Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
“Nói đi!” Đỗ Duy nheo nheo mắt lại nói:” Ngươi tốt nhất là nhanh nhanh nói ra, phải nói sự thật đừng hi vọng ta sẽ bị ngươi lừa! Nếu không thì Rufik bé nhỏ này không chịu được bao nhiêu roi đâu!”
Lão Bencas thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Đỗ Duy một cái:” Rốt cuộc thì ngài là ai? Tại sao đối với Nam Dương lại hiểu rõ như vậy?”
Đỗ Duy mỉm cười nói: “Ngươi vẫn không biết thân phận của ta sao? Ta tên là Đỗ Duy! Ồ, đương nhiên, ngươi có thể là không biết đến tên ta, bất quá tên của cha ta nói ra ngươi nhất định phải biết … Ông tên là Raymond! Bá tước Raymond, đã từng là thống soái tối cao của Hạm đội viễn chinh Nam Dương của Đế quốc!”
Raymond?
Vừa nghe thấy cái tên này, Lão Bancas kinh hãi run rẩy, khẽ lẩm bẩm trong lòng!!
Bởi vì, ở Nam Dương, Raymond đến từ Đế quốc Roland … cái tên này quả thật là quá sức vang động!
Cường đạo! Đồ tể! Đao phủ! …. Hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi của thổ dân, hắn trong các bộ lạc thị tộc thổ dân là kẻ xâm lược xú danh vang xa, là kẻ đã thiêu huỷ gia viên của họ, là ác ma nô dịch bọn họ. Có thể nói là ở Nam Dương, đại danh của bá tước Raymond thậm chí có thể khiến cho trẻ con đang khóc nín bặt.
Tên thiếu niên quý tộc đang cười lạnh đằng kia, không ngờ lại là con của tên đồ tể ma quỷ đáng sợ đó?!
Lão Bencas không có thời gian lo lắng suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Rufik vẫn từng tiếng từng tiếng truyền đến tai lão! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận trọng yếu của thiếu niên này! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận của thiếu niên này đối với vùng biển phía nam có ý nghĩa sâu sắc như thế nào!
“Tôi nói! Tôi cái gì cũng sẽ nói! Chỉ cầu xin ngài trước tiên để cho người của ngài dừng tay lại! Lão Bencas thân thể run rẩy, tựa hồ như là không đứng thẳng được, sắc mặt lão xám trắng, tựa hồ như chỉ trong nháy mắt vừa rồi, lão đã già nua hơn rất nhiều.
“Có thể!” Đỗ Duy quay về phía Roline ra hiệu một cái, Roline lập tức đi ra ngoài, rồi một lát sau tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại.
Lão Bencas lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều các cơ thịt trên mặt lão vẫn không ngừng giật giật.
“Tôi tên thật đúng là Bencas, cái tên này không phải là giả, ở Nam Dương người gọi là Bencas cũng rất nhiều, đây là một cái tên rất bình thường. nhưng thân phận của tôi không phải là thầy cúng của Bộ lạc Nhật Luân … Tôi … “ Lão Bencas cắn cắn răng:” Thân phận thực sự của tôi là trưởng lão Đại tế tự của Liên hợp Vương quốc!”
Liên hợp Vương quốc?
Vả mặt Đỗ Duy cũng không có gì biến đổi nhiều lắm, bất quá trong lòng cũng là thờ dài một hơi.
Quả nhiên, có áp bức thì có phản kháng!
Thật ra Đỗ Duy sớm đã biết mấy lần cha mình là bá tước Raymond dẫn quân đi viễn chinh, ở Nam Dương hải vực rộng lớn có một số bộ lạc không cam lòng bị những kẻ xâm lược từ xa đến diệt tộc, đã tiến hành chống cứ vô cùng ương ngạnh. Chỉ bất quá là lúc ấy bởi vì lực lượng cách biệt quá lớn, bất luận là văn minh hay là vũ lực đều lạc hậu hơn rất nhiều so với hạm đội khổng lồ của Đế quốc, sự chống cự đó không cách nào tạo nên thương tổn có tính chất thực tiễn đối với hạm đội viễn chinh của Đế quốc.
Nhưng mà theo cùng sự khai thác tài nguyên quá độ ở Nam Dương, đã khiến cho các bộ lạc ở Nam Dương vốn đang nhất nhất thoái lui không thể không vì sinh tồn mà bạo phát ra một sự chống cự ương ngạnh gần như là tuyệt vọng. Mà mấy chục năm gần đây chiến tranh không ngừng, cũng đã kích thích cho trình độ văn minh của các bộ lạc Nam Dương phát triển lên rất nhiều, khiến cho thổ dân nơi đây về mặt vũ lực cơ hồ đã phát triển có hình dáng thực sự. Thậm chí đến ngay cả phụ thân của Đỗ Duy, bá tước Raymond đối với thế cục tương lại của Nam Dương sinh ra một tia ưu lự.
Mà cái Liên hợp Vương quốc này, Đỗ Duy cũng đã từng mơ hồ nghe thấy.
Sớm từ cái thời bá tước Raymond vẫn còn thống soái hải quân, ở nơi rất xa xôi về phía nam, ở khu vực mà quân viễn chinh của Đế quốc không cách nào tới được, đã có một số đại bộ lạc văn minh cũng tương đối tiên tiến đã liên hợp vô số tiểu bộ lạc thành lập một cái ‘ Vương quốc ‘ chỉ để đối kháng với Đế quốc mà tồn tại. Nghe nói cái Vương quốc kia có đến trên trăm bộ lạc quy mô không nhỏ, phạm vi bao trùm lên tới hơn một trăm hòn đảo, trong đó hòn đảo lớn nhất, diện tích lớn tương đương với một cái hành tỉnh của Đế quốc.
Từ khi nghe đồn cái “Liên hợp Vương quốc” kia được thành lập, áp lực mà hạm đội viễn chinh của Đế quốc gặp phải bắt đầu tăng lên rất nhiều. Khi mới bắt đầu, bởi vì hai phe về mặt vũ lực có chênh lệch rất lớn, loại áp lực này vẫn chưa lộ rõ ra. Bất quá thời gian gần đây, sự chống cự của cái “Liên hợp Vương quốc” ở Nam Dương kia đối với Đế quốc đã lộ ra một chút hiệu quả.
Bọn họ lợi dụng sự quen thuộc với địa lý hải vực ở Nam Dương, thậm chí còn học được một chút chiến thuật tao nhiễu. Lại cũng không biết từ chỗ nào học trộm được một chút kỹ thuật tạo thuyền của Đế quốc, kiến tạo ra một nhóm chiến thuyền mặc dù đơn sơ, nhưng tốc độ cũng tương đối nhanh. Dựa vào số chiến thuyền này đánh du kích với hạm đội của Đế quốc giữa biển rộng bao la, thậm chí thỉnh thoảng còn thiết lập bẫy rập, dẫn quân hạm hải quân của đế quốc tới các “tử vong hải vực” tràn ngập hải lưu và đá ngầm, đã tạo thành một chút thương tổn đối với hạm đội của Đế quốc.
Thay đổi lớn nhất xuất hiện vào ba năm trước đây. Cách đây ba năm, trong một lần viễn chinh Nam Dương của Đế quốc, đã cấp cho Đế quốc thấy một tín hiệu nguy hiểm phi thường rõ ràng.
Bởi vì, trong lần viễn chinh của ba năm trước, đã phá hỏng một câu ký lục đầy quang vinh mà Đế quốc vẫn luôn bảo trì: trong chiến đấu trực diện không có chiến thuyền tổn thương.
Từ trước tới nay, chính diện tác chiến với thổ dân ở Nam Dương, quân đội Đế quốc chưa từng có bất lợi.
Chiến thuyền của Đế quốc, cho tới bây giờ còn chưa từng bị đám thổ dân Nam dương này đánh chìm qua!
Chênh lệch quá lớn về mặt vũ lực khiến cho quân đội của Đế quốc trên chiến trưởng ở Nam Dương cơ hồ không có bất cứ sự uy hiếp chính thức nào. Đối với bọn họ, đi lo lắng về “quân đội” đơn giản đến khiến cho người ta bật cười của đám bộ lạc Nam Dương này, còn không bằng đi lo về gió lốc, hải lưu với đá ngầm, và khí hậu đáng sợ ở trên biển cho xong … Thậm chí còn có một số tướng lãnh kiêu ngạo tuyên bố: Chúng ta đi Nam Dương, không phải là chiến đấu với người, mà là chiến đấu với trời. Chỉ cần thời tiết tốt, chúng ta thậm chí có thể đưa Hạm đội đến tận cùng của thế giới!
Nhưng vào chiến dịch ba năm trước, rốt cuộc đã khiến cho ký lục đầy vinh quang đó của Đế quốc bị phá vỡ!
Nghe đồn rằng dưới sự lãnh đạo và ảnh hưởng của cái “Liên hợp Vương quốc” kia, các bộ lạc ở Nam Dương đã thành lập nên một “hạm đội” quy mô khổng lồ. Mặc dù theo tiêu chuẩn của Đế quốc, cái “hạm đội” kia đơn sơ đến mức khiến cho người ta không cách nào xếp loại được, “chiến thuyền” tốt nhất của đối phương thậm chí còn xa mới bằng một nửa của một cái thương thuyền bình thường của Đế quốc.
Nhưng mà chi “hạm đội” của Liên hợp Vương quốc đó, số lượng thật sự là quá kinh khủng. Trong chiến dịch lần đó nghe nói đối phương đã tụ tập được một số lượng thuyền gấp vài chục lần số thuyền của hạm đội viễn chinh. Sau một hồi quyết đầu trên biển, hạm đội Đế quốc vẫn như cũ lấy được thắng lợi, nhưng mà trong trận chiến đó, thành tích chiến thuyền không bị tổn thương của Đế quốc đã bị hoàn toàn phá vỡ!
Trong chiến dịch, Đế quốc tổn thất mất hai chiếc chiến thuyền cấp hải hồn, còn có một chiếc chiến thuyền cấp hải vương cơ hồ là bị trọng thương.
Biến hoá này không thể nghi ngờ là đã gióng lên một hồi chương cảnh báo cho quân phương của Đế quốc, nhưng tựa hồ như quân phương của Đế quốc vẫn không thèm để ý. Dù sao thì chiến tích thật sự là quá huy hoàng, mà “hạm đội” vô cùng khổng lồ của địch nhân cũng cấp cho quân đội một lý do để mà giải thích.
Giống như là con voi, đối mặt với đàn kiến vô cùng vô tận thì ngẫu nhiên bị cắn trúng vài cái cũng là có thể.
Nhưng mà Đỗ Duy qua một vài “con đường” biết được chân tướng sự tình!
Trước đây vài hôm, sau khi bá tước Raymond rời khỏi Đế đô, Đỗ Duy dọn dẹp thư phòng mà bá tước Raymond lưu lại có tìm được một vài thứ văn kiện mà khi bá tước Raymond còn cầm quyền đã cất trong tủ tài liệu. Thứ này vốn là tư liệu của quân phương, bất quá sau khi chính biến, chính quyền thay đổi, quản lý khó tránh khỏi hỗn loạn, một ít tư liệu mà bá tước Raymond giữ ở nhà cũng không thấy quân phương hỏi đến – hoặc có thể họ nghĩ là những thứ đó cũng chẳng quan trọng.
Đích xác, đối với quân phương mà nói thì nam Dương vẫn chỉ là một con dê béo mặc cho họ cắt xẻo mà thôi.
Nhưng Đỗ Duy khi đọc những tư liệu này cách đây vài ngày, mới hiểu ra cái chiến dịch ba năm trước đây đã phá vớ thành tích không có tổn hại của quân viễn chinh Đế quốc, hắn phát hiện có rất nhiều điều khác lạ!
Đầu tiên, Liên hợp Vương quốc của Nam Dương tựa hồ như đã nắm giữ một số chiến thuật cơ bản, mặc dù còn rất đơn giản, nhưng đã bắt đầu bước vào cánh cửa của phạm trù chiến thuật.
Đối phương dẫn dụ hạm đội của Đế quốc tới một hải vực phi thường có lợi đối với bọn họ rồi tiến hành quyết chiến ở đó! Đó là một hải vực hẹp dài nằm giữa hai hòn đảo nhỏ, ở trên hai hòn đảo những thổ dân Nam Dương đó hóa ra đã sắp đặt sẵn một số máy bắn đá!
Những cái máy bắn đá đơn sơ đó xác suất bắn trúng vô cùng thấp, nhưng mà xạ trình lại đạt rất xa, ở trên hai hòn đảo hai bên vừa tròn lại bao trùm hết hải vực hẹp dài nắm ở giữa hai hòn đảo đó! Mà xác suất trúng mục tiêu thấp lại càng không phải là vấn đề, bởi vì những thổ dân Nam Dương này này căn bản là đã ôm sẵn ý niệm tráng liệt quyết tâm quyết chiến với Đế quốc trong đầu! máy bắn đá ở hai bên bắn loạn xạ, cơ hồ không sai biệt lắm “công kích bao trùm” cả hai bên đang hỗn chiến dưới hải vực! trong đó Đế quốc tổn thất mất chiếc chiến thuyền cấp hải hồn kia chính là bị máy bắn đá bắn trúng.
Thậm chí trong tư liệu, còn từ một chút dấu hiệu cảnh báo, đối phương còn biết một số chiến thuật đơn giản như “Tập kích hậu quân”, “Rút lui hai hướng”!
Những người này đã không còn là những thổ dân chỉ biết dùng gỗ chế thuyền độc mộc, dùng trường mâu đại đao nữa! Gần trăm năm bị áp bức đã khiến cho bọn họ thành lập được một nền văn minh thuộc về chính mình mà đậm chất quân sự.
Thậm chí trên ký lục còn nói, sau khi bị thua trong chiến tranh, đối phương cũng không gấp gáp bỏ chạy, mà thậm chí còn cố gắng tập trung lực lượng đánh trả lại cố gắng cướp đoạt một chiến thuyền nhỏ của Đế quốc! Bọn họ muốn cướp một cái chiến thuyền của Đế quốc về nghiên cứu!!??
Đỗ Duy sau khi đọc xong phần tư liệu đó đã liên tục cảm thán không thôi, đây rõ ràng là tín hiệu quật khởi của một nền văn minh, nhưng các lão già cầm quyền của quân đội Đế quốc lại không hề trọng thị - bởi vì sau chiến dịch thảm thiết kia, cái Liên hợp Vương quốc ở Nam Dương đó tựa hồ như là yếu đi rất nhiều, đại khái là trường hải chiến thảm thiết đó đã khiến cho toàn bộ hạm đội của bọn họ bị phá huỷ, một lần nguyên khí đại thương, tất cả đều tan rã.
Thậm chí có một số thương thuyền đi vùng biển phía nam còn mang về một số tin tức, nói cái Liên hợp Vương quốc kia vì chiến bại mà đã giải tán.
Ở đoạn cuối của phần tư liệu này, bá tước Raymond – đã từng là thống soái của quân đội - đã viết vài câu thể hiện cái nhìn của chính mình, mà cái nhìn đó, Đỗ Duy nhận xét là phi thường chính xác!
“Đề nghị Đế quốc tập trung lực lượng xây dựng một cho hạm đội viễn chinh quy mô lớn, quy mô ít nhất phải gấp ba quy mô hiện tại trở lên, còn dẫn theo cùng với hạm đội một số lục quân, phải chuẩn bị một số hi sinh, viễn chinh đến nơi sâu về phía nam của Nam Dương, tập trung tất cả lực lượng, tìm ra vị trí tồn tại cụ thể của cái Liên hợp Vương quốc kia, cũng nhất định phải phá huỷ nó đi! Đối với thế lực của Đế quốc bao trùm hải vực ở Nam Dương hiện tại, phải thay đổi hành động “viễn chinh” thuân tuý mang tính quân sự trong quá khứ, phải nghĩ biện pháp mang hải vực Nam Dương chính thức cho vào bản đồ của Đế quốc, tại nơi này đóng lại một chi quân đội, định kỳ thay đổi, còn phải bồi dưỡng thế lực địa phương, hoặc là Đế quốc trực tiếp uỷ nhiệm cho quan viên tiến hành quản lý, nếu cần có thể cưỡng chế di dân từ đại lục! Tranh thủ trong vòng ba mươi năm khiến cho khu vực Nam Dương này chân chính trở thành một hành tỉnh mới của Đế quốc! Hành động này mang đến cho tài chính của Đế quốc một gánh nặng quá lớn, nhưng để phòng ngừa tình huống trong tương lại Nam Dương có thể một cái Tây Bắc thứ hai, tuyệt đối tiêu diệt hậu hoạn tại nơi này, ngăn trừ một sự uy hiếp ẩn tàng cho đế quốc thì vẫn đáng giá.”
Mấy ý kiến này, Đỗ Duy cho rằng vô cùng chính xác. Nhưng mà xem ra, bá tước Raymond mặc dù có loại ý nghĩ này nhưng tựa hồ như là trung ương của Đế quốc tựa hồ không hề coi trọng. Dù sao thì thực ực của gia tộc Rowling cũng chỉ hạn chế ở cục bộ quân đội, mà lão hoàng đế trước đây thì già cả ngu ngốc, còn cả tài chính của Đế quốc thì khẩn trương đều khiến cho thực lực của đế quốc bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch quy mô lớn như vậy căn bản là không thực tế.
Đỗ Duy nhanh chóng nhớ lại một lượt những tin tức đã biết được trong đầu này, sau đó lại nheo nheo mắt, khiến cho người ta căn bản là không biết được hắn nghĩ gì. Đỗ Duy cứ như vậy nhìn lão Bencas: “ Liên hợp Vương quốc của Nam Dương? Đại tế tự?”
“ … Đúng vậy.” Lão Bencas tựa hồ đã hoàn toàn khuất phục rồi: “Trong Liên hợp Vương quốc, sự tồn tại của Đại tế tự cũng tương đương với … giáo tông của thần điện ở Đế quốc.”
Đỗ Duy lúc này mới thật sự chấn động!
Giáo tông bệ hạ của Thần điện, địa vị ở Đế quốc cơ hồ có thể nói là ngang hàng so với hoàng đế! Ít nhất là từ xưng hô mà xem, cũng chỉ có hai người là Hoàng đế và Giáo tông mới có tư cách được gọi là “Bệ hạ”!
Nhưng mà so với Giáo tông quyền uy và cảnh tượng vô hạn ở Đế quốc … Cho dù là cái Liên hợp Vương quốc kia chỉ là một địa phương thô lậu thậm chí là dã man, nhưng Đại tế tự mà lại rơi xuống đến cái mức này, cũng thật sự là quá mức làm người khác khó tin!!
“Cách đây mấy năm … Liên hợp Vương quốc xảy ra một lần nội loạn.” Bencas bất đắc dĩ giải thích:” Mấy năm trước quyết chiến với hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài, đó quả thật là một quyết định sai lầm, nhưng mà phe phái cuồng nhiệt trong Vương quốc lại chiếm thượng phong, khiến cho phái trầm ổn bị bài trừ. Phái cuồng nhiệt nóng lòng tập trung lực lượng đánh đuổi quân xâm lược, hơn nữa đối với thế cục quá mức lạc quan, kết quả … Sau chiến tranh, Liên hợp Vương quốc cơ hồ tan rã, sự nghi ngờ trong nước rất mãnh liệt, chiến bại đối với niềm tin của mọi người quả thực là đả kích quá lớn. Bởi vì đã tụ tập gần như tất cả lực lượng mà chúng ta có cũng không thể chiến thắng được một cái hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài. Bóng ma chiến bại thậm chí là khiến cho một số bộ lạc nguyên bản gia nhập Liên hợp Vương quốc chúng ta đều có lòng muốn rời đi, rất nhiều bộ lạc thậm chí quyết định buông tha việc chống cự, quyết định cả tộc di chuyển đến vùng hải vực xa xôi hơn về phía nam, tránh né khỏi đám xâm lược từ Đế quốc các ngài. Mà quốc vương của Liên hợp Vương quốc lúc ấy, cũng chính là tù trưởng của một bộ lạc lớn nhất trong vương quốc lúc bấy giờ, trong chiến tranh bộ lạc của hắn lại là bị tổn thất nặng nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống đài.”
Bencas nói tới đây thì liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái:” Không giống với Đế quốc các ngươi, Hoàng đế là do thế tập. nhưng Quốc vương của Liên hợp Vương quốc chúng ta lại là do đông đảo các bộ lạc đề cửa mà ra, mặc dù Quốc vương bởi vì chiến bại mà thoái vị, nhưng mọi người đối với Liên hợp Vương quốc đã mất đi tin tưởng, thậm chí không ai nguyện ý ngồi lên cái chức quốc vương kia, lại càng có nhiều người quay về chuẩn bị di dời cả bộ lạc mà không có chút ý định chống cự nào. Sau đó, vài vị Đại tế tự … “
“Vài vị?” Đỗ Duy cười cười.
