Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 181
-Bây giờ đem hai tên này đi trước đã. Thằng nhóc tối nay chịu nhiều kinh hãi, lấy cho hắn mấy món điểm tâm đi nhé, thật là chú bé đáng thương.
Đỗ Duy mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của hắn dường như khiến cho người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Đợi cho Roline sai kẻ hầu đem một già một trẻ mang đi, Đỗ Duy liền nghiêm mặt:
-Roline, cô không có thời gian nghỉ ngơi rồi. Cô lập tức tới chợ nô lệ. Ta bất kể cô mua cũng tốt, mà cướp cũng được. Cô nhất định phải mang về cho ta mấy tên nô lệ người Nam Dương, nhất là những tên có hiểu biết về truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’, hiểu không? Cố gắng chọn mấy lão già, bởi vì ở Nam Dương, những truyền thuyết và thần thoại thường chỉ những lão già mới am hiểu. Nhanh lên, đi ngay lập tức, ta ở đây chờ cô!
Roline không để cho Đỗ Duy thất vọng, nàng lập tức dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đến chợ nô lệ, ngay trong đêm tìm đến chỗ của mấy tên chủ buôn nô lệ. Cũng không cần tốn mấy công sức, vừa nghe danh tiếng Đỗ Duy – ngài công tước, mấy lão chủ buôn nô lệ vui vẻ phối hợp, đưa ra vài lão nô lệ thuộc tầng lớp quý tộc Nam Dương. Roline quả thật có hiệu suất chấp hành mệnh lệnh rất cao, nhanh chóng mang về ba lão nô lệ.
Sau đó, Đỗ Duy nghe bọn họ kể lại truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’. Vì tránh cho mấy thổ dân Nam Dương giở trò, hắn gặp riêng từng người trong 3 lão nô lệ, mãi đến khi 3 lão kể lại cơ hồ giống nhau như đúc, Đỗ Duy mới yên tâm.
Bộ tộc của thần ư?
Đỗ Duy một mình ở trong phòng suy nghĩ, vừa rồi nghe ba lão nô lệ kể về truyền thuyết, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy có một chút kỳ lạ…
Các bộ lạc bản xứ ở Nam Dương cơ hồ mỗi bộ lạc lại sùng bái thần linh khác nhau. Các vị thần này đều được đa số dân bản xứ coi là con cái của phụ thần sáng tạo ra thế giới trong truyền thuyết.
Đỗ Duy tới giờ vẫn cảm thấy kỳ quái – theo như hắn biết tribg các tư liệu từ trước tới nay, không có một bộ lạc nào thờ phụng chính “phụ thần”! Các bộ lạc này đều thờ phụng con cái của phụ thần, tỉ như thần mặt trời, thần gió, thần mưa, thần biển, thần mùa màng… Mà chưa nghe nói có bộ lạc nào thờ phụng phụ thần, coi phụ thần là thần bảo vệ.
Đây thực sự là một hiện tượng rất kì quái!
Nhưng mà đêm nay Đỗ Duy cuối cùng hiểu được.
Bộ tộc của thần, bộ tộc thất lạc… kì thật, chính là thứ nắm giữ điểm cao nhất cũng là điểm tận cùng của truyền thuyết thần thoại và tính ngưỡng.
Bởi vì, là một tộc cực kỳ thần bí trong truyền thuyết, bọn họ là tộc duy nhất trong các bộ lạc Nam Dương thờ phụng ‘phụ thần’ làm thần bảo vệ.
Cũng chỉ có bọn họ, duy nhất bọn họ, mới có tư cách này!
Giả như có bộ lạc nào khác dám làm như thế, lập tức sẽ các bộ lạc khác tấn công, bởi vì dị đoan, bởi vì bất kính với phụ thần! Đối với người Nam Dương mà nói, phụ thần rất rất vĩ đại, rất cao quý, cho nên không có bộ lạc nào có tư cách thỉnh phụ thần làm thần bảo vệ của mình.
