Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 62
"Đáp, đáp, đáp......" Âm thanh vận chuyển máy móc quanh quẩn trong phòng bệnh trống trải,tần số chậm chạp chói tai, tất cả ánh mắt nam nữ bốn phía đều ưu thương......
Chuyện xảy ra ngày đó,Bách Lý Tuấn ngồi xe cứu thương khẩn cấp đưa Thiên Dạ đến bệnh viện gần đây cứu chửa, trải qua mười mấy giờ phẩu thuật, tạm thời bảo vệ được tánh mạng, nhưng Thiên Dạ ở trong phòng bệnh ba ngày, vẫn cũng không có tỉnh lại.
Tình trạng như vậy thật khiến người ta sốt ruột!
"Bác sĩ, Tiểu Dạ lúc nào mới tỉnh?" Tiếng nói già nua của Phúc thẩm vang lên ở bên trong phòng, "Cô đã hôn mê ba ngày......"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Dật bá biết được Thiên Dạ vì bảo vệ chủ nhân,bị tên say rượu gây chuyện khốn kiếp đụng ngã, rồi cùng vợ thay phiên chờ đợi ở bệnh viện. Đây là vấn đề đạo nghĩa, mặc dù không hài lòng quan hệ của cô và Bách Lý Tuấn,nhưng nếu như trận này ngoài ý muốn phát sinh ở trước mặt mình, bọn họ cũng không biết được mình có thể lập tức xông lên phía trước không.
Cho nên bọn họ thay đổi cái nhìn đối với Thiên Dạ,con hẳn là thật yêu chủ nhân?
Bất kể tương lai như thế nào, bọn họ cũng hi vọng cô có thể bình an, tiếp tục sinh mạng trẻ tuổi, dù sao tánh mạng cũng rất đáng quý a......
"Bách Lý tiểu thư bị đụng mạnh,mặc dù giải phẫu thành công nhưng chưa có vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nếu tình trạng như vậy kéo dài thêm nữa,cô ấy có thể có biến thành người sống đời sống thực vật, người nhà nên chuẩn bị tâm tư." Bác sĩ trưởng nhìn mọi người, lãnh mạc mà chuyên nghiệp đáp lại.
"Cái gì......" Phúc thẩm che miệng lại không dám để cho tiếng khóc truyền ra, "Con bé còn trẻ như vậy......"
Đã thấy nhiều tình cảnh vĩnh viễn tách biệt, bác sĩ lý trí phá lệ lộ vẻ lo lắng, "Tôi chỉ nói tình huống xấu nhất, Bách Lý tiểu thư cũng có có thể lâm vào ngủ say, một ngày nào đó vài năm sau có thể tỉnh lại...... Tất cả đều do ý chí của cô ta, chúng tôi đã tận lực."
"Bà già, chúng ta đến tột cùng tạo nghiệt gì?" Dật bá đã lâm vào không khống chế được.
Là ông đưa Thiên Dạ về!
Là hắn kiên trì muốn chủ nhân thu nhận cô!
Là ông nhìn cô lớn lên......
Nếu như sớm biết có một ngày như thế, hắn sẽ không phản đối cô và chủ nhân yêu nhau, bọn họ vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó!
Hắn sẽ không nói dài nói ngắn, khi dễ Thiên Dạ. Trời ạ......
Cách cửa sổ thủy tinh, Bách Lý Tuấn vẻ mặt âm u nhìn Thiên Dạ nằm trong phòng vô khuẩn đang giằng co với tử thần, hắn muốn theo cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tại sao sắp mất đi cô, mới biết được cô là mảnh thịt trong lòng mình? Hắn không thể thiếu cô.
Bất kể Thiên Dạ làm bao nhiêu chuyện để cho hắn thất vọng, cuộc đời của hắn cũng không thể không có cô! Hắn không muốn mạng cô! Hắn chỉ cần cô tỉnh lại, khóc với hắn, cười với hắn, cùng với hắn vượt qua cuộc sống mỗi một ngày......
Chuyện xảy ra ngày đó,Bách Lý Tuấn ngồi xe cứu thương khẩn cấp đưa Thiên Dạ đến bệnh viện gần đây cứu chửa, trải qua mười mấy giờ phẩu thuật, tạm thời bảo vệ được tánh mạng, nhưng Thiên Dạ ở trong phòng bệnh ba ngày, vẫn cũng không có tỉnh lại.
Tình trạng như vậy thật khiến người ta sốt ruột!
"Bác sĩ, Tiểu Dạ lúc nào mới tỉnh?" Tiếng nói già nua của Phúc thẩm vang lên ở bên trong phòng, "Cô đã hôn mê ba ngày......"
"Đúng vậy! Đúng vậy!"
Dật bá biết được Thiên Dạ vì bảo vệ chủ nhân,bị tên say rượu gây chuyện khốn kiếp đụng ngã, rồi cùng vợ thay phiên chờ đợi ở bệnh viện. Đây là vấn đề đạo nghĩa, mặc dù không hài lòng quan hệ của cô và Bách Lý Tuấn,nhưng nếu như trận này ngoài ý muốn phát sinh ở trước mặt mình, bọn họ cũng không biết được mình có thể lập tức xông lên phía trước không.
Cho nên bọn họ thay đổi cái nhìn đối với Thiên Dạ,con hẳn là thật yêu chủ nhân?
Bất kể tương lai như thế nào, bọn họ cũng hi vọng cô có thể bình an, tiếp tục sinh mạng trẻ tuổi, dù sao tánh mạng cũng rất đáng quý a......
"Bách Lý tiểu thư bị đụng mạnh,mặc dù giải phẫu thành công nhưng chưa có vượt qua giai đoạn nguy hiểm, nếu tình trạng như vậy kéo dài thêm nữa,cô ấy có thể có biến thành người sống đời sống thực vật, người nhà nên chuẩn bị tâm tư." Bác sĩ trưởng nhìn mọi người, lãnh mạc mà chuyên nghiệp đáp lại.
"Cái gì......" Phúc thẩm che miệng lại không dám để cho tiếng khóc truyền ra, "Con bé còn trẻ như vậy......"
Đã thấy nhiều tình cảnh vĩnh viễn tách biệt, bác sĩ lý trí phá lệ lộ vẻ lo lắng, "Tôi chỉ nói tình huống xấu nhất, Bách Lý tiểu thư cũng có có thể lâm vào ngủ say, một ngày nào đó vài năm sau có thể tỉnh lại...... Tất cả đều do ý chí của cô ta, chúng tôi đã tận lực."
"Bà già, chúng ta đến tột cùng tạo nghiệt gì?" Dật bá đã lâm vào không khống chế được.
Là ông đưa Thiên Dạ về!
Là hắn kiên trì muốn chủ nhân thu nhận cô!
Là ông nhìn cô lớn lên......
Nếu như sớm biết có một ngày như thế, hắn sẽ không phản đối cô và chủ nhân yêu nhau, bọn họ vui vẻ được ngày nào thì hay ngày đó!
Hắn sẽ không nói dài nói ngắn, khi dễ Thiên Dạ. Trời ạ......
Cách cửa sổ thủy tinh, Bách Lý Tuấn vẻ mặt âm u nhìn Thiên Dạ nằm trong phòng vô khuẩn đang giằng co với tử thần, hắn muốn theo cô vượt qua cửa ải khó khăn này.
Tại sao sắp mất đi cô, mới biết được cô là mảnh thịt trong lòng mình? Hắn không thể thiếu cô.
Bất kể Thiên Dạ làm bao nhiêu chuyện để cho hắn thất vọng, cuộc đời của hắn cũng không thể không có cô! Hắn không muốn mạng cô! Hắn chỉ cần cô tỉnh lại, khóc với hắn, cười với hắn, cùng với hắn vượt qua cuộc sống mỗi một ngày......
Bình luận facebook