“Đúng vậy. Ở chỗ chúng tôi, quyền lực của tôn giáo không phải là được nắm trong tay của một người. Các ngươi ở nơi này chỉ có một vị Giáo tông, nhưng chỗ chúng tôi có bốn vị Đại tế tự.” Bencas giải thích một câu, rồi mới tiếp tục nói:” Bốn vị đại tế tự cùng thương lượng với nhau, cuối cùng đề cử lên một vị quốc vương mới. Quốc vương mới cũng là thủ lĩnh của một bộ lạc mạnh, nhưng uy vọng và đầu óc của hắn không đủ để thống lĩnh chúng tôi chống lại quân xâm lược, cho nên … Chúng tôi đều hiểu rõ điểm này, nên đã cùng ước định với vị quốc vương đó, hắn nguyện ý trợ giúp mọi người chủ trì cục diện, nhưng trong vòng mấy nắm sắp tới, hy vọng chúng tôi có thể tìm được một người thích hợp.”
Đỗ Duy cười cười:” Ồ? sau đó thì sao?”
“Sau đó … “ Nói tới đây, lại chần chừ một chút, bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Duy, vị lão gia này trong lòng phát lạnh, bất đắc dĩ nói:” Mấy vị tế tự chúng tôi quyết định cùng đi tìm “chủng tộc thất lạc”, chỉ có tìm được “bộ tộc của thần” trong truyền thuyết kia, dựa vào sức ảnh hưởng của họ mới có thể khiến cho Liên hợp Vương quốc của chúng tôi một lần nữa liên hợp lại.”
“Bộ tộc của thần? Chủng tộc thất lạc?” Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hắn mơ hồ hình như đã nghe thấy từ trước đám lão binh bộ hạ của bá tước Raymond từng đề cập qua Nam Dương có truyền thuyết này, có điều tựa hồ cũng không đúng.
Chỉ là, ở trước mặt cái lão gia này, Đỗ Duy lại giả ra bộ dáng cái gì cũng biết, thản nhiên cười nói:” Quả thật là một biện pháp tốt, chỉ có tìm ra tộc người trong truyền thuyết này, mới có thể dùng uy vọng của bọn họ trấn phục giữ lại Liên hợp Vương quốc của các ngươi.”
Quả nhiên, lão Bencas bị Bộ dáng Đỗ Duy diễn ra lừa, hắn gật đầu: “Đáng tiếc, tôi khi đang trên đường đi tìm, ở phía trên của Nam Dương lại gặp phải quân viễn chinh của các ngài, kết quả là tôi bất hạnh bị bắt lại.”
“Và sau đó ngươi một mực ẩn dấu thân phận?” Đỗ Duy cười.
“Đúng.” Lão Bencas gật đầu:” Thân phận của tôi là Đại tế tự, tôi lo sau khi các ngài biết được thân phận của tôi rồi sẽ … sẽ rất nguy hiểm. tôi một mực ẩn dấu thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể an toàn sống sót. Tôi không sợ chết, nhưng trên người tôi còn có trách nhiệm, không thể dễ dàng chết được!”
Đỗ Duy cười:” Vậy tại sao ngươi lại ở cùng chỗ với mấy người nô lệ trẻ tuổi này? Bọn họ hình như không giống với ngươi?”
“Mấy người tuổi trẻ cùng tôi mà ngài thấy đều là tuỳ tùng của tôi, bọn họ đều chịu qua một chút huấn luyện, là người chuyên môn bảo vệ tôi.” Trên mặt lão Bencas hiện lên một tia thống khổ:” Đáng tiếc, khi bọn tôi bị bắt, một bộ phận chiến sĩ vì bảo vệ tôi mà chết trận rồi!”
Dừng lại một chút, lão Bencas lại nói một câu: “ Bọn họ đều là những chiến sĩ dũng cảm nhất của vương quốc chúng tôi, vì đi theo tôi mà bỏ lại cuộc sống ở nhà, đi theo tôi vượt qua khắp các hải vực rộng lớn Nam Dương.
“Không có thời gian để thương cảm đâu.” Đỗ Duy bình tĩnh nói:” Ngươi và ta là hai phe đối địch, chết cũng là chuyện rất bình thường.”
Lão Bencas im lặng.
“Vậy thân phận của tên Rufik kia là …” Đỗ Duy cười:” Chẳng lẽ hắn chính là người của cái chủng tộc trong truyền thuyết kia sao?”
“ Không phải.” Lão Bencas lắc đầu, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ:” hắn … không phải, hắn là con của tôi.”
Con??
Đỗ Duy cười:” Bencas, lời nói dối này của ngươi cũng quá là không có tính kỹ thuật đi.”
“Là thật.” Lão Bencas nói:” Khác với Thần điện ở đại lục các ngài, Đại tế tự của chúng tôi có thể kết hôn sinh con, hơn nữa vị trí tế tự của chúng tôi là thế tập, con cái của chúng tôi từ nhỏ đều được nhận sự giáo dục và bồi dưỡng của tế tự từ nhỏ, đến khi chúng tôi chết đi, chức vị tế tự sẽ do bọn chúng kế thừa. Điểm này so với người của thần điện các ngài không thể kết hôn sinh con hoàn toàn bất đồng … Hắn thật sự là con của tôi, xin ngài đừng thương tổn đến hắn … Tôi xin thề với phụ thần của chúng tôi!!”
Thấy vẻ mặt thành khẩn của lão Bencas, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút không xác định.
“Được, ta sẽ cẩn thận xem xét ngươi, ngài Đại tế tự.” Đỗ Duy cười cười:” Bất quá, dựa theo thân phận của ngươi, ta sẽ cấp cho các ngươi ưu đãi nhất định, nhưng tuyệt đối không nên cố gắng thử chạy trốn. Hiểu không?”
“Roline! Mang đứa bé kia tới đây cho ta!”
Đỗ Duy hô lên một tiếng. rất nhanh sau đó, Roline đã mang đứa trẻ gọi là Rufik kia vào trong phòng.
Khiến cho lão Bencas kinh ngạc là trên người Rufik không có chút vết thương nào! Nhưng mà tiếng roi vừa rồi … còn có tiếng kêu thảm thiết …
Đỗ Duy cười:” Tai ngươi và thanh âm đã lừa gạt ngươi rồi.”
Kỳ thật ở trong phòng bên cạnh vừa rồi, hai tên hải tặc bất quá chỉ là cầm vài thứ đồ vật đe doạ đứa trẻ này, mà tiếng roi vụt bất quá cũng chỉ là tiếng roi vụt bao da phát ra thanh âm mà thôi.
Lão Bencas thở dài một hơi, hắn bất đắc dĩ liếc nhìn Đỗ Duy một cái:” Rốt cuộc thì ngài là ai? Tại sao đối với Nam Dương lại hiểu rõ như vậy?”
Đỗ Duy mỉm cười nói: “Ngươi vẫn không biết thân phận của ta sao? Ta tên là Đỗ Duy! Ồ, đương nhiên, ngươi có thể là không biết đến tên ta, bất quá tên của cha ta nói ra ngươi nhất định phải biết … Ông tên là Raymond! Bá tước Raymond, đã từng là thống soái tối cao của Hạm đội viễn chinh Nam Dương của Đế quốc!”
Raymond?
Vừa nghe thấy cái tên này, Lão Bancas kinh hãi run rẩy, khẽ lẩm bẩm trong lòng!!
Bởi vì, ở Nam Dương, Raymond đến từ Đế quốc Roland … cái tên này quả thật là quá sức vang động!
Cường đạo! Đồ tể! Đao phủ! …. Hai tay hắn nhuốm đầy máu tươi của thổ dân, hắn trong các bộ lạc thị tộc thổ dân là kẻ xâm lược xú danh vang xa, là kẻ đã thiêu huỷ gia viên của họ, là ác ma nô dịch bọn họ. Có thể nói là ở Nam Dương, đại danh của bá tước Raymond thậm chí có thể khiến cho trẻ con đang khóc nín bặt.
Tên thiếu niên quý tộc đang cười lạnh đằng kia, không ngờ lại là con của tên đồ tể ma quỷ đáng sợ đó?!
Lão Bencas không có thời gian lo lắng suy nghĩ nhiều, bởi vì tiếng kêu thảm thiết của Rufik vẫn từng tiếng từng tiếng truyền đến tai lão! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận trọng yếu của thiếu niên này! Không ai hiểu rõ bằng hắn thân phận của thiếu niên này đối với vùng biển phía nam có ý nghĩa sâu sắc như thế nào!
“Tôi nói! Tôi cái gì cũng sẽ nói! Chỉ cầu xin ngài trước tiên để cho người của ngài dừng tay lại! Lão Bencas thân thể run rẩy, tựa hồ như là không đứng thẳng được, sắc mặt lão xám trắng, tựa hồ như chỉ trong nháy mắt vừa rồi, lão đã già nua hơn rất nhiều.
“Có thể!” Đỗ Duy quay về phía Roline ra hiệu một cái, Roline lập tức đi ra ngoài, rồi một lát sau tiếng kêu thảm thiết đã dừng lại.
Lão Bencas lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, có điều các cơ thịt trên mặt lão vẫn không ngừng giật giật.
“Tôi tên thật đúng là Bencas, cái tên này không phải là giả, ở Nam Dương người gọi là Bencas cũng rất nhiều, đây là một cái tên rất bình thường. nhưng thân phận của tôi không phải là thầy cúng của Bộ lạc Nhật Luân … Tôi … “ Lão Bencas cắn cắn răng:” Thân phận thực sự của tôi là trưởng lão Đại tế tự của Liên hợp Vương quốc!”
Liên hợp Vương quốc?
Vả mặt Đỗ Duy cũng không có gì biến đổi nhiều lắm, bất quá trong lòng cũng là thờ dài một hơi.
Quả nhiên, có áp bức thì có phản kháng!
Thật ra Đỗ Duy sớm đã biết mấy lần cha mình là bá tước Raymond dẫn quân đi viễn chinh, ở Nam Dương hải vực rộng lớn có một số bộ lạc không cam lòng bị những kẻ xâm lược từ xa đến diệt tộc, đã tiến hành chống cứ vô cùng ương ngạnh. Chỉ bất quá là lúc ấy bởi vì lực lượng cách biệt quá lớn, bất luận là văn minh hay là vũ lực đều lạc hậu hơn rất nhiều so với hạm đội khổng lồ của Đế quốc, sự chống cự đó không cách nào tạo nên thương tổn có tính chất thực tiễn đối với hạm đội viễn chinh của Đế quốc.
Nhưng mà theo cùng sự khai thác tài nguyên quá độ ở Nam Dương, đã khiến cho các bộ lạc ở Nam Dương vốn đang nhất nhất thoái lui không thể không vì sinh tồn mà bạo phát ra một sự chống cự ương ngạnh gần như là tuyệt vọng. Mà mấy chục năm gần đây chiến tranh không ngừng, cũng đã kích thích cho trình độ văn minh của các bộ lạc Nam Dương phát triển lên rất nhiều, khiến cho thổ dân nơi đây về mặt vũ lực cơ hồ đã phát triển có hình dáng thực sự. Thậm chí đến ngay cả phụ thân của Đỗ Duy, bá tước Raymond đối với thế cục tương lại của Nam Dương sinh ra một tia ưu lự.
Mà cái Liên hợp Vương quốc này, Đỗ Duy cũng đã từng mơ hồ nghe thấy.
Sớm từ cái thời bá tước Raymond vẫn còn thống soái hải quân, ở nơi rất xa xôi về phía nam, ở khu vực mà quân viễn chinh của Đế quốc không cách nào tới được, đã có một số đại bộ lạc văn minh cũng tương đối tiên tiến đã liên hợp vô số tiểu bộ lạc thành lập một cái ‘ Vương quốc ‘ chỉ để đối kháng với Đế quốc mà tồn tại. Nghe nói cái Vương quốc kia có đến trên trăm bộ lạc quy mô không nhỏ, phạm vi bao trùm lên tới hơn một trăm hòn đảo, trong đó hòn đảo lớn nhất, diện tích lớn tương đương với một cái hành tỉnh của Đế quốc.
Từ khi nghe đồn cái “Liên hợp Vương quốc” kia được thành lập, áp lực mà hạm đội viễn chinh của Đế quốc gặp phải bắt đầu tăng lên rất nhiều. Khi mới bắt đầu, bởi vì hai phe về mặt vũ lực có chênh lệch rất lớn, loại áp lực này vẫn chưa lộ rõ ra. Bất quá thời gian gần đây, sự chống cự của cái “Liên hợp Vương quốc” ở Nam Dương kia đối với Đế quốc đã lộ ra một chút hiệu quả.
Bọn họ lợi dụng sự quen thuộc với địa lý hải vực ở Nam Dương, thậm chí còn học được một chút chiến thuật tao nhiễu. Lại cũng không biết từ chỗ nào học trộm được một chút kỹ thuật tạo thuyền của Đế quốc, kiến tạo ra một nhóm chiến thuyền mặc dù đơn sơ, nhưng tốc độ cũng tương đối nhanh. Dựa vào số chiến thuyền này đánh du kích với hạm đội của Đế quốc giữa biển rộng bao la, thậm chí thỉnh thoảng còn thiết lập bẫy rập, dẫn quân hạm hải quân của đế quốc tới các “tử vong hải vực” tràn ngập hải lưu và đá ngầm, đã tạo thành một chút thương tổn đối với hạm đội của Đế quốc.
Thay đổi lớn nhất xuất hiện vào ba năm trước đây. Cách đây ba năm, trong một lần viễn chinh Nam Dương của Đế quốc, đã cấp cho Đế quốc thấy một tín hiệu nguy hiểm phi thường rõ ràng.
