Vụ án ở bến sông phía tây trước đó còn chưa làm xong, bây giờ đã bị tống cho một vụ mới, Mạnh Cảnh Xuân thấy mình không khác gì trâu. Buổi chiều vật vã lắm mới chỉnh lý xong bản cung khai vụ án bến tàu để đưa qua bên thẩm vấn, đầu Mạnh Cảnh Xuân đau như búa bổ, cũng không ngó qua vụ đánh bài ở Vạn Bồ lâu nữa, gấp gáp thu dọn đồ đạc đi về.
Đi qua nhà bếp cấp tốc ăn xong bữa cơm, nàng thuận miệng hỏi Tiểu Lục một câu: "Hôm nay Tướng gia tới đây ăn cơm chưa?"
Tiểu Lục lắc lắc đầu nói: “Chưa thấy Tướng gia tới.”
Mạnh Cảnh Xuân do dự một chút, nói: “Vậy để ta mang một phần về.”
Tiểu Lục nói thầm trong lòng, nếu cứ thế này thì hộp đựng thức ăn sẽ không đủ dùng mất, nhưng vẫn lúc cúc đi ra phía sau lấy một hộp ra, xếp ít thức ăn vào đó rồi đưa cho nàng.
Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, nghe Tiểu Lục nói: “Mạnh đại nhân, ngài và Tướng gia thường hay mang hộp đựng thức ăn đi, sau đó cũng phải nhớ trả lại............ Không thì............”
“À ừ đúng rồi!” Mạnh Cảnh Xuân vỗ đầu bộp một phát, “Lần sau ta nhất định đem trả lại hết.”
Tiểu Lục cười yếu ớt, Mạnh Cảnh Xuân liền cầm hộp đựng thức ăn rời đi. Nàng đứng ngoài phòng Thẩm Anh một lát, gõ gõ cửa nói: "Hạ quan tới đưa một ít thức ăn."
Thẩm Anh đang viết sớ trong thư phòng, nghe tiếng gõ cửa liền đặt bút xuống nói: “Vào đi.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe thấy hình như giọng hắn nghẹt hơn hôm qua, trong lòng nói thầm bị cảm phong hàn mà cứ ru rú trong nhà thì cũng không tốt lắm.
Sau khi xách hộp thức ăn để trong thư phòng, Mạnh Cảnh Xuân đang muốn cáo từ, Thẩm Anh lại nói: "Ngồi một lát đi."
Mạnh Cảnh Xuân nói “không cần”, sau đó còn không quên giải thích một phen: “Trước đó Trương thái y có bảo hạ quan để ý trông nom Tướng gia một chút, mà hạ quan lại nghe nói Tướng gia còn chưa ăn cơm, nên mới mang một phần về.” Nghĩ nghĩ một chút lại nói tiếp: “Tiểu Lục nói với hạ quan, hộp đựng thức ăn ở nhà bếp bây giờ đều bị cầm đi sạch rồi, nên nhớ phải đem trả lại.”
Nàng nói xong thì mở hộp ra, bày thức ăn ra bàn, nói với Thẩm Anh: “Tướng gia ăn đi, hạ quan đi trả hộp trước.” Nàng ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Thẩm Anh, lại lập tức cúi xuống, nói: “Không biết trong nhà Tướng gia có còn hộp thức ăn nào của nhà bếp không? Hạ quan tiện đường mang đi một lượt.”
Thẩm Anh lại nói: "Ăn xong ta sẽ đưa cho ngươi, ngồi đi.”
Mặt Mạnh Cảnh Xuân không chút thay đổi, kéo tấm nệm êm qua ngồi xuống, Thẩm Anh thủng thỉnh ăn, Mạnh Cảnh Xuân nhìn mà mệt rã rời, vốn còn muốn nói bóng nói gió hỏi một câu về vụ án của Tông Đình, nhưng đầu óc quá mờ mịt, đành đứng lên, cúi mình vái chào Thẩm Anh: "Hạ quan đi về trước, ngày mai lại đến lấy hộp đựng thức ăn."
Nàng nói xong thì vội vàng cúi đầu đi ra ngoài, lúc Thẩm Anh vừa mới phản ứng lại kịp thì đã nghe thấy tiếng đóng cửa bên ngoài.
Thẩm Anh thả thìa vào trong bát, không còn hứng thú ăn uống gì nữa, cầm bút lên tiếp tục viết sớ.
***
Mạnh Cảnh Xuân đưa cơm chiều cho Thẩm Anh được ba ngày, vụ án ở bến sông phía tây cũng đến hồi kết thúc. Hôm đó nàng vốn định về sớm, nhưng lại đúng ngay dịp Từ Chính Đạt trực đêm, không muốn cho mấy người cấp dưới sống dễ chịu, bảo là dạo này chuyện tình trong Đại Lý tự còn tồn đọng nhiều quá, bức bách một đám ở lại sao chép hồ sơ đến tận khuya. Mạnh Cảnh Xuân chịu đựng cái cổ đau nhức cùng với cái bụng lép kẹp ngồi lật xem hồ sơ vụ Vạn Bồ lâu.
Vật vã đến giờ Tuất (khoảng 7h – 9h tối), vài đồng liêu bắt đầu lục tục kéo nhau về, Mạnh Cảnh Xuân cố gắng xốc lại tinh thần xem nốt mấy tờ cuối cùng, sau đó cũng thu dọn đồ đạc. May mà nhà bếp vẫn còn đồ ăn, Tiểu Lục nói nếu nàng về trễ hơn chút nữa là đóng cửa mất rồi. Tiểu Lục múc cho nàng một ít cháo, bày ra cho nàng một bữa tiểu táo(1), Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên nhớ tới, hỏi thăm: “Hôm nay Tướng gia có ghé qua đây chưa?”
(1) Tiểu táo: Cơm ăn thời đó có 3 tiêu chuẩn: Đại táo, trung táo và tiểu táo, trong đó đại táo là mức ăn thấp nhất, tiểu táo là mức ăn cao nhất. Gọi như vậy là vì “đại táo” là bếp to, nấu thùng nấu vại, dành cho mấy nhân viên cấp thấp, ăn cơm tập thể rất đông người; “trung táo” là bếp vừa, nấu cho cán bộ trung cấp; “tiểu táo” có nghĩa là “bếp nhỏ”, dành riêng để phục vụ vài người cán bộ cao cấp.
Tiểu Lục có nghe nói Thẩm Anh bị phạt trượng, e là bây giờ còn phải nằm dưỡng thương trên giường, mà sao Mạnh đại nhân mấy ngày liên tiếp toàn hỏi đúng một câu này, liền nói: “Không phải Tướng gia...... phải nằm nhà dưỡng thương sao?”
“À ờ.” Mạnh Cảnh Xuân thầm mắng mình đúng là bận đến hồ đồ rồi, nói, “Vậy cho ta một chén cháo cùng với một ít điểm tâm mang về.”
Nhưng đến khi nàng xách hộp thức ăn đến trước cửa nhà Thẩm Anh, gõ mấy lần mà vẫn không thấy Thẩm Anh ừ hử gì, cửa lại khóa từ bên trong, đẩy không ra, nhưng rõ ràng thấy trong nhà có đèn, kẻ đần cũng biết Thẩm Anh có ở trong nhà, mà cũng không thể là đang ngủ được.
Mạnh Cảnh Xuân thầm oán, đến đưa cơm cho ngươi mà còn không chịu mở cửa, không phải chỉ trễ một chút thôi sao? Không mở thì thôi, lão tử về. Nàng xoay người vừa định đi thì thấy Thẩm Anh ra mở cửa. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, cầm hộp thức ăn vào trong nhà, nói: “Tướng gia ăn xong thì đưa hộp cho hạ quan đi trả.” Sau đó không thèm khách khí kéo cái đệm qua ngồi xuống đối diện với Thẩm Anh, cầm một quyển sách dày cộm lên đọc.
Nàng vừa đọc sách vừa nói mát: “Chắc Tướng gia cũng không đến nỗi ngồi trong phòng cả ngày chỉ chờ hạ quan đến đưa cơm chứ. Như thế là không được đâu, dạo này ở Đại Lý tự công việc ngập đầu, về muộn là chuyện như cơm bữa. Tướng gia toàn đóng cửa ru rú trong nhà không chịu ra ngoài, cả ngày chỉ trông cậy vào một ít thức ăn này, nhịn đói lâu như vậy rất có hại cho cơ thể. Theo hạ quan thấy, Tướng gia vẫn nên thuê người hầu hạ cho tốt, dù sao cũng không tốn nhiều bạc lắm.”
Nàng cũng không ngẩng đầu lên, chỉ như đang tự nói với mình. Thẩm Anh nghe thế thì cau mày, giọng lạnh lẽo: “Ngươi cứ quan tâm mình trước đi đã.”
Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, được lắm, mệt mình còn phải hao tâm tổn trí như vậy, không thèm nói với ngươi nữa, về sau cũng không thèm đưa đồ gì cho ngươi nữa, ngươi ở đó mà nhịn một hai ngày đi!
Thẩm Anh thấy bộ dạng này của nàng, tự dưng trong lòng có chút bực bội không nói rõ được, không khỏi ngẫm nghĩ. Vừa nghĩ liền thấy giọng điệu vừa rồi của mình đúng là ấu trĩ đến tột đỉnh —— tính tình Mạnh Cảnh Xuân trẻ con như vậy, còn hắn thì già đầu rồi, so đo với nàng cũng đâu có hay ho gì cho cam. Chủ yếu là từ đầu đến cuối, cũng không biết là phát cáu chuyện gì nhưng trong lòng cứ thấy bực dọc khó hiểu.
Hắn phiền lòng cau chặt lông mày, chả còn khẩu vị gì, vì thế ăn rất chậm. Từ khi chén cháo còn tỏa khói nóng, cho đến khi nguội ngắt trong tiết trời oi bức của đêm hè, mà hắn vẫn còn chưa ăn xong.
Thẩm Anh nâng đầu, thấy Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu, một tay chống đầu đọc sách, nhưng lâu lắc lâu lơ mà cũng không thấy nàng lật sang trang khác.
Như vậy mà cũng ngủ cho được?! Mà tư thế ngủ lại còn thuần thục đến thế nữa cơ chứ. Chắc chắn hồi trước đến thư viện học bài toàn thừa dịp phu tử không chú ý mà lén lút ngủ gà ngủ gật rồi.
Nếu Thẩm Anh mà là phu tử, e là lúc này cầm thước gõ đầu nàng rồi. Nhưng đáng tiếc hắn không phải là phu tử, thật sự không có ý nghĩ đó. Không những không có ý nghĩ đó, mà trong lòng lại còn gợn sóng lăn tăn nữa. Nghĩ đến chuyện nàng bận túi bụi ở Đại Lý tự, mệt mỏi đến mức ngủ gật như vậy, nhưng lại vẫn liều mạng dốc sức, không hề thua kém đấng mày râu, đúng là khiến người ta phải kính trọng vài phần.
Nhưng nàng xuất thân từ đâu, gia cảnh thế nào, vì sao giả nam đi thi lấy công danh ra làm quan? Hắn hoàn toàn không biết gì cả.
Đáng ra hồi trước nên hỏi vài chuyện, Thẩm Anh thở dài khẽ đến nỗi không thể nghe thấy, đưa tay qua, cẩn thận dè dặt rút quyển sách trong tay nàng ra, đóng sách lại.
Mạnh Cảnh Xuân vẫn chống đầu ngủ ngon lành, không hề nhúc nhích.
Ngoài phòng côn trùng kêu râm ran đứt quãng, trong phòng lại yên tĩnh đến lạnh người.
Thẩm Anh nâng tay xoa xoa mắt, sau đó lại mở to mắt, hơi nghiêng người về đằng trước. Đầu Mạnh Cảnh Xuân vẫn lệch qua một bên, khóe môi có ít nước miếng chảy ra, Thẩm Anh không nhịn được đưa tay định lau, nhưng ngón tay còn chưa đụng đến khóe môi nàng, Mạnh Cảnh Xuân đã chép chép miệng, như thể cũng nhận ra. Thẩm Anh tưởng nàng tỉnh, sợ tới mức vội vàng thu tay về, không ngờ tên gia hỏa này lại cực kỳ tự nhiên đổi tay chống, đầu lệch sang bên kia, tiếp tục ngủ.
Khóe miệng Mạnh Cảnh Xuân vẫn dính nước miếng, Thẩm Anh thở dài một hơi, đứng lên.
Hắn rón rén ra khỏi thư phòng, đi đến hậu viện hít thở không khí.
Bên ngoài tối đen như mực, bầu trời rộng lớn là thế nhưng lại không có một ngôi sao nào. Tuy đã chìm mình vào trong bóng đêm, nhưng lòng Thẩm Anh vẫn không tĩnh lặng lại được. Mạnh Cảnh Xuân đến, quấy lung tung cuộc sống vốn dĩ phẳng lặng như nước hồ của hắn, khiến hắn thật băn khoăn.
Trước đây, cho dù làm bất cứ chuyện gì, hắn đều không cần bận tâm đến ai. Mọi việc phải làm như thế nào, trong lòng hắn luôn rõ ràng như gương sáng. Còn lúc này, hắn lại không biết rốt cuộc mình nghĩ cái quái gì. Biết sau này nàng sẽ phải gặp phiền toái lớn, hiện giờ mỗi khi thấy nàng không lo không sầu, chỉ biết làm việc quần quật như trâu, hắn luôn không nhịn được mà lo lắng thay cho nàng.
Trong khi chuyện này đâu có liên quan gì đến hắn chứ? Mạnh Cảnh Xuân khi quân là chuyện của riêng nàng, nàng sống hay chết cũng đâu đến lượt hắn phải quan tâm.
Thẩm Anh cực lực quyết tâm rút ra một kết luận như vậy, xoay người về thư phòng. Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn đang ngủ gật, hắn đến gần, bĩu môi, nhẹ vỗ vỗ phía sau lưng nàng, nói: "Mạnh Cảnh Xuân, dậy đi."
“Ư......” Mạnh Cảnh Xuân mơ mơ màng màng chớp mắt, nâng tay áo lau lau nước miếng, lại “ư” một tiếng rồi dứt khoát nằm bò ra bàn mà ngủ.
Đây căn bản là chưa hề tỉnh lại!
Thẩm Anh hít sâu một hơi, đứng lên, nhìn ánh nến bập bùng trên bàn thấp mà đau đầu. Ngủ đi ngủ đi, xem ngươi có thể ngủ kiểu đó đến bao giờ.
Hắn thổi tắt nến, kiên quyết không thèm quan tâm gì đến nàng nữa, xoay người về phòng ngủ.
Đã gần đến giờ tý, Thẩm Anh vẫn trằn trọc trăn trở mãi không ngủ được. Có khi là do ban ngày ngủ nhiều rồi nên buổi tối khó ngủ.
Qua thêm nửa canh giờ, bên thư phòng vẫn không có chút động tĩnh nào. Hắn kéo tấm chăn bông đi qua đó, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn đang say giấc nồng. Cái thể loại gì thế này? Nằm bò ra bàn ngủ như thế mà không bị tê đến tỉnh à? Rốt cuộc là mệt đến cỡ nào mà có thể ngủ như chết thế này?!
Vốn dĩ Thẩm Anh chỉ định đắp chăn bông cho nàng, nhưng thấy nệm ngồi rất mỏng, mà ban đêm nền đất rất lạnh. Sau một hồi do dự, hắn khom lưng xuống bế Mạnh Cảnh Xuân lên. Mạnh Cảnh Xuân nhắm mắt cọ cọ, hết sức nhu thuận.
Thẩm Anh mím môi không nhìn nàng, dứt khoát để nàng ngủ trên giường mình, còn hắn thì ôm chăn mền đi đến thư phòng.
Nửa đêm về sáng ngủ ngon đến lạ thường, lúc tỉnh lại, nắng sớm đã len vào phòng. Thẩm Anh mở mắt, thấy ánh sáng có phần chói chang, liền duỗi tay che lại. Đến khi ý thức được tối qua mình ngủ ở thư phòng, thì chợt nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài.
Hắn ngồi dậy, thấy Mạnh Cảnh Xuân đứng tại ngưỡng cửa thư phòng sững sờ nhìn hắn.
Hai người cứ nhìn nhau chẳng biết nói gì, bỗng nhiên Mạnh Cảnh Xuân hắt hơi một cái.
“Có phải Tướng gia đang nằm mơ không? Nhất định là vậy rồi." Nàng tự hỏi tự đáp, giọng nói nghèn nghẹt mang theo âm mũi, nói xong lại hắt hơi một cái: "Nhưng rốt cuộc là Tướng gia đang mơ hay hạ quan đang mơ vậy ? Hạ quan thật không biết là nên véo mình hay nên véo Tướng gia đây nữa."
"......"
Thẩm Anh vẫn ngồi yên không nhúc nhích, nhàn nhạt mở miệng: “Tự nhéo mình đi.”
Mạnh Cảnh Xuân lại hắt hơi một cái, đầu óc như chợt tỉnh ra. Giọng điệu Tướng gia vẫn rất bình thường, có nghĩa là Tướng gia không có hồ đồ, vậy tức là nàng đang mơ à? Nhưng cũng không đúng nha......
Thẩm Anh đứng lên, gấp chăn bông, đưa lưng về phía nàng, giọng lạnh lùng: “Cứ hắt xì liên tục như vậy, e là bị cảm rồi. Tốt nhất là sờ đầu mình xem có phải bị sốt rồi hay không, đừng để nóng đến mức chập mạch.”
Mạnh Cảnh Xuân ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn một lúc, đầu óc như bị mắc kẹt, không thể nào nghĩ ra được vì sao mình lại ngủ trên giường của Tướng gia.
Nàng xoay người, lảo đảo bước ra ngoài, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt khiến nàng tỉnh hẳn.
—— Ngủ quên không kịp họa mão(2)! Hay rồi —— bị trừ lương!
(2) Họa mão: Thời xưa, vào giờ Mão (5h – 7h sáng) là quan nha bắt đầu làm việc, quan lại phải đến nha môn để báo danh.
Bình luận facebook