• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Ai Hiểu Được Lòng Em? (5 Viewers)

  • Chương 28

Chương 57: Hóa ra là anh (P1)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly sau khi từ nông trang trở về liền trở nên tĩnh tâm hơn, nhưng trong mắt lại có rất nhiều buồn bã.
Tả Dật Phi không rõ cô đi đâu nhưng cô thay đổi anh đều nhận ra.
Cô cho tới bây giờ đều không nguyện ý trốn tránh. Con người luôn luôn ích ký, giống như một người thầm yêu vậy. Ngay từ đầu, bạn muốn yên lặng mà thích người kia; sau đó bạn sẽ muốn cho người đó biết, sau đó còn muốn tìm cho mình một cơ hội để thổ lộ, kết quả không quan trọng; lúc ấy, bạn sẽ khát khao anh ta phát hiện ra điểm tốt của bạn, rồi có cảm tình với bạn, cuối cùng sẽ ở bên cạnh bạn.
Mọi việc đều có một quá trình, từ ngay từ đầu không quan tâm nhưng cuối cùng lại tính toán chi li kết quả.
Không quan tâm, chỉ là vì không thèm để ý.
Tính toán chi li là bởi đã để ý, sau đó quan tâm, cho nên mới càng tính toán chi li.
Giữa hai người có cảm tình, sẽ không đơn giản chỉ như vậy.
Giang Nhân Ly dường như mới phát hiện ra Tả Dật Phi đứng cách cô không xa, cô nói: “Em phải tìm Mạc Tu Lăng nói chuyện.”
Tả Dật Phi gật đầu, như vậy mới có thể giải quyết vấn đề.
Một đêm nay, cô ngủ rất ngon. Cho dù cô và Mạc Tu Lăng kết quả cuối cùng làm sao, đều sẽ kết thúc chuyện này, tốt hay xấu cũng vậy, có khác cũng chỉ là tâm tình của cô sẽ không còn lạnh lẽo.
Nhưng Tả Dật Phi lại mất ngủ, cũng không phải mất ngủ, chỉ là nguyên một đêm anh không ngủ. (hic. Thương anh…)
Anh muốn hút thuốc, chính anh cũng không biết rốt cuộc anh đã hút bao nhiêu thuốc, chỉ cảm thấy miệng mình đã sưng lên.
Anh nghĩ rất nhiều, nhưng không thể không thừa nhận, hoá ra anh rất ích kỷ. Rõ ràng đã biết giữa anh và cô không còn khả năng nữa nhưng vì sao anh không thấy cô hạnh phúc? Cứ như vậy đi! Anh rõ ràng thấy được kết cục giữa anh và cô, sẽ phải rời xa nhau, phải tự sống cuộc sống riêng.
Giang Nhân Ly hôm sau thấy sắc mặt Tả Dật Phi thì lại càng hoảng sợ: “Anh hôm qua làm gì vậy?”
Tả Dật Phi cười khổ, cô làm như cái gì cũng không liên quan đến mình, tất cả đều chỉ là chuyện người khác.
“Thật sự chuẩn bị đi tìm anh ta?” Anh cúi đầu, có một chút cô đơn.
“Đúng.” Cô rất kiên định, sau đó nhìn anh: “Không cần luyến tiếc em, tuy rằng em sẽ không trở về nữa.”
Anh cười rộ lên: “Trước khi đi, ngồi nói chuyện với anh được không?”
“Thời gian của bản tiểu thư rất quý giá, anh xác định có thể gánh vác?”
“Không sao, dù sao em vẫn còn nợ anh tiền, trừ đi là tốt rồi.”
Giang Nhân Ly buông hành lý trong tay, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh: “Tốt, bắt đầu tính thời gian.”
“Em biết vì sao năm đó anh ra đi không?” Ánh mắt anh rất cô đơn, kỳ thực anh đã định trở về, lúc trên máy bay anh đã muốn đổi ý.
Giang Nhân Ly không cười nữa, im lặng nhìn anh
Cô nghe anh kể lại chuyện năm đó, cuối cùng cũng chỉ có thể cảm thán số phận. Mà cô lúc này không muốn làm trái tâm ý của lòng mình, cô muốn Mạc Tu Lăng.
Dường như rất linh nghiêm, điện thoại của cô vang lên, là điện thoại của Mạc Tu Lăng.
Cô nhanh chóng chạy tới bệnh viện, bệnh tim của Giang Thánh Minh lại tái phát.
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài Giang Nhân Ly trông thấy Mạc Tu Lăng, anh gầy rất nhiều, viền mắt thâm quầng. Cũng may, bệnh tình Giang Thánh Minh không quá nghiêm trọng, chỉ là dạ dày ông cảm thấy đau nên Bạch Thanh Hà đưa ông vào viện, sau đó làm một loạt kiểm tra, không có gì nguy hiểm đến tính mạng.
Giang Thánh Minh muốn ra viện, nhưng bệnh viện có quy định riêng, trước khi huyết áp ông trở lại bình thường thì không thể ra viện.
Giang Thánh Minh thấy hành lý trong tay Giang Nhân Ly thì nhíu mày.
Mạc Tu Lăng ôm lấy tay Giang Nhân Ly đi đến: “Ba, Nhân Ly vốn đang ở bên ngoài du ngoạn, vừa nghe ba bị bệnh liền vội vã trở về.”
Lời này của anh đúng lúc, khiến Giang Thánh Minh bớt lo lắng.
Giang Nhân Ly ngồi vào trên giường: “Ba, hiện tại cảm thấy thế nào?”
“Vốn không có gì, là do mọi người làm quá thôi.” Giang Thánh Minh lơ đễnh.
Bạch Thanh Hà tức giận: “Bằng ngần này tuổi rồi còn làm như trẻ con. Ông khó chịu ở đâu thì phải nói chứ, cứ cố chịu.”
“Tôi tự biết bệnh mình.” Giang Thánh Minh cũng không nói nhiều.
Bạch Thanh Hà trong mắt hiện lên một chút ghen tuông, Diệp Tư Đình cũng chạy đến, cô ta cũng không nhìn mọi người, trực tiếp đi tới giường bệnh của Giang Thánh Minh: “Ba, ba đỡ hơn chưa?”
“Cả đám đều muốn thấy ta thành ma ốm sao?” Giang Thánh Minh nở nụ cười.
Diệp Tư Đình cũng cười, cầm lấy quả táo gọt.
Bạch Thanh Hà nhìn thấy thái độ của Giang Thánh Minh đối với Diệp Tư Đình rất tốt, mặt mày rạng rỡ hẳn lên.
Ánh mắt Mạc Tu Lăng chỉ dừng trên người Giang Nhân Ly, cô rất bình tĩnh, cũng không biết nghĩ tới cái gì. Giang Thánh Minh thấy cảnh vợ chồng son của hai người thì vội vàng đuổi về. Mạc Tu Lăng mang hành lý của cô xuống lầu.
“Em đi đâu?” Anh nhìn cô hồi lâu mới mở miệng.
Cô nhìn anh, trong mắt lóe lên tia cười: “Em đi đâu anh cũng đưa đi chứ?”
Mạc Tu Lăng không hề mở miệng.
Bọn họ quay về nhà, Giang Nhân Ly vẻ mặt rất tùy ý, dường như quên mất chuyện bọn họ cãi nhau. Cần làm cái gì thì làm cái đó. Ngược lại với dáng vẻ thong dong của cô, Mạc Tu Lăng lại có vẻ lúng túng.
Tâm tình kích động sau khi xem xong phin lúc này cũng đã bình thường trở lại. Bởi vì anh đột nhiên phát hiện, như vậy căn bản cũng không được gì. Cùng lắm nhiều nhất thì nói rõ ràng, rằng năm xưa cô cũng đã rung động trước anh, sau đó, kỳ thực không có sau đó. Bởi vì, bọn họ đã bỏ lỡ. Mọi chuyện đã trôi qua trong đời cô, cũng đã trôi qua trọn đời anh. Đơn giản như vậy, cho dù giờ anh biết được thì cũng chẳng thể làm gì.
Trong mắt anh tràn đầy sầu não, Giang Nhân Ly nhìn anh kỳ quái. Cô cảm thấy mình cũng kì quái, ung dung như vậy, buổi tối không biết sẽ phải ứng phó thế nào.
Chương 57: Hóa ra là anh (P2)
Edit: Sahara
Cô thu dọn quần áo, có ý định kéo dài thời gian, nhưng anh từ đầu tới cứ nhìn động tác của cô, cái nhìn không nói rõ điều gì.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn nên chủ động: “Anh không có gì cần hỏi?”
Mạc Tu Lăng gõ ngón tay lên sô pha, kỳ thực, anh hơi căng thẳng: “Dạo này em vẫn khỏe chứ?”
Giang Nhân Ly cứng lại: “Khẳng định khỏe hơn anh, em lên một cân.”
Anh thế mà quan sát toàn thân cô một lượt: “Quả nhiên là dù ở đâu cũng đều có thể ăn no mặc ấm.”
“Không còn cách nào, tính mạng là quan trọng.”
Mạc Tu Lăng lỡ một nhịp tim, anh đã nghĩ tới quyết định tồi tệ nhất, nhưng lúc này, dường như trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một ngọn đèn chiếu sáng phía trước. Giọng điệu của cô tuy không nói rõ là tốt nhưng rõ ràng tâm tình chuyển biến rất lớn. Biết vậy, tâm tình anh cũng tốt hơn lên: “Em cũng không phải cỏ dại.”
Cô trừng mắt nhìn anh, nhưng lại thấy miệng anh tràn ngập tiếu ý.
Cô cảm thấy mình thật giống một đứa trẻ hư bỏ nhà đi mới về.
Ý nghĩ như vậy khiến cô rất là oán thán.
Trong lòng cô buồn khổ khó chịu nhưng vẫn mở miệng: Năm đó vì sao anh kết hôn với em?”
Mạc Tu Lăng ho khan một chút, thong dong bình tĩnh mở miệng: “Công ty có việc, anh quay lại đó đã.”
(hự! Muốn đâm chết anh quá anh Lăng ạ, chị Ly đã chịu được bước trước mà anh không chịu bước đến là sao???)
Cô cứ như nhìn thân ảnh anh biến mất khỏi tầm mắt.
Cô ngồi một hồi lâu, lúc này mới cảm thấy mình đáng thương, hóa ra cô cũng chỉ là một người bình thường. Mọi người đều ích kỷ, nếu ai đó đối tốt với bạn, làm cho bận rất nhiều chuyện cảm động, nhưng chỉ cần một lần có lỗi với bạn là bạn sẽ oán giận mãi không quên, thậm chí còn nhớ rõ lúc xảy ra chuyện ấy. Cô suy nghĩ một chút, hai năm nay, anh tuy rằng chưa làm cho cô chuyện gì lớn lao nhưng tuyệt đối rất tốt với cô. Lần đầu tiên anh đưa cô ra ngoài dự tiệc, thấy cảnh tượng xa hoa kia, cô tỏ ra không thích, sau đó anh không bao giờ miễn cưỡng cô ra ngoài nữa. Cho dù là ngày lễ nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô mặc dù chẳng bao giờ mua quà gì quý giá tặng cô. Giống như sinh nhật trước của cô, anh tặng cô một cái vỏ sò. Cô xem kỹ cái vỏ sò kia, phát hiện nó đã được mạ lên một lớp, bề ngoài trơn truột. Cô thích người khác vì cô mà tự tay làm quà tặng, tuy rằng không quý, nhưng ý nghĩa rất lớn.
Thế nhưng, anh có yêu cô không?
Anh chưa bao giờ nói qua.
Cô lo lắng, đột nhiên nhớ tới chuyện gì. Cô nhớ, có lần cô thấy quyển sách kia, anh đã nổi giận, sau đó anh có mang về nhà, anh cũng quá tin tưởng cô, cho nên để trong thư phòng, nhưng đâu phải cô sẽ không vào chứ!
Cô đi vào thư phòng, tất cả đều là sách, không có quyển nào cô thích. Cô thích đọc tiểu thuyết, mà lại là tiểu thuyết kinh dị. Khi còn đi học đại học, buổi tối cứ tắt đèn là cô lại cùng bạn cùng phòng mở máy tính xem “Tiếng chuông lúc nửa đêm”. Xem những bộ phim này cần phải có bầu không khí phù hợp, chuẩn bị tinh thần tốt. Dù sao cô cũng thích xem phim kinh dị, đọc tiểu thuyết kinh dị. Cô nhớ rõ hồi còn nhỏ cô một mình ngủ trogn căn phòng lớn. Lúc nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài cô cũng sợ, nhưng vài giay sau cố liền bật đèn, mở cửa phòng đi ra ngoài thăm dò xem âm thanh từ đâu đến. Cuối cùng cô phát hiện ra một chiếc đồng hồ không biết mẹ cô mang ở đâu về, nhịp điệu chiếc đồng hồ này đổ chuông rất giống với tiếng bước chân. Sợ bóng sợ gió một hồi, cô trở lại phòng tiếp tục ngủ.
Cô tìm kiếm quanh một hồi, sau đó phát hiện ra ở ngăn kéo thứ ba trên bàn làm việc của Mạc Tu Lăng có một cuốn “Hoàng hôn pha lê”, cô mở ra một trang, liền nở nụ cười.
Cô nghĩ đến cơn thịnh nộ của anh lần đó, kỳ thực có nhiều xấu hổ hơn.
Bởi vì … quyển sách này là của cô!
Cô có sở thích đọc sách thì lưu lại bút ký, viết lên ý nghĩ của chính mình. Trong quyển sách này, cô viết lên trang đầu tiên:
“Thông minh như Hạ Xuyên, dũng cảm như Hạ Xuyên, tuyệt tình như Hạ Xuyên; có lẽ ở trong lòng Lâm Trạch, cô cái gì cũng tốt, cho dù là bình thường cô có nhiều điểm không tốt. Tôi ước ao Hạ Xuyên gặp Thẩm Giai Kỳ ngay từ thời thanh xuân, cho dù anh không thích cô, nhưng tuyệt không gây trở ngại đoạn yêu say đắm này, trở thành đôi đẹp nhất. Nhưng, tôi không muốn làm người con gái như Hạ Xuyên, quá mức cố chấp. Tôi vẫn tin tưởng rằng kết cục ấy của Hạ Xuyên đã định trước cả rồi. Tính cách của cô đã định sẵn bi kịch của cô. Cho nên, tôi không muốn làm một người như cô ấy, có thể quật cường, có thể kiên trì, nhưng tuyệt đối không ngoan cố, bởi vì tôi vẫn tin tưởng tình yêu sẽ hoàn hảo, nhưng tuyệt đối sẽ không phải sinh tính mệnh duy nhất của mình. Có nó, cuộc sống nhạt nhẽo này sẽ có thêm màu sắc, không có nó, thì vẫn có thể sống tốt. Tình yêu cùng lắm cũng chỉ là thứ gia vị, có thì tốt, không có vẫn có thể nuốt xuống. Bởi vì, cuộc sống chỉ có tình yêu cho tới bây giờ đều là thật đáng buồn.”
Chương 58: không có ý tốt (P1)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly mấy ngày nay cũng không nhàn rỗi, cô đi tìm luật sư của Uông Tố Thu, cô muốn xem di chúc của Uông Tố Thu. Giang Nhân Ly đã sớm biết mẹ mình mỗi năm đều sửa di chúc một lần, đề phòng bất trắc xảy ra
Luật sư Tần co chút khó xử nhưng vẫn đồng ý cho cô xem. Bởi vì trong di chúc này, người được hưởng quyền lợi chỉ có mình Giang Nhân Ly, không mảy may tồn tại bất cứ cái gì đáng tranh cãi. Tuy rằng luật sư Tần cũng cảm thấy kỳ quái, vì sao Uông Tố Thu chỉ trao tất cả cho con gái út mà con gái cả lại không hề đề cập tới. Nhưng đây không phải là điều một luật sư như ông ta nên hỏi.
Giang Nhân Ly chỉ là vì lần trước cãi nhau với Mạc Tu Lăng, anh nói ra rất nhiều điều khiến cô nghi. Mạc Tu Lăng nói, tất cả những lý do cô nói đều chỉ là viện cớ để rời đi, cho dù cả chuyện di chúc. Cô nghĩ trong chuyện này nhất định có ẩn dụ điều gì.
Cô không quan tâm tới số tài sản này, nhưng khi thấy cái hiệp nghị kèm theo kia cô mới bừng tỉnh vì sao Mạc Tu Lăng phản ứng như vậy.
Toàn bộ di chúc này không có hiệu lực, cũng không được quyết định bởi chính Uông Tố Thu, mà người quyết định là Giang Nhân Ly.
Bởi vì Uông Tố Thu nói rất rõ ràng, chỉ khi Giang Nhân Ly mang thai và sinh con, di chúc này mới có hiệu lực.
Sau khi cáo từ luật sư Tần, cô suy nghĩ rất nhiều. Nếu như Mạc Tu Lăng là vì số tiền này, anh sẽ chẳng cần làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, sớm khiến cô có con là tốt rồi có phải không? Lúc anh làm phẫu thuật là sau khi kết hôn nửa tháng, mà cô nhớ rõ đó là sau khi anh phát hiện cô uống thuốc tránh thai. Anh không nói nhiều chỉ bảo cô không cần uống nữa. Có một số chuyện, hóa ra nghĩ từ một góc độ khác lại khác biệt lớn như vậy.
Cô tin anh, sau khi tâm tư này bị phát hiện, hóa ra chính là do cô không có quý trọng.
Cô hiểu rõ, năm ấy do hai nhà cưỡng ép mà cô và anh mới kết hôn. Vợ chồng Mạc Chí Hạo tuyệt đối là vì chuyện di chúc này mới ép anh kết hôn với cô. Nhưng Mạc Tu Lăng nhất định không phải vì vậy, cô khẳng định.
Cô cắn môi, xảy ra quá nhiều chuyện, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Lúc Tả Dật Phi nói ra câu nói cuối cùng kia, cô cũng đã xao động. Cho dù Tả Dật Phi không nói rõ chân tướng, cô cũng không định ly hôn với Mạc Tu Lăng. Vì sao cô muốn thành toàn cho Giang Nhân Đình? Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là vì nằm một bên giường mà bên kia lạnh ngắt như băng, hoàn toàn không dễ chịu gì.
Giang Nhân Ly trở về nhà thì đã thấy vẻ lo lắng trên mặt Mạc Tu Lăng. Nhìn thấy cô, sắc mặt anh mới tươi tỉnh lên một chút. (hí hí :X)
Cô ngượng ngùng mở miệng, “Em chỉ đi ra ngoài một chút.”
Anh gật đầu, hình như thở dài một hơi.
Cả buổi chiều, tâm tình của anh dường như tốt lên rất nhiều. Ngay cả Chương Tâm Dật cũng nói đùa với anh là không khí công ty đã bớt căng thẳng hơn rồi.
“Anh ăn cơm chưa?” Cô cảm thấy mình vẫn nên làm một người vợ tự giác thì hơn.
Anh rõ ràng là không ngờ cô lại hỏi câu này, ngây người một chút mới lắc đầu.
“Em đi nấu mì.” Cô mở tủ lạnh tìm đồ ăn, cô luôn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn tươi trong tủ lạnh.
Anh đi theo cô vào trong bếp, nhìn dáng vẻ cô bận rộn, cái gì anh cũng không quan tâm nữa, chỉ cần có phút giây này là tốt rồi. (ôi anh chị đáng iu quá đi à :X)
Tối nay, cô rõ ràng là đã quen với việc thời gian gần đây ngủ một mình, cho nên tay cô lại sờ soạng như mọi khi. Thật không may, tay cô chạm đúng vào mặt anh. Ạnh tỉnh lại: “Em làm gì vậy?”
Bị người khác phá hoại giấc ngủ, tâm tình vẫn luôn không tốt như vậy.
Cô tất nhiên là không thể nói ra đấy là thói quen gần đây của mình: “Chúng ta tâm sự một chút đi!” (ôi chị Ly… đáng iu chết mất ^^)
Anh hiển nhiên tỉnh hẳn lại, xê người ra xa cô: “Ngủ.” (eo!)
Giang Nhân Ly bị đả kích, có điều biết anh thực sự mệt mỏi cho nên cũng không quấy rầy nữa. Nhưng không vẫn không ngủ được.
Cô nhớ lại những điều Tả Dật Phi nói.
Chương 58: không có ý tốt (P2)
Edit: Sahara
Cô nhớ lại những điều Tả Dật Phi nói.
Mẹ của Tả Dật Phi sớm đã bị mua chuộc, bắt anh đi Mỹ. Anh đến sân bay, nhưng lúc ngồi trên máy bay anh đã hối hận. Anh đã quay về tìm cô.
Ngày hôm đó mưa lớn, Tả Dật Phi lái xe nhanh về muốn thấy cô..
Anh nghĩ, chỉ cần anh đưa cô đi cùng, chân trời góc biển nào cũng có thể. Vậy mà, anh không ngờ được rằng, mẹ anh lại uy hiếp anh đến như vậy.
Nhưng lúc ấy Tả Dật Phi đến biệt thự nhà họ Giang, anh lại thấy được một cảnh kia.
Giang Nhân Ly quỳ trên mặt đất, anh chưa bao giờ thấy cô bất lực như vậy, mềm yếu như vậy. Anh muốn tiến lên nhưng một người khác đã nhanh chân hơn anh.
Mạc Tu Lăng ôm chặt lấy Giang Nhân Ly sắp ngã xuống, tay anh gắt gao bị cô nắm lấy.
Tả Dật Phi ngừng lại, phút giây đó, anh phát hiện mình dư thừa. Cùng là đàn ông cho nên anh rất hiểu Mạc Tu Lăng, ánh mắt Mạc Tu Lăng nhìn Giang Nhân Ly rõ ràng đã chứng minh anh là thuộc về cô.
Tả Dật Phi dao động, điều anh lo sợ nhất chính là cô không hạnh phúc. Nhưng giờ khắc ấy, lo lắng của anh đã bị Mạc Tu Lăng làm tan biến rồi.
Anh đi theo sau Mạc Tu Lăng, chăm chú nhìn Mạc Tu Lăng cẩn thẩn bế cô vào xe đưa đến bệnh viện.
Trên giường bệnh, Mạc Tu Lăng vẫn nắm tay Giang Nhân Ly. Anh thổi vào đôi tay lạnh cóng của cô, dường như muốn dùng cách này để khiến cô ấm áp hơn.
Tả Dật Phi đứng ngoài phòng bệnh đột nhiên anh muốn buông tay, anh cảm thấy đây là quyết định chính xác nhất. Anh vốn dĩ chỉ muốn ích kỷ một lần, không để ý tới áp lực của Mạc gia và Uông gia, chỉ muốn mang cô rời đi. Nhưng bây giờ, anh biết, anh ra đi một mình là lựa chọn chính xác nhất.
Cho nên, Tả Dật Phi đã buông tay.
Mạc Tu Lăng ra khỏi phòng bệnh liền nhìn thấy Tả Dật Phi. Tả Dật Phi cũng nhìn anh nói: “Tôi muốn nhìn cô ấy một chút.”
Mạc Tu Lăng không nói cái gì, chỉ xoay người đi.
Tả Dật Phi nhìn theo Mạc Tu Lăng: “Tôi hy vọng cho dù anh làm bất cứ việc gì trước tiên hãy nghĩ đến cô ấy. Bởi vì cô ấy là một người không bao giờ nghe giải thích lý do, cô ấy chỉ nhìn vào kết quả.”
Cũng giống như quyết định năm ấy của anh, cho dù là vì sao, trong mắt Giang Nhân Ly, anh cũng đã lựa chọn rời bỏ cô, tất cả lý do cô đều không quan tâm.
Giang Nhân Ly phục hồi tinh thần, cô nghĩ người hiểu mình nhất là Tả Dật Phi, nhưng như vậy thì có gì tốt? Cô nhìn thân ảnh nằm trên giường. Trong mắt đàn ông, thứ mà phụ nữ muốn luôn rất khó kiếm, nhưng thực ra rất đơn giản. Chỉ cần anh đối tốt với cô, lúc nào cũng ở bên cạnh cô, thì tất cả mọi thứ đều không quan trọng.
Cô nằm sát vào anh, đưa tay ra ôm lấy anh.
Anh giật tay cô lại: “Ngủ đi!”
“Không.”
Anh có chút ảo não, “Này, em ôm vậy anh không ngủ được.”
Cô không để ý: “Không như vậy kết hôn làm gì?”
“Em kết hôn để có người ngủ cùng à?”
Giang Nhân Ly suy nghĩ một chút, “Lẽ nào anh không cảm thấy kết hôn cũng chỉ để ngủ?”
Mạc Tu Lăng bị cô làm cho phiền nao, “Nằm xa ra một chút.”
Cô ngồi dậy, đáng ghét!
”Không tình nguyện như vậy thì anh đi ra chỗ khác mà ngủ.”
Mạc Tu Lăng giống như được đại xá, anh cầm lấy gối đi ra ngoài phòng khách.
Cô ngồi ở trên giường, thật đáng ghét, đi thật! Anh từ lúc nào lại biết nghe lời như thế?
Cô phiền muộn. (hự. Tưởng có màn hot :big_smile:)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom