Mạnh Cảnh Xuân thậm chí không rõ lắm, mình đã xuất cung thế nào, Thẩm Anh vội vàng tống nàng lên xe ngựa xuất cung, chỉ nhìn nàng một cái, không kịp nói dù chỉ một câu, lập tức buông rèm xe xuống, hấp tấp quay ngược trở về.
Nhị điện hạ qua đời, Thái tử bị bắt giam, Hoàng thượng gần như bạc đầu chỉ trong một đêm.
Đêm đã khuya mà Mạnh Cảnh Xuân vẫn dây dưa trong thiên lao. Từ Chính Đạt kiên trì thẩm vấn Ngụy Minh Tiên, Mạnh Cảnh Xuân đứng ở một bên, cầm quyển sổ trắng ghi chép lời khai. Từ Chính Đạt khá là dông dài, mãi mà không hỏi vào vấn đề chính, Mạnh Cảnh Xuân lại không tiện nói gì, chỉ dựa vào sự thật mà ghi chép, đứng lâu mỏi chân vô cùng.
Ngụy Minh Tiên rất ít khi mở miệng, xuất thân từ Hình bộ, đã thẩm tra qua nhiều vụ án, bây giờ thành tù nhân, đương nhiên biết cách tránh nặng tìm nhẹ hơn bất cứ ai. Từ Chính Đạt hiểu rất rõ mình có bao nhiêu cân lượng, tự biết mình đứng trước mặt Ngụy Minh Tiên chỉ như mèo gặp hổ, một chút cáu kỉnh cũng không có. Hỏi cả buổi trời, cuối cùng liếm liếm làn môi khô ráp rồi từ bỏ.
Ông gọi Mạnh Cảnh Xuân sang một bên, nói: “Xương cốt tên Ngụy Minh Tiên này cứng rắn khó gặm, nhưng không thể thoát khỏi tội chết. Chẳng thà chiếu theo sự thật mà soạn ra một bản cung khai, bàn luận điều kiện buộc hắn đồng ý là được.”
Mạnh Cảnh Xuân gập cuốn sổ lại, nghe ông nói như thế, trên mặt lạnh lẽo rét buốt: “Chiếu theo sự thật soạn ra một bản cung khai là sao, hạ quan không rõ lắm.”
Từ Chính Đạt thầm nghĩ tiểu tử này hiểu rõ mà còn giả bộ hồ đồ, thật đúng là càng nhân nhượng thì hắn càng được đà lấn tới. Ông có chút mất hứng nói: “Không soạn được tờ khai cho bản án này thì ngươi cũng đừng nghĩ đến chuyện về nghỉ.”
Mạnh Cảnh Xuân tỉnh rụi, ôm sổ ghi chép đứng một bên. Từ Chính Đạt làm việc qua loa vội vàng thật sự khiến lòng người lạnh lẽo. Thậm chí nàng có thể thấy được cảnh Chu Dự Ninh vội vàng kết án rồi báo cho Thẩm Anh biết kết quả. Tờ khai mà Thẩm Anh gắn kèm vào trong tập hồ sơ kia cũng là bịa đặt ra kiểu giống vậy sao......
Tuy vụ án này của Ngụy Minh Tiên khác với án kia, Ngụy Minh Tiên đúng là kẻ có tội, nhưng Mạnh Cảnh Xuân lại không muốn viết ngoáy ra một tờ cung rồi ép người ta đóng dấu như thế.
Từ Chính Đạt vừa đói vừa khát, liền đi ra ngoài, Mạnh Cảnh Xuân đứng tại chỗ một lát. Đêm càng sâu hơn, trong ngục ẩm ướt lạnh lẽo, rét đến mức nàng cảm giác xương mình đau buốt. Xem ra Từ Chính Đạt không định quay lại đây, nàng lại không thể rời khỏi. Ngụy Minh Tiên bị áp giải về lần nữa, nàng cầm chiếc ghế đẩu để trong hành lang u ám, ôm bút mực cùng với sổ ghi chép ngồi xuống, nhìn Ngụy Minh Tiên qua song sắt, nói: “Vãn bối muốn hỏi Ngụy đại nhân vài chuyện, Ngụy đại nhân có thể nói thật cho vãn bối biết hay không?”
Giọng điệu nàng hòa hoãn, mang theo ý tứ muốn thương lượng. Ngụy Minh Tiên nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, lại không ừ hử gì, mái tóc hoa râm dưới ánh nến khô héo như cỏ mùa đông.
Giằng co một hồi, Ngụy Minh Tiên khàn giọng mở miệng nói: “Kiểu gì thì ta cũng phải chết, ngươi viết xong tờ cung, lần lượt dùng hình, còn sợ ta không đồng ý à? Đêm khuya thế này, cần gì phải tiêu phí ở đây.”
Mạnh Cảnh Xuân nghe vậy, lại cảm thấy có chút xúc động. Thiết án vương của Hình bộ, đến lúc cuối cùng lại nói ra một câu như thế, đám hậu bối nghe được mà lạnh tâm.
Ngay cả kẻ mới gia nhập được một thời gian ngắn như nàng cũng biết, lời khai chính là mấu chốt trong hồ sơ, nào phải trò đùa.
"Vãn bối biết, Ngụy đại nhân cẩn thận cả đời, giải quyết cho bao nhiêu người oan ức, vô số án sai, cũng từng chỉnh sửa bộ luật, nhóm hậu sinh đều xem ngài như tấm gương sáng. Thanh danh một đời khó có được, Ngụy đại nhân thật lòng không muốn biện minh vài câu sao?”
“Không có gì hay để biện minh......" Trong mắt Ngụy Minh Tiên tràn đầy vẻ mỏi mệt, ảm đạm nói: “Người ở nơi này, một khi nảy lòng tham, sẽ rất khó mà nói rằng mình trong sạch.”
Mắt Mạnh Cảnh Xuân âm u buồn bã, nếu nàng có thể trở lại hơn mười năm trước, người ở bên trong là phụ thân của nàng, ông sẽ trả lời mình thế nào? Là những lời trên tờ cung khai kẹp trong hồ sơ kia sao? Nàng tin là không phải.
Nàng lấy lại tinh thần, cười khổ, cúi đầu mở cuốn sổ ghi chép ra, trải trên đầu gối, cầm bút viết từng việc lên trên. Khoảng hai nén nhang trôi qua, nàng đưa cuốn sổ cùng với bút và nghiên mực đến gần song sắt, lại đứng dậy đi lấy mực đỏ đóng dấu, nhẹ nhàng đặt trên mặt đất.
Ngụy Minh Tiên đã chắc chắn rằng mình sẽ chết, trong lòng nhất định có điều hối hận, nhưng vẫn thương tiếc cho thể diện của mình. Thái độ giậu đổ bìm leo của Từ Chính Đạt mới vừa rồi, kiểu gì thì cũng vẫn khiến cho lòng người không thoải mái. Mạnh Cảnh Xuân nghĩ đi nghĩ lại, ông đã bị đẩy đến hoàn cảnh này, e là cũng không đếm xỉa tới mấy câu hỏi được đặt ra, để cho ông tự mình viết, cũng không biết là có được không.
Nàng làm xong mấy việc này, liền thong thả bước ra ngoài. Ngụy Minh Tiên nghiêng đầu thoáng nhìn qua cuốn sổ cùng với mực đóng dấu trên đất, khóe môi nở một nụ cười lạnh tự giễu. Ai mà ngờ được, mình xử án nhiều năm như vậy, trước giờ đều chỉ cầm sổ tay thẩm vấn người khác, bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.
Mạnh Cảnh Xuân đi ra ngoài thở dốc một hơi. Trời âm u lạnh lẽo, nàng cũng không thấy đói bụng. Ngục tốt canh cửa lẳng lặng đứng, ánh đèn lồng mờ ảo ảm đạm. Với tình hình bây giờ, thật sự không biết rồi sẽ đi đến đâu. Tuy hôm nay vẫn không có buổi chầu, nhưng e là tấu chương ở Chính sự đường cùng với trên ngự án đã xếp thành núi. Tin tức phế Thái tử vừa truyền ra, trong triều lập tức bùng nổ. Cuộc đấu, dường như chỉ mới bắt đầu.
Đã muộn như vậy rồi, chẳng biết Thẩm Anh có thời gian rảnh mà ăn một bữa cơm tối không. Dạ dày hắn vốn yếu, không nhịn đói được.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi đợi trong thiên lao cho đến khi ngục tốt thay ca, chỉ nằm trên bàn thẩm án nghỉ ngơi một lát, khi tỉnh lại thì cả người đau nhức, cổ lại càng đau, e là bị nhiễm lạnh.
Nàng nhẹ chân nhẹ tay đi đến phòng giam của Ngụy Minh Tiên, thấy sổ ghi chép vẫn ở nguyên chỗ cũ, mực trong nghiên đã khô cứng hoàn toàn. Quả nhiên là nàng quá ngây thơ, Ngụy Minh Tiên nói cũng không muốn nói, làm sao có thể cầm bút viết đây.
Nàng cúi người định lấy lại cuốn sổ ghi chép, Ngụy Minh Tiên đang nhắm mắt ngồi đó bỗng nhiên mở miệng. Nàng giật mình ngẩng đầu, Ngụy Minh Tiên nhìn nàng nói: “Lúc đó ngươi ở trên điện hùng hổ doạ người, chụp cho ta một cái mũ lớn như thế, là đang toan tính gì?”
Mạnh Cảnh Xuân sửng sốt, nghĩ một chút rồi trả lời: "Vãn bối cũng không biết......"
“Còn bây giờ?” Ngụy Minh Tiên chậm rãi hỏi.
Mạnh Cảnh Xuân cũng thật sự không hiểu. Lúc đó, nàng dựa vào trí thông minh nhỏ nhoi của mình mà đoán bừa, thậm chí cho rằng về mặt khí thế có thể áp đảo đối phương, chỉ vì muốn hoàn thành nhiệm vụ bằng hết sức mình. Còn về bản thân vụ án, hay kể cả người liên quan đến vụ án, đối với nàng mà nói, đều chỉ tồn tại qua những trang hồ sơ lạnh băng.
Sau đó, nàng tiếp nhận thêm một vài vụ án, nhìn thấy vài chuyện bất đắc dĩ, biết được cái gì gọi là hung tàn máu lạnh, càng nghĩ nhiều, càng nhận thấy có chỗ khó mà nói rõ. Chu Dự Ninh từng giảng cho nàng quan hệ giữa luật pháp và tình cảm, và cả những thế lực không thể chống lại nằm ngoài luật và tình. Nàng bất chợt quay đầu lại, lại phát hiện mình đã đi xa như vậy.
Nhưng nàng không biết muốn đi nơi nào, trong lòng vẫn tồn tại nỗi không cam lòng như trước. May mà nhiệt huyết chưa hao hết, có vẻ như vẫn còn chống đỡ được.
Ngụy Minh Tiên thấy nàng thất thần, không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Đi nghỉ đi.”
Mạnh Cảnh Xuân đứng thẳng, vẫn để sổ ghi chép ở chỗ đó, lui về sau một bước chân rồi chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Trời dần sáng, tính ra hôm nay chính là ngày khâm liệm Nhị điện hạ. Từ hôm nàng gặp Trần Đình Phương ở ngự thư phòng, cũng chưa từng nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn. Cơ thể yếu ớt như thế, cố gắng chống đỡ mà cuối cùng lại nôn ra máu, Mạnh Cảnh Xuân cảm thấy không đáng thay cho hắn.
Hắn bảo vệ người kia như bảo vệ chim non, sốt ruột thay người đó, sầu lo thay người đó, nhưng người ta lại là một kẻ không tim không phổi. Thật uổng cho trí thông minh của hắn, tính toán tường tận khắp nơi, nhưng về điểm này lại cố chấp đến phát điên, cuối cùng nỗi khổ này cũng chỉ có mình mình nhấm nháp, người kia có biết tí gì đâu.
Nàng lấy lại tinh thần, đang định trở về, chợt có một tiểu lại đột nhiên gọi nàng. Tiểu lại kia lặng lẽ đưa cho nàng một gói giấy dầu, nói: "Tướng gia đưa."
Nàng nhận lấy gói giấy, tiểu lại kia liền vội vàng xoay người rời đi. Mở gói giấy ra, bên trong chẳng qua là một ít điểm tâm bình thường, phía dưới có một tờ giấy gấp lại, lời ít ý nhiều —— “Đừng quên ngủ, Thẩm.”
Đáy lòng giá lạnh của Mạnh Cảnh Xuân trong thời gian qua, vì tờ giấy này mà ấm hơn một ít. Nàng cầm khối bánh ngọt nhét vào trong miệng, hung hăng cắn một cái, lại không cẩn thận cắn phải đầu lưỡi, đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng trong lòng lại ấm áp.
Ngày khâm liệm Nhị điện hạ, Hoàng thượng bệnh không dậy nổi. Quan tài lẻ loi trơ trọi được chuyển ra ngoài cung, an táng ở hoàng lăng Đông Sơn. Dưới ngồi bút của sử quan, chẳng qua cũng chỉ là một câu vô cùng đơn giản mà thôi.
Khi Thẩm Anh vội vàng chạy từ Chính sự đường tới ngự thư phòng, vừa vặn gặp Trương Chi Thanh đeo hòm thuốc đi ra. Trương Chi Thanh nhỏ giọng nói với hắn: “Khá hơn một chút.”
"Trần tướng cũng ở đây?”
Trương Chi Thanh gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, cúi đầu vội vàng rời đi.
Trần Uẩn đã ở trong ngự thư phòng rất lâu, Hoàng thượng cố gắng chống đỡ tinh thần hỏi ông: “Thằng nhỏ Đình Phương kia bây giờ thế nào rồi?”
Câu này đâm vào lòng Trần Uẩn một nhát khiến tim gan ông đều đau đớn. Ông có con muộn, đứa con này quả thật rất thông minh, đáng tiếc là quá cố chấp, thân thể lại yếu ớt, thật sự là phúc mỏng mệnh bạc. Lần này bị trọng thương, không biết đến bao giờ mới khỏe được. Quân vương hỏi ông như thế, ông chỉ có thể nói: “Y quan đã xem qua, không có gì đáng ngại, chỉ cần đưỡng từ từ.”
Hoàng thượng che miệng ho một trận, Thẩm Anh đã bước vào phòng.
Hoàng thượng cật lực nhịn cơn ho xuống, cau mày khàn khàn nói: “Những người đó vẫn còn quỳ ngoài Thái Cực điện à?”
Thẩm Anh trả lời: "Vâng."
Tấu chương khuyên can đừng phế bỏ Thái tử đã xếp thành núi, hiện giờ lại còn trầm trọng hơn, bắt đầu tụ tập quỳ thẳng ngoài Thái Cực điện không chịu đứng dậy. Hoàng thượng âm thầm nắm chặt quyền, lửa nóng trong lòng mơ hồ bốc lên, trong cổ có mùi máu tanh mằn mặn. Biết là hắn có thủ đoạn đặc biệt để lung lạc khống chế lòng người, nhưng chưa từng nghĩ tới —— đã đến mức này!
Ông cưỡng chế cỗ huyết khí đang dâng trào lên, cầm một quyển chiếu thư ở bên trái, đưa cho Thẩm Anh.
Trong lòng Thẩm Anh hiểu rõ, khom người nhận. Đúng lúc này, Hoàng thượng không thể áp chế ngụm máu trong cổ nữa, giấy bạch tuyên trước mặt nhất thời nhuộm một màu đỏ tươi, trên cổ tay áo màu tím đậm của Thẩm Anh cũng bị bắn lên vài chấm máu nhỏ.
Hắn đứng thẳng, liếc nhanh qua Trần Uẩn. Trần Uẩn mở cửa, vội bảo nội thị đứng ngoài ngự thư phòng lập tức đi mời y quan trở về, sau đó quay đầu lại, nói với Thẩm Anh: "Ngươi đi đi.”
Thẩm Anh chỉ gật nhẹ đầu rồi cất chiếu thư vào sâu trong tay áo, men theo đường hành lang vắng vẻ hiu quạnh, đi đến trước Thái Cực điện.
Văn thần võ tướng quỳ đầy trên trăm bậc cầu thang ngoài Thái Cực điện. Triệu công công đã sốt ruột đến độ sắp phát điên, thấy Thẩm Anh đi tới, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Anh dừng lại bước chân, vẻ mặt tẻ nhạt như không hề có chuyện gì xảy ra. Hắn mở miệng nói: "Hoàng thượng khẩu dụ, triệu Tương vương vào kinh gấp.”
Triệu công công nghe vậy, hướng về phía dưới quần thần, cao giọng thuật lại: "Hoàng thượng khẩu dụ, triệu Tương vương vào kinh gấp......"
Thẩm Anh khép hờ mắt, gió cuốn vạt áo hắn tung bay, ngược lại nhìn có phần thê lương.
Thời tiết âm trầm khô hanh, khiến người ta vô cùng tỉnh táo, kinh thành nghênh đón một trân tuyết bất ngờ.
Bông tuyết nhẹ bay như hoa liễu tháng ba.
Bình luận facebook