Bởi vì, trong lần viễn chinh của ba năm trước, đã phá hỏng một câu ký lục đầy quang vinh mà Đế quốc vẫn luôn bảo trì: trong chiến đấu trực diện không có chiến thuyền tổn thương.
Từ trước tới nay, chính diện tác chiến với thổ dân ở Nam Dương, quân đội Đế quốc chưa từng có bất lợi.
Chiến thuyền của Đế quốc, cho tới bây giờ còn chưa từng bị đám thổ dân Nam dương này đánh chìm qua!
Chênh lệch quá lớn về mặt vũ lực khiến cho quân đội của Đế quốc trên chiến trưởng ở Nam Dương cơ hồ không có bất cứ sự uy hiếp chính thức nào. Đối với bọn họ, đi lo lắng về “quân đội” đơn giản đến khiến cho người ta bật cười của đám bộ lạc Nam Dương này, còn không bằng đi lo về gió lốc, hải lưu với đá ngầm, và khí hậu đáng sợ ở trên biển cho xong … Thậm chí còn có một số tướng lãnh kiêu ngạo tuyên bố: Chúng ta đi Nam Dương, không phải là chiến đấu với người, mà là chiến đấu với trời. Chỉ cần thời tiết tốt, chúng ta thậm chí có thể đưa Hạm đội đến tận cùng của thế giới!
Nhưng vào chiến dịch ba năm trước, rốt cuộc đã khiến cho ký lục đầy vinh quang đó của Đế quốc bị phá vỡ!
Nghe đồn rằng dưới sự lãnh đạo và ảnh hưởng của cái “Liên hợp Vương quốc” kia, các bộ lạc ở Nam Dương đã thành lập nên một “hạm đội” quy mô khổng lồ. Mặc dù theo tiêu chuẩn của Đế quốc, cái “hạm đội” kia đơn sơ đến mức khiến cho người ta không cách nào xếp loại được, “chiến thuyền” tốt nhất của đối phương thậm chí còn xa mới bằng một nửa của một cái thương thuyền bình thường của Đế quốc.
Nhưng mà chi “hạm đội” của Liên hợp Vương quốc đó, số lượng thật sự là quá kinh khủng. Trong chiến dịch lần đó nghe nói đối phương đã tụ tập được một số lượng thuyền gấp vài chục lần số thuyền của hạm đội viễn chinh. Sau một hồi quyết đầu trên biển, hạm đội Đế quốc vẫn như cũ lấy được thắng lợi, nhưng mà trong trận chiến đó, thành tích chiến thuyền không bị tổn thương của Đế quốc đã bị hoàn toàn phá vỡ!
Trong chiến dịch, Đế quốc tổn thất mất hai chiếc chiến thuyền cấp hải hồn, còn có một chiếc chiến thuyền cấp hải vương cơ hồ là bị trọng thương.
Biến hoá này không thể nghi ngờ là đã gióng lên một hồi chương cảnh báo cho quân phương của Đế quốc, nhưng tựa hồ như quân phương của Đế quốc vẫn không thèm để ý. Dù sao thì chiến tích thật sự là quá huy hoàng, mà “hạm đội” vô cùng khổng lồ của địch nhân cũng cấp cho quân đội một lý do để mà giải thích.
Giống như là con voi, đối mặt với đàn kiến vô cùng vô tận thì ngẫu nhiên bị cắn trúng vài cái cũng là có thể.
Nhưng mà Đỗ Duy qua một vài “con đường” biết được chân tướng sự tình!
Trước đây vài hôm, sau khi bá tước Raymond rời khỏi Đế đô, Đỗ Duy dọn dẹp thư phòng mà bá tước Raymond lưu lại có tìm được một vài thứ văn kiện mà khi bá tước Raymond còn cầm quyền đã cất trong tủ tài liệu. Thứ này vốn là tư liệu của quân phương, bất quá sau khi chính biến, chính quyền thay đổi, quản lý khó tránh khỏi hỗn loạn, một ít tư liệu mà bá tước Raymond giữ ở nhà cũng không thấy quân phương hỏi đến – hoặc có thể họ nghĩ là những thứ đó cũng chẳng quan trọng.
Đích xác, đối với quân phương mà nói thì nam Dương vẫn chỉ là một con dê béo mặc cho họ cắt xẻo mà thôi.
Nhưng Đỗ Duy khi đọc những tư liệu này cách đây vài ngày, mới hiểu ra cái chiến dịch ba năm trước đây đã phá vớ thành tích không có tổn hại của quân viễn chinh Đế quốc, hắn phát hiện có rất nhiều điều khác lạ!
Đầu tiên, Liên hợp Vương quốc của Nam Dương tựa hồ như đã nắm giữ một số chiến thuật cơ bản, mặc dù còn rất đơn giản, nhưng đã bắt đầu bước vào cánh cửa của phạm trù chiến thuật.
Đối phương dẫn dụ hạm đội của Đế quốc tới một hải vực phi thường có lợi đối với bọn họ rồi tiến hành quyết chiến ở đó! Đó là một hải vực hẹp dài nằm giữa hai hòn đảo nhỏ, ở trên hai hòn đảo những thổ dân Nam Dương đó hóa ra đã sắp đặt sẵn một số máy bắn đá!
Những cái máy bắn đá đơn sơ đó xác suất bắn trúng vô cùng thấp, nhưng mà xạ trình lại đạt rất xa, ở trên hai hòn đảo hai bên vừa tròn lại bao trùm hết hải vực hẹp dài nắm ở giữa hai hòn đảo đó! Mà xác suất trúng mục tiêu thấp lại càng không phải là vấn đề, bởi vì những thổ dân Nam Dương này này căn bản là đã ôm sẵn ý niệm tráng liệt quyết tâm quyết chiến với Đế quốc trong đầu! máy bắn đá ở hai bên bắn loạn xạ, cơ hồ không sai biệt lắm “công kích bao trùm” cả hai bên đang hỗn chiến dưới hải vực! trong đó Đế quốc tổn thất mất chiếc chiến thuyền cấp hải hồn kia chính là bị máy bắn đá bắn trúng.
Thậm chí trong tư liệu, còn từ một chút dấu hiệu cảnh báo, đối phương còn biết một số chiến thuật đơn giản như “Tập kích hậu quân”, “Rút lui hai hướng”!
Những người này đã không còn là những thổ dân chỉ biết dùng gỗ chế thuyền độc mộc, dùng trường mâu đại đao nữa! Gần trăm năm bị áp bức đã khiến cho bọn họ thành lập được một nền văn minh thuộc về chính mình mà đậm chất quân sự.
Thậm chí trên ký lục còn nói, sau khi bị thua trong chiến tranh, đối phương cũng không gấp gáp bỏ chạy, mà thậm chí còn cố gắng tập trung lực lượng đánh trả lại cố gắng cướp đoạt một chiến thuyền nhỏ của Đế quốc! Bọn họ muốn cướp một cái chiến thuyền của Đế quốc về nghiên cứu!!??
Đỗ Duy sau khi đọc xong phần tư liệu đó đã liên tục cảm thán không thôi, đây rõ ràng là tín hiệu quật khởi của một nền văn minh, nhưng các lão già cầm quyền của quân đội Đế quốc lại không hề trọng thị - bởi vì sau chiến dịch thảm thiết kia, cái Liên hợp Vương quốc ở Nam Dương đó tựa hồ như là yếu đi rất nhiều, đại khái là trường hải chiến thảm thiết đó đã khiến cho toàn bộ hạm đội của bọn họ bị phá huỷ, một lần nguyên khí đại thương, tất cả đều tan rã.
Thậm chí có một số thương thuyền đi vùng biển phía nam còn mang về một số tin tức, nói cái Liên hợp Vương quốc kia vì chiến bại mà đã giải tán.
Ở đoạn cuối của phần tư liệu này, bá tước Raymond – đã từng là thống soái của quân đội - đã viết vài câu thể hiện cái nhìn của chính mình, mà cái nhìn đó, Đỗ Duy nhận xét là phi thường chính xác!
“Đề nghị Đế quốc tập trung lực lượng xây dựng một cho hạm đội viễn chinh quy mô lớn, quy mô ít nhất phải gấp ba quy mô hiện tại trở lên, còn dẫn theo cùng với hạm đội một số lục quân, phải chuẩn bị một số hi sinh, viễn chinh đến nơi sâu về phía nam của Nam Dương, tập trung tất cả lực lượng, tìm ra vị trí tồn tại cụ thể của cái Liên hợp Vương quốc kia, cũng nhất định phải phá huỷ nó đi! Đối với thế lực của Đế quốc bao trùm hải vực ở Nam Dương hiện tại, phải thay đổi hành động “viễn chinh” thuân tuý mang tính quân sự trong quá khứ, phải nghĩ biện pháp mang hải vực Nam Dương chính thức cho vào bản đồ của Đế quốc, tại nơi này đóng lại một chi quân đội, định kỳ thay đổi, còn phải bồi dưỡng thế lực địa phương, hoặc là Đế quốc trực tiếp uỷ nhiệm cho quan viên tiến hành quản lý, nếu cần có thể cưỡng chế di dân từ đại lục! Tranh thủ trong vòng ba mươi năm khiến cho khu vực Nam Dương này chân chính trở thành một hành tỉnh mới của Đế quốc! Hành động này mang đến cho tài chính của Đế quốc một gánh nặng quá lớn, nhưng để phòng ngừa tình huống trong tương lại Nam Dương có thể một cái Tây Bắc thứ hai, tuyệt đối tiêu diệt hậu hoạn tại nơi này, ngăn trừ một sự uy hiếp ẩn tàng cho đế quốc thì vẫn đáng giá.”
Mấy ý kiến này, Đỗ Duy cho rằng vô cùng chính xác. Nhưng mà xem ra, bá tước Raymond mặc dù có loại ý nghĩ này nhưng tựa hồ như là trung ương của Đế quốc tựa hồ không hề coi trọng. Dù sao thì thực ực của gia tộc Rowling cũng chỉ hạn chế ở cục bộ quân đội, mà lão hoàng đế trước đây thì già cả ngu ngốc, còn cả tài chính của Đế quốc thì khẩn trương đều khiến cho thực lực của đế quốc bị suy yếu nghiêm trọng, kế hoạch quy mô lớn như vậy căn bản là không thực tế.
Đỗ Duy nhanh chóng nhớ lại một lượt những tin tức đã biết được trong đầu này, sau đó lại nheo nheo mắt, khiến cho người ta căn bản là không biết được hắn nghĩ gì. Đỗ Duy cứ như vậy nhìn lão Bencas: “ Liên hợp Vương quốc của Nam Dương? Đại tế tự?”
“ … Đúng vậy.” Lão Bencas tựa hồ đã hoàn toàn khuất phục rồi: “Trong Liên hợp Vương quốc, sự tồn tại của Đại tế tự cũng tương đương với … giáo tông của thần điện ở Đế quốc.”
Đỗ Duy lúc này mới thật sự chấn động!
Giáo tông bệ hạ của Thần điện, địa vị ở Đế quốc cơ hồ có thể nói là ngang hàng so với hoàng đế! Ít nhất là từ xưng hô mà xem, cũng chỉ có hai người là Hoàng đế và Giáo tông mới có tư cách được gọi là “Bệ hạ”!
Nhưng mà so với Giáo tông quyền uy và cảnh tượng vô hạn ở Đế quốc … Cho dù là cái Liên hợp Vương quốc kia chỉ là một địa phương thô lậu thậm chí là dã man, nhưng Đại tế tự mà lại rơi xuống đến cái mức này, cũng thật sự là quá mức làm người khác khó tin!!
“Cách đây mấy năm … Liên hợp Vương quốc xảy ra một lần nội loạn.” Bencas bất đắc dĩ giải thích:” Mấy năm trước quyết chiến với hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài, đó quả thật là một quyết định sai lầm, nhưng mà phe phái cuồng nhiệt trong Vương quốc lại chiếm thượng phong, khiến cho phái trầm ổn bị bài trừ. Phái cuồng nhiệt nóng lòng tập trung lực lượng đánh đuổi quân xâm lược, hơn nữa đối với thế cục quá mức lạc quan, kết quả … Sau chiến tranh, Liên hợp Vương quốc cơ hồ tan rã, sự nghi ngờ trong nước rất mãnh liệt, chiến bại đối với niềm tin của mọi người quả thực là đả kích quá lớn. Bởi vì đã tụ tập gần như tất cả lực lượng mà chúng ta có cũng không thể chiến thắng được một cái hạm đội viễn chinh của Đế quốc các ngài. Bóng ma chiến bại thậm chí là khiến cho một số bộ lạc nguyên bản gia nhập Liên hợp Vương quốc chúng ta đều có lòng muốn rời đi, rất nhiều bộ lạc thậm chí quyết định buông tha việc chống cự, quyết định cả tộc di chuyển đến vùng hải vực xa xôi hơn về phía nam, tránh né khỏi đám xâm lược từ Đế quốc các ngài. Mà quốc vương của Liên hợp Vương quốc lúc ấy, cũng chính là tù trưởng của một bộ lạc lớn nhất trong vương quốc lúc bấy giờ, trong chiến tranh bộ lạc của hắn lại là bị tổn thất nặng nhất, cuối cùng cũng chỉ có thể xuống đài.”
Bencas nói tới đây thì liếc mắt nhìn Đỗ Duy một cái:” Không giống với Đế quốc các ngươi, Hoàng đế là do thế tập. nhưng Quốc vương của Liên hợp Vương quốc chúng ta lại là do đông đảo các bộ lạc đề cửa mà ra, mặc dù Quốc vương bởi vì chiến bại mà thoái vị, nhưng mọi người đối với Liên hợp Vương quốc đã mất đi tin tưởng, thậm chí không ai nguyện ý ngồi lên cái chức quốc vương kia, lại càng có nhiều người quay về chuẩn bị di dời cả bộ lạc mà không có chút ý định chống cự nào. Sau đó, vài vị Đại tế tự … “
“Vài vị?” Đỗ Duy cười cười.
“Đúng vậy. Ở chỗ chúng tôi, quyền lực của tôn giáo không phải là được nắm trong tay của một người. Các ngươi ở nơi này chỉ có một vị Giáo tông, nhưng chỗ chúng tôi có bốn vị Đại tế tự.” Bencas giải thích một câu, rồi mới tiếp tục nói:” Bốn vị đại tế tự cùng thương lượng với nhau, cuối cùng đề cử lên một vị quốc vương mới. Quốc vương mới cũng là thủ lĩnh của một bộ lạc mạnh, nhưng uy vọng và đầu óc của hắn không đủ để thống lĩnh chúng tôi chống lại quân xâm lược, cho nên … Chúng tôi đều hiểu rõ điểm này, nên đã cùng ước định với vị quốc vương đó, hắn nguyện ý trợ giúp mọi người chủ trì cục diện, nhưng trong vòng mấy nắm sắp tới, hy vọng chúng tôi có thể tìm được một người thích hợp.”
Đỗ Duy cười cười:” Ồ? sau đó thì sao?”
“Sau đó … “ Nói tới đây, lại chần chừ một chút, bất quá nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đỗ Duy, vị lão gia này trong lòng phát lạnh, bất đắc dĩ nói:” Mấy vị tế tự chúng tôi quyết định cùng đi tìm “chủng tộc thất lạc”, chỉ có tìm được “bộ tộc của thần” trong truyền thuyết kia, dựa vào sức ảnh hưởng của họ mới có thể khiến cho Liên hợp Vương quốc của chúng tôi một lần nữa liên hợp lại.”
“Bộ tộc của thần? Chủng tộc thất lạc?” Đỗ Duy mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen tai, hắn mơ hồ hình như đã nghe thấy từ trước đám lão binh bộ hạ của bá tước Raymond từng đề cập qua Nam Dương có truyền thuyết này, có điều tựa hồ cũng không đúng.
Chỉ là, ở trước mặt cái lão gia này, Đỗ Duy lại giả ra bộ dáng cái gì cũng biết, thản nhiên cười nói:” Quả thật là một biện pháp tốt, chỉ có tìm ra tộc người trong truyền thuyết này, mới có thể dùng uy vọng của bọn họ trấn phục giữ lại Liên hợp Vương quốc của các ngươi.”
Quả nhiên, lão Bencas bị Bộ dáng Đỗ Duy diễn ra lừa, hắn gật đầu: “Đáng tiếc, tôi khi đang trên đường đi tìm, ở phía trên của Nam Dương lại gặp phải quân viễn chinh của các ngài, kết quả là tôi bất hạnh bị bắt lại.”
“Và sau đó ngươi một mực ẩn dấu thân phận?” Đỗ Duy cười.
“Đúng.” Lão Bencas gật đầu:” Thân phận của tôi là Đại tế tự, tôi lo sau khi các ngài biết được thân phận của tôi rồi sẽ … sẽ rất nguy hiểm. tôi một mực ẩn dấu thân phận của mình, chỉ hy vọng có thể an toàn sống sót. Tôi không sợ chết, nhưng trên người tôi còn có trách nhiệm, không thể dễ dàng chết được!”
Đỗ Duy cười:” Vậy tại sao ngươi lại ở cùng chỗ với mấy người nô lệ trẻ tuổi này? Bọn họ hình như không giống với ngươi?”
“Mấy người tuổi trẻ cùng tôi mà ngài thấy đều là tuỳ tùng của tôi, bọn họ đều chịu qua một chút huấn luyện, là người chuyên môn bảo vệ tôi.” Trên mặt lão Bencas hiện lên một tia thống khổ:” Đáng tiếc, khi bọn tôi bị bắt, một bộ phận chiến sĩ vì bảo vệ tôi mà chết trận rồi!”
Dừng lại một chút, lão Bencas lại nói một câu: “ Bọn họ đều là những chiến sĩ dũng cảm nhất của vương quốc chúng tôi, vì đi theo tôi mà bỏ lại cuộc sống ở nhà, đi theo tôi vượt qua khắp các hải vực rộng lớn Nam Dương.
“Không có thời gian để thương cảm đâu.” Đỗ Duy bình tĩnh nói:” Ngươi và ta là hai phe đối địch, chết cũng là chuyện rất bình thường.”
Lão Bencas im lặng.
“Vậy thân phận của tên Rufik kia là …” Đỗ Duy cười:” Chẳng lẽ hắn chính là người của cái chủng tộc trong truyền thuyết kia sao?”
“ Không phải.” Lão Bencas lắc đầu, trong mắt mang theo một tia bất đắc dĩ:” hắn … không phải, hắn là con của tôi.”
Con??
Đỗ Duy cười:” Bencas, lời nói dối này của ngươi cũng quá là không có tính kỹ thuật đi.”
“Là thật.” Lão Bencas nói:” Khác với Thần điện ở đại lục các ngài, Đại tế tự của chúng tôi có thể kết hôn sinh con, hơn nữa vị trí tế tự của chúng tôi là thế tập, con cái của chúng tôi từ nhỏ đều được nhận sự giáo dục và bồi dưỡng của tế tự từ nhỏ, đến khi chúng tôi chết đi, chức vị tế tự sẽ do bọn chúng kế thừa. Điểm này so với người của thần điện các ngài không thể kết hôn sinh con hoàn toàn bất đồng … Hắn thật sự là con của tôi, xin ngài đừng thương tổn đến hắn … Tôi xin thề với phụ thần của chúng tôi!!”
Thấy vẻ mặt thành khẩn của lão Bencas, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút không xác định.
“Được, ta sẽ cẩn thận xem xét ngươi, ngài Đại tế tự.” Đỗ Duy cười cười:” Bất quá, dựa theo thân phận của ngươi, ta sẽ cấp cho các ngươi ưu đãi nhất định, nhưng tuyệt đối không nên cố gắng thử chạy trốn. Hiểu không?”
“Roline! Mang đứa bé kia tới đây cho ta!”
Đỗ Duy hô lên một tiếng. rất nhanh sau đó, Roline đã mang đứa trẻ gọi là Rufik kia vào trong phòng.
Khiến cho lão Bencas kinh ngạc là trên người Rufik không có chút vết thương nào! Nhưng mà tiếng roi vừa rồi … còn có tiếng kêu thảm thiết …
Đỗ Duy cười:” Tai ngươi và thanh âm đã lừa gạt ngươi rồi.”
Kỳ thật ở trong phòng bên cạnh vừa rồi, hai tên hải tặc bất quá chỉ là cầm vài thứ đồ vật đe doạ đứa trẻ này, mà tiếng roi vụt bất quá cũng chỉ là tiếng roi vụt bao da phát ra thanh âm mà thôi.
Bình luận facebook