• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ác Ma Pháp Tắc (7 Viewers)

  • Chương 217

Trên hồ Lâu Lan, từng làn khói sóng bập bềnh nhẹ nhàng. Mặt nước lấp lánh ánh sáng trông như những tấm vải sa tanh. Nếu đi thuyền trên mặt nước mày xanh biếc có thể nhìn xuyên tới tận đáy. Cả mặt hồ trong suốt như một khối ngọc quý.


Cả tỉnh Desa cũng chỉ có tại hồ Lâu Lan mới có thể gặp được một mảng xanh biếc như vậy. Ven hồ là những cây màu xanh, mặt đất điểm xuyết màu xanh của cỏ. Chỉ có tại nơi đây hiếm thấy bão cát, thậm chí ít thấy gió; không giống các nơi khác ở tây bắc nổi tiếng với những cơn gió thổi như dao cắt vào mặt.


Rõ ràng là tây bắc hoang nguyên, nhưng tại chỗ này lại có hương vị thơm ngát của vùng đầm lầy phương nam. Hồ Lâu Lan trong veo có thể nhìn thấy đáy, còn có sự phong phú về các loại cá…Đó là nguồn sống của những ngôi làng chài của ngư dân xung quanh.


Nhưng một vài ngày trước, ngài công tước đã hạ một đạo mệnh lệnh xuống, tại hồ Lâu Lan này cấm các thuyền săn bắt trong vòng một tháng. Giờ phút này, hồ Lâu Lan rộng mênh mông là thế nhưng một con thuyền cũng không có. Vào ngày trước, cảnh tượng “trời chiều buông xuống, lớp lớp thuyền về” vốn vô cùng quen thuộc.


Lúc này dưới ánh hoàng hôn, những tia nắng mặt trời như những tia lửa chập chờn phía chân trời…tạo nên một mảng mây lửa, nhìn giống như vùng trời tây bắc đang trở nên sôi trào. Bầu trời ở đây rất đẹp. Nhất là mùa đông và mùa xuân, khi mà không còn gió, bầu trời trở nên trong xanh khiến cho lòng người không nhịn được phải tán thưởng


Dưới bầu trời xanh và những đám mây đỏ này, trên mặt hồ chỉ có một người duy nhất là Đỗ Duy.


Ngay dưới chân hắn là một vòng tròn bằng băng có đường kính khoảng chừng năm thước… Trông giống như một cái đĩa ngọc đang trôi trên mặt hồ


Chính là Đỗ Duy dùng thuỷ hệ ma pháp đóng băng nước hồ lại để làm chỗ đặt chân.


Với thực lực ma pháp của Đỗ Duy vào lúc này, mặc dù phương diện ma lực có chút không đủ. Tuy nhiên, điều khiển ma pháp cũa hắn cũng có chút thành tựu bởi vì tại ma pháp học hội vốn là nơi có rất nhiều ma pháp sư dành cả đời nghiên cứu để lại thành quả. Đỗ Duy với sự lĩnh ngộ siêu nhân của mình học được không ít nên khả năng càng trở nên cao hơn.


Lão Arike điên thử nghiệm về một ma pháp trận, tại lúc này dưới đáy hồ có dấu sáu miếng ma lực pha lê. Nguồn ma lực sẽ không ngừng cung cấp khí lạnh. Sáu miếng thuỷ tinh này được bố trí thành hình lục giác, tảng băng nằm ở vị trí trung tâm vững chắc trông giống như một hòn đảo bình thường.


Đỗ Duy toàn thân mặc áo bào đen tung bay, đứng nhàn hạ trên tảng băng, ở bên kia chân trời ánh sắng chiều đỏ rực rỡ, tách biệt bên này là hồ nước xanh lặng yên. Hắn đứng đấy dáng vẻ phiêu hốt xuất trần trông không giống người thường


Trên tảng băng, Đỗ Duy cứ như vậy thong dòng ngồi, trông vô cùng thư thái, thoải mái, thảnh thơi… Xung quanh những ngón tay của hắn là mấy chai rượu mạnh. Trong màu đỏ của rượu khí lạnh toát lên nhè nhẹ đọng thành từng giọt nước trên bình, khiến cho người khác nhìn mà cảm thấy thèm thuồng


Đỗ Duy thở ra một hơi dài. Bàn tay nắm lấy cái chai đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ thoải mái thở dài nói:


-Tuyệt…Ôi ta đến Tây bắc lâu như vậy mà chưa từng nghĩ đến biện pháp hưởng thụ tốt như thế này.


