Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-65
Chương 65
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Mạc Y Phi
Nụ cười trên mặt phó chủ nhiệm Chương cứng lại.
Vốn giáo sư Ngô định nói vài câu nhưng ông nhìn thấy Vũ Minh đã tới nên cũng không lên tiếng nữa.
Sinh viên vây quanh trước bàn tách ra hai bên, Vũ Minh đưa chương trình dạy học đã được sắp xếp cho chủ nhiệm La: "Bài giảng của giáo sư Lưu thuộc Đại học y Z đổi thành "Kinh nghiệm xử lý nỗi lo lắng trước khi gây mê cho trẻ em" của giáo sư Ngô, sẽ được giảng sau giờ học của giáo sư Tào và phó chủ nhiệm Dư thuộc đại học S."
Nếp nhăn trên mi tâm của chủ nhiệm La hơi giãn ra, nhận lấy chương trình dạy học rồi khẽ nói: "Giáo sư Ngô, hai ngày trước tôi bận bịu tổ chức hội nghị nên chưa kịp hỏi ý kiến của anh, Vũ Minh nói với anh về việc này chưa?"
Vẻ mặt giáo sư Ngô khá tươi tỉnh: "Nói rồi, hai ngày trước tôi đã gửi giáo án bài giảng cho Vũ Minh."
Thư Tần lặng lẽ ngước mắt, sắc mặt phó chủ nhiệm Chương vẫn như bình thường, dựa vào ghế sofa chậm rãi uống nước.
Chủ nhiệm La gật đầu, hỏi Vũ Minh: "Giáo sư Tào chuẩn bị bài giảng về nội dung gì?"
Vũ Minh: "Nghiên cứu về hồi phục phổi để giảm các biến chứng sau phẫu thuật tim".
Chủ nhiệm La hài lòng: "Năm ngoái giáo sư Tào từng bảo vệ luận văn về phương diện nghiên cứu khoa học này, giáo sư Ngô chuyên nghiên cứu về giải tỏa nỗi lo lắng trước khi gây mê ở trẻ em, hai vị giáo sư đều có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, nội dung giảng bài cũng phù hợp với chủ đề của khóa tập huấn gây mê tim, em nhớ cập nhật kịp thời nội dung học tập lên trang web để tránh trường hợp học viên không nắm rõ chuyện điều chỉnh chương trình học."
Vũ Minh mỉm cười: "Thầy ký tên trước đã, thầy không ký làm sao em cập nhật được."
Chủ nhiệm La vung bút, kí tên ở dưới chỗ "Ý kiến của chủ nhiệm".
Sự điều chỉnh này khá hợp tình hợp lí, hai vị giáo sư Tào và giáo sư Ngô đều đủ năng lực để làm người giảng chính. Trên mặt phó chủ nhiệm Chương là một nụ cười miễn cưỡng, không phát biểu ý kiến nữa.
Nhìn tên hai vị giáo sư trên chương trình dạy học, Thư Tần đột nhiên nghĩ tới, gần đây giáo sư Tào bận rộn chuẩn bị cho công việc của khóa tập huấn, có vẻ rất phát triển ở khoa.
Giáo sư Ngô tham gia ứng tuyển vị trí phó chủ nhiệm, liệu có phải giáo sư Tào cũng tham gia không nhỉ?
Chủ nhiệm La hỏi Vũ Minh: "Bây giờ ở hội trường đang có ai?"
Vũ Minh lật tư liệu đăng ký của thành viên lên, không ngẩng đầu: "Có nhiều ca phẫu thuật lắm, buổi sáng giáo sư Tào và Trịnh Linh ở hội trường, buổi trưa sẽ phái người tới hỗ trợ."
Giáo sư Ngô chỉ vào những sinh viên bên cạnh: "Đây đều là những "thanh niên khỏe mạnh" mới gọi từ phòng phẫu thuật sang, để bọn họ lâm trận đi, tôi đã liên hệ xe đến đưa bọn họ đi rồi."
Thư Tần đi theo mọi người, biết Vũ Minh cũng sẽ đi nên cô cố ý tụt lại vài bước.
Chốc lát sau quả nhiên Vũ Minh phát hiện ra, chưa tới 11 giờ, anh biết chắc chắn Thư Tần chưa ăn cơm.
"Em đến bãi đỗ xe chờ anh nhé, anh đưa em đi ăn cơm."
Thư Tần nhìn đám người trước mặt, học trò với bác sĩ cùng đi nhiều như vậy, một mình cô ngồi xe anh e là không tốt lắm.
Vũ Minh quan sát vẻ mặt cô, hơi nhướng mày: "Em nghĩ gì thế, Vương Nam đã ở bãi đỗ xe rồi, nhiều người như vậy, đương nhiên xe khoa gọi không đủ chỗ, anh đã nói chuyện với giáo sư Ngô rồi, em gọi hai người nữa lên xe đi."
Thư Tần cười híp mắt: "Vâng ạ, vậy để em đi gọi đám Ngô Mặc."
Vũ Minh cũng cười: "Buổi trưa muốn ăn gì nào, ăn đồ nướng không?" Anh đã hỏi Vương Nam rồi, anh ta nói gần đây có một nhà hàng đồ nướng.
Thư Tần ngớ ra một giây, cô có biết nhà hàng mà Vũ Minh nói đến, ông chủ là người Hàn Quốc, vừa mới khai trương, bạn bè cấp ba của cô khen quán này không ngớt miệng, trong phần mềm còn gửi nhiều voucher khuyến mãi, cô không ngờ Vũ Minh cũng biết: "Muốn ạ."
"Ừ, thế để anh bảo Vương Nam đặt chỗ."
"Anh đợi tẹo." Thư Tần mở điện thoại, "Để em xem thử voucher khuyến mãi đã hết thời hạn sử dụng chưa đã."
Vũ Minh nhìn cô, từ lúc có nhận thức đến nay, anh chưa bao giờ dùng cái gọi là voucher khuyến mãi này, nhưng mà dáng vẻ cúi đầu chăm chú của Thư Tần rất thú vị nên cũng không ngăn cô. Đợi một lúc lâu không thấy cô nói chuyện, anh khẽ cười: "Thế rốt cuộc có hay không nào, không có thì thôi."
"Anh đừng giục." Thư Tần biết anh chẳng tính toán mấy thứ này, nhưng có thể dùng voucher khuyến mãi thì ai lại không cần chứ?
Bên kia có người gọi: "Thang máy đến rồi."
Thư Tần vừa nhìn điện thoại vừa đi về phía trước: "Anh đợi chút, em tìm được sẽ gửi cho anh."
Vũ Minh đi thang máy lên tầng, giáo sư Ngô dẫn một đám học trò xuống tầng.
Trong lúc đi xuống giáo sư Ngô nói: "Xe của Vũ Minh có thể chở năm người, trừ Vương Nam còn ba chỗ ngồi nữa, ai muốn đi?"
Thịnh Nhất Nam với Ngô Mặc cướp lời: "Bọn em đã xí chỗ trước rồi ạ."
Tâm trạng giáo sư Ngô cũng không tệ, thấy nhóm học trò bàn luận sôi nổi thì bật cười ha hả: "Hệ bảy năm chuẩn bị thi lý thuyết lần hai, bốn người các em cũng biết quy định của khoa, thời gian thi đều rất đột xuất, nói không chừng ngày nào đó sẽ thi ngay, bình thường tan làm xong về nhớ đọc thêm sách đấy."
Ba người Thư Tần sợ đến nỗi quên cả nói chuyện, nụ cười của Vương Giảo Giảo cũng cứng đờ.
Vốn mọi người đều rất hưng phấn, bởi vì tuy rằng phải đến hội trường làm việc nhưng so với áp lực dưới tiết tấu nhanh trong phòng mổ thì chí ít cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Ai biết vừa mới vui vẻ không bao lâu liền nghe được tin dữ này, bọn họ muốn bật khóc nhưng vẫn phải cảm ơn giáo sư Ngô: "Cảm ơn giáo sư Ngô ạ."
Đến bãi đỗ xe, Thư Tần đi tìm xe Vũ Minh, từ xa đã thấy sư huynh Vương Nam, anh ta mặc một chiếc áo hoodie dài màu xanh đậm, đang lười biếng nằm nhoài trước đầu xe.
Thịnh Nhất Nam nói: "Năm sau sư huynh Vương Nam sẽ tốt nghiệp mà sao tớ cảm giác đầu anh ấy cũng sắp trọc đến nơi rồi nhỉ?"
"Tóc trọc còn có thể dài lại, thuận lợi tốt nghiệp là được rồi." Thư Tần bận bịu tìm voucher khuyến mãi, vất vả lắm mới tìm được một cái, vội vàng gửi cho Vũ Minh.
Đi tới trước xe, ba người sôi nổi chào hỏi: "Xin chào Vương sư huynh."
Vương Nam nhấc mí mắt lên: "Sư huynh vừa gọi điện thoại nói rằng còn phải sang khoa Y tế
(1) xử lý vài việc, chắc giờ này chưa xong được, chúng ta đợi một lát đi."
(1) Khoa Y tế là một bộ phận quan trọng của bệnh viện, chịu trách nhiệm tổ chức thực hiện điều trị y tế trong bệnh viện.
Ngô Mặc biết Vương Nam là học trò của chủ nhiệm La nhưng anh ta bận bịu làm thí nghiệm nên rất ít khi ở khoa, đôi bên cũng không thân quen lắm.
Ngô Mặc quan sát đối phương một lúc, thấy tính tình Vương Nam cũng hiền lành liền kín đáo hỏi: "Vương sư huynh, em có thể hỏi một câu được không, anh học hệ tám năm hay thi nghiên cứu sinh ạ?"
Vương Nam đáp: "Anh học hệ tám năm."
Ngô Mặc hơi thất vọng, Thịnh Nhất Nam khó hiểu: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Ngô Mặc nói: "Định hỏi thăm Vương sư huynh một chút chuyện về việc thi bằng thạc sĩ."
Thịnh Nhất Nam cười: "Vương sư huynh, sao khoảng thời gian này chỉ có mình anh ở ngoài làm thí nghiệm vậy, khóa này của các anh chỉ tuyển một bác sĩ là anh phải không ạ?"
"Hai người." Toàn bộ sự chú ý của Vương Nam đều đặt vào việc nhắm mắt nghỉ ngơi: "Một người khác dựa vào mối quan hệ, tạm thời đổi nguyện vọng sang khoa mắt rồi."
Ngô Mặc nhỏ giọng nói: "Tớ biết chuyện này, có một bác sĩ khoa mắt ở cạnh phòng tớ. Có một lần anh ấy nói về việc này rồi, bảo là năm đó vì chuyện này mà phó chủ nhiệm Chương cực kỳ tức giận, vị sư huynh kia muốn phó chủ nhiệm Chương nguôi giận nên từng mang quà tới cửa nhận lỗi với ông ta, đi đi lại lại vài lần thì sự việc mới dần ổn thỏa."
Thư Tần kinh ngạc nói: "Vì thế năm đó phó chủ nhiệm Chương tuyển người vô ích à?"
Vương Nam nói: "Không tuyển được hệ tám năm thôi, trái lại tuyển được hai bác sĩ ở nơi khác. Trước đây hàng năm khoa Lâm sàng chỉ tuyển hai người hệ tám năm, chính là khóa Vũ sư huynh với Lâm sư huynh đấy, nhưng mà không cẩn thận có khi khóa này chúng ta chỉ lấy một người."
Thịnh Nhất Nam nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói năm đó bối cảnh của phó chủ nhiệm Chương rất vững chắc, trong trường đều cho rằng ông ta sẽ là chủ nhiệm khoa tiếp theo, không ít người hướng tới vị phó chủ nhiệm này, nhưng sau đó đúng lúc đổi nhiệm kỳ mới, viện trưởng cũ về hưu, viện trưởng mới lên thay không giống phong cách cũ. Lúc xác định điều kiện lựa chọn cán bộ đã đề cao thành quả nghiên cứu khoa học và năng lực lâm sàng. Vì thế mà số phiếu của chủ nhiệm La áp đảo số phiếu của phó chủ nhiệm Chương, vừa bắt đầu trưởng khoa Vũ đã theo chủ nhiệm La nên Lâm sư huynh chỉ có thể theo phó chủ nhiệm Chương thôi."
Thư Tần hơi giật mình, cô còn tưởng rằng Lâm Cảnh Dương chủ động lựa chọn phó chủ nhiệm Chương, hóa ra là không cẩn thận đi theo sai người.
Tuy rằng chủ nhiệm La cũng không hẹp hòi, trong công việc thường ngày đều cho Lâm Cảnh Dương rất nhiều cơ hội, nhưng dù sao khá e ngại phó chủ nhiệm Chương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến việc phát triển nghiệp vụ của Lâm Cảnh Dương.
Vương Nam: "Lợi hại nhỉ, việc này em cũng biết à?"
Thịnh Nhất Nam ngượng ngùng đáp: "Dù sao em cũng còn thấy phục khả năng dự đoán của trưởng khoa Vũ nữa."
Vương Nam vò vò tóc, giọng điệu lộ ra sự buồn ngủ: "Chất lượng của khóa đó rất cao, lớp 1 và lớp 2 đều đăng ký vào khoa Gây mê, sư huynh đã sớm bộc lộ tài năng trong trường rồi, Lâm sư huynh cũng là nhân vật nổi tiếng, cuối cùng hai thầy mỗi người đều chọn một, anh đoán có khi trong mơ họ cũng cười đến nỗi tỉnh giấc ấy chứ. Có điều em đoán sai rồi, sư huynh không có cái gọi là khả năng dự đoán này, anh ấy đi theo chủ nhiệm La bởi vì nghiên cứu những cơn đau trong ung thư của ông ấy rất xuất sắc thôi."
Ngô Mặc kinh ngạc mở to hai mắt: "Em cho rằng Vũ sư huynh vì bị ảnh hưởng bởi chủ nhiệm La mới bắt đầu làm "những cơn đau trong ung thư", thì ra trước khi được chọn vào Nhất Viện anh ấy đã hứng thú với vấn đề này rồi."
Thư Tần nhớ tới người mẹ xinh đẹp trong bức hình kia, hơi ngây người một chút, Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc ngẩng đầu: "Trưởng khoa Vũ tới rồi."
Thư Tần nhìn theo tầm mắt của bọn họ, Vũ Minh chạy tới chỗ rẽ, chờ lúc anh đến trước xe, mọi người đều vui vẻ chào hỏi.
Vũ Minh bận nghe điện thoại, trực tiếp vòng tới ghế lái từ đầu xe: "Lên xe đi, đến hội trường cũng vừa đúng 12 giờ."
Trên đường đi Vương Nam tranh thủ ngủ, Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam không dám ăn đồ ăn vặt trên xe Vũ Minh, Thư Tần sợ anh khát nước, thừa dịp bọn họ không chú ý, mở nắp chai nước khoáng đưa tới bên môi anh, ra hiệu anh uống một ngụm đi.
Vũ Minh yên lặng mỉm cười, uống nước trên tay Thư Tần, hỏi cô: "Voucher khuyến mãi em vừa gửi anh dùng như thế nào?"
"Lúc tính tiền đưa cho thu ngân là được."
Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam nhìn nhau một cái, thần kỳ thật, trưởng khoa Vũ cũng sẽ dùng voucher khuyến mãi ư?
Hội trường ở ngay khách sạn JOYA International, xe đã đến nơi.
Đoàn người đi ngang qua quán nước giải khát ở bãi đỗ xe, Vũ Minh hỏi: "Ai muốn uống nước trái cây không?"
Vương Nam lười biếng giơ tay: "Em muốn."
Vũ Minh liếc anh ta một cái. Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng nhanh chóng phụ họa: "Bọn em cũng uống, cảm ơn trưởng khoa Vũ."
Vũ Minh đưa cho Thư Tần cốc nước chanh leo, ba người còn lại mỗi người một cốc.
Mọi người đi tới khách sạn, Vũ Minh lấy điện thoại ra xem email mới nhận được, thoáng nhìn về phía tên ngốc to đầu Vương Nam, lần đầu tiên cảm thấy mình đang dẫn theo một đám học sinh tiểu học.
Nhân viên hội trường gọi điện thoại đến, Vũ Minh nghe máy: "Tôi đến dưới tầng rồi."
Bước vào phòng khách, Vũ Minh đi tụt lại hai bước, khẽ hỏi Thư Tần: "Em có đói không? Hay để Vương Nam đưa các em đi ăn cơm trước nhé?"
Thư Tần lắc đầu: "Em chờ anh rồi cùng đi, à, nhiệm vụ anh giao cho em là gì, có thay đổi gì không ạ?"
Vũ Minh: "Mua đồ lưu niệm cho các chuyên gia, khai mạc xong em sẽ phụ trách đưa đồ đến từng phòng của bọn họ."
Bước chân của Thư Tần dừng lại, đây là cơ hội rất tốt để tiếp xúc với những người có quyền trong giới, chẳng trách sau khi Vương Giảo Giảo biết chuyện này lại ghen tức đến vậy.
Vũ Minh biết cô đang nghĩ gì: "Anh cũng không phải cho em đi cửa sau, căn cứ vào thông lệ của khoa, việc này sẽ được giao cho người có thành tích tốt hơn làm."
Thư Tần tò mò: "Vậy những lần trước đó là ai ạ?"
"Là anh."
Thư Tần hừm một tiếng, khen ngợi bản thân thì thôi đi, vẻ mặt còn không thay đổi như thế nữa chứ.
Vũ Minh ngẩng đầu nhìn phía trước một chút rồi dừng lại kéo Thư Tần: "Khoảng thời gian này có nhiều việc phải làm lắm, một mình anh khá bận, tối về còn phải tăng ca nữa."
"Cho nên?"
"Đến nhà giúp anh một chút đi."
Thư Tần hắng giọng, cho tới bây giờ nghiệp vụ của Vũ Minh đều không cần ai hỗ trợ, cô thoáng nhìn Vương sư huynh đi đằng trước đã dẫn Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc vào thang máy rồi.
Cô bối rối vài giây rồi lắc đầu: "Không tốt lắm."
Suy nghĩ một chút, cô sợ bố mẹ đột nhiên gọi điện thoại nên quả quyết nói: "Không được không được."
Vũ Minh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nói: "Thư Tần, hay là chúng ta kết..." Điện thoại vang lên, là Cố Phi Vũ gọi tới.
"Bố tớ xuất viện về nhà chẳng làm chuyện gì khác, cả ngày chỉ lẩm bẩm nói muốn gặp cậu, chị Văn còn đi xem mắt nữa, đối phương vẫn theo tiêu chí cao, giàu, đẹp trai, cậu với sư muội Thư Tần nếu có thời gian thì buổi tối tan làm qua đây ăn bữa cơm nhé."
Chuyển ngữ: An Hiên
Beta: Mạc Y Phi
Nụ cười trên mặt phó chủ nhiệm Chương cứng lại.
Vốn giáo sư Ngô định nói vài câu nhưng ông nhìn thấy Vũ Minh đã tới nên cũng không lên tiếng nữa.
Sinh viên vây quanh trước bàn tách ra hai bên, Vũ Minh đưa chương trình dạy học đã được sắp xếp cho chủ nhiệm La: "Bài giảng của giáo sư Lưu thuộc Đại học y Z đổi thành "Kinh nghiệm xử lý nỗi lo lắng trước khi gây mê cho trẻ em" của giáo sư Ngô, sẽ được giảng sau giờ học của giáo sư Tào và phó chủ nhiệm Dư thuộc đại học S."
Nếp nhăn trên mi tâm của chủ nhiệm La hơi giãn ra, nhận lấy chương trình dạy học rồi khẽ nói: "Giáo sư Ngô, hai ngày trước tôi bận bịu tổ chức hội nghị nên chưa kịp hỏi ý kiến của anh, Vũ Minh nói với anh về việc này chưa?"
Vẻ mặt giáo sư Ngô khá tươi tỉnh: "Nói rồi, hai ngày trước tôi đã gửi giáo án bài giảng cho Vũ Minh."
Thư Tần lặng lẽ ngước mắt, sắc mặt phó chủ nhiệm Chương vẫn như bình thường, dựa vào ghế sofa chậm rãi uống nước.
Chủ nhiệm La gật đầu, hỏi Vũ Minh: "Giáo sư Tào chuẩn bị bài giảng về nội dung gì?"
Vũ Minh: "Nghiên cứu về hồi phục phổi để giảm các biến chứng sau phẫu thuật tim".
Chủ nhiệm La hài lòng: "Năm ngoái giáo sư Tào từng bảo vệ luận văn về phương diện nghiên cứu khoa học này, giáo sư Ngô chuyên nghiên cứu về giải tỏa nỗi lo lắng trước khi gây mê ở trẻ em, hai vị giáo sư đều có kinh nghiệm lâm sàng phong phú, nội dung giảng bài cũng phù hợp với chủ đề của khóa tập huấn gây mê tim, em nhớ cập nhật kịp thời nội dung học tập lên trang web để tránh trường hợp học viên không nắm rõ chuyện điều chỉnh chương trình học."
Vũ Minh mỉm cười: "Thầy ký tên trước đã, thầy không ký làm sao em cập nhật được."
Chủ nhiệm La vung bút, kí tên ở dưới chỗ "Ý kiến của chủ nhiệm".
Sự điều chỉnh này khá hợp tình hợp lí, hai vị giáo sư Tào và giáo sư Ngô đều đủ năng lực để làm người giảng chính. Trên mặt phó chủ nhiệm Chương là một nụ cười miễn cưỡng, không phát biểu ý kiến nữa.
Nhìn tên hai vị giáo sư trên chương trình dạy học, Thư Tần đột nhiên nghĩ tới, gần đây giáo sư Tào bận rộn chuẩn bị cho công việc của khóa tập huấn, có vẻ rất phát triển ở khoa.
Giáo sư Ngô tham gia ứng tuyển vị trí phó chủ nhiệm, liệu có phải giáo sư Tào cũng tham gia không nhỉ?
Chủ nhiệm La hỏi Vũ Minh: "Bây giờ ở hội trường đang có ai?"
Vũ Minh lật tư liệu đăng ký của thành viên lên, không ngẩng đầu: "Có nhiều ca phẫu thuật lắm, buổi sáng giáo sư Tào và Trịnh Linh ở hội trường, buổi trưa sẽ phái người tới hỗ trợ."
Giáo sư Ngô chỉ vào những sinh viên bên cạnh: "Đây đều là những "thanh niên khỏe mạnh" mới gọi từ phòng phẫu thuật sang, để bọn họ lâm trận đi, tôi đã liên hệ xe đến đưa bọn họ đi rồi."
Thư Tần đi theo mọi người, biết Vũ Minh cũng sẽ đi nên cô cố ý tụt lại vài bước.
Chốc lát sau quả nhiên Vũ Minh phát hiện ra, chưa tới 11 giờ, anh biết chắc chắn Thư Tần chưa ăn cơm.
"Em đến bãi đỗ xe chờ anh nhé, anh đưa em đi ăn cơm."
Thư Tần nhìn đám người trước mặt, học trò với bác sĩ cùng đi nhiều như vậy, một mình cô ngồi xe anh e là không tốt lắm.
Vũ Minh quan sát vẻ mặt cô, hơi nhướng mày: "Em nghĩ gì thế, Vương Nam đã ở bãi đỗ xe rồi, nhiều người như vậy, đương nhiên xe khoa gọi không đủ chỗ, anh đã nói chuyện với giáo sư Ngô rồi, em gọi hai người nữa lên xe đi."
Thư Tần cười híp mắt: "Vâng ạ, vậy để em đi gọi đám Ngô Mặc."
Vũ Minh cũng cười: "Buổi trưa muốn ăn gì nào, ăn đồ nướng không?" Anh đã hỏi Vương Nam rồi, anh ta nói gần đây có một nhà hàng đồ nướng.
Thư Tần ngớ ra một giây, cô có biết nhà hàng mà Vũ Minh nói đến, ông chủ là người Hàn Quốc, vừa mới khai trương, bạn bè cấp ba của cô khen quán này không ngớt miệng, trong phần mềm còn gửi nhiều voucher khuyến mãi, cô không ngờ Vũ Minh cũng biết: "Muốn ạ."
"Ừ, thế để anh bảo Vương Nam đặt chỗ."
"Anh đợi tẹo." Thư Tần mở điện thoại, "Để em xem thử voucher khuyến mãi đã hết thời hạn sử dụng chưa đã."
Vũ Minh nhìn cô, từ lúc có nhận thức đến nay, anh chưa bao giờ dùng cái gọi là voucher khuyến mãi này, nhưng mà dáng vẻ cúi đầu chăm chú của Thư Tần rất thú vị nên cũng không ngăn cô. Đợi một lúc lâu không thấy cô nói chuyện, anh khẽ cười: "Thế rốt cuộc có hay không nào, không có thì thôi."
"Anh đừng giục." Thư Tần biết anh chẳng tính toán mấy thứ này, nhưng có thể dùng voucher khuyến mãi thì ai lại không cần chứ?
Bên kia có người gọi: "Thang máy đến rồi."
Thư Tần vừa nhìn điện thoại vừa đi về phía trước: "Anh đợi chút, em tìm được sẽ gửi cho anh."
Vũ Minh đi thang máy lên tầng, giáo sư Ngô dẫn một đám học trò xuống tầng.
Trong lúc đi xuống giáo sư Ngô nói: "Xe của Vũ Minh có thể chở năm người, trừ Vương Nam còn ba chỗ ngồi nữa, ai muốn đi?"
Thịnh Nhất Nam với Ngô Mặc cướp lời: "Bọn em đã xí chỗ trước rồi ạ."
Tâm trạng giáo sư Ngô cũng không tệ, thấy nhóm học trò bàn luận sôi nổi thì bật cười ha hả: "Hệ bảy năm chuẩn bị thi lý thuyết lần hai, bốn người các em cũng biết quy định của khoa, thời gian thi đều rất đột xuất, nói không chừng ngày nào đó sẽ thi ngay, bình thường tan làm xong về nhớ đọc thêm sách đấy."
Ba người Thư Tần sợ đến nỗi quên cả nói chuyện, nụ cười của Vương Giảo Giảo cũng cứng đờ.
Vốn mọi người đều rất hưng phấn, bởi vì tuy rằng phải đến hội trường làm việc nhưng so với áp lực dưới tiết tấu nhanh trong phòng mổ thì chí ít cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Ai biết vừa mới vui vẻ không bao lâu liền nghe được tin dữ này, bọn họ muốn bật khóc nhưng vẫn phải cảm ơn giáo sư Ngô: "Cảm ơn giáo sư Ngô ạ."
Đến bãi đỗ xe, Thư Tần đi tìm xe Vũ Minh, từ xa đã thấy sư huynh Vương Nam, anh ta mặc một chiếc áo hoodie dài màu xanh đậm, đang lười biếng nằm nhoài trước đầu xe.
Thịnh Nhất Nam nói: "Năm sau sư huynh Vương Nam sẽ tốt nghiệp mà sao tớ cảm giác đầu anh ấy cũng sắp trọc đến nơi rồi nhỉ?"
"Tóc trọc còn có thể dài lại, thuận lợi tốt nghiệp là được rồi." Thư Tần bận bịu tìm voucher khuyến mãi, vất vả lắm mới tìm được một cái, vội vàng gửi cho Vũ Minh.
Đi tới trước xe, ba người sôi nổi chào hỏi: "Xin chào Vương sư huynh."
Vương Nam nhấc mí mắt lên: "Sư huynh vừa gọi điện thoại nói rằng còn phải sang khoa Y tế
(1) xử lý vài việc, chắc giờ này chưa xong được, chúng ta đợi một lát đi."
(1) Khoa Y tế là một bộ phận quan trọng của bệnh viện, chịu trách nhiệm tổ chức thực hiện điều trị y tế trong bệnh viện.
Ngô Mặc biết Vương Nam là học trò của chủ nhiệm La nhưng anh ta bận bịu làm thí nghiệm nên rất ít khi ở khoa, đôi bên cũng không thân quen lắm.
Ngô Mặc quan sát đối phương một lúc, thấy tính tình Vương Nam cũng hiền lành liền kín đáo hỏi: "Vương sư huynh, em có thể hỏi một câu được không, anh học hệ tám năm hay thi nghiên cứu sinh ạ?"
Vương Nam đáp: "Anh học hệ tám năm."
Ngô Mặc hơi thất vọng, Thịnh Nhất Nam khó hiểu: "Cậu hỏi cái này làm gì?"
Ngô Mặc nói: "Định hỏi thăm Vương sư huynh một chút chuyện về việc thi bằng thạc sĩ."
Thịnh Nhất Nam cười: "Vương sư huynh, sao khoảng thời gian này chỉ có mình anh ở ngoài làm thí nghiệm vậy, khóa này của các anh chỉ tuyển một bác sĩ là anh phải không ạ?"
"Hai người." Toàn bộ sự chú ý của Vương Nam đều đặt vào việc nhắm mắt nghỉ ngơi: "Một người khác dựa vào mối quan hệ, tạm thời đổi nguyện vọng sang khoa mắt rồi."
Ngô Mặc nhỏ giọng nói: "Tớ biết chuyện này, có một bác sĩ khoa mắt ở cạnh phòng tớ. Có một lần anh ấy nói về việc này rồi, bảo là năm đó vì chuyện này mà phó chủ nhiệm Chương cực kỳ tức giận, vị sư huynh kia muốn phó chủ nhiệm Chương nguôi giận nên từng mang quà tới cửa nhận lỗi với ông ta, đi đi lại lại vài lần thì sự việc mới dần ổn thỏa."
Thư Tần kinh ngạc nói: "Vì thế năm đó phó chủ nhiệm Chương tuyển người vô ích à?"
Vương Nam nói: "Không tuyển được hệ tám năm thôi, trái lại tuyển được hai bác sĩ ở nơi khác. Trước đây hàng năm khoa Lâm sàng chỉ tuyển hai người hệ tám năm, chính là khóa Vũ sư huynh với Lâm sư huynh đấy, nhưng mà không cẩn thận có khi khóa này chúng ta chỉ lấy một người."
Thịnh Nhất Nam nhỏ giọng nói: "Tớ nghe nói năm đó bối cảnh của phó chủ nhiệm Chương rất vững chắc, trong trường đều cho rằng ông ta sẽ là chủ nhiệm khoa tiếp theo, không ít người hướng tới vị phó chủ nhiệm này, nhưng sau đó đúng lúc đổi nhiệm kỳ mới, viện trưởng cũ về hưu, viện trưởng mới lên thay không giống phong cách cũ. Lúc xác định điều kiện lựa chọn cán bộ đã đề cao thành quả nghiên cứu khoa học và năng lực lâm sàng. Vì thế mà số phiếu của chủ nhiệm La áp đảo số phiếu của phó chủ nhiệm Chương, vừa bắt đầu trưởng khoa Vũ đã theo chủ nhiệm La nên Lâm sư huynh chỉ có thể theo phó chủ nhiệm Chương thôi."
Thư Tần hơi giật mình, cô còn tưởng rằng Lâm Cảnh Dương chủ động lựa chọn phó chủ nhiệm Chương, hóa ra là không cẩn thận đi theo sai người.
Tuy rằng chủ nhiệm La cũng không hẹp hòi, trong công việc thường ngày đều cho Lâm Cảnh Dương rất nhiều cơ hội, nhưng dù sao khá e ngại phó chủ nhiệm Chương, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến việc phát triển nghiệp vụ của Lâm Cảnh Dương.
Vương Nam: "Lợi hại nhỉ, việc này em cũng biết à?"
Thịnh Nhất Nam ngượng ngùng đáp: "Dù sao em cũng còn thấy phục khả năng dự đoán của trưởng khoa Vũ nữa."
Vương Nam vò vò tóc, giọng điệu lộ ra sự buồn ngủ: "Chất lượng của khóa đó rất cao, lớp 1 và lớp 2 đều đăng ký vào khoa Gây mê, sư huynh đã sớm bộc lộ tài năng trong trường rồi, Lâm sư huynh cũng là nhân vật nổi tiếng, cuối cùng hai thầy mỗi người đều chọn một, anh đoán có khi trong mơ họ cũng cười đến nỗi tỉnh giấc ấy chứ. Có điều em đoán sai rồi, sư huynh không có cái gọi là khả năng dự đoán này, anh ấy đi theo chủ nhiệm La bởi vì nghiên cứu những cơn đau trong ung thư của ông ấy rất xuất sắc thôi."
Ngô Mặc kinh ngạc mở to hai mắt: "Em cho rằng Vũ sư huynh vì bị ảnh hưởng bởi chủ nhiệm La mới bắt đầu làm "những cơn đau trong ung thư", thì ra trước khi được chọn vào Nhất Viện anh ấy đã hứng thú với vấn đề này rồi."
Thư Tần nhớ tới người mẹ xinh đẹp trong bức hình kia, hơi ngây người một chút, Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc ngẩng đầu: "Trưởng khoa Vũ tới rồi."
Thư Tần nhìn theo tầm mắt của bọn họ, Vũ Minh chạy tới chỗ rẽ, chờ lúc anh đến trước xe, mọi người đều vui vẻ chào hỏi.
Vũ Minh bận nghe điện thoại, trực tiếp vòng tới ghế lái từ đầu xe: "Lên xe đi, đến hội trường cũng vừa đúng 12 giờ."
Trên đường đi Vương Nam tranh thủ ngủ, Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam không dám ăn đồ ăn vặt trên xe Vũ Minh, Thư Tần sợ anh khát nước, thừa dịp bọn họ không chú ý, mở nắp chai nước khoáng đưa tới bên môi anh, ra hiệu anh uống một ngụm đi.
Vũ Minh yên lặng mỉm cười, uống nước trên tay Thư Tần, hỏi cô: "Voucher khuyến mãi em vừa gửi anh dùng như thế nào?"
"Lúc tính tiền đưa cho thu ngân là được."
Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam nhìn nhau một cái, thần kỳ thật, trưởng khoa Vũ cũng sẽ dùng voucher khuyến mãi ư?
Hội trường ở ngay khách sạn JOYA International, xe đã đến nơi.
Đoàn người đi ngang qua quán nước giải khát ở bãi đỗ xe, Vũ Minh hỏi: "Ai muốn uống nước trái cây không?"
Vương Nam lười biếng giơ tay: "Em muốn."
Vũ Minh liếc anh ta một cái. Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc cũng nhanh chóng phụ họa: "Bọn em cũng uống, cảm ơn trưởng khoa Vũ."
Vũ Minh đưa cho Thư Tần cốc nước chanh leo, ba người còn lại mỗi người một cốc.
Mọi người đi tới khách sạn, Vũ Minh lấy điện thoại ra xem email mới nhận được, thoáng nhìn về phía tên ngốc to đầu Vương Nam, lần đầu tiên cảm thấy mình đang dẫn theo một đám học sinh tiểu học.
Nhân viên hội trường gọi điện thoại đến, Vũ Minh nghe máy: "Tôi đến dưới tầng rồi."
Bước vào phòng khách, Vũ Minh đi tụt lại hai bước, khẽ hỏi Thư Tần: "Em có đói không? Hay để Vương Nam đưa các em đi ăn cơm trước nhé?"
Thư Tần lắc đầu: "Em chờ anh rồi cùng đi, à, nhiệm vụ anh giao cho em là gì, có thay đổi gì không ạ?"
Vũ Minh: "Mua đồ lưu niệm cho các chuyên gia, khai mạc xong em sẽ phụ trách đưa đồ đến từng phòng của bọn họ."
Bước chân của Thư Tần dừng lại, đây là cơ hội rất tốt để tiếp xúc với những người có quyền trong giới, chẳng trách sau khi Vương Giảo Giảo biết chuyện này lại ghen tức đến vậy.
Vũ Minh biết cô đang nghĩ gì: "Anh cũng không phải cho em đi cửa sau, căn cứ vào thông lệ của khoa, việc này sẽ được giao cho người có thành tích tốt hơn làm."
Thư Tần tò mò: "Vậy những lần trước đó là ai ạ?"
"Là anh."
Thư Tần hừm một tiếng, khen ngợi bản thân thì thôi đi, vẻ mặt còn không thay đổi như thế nữa chứ.
Vũ Minh ngẩng đầu nhìn phía trước một chút rồi dừng lại kéo Thư Tần: "Khoảng thời gian này có nhiều việc phải làm lắm, một mình anh khá bận, tối về còn phải tăng ca nữa."
"Cho nên?"
"Đến nhà giúp anh một chút đi."
Thư Tần hắng giọng, cho tới bây giờ nghiệp vụ của Vũ Minh đều không cần ai hỗ trợ, cô thoáng nhìn Vương sư huynh đi đằng trước đã dẫn Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc vào thang máy rồi.
Cô bối rối vài giây rồi lắc đầu: "Không tốt lắm."
Suy nghĩ một chút, cô sợ bố mẹ đột nhiên gọi điện thoại nên quả quyết nói: "Không được không được."
Vũ Minh nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nói: "Thư Tần, hay là chúng ta kết..." Điện thoại vang lên, là Cố Phi Vũ gọi tới.
"Bố tớ xuất viện về nhà chẳng làm chuyện gì khác, cả ngày chỉ lẩm bẩm nói muốn gặp cậu, chị Văn còn đi xem mắt nữa, đối phương vẫn theo tiêu chí cao, giàu, đẹp trai, cậu với sư muội Thư Tần nếu có thời gian thì buổi tối tan làm qua đây ăn bữa cơm nhé."
Bình luận facebook