• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ai Hiểu Được Lòng Em? (1 Viewer)

  • Chương 9

Chương 19: Chúng ta đều không phải thiên thần (P1)
Edit: Sahara
Tất cả những chuyện này xảy ra như thế nào, Mạc Tu Lăng dường như vĩnh viễn không thể nào giải thích được, vĩnh viễn không thể nào giải đáp.
Mạc Tu Lăng bê bát cháo đến bệnh viện, đáp ứng đề nghị của Giang Nhân Đình.. Nhưng mới vừa đến bên ngoài cửa phòng bệnh cửa chợt nghe thấy bên trong một trận cãi cọ kịch liệt.
Giang Nhân Ly hung hăng tát Giang Nhân Đình một cái: “Tôi hận cô không thể chết đi!”
Giang Nhân Ly cười nhạt: “Không phải cô chỉ là con riêng thôi sao? Chẳng lẽ cô thật đúng coi mình là con gái Giang gia? Cho rằng mình cao quý? Trong cơ thể tất cả đều là mầm mống thấp hèn, thấp hèn hệt như mẹ cô…” Giang Nhân Ly càng nói càng quá đáng, giơ tay lên định tát cái thứ hai.
Mạc Tu Lăng bỏ lại bát cháo trong tay, chạy vào ngăn Giang Nhân Ly lại: “Cô muốn làm gì?”
“Người ngoài như anh có liên quan gì sao?” Giang Nhân Ly không tỏ ra yếu mềm.
“Không phải cô sắp là “vợ” tôi sao? Đã như vậy, chúng ta không phải là có quan hệ sao?” Mạc Tu Lăng tức giận, anh thực không ngờ Giang Nhân Ly lại cũng có một mặt tăm tối như vậy.
Giang Nhân Đình không biết làm thế nào cho phải, đành kéo tay Mạc Tu Lăng: ”Anh Tu Lăng, buông chị ra, chị đau đấy.”
Mạc Tu Lăng buông tay Giang Nhân Ly. Giang Nhân Ly trừng mắt nhìn anh, sau đó nhìn Giang Nhân Đình: “Cô đừng vội đắc ý, cô sẽ không có kết quả tốt.” Nói xong, cô như một làn khói, biến mất.
Mạc Tu Lăng nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Giang Nhân: “Còn đau không?”
Giang Nhân Đình lắc đầu, sau đó nhìn trên bát cháo đổ trên mặt đất: “Đáng tiếc, để anh làm mất công.”
“Không sao.” Mạc Tu Lăng thở dài, sau đó đỡ cô ngồi dậy.
Giang Nhân Đình kéo tay Mạc Tu Lăng: “Không nên trách chị hai, đều là lỗi của em. Chị hai tâm tình không tốt, chị ấy chỉ…”, Giang Nhân Đình nhìn Mạc Tu Lăng, sau đó mới nói tiếp: “Chỉ là thất tình, chỉ là đau khổ quá, cho nên mới tức giận. Nghe nói Tả Dật Phi lên máy bay đi nước ngoài, anh ta bỏ chị. Cho nên tâm tình chị mới không tốt.”
“Như vậy cũng không nên đánh em.” Mạc Tu Lăng nghĩ tới đây liền tức giận.
Giang Nhân Đình lắc đầu: “Là em sai.” Cô cầm lên một tờ chi phiếu đưa cho Mạc Tu Lăng: “Đây là số tiền em tiết kiệm mấy năm qua, không nhiều lắm, chỉ có tám vạn. Chị hai đã chia tay Tả Dật Phi, và cũng đã… đồng ý kết hôn với anh. Chị gái em muốn cưới anh trai tốt nhất của em, em không có ý kiến gì, em chỉ muốn đưa cho chị ấy chút tiền này coi như quà mừng, nhưng chị không nhận, chị cho rằng em dùng tiền nhục mạ chị, cho nên mới ra tay. Anh không nên trách chị ấy.”
(Sah: *thổ huyết* tức! Tức! Tức chết mất! Aaaaaaa….!!!!)
Mạc Tu Lăng còn muốn nói gì, nhưng thấy thái độ của cô liền nói không nên lời: “Tính cách chị em hai người thật quá khác biệt.” Anh xoa mặt cô: “Còn đau không?”
Giang Nhân Đình nhẹ lắc đầu: “Không đau, tuyệt đối không đau.”
Giang Nhân Đình nằm ở trên giường, cô nhìn trần nhà, vẻ mặt rất bình tĩnh. Tay cô nắm lấy tay Mạc Tu Lăng: “Anh Tu Lăng, đừng tiếp tục chống đối nữa, sẽ làm bác Mạc và dì Hoàng khó xử. Chị hai đã thỏa hiệp rồi. Với tính cách của chị nhất định sẽ không thay đổi, hai người rất xứng đôi, lấy nhau sẽ làm cho mọi người hài lòng! Có rất nhiều người ở trường theo đuổi chị.”
Cô cười: “Đồng ý với em, phải sống thật tốt với chị, hai người phải hạnh phúc”
“Em đang nói cái gì thế?” Mạc Tu Lăng nhíu mày.
“Anh phải sống hạnh phúc, phải đối xử tốt với chị.”
Mạc Tu Lăng còn muốn nói gì, nhưng công ty đột nhiên có việc gấp, anh liền rời đi.
“Anh Tu Lăng, hẹn gặp lại.”
Không ai biết được chuyện gì đã xảy ra sau khi Mạc Tu Lăng rời đi.
Chương 19: Chúng ta đều không phải thiên thần (P2)
Edit: Sahara
Giang Nhân Đình bị đưa phòng giải phẫu. Mạc Tu Lăng lo lắng đứng ngoài cửa. Bạch Thanh Hà tựa đầu trên vai Giang Thánh Minh khổ sở: “Nếu như Đình Đình có chuyện gì, em cũng không muốn sống.”
Một lát sau, bác sĩ đi ra, giọng nói vô cùng tiếc nuối: “Xin lỗi, không thể cứu được bệnh nhân. Xin nén đau thương.”
“Không thể nào, không thể nào…” Bạch Thanh Hà túm lấy tay bác sĩ, sau đó nhất lịm.
Giang Thánh Minh đứng môt bên, ôm lấy Bạch Thanh Hà, muốn nói nhưng không nên lời. Tất cả mọi chuyện, xảy ra quá bất ngờ, thật khó mà tin được.
Mạc Tu Lăng nghĩ đến buổi sáng những điều Giang Nhân Đình nói, hoá ra những lời ấy là nói trước khi xa nhau. Tại sao anh không cảm nhận thấy sớm, anh vốn thấy rất kì lạ, nhưng thế nào cũng không ngờ được đó là lần cuối bọn họ gặp mặt. Anh đấm mạnh một cái lên tường, nhưng không cách nào xóa bỏ nỗi hổ thẹn đáy lòng. Nếu như anh sớm phát hiện, có phải cô sẽ không nằm ở nơi lạnh lẽo kia không?
Không ai biết Giang Nhân Đình tại sao lại dùng dao cắt cổ tay tự tử, máu vẫn chảy, vẫn chảy, giống như sự sống cứ từ từ, từ từ chảy ra khỏi cơ thể cô.
Tất cả quá đột nhiên, Bạch Thanh Hà không thể chấp nhận. Mỗi ngày bà đều khóc lớn, Giang Thánh Minh luôn ở bên.
“Em không tin, em không tin…” Bạch Thanh Hà khóc lớn.
“Có tôi vẫn ở bên bà.” Giang Thánh Minh dường như giọng nói đã trở nên già nua.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Giang Nhân Ly không thể tin được chuyện này. Cô đi tới trước mặt Bạch Thanh Hà: “Tuyệt đối không thể, Giang Nhân Đình sao có thể tự tử. Đây đều là do mọi người bày ra, đúng hay không? Để cô ta ngất đi, lừa gạt cha tôi, để ông ấy động tâm, viết tên các người trong di chúc, đúng hay không?”
“Câm miệng!” Giang Thánh Minh hung hăng nhìn Giang Nhân Ly: “Con sao lại có thể biến thành như vậy?”
“Con muốn tận mắt nhìn thi thể Giang Nhân Đình, muốn cho chuyên gia xét nghiệm, con không tin.” Giang Nhân Ly kiên quyết nhìn Giang Thánh Minh nói.
Giang Thánh Minh lắc đầu: “Con thật sự muốn dì con phát điên lên sao? Cha đã cho hỏa táng thi thể Đình Đình rồi, nó thực sự đã bỏ chúng ta mà đi.”
“Sao có thể, sao có thể?” Giang Nhân Ly sắc mặt biến đổi: “Không thể, không thể, cô ta không thể chết?”
Bạch Thanh Hà vẫn đang khóc. Giang Thánh Minh vẫn dịu dàng an ủi bà.
Lễ tang rất đơn giản, chỉ có vài người bạn thân và đối tác kinh doanh đến viếng. Cuộc sống quá thê thảm khiến kẻ đầu bạc tiến người tóc xanh. Bạch Thanh Hà mỗi ngày đều không vui, thỉnh thoảng lại la khóc.
Hoàng Tư Liên đến lễ viếng có một chút lo lắng, nhất là khi thấy sắc mặt của Bạch Thanh Hà.
Mạc Tu Lăng lúc trước không chế được bản thân, hiện giờ đã bình tĩnh hơn. Những khi nhìn thấy bức ảnh chụp, bàn tay anh lại run lên.
Giang Nhân Ly lẳng lặng đứng ở linh đường, đáy mắt cô không có thương nhớ, tất cả những điều này cô đều không ngờ tới.
Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly, sau đó khẽ lộ ra một ý cười. Anh nhớ kỹ những lời cô nói, cô chính là hận Giang Nhân Đình không thể chết đi.
Hiện tại, đã được như cô mong muốn, cô có hài lòng hay không?
Suốt cả tháng trời nhà họ Giang đều bị bao phủ bởi không khí thê lương. Giang Thánh Minh mỗi ngày đều ở bên Bạch Thanh Hà, chỉ hy vọng tâm tình bà có thể tốt lên. Giang Nhân Ly ở trong phòng mình, nhất thời, cũng không nên làm gì.
Giang Thánh Minh muốn đưa Bạch Thanh Hà đi du ngoạn giải sầu, đúng lúc ấy con gái lớn Giang Nhân Mạn trở về.
Giang Thánh Minh thấy con gái lớn trở về, căn bản muốn vui mừng nhưng lại không thể biểu lộ khi nhìn sắc mặt của Bạch Thanh Hà.
Giang Nhân Mạn cười nhạt, liếc mắt nhìn Bạch Thanh Hà: “Không phải muốn đi du ngoạn sao? Vậy sớm đi đi.” Nói xong cô liền đi lên lầu.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Giang Nhân Ly nằm ở trên giường, mắt nhìn trần nhà.
“Em làm sao vậy?” Giang Nhân Mạn hai tay khoanh trước ngực.
“Chị, em thực sự không biết, cô ta sao lại làm vậy…” Giang Nhân Ly nói không nên lời.
“Đã chết cũng chết rồi. Em thật có tương lai.” Giang Nhân Mạn giọng nói có chút lãnh đạm.
Giang Nhân Ly cúi đầu.
Giang Nhân Mạn ngồi bên giường: “Đối với loại tiện nhân đó, nên sớm chết đi. Bây giờ không phải tốt rồi sao?” Giang Nhân Ly im lặng, Giang Nhân Mạn nói tiếp: “Vài năm nay chị đã quan sát kỹ Mạc Tu Lăng, anh ta xuất ngoại trở về hình như đã hoàn toàn thay đổi. Thiếu sót của công ty lớn như vậy anh ta cũng có thể xử lý ổn thỏa, đúng là một nhân tài hiếm thấy. Em lấy anh ta cũng không thiệt thòi. Đừng nên tiếp tục dây dưa với tên họ Tả kia nữa.”
“Chị, em không yêu anh ta.”
Giang Nhân Mạn gạt tay cô: “Đừng ngây thơ như vậy, em là con gái Uông Tố Thu, đến lượt em lùi bước sao?”
Giang Nhân Ly rút tay lại: “Em biết.”
Giang Nhân Mạn lúc này mới hài lòng gật đầu, mỉm cười với Giang Nhân Ly.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Chương 20: không có bức tường nào chắn được gió (P1)
Edit: Sahara
Bạch Thanh Hà sau khi du ngoạn trở về tâm tình đã tốt lên rất nhiều, mặc dù trong mắt vẫn còn toát lên vẻ đau thương.
Bà dựa vào lòng Giang Thánh Minh: “Em không tin, không tin Đình lại bỏ chúng ta đi tự sát, em thực sự không tin.”
“Đã là quá khứ rồi, quá khứ rồi.” Giang Thánh Minh vỗ vai an ủi bà.
“Không. Không. Em nhất định phải tìm được nguyên nhân.” Bạch Thanh Hà kiên định siết chặt tay: “Em sẽ không để con gái em chết không rõ ràng như vậy.”
Giang Thánh Minh buộc lòng phải lái xe đưa Bạch Thanh Hà đến bệnh viện, tìm hiểu xem trước khi qua đời Giang Nhân Đình đã gặp những ai, hay có chuyện gì bất thường không.
***
“Không có, cô ấy tính tình rất tốt, làm gì cũng không có phiền phức người khác. Ai giúp gì cũng sẽ nói cảm ơn. Người tốt như vậy sao lại lựa chọn…. “
“À, cô ấy hình như trước đó có gặp một cô gái rất xinh đẹp. Hình như lúc tám giờ.”
“Sau khi cô ta đi rồi còn có một chàng trai anh tuấn đến thăm.”
Lúc này y tá trưởng đi tới: “Nói chuyện gì vậy, còn không làm việc đi.”
Nghe Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà nói rõ nguyên nhân tới đây, người y tá này bỗng mở miệng: “Chuyện này rất đơn giản, chỉ cần xem camera theo dõi ngày hôm đó là rõ.”
Vì vậy Giang Thánh Minh và Bạch Thanh Hà liền vội vàng đi đến bộ phận bảo vệ, muốn xem video quay qua camera theo dõi.
Bệnh viện này lắp đặt camera trong phòng bệnh, nhưng thời gian quay bắt đầu từ chín giờ sáng đến chín giờ tối, để bảo đảm thời gian riêng tư của bệnh nhân. Bình thường thì sẽ không có xảy ra chuyện gì to tát vì luôn có người ngồi ở máy tính quan sát, thế nhưng lần này là do sơ suất, khiến cho bệnh nhân cắt mạch máu tự vẫn. Bởi vậy phía bệnh viện tỏ ra rất hợp tác. Dù sao, gia định bệnh nhân cũng chỉ muốn xem để tìm hiểu chân tướng chứ cũng không phải đến gây sự.
Giang Thánh Minh ôm Bạch Thanh Hà nhìn đoạn video.
Nội dung mới bắt đầu, chính là hình ảnh Giang Nhân Ly và Giang Nhân Đình cãi nhau, sau đó Giang Nhân Ly hung hăng tát Giang Nhân Đình một cái.
Còn có câu: “Tôi hận cô không thể chết ngay đi.” Lời nói như là mắng chửi.
Sau đó, Mạc Tu Lăng đi vào, nói rất nhiều chuyện với Giang Nhân Đình. Dường như lúc đó cô đã quyết định kết liễu đời mình.
Bạch Thanh Hà khóc mỗi lúc một lớn. Bà thấy con gái mình cầm dao cắt cổ tay, máu chảy xuống mặt đất, đỏ tươi, giống như sinh mạng cô, từ từ khô kiệt.
Giang Thánh Minh thấy Bạch Thanh Hà xúc động như vậy, liền đứng lên tắt đoạn băng: “Chúng ta về nhà, về nhà.”
Bạch Thanh Hà vẫn khóc, Giang Thánh khuyên thế nào cũng không được.
“Đình Đình đã không còn nữa, bà khóc thế nào cũng vô ích.”
Bạch Thanh Hà mạnh mẽ phóng ánh mắt về phía Giang Thánh Minh: “Là con gái ông, chính con gái ông đã hại chết Đình Đình… “
Giang Thánh Minh không đành lòng kích động bà. ĐÌnh Đình vốn sinh thiếu tháng, Bạch Thanh Hà vô cùng yêu thương cô, coi cô chính là sinh mạng của mình. Giang Thánh Minh rất cảm thấy hổ thẹn, nếu không phải vì ông, có thể Đình Đình sẽ không quanh năm ốm yếu như vậy.
Ông cũng yêu quý Giang Nhân Ly, nhưng xem trong máy ghi hình, rõ ràng Giang Nhân Ly vô cùng căm hận Giang Nhân Đình. Ông nhắm mắt, nghĩ đến sự tuyệt tình của đứa con gái lớn Giang Nhân Mạn, sự lạnh lùng của Giang Nhân Ly . Cả hai quả đúng là con gái Uông Tố Thu, đều thâm độc như mẹ.
Giang Thánh Minh đưa Bạch Thanh Hà về đến nhà, Giang Nhân Ly đang ngồi ở sô pha xem TV, có vẻ như xem được cái gì thú vị, cô cười thành tiếng.
Thấy Giang Thánh Minh, cô mỉm cười: “Cha, hai người đã trở về.”
Bạch Thanh Hà nhìn khuôn mặt tươi cười của Giang Nhân Ly, cô còn đang sống rất tốt, còn ở nơi này mà cười, còn có thể được gả cho người đàn ông tài giỏi. Mà con gái của bà, đã biến thành tro, vĩnh viễn ngủ tại lăng mộ. Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con gái bà phải chịu kết cục thê thảm như vậy.
Bạch Thanh Hà phẫn nộ, mạnh mẽ chạy đến, túm tóc Giang Nhân Ly.
Giang Nhân Ly nhất thời không kịp phản ứng: “Dì muốn làm gì?”
“Làm gì?” Bạch Thanh Hà cười lớn: “Mày hại chết con gái tao, mày còn hỏi tao muốn làm gì. Tao muốn chôn mày cùng Đình Đình.” Nói xong, Bạch Thanh Hà liền nắm lấy tóc cô mà giằng xé.
“Dì nói cái gì vậy, con không hại chết Đình Đình.”
“Mày nói dối, dối trá.” Bạch Thanh Hà ra sức tóm tóc Giang Nhân Ly lôi xuống.
Giang Nhân Ly mặt đã sưng mộng đỏ: “Con không làm, thực sự không làm.” Cô nhìn Giang Thánh Minh cầu xin, nhưng vị cứu tinh của cô quay đầu.
***
Chương 20: không có bức tường nào chắn được gió (P2)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly hung hăng đẩy Bạch Thanh Hà ra: “Con không hại chết cô ấy, cô ấy tự sát. Mọi người đều biết, là cô ấy tự sát.”
“Không vì mày nó sẽ không tự sát.” Bạch Thanh Hà hung hăng tát Giang Nhân Ly một cái.
Giang Nhân Ly lắc đầu, khổ sở nhìn về phía Giang Thánh Minh: “Cha, cha tin con đúng không? Giang Nhân Đình tự sát, con và nó không có vấn đề gì, đúng không? Ba tin con đúng không?”
Cô mạnh mẽ nắm chặt ống quần Giang Thánh Minh: “Cha, cha tin con đúng không?”
Giang Thánh Minh hít mạnh một hơi, gạt tay Giang Nhân Ly ra: “Lần này, con làm vậy thật quá đáng.”
Tay Giang Nhân Ly từ từ rơi xuống, trong ánh mắt cô lộ ra một tia thất vọng.
Giang Thánh Minh nhắm mắt, hình như khó khăn lắm mới mở miệng: “Hoá ra nhiều năm như vậy, con vẫn chưa từng coi Nhân Đình là em gái mình. Con coi thường nó, nhục mạ nó, đã vậy con còn đánh nó. Trước mặt con không làm những điều này, nhưng… nhưng sau lưng con lại làm ra những chuyện bỉ ổi như thế. Cha không bao giờ nghĩ lại nuôi dưỡng một đứa con gái tâm địa độc ác như vậy. Con làm cha thất vọng rồi.”
“Là bà ta nói đúng không? Bọn họ lừa gạt cha. Con không làm gì hết. Bà ta làm vậy để ly gián tình cảm cha con mình. Cha, cha không được để bà ta lừa.” Giang Nhân Ly chỉ vào Bạch Thanh Hà.
“Việc đến nước này con còn không biết hối cải.” Giang Thánh Minh tức giận, “Những điều này đều là cha tận mắt nhìn thấy, con cho rằng làm việc hại người sẽ không bị phát giác sao? Tất cả đều được camera quay lại.”
Giang Nhân Ly lúc này ngã khuỵu trên mặt đất: “Cha không tin con.”
“Chết cũng không hối cải.” Giang Thánh Minh xắn tay áo: “Phải dùng gia pháp.”
Bạch Thanh Hà vẫn vô cùng tức giận, không hề nguôi ngoai: “Tôi đi lấy.” Bà ta mang đến một cây chổi lông gà, hung hăng đánh cô. Mỗi một gậy đều rơi trên người Giang Nhân Ly , bà ta vô cùng vui sướng.
Bạch Thanh Hà rất cố sức, rất cố sức, khiến cho quần áo trên người Giang Nhân Ly gần như rách nát hết cả.
Giang Nhân Ly gắt gao cắn môi, cô trừng mắt nhìn Bạch Thanh Hà, ánh mắt đầy sự cười nhạo: “Tôi hiện tại thoải mái không gì sánh bằng, Giang Nhân Đình đã chết, bà có đánh tôi thế nào thì cũng vẫn là cô ta đã chết.”
Bạch Thanh Hà càng ra sức, Giang Nhân Ly gắt gao mím chặt môi, cô không thể, cũng không được tỏ ra yếu đuối: “Bạch Thanh Hà, đáng đời bà phải sống cô độc hết đời này.”
Bạch Thanh Hà đánh một gậy vào mặt cô, chổi lông gà gãy. Trên mặt cô xuất hiện một vệt máu. Bạch Thanh Hà còn muốn đánh tiếp, lần này Giang Thánh Minh ngăn cản: “Thôi được rồi.”
Bạch Thanh Hà gắt gao nhìn Giang Thánh Minh: “Nó hại chết con gái chúng ta, con gái chúng ta!”
Giang Thánh Minh buông tay Bạch Thanh Hà.
Bạch Thanh Hà chỉ vào Giang Nhân Ly, nhưng ánh mắt nhìn Giang Thánh Minh: “Ông nên hiểu rõ, có nó thì không có tôi, có tôi thì không có nó.”
Giang Nhân Ly đột nhiên nhìn về phía Giang Thánh Minh, cô lắc đầu: “Cha, Cha… “
Giang Thánh Minh nhắm mắt lại: “Tôi không có đứa con gái này.”
“Cha…cha… “
Giang Thánh Minh không hề mở miệng.
Bạch Thanh Hà chỉ vào cửa: “Cút, cút khỏi nơi này cho tao.”
Giang Nhân Ly quỳ gối trước mặt Giang Thánh Minh: “Cha, cha đã nói yêu thương nhất Giang Nhân Ly ? Giờ cha không cần Nhân Ly nữa sao? Cha bỏ con sao?”
Giang Thánh Minh đau lòng, viền mắt ngấn nước.
Bạch Thanh Hà kéo Giang Nhân Ly lại: “Cút cho tao, từ nay về sau đây không phải nhà của mày.” Bà ta cười nhạt: “Mày còn muốn sống ở đây, không sợ nửa đêm gặp ác mộng sao? Mày không sợ hồn ma của Đình Đình tìm đến mày đòi mạng sao? Mày gây nên mọi chuyện, mau cút đi cho tao.”
Giang Nhân Ly chỉ nhìn Giang Thánh Minh: “Cha không cần Nhân Ly nữa sao?”
Giang Thánh Minh bất động, nhìn Bạch Thanh Hà.
Bạch Thanh Hà mạnh mẽ xoay người.
Giang Nhân Ly kéo áo Giang Thánh Minh: “Cha không cần con nữa sao?”
Giang Thánh Minh gạt tay cô, đi theo Bạch Thanh Hà.
Hai tay Giang Nhân Ly bơ vơ giữa không trung, đột nhiên cô nở nụ cười, cô đứng lên, toàn thân đều đau, đau đến nỗi cô không biết đau ở chỗ nào. Ra đến cửa, cô dừng lại: “Cha. Xin tha lỗi cho con gái.”
Giang Thánh Minh không có quay đầu, chỉ là thở dài.
Giang Nhân Ly quỳ gối cửa, toàn thân đau đớn.
Trời vẫn mưa. Cơn mưa này đã kéo dài ba ngày liền, nhưng lần này không có Giang Nhân Đình. Giang Nhân Ly vốn rất ghét trời mưa, giống như trời đang khóc. Nhưng lúc này, cô đột nhiên rất thích.
“Cha, vì sao không tin con?”
“Hoá ra cha vốn không cần Nhân Ly…. ”
***
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom