Lại là Bảo Phong? Tuy Bảo Phong được xưng là một trong ba ngân hàng tư nhân lớn trong kinh thành nhưng không phải là ngân hàng có thâm niên nhất, cơ sở vững chắc nhất. Theo lý thì số tiền mà Thẩm Anh muốn gửi là rất lớn, vậy thì sao lại chọn Bảo Phong?
Trong lúc Mạnh Cảnh Xuân còn đang suy nghĩ thì Thẩm Anh đã xoay người rời đi.
Nàng lấy lại tinh thần, nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, hơi mấp máy môi. Nếu thật sự có người bòn rút bạc trong công trình thuỷ lợi U Châu, thân là người giám sát như Thẩm Anh tất nhiên cũng phải chịu liên lụy. Trên toàn bộ số sổ sách mà nàng xem đều có con dấu xác nhận của Thẩm Anh, nếu có chuyện xảy ra, hắn chắc chắn sẽ bị trách tội. Còn về phần bức thư mà Ngự Sử đài trình lên, nàng cảm thấy rất có thể chỉ là làm giả, cố tình thả câu dụ kẻ khác cắn.
Vụ án thủy lợi này liên quan đến Hộ bộ, Công bộ và châu phủ U Châu, quan viên từ trung ương đến địa phương, phạm vi rất rộng lớn. So sánh với vụ án Hàn Chí Thanh lúc trước, lần này Mạnh Cảnh Xuân ngược lại không dám xuống tay, sợ đắc tội với quá nhiều người.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau nàng liền đi tìm Từ Chính Đạt, nộp kết quả điều tra được trong mấy ngày qua, nói: “Mấy ngân hàng tư nhân này sau lưng đều có chỗ dựa cả, hạ quan thật sự không có năng lực khiến bọn họ giao sổ sách ra, chắc là phải cần đến Từ đại nhân đích thân ra mặt thì mới được.”
Từ Chính Đạt hỏi nàng: “Ngươi tin chắc có thể tra ra được manh mối từ trong sổ sách của ngân hàng sao?”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ không thể bán đứng Huệ Nhiên, nói quanh co: “Theo hạ quan thấy, nếu người đó đã cần dùng một số bạc lớn như vậy, thì tuyệt đối không thể không đến ngân hàng tư nhân mà rút.”
Từ Chính Đạt suy nghĩ một phen, lại hỏi nàng: "Ngươi muốn tra xét sổ sách của ngân hàng nào?”
"Hằng Xương và Bảo Phong."
Từ Chính Đạt thấy nàng chỉ chọn hai ngân hàng này, thầm nghĩ tiểu tử này quả là càng ngày càng có chủ ý của riêng mình, liền nhíu mày liếc nhìn nàng một cái rồi lại trầm ngâm một hồi: "Được, nhưng ngươi phải tra xong nhanh nhanh một chút, chứ không lỡ như đánh rắn động cỏ thì sẽ thất bại trong gang tấc."
Đây chính là điều mà Mạnh Cảnh Xuân sợ. Lần trước khi nàng đi tra xét, tuy núp dưới danh nghĩa Hộ bộ ty, nhưng ai mà biết có khiến cho người nào nghi kỵ hay không. Như Trần Đình Phương trong Hàn Lâm viện mà còn biết nàng muốn làm gì, thì khỏi cần nói đến mấy lão cựu thần có tai mắt đông đảo trong triều.
Từ Chính Đạt mời Kế sử đại nhân ra mặt, cho phép Mạnh Cảnh Xuân đi đến phòng thu chi của Hằng Xương và Bảo Phong, mỗi ngân hàng được một ngày. Mạnh Cảnh Xuân liền mang theo lương khô cắm đầu đi vào.
Hai ngày sau vừa vặn là ngày mùng 5 tháng 5, là tiết Đoan Dương. Thương nhân bày tiệc rượu mừng lễ, dân chúng bình dân treo cây ngải ăn bánh ú, quan gia thì đều được nghỉ mở tiệc rượu xem đua thuyền cúng thần sông.
Lúc Mạnh Cảnh Xuân ra khỏi phòng thu chi của Hằng Xương chính là buổi sáng ngày thứ 3, nắng gắt chói chang, thời tiết nóng đến chết người, mặt trời như thiêu như đốt. Chân nàng như đang đi trên mây, loạng choạng lảo đảo trên phố, chả muốn ăn gì, đi một đường vật vờ đến phố Ngự.
Hôm nay phố Ngự vô cùng náo nhiệt, tai Mạnh Cảnh Xuân ông ông chỉ nghe như tiếng ve kêu, đột nhiên bị người kéo vai, còn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy người kia cười nói: “Ơ Mạnh hiền đệ, vậy mà lại gặp được đệ ở đây!”
Mạnh Cảnh Xuân quay lại nhìn, thấy là tên tiểu tử Bạch Tồn Lâm, vội vàng thoát khỏi tay hắn.
Trên mặt Bạch Tồn Lâm chứa ý cười nồng đậm, có vẻ cực kỳ cao hứng. Hắn nhìn Mạnh Cảnh Xuân, nói: “Mạnh hiền đệ không khỏe à? Sắc mặt thật kém.”
Đầu óc của Mạnh Cảnh Xuân đã choáng váng ngất ngây, thật sự cần ngủ ngay một giấc, nói: “Ừ, ta muốn về nghỉ ngơi.”
Bạch Tồn Lâm nói: "Hôm nay đua thuyền ở Trạch hồ, bệ hạ mở tiệc chiêu đãi quần thần ở Nam lâu, Mạnh hiền đệ không biết sao?”
Lúc này Mạnh Cảnh Xuân mới nghĩ tới hôm nay là tiết Đoan Dương, nhưng mà chuyện này thì cũng có liên quan gì đến nàng đâu, bây giờ nàng chỉ muốn về ngủ thôi.
Bạch Tồn Lâm thấy nàng không được hào hứng lắm, liền càng một mực không chịu thả nàng về, kéo nàng đi về hướng Trạch hồ, dọc đường còn mua một bao đậu xanh tô ăn cùng với nàng.
Đậu xanh tô thơm phức mà Mạnh Cảnh Xuân lại có cảm giác như đang nhai sáp nến.
Bạch Tồn Lâm luôn mồm nói huyên thuyên, vào lỗ tai Mạnh Cảnh Xuân cũng chỉ hóa thành tiếng ông ông. Rất nhiều người tụ tập gần Trạch hồ, tưng bừng cổ vũ nghênh đón thuyền rồng, trên bờ người đông như kiến, thuyền lớn rực rỡ chói mắt, cờ tam giác phấp phới đón gió.
Hoàng thượng mở tiệc chiêu đãi quần thần trong Nam lâu ở bờ bên kia, Mạnh Cảnh Xuân xa xa nhìn thấy mái cong ngói vàng, khiến nàng như trở lại lúc còn bé. Khi đó nàng cũng đứng ở bờ bên này, trong đám người nhốn nha nhốn nháo nắm chặt lấy góc áo của phụ thân, sợ bị đi lạc. Phụ thân quay đầu lại cười với nàng, dứt khoát nâng nàng lên cao quá đỉnh đầu, tầm nhìn của nàng liền rộng hơn xa hơn so với bất cứ ai đứng bên dưới.
Môi bất tri bất giác nở một nụ cười rồi chợt ngưng lại. Nàng phục hồi tinh thần, trên mặt lộ vẻ tự giễu cùng buồn bã.
Bạch Tồn Lâm cũng không nhận ra nàng vừa thất thần, kéo nàng đi về phía Nam lâu.
Cả 3 tầng của Nam lâu đều bày tiệc rượu, với phẩm hàm của Mạnh Cảnh Xuân thì chỉ có thể ăn ở tầng dưới cùng. Đến giữa trưa, khắp nơi đều là hương thơm của rượu và đồ ăn, Mạnh Cảnh Xuân ở lâu trong này, đầu óc càng mờ mịt, bèn đứng dậy đi ra ngoài dạo dạo.
Bạch Tồn Lâm đang uống rượu với đồng liêu, nói chuyện cực kỳ cao hứng, thấy Mạnh Cảnh Xuân đi ra ngoài cũng chỉ mặc kệ.
Nam lâu xây ven bờ hồ, Mạnh Cảnh Xuân đi đến mép nước, hít một hơi thật sâu. Tỉnh táo hơn được một chút, trong đầu lại thoáng qua số sổ sách mà nàng xem được trong hai ngày này. Ánh mắt nàng trầm xuống, vẫn cảm thấy không thể tin được, làm sao lại như vậy............
Thậm chí nàng không thể nghĩ ra được nguyên nhân.
Áng sáng chiếu lên mặt nước loang loáng khiến mắt nàng đau nhức. Nàng chợt thấy choáng váng lung lay, hai mắt tối sầm, thẳng tắp ngã xuống.
Mấy vị quan ngồi gần phía ngoài ở tầng một nghe thấy tiếng nước, kinh hô: "Có người rơi xuống nước rồi!"
Bạch Tồn Lâm nghe thấy, lập tức nhảy dựng lên, nhìn ra bên ngoài thì không thấy bóng dáng Mạnh Cảnh Xuân đâu nữa, chạy vội ra ngoài, ‘tõm’ một tiếng nhảy xuống nước tìm Mạnh Cảnh Xuân.
Mọi người loạn như ong vỡ tổ, quan viên tầng một chen nhau bên mép nước. Mấy tầng phía trên nghe thấy động tĩnh cũng nhao nhao đi ra ngoài hiên, ló đầu nhìn xuống.
Tả tướng Trần Uẩn đang nói chuyện cùng với Thẩm Anh, một vị chủ sự Kế tỉnh gần đó nói: “Trời ơi, tên nhóc bên Đại Lý tự bị rơi vào trong nước!”
Trần Uẩn còn chưa nói dứt lời đã thấy Thẩm Anh không nói lời nào vội vàng đặt ly rượu xuống, chạy xuống lầu.
Dưới lầu, Bạch Tồn Lâm hao hơi tốn sức lôi kéo Mạnh Cảnh Xuân lên bờ, mà nàng thì bất động nằm một đống như người đã chết rồi. Bạch Tồn Lâm nghĩ chắc hẳn là tên tiểu tử này đã uống đầy một bụng nước rồi, nên liền nhấn nhấn lên bụng nàng, nhưng nàng lại vẫn không nôn ra được một ngụm nước nào.
Một tiểu lại đứng bên cạnh vội nói: “Mau mau nới lỏng cổ áo hắn ra, tránh cho nó bị thít chặt quá!”
Mạnh Cảnh Xuân khoác một thân quan bào trên người, bên trong lại còn mặc tầng tầng lớp lớp áo, nhìn nơi cổ áo thấy thật sự rất bức bối. Bạch Tồn Lâm cũng bất chấp gì nữa, vươn tay định kéo cổ áo nàng ra, chợt thấy một người từ trong đám đông xô đẩy đi ra, đến trước mặt hắn, cúi người kiểm tra hô hấp của Mạnh Cảnh Xuân rồi liền bế nàng lên, đi thẳng về hướng một tiểu lâu ở phía tây của Nam lâu, lại trầm giọng nói với người bên cạnh: “Mời Trương thái y tới đây một chuyến."
Bạch Tồn Lâm sững sờ, sau khi phục hồi tinh thần thì quay sang một tiểu lại bên cạnh hỏi: “Đó là Thẩm tướng phải không?”
Trong đám người nổi lên một trận xì xào bàn tán, Trần Đình Phương đứng ở hiên ngoài lầu hai, nheo nheo mắt, xoay người đi.
Thường thì Thái y viện không tham dự bữa tiệc này, nhưng năm nay y quan từ lục phẩm trở lên đều tới. Trương Chi Thanh vội vội vàng vàng đuổi theo đến tiểu lâu phía tây, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn đang bất tỉnh, Thẩm Anh sầm mặt đứng một bên. Trương Chi Thanh chẩn cho Mạnh Cảnh Xuân xong, nói: “Trong lòng có buồn bực lo lắng, thân thể hư nhược, nhìn tình hình này e là đã lâu không ngủ rồi. Nhưng không quá đáng lo, tuổi trẻ sức nhiều, nghỉ ngơi điều dưỡng một chút là ổn thôi.”
Sắc mặt Thẩm Anh vẫn nặng trĩu: "Bao giờ mới có thể tỉnh?"
Trương Chi Thanh trầm ngâm nói: “Chỉ một lát nữa thôi.” Ngừng một chút lại nói: “Hôm nay ngươi hành động như vậy, không biết mọi người sẽ đồn như thế nào đây nữa. Hình như ngươi đã quá xúc động rồi, thật sự không giống ngươi lắm.”
Thẩm Anh không quan tâm lắm. Hắn sống cho tới bây giờ, cũng không biết đã bị mọi người thêu dệt bao nhiêu chuyện rồi, chẳng lẽ còn sợ trở thành đề tài cho mọi người bàn tán hay sao?
Nhưng dù sao thì hắn cũng không nên nán lại lâu ở đây, vừa định hỏi không biết Trương Chi Thanh có thể ở lại lâu thêm một chút hay không thì đã nghe hắn nói: “Ngươi đi trước đi, ta ở đây chăm sóc nàng cho, không có chuyện gì đâu.”
“Vất vả cho ngươi.” Thẩm Anh cũng chỉ quẳng lại bốn chữ này rồi hấp tấp rời khỏi đó.
Bữa tiệc cũng không vì chuyện Mạnh Cảnh Xuân rơi xuống nước mà ngừng lại. Khi Thẩm Anh trở về, Hoàng thượng thuận miệng hỏi hắn một câu: “Mạnh bình sự của Đại Lý tự ngã xuống nước sao?”
"Vâng."
Hoàng thượng lại cười cười: “Vậy mà cũng bị té cho được, chẳng lẽ là con nít hay sao? Trương Chi Thanh đã xem qua rồi à? Có vấn đề gì không?”
"Có thể là mệt nhọc quá độ, nghỉ ngơi một thời gian là khỏe.”
Hoàng thượng quay đầu đi nói với Triệu công công: “Gọi Từ Chính Đạt tới đây.”
Thẩm Anh cũng không còn chuyện gì khác nữa, lui ra ngoài.
Từ Chính Đạt bị gọi lên hỏi vài chuyện về tiến độ điều tra vụ án linh tinh này nọ, sau cùng, Hoàng thượng nói với ông: “Ngươi không cần mạng của Mạnh Cảnh Xuân thì thôi đi, lại còn để mặc cho hắn bất chấp mạng sống như thế à? Bổng lộc một năm cùng lắm cũng chỉ được 40 lượng, ngươi cũng không biết xấu hổ mà bắt hắn làm nhiều chuyện thay ngươi như vậy.”
Từ Chính Đạt buồn bực nghe, thầm nghĩ bên ngoài thì Hoàng thượng ra vẻ như đang bênh vực cho Mạnh Cảnh Xuân, nhưng thật ra thì đang trách ông ngồi ở vị trí này nhưng lại chả làm gì. Gần một năm nay chức Đại Lý tự khanh vẫn còn trống, nhưng bên trên lại chẳng có ý gì là muốn đề bạt ông lên làm, nhìn là đã biết không hài lòng với ông rồi. Mà thật ra Từ Chính Đạt cũng không có ý nghĩ muốn leo lên vị trí đó vì biết bản thân mình không đủ năng lực đảm đương, nên lúc này cũng chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Hoàng thượng lại nói: “Bây giờ hậu sinh khả úy, người trẻ tuổi thăng chức nhanh cũng rất bình thường. Mấy lão nhân như các ngươi cũng đừng khinh thường lớp hậu bối.”
Từ Chính Đạt nghe mà cả kinh, đây là đang tuyên bố, nếu ông vẫn còn giữ tác phong như vậy thì ngay cả vị trí Thiếu khanh cũng đừng mong ngồi vững. Nếu bị một tên nhóc bát phẩm miệng còn hôi sữa như Mạnh Cảnh Xuân thay thế, vậy thì ông chính là chuyện cười lớn nhất của Đại Lý tự!
May mà Hoàng thượng cũng không tiếp tục doạ nạt ông nữa, Từ Chính Đạt tái nhợt mặt mũi lui xuống.
Thật vất vả đợi cho đến khi bữa tiệc kết thúc, Thẩm Anh chia tay mấy vị đồng liêu, đi xuống lầu. Đang muốn đi đến tiểu lâu phía tây thì nhìn thấy Trương Chi Thanh tới đây, ở phía sau không phải là Mạnh Cảnh Xuân thì còn ai vào đây?
Thẩm Anh nhìn nàng từ đầu tới chân, thấy nàng cúi đầu, dáng vẻ phờ phạc ủ rũ, không hiểu sao tự nhiên thấy bực bội kinh khủng.
Trương Chi Thanh thấy thế, vội vàng tìm cớ vồi chuồn đi mất. Mạnh Cảnh Xuân ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Anh, cũng nén một bụng tức tối trong lòng. Nàng thật sự muốn hỏi vị Tướng gia giàu nứt đố đổ vách này, một vạn lượng bạc gửi trong Bảo Phong kia sao lại được chuyển tới chi nhánh Hằng Xương ở U Châu?!
Nàng đã lục lọi trong một đống sổ sách như vậy mà! Thật đúng là tức chết nàng rồi!
Tuy nàng vô cùng tức giận nhưng vẫn làm ra vẻ vô cùng đáng thương ủy khuất.
Thẩm Anh mấp máy môi, qua một lúc lâu cũng chỉ nói một câu: “Mấy đêm liền thức trắng rồi thì về nhà mà nghỉ đi, sao lại còn ham vui đến đây làm gì.”
Mặt Mạnh Cảnh Xuân cứng đờ, hừ một tiếng, nhìn hắn nói: "Cho dù hạ quan có chết đuối thì cũng không liên quan gì đến Tướng gia.”
Bình luận facebook