Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
Nghĩ đến tình cảnh buổi sáng Chung Uyển Nhi liếc mắt đưa tình với Bách Lý Tuấn,lòng của cô tựu phiếm chua xót,cô không cách nào bình tâm tĩnh khí nhìn bọn hắn nói chuyện...... Thật là khổ...... Cà phê này thật là khổ......
"Tại sao núp ở bên này khóc?"
"A......"
Tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn từ phía sau lưng truyền đến làm Thiên Dạ vạn phần kinh ngạc,cô lập tức xoay người,lau đi nước mắt trên má.
"Tại sao?" Khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên,hắn dĩ nhiên chú ý tới buổi sáng ở phòng làm việc sắc mặt Thiên Dạ lúc thấy Uyển Nhi,nhưng hắn không có ý định giải thích. Phụ nữ của hắn phải quen việc bên cạnh hắn có một đống phụ nữ, huống chi Uyển Nhi cũng không phải người khác......
Trải qua nhiều năm như vậy, hắn thấy cảm giác giữa bọn họ trong quá khứ mỏng dần, mặc dù lúc đó phản bội làm hắn đau triệt tâm phổi,nhưng đây tất cả cũng đã qua.
Chung đụng nửa hắn phát hiện cô là người phụ nữ đáng yêu,thích hợp làm em gái của hắn.
Để cho hắn tương đối để ý ngược lại chính là trước mắt bóng người nhỏ gầy trước mắt...... Cho nên,hắn dĩ nhiên biết sắc mặt cô khi đó cứng đờ......
Lặng lẽ nhìn sắc mặt cô kinh ngạc biến hóa,cho nên hắn liền tới xem.
"Được rồi,tại sao trốn ở chỗ này khóc?" Bách lý Tuấn ôm eo cô,lót trong tiếng nói trầm thấp thường ngày là dịu dàng hiếm thấy.
"Không nên đụng con!" Nghe âm thanh dịu dàng hiếm có,Thiên Dạ run rẩy giãy dụa thân thể, muốn tránh không để hắn ôm.
Cảm xúc khổ sở nhanh chóng tỏa ra trong không khí,cô nghĩ đến nụ cười ngọt của Chuông Uyển Nhi,cảm xúc đè nén đã lâu đột nhiên bộc phát.
"Tại sao ta không thể đụng vào con?" Nhướng lên lông mày,Bách Lý Tuấn cường lực ôm cô.
"Không nên......" Hai mắt cô đẫm lệ giãy dụa.
Nhìn cô vì phản kháng hắn mà rơi lệ, hắn lại càng không vui, "Con mau nói rõ ràng!"
"Nói gì?" Quay mặt qua,Thiên Dạ nhanh chóng lau đi nước mắt, cô vì suy nghĩ của mình khổ sở!
Nếu như vào một tuần trước kia, hắn dính dáng với người đàn bà kia ra sao cũng không liên quan đến cô? Hắn chẳng qua là bố nuôi không có quan hệ huyết thống mà thôi.
Vì sao lại biến hóa thành như vậy?
Cô lại có quan hệ thân mật với bố nuôi không có quan hệ huyết thống? Hơn nữa còn hết sức để ý hắn thích người con gái khác hay không?
Trời ạ!
"Con khóc cái gì?"
Xoay lại gương mặt động lòng người của Thiên Dạ,hắn cường thế lau đi nước mắt trên má cô, tàn bạo hỏi thăm: "Ở chung một chỗ với ta con không vui?"
Thiên Dạ ủy khuất cắn chặc đôi môi.
"Con cho rằng không nói lời nào thì có thể trốn tránh vấn đề của ta sao? Vậy thì con còn đang suy nghĩ người nam nhỏ tuổi lần trước?" Khóe miệng Bách Lý Tuấn câu khởi nụ cười tàn khốc, cũng không nhúc nhích ngó chừng cô, "Tiểu Dạ, ta tuyệt đối sẽ làm cho con biết con thuộc về người nào......"
"Tại sao núp ở bên này khóc?"
"A......"
Tiếng nói trầm thấp của Bách Lý Tuấn từ phía sau lưng truyền đến làm Thiên Dạ vạn phần kinh ngạc,cô lập tức xoay người,lau đi nước mắt trên má.
"Tại sao?" Khóe miệng vung lên nụ cười thản nhiên,hắn dĩ nhiên chú ý tới buổi sáng ở phòng làm việc sắc mặt Thiên Dạ lúc thấy Uyển Nhi,nhưng hắn không có ý định giải thích. Phụ nữ của hắn phải quen việc bên cạnh hắn có một đống phụ nữ, huống chi Uyển Nhi cũng không phải người khác......
Trải qua nhiều năm như vậy, hắn thấy cảm giác giữa bọn họ trong quá khứ mỏng dần, mặc dù lúc đó phản bội làm hắn đau triệt tâm phổi,nhưng đây tất cả cũng đã qua.
Chung đụng nửa hắn phát hiện cô là người phụ nữ đáng yêu,thích hợp làm em gái của hắn.
Để cho hắn tương đối để ý ngược lại chính là trước mắt bóng người nhỏ gầy trước mắt...... Cho nên,hắn dĩ nhiên biết sắc mặt cô khi đó cứng đờ......
Lặng lẽ nhìn sắc mặt cô kinh ngạc biến hóa,cho nên hắn liền tới xem.
"Được rồi,tại sao trốn ở chỗ này khóc?" Bách lý Tuấn ôm eo cô,lót trong tiếng nói trầm thấp thường ngày là dịu dàng hiếm thấy.
"Không nên đụng con!" Nghe âm thanh dịu dàng hiếm có,Thiên Dạ run rẩy giãy dụa thân thể, muốn tránh không để hắn ôm.
Cảm xúc khổ sở nhanh chóng tỏa ra trong không khí,cô nghĩ đến nụ cười ngọt của Chuông Uyển Nhi,cảm xúc đè nén đã lâu đột nhiên bộc phát.
"Tại sao ta không thể đụng vào con?" Nhướng lên lông mày,Bách Lý Tuấn cường lực ôm cô.
"Không nên......" Hai mắt cô đẫm lệ giãy dụa.
Nhìn cô vì phản kháng hắn mà rơi lệ, hắn lại càng không vui, "Con mau nói rõ ràng!"
"Nói gì?" Quay mặt qua,Thiên Dạ nhanh chóng lau đi nước mắt, cô vì suy nghĩ của mình khổ sở!
Nếu như vào một tuần trước kia, hắn dính dáng với người đàn bà kia ra sao cũng không liên quan đến cô? Hắn chẳng qua là bố nuôi không có quan hệ huyết thống mà thôi.
Vì sao lại biến hóa thành như vậy?
Cô lại có quan hệ thân mật với bố nuôi không có quan hệ huyết thống? Hơn nữa còn hết sức để ý hắn thích người con gái khác hay không?
Trời ạ!
"Con khóc cái gì?"
Xoay lại gương mặt động lòng người của Thiên Dạ,hắn cường thế lau đi nước mắt trên má cô, tàn bạo hỏi thăm: "Ở chung một chỗ với ta con không vui?"
Thiên Dạ ủy khuất cắn chặc đôi môi.
"Con cho rằng không nói lời nào thì có thể trốn tránh vấn đề của ta sao? Vậy thì con còn đang suy nghĩ người nam nhỏ tuổi lần trước?" Khóe miệng Bách Lý Tuấn câu khởi nụ cười tàn khốc, cũng không nhúc nhích ngó chừng cô, "Tiểu Dạ, ta tuyệt đối sẽ làm cho con biết con thuộc về người nào......"
Bình luận facebook