Bỉ Ngạn Tình
Tác giả VW
-
Chương 1: Tình yêu là sự tàn nhẫn
[BOOK]Hạ Uyển Nhi đến bữa tiệc như thời gian Lãnh Thanh Phong đã hẹn với cô, nhưng khi bước vào thấy mọi người đều tập trung ánh mắt lên người mình thì không khỏi sửng sốt. Tại sao ai cũng nhìn cô vậy? Tại cô tới muộn sao? Không thể nào, rõ ràng Lãnh Thanh Phong từ một tháng trước trước lúc đi công tác hắn có nói với cô về bữa tiệc ngày hôm nay mà, hắn còn thủ thỉ bên tai cô rằng hôm nay sẽ có một bất ngờ hắn dành cho cô.
Một tháng không gặp mặt cũng không gọi điện thoại cô đã rất nhớ hắn. Bây giờ được nhìn thấy người mà bản thân ngày đêm nhớ mong đang ở gần ngay trước mắt khiến trái tim Hạ Uyển Nhi đập liên hồi, một niềm vui sướng hạnh phúc dâng trào trong lòng.
Khi Lãnh Thanh Phong tiến gần lại chỉ cách Hạ Uyển Nhi vài bước mới dừng lại. Hắn gia hiệu cho người phụ vụ bê một cái khay nhỏ, bên trên phủ đầy cánh hoa hồng đỏ, giữa khay là một chiếc hộp nhung trắng bắt mắt. Mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người chờ đợi một cảnh cầu hôn tráng lệ hoa mỹ. Nhưng khi người phụ đến gần Lãnh Thanh Phong lại đưa cái khay cho Hạ Uyển Nhi, giọng nói của hắn vang lên phá vỡ sự yên lặng, cũng đánh tan sự hoài nghi của tất cả mọi người
- Uyển Nhi, cảm ơn em! Chúng ta đi thôi.
Dứt lời hắn liền kéo Hạ Uyển Nhi còn đang ngỡ ngàng lên sân khấu. Cùng lúc đó, tất cả ánh đèn đều tập trung lên phía bậc thang bên trái sân khấu. Chỉ thấy một người con gái xinh đẹp quyến rũ đang từ từ bước xuống. Mỗi bước đi đều mang theo sự thanh cao, tao nhã. Người con gái mặc một chiếc đầm đỏ quét đất, gương mặt trang điểm tỉ mỉ đang mỉm cười tươi vui rạng rỡ lại có phần ngây thơ, tạo cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.
Lãnh Thanh Phong đi lướt qua mặt Hạ Uyển Nhi hắn cười hết sức dịu dàng ôn nhu cầm lấy chiếc hộp trên cái khay trên tay cô rồi bước đến bên cô gái kia. Hắn quỳ một chân xuống đất, còn cô ta đứng trên bậc cuối cầu thang tạo nên một khung cảnh trong mơ.
- Hàn Tư Cầm, anh yêu em! Chúng ta kết hôn nhé!
Cả khán phòng đều chấn động, không phải người vừa rồi sẽ là Lãnh phu nhân tương lai sao? Nhưng rồi rất nhanh họ liền nhận ra thật là một chuyện gay cấn.. thì ra chỉ là người thừa thôi!
Nhìn một màn này, Hạ Uyển Nhi hóa đá tại chỗ như có cái gì đó nặng ngàn tấn đè lên không sao nhúc nhích được. Hai mắt long lanh trong suốt dán lên hai thân ảnh đang ân ân ái ái hạnh phúc phía trước. Ánh mắt cô như một tấm gương thu nhỏ mang theo sự thuần khiết tinh khôi hội tụ từ tinh hoa đất trời. Nhưng hiện tại tấm gương tươi đẹp ấy lại phản chiếu một bức tranh tàn nhẫn xé nát tâm can lẫn con tim cô.
Một cảnh tượng đối nghịch vô cùng chói mắt làm người ta phải bất mãn..
Ngoài trời gió thổi, cành cây đung đưa xào xạc, bầu trời tối đen vô tận tựa như lòng người vô tình..
Trái tim Hạ Uyển nhi chết lặng ngay giây phút này, âm thanh vỡ vụn vang lên đầy thê lương. Tâm can đau đớn như muôn trùng điệp điệp nhát dao đâm vào. Con tim vụn nát muôn ngàn mảnh chẳng thể thấy, tâm hồn bị phá hủy chỉ trong một khắc kia thôi! Ai có thể thấu, ai có thể hay đây?
Đây không phải là mơ, tất cả đều chân thực, Hạ Uyển Nhi có muốn tự lừa dối mình cũng không thể. Tất cả đều là sự thật!.. Tâm đau đến muốn phế, nước mắt ướt nhòe khiến đôi mắt long lanh dần mờ đục không phân biệt được phương hướng.
Thực tàn nhẫn! Cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, chỉ ước gì mình chưa từng xuất hiện tại nơi này. Hạ Uyển Nhi một đường chạy ra ngoài, bước đi bất định vô hồn không biết tới đâu về đâu, đầu óc trống rỗng mơ hồ, cuối cùng rơi vào bóng đen vô định.[/BOOK]
Một tháng không gặp mặt cũng không gọi điện thoại cô đã rất nhớ hắn. Bây giờ được nhìn thấy người mà bản thân ngày đêm nhớ mong đang ở gần ngay trước mắt khiến trái tim Hạ Uyển Nhi đập liên hồi, một niềm vui sướng hạnh phúc dâng trào trong lòng.
Khi Lãnh Thanh Phong tiến gần lại chỉ cách Hạ Uyển Nhi vài bước mới dừng lại. Hắn gia hiệu cho người phụ vụ bê một cái khay nhỏ, bên trên phủ đầy cánh hoa hồng đỏ, giữa khay là một chiếc hộp nhung trắng bắt mắt. Mọi người trong phòng đều tập trung vào hai người chờ đợi một cảnh cầu hôn tráng lệ hoa mỹ. Nhưng khi người phụ đến gần Lãnh Thanh Phong lại đưa cái khay cho Hạ Uyển Nhi, giọng nói của hắn vang lên phá vỡ sự yên lặng, cũng đánh tan sự hoài nghi của tất cả mọi người
- Uyển Nhi, cảm ơn em! Chúng ta đi thôi.
Dứt lời hắn liền kéo Hạ Uyển Nhi còn đang ngỡ ngàng lên sân khấu. Cùng lúc đó, tất cả ánh đèn đều tập trung lên phía bậc thang bên trái sân khấu. Chỉ thấy một người con gái xinh đẹp quyến rũ đang từ từ bước xuống. Mỗi bước đi đều mang theo sự thanh cao, tao nhã. Người con gái mặc một chiếc đầm đỏ quét đất, gương mặt trang điểm tỉ mỉ đang mỉm cười tươi vui rạng rỡ lại có phần ngây thơ, tạo cho người ta cảm giác muốn bảo vệ.
Lãnh Thanh Phong đi lướt qua mặt Hạ Uyển Nhi hắn cười hết sức dịu dàng ôn nhu cầm lấy chiếc hộp trên cái khay trên tay cô rồi bước đến bên cô gái kia. Hắn quỳ một chân xuống đất, còn cô ta đứng trên bậc cuối cầu thang tạo nên một khung cảnh trong mơ.
- Hàn Tư Cầm, anh yêu em! Chúng ta kết hôn nhé!
Cả khán phòng đều chấn động, không phải người vừa rồi sẽ là Lãnh phu nhân tương lai sao? Nhưng rồi rất nhanh họ liền nhận ra thật là một chuyện gay cấn.. thì ra chỉ là người thừa thôi!
Nhìn một màn này, Hạ Uyển Nhi hóa đá tại chỗ như có cái gì đó nặng ngàn tấn đè lên không sao nhúc nhích được. Hai mắt long lanh trong suốt dán lên hai thân ảnh đang ân ân ái ái hạnh phúc phía trước. Ánh mắt cô như một tấm gương thu nhỏ mang theo sự thuần khiết tinh khôi hội tụ từ tinh hoa đất trời. Nhưng hiện tại tấm gương tươi đẹp ấy lại phản chiếu một bức tranh tàn nhẫn xé nát tâm can lẫn con tim cô.
Một cảnh tượng đối nghịch vô cùng chói mắt làm người ta phải bất mãn..
Ngoài trời gió thổi, cành cây đung đưa xào xạc, bầu trời tối đen vô tận tựa như lòng người vô tình..
Trái tim Hạ Uyển nhi chết lặng ngay giây phút này, âm thanh vỡ vụn vang lên đầy thê lương. Tâm can đau đớn như muôn trùng điệp điệp nhát dao đâm vào. Con tim vụn nát muôn ngàn mảnh chẳng thể thấy, tâm hồn bị phá hủy chỉ trong một khắc kia thôi! Ai có thể thấu, ai có thể hay đây?
Đây không phải là mơ, tất cả đều chân thực, Hạ Uyển Nhi có muốn tự lừa dối mình cũng không thể. Tất cả đều là sự thật!.. Tâm đau đến muốn phế, nước mắt ướt nhòe khiến đôi mắt long lanh dần mờ đục không phân biệt được phương hướng.
Thực tàn nhẫn! Cô muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức, chỉ ước gì mình chưa từng xuất hiện tại nơi này. Hạ Uyển Nhi một đường chạy ra ngoài, bước đi bất định vô hồn không biết tới đâu về đâu, đầu óc trống rỗng mơ hồ, cuối cùng rơi vào bóng đen vô định.[/BOOK]
Bình luận facebook