Nhưng mà bộ tộc của thần thì có thể…
Bởi vì, theo truyền thuyết, tổ tiên của bộ tộc của thần chính là con út của phụ thần. Mà phụ thần quá sủng ái hắn, khiến cho các thần linh khác ghen ghét, cuối cùng đứa bé này bị đưa xuống nhân gian trải qua khổ nạn, đợi khi nào khổ nạn kết thúc, hắn sẽ trở về trời kế vị phụ thần! Cho dù ở nhân gian, chủng tộc này vẫn được phụ thần chúc phúc, đồng thời âm thầm bảo hộ.
Thần thoại này khiến cho Đỗ Duy cười mãi không thôi.
Có thể trực tiếp kết nối với phụ thần sao? Được phụ thần bảo hộ? Vậy Nam Dương nhanh chóng bị đế quốc đánh bại, sao không thấy vị ‘phụ thần’ kia ra bảo hộ bọn họ?
Thần thoại cuối cùng cũng chỉ là thần thoại mà thôi.
Đỗ Duy vốn tưởng như vậy.
Mấu chốt của thần thoại này là, không một ai biết bộ tộc thần bí này rốt cuộc là ở chỗ nào. Bởi vì bọn họ vẫn ‘tàng hình’ tồn tại trên khắp thế giới (chính xác mà nói thì chính là Nam Dương – bởi vì văn minh của thổ dân Nam Dương lạc hậu, cứ tưởng Nam Dương chính là cả thế giới rồi)
Bọn họ căn bản không có một khối lãnh địa cụ thể, cũng không có bộ lạc, mà không ngừng di chuyển phiêu lưu khắp thế giới. Chưa có ai biết được thân phận chính thức của họ, bọn họ chính là dân tộc du mục duy nhất trên hải dương. Người ta chỉ có thể nhận biết chủng tộc này qua một đặc điểm, cũng là đặc điểm duy nhất:
Không giống bất kì một bộ lạc hay chủng tộc nào khác ở Nam Dương, bọn họ không có xăm mình! Bởi vì xăm mình là biểu hiện thờ phụng các thần linh, nhưng bọn họ là con của phụ thần, dĩ nhiên không cần thờ phụng các thần linh khác, bởi các thần linh khác về thân phận cũng chỉ là con của phụ thần.
- Há.
Đỗ Duy cười cười. Cũng đúng, tất nhiên không có ai đi thờ phụng anh chị em của mình mà.
Dấu xăm duy nhất của bọn là là ở bàn chân! Bàn chân có xăm biểu tượng của phụ thần, ý nghĩa chính là: bọn họ đại biểu chí cao phụ thần du hành ở nhân gian!
Ở Nam Dương có một câu ngạn ngữ lưu truyền trong rất nhiều bộ lạc:
Nếu như ngươi nhìn thấy một người không có xăm mình…
Vậy, ngươi hãy quỳ lạy hắn…
Nếu sau khi quỳ lạy ngươi nhìn thấy chân của hắn…
Vậy, hãy hôn chân hắn…
Ngươi sẽ được tắm trong ánh sáng của phụ thần.
Đỗ Duy suy nghĩ rất lâu, sau đó hắn cười rất tà ác.
-Roline, phiền ngươi mang ngài Bencas đại tế tự tôn kính, cùng với ‘con của hắn’ Rufik bé nhỏ lại đây.
Bencas nguyên ban đầu tưởng rằng thành công qua được một cửa, cũng không nghĩ được vị thiếu niên quý tộc nửa đêm lại gọi mình với Rufik lại.
Chú nhóc Rufik đến giờ cũng chịu không ít kinh sợ, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn Đỗ Duy. Lão Bencas tựa hồ đánh hơi được chút ít, thân thể bất giác run rẩy.
Đỗ Duy chỉ Rufik:
-Roline, đem thằng nhóc này lột sạch quần áo cho ta! Lột không chừa thứ gì!
Roline lặng lẽ thực hiện mệnh lệnh của Đỗ Duy, thằng nhóc mười hai tuổi tuổi Rufik rất nhanh đã khỏa thân đứng ở trước mặt.
Quả nhiên, chú bé này toàn thân không hề có một hình xăm nào.
-Người đâu… mang nó lại đây cho ta xem bàn chân của nó.
Phốc, lão Bencas vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt nhắm nghiền, té xỉu lăn lóc trên mặt đất!
Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cuối cùng cũng bị thằng nhóc quý tốc này phát hiện rồi!
Trong phòng yên lặng như tờ, Rufik không dám phản kháng, chỉ mặc cho Roline kéo hắn ngồi xuống đất, giơ hai bàn chân lên.
Dưới hai bàn chân của hắn quả nhiên có… đồ án!
Ừm, cũng có thể coi là đồ án đi.
Roline có chút cảm giác hoang mang, bởi vì đồ án này nàng nhìn không hiểu.
Nhưng Đỗ Duy vừa nhìn thấy đồ án lại đột nhiên biến sắc mặt! Bản mặt của hắn giống như giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ.
Mà không, cũng không thể nói như vậy.
Chính xác mà nói, vẻ mặt của Đỗ Duy giống như là giữa ban ngày nhìn thấy cả trăm con quỷ. Chẳng những cả trăm con quỷ này chạy tới trước mặt nhát hắn, mà còn thò móng vuốt kéo miệng hắn.
Mà thôi, cũng không cần tìm mấy ví dụ quái đản, nói tóm lại một câu, quý tộc bé nhỏ của chúng ta đang sợ đến phát điên!
Phốc một cái, hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên cả người run rẩy rồi ngã đổ cả ghế, chổng bốn vó lên trời.
Mấy người trong phòng đều sợ ngây người! Roline vội vàng chạy qua đỡ Đỗ Duy đứng lên. Đỗ Duy đột nhiên chuồi ra khỏi tay Roline, nhào lại bên cạnh Rufik, nhìn chằm chằm vào bàn chân của hắn, thậm chí còn ra sức dụi dụi mắt…
Không….không nhìn lầm!
Cũng không hoa mắt…
Không phải là hoa mắt cái con mẹ nó!!
Cái đồ án xăm ở dưới bàn chân Rufik, chính xác mà nói cũng chẳng phải là đồ án gì cả.
Mà là… một dòng chữ!
Ở chân trái là một dòng tin nhắn, chân phải là chữ ký.
Lời trên cả hai lòng bàn chân có nội dung như sau.
-Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?
Ký tên: Aragon.
Vật tổ của phụ thần rốt lại là mấy thứ quỷ quái này!
Còn có thứ gì có thể khiến cho người ta cảm thấy hoang đường hơn không, cảm thấy như gặp quỷ giữa ban ngày không?
Đáp án là: Có!
So với nội dung của mấy câu này thì văn tự lại càng làm Đỗ Duy kinh hãi hơn!
Văn tự này không phải là văn tự của đại lục, không phải là văn tự của Roland đế quốc.
Mà là…
Đỗ Duy đột nhiên muốn cười, rồi lại đột nhiên muốn khóc, sau đó lại muốn chém người!
Bởi vì, loại văn tự này, chỉ sợ trong thế giới này chỉ có Đỗ Duy có thể nhận ra.
Đúng…
Bởi vì nó là… chữ Hán!
-Cậu chủ… chủ nhân, thưa ngài công tước!
Roline dùng sức lay lay Đỗ Duy, cuối cùng cũng khiến cho Đỗ Duy đang trợn mắt há mồm tỉnh lại.
Roline nhìn Đỗ Duy chằm chằm:
-Thưa ngài, ngài làm sao vậy?
-Không có gì…
Đỗ Duy cố nuốt nước bọt, sau đó nhìn Roline cười giống như mấy tên bệnh thần kinh:
-Roline, gần … gần đây có sông không?
-Hả, thưa ngài, sao ngài lại hỏi chuyện này?
-Bởi vì ta muốn nhảy.
Đỗ Duy nghiêm túc trả lời. Sau đó hắn lặp lại rành rọt:
-Cô không nghe rõ hả? Bây giờ ông đây muốn nhảy sông …
Đỗ Duy mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của hắn dường như khiến cho người ta thấy ớn lạnh trong lòng.
Đợi cho Roline sai kẻ hầu đem một già một trẻ mang đi, Đỗ Duy liền nghiêm mặt:
-Roline, cô không có thời gian nghỉ ngơi rồi. Cô lập tức tới chợ nô lệ. Ta bất kể cô mua cũng tốt, mà cướp cũng được. Cô nhất định phải mang về cho ta mấy tên nô lệ người Nam Dương, nhất là những tên có hiểu biết về truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’, hiểu không? Cố gắng chọn mấy lão già, bởi vì ở Nam Dương, những truyền thuyết và thần thoại thường chỉ những lão già mới am hiểu. Nhanh lên, đi ngay lập tức, ta ở đây chờ cô!
Roline không để cho Đỗ Duy thất vọng, nàng lập tức dẫn theo thủ hạ nhanh chóng đến chợ nô lệ, ngay trong đêm tìm đến chỗ của mấy tên chủ buôn nô lệ. Cũng không cần tốn mấy công sức, vừa nghe danh tiếng Đỗ Duy – ngài công tước, mấy lão chủ buôn nô lệ vui vẻ phối hợp, đưa ra vài lão nô lệ thuộc tầng lớp quý tộc Nam Dương. Roline quả thật có hiệu suất chấp hành mệnh lệnh rất cao, nhanh chóng mang về ba lão nô lệ.
Sau đó, Đỗ Duy nghe bọn họ kể lại truyền thuyết ‘bộ tộc của thần’. Vì tránh cho mấy thổ dân Nam Dương giở trò, hắn gặp riêng từng người trong 3 lão nô lệ, mãi đến khi 3 lão kể lại cơ hồ giống nhau như đúc, Đỗ Duy mới yên tâm.
Bộ tộc của thần ư?
Đỗ Duy một mình ở trong phòng suy nghĩ, vừa rồi nghe ba lão nô lệ kể về truyền thuyết, khiến cho hắn mơ hồ cảm thấy có một chút kỳ lạ…
Các bộ lạc bản xứ ở Nam Dương cơ hồ mỗi bộ lạc lại sùng bái thần linh khác nhau. Các vị thần này đều được đa số dân bản xứ coi là con cái của phụ thần sáng tạo ra thế giới trong truyền thuyết.
Đỗ Duy tới giờ vẫn cảm thấy kỳ quái – theo như hắn biết tribg các tư liệu từ trước tới nay, không có một bộ lạc nào thờ phụng chính “phụ thần”! Các bộ lạc này đều thờ phụng con cái của phụ thần, tỉ như thần mặt trời, thần gió, thần mưa, thần biển, thần mùa màng… Mà chưa nghe nói có bộ lạc nào thờ phụng phụ thần, coi phụ thần là thần bảo vệ.
Đây thực sự là một hiện tượng rất kì quái!
Nhưng mà đêm nay Đỗ Duy cuối cùng hiểu được.
Bộ tộc của thần, bộ tộc thất lạc… kì thật, chính là thứ nắm giữ điểm cao nhất cũng là điểm tận cùng của truyền thuyết thần thoại và tính ngưỡng.
Bởi vì, là một tộc cực kỳ thần bí trong truyền thuyết, bọn họ là tộc duy nhất trong các bộ lạc Nam Dương thờ phụng ‘phụ thần’ làm thần bảo vệ.
Cũng chỉ có bọn họ, duy nhất bọn họ, mới có tư cách này!
Giả như có bộ lạc nào khác dám làm như thế, lập tức sẽ các bộ lạc khác tấn công, bởi vì dị đoan, bởi vì bất kính với phụ thần! Đối với người Nam Dương mà nói, phụ thần rất rất vĩ đại, rất cao quý, cho nên không có bộ lạc nào có tư cách thỉnh phụ thần làm thần bảo vệ của mình.
Nhưng mà bộ tộc của thần thì có thể…
Bởi vì, theo truyền thuyết, tổ tiên của bộ tộc của thần chính là con út của phụ thần. Mà phụ thần quá sủng ái hắn, khiến cho các thần linh khác ghen ghét, cuối cùng đứa bé này bị đưa xuống nhân gian trải qua khổ nạn, đợi khi nào khổ nạn kết thúc, hắn sẽ trở về trời kế vị phụ thần! Cho dù ở nhân gian, chủng tộc này vẫn được phụ thần chúc phúc, đồng thời âm thầm bảo hộ.
Thần thoại này khiến cho Đỗ Duy cười mãi không thôi.
Có thể trực tiếp kết nối với phụ thần sao? Được phụ thần bảo hộ? Vậy Nam Dương nhanh chóng bị đế quốc đánh bại, sao không thấy vị ‘phụ thần’ kia ra bảo hộ bọn họ?
Thần thoại cuối cùng cũng chỉ là thần thoại mà thôi.
Đỗ Duy vốn tưởng như vậy.
Mấu chốt của thần thoại này là, không một ai biết bộ tộc thần bí này rốt cuộc là ở chỗ nào. Bởi vì bọn họ vẫn ‘tàng hình’ tồn tại trên khắp thế giới (chính xác mà nói thì chính là Nam Dương – bởi vì văn minh của thổ dân Nam Dương lạc hậu, cứ tưởng Nam Dương chính là cả thế giới rồi)
Bọn họ căn bản không có một khối lãnh địa cụ thể, cũng không có bộ lạc, mà không ngừng di chuyển phiêu lưu khắp thế giới. Chưa có ai biết được thân phận chính thức của họ, bọn họ chính là dân tộc du mục duy nhất trên hải dương. Người ta chỉ có thể nhận biết chủng tộc này qua một đặc điểm, cũng là đặc điểm duy nhất:
Không giống bất kì một bộ lạc hay chủng tộc nào khác ở Nam Dương, bọn họ không có xăm mình! Bởi vì xăm mình là biểu hiện thờ phụng các thần linh, nhưng bọn họ là con của phụ thần, dĩ nhiên không cần thờ phụng các thần linh khác, bởi các thần linh khác về thân phận cũng chỉ là con của phụ thần.
- Há.
Đỗ Duy cười cười. Cũng đúng, tất nhiên không có ai đi thờ phụng anh chị em của mình mà.
Dấu xăm duy nhất của bọn là là ở bàn chân! Bàn chân có xăm biểu tượng của phụ thần, ý nghĩa chính là: bọn họ đại biểu chí cao phụ thần du hành ở nhân gian!
Ở Nam Dương có một câu ngạn ngữ lưu truyền trong rất nhiều bộ lạc:
Nếu như ngươi nhìn thấy một người không có xăm mình…
Vậy, ngươi hãy quỳ lạy hắn…
Nếu sau khi quỳ lạy ngươi nhìn thấy chân của hắn…
Vậy, hãy hôn chân hắn…
Ngươi sẽ được tắm trong ánh sáng của phụ thần.
Đỗ Duy suy nghĩ rất lâu, sau đó hắn cười rất tà ác.
-Roline, phiền ngươi mang ngài Bencas đại tế tự tôn kính, cùng với ‘con của hắn’ Rufik bé nhỏ lại đây.
Bencas nguyên ban đầu tưởng rằng thành công qua được một cửa, cũng không nghĩ được vị thiếu niên quý tộc nửa đêm lại gọi mình với Rufik lại.
Chú nhóc Rufik đến giờ cũng chịu không ít kinh sợ, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn Đỗ Duy. Lão Bencas tựa hồ đánh hơi được chút ít, thân thể bất giác run rẩy.
Đỗ Duy chỉ Rufik:
-Roline, đem thằng nhóc này lột sạch quần áo cho ta! Lột không chừa thứ gì!
Roline lặng lẽ thực hiện mệnh lệnh của Đỗ Duy, thằng nhóc mười hai tuổi tuổi Rufik rất nhanh đã khỏa thân đứng ở trước mặt.
Quả nhiên, chú bé này toàn thân không hề có một hình xăm nào.
-Người đâu… mang nó lại đây cho ta xem bàn chân của nó.
Phốc, lão Bencas vẻ mặt tuyệt vọng, hai mắt nhắm nghiền, té xỉu lăn lóc trên mặt đất!
Chuyện đáng sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra, cuối cùng cũng bị thằng nhóc quý tốc này phát hiện rồi!
Trong phòng yên lặng như tờ, Rufik không dám phản kháng, chỉ mặc cho Roline kéo hắn ngồi xuống đất, giơ hai bàn chân lên.
Dưới hai bàn chân của hắn quả nhiên có… đồ án!
Ừm, cũng có thể coi là đồ án đi.
Roline có chút cảm giác hoang mang, bởi vì đồ án này nàng nhìn không hiểu.
Nhưng Đỗ Duy vừa nhìn thấy đồ án lại đột nhiên biến sắc mặt! Bản mặt của hắn giống như giữa ban ngày ban mặt nhìn thấy quỷ.
Mà không, cũng không thể nói như vậy.
Chính xác mà nói, vẻ mặt của Đỗ Duy giống như là giữa ban ngày nhìn thấy cả trăm con quỷ. Chẳng những cả trăm con quỷ này chạy tới trước mặt nhát hắn, mà còn thò móng vuốt kéo miệng hắn.
Mà thôi, cũng không cần tìm mấy ví dụ quái đản, nói tóm lại một câu, quý tộc bé nhỏ của chúng ta đang sợ đến phát điên!
Phốc một cái, hắn đang ngồi trên ghế đột nhiên cả người run rẩy rồi ngã đổ cả ghế, chổng bốn vó lên trời.
Mấy người trong phòng đều sợ ngây người! Roline vội vàng chạy qua đỡ Đỗ Duy đứng lên. Đỗ Duy đột nhiên chuồi ra khỏi tay Roline, nhào lại bên cạnh Rufik, nhìn chằm chằm vào bàn chân của hắn, thậm chí còn ra sức dụi dụi mắt…
Không….không nhìn lầm!
Cũng không hoa mắt…
Không phải là hoa mắt cái con mẹ nó!!
Cái đồ án xăm ở dưới bàn chân Rufik, chính xác mà nói cũng chẳng phải là đồ án gì cả.
Mà là… một dòng chữ!
Ở chân trái là một dòng tin nhắn, chân phải là chữ ký.
Lời trên cả hai lòng bàn chân có nội dung như sau.
-Đỗ Duy, ngươi khỏe không? Ngạc nhiên chưa?
Ký tên: Aragon.
Vật tổ của phụ thần rốt lại là mấy thứ quỷ quái này!
Còn có thứ gì có thể khiến cho người ta cảm thấy hoang đường hơn không, cảm thấy như gặp quỷ giữa ban ngày không?
Đáp án là: Có!
So với nội dung của mấy câu này thì văn tự lại càng làm Đỗ Duy kinh hãi hơn!
Văn tự này không phải là văn tự của đại lục, không phải là văn tự của Roland đế quốc.
Mà là…
Đỗ Duy đột nhiên muốn cười, rồi lại đột nhiên muốn khóc, sau đó lại muốn chém người!
Bởi vì, loại văn tự này, chỉ sợ trong thế giới này chỉ có Đỗ Duy có thể nhận ra.
Đúng…
Bởi vì nó là… chữ Hán!
-Cậu chủ… chủ nhân, thưa ngài công tước!
Roline dùng sức lay lay Đỗ Duy, cuối cùng cũng khiến cho Đỗ Duy đang trợn mắt há mồm tỉnh lại.
Roline nhìn Đỗ Duy chằm chằm:
-Thưa ngài, ngài làm sao vậy?
-Không có gì…
Đỗ Duy cố nuốt nước bọt, sau đó nhìn Roline cười giống như mấy tên bệnh thần kinh:
-Roline, gần … gần đây có sông không?
-Hả, thưa ngài, sao ngài lại hỏi chuyện này?
-Bởi vì ta muốn nhảy.
Đỗ Duy nghiêm túc trả lời. Sau đó hắn lặp lại rành rọt:
-Cô không nghe rõ hả? Bây giờ ông đây muốn nhảy sông …
Bình luận facebook