốn sách bỏ vào thùng.
“Cậu định làm gì với mấy cuốn sách mười-bốn-ngàn- đô-la này?” Cô ấy hỏi.
“Tớ sẽ trả lại.”
“Thật à?”
“Đó là món quà trên-cả-mong-đợi. Tớ không thể nhận được, nhất là lúc này.” Tôi cưòi với Kate, cô ấy đồng tình.
“Tớ hiểu. Có mấy lá thư gửi cậu này, cả José nữa, cậu ấy gọi hàng giờ rồi, có vẻ hung hăng lắm.”
“Để tớ gọi lại.” Tôi lảng đi.
Nếu kể với Kate chuyện José, hẳn thể nào cô ấy cũng sẽ đãi cậu ta bữa sáng để moi tin. Tôi gom mấy bức thư trên bàn ăn rồi bóc ra.
“Oái, tớ được hẹn phỏng vấn này! Tuần kia, ở Seattle, thực tập sinh.”
“Nhà xuất bản nào thế?”
“Cả hai.”
“Tớ nói mà, điểm trung bình của cậu đủ sức mở tất cả các cửa, Ana.”
Kate, tất nhiên, đã có chỗ thực tập ở The Seattle Times rồi. Bố cô ấy quen một người nào đó.
“Elliot nói thế nào về việc cậu rời khỏi đây?” Tôi hỏi.
Kate đi tới đi lui trong gian bếp, lần đầu tiên trong buổi chiều nay, cô ẩy đầy vẻ phiền muộn.
“Anh ấy thông cảm. Nửa phần tớ không muốn đi, nửa phần lại thèm mấy tuần phơi mình dưới ánh mặt trời. Hơn nữa, mẹ tớ cũng đang ở đó, bảo rằng đây sẽ là kỳ nghỉ hè cuối cùng thật sự của gia đình, trước khi tớ và Ethan đi làm.”
Tôi chưa bao giờ rời khỏi nước Mỹ, Kate sẽ đi Barbados với bố mẹ và anh trai, Ethan, hai tuần. Tôi sẽ không có Kate trong căn hộ mới. Chuyện này thật kỳ lạ. Ethan đã đi du lịch vòng quanh thế giới sau khi tốt nghiệp, năm ngoái. Tôi thoáng tự hỏi liệu có cơ hội gặp anh trước khi cả nhà họ đi nghỉ không nhỉ. Đấy là một ông anh đáng mến. Điện thoại reng, kéo tôi ra khỏi tưởng tượng.
“José đấy.”
Tôi thở dài. Thôi thì đằng nào cũng phải nói chuyện với t ậu ấy. Tôi nhấc điện thoại.
“Chào.”
“Ana, cậu về rồi.” José gào to sự nhẹ nhõm của cậu vào tai tôi.
“Thì rõ thế rồi.” Giọng tôi pha chút mai mỉa, tôi liếc mắt nhìn xuống điện thoại.
Cậu ấy im lặng một chốc.
“Tớ gặp cậu được không? Tớ xin lỗi chuyện tối thứ Sáu. Tớ say… còn cậu… thôi mà. Ana – tha lỗi tớ nhé.”
“Tất nhiên rồi, tớ bỏ qua, José. Chỉ cần cậu đừng làm thế nữa. Cậu biết là với cậu, tớ không thể cảm thấy như thế.”
Cậu ấy thở dài, nặng nề và buồn bã.
“Tớ biết, Ana. Tớ chỉ hy vọng là nếu hôn cậu, biết đâu tớ có thể làm cậu thay đổi cách cảm nhận về tớ.”
“José, tớ yêu cái cách đáng yêu của cậu, cậu có ý nghĩa rất lớn với tớ. Cậu như một người anh trai mà tớ chưa từng có được ấy. Và cảm giác đó không thể thay đổi được. Cậu biết thế mà.”
Tôi sự nói ra điều này làm cậu ấy ngã quỵ nhưng dầu sao, đó vẫn là sự thật.
“Giờ cậu vẫn đang cặp kè với anh ta à?” Giọng cậu ấy đầy vẻ khinh khỉnh.
“José, tớ chẳng cặp kè với ai hết.”
“Nhưng cậu đã qua đêm với anh ta còn gì.”
“Đó không phải việc của cậu.”
“Vì tiền phải không?”
“José! Sao cậu dám!” Tôi quát lên, choáng váng bởi sự trắng trợn của cậu.
“Ana.” Cậu lại rên rỉ xin lỗi.
Tôi không thể chịu nổi cơn ghen lộ liễu của cậu. Tôi biết cậu ấy bị tổn thương nhưng tâm tri tôi giờ chỉ còn hướng về Christian Grey.
“Có lẽ mai chúng ta có thể cà phê hay gì đó. Tớ sẽ gọi.” Tôi dịu giọng.
Cậu ấy vẫn là bạn và tôi vẫn quý cậu. Nhưng hiện giờ, tôi không muốn nói đến điều đó.
“Mai nhé. Cậu sẽ gọi chứ?” Giọng hớn hở đầy hy vọng của cậu ấy thắt tim tôi lại.
“ừ… ngủ ngon, José.” Tôi cúp máy, không đợi cậu trả lời.
“Chuyện đó là sao?” Katherine hỏi, tay chống hông.
Tôi quyết định lấy thẳng thắn làm kế sách hàng đầu. Cô ấy trông có vẻ cứng đầu hơn lúc nào hết.
“Cậu ấy ve vãn tớ hôm thứ Sáu.”
“José á? Rồi Christian Grey nữa á? Ana, chắc chất pheromone của cậu điều tiết quá liều. Anh chàng ngốc đó nghĩ gì thế?”
Cô ấy lắc đầu khinh bỉ rồi quay lại với việc đóng gói.
BỐN MƯƠI LĂM PHÚT sau đó, chúng tôi tạm dừng việc đóng gói để thưởng thức đặc sản gia đình, món lasagnacủa tôi. Kate khui một chai rượu, chúng tôi ngồi giữa đống thùng, ăn và uống thứ rượu đỏ rẻ tiền, xem mấy chương trình ti-vi linh tinh. Mọi việc thật giản dị. Bình yên và ấm áp sau bốn mươi tám tiếng đồng hồ.. điên cuông. Lần đầu tiên trong từng đó thời gian, tôi thưởng thức một bữa ăn thong thả, không bị đe dọa và bình an. Anh ấy và thực phẩm có vấn đề gì nhỉ? Kate dọn dẹp bát đĩa còn tôi kết thúc phần đóng thùng mọi thứ trng phòng khách. Chúng tôi để lại ghê bành, ti-vi và bàn ăn. Chúng tôi có thể cần gì nữa nhỉ? Chỉ còn nhà bếp và phòng ngủ chưa dọn, chúng tôi còn có cả tuần nữa mà.
Điện thoại lại reo. Đó là Elliot. Kate nháy mắt với tôi rồi phóng thẳng vào phòng ngủ như cô bé mười bốn tuổi. Giờ này đúng ra Kate nên viết diễn văn tốt nghiệp nhưng có vẻ như Elliot quan trọng hơn. Có chuyện gì với mấy anh chàng nhà Grey thế nhỉ? Cái gì làm cho họ có thể khiến xung quanh phát cuồng, tiêu xài không tiếc và hấp dẫn không thể cưỡng nổi? Tôi nhấp một ngụm rượu khác.
Tôi bấm lướt qua các kênh truyền hình nhưng tự sâu trong thâm tâm, biết rằng mình chỉ đang tìm cách nấn ná. Trong túi xách tôi đang nhấp nháy bản hợp đồng. Liệu tôi còn đủ sức và đủ mạnh mẽ để đọc nó tối nay?
Tôi lấy tay ôm đầu. José và Christian, cả hai đều muốn ở tôi điều gì đó. José còn dễ đổi phó. Còn Christian… Christian hoàn toàn thuộc về một ngưỡng khác rất khó nắm bắt và hiểu được. Nửa phần tôi muốn chạy đến, nửa phần muốn trốn phắt đi. Phải làm gì bây giờ? Đôi mắt màu xám thiêu đốt và cái nhìn nghiêm khắc xoáy vào tâm trí tôi, cơ thể tôi tê liệt bởi ý nghĩ đó. Tôi thở hổn hển. Anh ta thậm chí còn không có ở đây mà tôi vẫn ham muốn. Chuyện này không liên quan đến tình dục, đúng không nhỉ? Tôi hồi tưởng lại cuộc tâm tình nhẹ nhàng trong bữa sáng nay, niềm vui thích của anh khi thấy tôi hứng thú với chuyến trực thăng, với việc anh chơi dương cầm – giai điệu ngọt ngào, đầy tâm trạng và sao-mà-buồn-thê.
Anh quả là một người phức tạp. Và giờ thì tôi đã hiểu vì sao. Một thiếu niên bị tước mất quyền được trưởng thành bởi mụ Robinson xấu xa nghiện tình dục nào đó… không cần biết anh sẽ phải già xọp đi trước tuổi của mình. Tim tôi trĩu nặng nỗi buồn về những gì đã xảy ra với anh. Tôi quá ngây ngô để biết chính xác những gì đã xảy ra nhưng cũng có thể bài thu hoạch sẽ cho tôi vài tín hiệu nào đó. Có điều là, thật lòng, tôi có muốn biết không? Tôi có muốn dấn thân vào thế giới mà tôi không mảy may biết gì về nó không? Đó là một bước ngoặt khủng khiếp.
Nếu không gặp anh, tôi hẳn vẫn còn hồn nhiên vui vẻ và nhìn đời màu hồng. Tâm trí tôi bềnh bồng giữa đêm qua và sáng nay… rồi bản năng giới tính quyến rũ đến khó tin mà tôi mới được trải nghiệm. Liệu tôi có muốn nói chia tay với tất cả những điều đó? Tâm trí tôi gào lên: Không!… nữ thần nội tại trầm tư như kiếu của các Thiền sư gật đầu đồng ý.
Kate trở ra phòng khách, cười ngoác đến mang tai. Có lẽ cô ấy đang yêu. Tôi ngớ ra nhìn Kate. Cô ấy chưa bao giờ có kiểu cư xử ấy.
“Ana, tớ đi ngủ trước nhé. Tớ mệt khủng khiếp.”
“Tớ cũng thế, Kate.”
Cô ấy ôm tôi.
“Tớ mừng là cậu đã trở về nguyên vẹn. Có mấy tai tiếng với Christian.” Cô ấy thì thào, giọng tiếc rẻ.
Tôi mỉm một nụ cười nhẹ đầy vững tin – thật ra, trong bụng thầm lo… Thế quái nào mà cô ây biết? Điều sẽ giúp Kate trở thành một nhà báo lớn, chí ít là bản năng sắc bén.
NHẶT LẤY TÚI SÁCH, tôi thất thểu đi về phòng ngủ.
Tôi rã rời bởi những chấn động về thể xác đêm qua và bởi những lựa chọn một trời một vực mà tôi đang phải đối mặt. Tôi ngồi bên giường, thận trọng lấy bìa hồ sơ ra khỏi túi, mở ra từng chút, từng chút một bẳng tay. Có thật sự tôi muốn biết mức độ đồi bại của Christian? Thật đáng sợ. Tôi hít vào một hơi thật sâu, và khi trái tim đã run lên bần bật, tôi tháo tung phong bì ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom