Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75: Đặt cược sinh mệnh
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên màn hình điện tim. Căng thẳng chờ đợi một hy vọng dẫu là rất mong manh.
- 200V
- Kiểm tra chế độ đánh sốc và theo dõi!
- Điện tâm đồ không có phản ứng.
- 250V lần 1
....
- 250V lần 2
khuôn ngực mịn màng của Tịnh Kỳ đã bị ấn đến đỏ tấy, Gương mặt đẹp đẽ tựa tiên nữ vẫn trầm lặng chìm sâu vào trong giấc mộng.
- Không thể được!
- Tuyệt đối không thể!
- Tôi không cho phép em từ bỏ
- Tịnh Kỳ!..
Mạc Tư Hàn hoảng loạn chạy đến bên cạnh cô, mặc sức mà điên cuồng gào thét. Bổng âm thanh như vị cứu tinh vang lên, từng tiếng "tít, tít" như một quả cầu sáng ném vào địa lao đen tối.
- Nhịp tim đã hoạt động.
Anh khẽ vuốt tóc cô, mĩm cười thở dốc "giỏi lắm"
Niềm hy vọng còn chưa được nhóm đủ, thì 30 giây sau từ miệng Tịnh Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, khiến ai nấy nhìn vào đều kinh hồn bạt vía.
- Không xong rồi, vì việc sốc tim ban nãy đã khiến viên đạn di chuyển vào sâu bên trong cơ thể, nếu không xác định được vị trí, chúng ta không thể nào thực hiện được ca mổ.
Mạc Tư Hàn đưa tay lau đi vết máu trên miệng cô, ánh mắt hoang dại đến lạnh lẽo. Sau cùng, đặt một nụ hôn trên trán, rồi từ từ siết chặt bàn tay đứng dậy.
- Giáo sư, đã thử rất nhiều lần, vẫn không thể đo được các số liệu!
- Chúng ta phải làm cách nào bây giờ?
Tất cả bọn họ, ai nấy đều mang gương mặt hoang mang, lo lắng. Rõ ràng cô gái này kết quả vẫn không thể nào cứu nỗi, tới cuối cùng cũng chỉ là cố gắng vô ích mà thôi.
- Tôi có cách xác định được vị trí viên đạn đó, chuẩn bị máy sốc điện cực hình đi.
"Rầm"
- Mạc Tư Hàn! Cậu định làm gì?
- Boss!
Bạch Tử Phong và Lâm Tiêu cùng lúc bước vào bên trong, vừa xuống máy bay, nhận được tin báo anh liền vội vàng chạy tới đây. Chuyện quan trọng như thế này, làm sao bảo anh có thể bình tĩnh đợi bên ngoài được.
- Hàn Tổng, chúng ta phải làm thế nào?
Vị giáo sư hướng niềm hy vọng về phía anh, bởi ông hiểu rõ, người dám lên tiếng chắc chắn như vậy, chỉ có thể là người mang trí lực siêu đẳng như Mạc Tư Hàn.
- Đưa dòng điện qua người tôi, tiến hành phương pháp bắc cầu. Cơ thể tôi sẽ giúp bình ổn các chỉ số, từ đó sẽ có kết quả cuối cùng.
- Vậy có nghĩa là....
Vị giáo sư ngập ngừng lên tiếng, trong khi đám người phía sau vẫn chưa hiểu hết ý đồ của Mạc Tư Hàn.
- Nói một cách dễ hiểu...Tôi - chính là chiếc ổn áp.
Nghe xong ai nấy đều há mồm kinh ngạc, như thế có khác nào tự mình tìm tới cái chết chứ?
- Mạc Tư Hàn, cậu điên rồi!
- Boss tuyệt đối không được.
- Hàn Tổng, như thế rất nguy hiểm, chúng ta không thể làm thế được, vả lại còn chưa chắc đã cứu được cô gái ấy...
Bỏ ngoài tai những lời can ngăn, đôi mắt Mạc Tư Hàn đã vằn lên những tia máu đỏ, anh nghiến chặt răng, gằn lên từng chữ rõ dệt.
- Mau thực hiện đi!
Vị giáo sư định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng vừa trông thấy ánh mắt kiên định đó từ Mạc Tư Hàn liền bất lực rụt đầu, mau chóng ra hiệu cho đám người phía sau nhanh chóng chuẩn bị.
Mạc Tư Hàn vội vã cởi áo khoác, tiếp đến là chiếc sơ mi đã dính đầy máu. Vừa bước lên được một bước, đã bị Lâm Tiêu dang tay chặn ngay trước mặt.
- Boss! Tôi không thể để ngài mạo hiểm tính mạng như vậy, xin ngài hãy suy nghĩ lại.
- Tránh ra!
- Xin ngài....
- Tôi bảo cậu tránh ra.
Lâm Tiêu mím chặt môi, cúi đầu kiên định không di chuyển.
- Ngài mới là quan trọng, cô ấy chẳng qua...
BỐPPP
Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tư Hàn đã giáng một đấm vào ngay bên mặt Lâm Tiêu, khiến cả người anh bay dạt sang một bên.
- Lâm Tiêu, cậu nghe cho rõ đây, đối với tôi, cô ấy là duy nhất.
Bạch Tử Phong tiến đến bóp chặt lấy vai Mạc Tư Hàn, can ngăn.
- Hàn! Để tôi thay cậu.
Mạc Tư Hàn đưa ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo nhìn sang Bạch Tử Phong.
- Đây là người phụ nữ của tôi. Vả lại, cậu đủ khả năng?
"Đúng vậy, cô ấy là người phụ nữ của Mạc Tư Hàn, dẫu có chết cũng là người của Mạc Tư Hàn, vĩnh viễn cậu cũng đừng mong chạm tới".
"Khả năng sao? Dĩ nhiên cậu không phải là Mạc Tư Hàn, càng không phải là ông vua IT được mọi người ca ngợi".
Chỉ hai điều đó thôi, cũng đủ trở thành đòn chí mạng đối với cậu rồi.
Mạc Tư Hàn nhanh chóng tiến vào chổ ngồi vừa được bố trí, ngay lập tức từng thiết bị được gắn lên khắp cơ thể anh, phần tiếp theo được gắn vào cơ thể Tịnh Kỳ để theo dõi. Vị giáo sư bên cạnh lo lắng nhắc nhở:
- Hàn Tổng, nếu không được, hãy giơ ngón tay ra hiệu.
Mạc Tư Hàn không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu đồng ý, hai bàn tay siết chặt lấy thành ghế. Lâm Tiêu lúc này từ dưới sàn đứng dậy, đưa tay quệt đi vết máu trên miệng, ánh mắt chăm chú dõi về phía Mạc Tư Hàn.
- Tôi tin cậu ta làm được, hai người họ chắn chắc sẽ vượt qua được chuyện này.
Bạch Tử Phong tiến về phía Lâm Tiêu một bước, trấn an tinh thần đang khích động của cậu ta. Ngoài miệng nói là thế, nhưng ngay cả bản thân Bạch Tử Phong cũng đang hoang mang cực độ, ai dám chắc chỉ vài phút nữa bọn họ còn có mặt trên đời nữa hay không.
Với Lâm Tiêu, cậu hiểu rõ, Boss của họ luôn là người có sự tính toán vô cùng chuẩn xác, ấy vậy mà lần đánh cược này, ngài ấy hoàn toàn không chừa cho mình một đường lui. Dẫu bọn họ có vượt qua đi chăng nữa, thì ai dám đảm bảo Boss sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
Một phòng mổ - hơn hai mươi con người, ai nấy đều mang tâm trạng lo sợ, bất an. Cuộc chiến này họ vốn chỉ có duy nhất một sự lựa chọn. Chỉ có thể thành công - Không được phép thất bại.
Nhóm giáo sư, bác sĩ hàng đầu ở new york khẽ đưa mắt nhìn, rồi đồng loạt gật đầu ra hiệu cho nhau, một hiệu lệnh rõng rạc vang lên:
- Bắt đầu!
- 200V
- Kiểm tra chế độ đánh sốc và theo dõi!
- Điện tâm đồ không có phản ứng.
- 250V lần 1
....
- 250V lần 2
khuôn ngực mịn màng của Tịnh Kỳ đã bị ấn đến đỏ tấy, Gương mặt đẹp đẽ tựa tiên nữ vẫn trầm lặng chìm sâu vào trong giấc mộng.
- Không thể được!
- Tuyệt đối không thể!
- Tôi không cho phép em từ bỏ
- Tịnh Kỳ!..
Mạc Tư Hàn hoảng loạn chạy đến bên cạnh cô, mặc sức mà điên cuồng gào thét. Bổng âm thanh như vị cứu tinh vang lên, từng tiếng "tít, tít" như một quả cầu sáng ném vào địa lao đen tối.
- Nhịp tim đã hoạt động.
Anh khẽ vuốt tóc cô, mĩm cười thở dốc "giỏi lắm"
Niềm hy vọng còn chưa được nhóm đủ, thì 30 giây sau từ miệng Tịnh Kỳ phun ra một ngụm máu tươi, khiến ai nấy nhìn vào đều kinh hồn bạt vía.
- Không xong rồi, vì việc sốc tim ban nãy đã khiến viên đạn di chuyển vào sâu bên trong cơ thể, nếu không xác định được vị trí, chúng ta không thể nào thực hiện được ca mổ.
Mạc Tư Hàn đưa tay lau đi vết máu trên miệng cô, ánh mắt hoang dại đến lạnh lẽo. Sau cùng, đặt một nụ hôn trên trán, rồi từ từ siết chặt bàn tay đứng dậy.
- Giáo sư, đã thử rất nhiều lần, vẫn không thể đo được các số liệu!
- Chúng ta phải làm cách nào bây giờ?
Tất cả bọn họ, ai nấy đều mang gương mặt hoang mang, lo lắng. Rõ ràng cô gái này kết quả vẫn không thể nào cứu nỗi, tới cuối cùng cũng chỉ là cố gắng vô ích mà thôi.
- Tôi có cách xác định được vị trí viên đạn đó, chuẩn bị máy sốc điện cực hình đi.
"Rầm"
- Mạc Tư Hàn! Cậu định làm gì?
- Boss!
Bạch Tử Phong và Lâm Tiêu cùng lúc bước vào bên trong, vừa xuống máy bay, nhận được tin báo anh liền vội vàng chạy tới đây. Chuyện quan trọng như thế này, làm sao bảo anh có thể bình tĩnh đợi bên ngoài được.
- Hàn Tổng, chúng ta phải làm thế nào?
Vị giáo sư hướng niềm hy vọng về phía anh, bởi ông hiểu rõ, người dám lên tiếng chắc chắn như vậy, chỉ có thể là người mang trí lực siêu đẳng như Mạc Tư Hàn.
- Đưa dòng điện qua người tôi, tiến hành phương pháp bắc cầu. Cơ thể tôi sẽ giúp bình ổn các chỉ số, từ đó sẽ có kết quả cuối cùng.
- Vậy có nghĩa là....
Vị giáo sư ngập ngừng lên tiếng, trong khi đám người phía sau vẫn chưa hiểu hết ý đồ của Mạc Tư Hàn.
- Nói một cách dễ hiểu...Tôi - chính là chiếc ổn áp.
Nghe xong ai nấy đều há mồm kinh ngạc, như thế có khác nào tự mình tìm tới cái chết chứ?
- Mạc Tư Hàn, cậu điên rồi!
- Boss tuyệt đối không được.
- Hàn Tổng, như thế rất nguy hiểm, chúng ta không thể làm thế được, vả lại còn chưa chắc đã cứu được cô gái ấy...
Bỏ ngoài tai những lời can ngăn, đôi mắt Mạc Tư Hàn đã vằn lên những tia máu đỏ, anh nghiến chặt răng, gằn lên từng chữ rõ dệt.
- Mau thực hiện đi!
Vị giáo sư định lên tiếng khuyên nhủ, nhưng vừa trông thấy ánh mắt kiên định đó từ Mạc Tư Hàn liền bất lực rụt đầu, mau chóng ra hiệu cho đám người phía sau nhanh chóng chuẩn bị.
Mạc Tư Hàn vội vã cởi áo khoác, tiếp đến là chiếc sơ mi đã dính đầy máu. Vừa bước lên được một bước, đã bị Lâm Tiêu dang tay chặn ngay trước mặt.
- Boss! Tôi không thể để ngài mạo hiểm tính mạng như vậy, xin ngài hãy suy nghĩ lại.
- Tránh ra!
- Xin ngài....
- Tôi bảo cậu tránh ra.
Lâm Tiêu mím chặt môi, cúi đầu kiên định không di chuyển.
- Ngài mới là quan trọng, cô ấy chẳng qua...
BỐPPP
Chưa kịp nói hết câu, Mạc Tư Hàn đã giáng một đấm vào ngay bên mặt Lâm Tiêu, khiến cả người anh bay dạt sang một bên.
- Lâm Tiêu, cậu nghe cho rõ đây, đối với tôi, cô ấy là duy nhất.
Bạch Tử Phong tiến đến bóp chặt lấy vai Mạc Tư Hàn, can ngăn.
- Hàn! Để tôi thay cậu.
Mạc Tư Hàn đưa ánh mắt chứa đầy sự cảnh cáo nhìn sang Bạch Tử Phong.
- Đây là người phụ nữ của tôi. Vả lại, cậu đủ khả năng?
"Đúng vậy, cô ấy là người phụ nữ của Mạc Tư Hàn, dẫu có chết cũng là người của Mạc Tư Hàn, vĩnh viễn cậu cũng đừng mong chạm tới".
"Khả năng sao? Dĩ nhiên cậu không phải là Mạc Tư Hàn, càng không phải là ông vua IT được mọi người ca ngợi".
Chỉ hai điều đó thôi, cũng đủ trở thành đòn chí mạng đối với cậu rồi.
Mạc Tư Hàn nhanh chóng tiến vào chổ ngồi vừa được bố trí, ngay lập tức từng thiết bị được gắn lên khắp cơ thể anh, phần tiếp theo được gắn vào cơ thể Tịnh Kỳ để theo dõi. Vị giáo sư bên cạnh lo lắng nhắc nhở:
- Hàn Tổng, nếu không được, hãy giơ ngón tay ra hiệu.
Mạc Tư Hàn không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu đồng ý, hai bàn tay siết chặt lấy thành ghế. Lâm Tiêu lúc này từ dưới sàn đứng dậy, đưa tay quệt đi vết máu trên miệng, ánh mắt chăm chú dõi về phía Mạc Tư Hàn.
- Tôi tin cậu ta làm được, hai người họ chắn chắc sẽ vượt qua được chuyện này.
Bạch Tử Phong tiến về phía Lâm Tiêu một bước, trấn an tinh thần đang khích động của cậu ta. Ngoài miệng nói là thế, nhưng ngay cả bản thân Bạch Tử Phong cũng đang hoang mang cực độ, ai dám chắc chỉ vài phút nữa bọn họ còn có mặt trên đời nữa hay không.
Với Lâm Tiêu, cậu hiểu rõ, Boss của họ luôn là người có sự tính toán vô cùng chuẩn xác, ấy vậy mà lần đánh cược này, ngài ấy hoàn toàn không chừa cho mình một đường lui. Dẫu bọn họ có vượt qua đi chăng nữa, thì ai dám đảm bảo Boss sẽ không gặp phải chuyện nguy hiểm gì.
Một phòng mổ - hơn hai mươi con người, ai nấy đều mang tâm trạng lo sợ, bất an. Cuộc chiến này họ vốn chỉ có duy nhất một sự lựa chọn. Chỉ có thể thành công - Không được phép thất bại.
Nhóm giáo sư, bác sĩ hàng đầu ở new york khẽ đưa mắt nhìn, rồi đồng loạt gật đầu ra hiệu cho nhau, một hiệu lệnh rõng rạc vang lên:
- Bắt đầu!
Bình luận facebook