Chương 12
Lần đầu tiên trong cuộc đời, tôi tự nguyện chạy bộ. Tôi tìm được một đôi giày vải cũ kỹ, quần thể thao và một chiếc áo thun. Tôi buộc tóc cao ra sau gáy, ngượng chín người khi hồi tưởng lại mấy chuyện vừa xảy ra với tóc cảu mình, rồi mở iPod lên. Không thể cứ ngồi trước món kì quan công nghệ kia, nhìn hoặc đọc bất cứ thông tin điên loạn nào nữa. Tôi cần làm gì đó để tiêu hao nguồn năng lượng phụ trội đang làm tôi kiệt sức. Thật điên rồ,tôi bỗng muốn chạy thẳng đến Khách sạn Heathman và muốn được ân ái với cỗ máy kiểm soát ấy. Thê nhưng, từ đây đến đó là năm dặm mà tôi không nghĩ là mình chạy nổi dặm, và giả dụ có thể chạy nổi năm dặm, thì tất nhiên đến đó, anh vẫn có thể từ chối tôi, khi đó mới gọi mai.
Kate đang tiến ra cửa, đến chỗ để xe. Đang dở túi hàng siêu thi trong xe ra thì Kate bắt gặp tôi. Ana Steele trong bộ đồ thể thao. Tôi vẫy tay và chạy luôn để khỏi bị thăm hỏi. Tôi cần thời gian thật sự một mình. Snow Patron đang tràn ngập tai tôi. Trong buổi chiều vần vũ màu ngọc mắt mèo và xanh thẳm màu biển, tôi bắt đầu chạy bộ.
TÔI BĂNG QUA CÔNG VIÊN. Mình đang làm gì đây? Mình muốn anh ấy nhưng còn những điều kiện của anh? Tôi không biết. Có lẽ tôi nên thương lượng với anh những gì tôi muốn. Nên đọc kỹ từng dòng bản hợp đồng lố bịch ấy và cho anh biết những gì chấp nhận được, những gì không. Khảo sát cho bài thu hoạch giúp tôi biết rằng pháp luật không chấp nhận kiểu thỏa thuận này. Anh hẳn cũng biết điều đó. Tôi nghĩ rằng bản hợp đồng chỉ là thước đo mối quan hệ của chúng tôi. Nó cho anh biết tôi trông chờ gì ở anh và ngược lại, tôi biết anh trông đợi tôi điều gì – đó là tất cả những gì tôi biết. Tôi đã sẵn sàng cho những điều anh trông đợi chưa? Thậm chí tôi có khả năng đáp ứng anh không?
Tôi vẫn day dứt với một thắc mắc – Sao anh lại trở nên như vậy? Có phải vì anh bị lạm dụng ở độ tuổi thiếu niên? Tôi không biết nữa. Anh vẫn là một bí ẩn.
Tôi dừng lại bên một cây vân sam to, chống hai tay xuống gối, khó nhọc thở từng luồng khí vào phổi. Ồ, cảm giác này thật dễ chịu, như được thanh tẩy. Tôi cảm thấy cất được gánh nặng khỏi mình. Đúng thế. Tôi cần phải nói cho anh biết những gì chấp nhận được và những gì không. Tôi cần phải email cho anh biết tôi nghĩ gì và rồi chúng tôi sẽ có thể thảo luận điều đó vào thứ Tư. Tôi hít một hơi đầy lồng ngực, hơi thở trong lành, rồi chạy bộ nhẹ nhàng về nhà.
Kate đang soạn quần áo vừa đi shopping về, điều duy nhất cô ấy có thế làm để chuẩn bị cho kỳ nghỉ ở Barbados. Chủ yếu là bikini và mấy chiếc khăn choàng cùng tông. Kate chắc chắn rất rạng rỡ trong đổng áo xống này nhưng cô nàng vẫn đòi thử hết chiếc này đến chiếc khác và bắt tôi ngồi xuống bình phẩm từng cái một. Có rất nhiều cách nói chỉ để diễn tả duy nhất một nội dung: “Cậu thật rạng rỡ, Kate”. Thân hình Kate thon thả mà vẫn bốc lửa đến phát thèm. Cô ấy không cố tình, tôi biết, nhưng tôi vẫn viện cớ còn nhiều thứ chưa đóng kiện, lê tấm thân ê ẩm và đầm đìa mồ hôi vào phòng. Có phải tôi không còn sức để cảm thấy tự ti về mình hơn nữa? Tôi xách món hàng công nghệ đỉnh cao và miễn phí ra bàn, viết email cho Christian
Từ: Anastasia steele
Chủ đề : Bị sốc bởi WSUV
Ngày: 23 tháng 5 2011 20
3
Đến: Christian Grey
Okay, với tôi thế là đủ.
Rất vui được biết anh.
Ana
Tôi nhấn “gửi” rồi choàng tay ôm lấy mình, mỉm cười đắc chí. Anh ấy có thấy buồn cười không nhỉ? Á, chết rồi – chắc là không. Christian Grey nổi tiếng không ưa hài hước.
Dù tôi biết anh vẫn có chất hài hước, tôi từng thấy rồi. Có lẽ tôi đã đùa quá mức. Tôi đợi anh trả lời.
Tôi đợi… rồi đợi. Tôi liếc đồng hồ . Mười phút trôi qua.
Để làm mình thôi nghĩ đến bụng dưới đang cồn cào, tôi bắt đầu làm việc mà tôi đã bảo Kate làm – đóng gói đồ đạc. Bắt đầu, tôi gom hết sách cho vào thùng gỗ. Đến chín giờ, vẫn chưa có email trả lời. Hay là anh ấy đi đâu rồi. Tôi trề môi giận dỗi rồi nhét tai nghe iPod vào tai, vừa lắng nghe Nnow Patron, vừa ngồi vào chiếc bàn nhỏ, đọc lại hợp đồng và ghi chú.
