• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full ÁC MỘNG 3H SÁNG (2 Viewers)

  • Chương 2

chap 2.


_Khoa ơi dậy,dậy đi...phải kiếm phòng khác thuê thôi chứ ở đây ma không à...


_Khoa mở mắt ra hỏi lại: Mày có điên không,gần cuối tháng không có đồng dính túi mà dọn đi lấy gì thuê,với lại bà Hồng sẽ không cho mày lấy lại tiền cọc đâu.


_Tùng: Nhưng ở đây ma nó phá thì ở được không? Tao mới đến phòng số 07 xem thử thì muốn đứng tim luôn.


_Khoa bật dậy mở to mắt hỏi: Trời ơi mày muốn chết hả,đi lại phòng đó làm gì ? đã biết phòng đó có người chết còn dám đi lại coi nữa.


_Tùng giải thích: Không phải tao muốn kiếm chuyện,mà lúc nảy đang ngủ thì nghe tiếng nước chảy nên mới dậy vào coi thì không có gì,đi ra thấy trời chuyển mưa định ra lấy đồ vào ai ngờ ngang qua phòng đó tao mới tò mò nhìn vào bên trong thì thấy có dáng người đi qua lại.


_Khoa:Sao không ai bị gì mà có mình mày bị là sao hả? Đừng nói con ma nó yêu mày rồi nha haha.


_Tùng: Mẹ giờ còn đùa được nữa à,mày không tin tối nay gặp thì đừng có kêu tao à.


Nói rồi Tùng đi lên gác để làm gì đó,còn Khoa thì nằm ngủ tiếp khi mưa đã rơi bên ngoài trời và Mọi thứ không có gì đáng sợ nữa.Tối đó Tùng đang ngủ thì bỗng bị ai gọi dậy và lần nãy cũng đúng 3h sáng,anh dậy không dám kêu Khoa bởi anh biết mình vừa bị cái gì nên bước ra mở cửa rồi lấy hết can đảm đi ra khỏi phòng dạo một vòng khu trọ những vẫn không thấy gì hay bất cứ ai,vừa quay bước vào phòng thì một giọng nói cất lên sau lưng.


_Em làm gì mà giờ vẫn chưa ngủ nữa hả?


Quay lại thì thấy một cô gái đứng nhìn về phía anh mà hỏi,thấy người này nói chuyện còn rõ cả khuôn mặt xinh đẹp kia thì Tùng cũng lên tiếng nói lại.



_Dạ em chẳng biết sao mất ngủ nên ra đây dạo tí cho mát rồi vào ngủ,mà chị cũng không ngủ được sao? thế chị ở phòng nào?


Tùng hỏi như vậy là muốn biết xem cô ta có ở phòng số 7 kia hay không,lúc này cô gái đi tới gần hơn nên Tùng thấy được vài nếp nhắn ở khóe mắt nên đón chắc cũng tầm 30,nhưng thấy cách ăn mặc thì biết người có tiền nên nhan sắc vẫn rất xinh.


_Nhà chị bên quận 7 lận,do hai tháng trước chị với chồng ly dị buồn quá chị qua đây thuê trọ ở mình cho thư giản đầu óc lại.Thế em học bên ngành nào hả?


Nghe chị ta nói thì Tùng thấy đúng,bởi hơn tháng trước đúng là có người mới dọn lại cũng là nữ,chỉ có cái không gặp mặt hay nói chuyện gì cả nên không để ý.Biết đây không phải ma nên Tùng bỏ qua e sợ mà nói chuyện cởi mở hơn.


_Dạ em tên là Tùng,quê em ở tận Tuyên Quan mới vào đây học được mấy tháng thôi,em thì đang theo học bên sư phạm chị.


_Ôi xa thế cơ à,mà sao em không ra Hà Nội để học cho gần hơn đi chi vào tận đây cho xa xôi.Chị Tên Hằng,thật ra quê chị cũng ở Hà Nội do lấy chồng trong này nên mới vào đây, nhưng ai ngờ được mấy năm thì...


Chị ta ngưng lại cuối mặt xuống như giấu đi cảm xúc đang dâng trào kia lại không cho Tùng thấy,hiểu được nỗi niềm của chị nên Tùng cũng tìm cách an ủi đôi câu rồi kiếm chuyện cho qua.


_Thôi chị cũng đừng buồn nữa,mỗi người một số phận khác nhau hết chị đâu phải mình muốn là được như ý mình.Em lúc trước thích học bên lực hay công an,ai ngờ một số điều kiện không cho phép nên em nhảy qua bên sư phạm luôn nè.


Hai chị em đi ra ghế đá được đặt giữa sân dưới góc cây xoài rất to để nói chuyện.


Không hiểu có gì hai chị em lại nói chuyện rất hòa hợp cứ thế họ nói cho đến tận hơn 4h mới chịu vào lại phòng.


_Chị Hằng: Thôi trời cũng gần sáng rồi em về nghỉ tí đi để đi học,chị cũng vào nằm một lúc rồi làm cho xong công việc luôn.Nếu muốn nói chuyện với chị thì tối mai chị em mình tám nữa.


_Tùng: Trời chị cũng ít có ác với em bắt ra giờ linh không à,sao lại phải là ban đêm hả chị ?mà em nghe nói dãy trọ mình có ma đó,đêm hôm em bị nó kêu dậy còn thằng bạn em thì bị đánh sưng cả mặt.


_Hằng bật cười nói: Hihi Em vậy mà nhát gan ghê,chị không sợ em sợ gì.Mà chị nghe nói ma quỷ nếu mình không làm gì họ thì họ cũng không kiếm chuyện với mình chi đâu.Tại chị là một dịch giả chuyển dịch truyện nước ngoài sang tiếng việt nên ban ngày chị ở trong phòng làm đến khuya mới rảnh.


Nói rồi cả hai bước về phòng mình Tùng thấy nói chuyện với chị ta như chút bỏ được nổi ưu phiền tâm trạng vì thế cũng tốt hơn,rồi vào lấy bài ra xem lại hết chứ không còn thấy buồn ngủ nữa.


Sáng sớm hôm sau khi đi học Tùng không quên nhìn lại căn phòng mà Hằng đã nói mình thuê đêm qua cho biết,khi thấy cửa khóa bên trong thì mừng thầm là chị ta là người thật rồi trong lòng nôn nao mong đến tối cho nhanh để gặp chị nói chuyện tiếp.


Thấy Tùng đứng đó thơ thẩn mình thì Khoa đến đánh vào đầu hỏi lại.



_Ê...Ma nó bắt hồn mày đêm qua giờ chưa trả lại à? Có ai đâu mà mày đơ người ra thế kia hở?


Bị đánh nhưng Tùng vẫn không bực mà quay lại còn cười hỏi lại bạn.


_Mày có thấy cái người ở phòng số 4 lần nào chưa?


Nghe hỏi thì Khoa cũng thắc mắc nhưng vẫn trả lời: À bà đó nghe nói là một dịch giả nổi tiếng lắm,không hiểu sao lại đến đây thuê căn phòng đó ở nữa,có lần tao đi về thấy chị ta đi ra phơi đồ thì khá là xinh.


Nói rồi Khoa nhìn qua Tùng mà trợn mắt lên nói: Nè nghe chị ta lớn hơn mình hơn chục tuổi đó,không muốn học làm thầy giáo mà muốn học láy máy bay hả? Tao méc bố mày cho coi.


_Tùng: Mày khùng à,tao chỉ hỏi thôi làm gì chửi như con không đẻ vậy hả? Tại tối qua tao gặp nghe chị ấy nói nên muốn hỏi mày xem có đúng như vậy không thôi,ai ngờ đầu óc bả đậu của mày nghĩ ghê quá.


Cứ thế cả hai đi học xong lại về và Tùng cũng quên luôn rằng có một bà chị mới quen như thế,tối đó Tùng lại bị đánh thức đi vệ sinh xong thì chợt nghe như tiếng ai đang đọc gì đó bên ngoài,thấy vậy Tùng mở cửa nhìn ra thì thấy một người đang ngồi dưới ghế đá mà làm gì đó.


Dãy nhà trọ này được xây theo hình chữ u nên ở giữa có khoảng đất rộng tầm 5m và chủ trọ có trồng ba cây xoài cũng lâu năm rồi và dưới mỗi cây đều có đặt bốn cái ghế đá xung quanh nên chiều chiều hay có nhiều người ra ngồi ngóng mát tán ngẫu.Theo như thông tin Tùng tìm hiểu được từ cô Thu thì chủ nhà trọ rất giàu và có lòng tốt nên xây dựng dãy trọ cho sinh viên hay người công nhân thuê ở với giá rẻ hơn chỗ khác rất nhiều,còn bà Hồng chỉ là người trông coi nhưng lại có tính khí khó chịu chút.


Lúc này Tùng mới nhớ ra là chị Hằng đêm qua mới nói chuyện còn hẹn đêm nay gặp.


_Ôi trời hẹn với chị mà mình quên mất tiêu ta.


Khi thấy Tùng đi ra chị cười hỏi: lại không ngủ được hay sao mà còn thức đó,xem ra chắc là đang tương tư ai rồi hihi.


_Tùng:big_smile:ạ đâu có chị,em giờ lo học chứ dám yêu đương gì,mà chẳng hiểu sao mấy đêm nay cứ đúng 3h sáng là tỉnh dậy trong đầu cứ lơ ngơ như có ai vừa kêu mình vậy đó.


_Chị Hằng:Thì chị bảo là do nhớ cô nào chứ gì,vậy thì ra đây tám với chị tí đi cho đỡ buồn.


Hai người lại nói chuyện vui vẻ nhưng vẫn nói nhỏ chứ không gây ồn ào phiền đến phòng khác,lúc này Tùng mới hỏi.


_Chị nè,theo chị thì trên đời này có ma thật không hả?Em thì chưa thấy bao giờ nhưng chỉ nghe kể lại nhưng sao mỗi người kể một cách khác nhau hết,diễn tả con ma cũng khác nhau nữa.


_Hằng cười nói: Ngốc quá chú ơi mấy người kể đó thì 10 người hết 9 người là nói xạo hay thêm bớt,theo như chị tìm hiểu cũng như đọc trong sách thì đúng là có thật.Thế có muốn chị kể thêm chi nghe không? Mà nói trước chị cũng nói theo sách viết nghe chứ chưa thấy con ma thế nào cả hihi.


_Tùng hào hứng hối: Chị kể liền đi,em cũng đâu thấy buồn ngủ chị em mình nói chuyện tới sáng luôn. Mà cũng may không có chồng chị ở đây chứ có chắc em no đòn rồi .


Chị Hằng cười lớn thì vội bịt miệng lại vì lỡ gây ra tiếng động làm con chú gác cửa cổng sửa thấy vậy chị kêu .


_Thôi chết con chó sủa một hồi là cả dãy thức hết,lúc đó chị em mình nhảy xuống sông cũng không khỏi bị cười nhạo đâu,mình về đi mai ra được thì chị kể cho nghe.


Nói rồi chị chạy vội vào phòng đóng cửa lại còn Tùng thì còn ngồi lại đó chưa đi,lúc này Bà Hồng đi ra soi đèn thấy liền lên tiếng hỏi.


_Thằng này nửa đêm không ngủ ra đây chơi với ma à,còn chọc cho chó nó sủa nữa mau vào phòng đi.


Tùng cũng hiểu sự vô ý thức đó không đúng nên cuối đầu xin lỗi.


_Dạ cô bỏ qua,tại con ngủ không được nên mới đi ra dạo cho mát tí.


Nói rồi quay bước vào phòng mới đóng cửa lại thì đã bị dọa cho đứng tim.Khoa đang đứng đó nhìn chầm chầm vào anh như dò xét,một lúc lâu lại bắt đầu ngửi khắp người làm cho Tùng nổi cả da gà lên mà đây ra hỏi.


_Mình bị con ma biến thái nhập à,làm gì nhìn rồi muốn ăn tươi tao thế hả?


_Khoa: Nè khai thật đi mày vừa đi qua phòng gái phải không? Còn ôm ấp gái mới để lại mùi hương quyến rũ thế kia mà.


Tùng lúc này cũng nhận ra mùi hương đó,đúng là rất dễ chịu liền cười nghĩ thầm trong bụng.”Không ngờ chị ấy dùng nước hoa thơm ghê thật”nhưng rồi cãi lại bạn.


_Mình khùng quá đi,tao mới thức dậy thấy nóng quá nên đi ra hóng gió tí ai ngờ con chó sủa bà Hồng chạy ra nắm cổ áo tao bảo là trộm,sau khi giải thích thì bà ta mới thả tao ra đó.Mà cái mùi thơm đó chắc dính từ bà ấy đấy,mày cũng thấy ban ngày bả đắp cả hủ kem lên mặt còn gì.


Thấy Tùng nói có lý bởi đúng là mỗi khi bà ta đi vào mới tới cổng thì cái mùi nước hoa đã bay khắp dãy trọ,đến nổi có người nói đùa” Nghe mùi là biết bà Hồng đang vào”.Và không quên nhắc .


_Thôi được lần này tao tạm tin nhưng mày biết ở đây có gì rồi đó nên hạn chế ra ngoài nửa đêm như này đi nghe.Với lại tao đang hỏi mấy chỗ khác để tháng sau nhận tiền nhà gửi lên mình dọn đi luôn.


Nghe nói đến dọn đi thì Tùng lại phản ứng mạnh.


_Dọn đi? Sao hôm trước mày không chịu đi giờ lại muốn mà không hỏi ý tao hả?


Thấy bạn mình có vẻ khó chịu khi nhắc tới dọn đi nơi khác thì Khoa hỏi.


_Mày bị ma nhập à,hôm trước ai kêu đòi đi nên tao mới nhờ người đi hỏi giúp,thế cuối cùng mày muốn đi hay ở nói rõ đi để tao hồi bên kia.


Thấy mình phản ứng hơi quá nên Tùng mới nhỏ giọng nói lại.


_Tao xin lỗi mày,tại nhà tao đang khó khăn nên chắc tháng này gửi không được nhiều chắc đủ ăn mì cuối tháng,đó cũng là cái tao đang lo mới không ngủ được mà ra ngoài đó.


Nghe nói thì Khoa cũng hiểu được mà cảm thông nên nói lại.


_Nếu nhà mày kẹt thì kêu bố mẹ mày cứ để lại xoay sở ở nhà đi,rồi tháng sau hả gửi vô coi như tháng này tao lo cho mày ăn cả tháng.Cũng may ông bố tao vừa bán được mớ lươn được giá nên có gửi dư chút ít.


Nghe được câu nói từ thằng bạn thân của mình mà Tùng như không cầm được cảm xúc mà khóc nghẹn,bởi cảnh sinh viên đi học xa nhà lại mới lên thành phố thì khó khăn trăm bề.


_Tùng: Tao cám ơn mày nghe,sau này dù đói khổ hay giàu có thì tình bạn của mình cũng không phai nhạt nghe.


_Khoa: Mày phải hứa với tao là cố gắng học cho tốt để không buồn lòng bố mẹ nghe chưa.


Rồi cả hai ôm nhau như một sự an ủi để cùng cố gắng vươn lên nghịch cảnh.


Sáng hôm sau cả hai đi học về thì thấy chị Hằng cũng vừa đi chợ đến cổng.


_Tùng: Chị Hằng...chị mua gì mà nhiều thế?


_Chị Hằng:À Tùng đó à,tại chị ít đi chợ nên mua một lần ăn cả tuần ấy mà.Chị quên nữa,chị có mua cho hai đứa ít cá với rau nè nhận cho chị vui nha.


Nói rồi chị đi vào trong không để cho hai người kịp suy nghĩ gì,Khoa thì ngạc nhiên sao tự nhiên thằng bạn mình lại quen thân với bà chị này như thế,còn Tùng thì chết lặng người khi nhìn theo dáng đi thướt tha ấy,Hằng không ăn mặc cầu kỳ hay hở hang mà cô chỉ mặc cái váy màu hồng cộng với làn da trắng và mái tóc dài bay phất phơ trong gió đã trở vô cùng kiều diễm.Nói đúng hơn không phải chỉ mình Tùng là chết lặng người khi thấy Hằng đi ngang mà đám thanh niên mấy phòng khác cũng chảy cả nước dãi.


Một cái tán lên đầu làm Tùng tỉnh lại thì nghe Khoa bảo.


_Thôi người ta vào phòng mất tiêu rồi ông nội,trời ơi mê gái thấy ớn luôn à.mày nên nhớ chị ấy lớn hơn mày nhiều lắm đó.


Nghe Khoa nói mới làm cho anh chàng một thoáng say nắng kia tỉnh lại mà rãi đầu cười lơi một cái đi vào.


Chiều đến hai người đan ăn cơm thì Khoa nhìn mâm cơm mà cười chọc Tùng.


_Tao không ngờ mày giỏi giao thiệp ghê,nhờ vậy hôm nay được bữa cơm ngon lành haha.


_Tùng: Mày có muốn ăn hay không ? Chỉ là hôm trước tao lấy đồ giúp chị ấy không bị mắc mưa nên hôm chị mua cho ít đồ chứ gì đâu.Mẹ cái đầu bả đậu của mày chỉ giỏi suy nghĩ lung tung.


_Khoa: Không có gì thì thôi làm gì nóng thế bạn,mà tao cũng cảnh báo mày trước đó bà đó có gì không ổn đâu,tuy là chị ta đẹp thật nhưng tao thấy ớn lạnh mỗi khi nhìn thấy chị ta.Cứ như đang gặp ma vậy đó...


_Tùng: Mày im mồm lại đi,nghĩ sao đi nói như vậy hả?mày thấy con ma nào đi chợ mua đồ ăn giữa trưa như thế không hả? Mày coi cá với rau là thật hay giả? Ăn đồ của người ta còn đi nói xấu sau lưng nữa mày đúng là thằng khốn nạn mà.


Khoa bỗng để ý mỗi lần nhắc tới chị ta thì Tùng rất bênh vực còn nói những câu hơi nặng nữa,nhưng dù sao Khoa vẫn không có bằng chứng cộng với đúng là mình ăn đồ của chị cho mà có suy nghĩ như thế thì không hay chút nào nên nhẹ giọng lại.


_Thôi được rồi tao chỉ buộc miệng nói vậy thôi chứ không có ý nào hết.


Hai người cũng làm hòa ăn cơm xong thì Tùng bước ra ngoài ngồi trên ghế đá cho mát thì cô Thu đi ra ngồi kế bên hỏi.


_Đêm qua con làm gì ra đây cho bà Hồng la vậy hả?Hay bị phá nữa à?


_tùng: Dạ không đâu ạ,tại nóng quá nên khó ngủ mới ra cho mát ai ngờ con chó nó sủa nên mới làm bà ấy dậy.Lúc đó cô vẫn chưa ngủ nữa sao?


_Cô Thu: Con cũng biết cô lớn tuổi nên khó ngủ lắm,đúng là đêm qua nóng thật.Sao cô thấy con nay xanh xao quá vậy hả?


_Tùng cuối đầu có chút ngại nói: Thật ra nhà con đang khó khăn nên tháng này gia đình không có gửi tiền được,nên hai thằng chỉ ăn mì thay cơm cộng thêm sắp bài vở nhiều quá nên ngủ không được.


Cô như hiểu nổi khổ của Tùng nên vỗ vai an ủi.


_Cuộc sống là vậy đó con,cha mẹ con sẽ rất vui khi biết con cố gắng thế nào chứ cô biết có nhiều đứa cũng ở quê lên lại buông thả không học hành mà ăn chơi đua đòi.Như con bé mà tự tử chết phòng số 7 cũng vậy đó,cô có thấy nó đi học đâu mà đêm nào cũng có một thằng đến ngủ qua đêm hết,đến khi có thai thì chẳng ai dại mà nhận thế là nghĩ vẫn tự tử làm cha mẹ đau khổ.


_Tùng:big_smile:ạ con gái lên thành phố nhiều cạm bẫy lắm,nếu không vững là sa lầy ngay.Gần nhà con cũng có một đứa mới học năm đầu qua năm thứ hai thì về nhà để sinh con nên bảo lưu điểm số lại.Bây giờ vào đây học tiếp nhưng con thì cha mẹ ngoài đó còng lưng lên nuôi còn nuôi luôn nó ăn học trong này,thấy hai bác đó mà thương ghê.


Hai người nói chuyện một lúc thì Tùng hỏi đến công việc của cô.


_Cô với chú lên đây làm trong cty hay sao ạ?


_Cô Thu: À chồng cô thì làm hồ,còn cô vào cty làm lao công chứ tuổi lớn đâu xin vào may hay làm gì được đâu con.


_Tùng: Thế trong cty cô có tuyển làm theo giờ không ạ,con định học một buổi đi làm thêm một buổi để bớt gánh nặng tiền bạc cho ba mẹ ngoài quê.


_Cô cười nói: Con biết nghĩ như vậy là rất tốt,nhưng hai đứa làm nổi không bởi cty cô đang tìm nhân viên bóc vác làm buổi chiều cho đến tối.Vì cty xuất hàng đi là giờ chiều mỗi lần đi là vài công hàng nên nếu con có sức khỏe làm cái đó tiền lắm,cô nghe nói từ hai giờ đến 8,9h tối gì đó thôi. làm đó ăn theo sản phẩm nếu tính ra thì mỗi ngày kiếm cũng gần 300 đó.


_Tùng: Thật không cô? Nếu vậy mai cô vào đó nói giúp tụi con sau khi học về con đến cty cô đi vào xin việc.


Cô gật đầu nói: Chịu khó làm thêm vừa chi tiêu vừa giúp được cha mẹ thì không có gì vui hơn đâu.Với lại cty cô có đãi ngộ cao làm đến 6h là được phát một phần cơm mỗi tuần đội bóc vác mỗi người được một 10 bịt sữa nữa đó.Thôi giờ cô vào dọn cơm cho chồng cô ăn,mà nhớ về nói với bạn con mai đầu giờ chiều đến cty cô dẫn vào cho.


Tùng mừng hơn trúng được số chạy nhanh vào phòng nắm đầu Khoa lên mà cười nói.


_Tao đã kiếm được công việc thêm cho mình rồi đó,mỗi ngày tiền công gần 300 lận đó.


_ Nghe nói thì Khoa mở to mắt nói: Cái gì thật không hả? Mà làm cái gì ở đâu?


_Tùng: Cô thu nói cty cô đang tuyển bóc vác nhiệm vụ là bóc thùng đồ may xong lên công,công việc từ 2h đến tầm 8,9h tối là xong mà tính ra gần 300 ngàn một ngày,6h tối được một phần cơm mỗi tuần được 10 bịt sữa nữa haha.


Nghe đến đây thì Khoa cũng vui như đứa trẻ mà la: Ừ được đó mà mày có kêu cô nói giúp mình không? Để người giành là tiếc lắm à.


_Tùng: Mày nghĩ tao khùng hay sao không nhờ cô nói giúp,mai học về đầu giờ chiều vào làm.



Mới đi lại thì chị Hằng đã lên tiếng hỏi thấy vậy Tùng cũng không giấu mà nói thật luôn.


_Dạ cũng không có gì chỉ là em vừa xin được một việc làm thêm nên đỡ được phần nào cho bố mẹ ở quê.


_Hằng hỏi lại: Thật không,ôi vậy thì còn gì vui hơn nữa chứ? Nếu vậy thì mình vào phòng chị đi,có món quà tặng em coi như chúc mừng luôn .


_Tùng có chút ngại nói: Nhưng...Làm thế kì lắm chị lỡ ai thấy thì chị mang tiếng chết...với lại...


Không để Tùng nói hết câu thì Hằng đã nắm tay vừa đi vừa nói.


_Em sống mà đi để ý thiên hạ nói gì hay chế khen thì có ý nghĩa gì nữa?Chị em ta trong sáng thì có gì phải sợ thiên hạ ,em là thanh niên phải có chính kiến riêng của mình.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom