Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 40
Phúc thẩm vừa dứt lời,như không muốn ở trong phòng Thiên Dạ thêm một phút đồng hồ, đứng dậy liền vội vàng muốn đi.
Dật bá muốn nói gì cũng không kịp,đành phụng bồi Phúc thẩm rời đi.
Thiên Dạ yên lặng nhìn vợ chồng quản gia luôn luôn yêu thương cô ra khỏi cửa, không nghĩ tới bọn họ bây giờ nhìn cô như ôn dịch! Lòng cô đau như cắt,nước mắt từ từ rơi xuống.
Cô rốt cục nhận thức cái gì gọi là bạn thân xa lánh! Đặt mình vào chính giữa tình yêu bão táp,cô chỉ có thể yên lặng thừa nhận, mà lòng của cô đối với người không thể với tới Bách Lý Tuấn......
Thiên Dạ yên lặng thu thập đồ dùng tư nhân trong ngăn kéo.
"Ai nha!Cô hãy nghe ta nói, ngày đó Vương đổng xí nghiệp Từ thị gọi điện thoại tìm ta ra ngoài ăn cơm! Các cô có muốn đi theo tôi không?"
"Tôi phải nói sao! Cái tử lão đầu kia coi trọng cô đã lâu rồi......"
"Nhìn ánh mắt mê đắm ấy, cũng biết không yên lòng......"
Bình thường Thiên Dạ sẽ nói nhiều, gần đây cô trầm mặc đáng sợ, đối với nội dung chuyện phiếm trong phòng bí thư hơn phân nửa có tai như điếc.
"Tiểu Dạ,tôi nói cô tuổi còn trẻ, tại sao cả ngày cau mày?" Lão đại tỷ ngồi ở đối diện Thiên Dạ nhìn dáng vẻ cô thất thần, không nhịn được mở miệng.
Thiên Dạ lắc đầu, "Tôi nào có?"
"Cô còn nói không có,cô nhìn dáng vẻ ỉu xìu của mình đi." Lời nói với Thiên Dạ vừa ra khỏi miệng,liền nghe thấy dị động của Bách Lý Tuấn đặt ở trên bàn cô vang lên.
"Ai?"
"Đây không phải là điện thoại của Tuấn sao?" Giọng nữ kinh ngạc giương cao.
"Tổng tài đang họp hội nghị, xin hỏi có chuyện gì?" Ở công ty,cô gọi hắn là"Tổng tài",trước kia lén gọi hắn là"bố",cô hiện tại trực tiếp gọi tên đơn độc của hắn.
Bách Lý Tuấn thích cô gọi tên hắn......
"Cô là ai?" Người phụ nữ đó cảnh giác lòng vẫn không có buông lỏng.
"Tôi là bí thư riêng của tổng tài."
"A,cô chính là cô bé Tuấn thu dưỡng.Tôi là Chung Uyển Nhi,cô nhớ tôi là ai không?" Tiếng cười khẽ dễ nghe thanh thúy lập tức truyền đến, nhưng nghe vào tai Thiên Dạ lại giống như là một sợi roi đầy gai đâm vào miệng cô.Cô làm sao có thể có quên mất đây?
Chung Uyển Nhi là vợ trước Bách Lý Tuấn, bọn họ ước hẹn thậm chí cũng do cố ý sắp xếp thời gian cho.Cô ta khí chất cao nhã thoát tục, vóc người yểu điệu đứng chung một chỗ với Bách Lý Tuấn không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng xứng đôi.
"Tôi nhớ được cô." Thiên Dạ nhẹ nhàng đáp ứng.
"Vậy thì tốt, nhớ nhắc nhở Tuấn...... Chúng ta có hẹn cùng ăn tối!" Lót trong giọng ngọt ngào Chung Uyển Nhi có không che dấu được mong đợi.
"Được! Tôi sẽ nhắc nhở tổng tài." Thiên Dạ chỉ cảm thấy lòng truyền đến một trận co rút đau đớn,cô hít sâu khí,hai tay khẽ run,nhẹ nhàng viết xuống quyển sổ trên mặt bàn.
"Vậy cám ơn trước!"
"Không cần khách khí." Kết thúc cuộc nói chuyện,Thiên Dạ để xuống tay cầm,môi giương lên không có huyết sắc.
Thiên Dạ sáng tỏ cô không có tư cách nói yêu hắn!
Dật bá muốn nói gì cũng không kịp,đành phụng bồi Phúc thẩm rời đi.
Thiên Dạ yên lặng nhìn vợ chồng quản gia luôn luôn yêu thương cô ra khỏi cửa, không nghĩ tới bọn họ bây giờ nhìn cô như ôn dịch! Lòng cô đau như cắt,nước mắt từ từ rơi xuống.
Cô rốt cục nhận thức cái gì gọi là bạn thân xa lánh! Đặt mình vào chính giữa tình yêu bão táp,cô chỉ có thể yên lặng thừa nhận, mà lòng của cô đối với người không thể với tới Bách Lý Tuấn......
Thiên Dạ yên lặng thu thập đồ dùng tư nhân trong ngăn kéo.
"Ai nha!Cô hãy nghe ta nói, ngày đó Vương đổng xí nghiệp Từ thị gọi điện thoại tìm ta ra ngoài ăn cơm! Các cô có muốn đi theo tôi không?"
"Tôi phải nói sao! Cái tử lão đầu kia coi trọng cô đã lâu rồi......"
"Nhìn ánh mắt mê đắm ấy, cũng biết không yên lòng......"
Bình thường Thiên Dạ sẽ nói nhiều, gần đây cô trầm mặc đáng sợ, đối với nội dung chuyện phiếm trong phòng bí thư hơn phân nửa có tai như điếc.
"Tiểu Dạ,tôi nói cô tuổi còn trẻ, tại sao cả ngày cau mày?" Lão đại tỷ ngồi ở đối diện Thiên Dạ nhìn dáng vẻ cô thất thần, không nhịn được mở miệng.
Thiên Dạ lắc đầu, "Tôi nào có?"
"Cô còn nói không có,cô nhìn dáng vẻ ỉu xìu của mình đi." Lời nói với Thiên Dạ vừa ra khỏi miệng,liền nghe thấy dị động của Bách Lý Tuấn đặt ở trên bàn cô vang lên.
"Ai?"
"Đây không phải là điện thoại của Tuấn sao?" Giọng nữ kinh ngạc giương cao.
"Tổng tài đang họp hội nghị, xin hỏi có chuyện gì?" Ở công ty,cô gọi hắn là"Tổng tài",trước kia lén gọi hắn là"bố",cô hiện tại trực tiếp gọi tên đơn độc của hắn.
Bách Lý Tuấn thích cô gọi tên hắn......
"Cô là ai?" Người phụ nữ đó cảnh giác lòng vẫn không có buông lỏng.
"Tôi là bí thư riêng của tổng tài."
"A,cô chính là cô bé Tuấn thu dưỡng.Tôi là Chung Uyển Nhi,cô nhớ tôi là ai không?" Tiếng cười khẽ dễ nghe thanh thúy lập tức truyền đến, nhưng nghe vào tai Thiên Dạ lại giống như là một sợi roi đầy gai đâm vào miệng cô.Cô làm sao có thể có quên mất đây?
Chung Uyển Nhi là vợ trước Bách Lý Tuấn, bọn họ ước hẹn thậm chí cũng do cố ý sắp xếp thời gian cho.Cô ta khí chất cao nhã thoát tục, vóc người yểu điệu đứng chung một chỗ với Bách Lý Tuấn không chỉ đẹp mắt mà còn vô cùng xứng đôi.
"Tôi nhớ được cô." Thiên Dạ nhẹ nhàng đáp ứng.
"Vậy thì tốt, nhớ nhắc nhở Tuấn...... Chúng ta có hẹn cùng ăn tối!" Lót trong giọng ngọt ngào Chung Uyển Nhi có không che dấu được mong đợi.
"Được! Tôi sẽ nhắc nhở tổng tài." Thiên Dạ chỉ cảm thấy lòng truyền đến một trận co rút đau đớn,cô hít sâu khí,hai tay khẽ run,nhẹ nhàng viết xuống quyển sổ trên mặt bàn.
"Vậy cám ơn trước!"
"Không cần khách khí." Kết thúc cuộc nói chuyện,Thiên Dạ để xuống tay cầm,môi giương lên không có huyết sắc.
Thiên Dạ sáng tỏ cô không có tư cách nói yêu hắn!
Bình luận facebook