Tôi không biết tại sao mình lại ngước lên, có lẽ tôi bắt được một thoáng chuyển động nào đó bằng khóe mẳt, không rõ nữa, nhưng khi ngẩng lên, tôi thấy anh đang đứng ngay lối vào phòng ngủ, nhìn tôi chăm chú. Anh mặc một chiếc quần dệt màu xám, sơ mi linen trắng, tay nhẹ xoay xoay chìa khóa xe. Tôi giật tai nghe ra khỏi tai rồi ngồi cứng đờ. Mẹ ơi!
“Chào buổi tối, Anastasia.”
Giọng anh lạnh tanh, vẻ mặt tuyệt đối thờ ơ và không thể đoán nổi. Khả năng nói biến đâu mất. Kate chết tiệt cho anh ta vào đây mà không báo tôi. Bất ngờ, tôi nhận ra mình vẫn mặc bộ đồ thể thao, chưa tắm rửa gì, bẩn thỉu, còn anh thì lộng lẫy một cách thơm tho, chiếc quần ôm lấy hông, còn gì nữa, anh ở đây, ngay trong phòng ngủ tôi.
“Tôi thấy rằng cô vừa nhận được một hồi âm bằng email-người.” Anh nói tỉnh khô.
Tôi há hốc rồi ngậm lại lập tức, lần thứ hai. Anh ấy đang đùa với mình. Không bao giờ ở đây hay ở hành tinh nào tôi dám mơ anh rơi thứ gì xuống rồi lại nhặt lên.
“Tôi ngồi được chứ?” Anh hỏi, mắt hấp háy khôi hài – tạ ơn trời đất, có lẽ anh ấy thấy chuyện này vui?
Tôi gật đầu. Khả năng nói chuyện vẫn tuyệt tăm tích. Christian Grey đang ngồi trên giường tôi.
“Tôi tự hỏi phòng riêng của cô trông thế nào.” Anh nói. Tôi nhìn quanh phòng mình, tìm đường thoát thân. Không – vẫn chỉ có từng đó cửa chính và cửa sổ. Phòng tôi khá đa năng nhưng ấm cúng – đây đó kê vài món đồ nội thất bằng mây trắng và một chiếc giường đôi bằng sắt, cũng trắng, phủ tấm trải được kết lại bằng nhiều mảnh vải nhỏ – một sản phẩm của mẹ tôi lúc bà còn trong thời kỳ yêu thích các sản phẩm thủ công kiểu Mỹ. Tất cả theo tông xanh và kem.
“Quả là yên lành và thanh bình khi ở đây.” Anh nói.
Không phải lúc nào cũng thế đâu… chỉ khi không có anh thôi.
Cuối cùng, tiểu não sực nhớ ra nhiệm vụ của mình. Tôi thở được.
“Làm sao…?”
Anh mỉm cười.
“Tôi vẫn đang ở Heathman mà.”
Tôi biết chứ.
“Anh uống gì nhé?”
Phép lịch sự đã toàn thắng tất cả những điều lộn xộn tôi muốn nói.
“Không cần, Anastasia.”
Anh mỉm một nụ cười sáng lóa và đầy mưu mô, đầu hơi nghiêng sang một bên.
Chao ơi, mình thì lại muốn uống gì đó.
“Vậy là, rất vui được gặp tôi nhỉ.”
Gì chứ, anh ta trả đũa à? Tôi liếc xuống mấy ngón tay. Làm sao để độn thổ khỏi chỗ này? Nếu tôi nói với anh ấy rằng email đó chỉ là đùa thôi, tôi không nghĩ anh ấy thấy chuyện có gì hay ho.
“Em tưởng anh sẽ trả lời bằng email.” Giọng tôi thì thào, khốn khổ.
“Em cố ý cắn môi đấy à?” Anh lạnh lùng hỏi.
Tôi chớp mắt nhìn anh, há miệng, thả môi.
“Em không biết mình đang cắn môi.” Tôi đáp khẽ.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi có thể cảm thấy một thứ hấp lực, cảm thấy một luồng điện giữa hai chúng tôi đang lỏe lên, tĩnh điện tràn ngập không gian. Anh ấy ngồi gần quá, mắt anh ấy thẫm màu khói xám, khuỷu tay anh buông thõng trên gối, chân hơi dạng ra. Chồm tới phía trước, anh từ từ tháo dây buộc tóc của tôi, ngón tay anh chạm vào tóc tôi. Hơi thở tôi dập dồn và cả người tê dại. Tôi như bị thôi miên khi tay anh lại chạm vào đuôi tóc, kéo dây buộc tóc, nới lỏng sợi dây bằng những ngón tay dài và tài tình.
“Vậy là em đã quyết định tập thể dục.” Giọng mèm và du dương.
Những ngón tay anh luồn vào phần tóc phía sau tai tôi.
“Sao thế, Anastasia?”
Những ngón tay anh vân vê tai tôi, rất nhẹ, nhịp nhàng, chợt anh kéo tai tôi. Thật gợi tình.
“Em cần thời gian để suy nghĩ.” Tôi khẽ đáp.
“Nghĩ về điều gì, Anastasia?”
“Về anh.”
“Và em đã quyết định rất vui được gặp tôi? Ý em là vui lâng lâng như đọc Thánh kinh?”
Khỉ thật. Tôi đỏ mặt.
“Em không nghĩ có liên hệ gì giữa anh và Kinh Thánh.”
“Tôi từng đi học lớp giáo lý Chủ nhật đấy, Anastasia. Tôi học được rất nhiều điều ở đó.”
“Em không nhớ được học về kẹp núm vú trong Kinh Thánh. Có lẽ anh học một phiên bản lớp hiện đại nào đó.”
Môi anh cong lên dấu vểt một nụ cười, tôi không thể ngăn mình thôi dõi theo nét miệng ấy.
“Chà, tôi nghĩ tôi nên đến đây để em cho tôi biết được gặp tôi vui đến chừng nào.”
Trời ạ. Tôi nhìn chăm chăm theo nét môi anh đóng mở và ngón tay anh di chuyển từ tai sang cẳm tôi.
“Em giải thích gì về điều đó, Steele?”
Mắt anh thiêu đốt tôi, ánh nhìn đầy thách thức. Bằng cách nào đó, tôi thật sự không biết bằng cách nào, trong chớp mắt, anh chuyển động và tôi thấy mình đang bị cơ thể anh ghim xuống giường, tay tôi duỗi dài trên đầu, tay anh tự do đỡ lấy mặt tôi, miệng anh đã tìm thấy miệng tôi.
Lưỡi anh trong miệng tôi, vừa đòi hỏi, vừa sở hữu. Tôi mê mẩn với cách anh đang làm. Tôi cảm nhận anh bằng chiều dài cơ thể mình. Anh ấy muốn tôi, điều này vừa kỳ lạ, vừa đắm đuối với tâm hồn tôi. Không phải Kate với bộ bikini nhỏ xíu, không phải ai trong mười lăm cô gái nọ, không phải mụ Robinson. Tôi. Người đàn ông khôi ngô này muốn tôi. Nữ thần nội tại trong tôi tỏa hào quang lộng lẫy như thể muốn thắp sáng cho cả Portland. Anh ngừng hôn tôi. Mở mắt, tôi thấy anh đang nhìn mình dăm đắm.
“Tin tôi chứ?” Anh thở.
Tôi gật, mắt mở to, tim nhảy loạn trong xương sườn, máu sôi lục bục trong cơ thể.
Anh cúi xuống, rút ra một chiếc cà vạt lụa xám từ túi quần… chiếc cà vạt màu xám bạc ấy đã để lại những vết hằn trên da tôi. Thật nhanh, anh ngồi trên tôi, chân xoạc hai bên, buộc hai cổ tay tôi lại nhưng lần này, anh chỉ trói bằng một đầu cà vạt, đầu còn lại buộc vào một nan sắt trong tấm chắn đầu giường. Anh kéo nút thẳt xem đã chắc chưa. Tôi sẽ chẳng đi đâu được. Tôi mệt lả, theo đúng nghĩa đen, trên giường của mình và bị kích thích quá đỗi. Anh trượt người ra khỏi tôi, ngồi bên mép giường, chiêm ngưỡng tôi, đôi mắt thẫm lại nỗi ham muốn. Ánh nhìn của anh pha lẫn sự đẳc thắng và trìu mến.
“Thế này tốt rồi.” Anh nói và mỉm cười ranh mãnh.
Anh cúi xuống, bắt đẳu cởi một ống quần tôi ra. Ối không… không… chân tôi. Không. Tôi mới chạy bộ vè. “Đừng.” Tôi phản đối, cố vùng vẫy khỏi anh.
Anh dừng lại.
“Nếu em chống cự, tôi sẽ buộc luôn cả chân em lại. Còn nếu em gây tiếng động, Anastasia, tôi sẽ bịt miệng em. Giữ yên lặng đi. Katherine ở bên ngoài có thể nghe thấy đấy.” Bịt miệng tôi! Kate! Tôi nín khẽ.
Tháo cả giày và tất ra khỏi chân tôi xong, anh chầm chậm cởi nốt chiếc quần rộng. Ôi – Mình đang mặc quân lót gì hở trời? Anh đỡ tôi dậy, kéo tấm trải giường và chăn ra khỏi lưng tôi rồi đặt tôi trờ lại giường, trên khăn trải giường.
“Giờ thì.” Anh chầm chậm quét lưỡi trên môi dưới. “Em đang cắn môi đấy, Anastasia. Em biết chuyện đó làm tôi cảm thấy thế nào mà.”
Anh đưa ngón trỏ dài lên miệng mình, đầy đe dọa.
Ôi không. Tôi gần như không thể chịu nổi chính mình nữa, nằm trơ trơ, nhìn anh cử động uyển chuyển xung quanh. Chầm chậm, thậm chí đầy vui thích, anh cởi giày, tất, quần, rồi cởi áo sơ mi qua đầu.
“Tôi nghĩ em đã nhìn thấy quá nhiều rồi.” Anh khẽ cười ranh mãnh.
Anh ngồi lên tôi, kéo áo tôi lên, tôi nghĩ anh sẽ cởi áo cho tôi nhưng thì ra, anh chỉ cuộn áo đến cổ tôi, rồi kéo qua đầu, che mắt tôi lại, để lộ phần miệng và mũi trước mặt anh. Áo quá dày, tôi không thể nhìn thấy gì qua áo mình.
“Mmm.” Anh thở khích động. “Chuyện này càng lúc càng hay. Tôi sẽ đi uống gì đó.”
Anh ngồi lên, hôn tôi, môi anh mơn trớn môi tôi rồi sức nặng của cơ thể anh biến mất. Tôi nghe tiếng cọt kẹt khe khẽ của cánh cửa phòng ngủ. Đi uống gì đó. Ở đâu? Ờ đây á? Portland? Seattỉe? Tôi dỏng tai lên nghe ngóng, rỏi chỉ có thể ú ớ những chuỗi âm thanh trầm trầm. Tôi biết anh đang nói gì đó với Kate – ôi, trời… anh ấy gần như khỏa thân mà. Anh sẽ nói gì nhỉ? Tôi nghe thấy những âm thanh lào xào xa xa. Gì thế nhỉ? Anh quay lại, cửa lại cọt kẹt lần nữa, anh lê dép trên sàn phòng ngủ, có cả tiếng đá lách Citeh va vào thành ly thủy tinh theo chuyển động của anh. Anh uống gì thế? Anh đóng cửa, bước đến, lại cởi quần ra, buông xuống sàn. Giờ thì tôi biết anh hoàn toàn trần truồng. Anh lại ngồi lên tôi.
“Em khát không, Anastasia?” Anh hỏi, giọng trêu chọc.
“Có.” Tôi thở, miệng tôi bỗng dưng khô đắng.
Tôi nghe tiếng đá va lanh canh vào ly, anh cúi xuống hôn tôi, cùng lúc đổ một thứ chất lỏng ngon lành, cay nồng từ miệng anh vào miệng tôi. Vang trắng. Chuyện này thật không tưởng tượng nổi, quá nóng bỏng, rượu cay và môi anh mát.
“Nữa nhé?” Anh thì thầm.
Tôi gật. Ngụm rượu có mùi vị của bao nhiêu địa đàng cộng lại vì từ miệng anh tuôn sang miệng tôi. Anh cúi xuống và tôi lại uống từ miệng anh… ôi, ôi.
“Đừng uống nhiều; chúng ta đều biết tửu lượng của em có hạn, Anastasia.”
Không thể chối cãi. Tôi cười, anh lại quỳ xuống trút cho tôi một ngụm ngon lành nữa. Khi anh cúi xuống, nằm lên tôi, sự cương cứng của anh chạm vào hông tôi. Ôi, anh ấy muốn đến với tôi.
“Thế này có rất vui không?” Anh hỏi nhưng tôi nghe dược cả sắc điệu giọng nói.
Tôi bồn chồn. Anh nhẩc ly lẫn nữa rồi cúi xuống, hôn tôi, ấn một viên đá lẫn chút rượu vào miệng tôi. Anh chầm chậm và vui thích miết những chiếc hôn nồng nàn xuống cơ thể tôi, từ cổ họng xuống giữa ngực, xuống bụng trên rồi bụng dưới. Anh nhả một viên đá ngay rốn, rốn tôi thành một vũng rượu mát, rồi lạnh dằn. Nổ làm bùng cháy mọi xúc cảm dẫn xuống sâu vào bụng dưới. Chao ôi.
“Giờ thì em phải nằm yên.” Anh thì thào. “Nếu em cử động, Anastasia, em sẽ làm đổ rượu ra giường.”
Hông tôi bỗng dưng run rẩy.
“Không được, cô Steele, nếu cô làm đổ rượu, tôi sẽ phạt.”
Tôi rên rỉ và cố đương cự lại niềm thôi thúc của hông, giữ chặt mình xuống. Ôi không… làm ơn.
Bằng một ngón tay, anh kéo trễ áo ngực tôi xuống, lần lượt từng bên, ngực tôi nẩy lên, lộ ra, căng mẩy. Cúi xuống, anh hôn rồi mân mê từng đầu vú bằng đôi môi mát và lạnh. Cơ thể chỉ muốn ưỡn căng ra, tôi phải tự chống cự lại chính mình.
“Thế này rất vui chứ?” Anh thở và thổi vào một bên núm vú.
Tôi lại nghe tiếng lách cách của đá, rồi tôi cảm nhận được đá ở núm vú bên phải trong khi anh tiếp tục ngậm núm vú kia. Tôi nấc lên, cố kháng cự sự nỗi thèm khát quẳn quại của mình. Quả là cuộc tra tấn khổ sở và ngọt ngào.
“Nếu làm đổ rượu, tôi sẽ không để em đến.”
“Ôi… xin anh… Christian… Ngài… làm ơn.”
Anh khiến tôi ngây dại. Tôi nghe tiếng anh cười.
Đá trên rốn đang tan. Tôi càng nóng – nóng và quẳn quại và ham muốn.
Mấy ngón tay mát lạnh của anh thong thả mân mê bụng dưới tôi. Da tôi siêu nhạy cảm, hông tự dưng run rẩy và chất lỏng đã ấm lên ở rốn tôi đang tràn ra bụng. Christian lập tức liếm lấy bằng lưỡi, hôn tôi, cắn nhè nhẹ, mút lấy.
“Ồ em yêu, Anastasia, em đang cử động đấy. Làm gì với em bây giờ?”
Tôi hổn hển thành tiếng. Tất cả các giác quan của tôi chỉ tập trung vào giọng nói và sự đụng chạm của anh. Ngón tay anh lần xuống quần lót.
Tôi nấc lên, cơ thể ưỡn lên đáp lại ngón tay lão luyện của anh. Anh buông tay ra, kéo áo qua khỏi đầu cho tôi thấy anh. Tôi nhấp nháy bởi ánh sáng nhè nhẹ của chiếc đèn góc. Tôi đang gắng kiềm chế được chạm vào anh.
“Em muốn chạm vào anh.” Tôi thở.
“Tôi biết.” Anh nói.
Anh cúi xuống hôn tôi, ngón tay vẫn chuyển động nhịp nhàng trong tôi, ngón cái day tròn rồi ấn. Tay còn lại, anh luồn vào tóc, giữ đầu tôi đúng vị trí. Lưỡi anh cũng hoạt dộng đúng như những ngón tay, đòi hỏi. Chân tôi bắt đầu căng cứng khi tôi hưởng ứng tay anh. Anh lơi tay, tôi như rơi xuống từ bờ vực. Anh lại lơi tay lần nữa rồi lần nửa. Thật đáng nản… Ôi, làm ơn mà, Christain, tôi gào lên trong đầu.
“Đây là hình phạt cho em, quá gần và rồi quá xa. Thế này có rất vui không?” Anh thở vào tai tôi.
Tôi oằn người, mệt lả, cố kièm chế. Tôi bất lực, hoang mang trong cuộc tra tấn đầy dục tính này.
“Xin anh mà.” Tôi nài nỉ, và anh, cuối cùng, cũng thấy thương xót tôi.
“Đến với em thê nào đây, Anastasia?”
ôi… cơ thể tôi bẳt đầu quẳn quại. Anh lại yên lặng.
“Làm ơn mà.”
“Em muốn gì, Anastasia?”
“Anh… ngay ngay bây giờ.” Tôi rú lên.
“Làm gì đây? Tôi vẫn chưa có lựa-chọn cuối cùng.” Anh thì thầm thở lên môi tôi.
Anh với tay sang chiếc bàn góc giưòng, rút ra túi giấy nhôm. Anh quỳ lên giữa hai chân tôi và thật chậm rãi, anh kéo quần lót tôi xuống, mắt nhìn tôi, ánh mắt sáng ngời. Anh mang bao cao su vào. Tôi nhìn theo mê man, thôi miên.
“Thế này rất vui phải không?” Anh vừa nói, vừa chỉ vào mình.
“Em chỉ đùa thôi mà.” Tôi lẩm bẩm. Làm ơn vào với em đi, Christian.
Anh nhướng mày, dùng tay kéo lên kéo xuống theo chiều dài, tự kích thích chính mình.
“Chỉ đùa thôi à?” Giọng anh mềm mỏng một cách nguy hiểm.
“Phải. Xin anh, Christian.” Tôi khẩn khoản.
“Em cười đấy à?”
“Không.” Tôi nấc lên.
Tôi là một quả bóng tràn căng khao khát nhục cảm. Anh nhìn xuống tôi một lúc, ước lượng ham muốn của tôi rồi bất thần ôm chặt lấy, nhấc tôi lên. Tôi kinh ngạc quá đỗi, tay tôi bị trói, tôi phải tựa trên khuỷu tay để đỡ lấy mình. Anh nhấc bổng cả hai gối tôi lên khỏi giường, mông tôi lơ lửng trong không khí rồi phát mạnh vào mông tôi. Trước khi tôi kịp phản ứng gì, anh lao vào tôi. Tôi rú lên – từ chỗ anh vừa đét và từ sự xâm nhập bất ngờ, tôi không ngừng đến, lần nữa rồi lần nữa, vỡ tan tác ra ngàn mảnh khi anh vẫn tiếp tục xấn dập dồn vào tôi. Anh không dừng. Tôi rã rời. Tôi không thể đón nhận.. còn anh vẫn không ngừng dập nữa, nữa, nữa… thế là tôi lại lên đỉnh thêm lần nữa.. không phải thế đâu… không…
“Đến đi, Anastasia, lần nữa.” Anh rít qua hàm răng nghiến chặt.
Không tin nổi, cơ thể tôi đáp lại,căng cứng quanh anh và tôi lên một cơn cực khoái nữa, rú gọi tên anh. Tôi bùng nổ tan tác thành từng mảnh vụn, Christian đã lặng lẽ trút hết, nằm bất động. Anh gục lên tôi, thở dốc.
“Chuyện này rất vui chứ?” Anh hỏi qua hàm răng rít lại.
Trời ơi.
Tôi nằm thở hổn hển và mệt lả trên giường, mắt nhắm nghiền trong khi anh từ từ rút khỏi tôi. Anh ngồi dậy ngay, mặc quần áo vào. Mặc xong, anh trở lại giường, tháo dây trói cho tôi, cởi áo thun ra khỏi người tôi. Tôi cử động mấy ngón tay rồi xoay bóp cổ tay, mỉm cười thấy dấu hằn của chiếc cà vạt trên cổ tay. Khi anh đắp tấm phủ và chăn lên người, tôi chỉ mặc độc áo ngực. Tôi ngước nhìn anh đang vô cùng rạng rỡ, anh nhếch mép với tôi.
“Chuyện này thật sự rất vui.” Tôi rụt rè nói nhỏ.
“Lại là từ đó.”
“Anh không thích từ ấy sao?’’
“Không. Không đúng với tôi chút nào.”
Ù – em không biết… dường như nó gây một hiệu quả rất lớn với anh mà.”
“Hiệu quả rất lớn ấy chính là tôi đây, đúng không nào? Cô đang muốn làm tổn thương cái tôi của tôi nữa sao, cô Steele?”
“Em không thấy cái tôi của anh gặp vấn đề gì cả.”
Ngay cả khi nói thế, tôi cũng không tin vào lời mình – có gì đó lờ mờ xẹt ngang tâm trí, một suy nghĩ sực đến nhưng đã mất hút trước khi tôi kịp bắt lấy.
“Em nghĩ gì?”
Giọng anh dịu dàng. Anh đang nằm kề bên tôi, quần áo chỉnh tề, nửa người trên tựa trên khuỷu tay còn tôi chỉ mặc áo ngực.
“Sao anh không thích người khác chạm vào mình?”
“Chỉ đơn giản là không thích thôi.” Anh rướn người sang đặt lên trán tôi một nụ hôn. “Vậy email ban nãy chỉ là trò đùa của em thôi.”
Tôi mỉm cười đầy vẻ ân hận, rụt vai.
“Hiểu rồi. Vậy em vẫn còn xem xét lời đề nghị của tôi chứ?” “Lời đề nghị khiếm nhã của anh… vâng, vẫn đang. Nhưng em có vài điều băn khoăn.”
Anh cười rộng, nhìn tôi như trút được gánh nặng.
“Tôi sẽ rất thất vọng nếu em không có băn khoăn gì.” “Em định sẽ gửi mail cho anh những điều em nghĩ nhưng rồi anh đến, cắt ngang dòng suy nghĩ của em.” “Cuộc giao hợp cắt ngang chứ.”
“Vâng, em biết đâu đó trong anh vẫn có mầm hài hước mà.” Tôi mỉm cười.
“Chỉ với những chuyện nhất định nào đó thôi, Anastasia. Ban nãy tôi đã nghĩ vậy là em từ chối mà không cần phải bàn bạc gì thêm.” Giọng anh trùng xuống.
“Em vẫn chưa biết nữa, em chưa quyết định mà. Khi đó, liệu anh có đuổi theo tóm cổ em không?”
Anh nhướng mày.
“Em vẫn đang xem xét hợp đồng mà. Tôi không biết nữa, Anastasia. Tôi chưa tóm cổ ai bao giờ.”
Ô.. có nên ngạc nhiên về điều này không nhỉ? Tôi biết I|uá ít về hoàn cảnh… Tôi không biết nữa.
“Thế đã có ai tóm cổ anh chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
“Có”
“Quý bà Robinson à?”
“Quý bà Robinson?”
Anh cười phá ra, nhìn anh thật tươi trẻ và hồn nhiên, đầu ngả ra sau, cười giòn giã.
Tiếng cười anh lan sang tôi, khiến tôi cũng bật cười đáp lại.
“Tôi sẽ kể với bà ấy em nói như thế; bà ấy sẽ thích lắm đấy.”
“Anh vẫn thường nói chuyện với bà ấy à?”
Nỗi bất ngờ vọt ra khỏi miệng tôi.
“ừ.” Anh trả lời nghiêm túc.
Ô… và bất thần phần nào đó trong tôi bỗng lồng lên nỗi ghen hờn – tôi bối rối với những cảm xúc sâu thẳm trong lòng.
“Em hiểu rồi.” Tôi hằn học. “vẫn có ai đó để chia sẻ về cuộc sống bí mật của anh nhưng em thì không được phép.”
Anh cau mặt.
“Tôi không nghĩ vấn đề theo chiều hướng đó. Bà Kobinson là một phần cuộc sống của tôi. Tôi đã nói với em rồi, chúng tôi là bạn tốt. Nếu em muốn, tôi có thể giới thiệu em với một trong những Người Phục Tùng trước đây nhé. Em có thể tâm sự với cô ấy.”
Gì cơ?Anh đang cố tình làm tôi sửng sốt hay sao?
“Anh chỉ nói đùa thôi phải không?”
“Không hề, Anastasia.” Anh lắc đầu bối rối.
“Không cần, em tự lo việc của mình, cảm ơn nhiều.” Tôi cáu, kéo chăn lên tận cằm.
Anh nhìn tôi chăm chú, cả một biển ngạc nhiên.
“Anastasia, tôi…” Anh không tìm ra từ. Lần đầu tiên, tôi đoán thế. “Tôi không có ý xúc phạm em.”
“Không có gì xúc phạm cả. Em chỉ hoảng sợ thôi.”
“Hoảng sợ?”
“Em không muốn nói chuyện với một trong những cô bồ cũ… nô tỳ… Người Phục Tùng… hay bất cứ cái tên gì mà anh gọi.”
“Anastasia Steele – em ghen à?”
Tôi đỏ mặt, ngượng chín người.
“Sắp tới anh còn ở đây chứ?”
“Tôi có một cái hẹn ăn sáng ngày mai, ở Heathman. Còn chuyện của mình, chẳng phải tôi đã nói, tôi chưa từng ngủ với bạn gái, nô tỳ, Người Phục Tùng hay bất kỳ ai đó sao. Trừ thứ Sáu và thứ Bảy. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Tôi nghe được sự quyết liệt trong giọng nói nhỏ mà rành rọt của anh. Tôi mím môi.
“Em mệt rồi.”
“Em đuổi tôi đấy à?”
Anh nhướng mày thích thú lẫn một chút lo ngại.
“Vâng.”
“Chà, lại một cái đầu tiên nữa.” Mắt anh thăm dò. “Vậy lúc này em không muốn bàn bạc gì sao? Về hợp đồng.”
“Không.” Tôi giận dỗi đáp.
“Chúa ơi, tôi muốn cho em một trận đòn. Em sẽ thấy đỡ hơn nhiều và cả tôi cũng thế.”
“Anh không được nói thế… Em đã ký vào giấy tờ gì đâu.” “Ai cũng có quyền mơ mộng, Anastasia.” Anh nhổm lên, nâng cằm tôi. “Thứ Tư nhé?” Anh nói, hôn nhẹ lên môi tôi. “Thứ Tư.” Tôi đáp. “Để em tiễn anh. Đợi em một chút.” Tôi ngồi dậy, quơ lấy chiếc áo thun, buộc anh nhích sang một bên tránh lối. Anh miễn cưỡng rời khỏi giường.
“Đưa em cái quần đẳng kia”
Anh nhặt quần dưới sàn, đưa tôi.
“Tuân lệnh, quý bà.”
Anh cố kiềm không thành công một nụ cười. Tôi nheo mắt nhìn anh không nén được những hơi thở gấp. Tóc tôi rối bù và tôi biết sẽ phải nói chuyện với Katherine Kavanagh tò mò sau khi anh đi. Chộp lấy dây buộc tóc, tôi đi ra cửa, hé cửa canh chừng Kate. Cô ấy không có trong phòng khách. Tôi nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện điện thoại trong phòng Kate vọng ra. Christian theo sau tôi. Chỉ một đoạn ngắn từ phòng ra ngủ ra cửa chính, suy nghĩ và cảm xúc của tôi cứ thay nhau le lói rồi tràn trề. Tôi không còn cáu với anh chút nào mà bỗng lại thấy một nỗi e thẹn không chịu đựng nổi. Tôi không muốn anh đi. Lần đầu tiên, tôi ước gì anh bình thường – muốn có một mối quan hệ bình thường mà không cần đến bản ghi nhớ mười trang, roi hay nhừng chốt khóa an toàn trên trần phòng giải trí.
Tôi mở cửa cho anh, ngậm ngùi nhìn tay mình. Lằn đầu tôi quan hệ với ai đó trong nhà mình và khi đã làm xong chuyện đó, tôi thấy tuyệt đỉnh cực kỳ. Thế nhưng bây giờ, tôi lại thấy mình chỉ chứa đựng duy nhất một thứ trong những mạch máu rỗng rang chỉ ngập tràn niềm đam mê anh. Tiềm Thức lắc đầu. Cậu từng muốn chạy đến Heathman để ân ái cơ mà – giờ cậu còn được chuyển phát nhanh nữa cơ đấy. Cô ả vòng tay trước ngực, chân nhịp nhịp, mặt hếch lên kiểu vậy-còn-muốn-gì-nữa. Christian dừng lại trên lối ra, nâng cằm tôi lên, buộc tôi phải nhìn vào mắt anh. Đôi mày anh cau lại.
“Em ổn chứ?” Anh hỏi dịu dàng, ngón cái mơn trớn môi dưới của tôi.
“Vâng.” Tôi đáp dù thật lòng không chắc lắm.
Tôi cảm thấy cán cân đã bắt đầu lệch. Tôi biết nếu cùng anh hường ứng việc này, tôi sẽ bị thương tổn. Anh không muốn, không thích hay không sẵn lòng đến với tôi nữa…mà tôi vẫn muốn nhiều hơn. Muốn rất nhiều. Cơn ghen mới vài giây trước cho tôi biết rằng lòng tôi dành cho anh sâu nặng hơn rất nhiều những gì tôi thú nhận.
“Thứ Tư nhé.” Anh xác nhận, cúi xuống hôn nhẹ.
Có gì đó đã thay đổi khi anh hôn tôi; môi anh chạm vào môi tôi nhanh chóng hơn, tay anh đưa lên cằm rồi trườn lên ấp vào một bên đầu, tay còn lại giữ phía bên kia. Hơi thở anh dồn dập. Anh ấn nụ hôn sâu hơn, tựa vào tôi. Tôi đặt bàn tay lên giữ cánh tay anh. Tôi muốn luồn tay vào tóc anh nhưng cố kiềm lòng, tôi biết anh không thích. Anh cụng trán anh lên trán tôi, mắt nhắm nghiền, giọng khẩn khoản.
“Anastasia.” Anh thì thầm. “Em đang làm gì tôi thế này?” “Em cũng muốn hỏi anh y như thế.” Tôi thì thầm lại.
Hít một hơi thật sầu, anh hôn lên trán tôi rồi quay đi. Anh vừa bước về phía chiếc xe, tay vừa chải tóc. Khi xoay người lại để mở cửa xe, anh mỉm một nụ cười khiến tôi muốn tắt thở. Tôi yếu ớt đáp lại nụ cười anh, hoàn toàn bị anh làm cho lóa mắt. Điều đó lại càng khiến tôi nhớ đến lý do Icarus lao về phía mặt trời. Tôi đóng cửa lại sau khi
Anh dã ngồi hẳn vào trong xe. Lòng ngập tràn nhu cầu cần khóc nỗi u sầu và cô đơn cứ bám lấy, xiết chặt trái tim tôi. Tôi quay trở lại phòng ngủ, tôi sập cửa lại, tựa lưng vào cửa, cố điều hòa cảm giác của mình. Nhưng không thể. Trượt dần xuống đất, tôi lấy tay ôm đầu, nước mắt rơi lã chã.
Kate gõ cửa nhè nhẹ.
“Ana?” Cô ấy gọi khẽ.
Tôi mở cửa. Cô ấy nhìn tôi một thoáng rồi choàng tay qua ôm tôi.
“Chuyện gì thế? Con quái vật đẹp mã ấy đã làm gì?”
“Ôi Kate, không có gì đâu.”
Cô ấy kéo tôi lại bên giường, ngồi xuống.
“Nhìn xem, cậu có kiểu đầu sau cuộc quan hệ khủng khiếp.” Thay vì gặm nhấm nỗi buồn, tôi phá ra cười.
“Quan hệ tốt đẹp, không khủng khiếp chút nào.”
Kate mỉm cười.
“Tốt hơn rồi đấy. Sao cậu lại khóc? Có bao giờ cậu khóc đâu.”
Cô ấy với lấy chiếc lược ở trên bàn, ngồi sau tôi, bắt đầu từ từ chải những lọn tóc rối.
“Tớ không biết mối quan hệ này rồi sẽ đi về đâu.”
Tôi nhìn xuống ngón tay mình.
“Tớ tưởng cậu nói sẽ gặp nhau vào thứ Tư.”
“ừ. Đó là dự tính cũ.”
“Vậy đó, vậy rồi sao hôm nay anh ta lại đến?”
“Tớ gửi cho anh ấy một email.”
“Bảo anh ta đến à?”
Không, nói rằng tớ không muốn gặp nữa.”
“Thế là anh ta phóng thẳng đến? Ana, thiên tài.”
“Thật ra tớ chỉ đùa thôi.”
“Hả? Cậu làm tớ bối rối.”
Tôi kiên nhẫn giải thích về bức thư, cố không tiết lộ chi tiết nào quan trọng.
“Thế là cậu nghĩ anh ta sẽ trả lời bằng email.”
“ừ.”
“Nhưng cuối cùng anh ta lại đùng một phát đến luôn.”
“ừ.”
“Tớ nói nhé, anh ta chết mệt cậu rồi.”
Tôi nhăn mặt. Christian chết mệt tôi? Anh ta chỉ đang đi tìm một món đồ chơi mới – một món nào thật tiện lợi, một món có thể đưa lên giường được lại không tiết lộ gì với ai. Nỗi buồn thắt tim tôi lại. Đó là sự thật.
“Anh ấy chỉ đến để giao cấu, thế thôi.”
“Ai lại nói những chuyện lãng mạn bằng cái giọng đó?” Cô ấy khẽ hốt hoảng.
Tôi làm Kate giật mình. Tôi không biết mình có khả năng đó. Tôi rụt cổ vẻ hối lỗi.
“Anh ấy xem chuyện yêu đương như vũ khí.”
“Làm chuyện yêu đương để bắt cậu khuất phục à?” Cô ấy lắc đầu ngờ hoặc.
Tôi chớp nhanh mắt, ngượng nghịu cảm thấy màu đỏ đang lan từ từ trên mặt mình. Ôi… đúng là Katherine Kavanagh, nhà báo đoạt Puỉitzer.
“Ana, tớ không hiểu, cậu vừa để anh ta ân ái với cậu đấy à?”
“Không, Kate, bọn tớ không ân ái – chúng tớ giao cấu – thuật ngữ của Christian đấy. Anh ấy không làm những gì có vẻ âu yếm.”
“Tớ biết, anh chàng này có gì là lạ. Anh ta có ván đề gì đó với sự tận tuỵ.”
Tôi gật, như thể đồng ý lắm. Trong thâm tâm, tôi đau đớn muốn chết đi sống lại. Kate ơi… ước gì tớ có thể kể hết với cậu về người đàn ông xa lạ, u sầu và bệnh hoạn này, rồi cậu có thể giúp tớ quên anh ta đi. Giúp tớ đừng biến thành con ngốc.
“Tớ đoán có gì đó thái quá.” Tôi nói.
Câu nói của năm.
Không muốn nói về Christian nữa, tôi lái câu chuyện sang Elliot. Thái độ của Kate biến đổi lập tức khi nghe đến cái tên ấy. Cô ấy rạng rỡ kể.
“Chủ nhật anh ấy sẽ đến sớm giúp tụi mình vận chuyển đồ đạc.”
Cô ấy ôm lấy chiếc lược và tôi suýt ngất đi vì ghen tị. Kate đã tìm được một người đàn ông bình thường cho riêng mình và nhìn cô ấy hạnh phúc làm sao.
Tôi xoay người lại ôm Kate.
“Chết, tớ quên. Dượng cậu gọi khi cậu đang… ơ, bận. Bác Bob bị thương thế nào đấy nên mẹ cậu và bác ấy không thể dự lễ tốt nghiệp. Nhưng ba cậu sẽ đến vào thứ Năm. Bác bảo cậu gọi lại.”
Cô ấy vẫn cười nhưng khóe mắt lấp lánh một nỗi quan tâm.
Kate đi rồi, tôi ngồi và đọc lại hợp đồng, ghi chú thêm những gì khi nãy chưa kịp làm. Khi hoàn tất, tôi mở máy, chuẩn bị viết mail.
Trong hộp thư đã có sẵn một email của Christian.
Từ: Christian Grey
Chủ đề : Tối nay
Ngày: 23 tháng 5 2011 23:16 Đến: Anastasia steele
Cô steele,
Tôi mong nhận được các nhận xét của cô về bản hợp đồng.
Cho đến lúc đó, ngủ ngon, bé yêu.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Từ: Anastasia steele Chủ đề : Các phát sinh Ngày: 24 tháng 5 2011 00:02 Đến: Christian Grey
Thưa ngài Grey
Đây là danh sách những vấn đề phát sinh. Tôi rát mong được thảo luận những vấn đề này với ngái đẩỵ đủ hơn vào thứ Tư.
Các con số ghi theo điếu khoản hợp đồng:
1.1 Không biết vì sao chỉ ghi có lợi ich của tôi – chẳng hạn, để khám phá năng lực và giới hạn tình dục của tôi. Tôi chắc chắn mình không cần đến một hợp đồng mười trang cho điều đó. Chắc chắn nó còn phục vụ cho lợi ich của ngài nữa.
1.3 Như ngài đã nói, chúng ta chỉ có một bạn tình thôi. Tôi không hút chích, chưa từng truyền máu. Tôi có lẽ là bạn tình an toàn. Còn ngài?
2 .2 Tôi có thể chấm dứt bất cứ lúc nào nếu thấy ngài đã vượt qua giới hạn cho phép – Được, tôi thích thế!
2.3 Tuân phục ngài trong mọi việc? Chấp thuận không chần chừ các biện pháp kỷe luật của ngài? Chúng ta cần bàn về điều này.
3.2 Một tháng thử trước đã . Không phải ba .
3 .1 Tôi không thể có mặt vào mỗi cuối tuần được . Tôi còn có cuộc sống của mình, hoặc sẽ có. Có lẽ chĩ nên ba trong bốn tuần thôi.
6.2 Sử dụng cơ thể tôi theo cách quan hệ tình dục nào ngài thấy phù hợp hoặc những cách khác.
6.5 Toàn bộ nội dung hình phạt ở điều này. Tôi không chắc mình muốn bị đánh, quật hay các nhục hình. Tôi chấc chắn điều này đã vi phạm các điều từ 1.1 – 1.4. Cũng vậy, “vì bất cứ lý do gì”. Điều đó chỉ có nghĩa là – ngài muốn nói với tôi, ngài lả kẻ ác dâm.
6 . 9 Không bao giờ ngài có cơ hội cho người khác vay mượn tôi. Nhưng tôi hài lòng vì thấy mọi việc trắng đen rõ ràng.
6 .13 Các quy định. Ghi chú kỹ hơn ở phần dưới .
6.18 Biện pháp ký luật – vui lòng xem lại điều 6 . 5 trên kia.
6 .19 Tôi không được nhìn mặt ngài ư? Vì sao?
6.21 Tại sao tôi không được chạm vào ngài?
Các quy định:
Ngủ – Tôi đồng ý sáu tiếng.
Thực phẩm – Tôi không ăn những thứ được kê trong danh sách đâu. Bỏ qua danh sách thực phẩm hoặc bỏ qua tôi – giao dịch bất thành.
Trang phục – Tôi chỉ mặc trang phục ngài chọn khi nào ở chỗ ngài . Đồng ý?
Thể dục – Chúng ta đã thỏa thuận là ba tiếng rồi, ở đây vẫn ghi là bốn.
Ngài vui lòng ấn định thời gian cụ thể cho cuộc gặp vào thứ Tư. Tôi phải làm việc đến năm giờ chiều.
Ngủ ngon.
Ana
Từ: Christian Grey Chủ đề : Các phát sinh Ngày: 24 tháng 5 2011 00:07 Đến: Anastasia steele
Cô steele
Quả là một danh sách dài . Sao cô vẫn còn thức?
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc
Từ: Anastasia steele
Chủ đề : Chong đèn đêm
Ngày: 24 tháng 5 2011 00:10
Đến: Christian Grey
Thưa ngài,
Nếu ngài nhớ kỹ lại, tôi đang ghi chú danh sách này thì bỗng bị quấy rối, bị lôi lên giường bởi một cỗ máy kiểm soát chợt đi ngang qua.
Ngủ ngon.
Ana.
Từ: Chrỉstian Grey
Chủ đề : Thôi chong đèn đêm đi
Ngày: 24 tháng 5 2011 00:12
Đến: Anastasia steele
VÀO GIƯỜNG NGAY, ANASTASIA.
Christian Grey
CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.
Hứ… tay tư bản to mồm! Tôi tắt máy. Làm thế nào anh ta vẫn cứ làm tôi hoảng sợ khi ở cách đầy đến sáu dặm? Tôi lắc đầu. Trái tim vẫn nặng trĩu, tôi trèo lên giường, lập tức roi vào một giấc ngủ sâu và bất an.
Bình luận facebook