Nói xong hắn đột nhiên hắn vén cái áo bào pháp sư màu đen lên. Dưới áo bào chính là túi ma pháp mà Gandalf đưa cho mình trước kia. Với cách này thì túi chứa đồ ở trong áo bào chính là một túi không gian tàng chứa đựng cực kì lớn.


Ôi, cứ như là mèo máy vậy*, Đỗ Duy không nhịn được mỉm cười


(mèo máy là Doremon đó- dg)


Hắn rút ra từ trong túi của mình ra một đồ vật trông giống như một cái nhạc cụ.


Cái nhạc cụ này cho dù toàn bộ nhạc sư trên toàn Roland đại lục cũng không ai có thể nhận ra được


Cái nhạc cụ này bề dài một thước. Trên mặt trong suốt, có tổng cộng mười tám dây đàn, toàn thân được sơn một màu đỏ sậm.


Đây rõ ràng là một cây cổ tranh!


Cái này là do Đỗ Duy mời mấy nhạc sĩ trong thành Lâu Lan chế tạo ra, nếu không trên đại lục Roland kiếm đâu ra thứ này. Trên đại lục thì nói đến đàn thụ cầm vẫn có vai trò quan trọng nhất. May mắn là các loại đàn tám dây này phần lớn có điểm giống nên Đỗ Duy đã lựa chọn cho mình một cây đàn có âm thanh tốt nhất.


Lúc này Đỗ Duy xoay người ngồi dậy, cổ tranh để trước người, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve cây đàn… Ngón tay nhẹ nhàng cử động, lập tức liền có một tiếng ngân dài phát ra.


Muốn hỏi làm thế nào mà Đỗ Duy có thể chơi được loại đàn này ư?


Hắn kiếp trước tại thế giới kia, hắn bị gia đình giáo dục cực kỳ nghiêm khắc, mà lại còn muốn có vẻ ngoài phong nhã nữa, chính là “đã làm điếm còn muốn được lập tượng đài”, rõ ràng là giáo dục theo kiểu nhồi vịt. Nhưng mỗi năm đều sáo rỗng hô giáo dục chất lượng cao. Như là một hệ quả là mấy nhân vật ở cấp trên đã bịa ra một lượng lớn các môn ngụy trang, mà môn học có tính ngụy trang lớn nhất chính là: kĩ năng cá nhân trong âm nhạc thể dục mỹ học, mà tất cả có thể thêm vào thi đầu vào.


Đó gọi là: phát triển toàn diện


Chỉ có điều mấy cái môn học này có vẻ cao cấp quá. Ví dụ như là về mặt âm nhạc, trừ phi là cuộc thi tụ tập những người có khả năng của một vùng, nếu không thì thêm vào những môn này tuyệt đối sẽ không đến lượt ngươi. Thử nghĩ xem cổng vào cao như vậy có mấy người có thể qua được? Đại bộ phận mọi người sự thật chỉ là xem trong sách vở, chỉ là kiểu giáo dục nhồi vịt. Cái việc giáo dục tố chất, phát triển toàn diện kia chẳng qua chỉ là cái vỏ ngoài mà thôi.


Đỗ Duy kiếp trước nhưng lại hóa ra trưởng thành trong hoàn cảnh hoàn toàn khác. Hắn từ nhỏ đã học cổ tranh, mặc dù là từ sự ép buộc của cha mẹ. Có điều không ngờ là cuối cùng cũng lọt vào top ba người của một cuộc thi, trong vòng thi cuối được cộng thêm ít điểm cuối cùng cũng lọt vào được một đại học danh tiếng.


Tuy nhiên, cổ tranh này học rất hao phí thời gian, nếu không bỏ thời gian và tâm huyết thì ngón nghề sẽ bị không tốt


Hơn nữa đây là thứ này, chưa nói tới rất nặng nề lại còn là loại nhạc bác học khó kiếm được người nghe. Đừng tưởng xem qua là cao nhã mà dễ dàng học được. Trên thực tế tại kiếp trước Đỗ Duy số người có thể hiểu được không có nhiều.


Đỗ Duy thời trẻ bị cha mẹ ép buộc luyện vài năm. Vào đại học rồi tay liền không chạm đến đàn nữa….Tuy nhiên buồn cười nhất là đám bạn học dê gái chỉ tùy tiện luyện vài ngày đánh Ghi-ta là đã có thể chạy đến kí túc xá nữ đánh đàn. Mà mấy cô gái ngốc nghếch không hiểu chuyện này gào thét hoan hô không ngừng, lại còn phong cho kẻ kia danh hiệu tài tử phong lưu hàng đầu.


Tuy nhiên, cái loại ghi ta này chỉ là loại nhạc cụ đơn giản, so với cổ tranh thế nào được? Năm đó hắn nhìn thấy một đám học trò cấp dưới chỉ tùy tiện mang Ghi-ta ra, đánh lung tung “nhìn lướt qua cô gái trước mặt” thì đã khiến các nàng liếc mắt không ngừng, quả là khiến Đỗ Duy trong lòng vô cùng uất hận: Ông mày chính là luyện cổ tranh, cái này chơi vừa trầm vừa nặng, có thể ôm cái thứ quỷ này tới khu ký túc xá nữa biểu diễn được sao?


Nếu thật sự làm như vậy thì sẽ bị mọi người chửi là ngu ngốc


Chỉ thấy qua nam sinh chơi Ghi-ta ở kí túc xá nữ chứ chưa thấy có ai đánh đàn tranh cả.


Có điều dù hận thế nào, ngón nghề đánh đàn tranh của Đỗ Duy có chút lụt đim, nhưng mà gặp dịp lễ lạc nào đó hắn cũng lấy ra để chơi một chút. Mặc dù là bị cha mẹ ép buộc nhưng mà dần dần việc chơi đàn cũng đã trở thành một thói quen.


Đi đến thế giới này đã nhiều năm rồi mà chưa chạm qua đàn. Mấy hôm nay lại lôi đàn ra không vì điều gì khác mà là vì một điều phiền toái lớn nhất đến tìm mình: con rồng kia!


Căn cứ vào những tin tức Hussein mang về thì vị con trai cả của tộc trưởng long tộc có thực lực ma pháp rất mạnh mẽ; nhất là khả năng sử dụng Long ngữ ma pháp rất mạnh. Chỉ có điều, nhược điểm của hắn không phải điều gì khác mà chỉ gói gọn trong hai chữ:


Giả bộ.


Mà cái việc giả bộ này cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện làm được. Nếu mà giả bộ tốt thì người ta sẽ gọi là trang nhã, mà nếu giả bộ không thành thì ngươi sẽ lập tức biến thành thằng ngốc.


Vị vương tử của long tộc này thân là con trai trưởng, trong long tộc ai cũng biết là cường giả ma pháp, nhưng lại dường như cực kì si mê với âm nhạc.


Nghe nói con rồng này từng theo chân long tộc trưởng lặng lẽ tiến vào thế giới loài người ghé thăm các nhạc sĩ. Hắn đối với âm luật của thế giới cực kì am hiểu, đàn hạc hay đàn organ không có gì hắn không biết.


Vị vương tử này si mê với âm nhạc như vậy trong long tộc có thể xem là một chuyện kì lạ. Nghe nói hắn yêu âm nhạc như tính mạng của mình, thực sự am hiểu các nhạc cụ. Long tộc này trời sinh có cấu tạo khác biệt với loài người. Bàn tay của loài người đều là năm ngón, mà long tộc hóa ra lại không giống. Rồng đỏ rồng xanh bình thường đều chỉ có hai ngón tay, mà vương giả trong long tộc: Rồng hoàng kim cũng chỉ có bốn ngón mà thôi.


Mà trong lĩnh vực âm nhạc thì nếu có bốn ngón chính là trời sinh ra cho phép dễ dàng đánh đàn nhất. Nghe nói là long tộc bị thần linh trừng phạt mà phải thủ hộ trên thần sơn, ngăn cản chủng tộc bị lưu đày ở phương bắc trở về đại lục Roland. Đám chủng tộc lưu vong này thỉnh thoảng lại có cường giả có ý đồ định xuyên qua khu vực thủ hộ của long tộc, chính là thường vì đánh nhau với long tộc mà phải chết.


Vị Long tộc vương tử này thường xuyên ngồi canh giữ tại thần sơn. Nhìn thấy phía bắc biên giời vừa gió lạnh vừa lạnh lẽo. Tại trong mảng sát khí đó đã lĩnh ngộ được âm luật. Nghiền ngẫm từ trong những cuộc sinh tử tranh đấu, thường xuyên ngồi ở ngọn núi phía bắc đánh đàn, tiếng đàn hay khiến cho rất nhiều long tộc dù trên hay dưới vô cùng say mê.


Thậm chí có một lần, đang luyện đàn thấy có một toàn người mạo hiểm của chủng tộc lưu vong đi vào bên dưới thần sơn. Còn chưa kịp có ý đồ xuyên qua vùng cấm mà nghe thấy vị vương tử kia đánh đàn trong làm lòng liền chùng xuống, các ý định biến mất liền quay đầu rời đi.


Chú ý là đàn cổ tranh là đàn trung quốc chứ không phải đàn tranh của việt nam, đàn tranh của việt nam chỉ có mười sáu dây, nói chung là đàn này giống trong truyện Cầm Đế của Đường Gia Tam Thiếu- ai biết thêm chi tiết thì pm nhé.


(nguyên văn là trang bức: ra vẻ, giả bộ)


Từ đó về sau vị vương tử long tộc này được mọi người gọi bằng ngoại hiệu: Cầm vương. Sau đó nghĩ lại thấy chữ vương chưa đủ để diễn đạt độ thần ký của tiếng đàn của hắn liền đổi thành Cầm Đế.


Trong long tộc, Cầm đế tám ngón, mặc dù vị tất mọi người tôn phục là cao thủ, nhưng hắn đều được mọi người kính trọng


Trời chiều dần hạ xuống, Đỗ Duy ôm đàn trầm tư thật lâu, trên mặt nhẹ có nét cười. Sau đó hai tay bỗng nhiên rung lên, lập tức âm luật theo đó phát ra, một khúc nhạc cổ xưa theo tay hắn mà vang lên.


Nhiều năm không đánh đàn, mặc dù thủ pháp không còn điêu luyện nữa nhưng mà mấy ngày này hắn chăm chỉ luyện tập nên khả năng cũng đã lấy lại nhiều. Lúc này Đỗ Duy tập trung tinh thần, ngón tay nhẹ nhành vung, tay phải hắn nâng, đánh, gạt, xoa, chọn, móc, gẩy, níu, tay trái đè, thả, uốn, run…


Tiếng đàn khi thì nhẹ nhàng, dần dần mạnh lên, cuối cùng tiếng đàn như ẩn bên trong tiếng gió cũng nhau gào thét nhưng không hề chói tai; ngược lại khi rơi vào tai người nghe cảm thấy vui vẻ thoái mái, không khỏi khiến cho người ta âm thầm phấn khích


Khúc nhạc “Chiến đài phong*” này chính là một khúc trong mười điệu nhạc nổi danh của đàn tranh, cũng là khúc nhạc mà chính Đỗ Duy thích nhất. Khúc nhạc này rất khác với những âm luật vốn có của cổ tranh, trong khúc nhạc có vị mênh mông của đất trời tây bắc.


Một khúc nhạc giảm dần, cuối cùng âm cuối vang lên. Đỗ Duy ngón tay cong lại như lưỡi câu phất ra, âm nhạc như giáo mác thiết ngựa trên sa trường, tiếng gió gào thét, Đỗ Duy ha ha cười sau đó tay áo run lên, cầm lấy bình rượu, ngửa đầu uống một ngụm lớn rồi khẽ thở dài. Đối mặt với mặt hồ phảng lặng đột nhiên hắn cưới nói:


-Đã có khách quý đến, sao lại không nói lời nào? Tiếng đàn khô khan của ta không biết có nhập vào tai của ngài không.


Câu hỏi nhẹ nhàng này lại mang theo vẻ hời hợt.


Chính lúc đó trước mặt Đỗ Duy chừng mười thước không gian bỗng như chợt bóp méo, rồi chậm rãi hiện ra một bóng người, đó chính là vị khách lạ nghe chuyện về Đỗ Duy tại thành Lâu Lan. Người này trên mặt lúc này không giấu được một tia kinh ngạc, trong thanh âm có chút khác thường:


-Ồ! Ngài công tước quả nhiên là bất phàm, không ngờ lại có thể nhìn ra pháp thuật ẩn thân của long tộc.


Nguời này bỗng nhiên hiện ra, trên mặt Đỗ Duy vẫn lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt lại thoáng xuất hiện một tia sáng quỷ dị


Mẹ nó…ngươi thực nghĩ đến ta khám phá được pháp thuật ẩn thân của ngươi sao?


Đõ Duy trong lòng cười thầm


Kì thật Đỗ Duy kiếm đâu ra loại bản sự này? Chỉ là hắn giả bộ mà thôi.


Hắn đang trên mặt hồ.


