Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 216
Đỗ Duy nhìn quái vật lông đỏ trước mặt này. Hình dáng nó dù xấu xí nhưng có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân loại, ma thú như vậy không thể thường gặp. Con này có thể trao đổi với mình, lại có trí tuệ nhất định. …Quan trọng nhất là nó còn có thể sai khiến ma thú. Mặc dù chỉ sai khiến một con chó lửa cấp bậc cũng không cao.
Lúc này, trong một căn phòng bí mật phía sau phủ công tước. Đỗ Duy đang đối mặt với quái vật lông đỏ.
Con vật này tựa hồ có chút sợ hãi. Từ khi Đỗ Duy bắt nó vào trong nhẫn chứa vật rồi thả ra, lập tức bộ dạng của nó tỏ rất cảnh giác, phản ứng đầu tiên là lui bước vào trong một góc phòng an toàn nhất. Con hỏa li căng thẳng đi theo bên người nó.
Bản năng của con quái vật lông đỏ cảm thấy được sự nguy hiểm, loại nguy hiểm này cũng không phải đến từ Đỗ Duy trước mắt, mà như một loại uy hiếp đến từ bản năng, đó là một loại cảm giác uy hiếp từ sinh vật rất cao cấp hơn chính mình.
Rất nhanh, nó liền tìm được nơi phát ra uy hiếp, một người phụ nữ đang đứng trong phòng.
Medusa lẳng lặng đứng bên cạnh Đỗ Duy, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, tóc vàng mềm mại buông xõa hai vai. Trong mắt quái vật lông đỏ, người kia mặc dù nhìn qua là bộ dáng loài người, nhưng một loại bản năng lại khiến cho nó cảm giác được trên người đối phương hình như ẩn chứa cùng loại khí tức …..
-Nó đang thăm dò ta.
Nicole bỗng nhiên mở miệng nói với Đỗ Duy:
-Ta có thể cảm giác được lực lượng tinh thần của nó đang thăm dò ta. Quái lạ… tinh thần lực của nó rất đặc thù.
-Ta cho rằng nó là một con ma thú cao cấp.
Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Nó có thể sai khiến một con chó lửa. Chỉ có cao cấp ma thú mới có thể Triệu Hồi ma thú cấp thấp. Nhưng căn cứ tri thức mà ta học được thì không tìm ra tư liệu về nó… Nó rốt cục là thứ gì vậy?
Nicole lắc đầu:
-Ta không biết… có điều ta có thể khẳng định là… Ta có thể cảm thấy, nó bây giờ như là sợ hãi. Chủng loại này có được ý thức đặc trưng của riêng mình. Cũng chỉ có cao cấp ma thú mới có thôi.
Đỗ Duy gật gật đầu, hắn chậm rãi tiêu sái tiền gần vài bước, lập tức, quái vật lông đỏ kia kinh hãi thấp giọng kêu ô một tiếng, con chó lửa bên người như thị vệ trung thành thủ thế nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
-Ta cũng không muốn thương tổn ngươi.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Ngươi có thể nghe hiểu ta nói sao? Đừng quên, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi bây giờ đã bị người của vu vương bắt trở về rồi.
Quái vật lông đỏ chần chờ một chút. Gật gật đầu, cái lưỡi thật dài của nó thè ra làm cho người ta có chút ghê tởm. May là lúc này nó coi như ngoan ngoãn, khiếp đảm lui vào trong góc.
-Vậy, ta đã cứu ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng nên có chút gì báo đáp chứ?
Đỗ Duy cười lạnh. Hắn cũng không quên nó đã từng uy hiếp mình. Đỗ Duy không phải là loại người chịu uy hiếp như thế mà còn không để trong lòng.
-Có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thứ gì không? Hừ, ngươi không nói được, nhưng ít nhất có thể thể hiện bằng hành động. Ngươi rốt cục am hiểu cái gì?
Đỗ Duy giương mắt nhìn:
-Có thể khiến Vu vương phái ra nhiều người tìm kiếm ngươi như vậy, ngươi nhất định không phải chỉ là một con ma thú bình thường.
Nicole tựa hồ phối hợp Đỗ Duy, chậm rãi đi tới trước hai bước, chó lửa vốn nhe răng trợn mắt với Đỗ Duy, nhưng khi Nicole tới gần nó bỗng nhiên như một con thỏ nhỏ, đột nhiên cụp đuôi, thân thể cuộn lại run lên cầm cập.
-Ta có thể cảm thấy khí tức của nó.. tạo cho ta một cảm giác kỳ quái.
Nicole đứng trước Đỗ Duy bỗng nhíu mày nói: “trên người nó có loại khí tức khiến ta khó chịu.. Giống như trên người nó có cái gì đó có thể thương tổn ta…Ta không biết là cái gì nhưng cảm giác của ta sẽ không sai đâu.
Đỗ Duy rùng mình:
-Thứ gì đó có thể thương tổn ngươi sao?
Nữ vương Medusa là một sinh vật cực mạnh trong ma thú, có thể mạnh ngang với nữ vương Medusa cả Đỗ Duy cũng khó nghĩ ra con vật nào như vậy. Đôi mắt hóa đá của Medusa, ngay cả rồng cũng có thể bị hóa đá.
Đỗ Duy nảy sinh hứng thú với quái vật lông đỏ:
-Ngươi rốt cục là thứ gì vậy?
Quái vật lông đỏ lại khẩn trương giương mắt nhìn Đỗ Duy, nó thấp giọng kêu ô ô, tựa như cảnh cáo, lại như xin tha thứ.
-Tiểu thư Nicole, nàng không thể trao đổi với nó sao?
Đỗ Duy thở dài.
-Đỗ Duy, ta mặc dù cũng là ma thú, nhưng ta dù sao chỉ là một con rắn.
Medusa không chút khách khí nói:
-Ta cũng không hiểu được phương thức giao tiếp với ma thú khác.
-Vậy…
Đỗ Duy nghĩ một chút:
-Có lẽ, nàng có thể thử công kích nó.. Trong lúc nó tự vệ, sẽ xuất ra bản lĩnh của nó.
Medusa lạnh lùng trả lời Đỗ Duy:
-Ngươi hy vọng ta mở mắt nhìn nó phải không? Vậy kết quả chỉ có hai, hoặc nó có thể chống cự con mắt của ta… hoặc, nó sẽ chết ngay.
-Đỗ Duy bứt tóc:
-Quên đi… ta nghĩ, có lẽ tìm người khác tới xem chắc là được.
Hắn thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú với con vật kia. Thứ mà Vu vương coi trọng, tuyệt sẽ không phải là mặt hàng bình thường… Hơn nữa, ngay cả một kẻ bác học như Đỗ Duy thì cũng không thể nhận ra loại vật này.
Chẳng lẽ nó là một ma thú cấp bậc cao chưa được biết tới?
Đỗ Duy mời Hussein tới, con chuột Ga mấy ngày nay một mực đóng cửa tu luyện thuật biến hình cũng bị hắn gọi tới. Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả thánh kỵ sĩ cùng tể tướng chuột đều không thể nhận ra quái vật lông đỏ này rốt cục là giống gì.
Cuối cùng, ngoài dự kiến của mọi người, kẻ nhận ra quái vật lông đỏ lại là một kẻ không nói với ai tiếng nào.. Đức ngài thần thú. QQ lắc lư thân hình mập mạp, vừa mới đi vào căn phòng bí mật này liền chỉ con quái vật kia kêu lên một cách kinh ngạc:
-Trời ạ. Đỗ Duy, ngươi rốt cục tìm được một con gì vậy hả.
Con cánh cụt luôn luôn tỏ ra ưu nhã cùng phong độ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, liền như lão dê già thấy mỹ nữ, người hầu thấy vàng bạc, dường như không để ý tới phong độ lao về phía quái vật lông đỏ. May mắn là Đỗ Duy lập tức nắm lấy lông của đức ngài QQ. Nếu không, ngài QQ đang nóng vội có lẽ sẽ bị ngọn lửa mà con chó lửa phun ra biến thành một con chim nướng.
Chó lửa thấy QQ lao tới, là bộ hạ trung thành của quái vật lông đỏ, nó lập tức mở miệng phun ra một ngọn lửa. QQ kinh hô một tiếng thì thân thể bị Đỗ Duy nắm lấy ném về sau.
-QQ, ngươi nhận ra thứ này sao?
Đỗ Duy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. QQ lại kích động hoa chân múa tay nói:
-‘Nhận ra sao? Trời ạ, ngươi thật không biết đây là con gì sao? Trời ạ! Thời đại mà ta đi theo chủ nhân Aragon, nó chính là bảo bối mà bất kỳ ma pháp sư nào cũng mơ tưởng tới! Đáng tiếc, loại này, tại thời đại đó dường như đã tuyệt chủng…. Ngươi tìm được nó ở đâu vậy?
Không đợi Đỗ Duy trả lời, đôi mắt nhỏ của QQ bỗng quay tròn. Lập tức con cánh cụt này mở miệng, từ cổ nó phát ra một loại tiếng ‘ô ô’ cổ quái.
Tiếng kêu ô ô này. Khiến Đỗ Duy nghe xong lập tức sắc mặt trở nên cổ quái. Mà quái vật lông đỏ lại bỗng nhiên chấn động, tựa như vô cùng hưng phấn kêu lên ô ô với QQ. Xem hình dáng hưng phấn của nó như là tìm được đồng loại.
Quang cảnh thật quỷ dị, một con cánh cụt cùng một ma thú lông đỏ cứ đứng đối diện kêu ô ô. Vô tình, con chim cánh cụt này càng lúc càng tiến gần….
Mà cuối cùng, quái vật lông đỏ rốt cục không còn dáng vẻ kinh hãi, mà tựa như một con mèo nhỏ nằm xuống, mà con cánh cụt lại nâng cánh một cách nực cười, nhẹ nhàng vuốt ve quái vật lông đỏ vài cái.
-QQ… ngươi…
Đỗ Duy ngây ngốc:
-Ngươi.. Ngươi lại có thể cùng nó nói chuyện sao? Ngươi sao không nói cho ta biết, ngươi biết nói tiếng của ma thú sao?
QQ xoay người, thở dài:
-Chủ nhân thân ái của ta… Đây là vì người chưa từnghỏi ta.
Đỗ Duy bỗng nhiên nổi điên lên, hắn trợn mắt với con cánh cụt:
-Ta chưa từng ngươi sao? Ngươi là thứ giảo hoạt, ăn của ông đây, uống của ông đây… lại còn giấu diếm khả năng.
QQ thở dài:
-Chủ nhân thân ái, lấy lương tâm làm chứng, ta cho tới giờ chưa hề dối ngài. Chỉ có điều, ngài không hỏi ta, ta có biện pháp sao?
Đỗ Duy hung hăng chà chà chân:
-Tốt! Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi còn có thể nói được ngôn ngữ gì? Hừ, chữ Hán Aragon lưu lại, còn có ngôn ngữ ma thú.. Ngươi còn có thể làm gì nữa?
-Cái này ư…
QQ tựa như không để ý:
-Chủ nhân, trên thực tế thì dường như ngôn ngữ của tất cả ma thú ta đều biết. Bản lĩnh đặc biệt của ta là có thể trao đổi với mọi loại động vật.
Đỗ Duy còn không có nói, Hussein đã mở miệng nói:
-Ngươi nói rằng, ngươi là một ‘thú ngữ giả”?
Tâm tình tức giận của Đỗ Duy đã không còn, hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn chim cánh cụt:
-Là thật sao?
Thú ngữ giả là một người có bản lĩnh đặc thù trong truyền thuyết của đại lục Roland. Loại người trong truyền thuyết này có năng lực giao tiếp với các loại sinh linh, có thể dụng ngôn ngữ của thú, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, không loài nào là không thể.
Nhưng vấn đề là ….cho tới giờ, chưa có nghe nói qua, ngoại trừ loài người còn có chủng tộc khác có thú ngữ giả … Nhất là một con chim cánh cụt.
-Được rồi!
Đỗ Duy không kiên nhẫn phất tay nói:
-Ngươi rốt cục còn bao bí mật thì sau này chúng ta sẽ tiếp tục “tìm hiểu”. Bây giờ ngươi thành thật nói đi con này rốt cục là con gì.
-Con này sao…
QQ nhìn ra vẻ căm tức của Đỗ Duy, nó lập tức nhanh chóng nói một cách ngọt ngào:
-Chủ nhân thân ái, ta nghĩ ta phải chúc mừng người… trước mặt người là một con ma thú cực kỳ trân quý, từ một góc độ nào đó, nó có thể là ma thú giá trị nhất! Bởi vì kỹ năng đặc thù của nó mà không ma thú nào có thể so bì.
-Sao?
Đỗ Duy hứng thú.
-Thế nhưng…
QQ chuyển đề tài:
-Nó còn có một cái tên, tên là ‘ma thú cao cấp yếu nhất’. Bởi vì ngoại trừ bản lĩnh đặc thù kia ra, đối với cao cấp ma thú mà nói nó không có bản lĩnh ma pháp gì khác. Thậm chí so với cao cấp ma thú khác, bản lĩnh sai khiến ma thú khác cực kỳ thấp kém. Ngài xem nó chỉ có thể sai khiến một con chó lửa nhỏ bé đáng thương làm thủ hạ. Mà cao cấp ma thú khác, ví dụ như nữ vương Medusa mỹ lệ của chúng ta có thể dễ dàng Triệu Hồi một đám ma thú cấp thấp! Đây là vì thuật Triệu Hồi của nó cũng là kỳ lạ nhất trong tất cả các loại ma thú. Thuật Triệu Hồi của nó chỉ có thể Triệu Hồi một thủ hạ. Hơn nữa một lần chỉ có thể Triệu Hồi một con.
-Ngươi mau nói nó rốt cục có chỗ nào kỳ lạ.
-Đừng vội, chủ nhân của ta.
QQ không dám chậm trễ:
-Đó chính là thuật Triệu Hồi của nó, mói khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ! Thuật Triệu Hồi của nó có mấy cái đặc biệt sau: thứ nhất, một lần chỉ có thể triệu hồi một ma thú làm thủ hạ. Thứ hai, Triệu Hồi là triệu hồi cả đời! nghĩa là, nó triệu hồi con chó lửa này, trừ phi con chó lửa chết, nghĩa là trước khi chết con chó lửa này là bộ hạ vĩnh viễn, trung thành nghe lệnh nó! Thứ ba, thuật Triệu Hồi của nó có hạn chế, mỗi lần triệu hồi chỉ có một bộ hạ, không thể lại sử dụng thuật Triệu Hồi, trừ phi chó lửa chết thì nó mới có thể sử dụng thuật Triệu Hồi lần nữa. Hơn nữa… nó không thể giết bộ hạ của mình.
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Ừm, nói tiếp đi. Nó khác ma thú cao cấp khác- một lần có thể triệu hồi một đám ma thú làm bộ hạ. Nhưng loại này, chỉ có thể Triệu Hồi một con, nhưng bộ hạ sẽ phải trung tâm với nó cả đời tới lúc chết. chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Đỗ Duy đối với kết quả này không quá vừa lòng.
-Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Thanh âm QQ bắt đầu trở nên kích động:
-Nếu chỉ có ba tính chất đặc biệt này vậy nó sao có thể xưng là ma thú trân qúy nhất? Chỗ quý giá của nó là tính chất đặc biệt thứ tư của thuật Triệu Hồi.
-Cái gì?
-Không nói về cấp bậc.
QQ dùng một loại âm điệu thấp nhất:
=Dùng medusa nữ vương hoặc Băng tuyết lang vương làm ví dụ, chỉ có thể triệu hồi ma thú thủ hạ đẳng cấp thấp hơn. Đúng không?
Medusa gật gật đầu.
-Vậy loại này khác biệt! Thuật Triệu Hồi của nó không luận cấp bậc.
-Thanh âm QQ trở nên kích động:
-Chính là nói chỉ cần nó phát xuất thuật Triệu Hồi, vậy cho dù là một con rồng lớn.. Cũng phải nghe nó triệu hồi về làm thủ hạ.
Đỗ Duy, Hussein, con chuột Ga, thậm chí cả medusa toàn bộ biến sắc.
Thuật Triệu Hồi mà không luận cấp bậc hơn kém.
Hơn nữa trung thành tới chết sao?
Thứ này quả thực đáng sợ! Đây nào còn gọi là thuật Triệu Hồi? Quả thực là thuật nô lệ đó.
Nữ vương Medusa vẻ mặt nháy mắt trở nên cực kỳ sợ hãi. Nàng lập tức lui ra sau vài bước, tựa hồ sợ hãi một thứ vô cùng kinh khủng. QQ mỉm cười:
-Được rồi, tiểu thư Nicole tôn kính, nàng không cần lo nó sẽ phóng xuất thuật Triệu Hồi với nàng, bởi vì nó bây giờ đã có một bộ hạ, chỉ cần con Chó lửa này không chết, nó không thể triệu hồi bộ hạ mới.
Sau đó, giọng nói QQ bắt đầu trở nên nghiêm túc:
-Đúng là vì bản lĩnh kỳ lạ này mới khiến cho vào thời đại chúng ta, nó là ma thú mà các ma pháp sư khổ tâm tìm kiếm để có thể cùng nó ký kết linh hồn khế ước! Mà một khi linh hồn khế ước ký xong, nếu một ma pháp sư có một thú cưng như vậy… Ngài ngẫm xem! Chỉ cần ma pháp sư này nguyện ý, nó có thể triệu hồi một con rồng về để sử dụng.
Đỗ Duy há hốc mồm, QQ thở dài:
-Chủ nhân Đỗ Duy, nếu ngài nguyện ý, ngài bây giờ có thể cùng con này ký kết linh hồn khế ước để nó thành ma pháp thú cưng của ngài, sau đó giết chết con chó lửa. Tiếp đó, ngài có thể lệnh cho nó đi gọi một con rồng tới… Sau đó, căn cứ linh hồn khế ước, con rồng này là bộ hạ của nó, mà ngài là chủ nhân của nó.. Vậy có thể nói, ngài có một con rồng biết nghe lời.
Hussein bổng nhiên mở miệng nói:
-Ma pháp sư có rồng là thú cưng cũng không phải là vẫn có sao?
Đỗ Duy lập tức gật đầu, đừng quên, ngay cả Vivian bé nhỏ cùng chị gái Joanna của nàng cũng là ma pháp sư có rồng làm thú cưng.
-Nếu chỉ là rồng bình thường, đương nhiên không tính.
QQ khinh thường nói:
-Căn cứ ta biết trên đai lục này từng có ma pháp sư có rồng là thú cưng, chẳng qua cũng chỉ có được một vài con rồng xanh hệ thủy, hoặc rồng bạc hệ băng, hoặc là rồng đỏ hỏa hệ thôi… Nhưng rồng cao cấp thì sao? Căn cứ bí văn mà ta biết, thậm chí trước thời Aragon, từng có một vị ma pháp sư dựa vào thuật Triệu Hồi để triệu hồi một ma pháp thú cưng, Triệu Hồi một con hoàng kim cự long cao cấp nhất! Hơn nữa… nghe nói, xa xa còn chưa phải cực hạn! Nghe nói.. Đương nhiên, chỉ là nghe nói, nếu nó có thể triệu hồi, thậm chí có thể triệu hồi thần thánh cự long… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cho nó cơ hội tiến sát một thần thánh cự long.
Thấy vẻ mặt rung động của mọi người trong phòng. QQ cười đắc ý:
-Các người nói xem, một con ma thú như vậy, có phải rất trân quý không. Chỉ tiếc là số lượng nó thật sự rất hiếm, vào thời đại của chủ nhân Aragon, theo truyền thuyết đã tuyệt chủng…
Đỗ Duy bỗng hít một hơi:
-Khó trách… Vu vương kia lại bỏ nhiều công sức đi tìm nó.
Con chuột Ga bỗng cười to nói:
-Cho nên, xem ra ngươi thật may mắn, một con ma thú trân quý như vậy lại ở trong tay ngươi, mà bây giờ ngươi cần làm là… cùng nó ký kết linh hồn khế ước. Cho nó thành ma pháp thú cưng… Con Chó lửa đáng thương kia chỉ có thể chết… Sau đó ngươi nghĩ biện pháp cho nó gọi một con rồng tới…Vậy chẳng phải ngươi đã có một con rồng làm bộ hạ sao!
Đỗ Duy cười, hắn cười rất giảo hoạt cùng âm hiểm.
-Ngươi nói … rồng sao? Tốt. bây giờ vừa lúc có một cơ hội rất tốt.
Thủ phủ tỉnh Desa, thành Lâu Lan – Tòa thành kì tích.
Mùa xuân năm 961 rốt cục tới, thành thị mới xây trong mùa xuân bừng bừng sinh cơ. Danh tiếng tòa thành kì tích truyền khắp tây bắc, càng ngày càng nhiều người từ bên ngoài ghé đến tòa thành mới.
Mà nơi tòa thành mới kiến tạo vì vị trí càng gần biên giới, lại có lượng dân cư chuyển tới ngày càng tăng nên nơi này đã thành một điểm tập trung giao dịch chủ yếu nơi biên giới.
Nhất là, công tước hoa Tulip đã ra lệnh miễn thuế một năm càng hấp dẫn thương đội từ nam đến bắc. Đường phố ngòai thành Lâu Lan đã tương đối quy mô, mà theo sự buôn bán hưng thịnh, một loạt sản nghiệp chung quanh tự mọc lên, ngoài thành đã hình thành một thị trấn có quy mô nhất định. Trong thành rất nhiều nhà nghỉ quán rượu theo đó mà dần dần mở ra.
Hơn nữa Đỗ Duy vốn có việc buôn bán của bản thân, hàng hóa từ rừng rậm Đóng Băng từ phương bắc chuyển tới đã vận chuyển tới Tây bắc. Giao dịch đa phương rất nhanh khiến tòa thành thị này thành một nơi quan trọng trong giao thương ở biên giới.
Căn cứ tính toán của Phillip, nếu không phải Đỗ Duy miễn trừ một năm tiền thuế, vậy tài chính thu vào mùa xuân nà, có lẽ sẽ mang tới cho Đỗ Duy ít nhất mười vạn đồng vàng.
Lúc sáng sớm, trong một khách sạn lớn nhất thành Lâu Lan có một người khách kì lạ. Người này mặc một bộ áo bào dài có năm màu, nhất là cái mũ cao được hắn đội trên đầu thậm chí còn cao hơn nón của ma pháp sư. Áo bào của hắn kéo lê trên mặt đất bước vào lữ điếm khiến cho người khác có chút lo lắng cho hắn, sợ rằng hắn sẽ giẫm lên góc áo của mình.
-Chào buổi sáng, đức ngài.
Một người hầu trong lữ quán lập tức đi lên đón tiếp, mặc dù người khách này trang phục kỳ lạ, nhưng tại tây bắc người kỳ lạ nào mà chả có? Hắn vẫn mỉm cười theo chức nghiệp:
-Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?
Đôi mắt vàng kỳ dị của người khách giương lên, tiền gần lại sẽ khiến người khác phải hít nhiều không khí hơn… Con mắt hắn thì đồng tử cũng không giống người thường, hai con ngươi nhỏ như là mắt mèo hay là mắt rắn vậy, tựa như động vật.
-Cho ta một chút rượu, loại rượu tốt nhất của các ngươi.
Thanh âm của người khách có chút lơ lớ, tựa hồ không nói thông thạo ngôn ngữ của đế quốc. Có điều tại tây bắc dị tộc rất nhiều, khẩu âm như vậy cũng không đáng kỳ quái. Mà sự hào sảng của người khách khiến cho bồi bàn rất kinh ngạc.
Bởi vì, người khách này tiện tay quẳng ra một khối vàng.
Đúng vậy, là vàng! Thậm chí không phải tiền vàng thông dụng của đế quốc mà là một cục vàng! Bồi bàn có chút không tin vào mắt mình, tay lắc lắc ước lượng, chừng mười mấy đồng vàng. Hắn có chút sợ hãi:
-Thưa quý khách tôn kính… ngài….
Người khách kỳ lạ này tựa hồ không thèm để ý tới hắn, hắn tựa hồ cười, khuôn mặt vốn bình thường thì khi lộ ra nụ cười lại có một loại mị lưc đặc biệt:
-Còn lại xem như tặng phẩm cho ngươi.. Ta là một người đến từ bên ngoài, ta nghe nói thành trì này có một truyền thuyết, ta rất hứng thú với thành trì này, ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút không?
-Đương nhiên!
Bồi bàn sảng khóai đáp ứng, thái độ của hắn nhiệt tình gấp chục lần:
-Quý khách tôn kính, ngài không phải là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với tòa thành trì này. Nên biết rằng, thành thị này là thần tích mà đức ngài công tước tạo ra, trong ngắn ngủi ba tháng kiến tạo ra… Đức ngài công tước là ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi nhất của đế quốc. Ta thậm chí không biết nên dùng từ ngữ thế nào để ca ngợi sự vĩ đại của đức ngài công tước.”
Người khách này cười nói:
-Ô. Vậy sao… ta nghe nói đức ngài công tước này chỉ dùng ma pháp Triệu Hồi một đám người khổng lồ xanh biếc, kiến tạo ra thành thị này đúng không?”
-Đúng vậy.
-Có thể kể một chút không?
Người khách tựa hồ hứng thú.
Người hầu có chút khó xử, vốn loại việc này, hắn cũng không biết đã khoe với bao nhiêu người khách, hơn nữa mỗi lần đều thổi phồng một tấc tới trời, tựa như tận mắt thấy, phấn khích kể chuyện xưa. Nhưng.. lúc này đối mặt với người khách này hắn lại tựa hồ không dám nói bậy. Cầm miếng vàng nặng trong tay – hiển nhiên - hắn hiểu người khách này không phải người thường.
-Chuyện này… Quý khách tôn kính, sự tình này là chính xác vô cùng. Đức ngài Công tước tại tây bắc tạo ra thần tích không có đơn giản. Ngài tại ruộng đất ven hồ trong một tháng đã tạo ra cây trái vô số lần, lương thực thu hoạch được khiến người tỉnh Desa không cần lo lắng chuyện lương thực một năm. Mà thành thị này được kiến tạo.. Ta nghe nói, vị đức ngài công tước là một vị ma pháp sư có thuật Triệu Hồi thần kỳ! Ngài Triệu Hồi đám người khổng lồ xanh biếc, lớn như đại thụ che trời. Lúc bắt đầu, không ai tin đức ngài công tước có thể trong ba tháng kiến tạo một tòa thành.. Nhưng ngày đó, đức ngài công tước sau khi Triệu Hồi những người khổng lồ thì tất cả mọi người đều bị sự thần kỳ làm cho rung động. Ngài biết không? Tảng đá lớn mười mấy người không thể di chuyển mà người khổng lồ màu xanh tùy tiện có thể bê lên.. Ông trời ạ, ngài cũng không tưởng nổi. Ta có quen một thợ thủ công từng nhìn qua cảnh tượng đó. Hắn nói cho ta biết. Một tháng sau, hắn mỗi ngày thấy tinh thần không yên, hoài nghi mình có phải đang mơ không.
Người khách này gật đầu:
-Người khổng lồ màu xanh bộ dáng thế nào?
-Điều này.. Ta không rõ lắm. dù sao thời điểm đó, ta cũng không có ở đó. Ngài xem ta không thể nói dối. Có điều.. ta nghe người ta nói, người khổng lồ này vốn là một số đại thụ, có lẽ chỉ thần linh mới biết đức ngài công tước dùng cái ma pháp thần kỳ gì để biến đại thụ thành người.
Dừng một chút, người hầu bỗng thấp giọng nói:
-Thiếu chút nữa quên nói với ngài… ta còn nghe nói đức ngài công tước còn Triệu Hồi một vài thứ thần bí trong truyền thuyết tới giúp đỡ.
-A?
Người khách cảm thấy hứng thú:
-Ngươi nói gì?
-Nghe nói là… rồng.
Người hầu hình dáng có vẻ thần bí.
Nghe xong lời này, mắt người khách tựa hồ hiện ra sát khí, miệng hắn lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Được rồi, cám ơn sự giới thiệu của ngươi. Tuy vậy ta còn có một vấn đề cuối cùng. Thời điểm ta vào thành hôm nay, thấy cửa thành có một thông báo, ngươi có thể cho ta biết thông báo viết gì không? Ta dù nói tiếng các ngươi nhưng cũng không quá tinh thông văn tự của các ngươi.
-Ô! Ngài nói là thông báo kia sao?
Người hầu nói rõ ràng:
-Đây là tin tức náo nhiệt nhất mấy ngày gần đây! Đó là đức ngài công tước phát ra một mệnh lệnh, ngài hạ lệnh từ ba ngày trước trong vòng một tháng không cho một thuyền nào tiến vào hồ Lâu Lan. Ta nghe nói đức ngài công tước chuẩn bị tại hồ Lâu Lan sáng tạo ra một kỳ tích! Mặc dù ta không biết rốt cục là gì, bất qúa đức ngài công tước của chúng ta không như người thường! Bây giờ mọi người đều đang chờ đợi xem đức ngài công tước trẻ tuổi lần này có thể mang tới cho chúng ta điều kinh ngạc vui sướng gì.
Người khách này tựa hồ cười lạnh một chút, lập tức chậm rãi nói:
-Nói như vậy, ngay lúc này đây đức ngài công tước không ở trong thành sao?
-Ô, nghe nói là thế. Đức ngài công tước vài ngày trước rời khỏi phủ công tước, nghe nói là đi tới hồ Lâu Lan.
-Cám ơn ngươi.
Người khách này đứng lên, lại ném ra một cục vàng, hắn cười rất cổ quái:
-Cám ơn lời giới thiệu của ngưoi, ta đối với vị đức ngài công tước càng cảm thấy hứng thú.
Rời khỏi lữ điếm, người khách tạt vào một đường nhỏ, thân thể lập tức biến mất.
Cha nói, ta phải cẩn thận với mấy cường giả bên người Đỗ Duy, nhất là con mắt của nữ vương Medusa. Tuy nhiên… mắt của medusa nếu lúc không phòng bị, có lẽ có thể tạo ra thương tổn đối với ta… Nhưng bây giờ… Hừ hừ!
Đỗ Duy, đầu ngươi là của ta. Ta sẽ dùng đầu của ngươi đòi lại vị trí tộc trưởng.
Lúc này, trong một căn phòng bí mật phía sau phủ công tước. Đỗ Duy đang đối mặt với quái vật lông đỏ.
Con vật này tựa hồ có chút sợ hãi. Từ khi Đỗ Duy bắt nó vào trong nhẫn chứa vật rồi thả ra, lập tức bộ dạng của nó tỏ rất cảnh giác, phản ứng đầu tiên là lui bước vào trong một góc phòng an toàn nhất. Con hỏa li căng thẳng đi theo bên người nó.
Bản năng của con quái vật lông đỏ cảm thấy được sự nguy hiểm, loại nguy hiểm này cũng không phải đến từ Đỗ Duy trước mắt, mà như một loại uy hiếp đến từ bản năng, đó là một loại cảm giác uy hiếp từ sinh vật rất cao cấp hơn chính mình.
Rất nhanh, nó liền tìm được nơi phát ra uy hiếp, một người phụ nữ đang đứng trong phòng.
Medusa lẳng lặng đứng bên cạnh Đỗ Duy, nàng vẫn nhắm mắt như cũ, tóc vàng mềm mại buông xõa hai vai. Trong mắt quái vật lông đỏ, người kia mặc dù nhìn qua là bộ dáng loài người, nhưng một loại bản năng lại khiến cho nó cảm giác được trên người đối phương hình như ẩn chứa cùng loại khí tức …..
-Nó đang thăm dò ta.
Nicole bỗng nhiên mở miệng nói với Đỗ Duy:
-Ta có thể cảm giác được lực lượng tinh thần của nó đang thăm dò ta. Quái lạ… tinh thần lực của nó rất đặc thù.
-Ta cho rằng nó là một con ma thú cao cấp.
Đỗ Duy chậm rãi nói:
-Nó có thể sai khiến một con chó lửa. Chỉ có cao cấp ma thú mới có thể Triệu Hồi ma thú cấp thấp. Nhưng căn cứ tri thức mà ta học được thì không tìm ra tư liệu về nó… Nó rốt cục là thứ gì vậy?
Nicole lắc đầu:
-Ta không biết… có điều ta có thể khẳng định là… Ta có thể cảm thấy, nó bây giờ như là sợ hãi. Chủng loại này có được ý thức đặc trưng của riêng mình. Cũng chỉ có cao cấp ma thú mới có thôi.
Đỗ Duy gật gật đầu, hắn chậm rãi tiêu sái tiền gần vài bước, lập tức, quái vật lông đỏ kia kinh hãi thấp giọng kêu ô một tiếng, con chó lửa bên người như thị vệ trung thành thủ thế nhìn chằm chằm Đỗ Duy.
-Ta cũng không muốn thương tổn ngươi.
Đỗ Duy mỉm cười:
-Ngươi có thể nghe hiểu ta nói sao? Đừng quên, nếu không phải ta cứu ngươi, ngươi bây giờ đã bị người của vu vương bắt trở về rồi.
Quái vật lông đỏ chần chờ một chút. Gật gật đầu, cái lưỡi thật dài của nó thè ra làm cho người ta có chút ghê tởm. May là lúc này nó coi như ngoan ngoãn, khiếp đảm lui vào trong góc.
-Vậy, ta đã cứu ngươi. Ta nghĩ ngươi cũng nên có chút gì báo đáp chứ?
Đỗ Duy cười lạnh. Hắn cũng không quên nó đã từng uy hiếp mình. Đỗ Duy không phải là loại người chịu uy hiếp như thế mà còn không để trong lòng.
-Có thể nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc là thứ gì không? Hừ, ngươi không nói được, nhưng ít nhất có thể thể hiện bằng hành động. Ngươi rốt cục am hiểu cái gì?
Đỗ Duy giương mắt nhìn:
-Có thể khiến Vu vương phái ra nhiều người tìm kiếm ngươi như vậy, ngươi nhất định không phải chỉ là một con ma thú bình thường.
Nicole tựa hồ phối hợp Đỗ Duy, chậm rãi đi tới trước hai bước, chó lửa vốn nhe răng trợn mắt với Đỗ Duy, nhưng khi Nicole tới gần nó bỗng nhiên như một con thỏ nhỏ, đột nhiên cụp đuôi, thân thể cuộn lại run lên cầm cập.
-Ta có thể cảm thấy khí tức của nó.. tạo cho ta một cảm giác kỳ quái.
Nicole đứng trước Đỗ Duy bỗng nhíu mày nói: “trên người nó có loại khí tức khiến ta khó chịu.. Giống như trên người nó có cái gì đó có thể thương tổn ta…Ta không biết là cái gì nhưng cảm giác của ta sẽ không sai đâu.
Đỗ Duy rùng mình:
-Thứ gì đó có thể thương tổn ngươi sao?
Nữ vương Medusa là một sinh vật cực mạnh trong ma thú, có thể mạnh ngang với nữ vương Medusa cả Đỗ Duy cũng khó nghĩ ra con vật nào như vậy. Đôi mắt hóa đá của Medusa, ngay cả rồng cũng có thể bị hóa đá.
Đỗ Duy nảy sinh hứng thú với quái vật lông đỏ:
-Ngươi rốt cục là thứ gì vậy?
Quái vật lông đỏ lại khẩn trương giương mắt nhìn Đỗ Duy, nó thấp giọng kêu ô ô, tựa như cảnh cáo, lại như xin tha thứ.
-Tiểu thư Nicole, nàng không thể trao đổi với nó sao?
Đỗ Duy thở dài.
-Đỗ Duy, ta mặc dù cũng là ma thú, nhưng ta dù sao chỉ là một con rắn.
Medusa không chút khách khí nói:
-Ta cũng không hiểu được phương thức giao tiếp với ma thú khác.
-Vậy…
Đỗ Duy nghĩ một chút:
-Có lẽ, nàng có thể thử công kích nó.. Trong lúc nó tự vệ, sẽ xuất ra bản lĩnh của nó.
Medusa lạnh lùng trả lời Đỗ Duy:
-Ngươi hy vọng ta mở mắt nhìn nó phải không? Vậy kết quả chỉ có hai, hoặc nó có thể chống cự con mắt của ta… hoặc, nó sẽ chết ngay.
-Đỗ Duy bứt tóc:
-Quên đi… ta nghĩ, có lẽ tìm người khác tới xem chắc là được.
Hắn thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú với con vật kia. Thứ mà Vu vương coi trọng, tuyệt sẽ không phải là mặt hàng bình thường… Hơn nữa, ngay cả một kẻ bác học như Đỗ Duy thì cũng không thể nhận ra loại vật này.
Chẳng lẽ nó là một ma thú cấp bậc cao chưa được biết tới?
Đỗ Duy mời Hussein tới, con chuột Ga mấy ngày nay một mực đóng cửa tu luyện thuật biến hình cũng bị hắn gọi tới. Nhưng thật đáng tiếc, ngay cả thánh kỵ sĩ cùng tể tướng chuột đều không thể nhận ra quái vật lông đỏ này rốt cục là giống gì.
Cuối cùng, ngoài dự kiến của mọi người, kẻ nhận ra quái vật lông đỏ lại là một kẻ không nói với ai tiếng nào.. Đức ngài thần thú. QQ lắc lư thân hình mập mạp, vừa mới đi vào căn phòng bí mật này liền chỉ con quái vật kia kêu lên một cách kinh ngạc:
-Trời ạ. Đỗ Duy, ngươi rốt cục tìm được một con gì vậy hả.
Con cánh cụt luôn luôn tỏ ra ưu nhã cùng phong độ đột nhiên hai mắt tỏa sáng, liền như lão dê già thấy mỹ nữ, người hầu thấy vàng bạc, dường như không để ý tới phong độ lao về phía quái vật lông đỏ. May mắn là Đỗ Duy lập tức nắm lấy lông của đức ngài QQ. Nếu không, ngài QQ đang nóng vội có lẽ sẽ bị ngọn lửa mà con chó lửa phun ra biến thành một con chim nướng.
Chó lửa thấy QQ lao tới, là bộ hạ trung thành của quái vật lông đỏ, nó lập tức mở miệng phun ra một ngọn lửa. QQ kinh hô một tiếng thì thân thể bị Đỗ Duy nắm lấy ném về sau.
-QQ, ngươi nhận ra thứ này sao?
Đỗ Duy vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa vui vẻ. QQ lại kích động hoa chân múa tay nói:
-‘Nhận ra sao? Trời ạ, ngươi thật không biết đây là con gì sao? Trời ạ! Thời đại mà ta đi theo chủ nhân Aragon, nó chính là bảo bối mà bất kỳ ma pháp sư nào cũng mơ tưởng tới! Đáng tiếc, loại này, tại thời đại đó dường như đã tuyệt chủng…. Ngươi tìm được nó ở đâu vậy?
Không đợi Đỗ Duy trả lời, đôi mắt nhỏ của QQ bỗng quay tròn. Lập tức con cánh cụt này mở miệng, từ cổ nó phát ra một loại tiếng ‘ô ô’ cổ quái.
Tiếng kêu ô ô này. Khiến Đỗ Duy nghe xong lập tức sắc mặt trở nên cổ quái. Mà quái vật lông đỏ lại bỗng nhiên chấn động, tựa như vô cùng hưng phấn kêu lên ô ô với QQ. Xem hình dáng hưng phấn của nó như là tìm được đồng loại.
Quang cảnh thật quỷ dị, một con cánh cụt cùng một ma thú lông đỏ cứ đứng đối diện kêu ô ô. Vô tình, con chim cánh cụt này càng lúc càng tiến gần….
Mà cuối cùng, quái vật lông đỏ rốt cục không còn dáng vẻ kinh hãi, mà tựa như một con mèo nhỏ nằm xuống, mà con cánh cụt lại nâng cánh một cách nực cười, nhẹ nhàng vuốt ve quái vật lông đỏ vài cái.
-QQ… ngươi…
Đỗ Duy ngây ngốc:
-Ngươi.. Ngươi lại có thể cùng nó nói chuyện sao? Ngươi sao không nói cho ta biết, ngươi biết nói tiếng của ma thú sao?
QQ xoay người, thở dài:
-Chủ nhân thân ái của ta… Đây là vì người chưa từnghỏi ta.
Đỗ Duy bỗng nhiên nổi điên lên, hắn trợn mắt với con cánh cụt:
-Ta chưa từng ngươi sao? Ngươi là thứ giảo hoạt, ăn của ông đây, uống của ông đây… lại còn giấu diếm khả năng.
QQ thở dài:
-Chủ nhân thân ái, lấy lương tâm làm chứng, ta cho tới giờ chưa hề dối ngài. Chỉ có điều, ngài không hỏi ta, ta có biện pháp sao?
Đỗ Duy hung hăng chà chà chân:
-Tốt! Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi còn có thể nói được ngôn ngữ gì? Hừ, chữ Hán Aragon lưu lại, còn có ngôn ngữ ma thú.. Ngươi còn có thể làm gì nữa?
-Cái này ư…
QQ tựa như không để ý:
-Chủ nhân, trên thực tế thì dường như ngôn ngữ của tất cả ma thú ta đều biết. Bản lĩnh đặc biệt của ta là có thể trao đổi với mọi loại động vật.
Đỗ Duy còn không có nói, Hussein đã mở miệng nói:
-Ngươi nói rằng, ngươi là một ‘thú ngữ giả”?
Tâm tình tức giận của Đỗ Duy đã không còn, hắn cũng có chút kinh ngạc nhìn chim cánh cụt:
-Là thật sao?
Thú ngữ giả là một người có bản lĩnh đặc thù trong truyền thuyết của đại lục Roland. Loại người trong truyền thuyết này có năng lực giao tiếp với các loại sinh linh, có thể dụng ngôn ngữ của thú, chim bay trên trời, cá bơi dưới nước, không loài nào là không thể.
Nhưng vấn đề là ….cho tới giờ, chưa có nghe nói qua, ngoại trừ loài người còn có chủng tộc khác có thú ngữ giả … Nhất là một con chim cánh cụt.
-Được rồi!
Đỗ Duy không kiên nhẫn phất tay nói:
-Ngươi rốt cục còn bao bí mật thì sau này chúng ta sẽ tiếp tục “tìm hiểu”. Bây giờ ngươi thành thật nói đi con này rốt cục là con gì.
-Con này sao…
QQ nhìn ra vẻ căm tức của Đỗ Duy, nó lập tức nhanh chóng nói một cách ngọt ngào:
-Chủ nhân thân ái, ta nghĩ ta phải chúc mừng người… trước mặt người là một con ma thú cực kỳ trân quý, từ một góc độ nào đó, nó có thể là ma thú giá trị nhất! Bởi vì kỹ năng đặc thù của nó mà không ma thú nào có thể so bì.
-Sao?
Đỗ Duy hứng thú.
-Thế nhưng…
QQ chuyển đề tài:
-Nó còn có một cái tên, tên là ‘ma thú cao cấp yếu nhất’. Bởi vì ngoại trừ bản lĩnh đặc thù kia ra, đối với cao cấp ma thú mà nói nó không có bản lĩnh ma pháp gì khác. Thậm chí so với cao cấp ma thú khác, bản lĩnh sai khiến ma thú khác cực kỳ thấp kém. Ngài xem nó chỉ có thể sai khiến một con chó lửa nhỏ bé đáng thương làm thủ hạ. Mà cao cấp ma thú khác, ví dụ như nữ vương Medusa mỹ lệ của chúng ta có thể dễ dàng Triệu Hồi một đám ma thú cấp thấp! Đây là vì thuật Triệu Hồi của nó cũng là kỳ lạ nhất trong tất cả các loại ma thú. Thuật Triệu Hồi của nó chỉ có thể Triệu Hồi một thủ hạ. Hơn nữa một lần chỉ có thể Triệu Hồi một con.
-Ngươi mau nói nó rốt cục có chỗ nào kỳ lạ.
-Đừng vội, chủ nhân của ta.
QQ không dám chậm trễ:
-Đó chính là thuật Triệu Hồi của nó, mói khiến cho người ta cảm thấy đáng sợ! Thuật Triệu Hồi của nó có mấy cái đặc biệt sau: thứ nhất, một lần chỉ có thể triệu hồi một ma thú làm thủ hạ. Thứ hai, Triệu Hồi là triệu hồi cả đời! nghĩa là, nó triệu hồi con chó lửa này, trừ phi con chó lửa chết, nghĩa là trước khi chết con chó lửa này là bộ hạ vĩnh viễn, trung thành nghe lệnh nó! Thứ ba, thuật Triệu Hồi của nó có hạn chế, mỗi lần triệu hồi chỉ có một bộ hạ, không thể lại sử dụng thuật Triệu Hồi, trừ phi chó lửa chết thì nó mới có thể sử dụng thuật Triệu Hồi lần nữa. Hơn nữa… nó không thể giết bộ hạ của mình.
Đỗ Duy gật gật đầu:
-Ừm, nói tiếp đi. Nó khác ma thú cao cấp khác- một lần có thể triệu hồi một đám ma thú làm bộ hạ. Nhưng loại này, chỉ có thể Triệu Hồi một con, nhưng bộ hạ sẽ phải trung tâm với nó cả đời tới lúc chết. chẳng lẽ chỉ đơn giản vậy thôi sao?
Đỗ Duy đối với kết quả này không quá vừa lòng.
-Đương nhiên không đơn giản như vậy.
Thanh âm QQ bắt đầu trở nên kích động:
-Nếu chỉ có ba tính chất đặc biệt này vậy nó sao có thể xưng là ma thú trân qúy nhất? Chỗ quý giá của nó là tính chất đặc biệt thứ tư của thuật Triệu Hồi.
-Cái gì?
-Không nói về cấp bậc.
QQ dùng một loại âm điệu thấp nhất:
=Dùng medusa nữ vương hoặc Băng tuyết lang vương làm ví dụ, chỉ có thể triệu hồi ma thú thủ hạ đẳng cấp thấp hơn. Đúng không?
Medusa gật gật đầu.
-Vậy loại này khác biệt! Thuật Triệu Hồi của nó không luận cấp bậc.
-Thanh âm QQ trở nên kích động:
-Chính là nói chỉ cần nó phát xuất thuật Triệu Hồi, vậy cho dù là một con rồng lớn.. Cũng phải nghe nó triệu hồi về làm thủ hạ.
Đỗ Duy, Hussein, con chuột Ga, thậm chí cả medusa toàn bộ biến sắc.
Thuật Triệu Hồi mà không luận cấp bậc hơn kém.
Hơn nữa trung thành tới chết sao?
Thứ này quả thực đáng sợ! Đây nào còn gọi là thuật Triệu Hồi? Quả thực là thuật nô lệ đó.
Nữ vương Medusa vẻ mặt nháy mắt trở nên cực kỳ sợ hãi. Nàng lập tức lui ra sau vài bước, tựa hồ sợ hãi một thứ vô cùng kinh khủng. QQ mỉm cười:
-Được rồi, tiểu thư Nicole tôn kính, nàng không cần lo nó sẽ phóng xuất thuật Triệu Hồi với nàng, bởi vì nó bây giờ đã có một bộ hạ, chỉ cần con Chó lửa này không chết, nó không thể triệu hồi bộ hạ mới.
Sau đó, giọng nói QQ bắt đầu trở nên nghiêm túc:
-Đúng là vì bản lĩnh kỳ lạ này mới khiến cho vào thời đại chúng ta, nó là ma thú mà các ma pháp sư khổ tâm tìm kiếm để có thể cùng nó ký kết linh hồn khế ước! Mà một khi linh hồn khế ước ký xong, nếu một ma pháp sư có một thú cưng như vậy… Ngài ngẫm xem! Chỉ cần ma pháp sư này nguyện ý, nó có thể triệu hồi một con rồng về để sử dụng.
Đỗ Duy há hốc mồm, QQ thở dài:
-Chủ nhân Đỗ Duy, nếu ngài nguyện ý, ngài bây giờ có thể cùng con này ký kết linh hồn khế ước để nó thành ma pháp thú cưng của ngài, sau đó giết chết con chó lửa. Tiếp đó, ngài có thể lệnh cho nó đi gọi một con rồng tới… Sau đó, căn cứ linh hồn khế ước, con rồng này là bộ hạ của nó, mà ngài là chủ nhân của nó.. Vậy có thể nói, ngài có một con rồng biết nghe lời.
Hussein bổng nhiên mở miệng nói:
-Ma pháp sư có rồng là thú cưng cũng không phải là vẫn có sao?
Đỗ Duy lập tức gật đầu, đừng quên, ngay cả Vivian bé nhỏ cùng chị gái Joanna của nàng cũng là ma pháp sư có rồng làm thú cưng.
-Nếu chỉ là rồng bình thường, đương nhiên không tính.
QQ khinh thường nói:
-Căn cứ ta biết trên đai lục này từng có ma pháp sư có rồng là thú cưng, chẳng qua cũng chỉ có được một vài con rồng xanh hệ thủy, hoặc rồng bạc hệ băng, hoặc là rồng đỏ hỏa hệ thôi… Nhưng rồng cao cấp thì sao? Căn cứ bí văn mà ta biết, thậm chí trước thời Aragon, từng có một vị ma pháp sư dựa vào thuật Triệu Hồi để triệu hồi một ma pháp thú cưng, Triệu Hồi một con hoàng kim cự long cao cấp nhất! Hơn nữa… nghe nói, xa xa còn chưa phải cực hạn! Nghe nói.. Đương nhiên, chỉ là nghe nói, nếu nó có thể triệu hồi, thậm chí có thể triệu hồi thần thánh cự long… Đương nhiên điều kiện tiên quyết là cho nó cơ hội tiến sát một thần thánh cự long.
Thấy vẻ mặt rung động của mọi người trong phòng. QQ cười đắc ý:
-Các người nói xem, một con ma thú như vậy, có phải rất trân quý không. Chỉ tiếc là số lượng nó thật sự rất hiếm, vào thời đại của chủ nhân Aragon, theo truyền thuyết đã tuyệt chủng…
Đỗ Duy bỗng hít một hơi:
-Khó trách… Vu vương kia lại bỏ nhiều công sức đi tìm nó.
Con chuột Ga bỗng cười to nói:
-Cho nên, xem ra ngươi thật may mắn, một con ma thú trân quý như vậy lại ở trong tay ngươi, mà bây giờ ngươi cần làm là… cùng nó ký kết linh hồn khế ước. Cho nó thành ma pháp thú cưng… Con Chó lửa đáng thương kia chỉ có thể chết… Sau đó ngươi nghĩ biện pháp cho nó gọi một con rồng tới…Vậy chẳng phải ngươi đã có một con rồng làm bộ hạ sao!
Đỗ Duy cười, hắn cười rất giảo hoạt cùng âm hiểm.
-Ngươi nói … rồng sao? Tốt. bây giờ vừa lúc có một cơ hội rất tốt.
Thủ phủ tỉnh Desa, thành Lâu Lan – Tòa thành kì tích.
Mùa xuân năm 961 rốt cục tới, thành thị mới xây trong mùa xuân bừng bừng sinh cơ. Danh tiếng tòa thành kì tích truyền khắp tây bắc, càng ngày càng nhiều người từ bên ngoài ghé đến tòa thành mới.
Mà nơi tòa thành mới kiến tạo vì vị trí càng gần biên giới, lại có lượng dân cư chuyển tới ngày càng tăng nên nơi này đã thành một điểm tập trung giao dịch chủ yếu nơi biên giới.
Nhất là, công tước hoa Tulip đã ra lệnh miễn thuế một năm càng hấp dẫn thương đội từ nam đến bắc. Đường phố ngòai thành Lâu Lan đã tương đối quy mô, mà theo sự buôn bán hưng thịnh, một loạt sản nghiệp chung quanh tự mọc lên, ngoài thành đã hình thành một thị trấn có quy mô nhất định. Trong thành rất nhiều nhà nghỉ quán rượu theo đó mà dần dần mở ra.
Hơn nữa Đỗ Duy vốn có việc buôn bán của bản thân, hàng hóa từ rừng rậm Đóng Băng từ phương bắc chuyển tới đã vận chuyển tới Tây bắc. Giao dịch đa phương rất nhanh khiến tòa thành thị này thành một nơi quan trọng trong giao thương ở biên giới.
Căn cứ tính toán của Phillip, nếu không phải Đỗ Duy miễn trừ một năm tiền thuế, vậy tài chính thu vào mùa xuân nà, có lẽ sẽ mang tới cho Đỗ Duy ít nhất mười vạn đồng vàng.
Lúc sáng sớm, trong một khách sạn lớn nhất thành Lâu Lan có một người khách kì lạ. Người này mặc một bộ áo bào dài có năm màu, nhất là cái mũ cao được hắn đội trên đầu thậm chí còn cao hơn nón của ma pháp sư. Áo bào của hắn kéo lê trên mặt đất bước vào lữ điếm khiến cho người khác có chút lo lắng cho hắn, sợ rằng hắn sẽ giẫm lên góc áo của mình.
-Chào buổi sáng, đức ngài.
Một người hầu trong lữ quán lập tức đi lên đón tiếp, mặc dù người khách này trang phục kỳ lạ, nhưng tại tây bắc người kỳ lạ nào mà chả có? Hắn vẫn mỉm cười theo chức nghiệp:
-Xin hỏi có thể giúp gì cho ngài không?
Đôi mắt vàng kỳ dị của người khách giương lên, tiền gần lại sẽ khiến người khác phải hít nhiều không khí hơn… Con mắt hắn thì đồng tử cũng không giống người thường, hai con ngươi nhỏ như là mắt mèo hay là mắt rắn vậy, tựa như động vật.
-Cho ta một chút rượu, loại rượu tốt nhất của các ngươi.
Thanh âm của người khách có chút lơ lớ, tựa hồ không nói thông thạo ngôn ngữ của đế quốc. Có điều tại tây bắc dị tộc rất nhiều, khẩu âm như vậy cũng không đáng kỳ quái. Mà sự hào sảng của người khách khiến cho bồi bàn rất kinh ngạc.
Bởi vì, người khách này tiện tay quẳng ra một khối vàng.
Đúng vậy, là vàng! Thậm chí không phải tiền vàng thông dụng của đế quốc mà là một cục vàng! Bồi bàn có chút không tin vào mắt mình, tay lắc lắc ước lượng, chừng mười mấy đồng vàng. Hắn có chút sợ hãi:
-Thưa quý khách tôn kính… ngài….
Người khách kỳ lạ này tựa hồ không thèm để ý tới hắn, hắn tựa hồ cười, khuôn mặt vốn bình thường thì khi lộ ra nụ cười lại có một loại mị lưc đặc biệt:
-Còn lại xem như tặng phẩm cho ngươi.. Ta là một người đến từ bên ngoài, ta nghe nói thành trì này có một truyền thuyết, ta rất hứng thú với thành trì này, ngươi có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của ta một chút không?
-Đương nhiên!
Bồi bàn sảng khóai đáp ứng, thái độ của hắn nhiệt tình gấp chục lần:
-Quý khách tôn kính, ngài không phải là người đầu tiên cảm thấy hứng thú với tòa thành trì này. Nên biết rằng, thành thị này là thần tích mà đức ngài công tước tạo ra, trong ngắn ngủi ba tháng kiến tạo ra… Đức ngài công tước là ma pháp sư thiên tài trẻ tuổi nhất của đế quốc. Ta thậm chí không biết nên dùng từ ngữ thế nào để ca ngợi sự vĩ đại của đức ngài công tước.”
Người khách này cười nói:
-Ô. Vậy sao… ta nghe nói đức ngài công tước này chỉ dùng ma pháp Triệu Hồi một đám người khổng lồ xanh biếc, kiến tạo ra thành thị này đúng không?”
-Đúng vậy.
-Có thể kể một chút không?
Người khách tựa hồ hứng thú.
Người hầu có chút khó xử, vốn loại việc này, hắn cũng không biết đã khoe với bao nhiêu người khách, hơn nữa mỗi lần đều thổi phồng một tấc tới trời, tựa như tận mắt thấy, phấn khích kể chuyện xưa. Nhưng.. lúc này đối mặt với người khách này hắn lại tựa hồ không dám nói bậy. Cầm miếng vàng nặng trong tay – hiển nhiên - hắn hiểu người khách này không phải người thường.
-Chuyện này… Quý khách tôn kính, sự tình này là chính xác vô cùng. Đức ngài Công tước tại tây bắc tạo ra thần tích không có đơn giản. Ngài tại ruộng đất ven hồ trong một tháng đã tạo ra cây trái vô số lần, lương thực thu hoạch được khiến người tỉnh Desa không cần lo lắng chuyện lương thực một năm. Mà thành thị này được kiến tạo.. Ta nghe nói, vị đức ngài công tước là một vị ma pháp sư có thuật Triệu Hồi thần kỳ! Ngài Triệu Hồi đám người khổng lồ xanh biếc, lớn như đại thụ che trời. Lúc bắt đầu, không ai tin đức ngài công tước có thể trong ba tháng kiến tạo một tòa thành.. Nhưng ngày đó, đức ngài công tước sau khi Triệu Hồi những người khổng lồ thì tất cả mọi người đều bị sự thần kỳ làm cho rung động. Ngài biết không? Tảng đá lớn mười mấy người không thể di chuyển mà người khổng lồ màu xanh tùy tiện có thể bê lên.. Ông trời ạ, ngài cũng không tưởng nổi. Ta có quen một thợ thủ công từng nhìn qua cảnh tượng đó. Hắn nói cho ta biết. Một tháng sau, hắn mỗi ngày thấy tinh thần không yên, hoài nghi mình có phải đang mơ không.
Người khách này gật đầu:
-Người khổng lồ màu xanh bộ dáng thế nào?
-Điều này.. Ta không rõ lắm. dù sao thời điểm đó, ta cũng không có ở đó. Ngài xem ta không thể nói dối. Có điều.. ta nghe người ta nói, người khổng lồ này vốn là một số đại thụ, có lẽ chỉ thần linh mới biết đức ngài công tước dùng cái ma pháp thần kỳ gì để biến đại thụ thành người.
Dừng một chút, người hầu bỗng thấp giọng nói:
-Thiếu chút nữa quên nói với ngài… ta còn nghe nói đức ngài công tước còn Triệu Hồi một vài thứ thần bí trong truyền thuyết tới giúp đỡ.
-A?
Người khách cảm thấy hứng thú:
-Ngươi nói gì?
-Nghe nói là… rồng.
Người hầu hình dáng có vẻ thần bí.
Nghe xong lời này, mắt người khách tựa hồ hiện ra sát khí, miệng hắn lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó thản nhiên nói:
-Được rồi, cám ơn sự giới thiệu của ngươi. Tuy vậy ta còn có một vấn đề cuối cùng. Thời điểm ta vào thành hôm nay, thấy cửa thành có một thông báo, ngươi có thể cho ta biết thông báo viết gì không? Ta dù nói tiếng các ngươi nhưng cũng không quá tinh thông văn tự của các ngươi.
-Ô! Ngài nói là thông báo kia sao?
Người hầu nói rõ ràng:
-Đây là tin tức náo nhiệt nhất mấy ngày gần đây! Đó là đức ngài công tước phát ra một mệnh lệnh, ngài hạ lệnh từ ba ngày trước trong vòng một tháng không cho một thuyền nào tiến vào hồ Lâu Lan. Ta nghe nói đức ngài công tước chuẩn bị tại hồ Lâu Lan sáng tạo ra một kỳ tích! Mặc dù ta không biết rốt cục là gì, bất qúa đức ngài công tước của chúng ta không như người thường! Bây giờ mọi người đều đang chờ đợi xem đức ngài công tước trẻ tuổi lần này có thể mang tới cho chúng ta điều kinh ngạc vui sướng gì.
Người khách này tựa hồ cười lạnh một chút, lập tức chậm rãi nói:
-Nói như vậy, ngay lúc này đây đức ngài công tước không ở trong thành sao?
-Ô, nghe nói là thế. Đức ngài công tước vài ngày trước rời khỏi phủ công tước, nghe nói là đi tới hồ Lâu Lan.
-Cám ơn ngươi.
Người khách này đứng lên, lại ném ra một cục vàng, hắn cười rất cổ quái:
-Cám ơn lời giới thiệu của ngưoi, ta đối với vị đức ngài công tước càng cảm thấy hứng thú.
Rời khỏi lữ điếm, người khách tạt vào một đường nhỏ, thân thể lập tức biến mất.
Cha nói, ta phải cẩn thận với mấy cường giả bên người Đỗ Duy, nhất là con mắt của nữ vương Medusa. Tuy nhiên… mắt của medusa nếu lúc không phòng bị, có lẽ có thể tạo ra thương tổn đối với ta… Nhưng bây giờ… Hừ hừ!
Đỗ Duy, đầu ngươi là của ta. Ta sẽ dùng đầu của ngươi đòi lại vị trí tộc trưởng.
Bình luận facebook