Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 73: Mạc Tư Hàn bị ám sát.
Nghe Mạc Tư Hàn nói xong mà Tịnh Kỳ cảm thấy mình như mất đi hoàn toàn phương hướng, cô ngượng ngạo mĩm cười.
- Anh đùa chẳng vui chút nào!
- Tôi không đùa.
- Khoan đã! Không phải anh bay sang đây vì công ty bên này sao, nếu vậy anh sẽ rất bận phải không?.
- Em ở đó rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân lại vừa không làm phiền đến anh.
- Tôi chưa nói, tôi sang đây vì cô sao?
- vì...vì em...cái này thì chưa...
Cô ngập ngừng, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
- Còn nữa....
- Tịnh Kỳ!
Mạc Tư Hàn lên tiếng, cắt ngang lời giải bày của cô.
- Tôi muốn cô ở trong tầm mắt của tôi, ít nhất là cho đến lúc chúng ta trở về. Được chứ?
Cô tính nói điều gì đó, lại trông thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Mạc Tư Hàn, lẫn biểu cảm không sắc thái của Lâm Tiêu, nên trong lòng có chút dự cảm.
Thấy Tịnh Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, Mạc Tư Hàn liền mĩm cười một cách hài lòng, quay người tiến về chiếc xe bên cạnh.
- Hazzz
Cô thở dài một hơi, nhìn chiếc vòng trong lòng bàn tay một cách rầu rĩ "Chiếc cà vạt lần trước còn bị ném đi, huống hồ gì mày lại tầm thường thế này, không khéo còn chả được chạm vào tay anh ấy nữa".
Thấy Lâm Tiêu đã mở sẵn cửa xe cho Mạc Tư Hàn, Tịnh Kỳ mới vội vàng theo sau anh chạy tới, đến khi chỉ còn cách chừng 3 mét, trông thấy chấm đỏ trên tấm lưng cao lớn, cô mới kinh hãi hét lên, dùng hết tốc độ lao nhanh về phía Mạc Tư Hàn.
- Hàn! Coi chừng!
Chưa kịp đẩy Mạc Tư Hàn tránh ra, liền đã thấy anh rất nhanh xoay người ôm trọn lấy cô vào lòng. Chỉ trong tích tắc, viên đạn sượt qua mái tóc dài của cô, cả hai lao người lăn đúng một vòng trên mũi chiếc xe màu đen, rồi tiếp đất ở vỉa hè phía bên cạnh.
Trong lúc rơi xuống, Mạc Tư Hàn đã thận trọng dùng toàn bộ cơ thể làm điểm tựa cho cô, giúp Tịnh Kỳ giảm thương tích về mức thấp nhất có thể.
Xung quanh lúc này là những tiếng la hét thất thanh, đám người ai nấy đều bỏ chạy toán loạn. Tiếng hô hoán làm náo loạn cả góc đường.
- Ngu ngốc! Ai cần cô lao tới làm gì!
Dù không thấy vẻ mặt của Mạc Tư Hàn, nhưng cô cảm nhận rõ từng câu chữ đầy giận dữ của anh.
Mạc Tư Hàn thấy cô im lặng không chút phản ứng, cho rằng trãi qua loại chuyện cận kề cái chết như vừa rồi, khó tránh khỏi tâm trạng đang hoảng sợ. Liền khẽ xoa đầu trấn an cô một cái.
Anh vội vàng đứng dậy, cùng lúc Lâm Tiêu trên tay cầm súng lao tới, rất nhanh sau đó là đám người mặc đồ đen bủa vây khắp nơi.
- Lâm Tiêu! Bảo tàng trung tâm, tầng 21, hướng 3 giờ.
- Phong toả toàn bộ cửa ra vào, một con ruồi cũng không được để lọt.
- Vâng thưa Boss!
Liên tiếp những hiệu lệnh vang lên, đám người nhanh chóng toả ra các nơi tìm kiếm. Khung cảnh phút chốc được áp chế hoàn toàn.
Đầu óc Tịnh Kỳ lúc này bổng trở nên mơ hồ, cô vừa hé mắt đã trông thấy bao quanh đều là những kẻ mặc áo vest đen vô cùng cao lớn. Lúc đầu còn tưởng là kẻ thù của Mạc Tư Hàn đánh úp, đến khi thấy họ đứng quay lưng về phía cô, mới biết tất cả đều là người của anh.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc "Mạc Tư Hàn là nhân vật như thế nào chứ? Cứ tưởng đơn giản chỉ là cùng anh ấy đi chơi, vậy mà không hề biết rằng, theo sau đó lại có cả một đội ngũ bảo vệ như vậy".
Cô đưa tay chống xuống vỉa hè, đôi mắt bổng chốc cứ nhoè dần đi, cảm giác như sức lực đang dần cạn kiệt, cả cơ thể cô bắt đầu run lên.
- Boss! Ngài bị thương rồi!
Lâm Tiêu hoảng hốt chạy đến trước mặt Mạc Tư Hàn, rất nhanh đã phát hiện vết máu loang lỗ trên áo vest màu ghi của anh.
Mạc Tư Hàn thận trọng cúi xuống kiếm tra, rõ ràng cơ thể anh đều không có vết thương nào, anh nhanh chóng xác nhận với Lâm Tiêu.
- Không phải của tôi!
-...
Lời vừa nói ra, Mạc Tư Hàn liền hoảng hốt lao ngay về phía của Tịnh Kỳ.
Vừa thấy gương mặt lo sợ của Mạc Tư Hàn lao tới, thì cũng là lúc cô ngã khuỵ cánh tay, tấm lưng bé nhỏ đổ dạt sang một bên.
Đúng lúc này, cánh tay Mạc Tư Hàn đưa ra, ôm trọn cả cơ thể cô vào trong lòng. Khoảnh khắc ấy, Mạc Tư Hàn biết trái tim mình đã bị lấy đi mất rồi.
Chưa từng trãi qua cảm giác lo sợ, lại chỉ trong một giây thấy dường như mất đi tất cả.
Hoá ra...cảm giác đó là như thế này.
Không còn gương mặt băng lãnh, lạnh lùng.
không còn dáng vẻ ngạo mạn, uy nghiêm
Chỉ còn lại người đàn ông mà cô yêu say đắm, người đang ôm cô mà hoảng loạn gọi tên..
- Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ...
Lâm Tiêu vừa chạy tới, vội kêu lên:
- Tiểu thư!... cô ấy trúng đạn rồi, làm sao có thể...
"Đúng vậy! Rõ ràng khi đó mình và cô ấy đã tránh được nó... vậy tại sao?"
"Vết thương ở vị trí này..."
"Khi đó..."
"Chính là hắn!"
- Lâm Tiêu! Truy tìm kẻ bán hàng rong ban nãy. Bọn chúng không chỉ bố trí một, mà dùng tới hai tay súng để ám sát.
"Một xa - một gần. Cùng lúc nổ súng"
"Được lắm"
Ánh mắt chứa đựng sự giận dữ. Cả người Mạc Tư Hàn toát ra thứ dư vị đáng kinh sợ, cứ như ngay lập tức, có thể bóp một người đến chết luôn vậy.
Mạc Tư Hàn nhìn xuống khuôn mặt trắng bệnh của cô. Một khoảng rộng trên eo là từng dòng máu đang không ngừng chảy ra. Bàn tay trắng mịn của Tịnh Kỳ theo đó cũng đã bị nhuộm đỏ.
Anh vội vã đặt tay mình lên vết thương, nhưng dường như dòng máu ấy, càng lúc nó lại càng chảy nhiều hơn.
- Lâm Tiêu! Mở cửa xe.
Vừa ôm cô đứng dậy, bất ngờ một tia máu bắn mạnh lên phía trên, chạm tới bên má của Mạc Tư Hàn.
Cùng lúc này, một tên vệ sĩ gấp rút đưa vỏ đạn ra trước mặt anh. Mạc Tư Hàn kinh hãi không dám nhúc nhích.
Trên tay hắn là thứ vũ khí được chế tạo vô cùng tân tiến. Loại đạn này được thiết kế rất đặc biệt. Khi bắn vào bên trong cơ thể, nó sẽ tự kích hoạt phóng ra hàng chục kim châm siêu bé bao quanh viên đạn. Sau cùng, theo sự vận động của cơ thể mà di chuyển vào sâu bên trong, từng chút cắt đứt mạnh máu và cơ quan nội tạng
- Lâm Tiêu! Dọn đường.
- Bảo bọn họ có 5 phút bay đến đây. Nếu không, vĩnh viễn đừng để tôi trông thấy mặt.
- Anh đùa chẳng vui chút nào!
- Tôi không đùa.
- Khoan đã! Không phải anh bay sang đây vì công ty bên này sao, nếu vậy anh sẽ rất bận phải không?.
- Em ở đó rất tốt, có thể tự chăm sóc bản thân lại vừa không làm phiền đến anh.
- Tôi chưa nói, tôi sang đây vì cô sao?
- vì...vì em...cái này thì chưa...
Cô ngập ngừng, khuôn mặt có chút ửng đỏ.
- Còn nữa....
- Tịnh Kỳ!
Mạc Tư Hàn lên tiếng, cắt ngang lời giải bày của cô.
- Tôi muốn cô ở trong tầm mắt của tôi, ít nhất là cho đến lúc chúng ta trở về. Được chứ?
Cô tính nói điều gì đó, lại trông thấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Mạc Tư Hàn, lẫn biểu cảm không sắc thái của Lâm Tiêu, nên trong lòng có chút dự cảm.
Thấy Tịnh Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, Mạc Tư Hàn liền mĩm cười một cách hài lòng, quay người tiến về chiếc xe bên cạnh.
- Hazzz
Cô thở dài một hơi, nhìn chiếc vòng trong lòng bàn tay một cách rầu rĩ "Chiếc cà vạt lần trước còn bị ném đi, huống hồ gì mày lại tầm thường thế này, không khéo còn chả được chạm vào tay anh ấy nữa".
Thấy Lâm Tiêu đã mở sẵn cửa xe cho Mạc Tư Hàn, Tịnh Kỳ mới vội vàng theo sau anh chạy tới, đến khi chỉ còn cách chừng 3 mét, trông thấy chấm đỏ trên tấm lưng cao lớn, cô mới kinh hãi hét lên, dùng hết tốc độ lao nhanh về phía Mạc Tư Hàn.
- Hàn! Coi chừng!
Chưa kịp đẩy Mạc Tư Hàn tránh ra, liền đã thấy anh rất nhanh xoay người ôm trọn lấy cô vào lòng. Chỉ trong tích tắc, viên đạn sượt qua mái tóc dài của cô, cả hai lao người lăn đúng một vòng trên mũi chiếc xe màu đen, rồi tiếp đất ở vỉa hè phía bên cạnh.
Trong lúc rơi xuống, Mạc Tư Hàn đã thận trọng dùng toàn bộ cơ thể làm điểm tựa cho cô, giúp Tịnh Kỳ giảm thương tích về mức thấp nhất có thể.
Xung quanh lúc này là những tiếng la hét thất thanh, đám người ai nấy đều bỏ chạy toán loạn. Tiếng hô hoán làm náo loạn cả góc đường.
- Ngu ngốc! Ai cần cô lao tới làm gì!
Dù không thấy vẻ mặt của Mạc Tư Hàn, nhưng cô cảm nhận rõ từng câu chữ đầy giận dữ của anh.
Mạc Tư Hàn thấy cô im lặng không chút phản ứng, cho rằng trãi qua loại chuyện cận kề cái chết như vừa rồi, khó tránh khỏi tâm trạng đang hoảng sợ. Liền khẽ xoa đầu trấn an cô một cái.
Anh vội vàng đứng dậy, cùng lúc Lâm Tiêu trên tay cầm súng lao tới, rất nhanh sau đó là đám người mặc đồ đen bủa vây khắp nơi.
- Lâm Tiêu! Bảo tàng trung tâm, tầng 21, hướng 3 giờ.
- Phong toả toàn bộ cửa ra vào, một con ruồi cũng không được để lọt.
- Vâng thưa Boss!
Liên tiếp những hiệu lệnh vang lên, đám người nhanh chóng toả ra các nơi tìm kiếm. Khung cảnh phút chốc được áp chế hoàn toàn.
Đầu óc Tịnh Kỳ lúc này bổng trở nên mơ hồ, cô vừa hé mắt đã trông thấy bao quanh đều là những kẻ mặc áo vest đen vô cùng cao lớn. Lúc đầu còn tưởng là kẻ thù của Mạc Tư Hàn đánh úp, đến khi thấy họ đứng quay lưng về phía cô, mới biết tất cả đều là người của anh.
Đột nhiên cô cảm thấy mình thật ngu ngốc "Mạc Tư Hàn là nhân vật như thế nào chứ? Cứ tưởng đơn giản chỉ là cùng anh ấy đi chơi, vậy mà không hề biết rằng, theo sau đó lại có cả một đội ngũ bảo vệ như vậy".
Cô đưa tay chống xuống vỉa hè, đôi mắt bổng chốc cứ nhoè dần đi, cảm giác như sức lực đang dần cạn kiệt, cả cơ thể cô bắt đầu run lên.
- Boss! Ngài bị thương rồi!
Lâm Tiêu hoảng hốt chạy đến trước mặt Mạc Tư Hàn, rất nhanh đã phát hiện vết máu loang lỗ trên áo vest màu ghi của anh.
Mạc Tư Hàn thận trọng cúi xuống kiếm tra, rõ ràng cơ thể anh đều không có vết thương nào, anh nhanh chóng xác nhận với Lâm Tiêu.
- Không phải của tôi!
-...
Lời vừa nói ra, Mạc Tư Hàn liền hoảng hốt lao ngay về phía của Tịnh Kỳ.
Vừa thấy gương mặt lo sợ của Mạc Tư Hàn lao tới, thì cũng là lúc cô ngã khuỵ cánh tay, tấm lưng bé nhỏ đổ dạt sang một bên.
Đúng lúc này, cánh tay Mạc Tư Hàn đưa ra, ôm trọn cả cơ thể cô vào trong lòng. Khoảnh khắc ấy, Mạc Tư Hàn biết trái tim mình đã bị lấy đi mất rồi.
Chưa từng trãi qua cảm giác lo sợ, lại chỉ trong một giây thấy dường như mất đi tất cả.
Hoá ra...cảm giác đó là như thế này.
Không còn gương mặt băng lãnh, lạnh lùng.
không còn dáng vẻ ngạo mạn, uy nghiêm
Chỉ còn lại người đàn ông mà cô yêu say đắm, người đang ôm cô mà hoảng loạn gọi tên..
- Tịnh Kỳ! Tịnh Kỳ...
Lâm Tiêu vừa chạy tới, vội kêu lên:
- Tiểu thư!... cô ấy trúng đạn rồi, làm sao có thể...
"Đúng vậy! Rõ ràng khi đó mình và cô ấy đã tránh được nó... vậy tại sao?"
"Vết thương ở vị trí này..."
"Khi đó..."
"Chính là hắn!"
- Lâm Tiêu! Truy tìm kẻ bán hàng rong ban nãy. Bọn chúng không chỉ bố trí một, mà dùng tới hai tay súng để ám sát.
"Một xa - một gần. Cùng lúc nổ súng"
"Được lắm"
Ánh mắt chứa đựng sự giận dữ. Cả người Mạc Tư Hàn toát ra thứ dư vị đáng kinh sợ, cứ như ngay lập tức, có thể bóp một người đến chết luôn vậy.
Mạc Tư Hàn nhìn xuống khuôn mặt trắng bệnh của cô. Một khoảng rộng trên eo là từng dòng máu đang không ngừng chảy ra. Bàn tay trắng mịn của Tịnh Kỳ theo đó cũng đã bị nhuộm đỏ.
Anh vội vã đặt tay mình lên vết thương, nhưng dường như dòng máu ấy, càng lúc nó lại càng chảy nhiều hơn.
- Lâm Tiêu! Mở cửa xe.
Vừa ôm cô đứng dậy, bất ngờ một tia máu bắn mạnh lên phía trên, chạm tới bên má của Mạc Tư Hàn.
Cùng lúc này, một tên vệ sĩ gấp rút đưa vỏ đạn ra trước mặt anh. Mạc Tư Hàn kinh hãi không dám nhúc nhích.
Trên tay hắn là thứ vũ khí được chế tạo vô cùng tân tiến. Loại đạn này được thiết kế rất đặc biệt. Khi bắn vào bên trong cơ thể, nó sẽ tự kích hoạt phóng ra hàng chục kim châm siêu bé bao quanh viên đạn. Sau cùng, theo sự vận động của cơ thể mà di chuyển vào sâu bên trong, từng chút cắt đứt mạnh máu và cơ quan nội tạng
- Lâm Tiêu! Dọn đường.
- Bảo bọn họ có 5 phút bay đến đây. Nếu không, vĩnh viễn đừng để tôi trông thấy mặt.
Bình luận facebook