Đã ngồi từ sáng sớm đến giờ. Suốt ba ngày liền, ngày nào hắn cũng ngồi ở tảng băng nổi này.


Mặc dù nhìn có vẽ phong nhã, nhưng cái mông của hắn dù dày thật nhưng cũng cảm thấy không chịu nổi được nữa.


Cái mông bên dưới đã sớm bị khí lạnh làm cho tê cóng rồi, nếu mà con rồng chết tiệt này không hiện ra, thì có lẽ hắn phải bị trĩ vì ngồi mất!


Cho nên khám phá ra thuật ẩn thân của con rồng này? Chuyện tầm phào!


Kỳ thật suốt ba ngày nay, mỗi ngày hắn đều ngồi trên cái tảng băng này đánh đàn, cứ đàn hết một bản là cao giọng gân cổ hét vào không khí, cao thâm khó lường gào lên câu:”Đã có khách quý đến” đích thực là bộ dáng giả bộ. Đỗ Duy mấy này nay không biết đã nói chuyện với không khí một hay hai trăm lần rồi!


Quả nhiên Đỗ Duy cũng đã thành công! Con rồng này kinh nghi khi thấy vị công tước này ngồi trên cái tảng băng này liền nghĩ vị công tước này đã khám phá ra thuật ẩn thân của mình.


Vị công tước thiếu niên này… không đơn giản đâu!


-Trong tay ngài là nhạc cụ gì vậy, ta chưa thấy quá bao giờ?


Vương tử loài rồng trong mắt không khỏi lộ ra tia nóng bỏng nhìn cổ tranh Đỗ Duy đang kia.


Đỗ Duy thản nhiên cười nói:


-Ta chỉ là chính mình nghĩ ra, chỉ là chút tài mọn mà thôi. Có thể lọt vào tai tôn khách sao?


Long Vương tử không khỏi biến sắc.


Hắn tự nghĩ ra sao?


Hắn rất thích âm luật của loài người, mình không khó để nghe ra âm luật của loại đàn này là một nhánh, vô luận là thủ pháp hay khúc phong đều đã hoàn toàn độc lập thành một hệ thống riêng, không hề có cảm giác trúc trắc.


Không ngờ cái này là do hắn nghĩ ra sao? Nhìn tuổi nhỏ như thế sao có tài năng này? Vậy tại phương diện âm nhạc nhất đích là thiên tài đó. Ngay cả rồng sống lâu mấy trăm tuổi cũng không thể sánh kịp nữa!!


Cái mông của Đỗ Duy lúc này đã đóng băng rồi, mặt hắn vẫn cố nặn ra nụ cười cao nhân không giảm. Hắn nhìn vị vương tử đệ nhất long tộc này nhẹ nhàng cười, tiện tay vuốt nhẹ dây đàn phía trên: “tinh tinh” một tiếng, một âm thanh ngắn ngủi nhưng lại tràn ngập vị sát phạt vang lên. Đỗ Duy nhẹ nhàng thở dài nói:


-Quý khách hành tung quỷ dị, ẩn núp mà đến, tuy xem sắc mặt bình thản nhưng ánh mắt lại có sát khí… Nên biết rằng tai và mắt người mặc dù có thể dễ dàng giấu giếm nhưng âm luật cũng như lòng người, muốn giấu cũng không được…Ôi….


Nói xong Đõ Duy đột nhiên đứng dây, rút một thanh trường kiếm ra từ túi ma pháp ở lồng ngực.


Vương tử long tộc lạnh lùng cười nhìn thấy kiếm nơi tay của Đỗ Duy, hắn đương nhiên không sợ. Hắn là một cường giả trong long tộc, đừng nói là Đỗ Duy cầm kiếm, dù cho cả thiên quân vạn mã đến hắn cũng không để mắt. Chỉ có điều trông thấy đỗ Duy rút kiếm ra trong lòng vị vương tử này không khỏi sinh ra vài phần thất vọng


Ôi hóa ra hắn lại có khí độ thế này sao?


Long vương tử không khỏi có chút mất mát trong lòng. Hắn vừa rồi ẩn nấp đến nghe thấy khúc “Chiến đài phong” của Đỗ Duy, phải biết rằng khúc Chiến đài phong đúng là loại cầm khúc mang tính đột phá cực kỳ nổi danh của đàn tranh, có thể xếp vào loại kinh điển. Mặc dù Đỗ Duy so với năm đó bổn sự đã mất đi sáu thành nhưng dù sao cầm tranh là loại đàn trên đại lục Roland không có.


Long vương tử vốn yêu âm nhạc gặp được liền cảm thấy rất vui vẻ, hắn liền ẩn thân không ra tay, một khúc đàn này nghe như say như dại! Chỉ cảm thấy bình sinh nghe qua đủ loại nhạc, nhưng không có loại nào có thể so sánh được với nhạc của vị công tước thiếu niên này. Hơn nữa vị thiếu niên công tước ở nơi nước xanh mây đỏ, ngồi trên một tảng băng trôi đàn lên một khúc thì quả là càng kinh động lòng người. Bộ dáng này quả là mười phần cao thâm khó lường, chỉ riêng cái khí phách đó cũng đủ khiến cho lòng nguời cảm phục


Long vương tử này coi như đã biết đủ loại người nhưng chưa tiếp xúc với ai có được tài năng và khí đô như vị công tước này! Hắn thực sự cao nhã cực hạn mà thần bí cũng cực hạn!


Nhân vật như thế mà là đối thủ của mình không khỏi khiến cho vị Long vương tử này trong lòng cảm thấy có chút không đành. Hắn vốn là người được xưng tụng là một rồng phong nhã, giờ phút này thấy Đỗ Duy là một kẻ có phong thái như vậy thật sự khiến cho địch ý trong lòng hắn hạ thấp vài phần.


Nhưng Đỗ Duy không thèm đến một câu nói đùa, liền rút kiếm không khỏi có vài phần tầm thường thô lỗ sao, điều này khiến cho vị vương tử này nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng. Thế nhưng trong lòng lại có chút thoải mái: Cũng tốt, hoá ra hắn cũng chỉ có thế, ta lấy mạng hắn trong lòng cũng không quá áy náy nữa.


Hắn nghiêm sắc, trong mắt lộ ra tia sát khí nhàn nhạn, đang muốn mở miệng nói, Đỗ Duy bỗng nhiên nâng kiếm lên


Chát!!!


Thấy một đạo hàn quang phát ra, cây cổ tranh trước mặt Đỗ Duy bị một kiếm bổ đứt. Sau đó Đỗ Duy thở dài, hai tay nâng những mảnh vỡ của đàn lên thả từ từ xuống hồ…..


Long vương tử nhìn thấy, không khỏi cả kinh nói:


-Ngươi làm gì! Là một nhạc sĩ không thể thô lỗ huỷ diệt nhạc cụ như vậy.


Đỗ Duy thầm thở dài, xoay người sang chỗ khác, nhìn về phía chân trời màu đỏ, phong thái lãnh đạm bình thường, ung dung nói:


-Đánh đàn cũng như lòng người vậy, không thể có một chút bụi trần, nếu đã nhiễm bụi trần sẽ không còn trong sáng nữa. Ôi, đàn này của ta dù tốt những lại nhiễm sát khí trên người của ngươi, hồn của đàn, làm sao có thể phát ra được những âm thanh trong trẻo được nữa? Cái đàn này không cần cũng được.


Long vương tử vừa nghe bất giác trên mặt biến sắc, cảm thấy rằng vị thiếu niên nhỏ bé đứng ở tảng băng đó, mắt đang ngắm nhìn bầu trời kia thật khiến cho mình tự ti mặc cảm, sát khí trong mắt bất giác đã tiêu tan không còn lấy một chút nào…


Hắn chỉ cảm thấy Đỗ Duy trước mặt này, không những có khí độ phong phạm mà còn có âm luật tạo nghệ đến quỷ thần cũng khâm phục. Thật sự là những người mình đã gặp qua không ai có thể nửa điểm so sánh được! Nhất là nhìn thấy Đỗ Duy một kiếm chém đôi đàn của mình rồi ném vào đáy hồ, lại nói là bị chính sát khí của mình ô nhiễm, trong lòng càng không khỏi sinh ra tia áy náy


So với hắn…ta là cái gì chứ?


Giờ phút này trong lòng hắn, ý định đến lấy mạng Đỗ Duy cùng với tâm tư xem Đỗ Duy là địch liệu còn bao nhiêu?


Đỗ Duy cơ hồ muốn cười vỡ bụng, nhưng trên mặt vẫn làm ra một vẻ lạnh nhạt, trong lòng cười thầm: “Ông đây lần này giả bộ xem như đã đến cảnh giới cao nhất rồi! Long vương tử à long vương tử ơi, ngươi còn chưa rút lui sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom