Mạnh Cảnh Xuân đợi Thẩm Anh ra cửa, liền nhanh chóng thay một bộ đồ sạch sẽ đi ăn sáng.
Nghiêm Học Trung và Thẩm Thời Linh đã bắt đầu ăn, Mạnh Cảnh Xuân nhìn một cái, cúi đầu đi vào, chào hỏi có phần yếu ớt. Thẩm Thời Linh nhàn nhạt lườm nàng một cái, lại cười nói: "Mạnh đại nhân dậy thật sớm nha.”
Câu nói này của Thẩm Thời Linh chặn họng Mạnh Cảnh Xuân, khiến nàng không biết phải nói gì. Ngưu quản gia đứng ở một bên cực kỳ thông cảm nhìn Mạnh Cảnh Xuân một cái.
Thẩm Thời Linh lại hơi nghiêng đầu nói với Ngưu quản gia: “Xem xem đại nhân của các ngươi dậy chưa, bữa sáng sắp nguội cả rồi.”
Ngưu quản gia như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng nhấc chân đi.
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu từ từ ăn cháo.
Qua một lúc sau, Thẩm Anh mới khoan thai đến chậm. Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, mặt bỗng nhiên lại đỏ hồng, hận không thể ôm chén ra ngoài hành lang ăn.
Thẩm Thời Linh mở miệng nói với Thẩm Anh: “Nhìn dáng vẻ của ngươi, có vẻ như ngủ rất ngon.”
Thẩm Anh cầm một khối điểm tâm lên, thong thả trả lời: “Làm sao thấy được?"
"Sắc mặt rất tốt chứ sao.” Thẩm Thời Linh đã ăn xong rồi nên có rất nhiều thời gian để trêu chọc người khác.
Thẩm Anh không thèm đếm xỉa đến mấy lời trêu chọc của nàng, chỉ liếc qua Nghiêm Học Trung ngồi chếch một bên ở đối diện: “Sắc mặt Nghiêm đại nhân ngược lại nhìn có vẻ không tốt, ngủ không ngon à?”
Trên mặt Nghiêm Học Trung có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng ngại Thẩm Thời Linh đang ở đây, không hé răng trả lời Thẩm Anh một tiếng nào.
Thẩm Anh lại nói: “Ta không về phủ có vài ngày, sáng nay quan sát một phen, thấy tòa nhà này ta sắp không nhận ra nữa rồi. Thật sự có cần mang một đống hoa đến trong phủ như thế không? Bây giờ còn đang trong thời gian để tang, làm như vậy không thích hợp lắm."
Nghiêm Học Trung ngồi một bên nhàn nhạt nói: “Hoa cỏ này đều rất mộc mạc, nếu có người đề cập đến chuyện này thì không khỏi quá rảnh rỗi rồi.”
Tốt cho một cặp vợ hát chồng khen hay.
Thẩm Anh cúi đầu tiếp tục ăn cháo, Thẩm Thời Linh lại không biết từ đâu lấy ra một phong thư, thong dong mở ra, vừa đọc vừa nói: “Chữ của mẫu thân, chắc ngươi cũng đã rất lâu chưa thấy?”
Thìa trong tay Thẩm Anh hơi ngừng lại một chút, Thẩm Thời Linh liếc nhìn hắn một cái: "Đáng tiếc, bức thư nhà này không phải viết cho ngươi."
Nàng đọc đọc rồi nói tiếp: “Nha đầu Đại Duyệt kia vừa mới làm lễ cài trâm tháng trước, trở thành đại cô nương rồi. Nhắc mới nhớ, lúc ngươi vừa mới rời nhà, tiểu nha đầu đó ngày nào cũng đều hỏi ta, a huynh đi đâu rồi. Ta lười nói với nàng, nàng liền khóc sướt mướt. Tiểu hài tử không có cách nào khuyên bảo kiểu đó, nhiều khi thật sự rất phiền mà. Giờ thì khác rồi, ngoan ngoãn khéo léo, tính tình ôn hòa, trổ mã nhìn thật sự là xinh đẹp, cũng không biết sau này tiểu tử thối nhà ai sẽ chiếm được món hời này đây nữa.”
Thẩm Anh chợt cảm thấy buồn lòng.
Lúc hắn rời khỏi nhà, Thẩm Đại Duyệt chẳng qua cũng chỉ mới có ba, bốn tuổi. Thân thể nho nhỏ, chạy không nhanh, lúc đó cực kỳ thích bám theo mông hắn, bước đi thật sự là cố hết sức. Lúc hắn nhận ra, bước chân chậm lại, Thẩm Đại Duyệt liền nhanh chóng đuổi theo, ôm lấy đùi của hắn, cười khanh khách: "Bắt được rồi.”
Mà những khi hắn cau mày, Thẩm Đại Duyệt sẽ luôn duỗi ra bàn tay nhỏ nhắn ấm áp mềm mại xoa xoa lông mày hắn: “Vì sao a huynh không cười? A huynh không vui à?"
Giọng nói mềm nhẹ đó, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng rành mạch. Nhưng lúc này, nếu gặp lại Thẩm Đại Duyệt, hắn lại sợ rằng khó mà nhận ra tiểu muội muội này nữa.
Thẩm Anh buông đũa, không nói lời nào. Mạnh Cảnh Xuân ngồi bên cạnh nhìn hắn, cũng không biết nên nói gì mới tốt.
Thẩm Thời Linh đọc thư xong, cũng không nói nhiều, tiện tay giao cho Ngưu quản gia: “Đốt giùm ta.”
Ngưu quản gia cầm thư bước ra ngoài, cũng không vội vã đi xa. Đợi Thẩm Anh ăn xong đi ra, ông đưa thư tới. Thẩm Anh định nhận lấy, nhưng tay vừa đưa ra một nửa thì ngừng lại ở giữa không trung, thật lâu sau mới bất đắc dĩ nói một câu: "Thôi đi."
Ngưu quản gia bấy giờ mới thu bức thư lại, xoay người đi.
***
Mấy ngày sau, Thẩm Anh vẫn bận rộn như trước, cực ít về phủ.
Hai mươi ba tháng năm, ngày đưa tang linh cữu của tiên hoàng. Quan tài được nâng ra ngoài cung, người cầm cờ đi tuốt ở đằng trước, nhìn qua chỉ thấy một đám người mặc đồ tang trắng cùng với giấy vàng mã bay đầy trời, phía sau là đội ngũ của quan lại cùng với dòng họ, trùng trùng điệp điệp, một đường đi đến Đông Sơn.
Tiên hoàng nhập mộ, thời hạn để tang chấm dứt, cũng có nghĩa là trong triều sắp đón chào một khởi đầu mới.
Hôm đưa linh cữu, văn võ bá quan đều mệt đến ngất ngư, ai về đến phủ cũng đi nghỉ sớm. Thẩm Anh quay lại Chính sự đường, xử lý nốt vài chuyện cuối cùng.
Mạnh Cảnh Xuân thấy hắn mãi vẫn chưa về, cũng đoán được là hắn đang bận. Nàng nghĩ nghĩ, xách một hộp đồ ăn từ trong phủ đi đến Chính sự đường.
Tiểu lại Chính sự đường nhận ra nàng, trực tiếp cho nàng vào trong.
Mạnh Cảnh Xuân tay trái cầm hộp văn kiện, tay phải xách hộp đựng thức ăn, vòng qua dãy hành lang mờ mờ yên ắng của Chính sự đường, dừng lại trước một cánh cửa, đặt mấy thứ trong tay xuống, gõ gõ cửa.
Người bên trong đáp lại nàng: “Vào đi.” Giọng điệu quan lại, không hề có một chút độ ấm nào.
Mạnh Cảnh Xuân đẩy cửa bước vào, trên gương mặt đầy vẻ uể oải của Thẩm Anh hiện lên một chút kinh hỉ. Mạnh Cảnh Xuân cài then kỹ lưỡng, xách đồ qua đặt trên ghế, bày dĩa cơm với đồ ăn ra.
Nàng nói thầm: “Thức ăn ở Chính sự đường quá kém.” Nàng còn nhớ bữa cơm mà nàng ăn ở Chính sự đường vào thời điểm cuối đông đầu xuân, tuy lúc đó cảm thấy cơm nóng hôi hổi, cực kỳ hưởng thụ, nhưng ngẫm lại thấy vẫn quá mức đơn giản.
Thẩm Anh chỉ khẽ đáp lại một tiếng.
Mạnh Cảnh Xuân ngồi trên ghế ở bên cạnh hắn, nghiêng người nhìn hắn ăn, hỏi: "Ngày mai chính là đại điển đăng cơ, Tướng gia vì chuyện này nên mới thức đêm làm việc à?”
Thẩm Anh ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, cho một câu trả lời khẳng định.
Mạnh Cảnh Xuân lồng hai tay vào với nhau, chần chờ rất lâu rồi nói: "Nghe nói, lúc Tương vương ở đất Sở có thi hành chế độ cho nữ đi học, không biết......"
Thẩm Anh nghe vậy, buông đũa xuống: “Nàng đang suy nghĩ về chuyện này à?”
“Ta chỉ là...... tùy tiện suy nghĩ một chút."
“Đất Sở chẳng qua chỉ là một nơi bé tí hin, lão thần bảo thủ cũng rất ít, nên mới có thể dễ dàng thi hành. Nhưng còn muốn cả nước đều thi hành cho nữ đi học, rào cản chồng chất, không phải là chuyện dễ.” Hắn dừng một chút, “Người vừa mới lên ngôi cũng sẽ không chọn làm loại chuyện vừa phí sức vừa không thu được kết quả tốt gì như thế.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi hối hận vì đã đề cập đến chuyện này, nhỏ giọng nói: "Ta biết rồi......"
Thẩm Anh thâm ý nhìn nàng: “Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thể."
Trong mắt Mạnh Cảnh Xuân hiện lên một chút ánh sáng.
Thẩm Anh lại hỏi nàng: “Dạo gần đây nàng có bận không?”
Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu.
"Nghiêm Học Trung cũng không chịu gánh vác công việc giống Từ Chính Đạt à?”
Mạnh Cảnh Xuân lại lắc đầu: "Nghiêm đại nhân làm việc luôn cố gắng đạt tới mức chu đáo kỹ càng, không có một chút sai sót nào, cho nên khi làm việc phải nghiêm túc hơn một chút.”
Thẩm Anh không nói gì.
Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu cầm hộp văn kiện dưới đất lên, nàng vẫn còn tấu chương báo cáo vụ án chưa viết, vốn định ở trong phủ thức đêm viết cho xong, nhưng nàng đã chạy tới đây đưa cơm, nghĩ là ở cùng với Thẩm Anh nhiều một chút cũng tốt. Nàng mở quyển tấu chương trống trơn ra, cầm lấy một cây bút từ trên giá bút của Thẩm Anh, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nhúng mực cầm bút viết lên.
Thẩm Anh ăn xong, chỉ giữ lại hai đĩa điểm tâm ở trên bàn, cất đống bát đĩa đã ăn sạch sẽ vào trong hộp.
Hắn phải xem xem bố trí của Lễ bộ cho đại điển có còn sơ hở chỗ nào không, từ các quan bái lạy, thông báo thiên địa dân chúng, cho đến chiếu thư mà Tư lễ thái giám tuyên đọc, toàn bộ đều phải xem qua một lượt. Nếu có bất cứ chỗ nào không ổn, cho dù là nửa đêm cũng phải lập tức đến Lễ bộ thảo luận lại.
Mạnh Cảnh Xuân viết viết, tay bất giác duỗi qua cầm lấy một khối điểm tâm nhét vào trong miệng. Thẩm Anh liếc qua tấu chương của nàng, thấy đã lít nhít chi chít mấy chục hàng, vẻ mặt chuyên chú giống như không hề ý thức được mình đang ăn gì.
Ánh nến hơi tối, hắn liền cầm cây kéo nhỏ bên cạnh lên, gạt gạt bấc đèn, vùi đầu tiếp tục làm việc của mình.
Đêm đã khuya, ngoài phòng côn trùng kêu ra rả lúc to lúc nhỏ, còn trong phòng chỉ có tiếng lật giấy sột soạt. Có một đoạn Mạnh Cảnh Xuân không biết phải viết thế nào, liền cắn cán bút vắt óc suy nghĩ. Nàng chợt quay qua nhìn Thẩm Anh, Thẩm Anh cảm giác được ánh mắt của nàng, cũng nghiêng đầu nhìn nàng.
Hai người cứ thế nhìn nhau một lát, Mạnh Cảnh Xuân đột nhiên cúi đầu, cầm bút viết tiếp.
Cuối cùng, Thẩm Anh khép lại phần ghi chép về lễ nghi các quan bái lạy, thông báo thiên địa dân chúng kia, trong lòng có chút không yên.
Vua nào triều thần nấy, vị “lão” thần như hắn đây, ngày mai sẽ phải cùng với bá quan nghênh đón vị tân chủ hiền minh đi đến Thái Cực điện, từ nay về sau bắt đầu một trang sử mới.
Hắn thở một hơi thật dài, Mạnh Cảnh Xuân dừng bút nhìn hắn, nói: “Tướng gia xong việc rồi à? Ta còn......"
Còn chưa nói xong, Thẩm Anh đã nghiêng người qua ôm chặt lấy nàng. Trong tay Mạnh Cảnh Xuân còn nắm cây bút, cực kỳ cố gắng không để mực vẩy lên quần áo hắn, nói nhỏ: "Tướng gia đây là......"
Thẩm Anh cũng không nói lời nào, nhưng trong lòng lại như được lấp đầy.
Có người cùng chia sẻ vào thời khắc quan trọng, mới sẽ không cảm thấy cô đơn. Những ngày tháng lẻ loi một mình, buồn vui cũng chỉ gặm nhấm một mình, cứ để nó trôi theo dòng đời hết đi.
Hắn buông Mạnh Cảnh Xuân ra, tuy trên mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng lại có ý cười.
Mạnh Cảnh Xuân thấy dáng vẻ này của hắn, hơi thất thần. Trong cuộc đời của mỗi một người, có bao nhiêu thời khắc như thế này đâu? Viết xong một bài văn tự nhận là khá hài lòng, muốn có người cùng đọc rồi luận bàn; bất chợt ăn được một món ngon hiếm có, quay đầu muốn tìm người cùng hưởng thụ mỹ vị này; ngắm cảnh non sông bao la hùng vĩ, cảm xúc khó nén, hy vọng có người đi đến bên cạnh mình cùng tung tăng nhảy múa...... Thậm chí nàng còn nhớ tới, có một đêm khuya, nàng đi tới một thung lũng, mặt trăng treo trên cao, nhìn thấy ánh trăng lăn tăn lan tỏa, nghĩ đến bên cạnh không có một ai, cảm hấy đặc biệt cô độc.
Nàng hiếm khi để bản thân mình lâm vào trong những ưu tư như thế, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ cảm thấy may mắn. Chính vì đã từng trả qua những ưu tư đó, mới càng cảm nhận được ấm áp viên mãn vào thời khắc này. Nàng hèn mọn tưởng tượng bộ dáng sau khi đổi về nữ trang của mình, thậm chí còn hèn mọn tưởng tượng về chuyện cưới gả, hèn mọn tưởng tượng cuộc sống sau khi kết hôn......
Tất cả những điều này, một năm trước nàng chưa từng nghĩ đến.
Tiếng chuông trống bên ngoài vang lên, đã sắp bình minh. Mạnh Cảnh Xuân bỗng nhiên lấy lại tinh thần, cuống quít thu dọn hộp văn kiện, cầm lấy hộp đựng thức ăn, bảo là mình phải về nhà thay quần áo, rồi chạy biến đi mất.
Thẩm Anh nhìn cánh cửa đã khép lại kia cả một buổi trời, do dự một chút rồi cúi người rút từ trong hộc bàn ra một cuốn tấu chương.
Tấu chương này là để xin thi hành chế độ cho nữ đi học, hai tháng trước hắn đã viết xong, nhưng vẫn cứ lần lữa, mãi mà không trình lên.
Sắc trời bên ngoài dần dần sáng rõ, hắn hít sâu một hơi, đứng lên, từ phía sau phòng lôi ra một bộ bào phục mới tinh tươm, chậm rãi thay từng cái từng cái một, rồi đi về hướng Lễ bộ.
Đám quan viên Lễ bộ đều đã tề tựu đông đủ chờ nghe sai phái, đầu tiên do Khiển quan tối cao cúng bái, thông báo cho thiên địa tổ tiên, sau đó đi về hướng Phụng Thiên môn.
Đến thời điểm, chuông trống kêu lên, Lễ quan dẫn đầu bách quan đi theo đường Ngự đến Phụng Thiên môn, hai vị phụ tướng đứng đầu vào Thái Cực điện trước, bách quan bấy giờ mới theo thứ tự bước vào trong điện, văn phía đông, võ phía tây, cả hai bên đều quỳ xuống, còn những quan nhỏ lẻ tẻ thì chỉ có thể quỳ trên quảng trường ngoài điện.
Mặt trời đã lên cao ba sào, Mạnh Cảnh Xuân quỳ bên ngoài, mồ hôi ướt đẫm sau lưng. Nàng không thể ngẩng đầu, mà cho dù có ngẩng đầu cũng không thể nào nhìn thấy rõ ràng bên trong điện.
Thẩm Anh đứng ở bên phải dưới ghế rồng, ngoại trừ Lễ quan cùng với Tư lễ thái giám thì hắn ở gần tân hoàng nhất.
Đã là cuối tháng năm, bào phục dày nặng trên người khiến người ta oi bức khó chịu, tân hoàng mặc một thân long bào màu vàng sáng, cực kỳ chói mắt. Trong lòng Thẩm Anh lại vô cớ sinh ra một chút bất an.
Bình luận facebook