Bỉ Ngạn Tình
Tác giả VW
-
Chương 8: Hạnh phúc
Chương 8: Hạnh phúc
Hạ Uyển Nhi tỉnh lại cô thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại thoải mái. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh đánh giá một lượt, đồ đạc tủ ghế được bày biện đơn giản nhưng hết sức tao nhã cao quý sang trọng.
Khắp căn phòng rộng lớn lấy màu xanh nước biển cô yêu thích làm chủ đạo, rèm cửa màu trắng thanh nhã, thềm nhà cũng trải thảm trắng mềm mại, ga trải giường cùng chăn đều phủ màu vàng nhạt. Mọi thứ kết hợp lại thành một chỉnh thể khiến căn phòng trở nên tươi mát lại rất ấm áp.
Uyển Nhi đứng dậy xuống giường để chân trần đi ra ban công thấy ngoài đó có một chiếc ghế quý phi tinh xảo để ngồi thư giãn ngắm cảnh, bên cạnh có một cái bàn với một chậu tường vi nhỏ xinh đặt chính giữa. Cô chưa từng thấy có loại tường vi nào nhỏ như vậy nhìn nhỏ xinh rất đẹp mắt. Từ đây nhìn xuống cô thấy một vườn hoa tường vi rất rộng phía dưới với đủ màu sắc, hoa đang nở rộ rất đẹp và còn tỏa hương thơm dịu nhẹ theo gió hòa quyện trong không gian khiến tinh thần thư thái. Thì ra mùi thơm thoang thoảng cô ngửi được lúc tỉnh dậy nguồn gốc là từ những đóa tường vi ở đây. Đang mải miết đắm chìm trong vẻ đẹp thơ mộng này thì bỗng có một vòng tay ấm áp ôn ngang eo cô cùng đó là hương bạc hà thanh mát. Không cần đoán Uyển Nhi cũng biết người này là ai.. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
- Ra ngoài nhớ phải mang dép không sẽ không tốt cho chân!
A! Hình như cô lại quên mất rồi. Lúc trước vì lo cô lúc nào cũng thích để chân trần đi lại trong nhà mà hắn phủ kín thảm dưới sàn. Đi ra ngoài cũng luôn luôn nhắc nhở đi giày cẩn thận, lúc đầu hắn còn khăng khăng tự tay giúp cô mang giầy mới yên tâm nhưng do cô năn nỉ thuyết phục mới chịu buông tha nhưng vẫn rất khắc khe để ý tới không sợ sẽ ảnh hưởng tới thân thể cô. Cô biết hắn rất để tâm mình nên chỉ gật đầu:
- Ừm, em sẽ để ý!
Chợt hắn ôn cô lên xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh rồi đặt cô ngồi lên hai chân, một tay ôm ngang hông một tay nghịch nghịch tóc cô. Đây cũng là sở thích của hắn luôn thích chạm vào tóc cô bất cứ lúc nào không hề thấy chán.
Đường Vũ Hạo vừa cuốn vài lọn tóc vừa cưng chiều hỏi:
- Thích không?
Mặt Hạ Uyển Nhi ngơ ngác không hiểu. Chỉ nghe một tiếng cười vang lên rồi nghe hắn nói:
- Hoa tường vi.
Đến đây Uyển Nhi chợt hiểu hóa ra tất cả là hắn chuẩn bị cho cô. Chợt một cỗ hạnh phúc dâng trào trong lòng, cô gật đầu:
- Ừm, rất đẹp em rất thích. Anh cho người chuẩn bị sao.
Dù biết nhưng cô vẫn muốn nghe từ miệng hắn nói ra.
- Ừm!
Ngừng một chút hắn lại hỏi:
- Em chưa nhìn ra sao?
Hạ Uyển Nhi mơ hồ chuyển tầm mắt xuống vườn hoa phía dưới nhìn kĩ một lúc lâu hai mắt cô chợt sáng lên rồi hơi phiếm hồng ươn ướt. Rồi cô quay lại ôm cổ hắn đầy vui vẻ hạnh phúc.
- Hạo, cảm ơn anh rất nhiều!
Chỉ thấy trong đám tường vi kia hoa được trồng cẩn thận, xếp lại thành hàng chữ "Hạo Nhi" đan xen trong một hình trái tim rất hài hòa đẹp đẽ nhưng cũng khó có thể nhìn ra.
- Vậy anh nên có thưởng đúng không?
Hắn cười tà mị hỏi cô.
Hạ Uyển Nhi đang đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào nghe hắn hỏi vậy liền ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn. Cô còn chưa hiểu thì đã thấy hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô. Dây dưa một hồi lưỡi hắn cạy mở hàm răng cô ra đưa lưỡi vào khoang miệng không ngừng trêu đùa với cái lưỡi nhỏ xinh ngọt ngào của cô. Môi hắn lành lạnh mang theo hương bạc hà thanh mát làm người ta si mê đắm chìm không thể nào thoát ra được. Đường Vũ Hạo thỏa mãn hưởng thụ hết sự ngọt ngào thơm ngon từ Uyển Nhi cho tới khi cô sắp thở không nổi mới buông ra.
Được thả tự do Hạ Uyển Nhi không ngừng thở từng ngụm một, mặt phủ thêm tầng phiếm hồng. Nhìn vật nhỏ trong lòng bị hôn đến hô hấp dồn dập, mặt đỏ hồng hắn càng vui vẻ. Không ngờ cô vẫn đáng yêu như vậy khiến hắn chẳng thể ngừng muốn trêu chọc. Nhất là đôi môi mọng nước như cánh hoa đào thơm ngọt làm hắn lúc nào cũng muốn hung hăng hôn triền miên mới thỏa thích.
- Có tiến bộ!
Hắn tà ác thì thầm phả hơi nóng lên tai cô khiến Uyển Nhi mặt càng đỏ hai tai nóng bừng chân tay luống cuống xấu hổ không ngừng.
- Vô sỉ!
Hạ Uyển Nhi giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực hắn muốn đẩy ra nhưng như nhìn rõ ý đồ của cô Đường Vũ Hạo liền nhanh tay bắt lấy nắm đấm kéo lại ôm thật chặt không cho cô chạy chốn.
- Ồ! Vậy sao? Mới thế mà em đã mắng anh vô sỉ? Hửm?
Hắn nâng năm ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má nóng bừng của cô.
- Anh..
Cô không thể so cấp độ mặt dày như hắn.
- Tôi làm sao?
Hắn xấu xa hôn lên má cô một cái khiến Hạ Uyển Nhi càng lúng túng xấu hổ.
- Anh.. đáng ghét!
Uyển Nhi chôn đầu vào vòng ngực rộng lớn trước mặt không dám ngẩng lên sợ lại bị chiếm tiện nghi. Lúc nào bên cạnh hắn người thua thiệt sẽ chỉ là cô mà.
Sau khi từ Los Angeles đã một tháng, Uyển Nhi vẫn sống ở biệt thự ngoại ô của Đường Vũ Hạo. Hắn vẫn không muốn để cô ra ngoài cô cũng chẳng để ý tới bởi bản thân cũng chưa có nơi nào muốn đi. Từ lúc về nước Đường Vũ Hạo không còn ngày ngày quấn quýt bên cô như bên Mỹ, dường như có rất nhiều việc phải làm, hắn thường đi làm rất sớm về cũng hơi trễ nhưng hễ có thời gian là lại gọi điện thoại cho cô. Uyển Nhi cũng không trách hắn.
Nghe nói công ty của Đường Vũ Hạo thuộc loại đứng đầu trong giới nên là ông chủ hắn bận bịu cũng phải. Lúc trước khi còn bên nước ngoài cô cũng hay thấy hắn mở hội nghị họp nhưng là trực tuyến đôi khi cũng ra ngoài nhưng là rất ít, ngoài thời gian họp kí duyệt hợp đồng ở nhà ra thì phần lớn thời gian hắn luôn bên cô. Bởi vậy giờ ngày ngày ít được thấy bóng dáng của hắn Uyển Nhi cũng thấy trống vắng. Rảnh rỗi Uyển Nhi sẽ học nấu ăn và trò chuyện cùng người giúp việc trong nhà nếu không sẽ đi chăm sóc vườn hoa tường vi. Nhưng đôi lúc hết việc cô lại hay thần thờ nhớ tới người đàn ông kia. Thật là thói quen là một loại rất đáng sợ!
Lúc này trên tầng cao nhất của Đường thị trong phòng chủ tịch Đường Vũ Hạo thân hình cao lớn mặc vest đen đang ngồi uy nghi trên ghế vẻ mặt lãnh khốc không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì nhìn người phía trước mặt. Phía đối diện bàn làm việc là người đàn ông mặc quần âu màu xanh, áo sơ mi trắng tay xắn vài nấc cổ áo mở hai cúc, mái tóc vàng nâu hơi rối bời, gương mặt vài phần mệt mỏi đang nhăn nhó nhưng không thể làm mất đi vẻ điển trai vốn có.
- Anh à! Anh mới trở lại có cần làm việc điên cuồng vậy không?
Đường Thiên bất mãn nhìn tảng băng trước mắt.
- Có ý kiến?
Hắn không cảm xúc hỏi lại, tay nghịch chiếc bút máy đen tinh xảo.
- Không không em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.
Đường Thiên liền dối lòng nịnh nọt.
- Ồ!
Hắn nhướng mày rậm không tin lắm nhìn khuôn mặt đang cười cười của ai đó không tin. Sao hắn lại không nhìn ra được đứa em trai của mình đang bất mãn nhưng cố giả bộ lấy lòng.
Thấy anh trai tỏ vẻ không tin tưởng Đường Thiên vội tiến tới hai bước tỏ vẻ an hiểu:
- Anh trai, trả lẽ anh để chị dâu của em ở nhà cô đơn sao?
Hết cách rồi! Đường Thiên anh cũng đường cùng nha. Anh biết chắc cho dù mình có khuyên mỏi mồm khô họng thì ông anh tảng băng của anh cũng không xoay chuyển dù một mili.'Xin lỗi chị dâu đã lấy chị làm cớ nha!'Đường Thiên than trong lòng.
Nếu còn không khuyên nổi ông thần trước mặt này thì anh nghĩ mình sẽ chết sớm mất. Đường Thiên anh vẫn chưa muốn đi chầu tổ tiên ở tuổi này a! Nhưng dường như người trước mặt này anh có xin mỏi cổ cũng chẳng được kết quả gì. Mà nếu hôm nay anh ra về tay trắng thì tháng ngày sau này sẽ lâm vào khổ cực khóc không ra nước mắt như trước kia.
Một năm Đường Vũ Hạo rời đi du sơn ngoạn thủy chinh phục trái tim mỹ nữ có bao nhiêu vui vẻ an nhàn mà Đường Thiên anh đang hạnh phúc bên Ý đột nhiên bị lôi cổ về nước gánh một núi công việc ngập đầu lớn nhỏ trên dưới Đường thị đôi lúc nhiều việc hoặc hội nghị quan trọng anh trai sẽ sẽ xử lý từ xa nhưng vẫn rất nhiều việc phải giải quyết.
Thời gian anh trai đang anh anh em em với tri kỷ thì anh phải chết ngộp trong công việc ngày ngày lao tâm đâu còn tự tại như trước. Tự dưng nằm không mà cũng bị vạ lây. Anh đã rất ngoan ngoãn an vị nha sao lại bắt anh làm cái chức phó tổng chết tiệt này chứ hả? Ai muốn thì đi mà làm cho không Đường Thiên này cũng chẳng thèm! Có ai tới cứu anh không vậy? Trả lại anh cuộc sống yêu quý trước kia a!..
Tháng trước Đường Thiên nhận được tin ông anh quý hóa cùng chị dâu sẽ trở lại làm anh vui mừng không ngớt vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi cực khổ này nha. Nhưng mừng chưa được mấy ngày thì tại họa ập tới. Sau khi Đường Vũ Hạo trở lại không những không cho đi còn thăng anh lên làm tổng giám đốc. Cái gì mà khen thưởng một năm qua đã ngày đêm làm việc rất chăm chỉ xuất sắc. Chết tiệt! Nghĩ tới lại thấy ấm ức mà. Thưởng cái con khỉ gió! Ông đấy không thèm! Đấy không phải chỉnh anh tội lần trước chưa được cho phép đã chạy từ Ý tới Mỹ gặp chị dâu phá hỏng chuyện tốt của hắn sao?
Anh là người nhã nhặn mà cũng phải khinh bỉ chửi thề một câu "Con mẹ nó mà!". Chẳng phải lúc biết anh trai tảng băng ngàn năm không gần nữ sắc coi phụ nữ như robot, nay lại bỏ bê công việc chạy đi Mỹ vì một người con gái sao? Dù lấy cớ đi Los Angeles công tác vì chi nhánh của Đường thị cũng rải rác khắp nơi nhưng có đánh chết Đường Thiên anh cũng không tin. Nên mới lặn lội tới nhìn xem chị dâu như thế nào, vậy mà mới gặp được chưa đầy một tiếng đã bị đuổi đi xong một năm sau lại bị chỉnh cho sống dở chết dở như này chứ.
Chưa hết nếu là khối lượng công việc như một năm qua nhiều ngập đầu nhưng anh vẫn chống đỡ nổi, cũng có thời gian đi chơi vui vẻ còn tạm chấp nhận. Nhưng từ khi anh trai tảng băng về không ngừng nghỉ làm việc thì thôi đi lại còn kéo anh vào việc nhiều tới sứt đầu mẻ trán thở không ra hơi. Công tác nước ngoài trừ không quá quan trọng nếu không đều đổ hết lên đầu là anh. Trời ơi nếu cứ như này chắc bản thân anh muốn điên mất.
- Của cậu?
Giọng nói băng lãnh vang lên bên tai khiến Đường Thiên đang thầm oán thán trong lòng liền phục hồi nhưng vẫn không hiểu mình lại nói gì sai sao? Hình như không có thì phải. Thấy Đường Thiên đang ngơ ngác không hiểu thì Đường Vũ Hạo tiếc chữ như vàng mới kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:
- Ai là chị dâu của cậu?
- Còn không phải..
Chợt nhận ra điều gì Đường Thiên liền cười cười sửa lại:
- À! Không phải là chị dâu thôi! Chị dâu dĩ nhiên không phải của em là của đại boss anh nha!
Lúc này thấy vẻ mặt hắn dịu đi Đường Thiên mới thở phào coi như qua một kiếp nạn. Nhưng khi nghe được một câu sau đó Đường Thiên liền lệ rơi đầy mặt mà ra đi.
- Dự án khai thác mỏ bên Châu phi lần này giao cho cậu phụ trách! Bao giờ làm tốt quay về hãy nói tới chuyện có về Ý hay không.
Nói tới đây chợt nghĩ tới gì đó khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Nhưng ở nơi nào đó trong phòng có người như xét đánh đứng tại chỗ không biết mình nghe lầm hay đang mơ. Châu phi? Cái quái gì vậy? Đường Thiên anh đường đường là ông hoàng làng giải trí đứng đầu trong giới minh tinh bây giờ lại đi cái nơi nóng muốn cháy người kia để đào mấy cái mỏ sao? Ngược đãi thời gian qua thì thôi đi lại còn bắt anh đi cái nơi đồng không mông quạnh kia. Không biết khi trở về anh sẽ thành cái dạng gì? Thánh thần ơi có ai cứu con khỏi ông anh trai ác ma này không? Chỉ nói sai một câu mà bị tống đi cái nơi xa vạn dặm kia á! Đường Thiên không ngừng than khóc trong lòng.
- Còn không biến mất thì sẽ chỉ đơn giản đi Châu phi..
Đường Vũ Hạo còn chưa nói hết đã thấy vèo một cái ai đó còn đang ai oán liền mất tăm trong một giây bằng tốc độ ánh sáng.
Phi Hổ vừa đi đến cửa phòng chủ tịch liền thấy bóng dáng tổng giám đốc vụt qua như ma đuổi phía sau anh còn chưa kịp chào đã biến mất như cơn gió. Lấy lại tinh thần Phi Hổ tiến lên gõ sau mở cửa bước vào.
- Chủ thượng, mọi chuyện đã xong!
Phi Hổ cúi đầu báo cáo.
- Được!
Đường Vũ Hạo chỉ gật đầu một cái rồi cầm bút lên tiếp tục kí văn kiện
- Chủ thượng bữa tiệc tối nay có tham dự không ạ?
Phi Hổ dè dặt hỏi
- Là của Kỷ gia sao?
Hắn bỗng dừng lại động tác trong tay ngẩng đầu lên.
Phi Hổ liền đáp:
- Mấy hôm trước Kỷ lão gia sai người đưa thiệp mời tới.
Nghĩ một lúc hắn liền phân phó
- Chuẩn bị.
- Dạ!
Phi Hổ nhìn đôi mắt hổ phách sâu thẳm không biết ẩn chứa điều gì trong đó thì chỉ gật đầu cung kính rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hạ Uyển Nhi đang ngồi đọc sách thì thoáng sững lại bất ngờ khi thấy bóng dáng cao lớn thân thuộc bước vào phòng. Cô không khỏi thắc mắc sao hôm nay hắn về sớm vậy. Không lẽ có chuyện gì quan trọng sao? Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy khuôn mặt góc cạnh đang phóng to trước mặt mình sau môi liền truyền đến cảm giác lành lạnh. Lại bị hôn bất ngờ rồi! Hạ Uyển Nhi thầm than trong lòng.. Khi đã hôn thỏa thích hắn mới buông ra ngồi xuống giường ôm cô vào lòng hỏi:
- Nhớ anh không?
- Hôm nay anh về sớm vậy? Có chuyện gì sao?
Cô không trực tiếp trả lời mà hỏi lại hắn.
- Ừm! Đúng là có việc, tối nay đi dự tiệc cùng anh!
Vừa nói hắn vừa vân vê đôi môi bị hôn đến đỏ mọng của cô.
- Dự tiệc sao?
Cô ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Nhưng em chưa từng tham gia mấy loại tiệc rượu xã giao làm ăn chốn thương trường nên sẽ không quen sợ làm anh mất mặt.
- Không có gì cả! Em ở bên cạnh chưa bao giờ anh thấy mất mặt cả
Hắn cưng chiều nhìn cô khẳng định.
- Nhưng..
Hạ Uyển Nhi còn chưa nói hết thì môi đã bị chặn, lại một trận triền miên kéo dài đến khi cô đỏ mặt vì không thở nổi hắn mới dừng lại thì thầm bên tai cô:
- Ngoan, nói anh biết có nhớ anh không?
- Không.. không biết!
Mùi bạc hà thoang thoảng cùng hơi nóng bên tai khiến Uyển Nhi cảm thấy nhột nhột, mặt đỏ ửng vì xấu hổ
- Thật không biết?
Hắn tà mị ghé càng sát vào tai khiến hô hấp của cô cũng dồn dập đành giơ hai tay đầu hàng.
- Nhớ.. em nhớ!
- Nhớ sao? Vậy nhớ anh nhiều bao nhiêu?
Hắn xấu xa dựa vào người cô hỏi.
- Em.. em.. đi xuống xem dì Giản làm cơm..
Nói rồi cô thoát khỏi lồng ngực hắn chạy trối chết ra khỏi phòng. Thật là người xấu xa luôn thích trêu ghẹo cô!
Hạ Uyển Nhi tỉnh lại cô thấy bản thân đang nằm trên một chiếc giường mềm mại thoải mái. Cô ngồi dậy nhìn xung quanh đánh giá một lượt, đồ đạc tủ ghế được bày biện đơn giản nhưng hết sức tao nhã cao quý sang trọng.
Khắp căn phòng rộng lớn lấy màu xanh nước biển cô yêu thích làm chủ đạo, rèm cửa màu trắng thanh nhã, thềm nhà cũng trải thảm trắng mềm mại, ga trải giường cùng chăn đều phủ màu vàng nhạt. Mọi thứ kết hợp lại thành một chỉnh thể khiến căn phòng trở nên tươi mát lại rất ấm áp.
Uyển Nhi đứng dậy xuống giường để chân trần đi ra ban công thấy ngoài đó có một chiếc ghế quý phi tinh xảo để ngồi thư giãn ngắm cảnh, bên cạnh có một cái bàn với một chậu tường vi nhỏ xinh đặt chính giữa. Cô chưa từng thấy có loại tường vi nào nhỏ như vậy nhìn nhỏ xinh rất đẹp mắt. Từ đây nhìn xuống cô thấy một vườn hoa tường vi rất rộng phía dưới với đủ màu sắc, hoa đang nở rộ rất đẹp và còn tỏa hương thơm dịu nhẹ theo gió hòa quyện trong không gian khiến tinh thần thư thái. Thì ra mùi thơm thoang thoảng cô ngửi được lúc tỉnh dậy nguồn gốc là từ những đóa tường vi ở đây. Đang mải miết đắm chìm trong vẻ đẹp thơ mộng này thì bỗng có một vòng tay ấm áp ôn ngang eo cô cùng đó là hương bạc hà thanh mát. Không cần đoán Uyển Nhi cũng biết người này là ai.. Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:
- Ra ngoài nhớ phải mang dép không sẽ không tốt cho chân!
A! Hình như cô lại quên mất rồi. Lúc trước vì lo cô lúc nào cũng thích để chân trần đi lại trong nhà mà hắn phủ kín thảm dưới sàn. Đi ra ngoài cũng luôn luôn nhắc nhở đi giày cẩn thận, lúc đầu hắn còn khăng khăng tự tay giúp cô mang giầy mới yên tâm nhưng do cô năn nỉ thuyết phục mới chịu buông tha nhưng vẫn rất khắc khe để ý tới không sợ sẽ ảnh hưởng tới thân thể cô. Cô biết hắn rất để tâm mình nên chỉ gật đầu:
- Ừm, em sẽ để ý!
Chợt hắn ôn cô lên xoay người ngồi xuống ghế bên cạnh rồi đặt cô ngồi lên hai chân, một tay ôm ngang hông một tay nghịch nghịch tóc cô. Đây cũng là sở thích của hắn luôn thích chạm vào tóc cô bất cứ lúc nào không hề thấy chán.
Đường Vũ Hạo vừa cuốn vài lọn tóc vừa cưng chiều hỏi:
- Thích không?
Mặt Hạ Uyển Nhi ngơ ngác không hiểu. Chỉ nghe một tiếng cười vang lên rồi nghe hắn nói:
- Hoa tường vi.
Đến đây Uyển Nhi chợt hiểu hóa ra tất cả là hắn chuẩn bị cho cô. Chợt một cỗ hạnh phúc dâng trào trong lòng, cô gật đầu:
- Ừm, rất đẹp em rất thích. Anh cho người chuẩn bị sao.
Dù biết nhưng cô vẫn muốn nghe từ miệng hắn nói ra.
- Ừm!
Ngừng một chút hắn lại hỏi:
- Em chưa nhìn ra sao?
Hạ Uyển Nhi mơ hồ chuyển tầm mắt xuống vườn hoa phía dưới nhìn kĩ một lúc lâu hai mắt cô chợt sáng lên rồi hơi phiếm hồng ươn ướt. Rồi cô quay lại ôm cổ hắn đầy vui vẻ hạnh phúc.
- Hạo, cảm ơn anh rất nhiều!
Chỉ thấy trong đám tường vi kia hoa được trồng cẩn thận, xếp lại thành hàng chữ "Hạo Nhi" đan xen trong một hình trái tim rất hài hòa đẹp đẽ nhưng cũng khó có thể nhìn ra.
- Vậy anh nên có thưởng đúng không?
Hắn cười tà mị hỏi cô.
Hạ Uyển Nhi đang đắm chìm trong hạnh phúc ngọt ngào nghe hắn hỏi vậy liền ngẩng mặt lên, mở to đôi mắt long lanh ngập nước nhìn hắn. Cô còn chưa hiểu thì đã thấy hắn cúi đầu xuống hôn lên đôi môi anh đào đỏ mọng của cô. Dây dưa một hồi lưỡi hắn cạy mở hàm răng cô ra đưa lưỡi vào khoang miệng không ngừng trêu đùa với cái lưỡi nhỏ xinh ngọt ngào của cô. Môi hắn lành lạnh mang theo hương bạc hà thanh mát làm người ta si mê đắm chìm không thể nào thoát ra được. Đường Vũ Hạo thỏa mãn hưởng thụ hết sự ngọt ngào thơm ngon từ Uyển Nhi cho tới khi cô sắp thở không nổi mới buông ra.
Được thả tự do Hạ Uyển Nhi không ngừng thở từng ngụm một, mặt phủ thêm tầng phiếm hồng. Nhìn vật nhỏ trong lòng bị hôn đến hô hấp dồn dập, mặt đỏ hồng hắn càng vui vẻ. Không ngờ cô vẫn đáng yêu như vậy khiến hắn chẳng thể ngừng muốn trêu chọc. Nhất là đôi môi mọng nước như cánh hoa đào thơm ngọt làm hắn lúc nào cũng muốn hung hăng hôn triền miên mới thỏa thích.
- Có tiến bộ!
Hắn tà ác thì thầm phả hơi nóng lên tai cô khiến Uyển Nhi mặt càng đỏ hai tai nóng bừng chân tay luống cuống xấu hổ không ngừng.
- Vô sỉ!
Hạ Uyển Nhi giơ nắm đấm nhỏ đấm vào ngực hắn muốn đẩy ra nhưng như nhìn rõ ý đồ của cô Đường Vũ Hạo liền nhanh tay bắt lấy nắm đấm kéo lại ôm thật chặt không cho cô chạy chốn.
- Ồ! Vậy sao? Mới thế mà em đã mắng anh vô sỉ? Hửm?
Hắn nâng năm ngón tay thon dài vuốt nhẹ lên má nóng bừng của cô.
- Anh..
Cô không thể so cấp độ mặt dày như hắn.
- Tôi làm sao?
Hắn xấu xa hôn lên má cô một cái khiến Hạ Uyển Nhi càng lúng túng xấu hổ.
- Anh.. đáng ghét!
Uyển Nhi chôn đầu vào vòng ngực rộng lớn trước mặt không dám ngẩng lên sợ lại bị chiếm tiện nghi. Lúc nào bên cạnh hắn người thua thiệt sẽ chỉ là cô mà.
Sau khi từ Los Angeles đã một tháng, Uyển Nhi vẫn sống ở biệt thự ngoại ô của Đường Vũ Hạo. Hắn vẫn không muốn để cô ra ngoài cô cũng chẳng để ý tới bởi bản thân cũng chưa có nơi nào muốn đi. Từ lúc về nước Đường Vũ Hạo không còn ngày ngày quấn quýt bên cô như bên Mỹ, dường như có rất nhiều việc phải làm, hắn thường đi làm rất sớm về cũng hơi trễ nhưng hễ có thời gian là lại gọi điện thoại cho cô. Uyển Nhi cũng không trách hắn.
Nghe nói công ty của Đường Vũ Hạo thuộc loại đứng đầu trong giới nên là ông chủ hắn bận bịu cũng phải. Lúc trước khi còn bên nước ngoài cô cũng hay thấy hắn mở hội nghị họp nhưng là trực tuyến đôi khi cũng ra ngoài nhưng là rất ít, ngoài thời gian họp kí duyệt hợp đồng ở nhà ra thì phần lớn thời gian hắn luôn bên cô. Bởi vậy giờ ngày ngày ít được thấy bóng dáng của hắn Uyển Nhi cũng thấy trống vắng. Rảnh rỗi Uyển Nhi sẽ học nấu ăn và trò chuyện cùng người giúp việc trong nhà nếu không sẽ đi chăm sóc vườn hoa tường vi. Nhưng đôi lúc hết việc cô lại hay thần thờ nhớ tới người đàn ông kia. Thật là thói quen là một loại rất đáng sợ!
Lúc này trên tầng cao nhất của Đường thị trong phòng chủ tịch Đường Vũ Hạo thân hình cao lớn mặc vest đen đang ngồi uy nghi trên ghế vẻ mặt lãnh khốc không bộc lộ bất cứ cảm xúc gì nhìn người phía trước mặt. Phía đối diện bàn làm việc là người đàn ông mặc quần âu màu xanh, áo sơ mi trắng tay xắn vài nấc cổ áo mở hai cúc, mái tóc vàng nâu hơi rối bời, gương mặt vài phần mệt mỏi đang nhăn nhó nhưng không thể làm mất đi vẻ điển trai vốn có.
- Anh à! Anh mới trở lại có cần làm việc điên cuồng vậy không?
Đường Thiên bất mãn nhìn tảng băng trước mắt.
- Có ý kiến?
Hắn không cảm xúc hỏi lại, tay nghịch chiếc bút máy đen tinh xảo.
- Không không em chỉ lo cho sức khỏe của anh thôi.
Đường Thiên liền dối lòng nịnh nọt.
- Ồ!
Hắn nhướng mày rậm không tin lắm nhìn khuôn mặt đang cười cười của ai đó không tin. Sao hắn lại không nhìn ra được đứa em trai của mình đang bất mãn nhưng cố giả bộ lấy lòng.
Thấy anh trai tỏ vẻ không tin tưởng Đường Thiên vội tiến tới hai bước tỏ vẻ an hiểu:
- Anh trai, trả lẽ anh để chị dâu của em ở nhà cô đơn sao?
Hết cách rồi! Đường Thiên anh cũng đường cùng nha. Anh biết chắc cho dù mình có khuyên mỏi mồm khô họng thì ông anh tảng băng của anh cũng không xoay chuyển dù một mili.'Xin lỗi chị dâu đã lấy chị làm cớ nha!'Đường Thiên than trong lòng.
Nếu còn không khuyên nổi ông thần trước mặt này thì anh nghĩ mình sẽ chết sớm mất. Đường Thiên anh vẫn chưa muốn đi chầu tổ tiên ở tuổi này a! Nhưng dường như người trước mặt này anh có xin mỏi cổ cũng chẳng được kết quả gì. Mà nếu hôm nay anh ra về tay trắng thì tháng ngày sau này sẽ lâm vào khổ cực khóc không ra nước mắt như trước kia.
Một năm Đường Vũ Hạo rời đi du sơn ngoạn thủy chinh phục trái tim mỹ nữ có bao nhiêu vui vẻ an nhàn mà Đường Thiên anh đang hạnh phúc bên Ý đột nhiên bị lôi cổ về nước gánh một núi công việc ngập đầu lớn nhỏ trên dưới Đường thị đôi lúc nhiều việc hoặc hội nghị quan trọng anh trai sẽ sẽ xử lý từ xa nhưng vẫn rất nhiều việc phải giải quyết.
Thời gian anh trai đang anh anh em em với tri kỷ thì anh phải chết ngộp trong công việc ngày ngày lao tâm đâu còn tự tại như trước. Tự dưng nằm không mà cũng bị vạ lây. Anh đã rất ngoan ngoãn an vị nha sao lại bắt anh làm cái chức phó tổng chết tiệt này chứ hả? Ai muốn thì đi mà làm cho không Đường Thiên này cũng chẳng thèm! Có ai tới cứu anh không vậy? Trả lại anh cuộc sống yêu quý trước kia a!..
Tháng trước Đường Thiên nhận được tin ông anh quý hóa cùng chị dâu sẽ trở lại làm anh vui mừng không ngớt vì cuối cùng cũng thoát khỏi nơi cực khổ này nha. Nhưng mừng chưa được mấy ngày thì tại họa ập tới. Sau khi Đường Vũ Hạo trở lại không những không cho đi còn thăng anh lên làm tổng giám đốc. Cái gì mà khen thưởng một năm qua đã ngày đêm làm việc rất chăm chỉ xuất sắc. Chết tiệt! Nghĩ tới lại thấy ấm ức mà. Thưởng cái con khỉ gió! Ông đấy không thèm! Đấy không phải chỉnh anh tội lần trước chưa được cho phép đã chạy từ Ý tới Mỹ gặp chị dâu phá hỏng chuyện tốt của hắn sao?
Anh là người nhã nhặn mà cũng phải khinh bỉ chửi thề một câu "Con mẹ nó mà!". Chẳng phải lúc biết anh trai tảng băng ngàn năm không gần nữ sắc coi phụ nữ như robot, nay lại bỏ bê công việc chạy đi Mỹ vì một người con gái sao? Dù lấy cớ đi Los Angeles công tác vì chi nhánh của Đường thị cũng rải rác khắp nơi nhưng có đánh chết Đường Thiên anh cũng không tin. Nên mới lặn lội tới nhìn xem chị dâu như thế nào, vậy mà mới gặp được chưa đầy một tiếng đã bị đuổi đi xong một năm sau lại bị chỉnh cho sống dở chết dở như này chứ.
Chưa hết nếu là khối lượng công việc như một năm qua nhiều ngập đầu nhưng anh vẫn chống đỡ nổi, cũng có thời gian đi chơi vui vẻ còn tạm chấp nhận. Nhưng từ khi anh trai tảng băng về không ngừng nghỉ làm việc thì thôi đi lại còn kéo anh vào việc nhiều tới sứt đầu mẻ trán thở không ra hơi. Công tác nước ngoài trừ không quá quan trọng nếu không đều đổ hết lên đầu là anh. Trời ơi nếu cứ như này chắc bản thân anh muốn điên mất.
- Của cậu?
Giọng nói băng lãnh vang lên bên tai khiến Đường Thiên đang thầm oán thán trong lòng liền phục hồi nhưng vẫn không hiểu mình lại nói gì sai sao? Hình như không có thì phải. Thấy Đường Thiên đang ngơ ngác không hiểu thì Đường Vũ Hạo tiếc chữ như vàng mới kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:
- Ai là chị dâu của cậu?
- Còn không phải..
Chợt nhận ra điều gì Đường Thiên liền cười cười sửa lại:
- À! Không phải là chị dâu thôi! Chị dâu dĩ nhiên không phải của em là của đại boss anh nha!
Lúc này thấy vẻ mặt hắn dịu đi Đường Thiên mới thở phào coi như qua một kiếp nạn. Nhưng khi nghe được một câu sau đó Đường Thiên liền lệ rơi đầy mặt mà ra đi.
- Dự án khai thác mỏ bên Châu phi lần này giao cho cậu phụ trách! Bao giờ làm tốt quay về hãy nói tới chuyện có về Ý hay không.
Nói tới đây chợt nghĩ tới gì đó khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Nhưng ở nơi nào đó trong phòng có người như xét đánh đứng tại chỗ không biết mình nghe lầm hay đang mơ. Châu phi? Cái quái gì vậy? Đường Thiên anh đường đường là ông hoàng làng giải trí đứng đầu trong giới minh tinh bây giờ lại đi cái nơi nóng muốn cháy người kia để đào mấy cái mỏ sao? Ngược đãi thời gian qua thì thôi đi lại còn bắt anh đi cái nơi đồng không mông quạnh kia. Không biết khi trở về anh sẽ thành cái dạng gì? Thánh thần ơi có ai cứu con khỏi ông anh trai ác ma này không? Chỉ nói sai một câu mà bị tống đi cái nơi xa vạn dặm kia á! Đường Thiên không ngừng than khóc trong lòng.
- Còn không biến mất thì sẽ chỉ đơn giản đi Châu phi..
Đường Vũ Hạo còn chưa nói hết đã thấy vèo một cái ai đó còn đang ai oán liền mất tăm trong một giây bằng tốc độ ánh sáng.
Phi Hổ vừa đi đến cửa phòng chủ tịch liền thấy bóng dáng tổng giám đốc vụt qua như ma đuổi phía sau anh còn chưa kịp chào đã biến mất như cơn gió. Lấy lại tinh thần Phi Hổ tiến lên gõ sau mở cửa bước vào.
- Chủ thượng, mọi chuyện đã xong!
Phi Hổ cúi đầu báo cáo.
- Được!
Đường Vũ Hạo chỉ gật đầu một cái rồi cầm bút lên tiếp tục kí văn kiện
- Chủ thượng bữa tiệc tối nay có tham dự không ạ?
Phi Hổ dè dặt hỏi
- Là của Kỷ gia sao?
Hắn bỗng dừng lại động tác trong tay ngẩng đầu lên.
Phi Hổ liền đáp:
- Mấy hôm trước Kỷ lão gia sai người đưa thiệp mời tới.
Nghĩ một lúc hắn liền phân phó
- Chuẩn bị.
- Dạ!
Phi Hổ nhìn đôi mắt hổ phách sâu thẳm không biết ẩn chứa điều gì trong đó thì chỉ gật đầu cung kính rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Hạ Uyển Nhi đang ngồi đọc sách thì thoáng sững lại bất ngờ khi thấy bóng dáng cao lớn thân thuộc bước vào phòng. Cô không khỏi thắc mắc sao hôm nay hắn về sớm vậy. Không lẽ có chuyện gì quan trọng sao? Cô ngước mắt lên nhìn thì thấy khuôn mặt góc cạnh đang phóng to trước mặt mình sau môi liền truyền đến cảm giác lành lạnh. Lại bị hôn bất ngờ rồi! Hạ Uyển Nhi thầm than trong lòng.. Khi đã hôn thỏa thích hắn mới buông ra ngồi xuống giường ôm cô vào lòng hỏi:
- Nhớ anh không?
- Hôm nay anh về sớm vậy? Có chuyện gì sao?
Cô không trực tiếp trả lời mà hỏi lại hắn.
- Ừm! Đúng là có việc, tối nay đi dự tiệc cùng anh!
Vừa nói hắn vừa vân vê đôi môi bị hôn đến đỏ mọng của cô.
- Dự tiệc sao?
Cô ngập ngừng, rồi nói tiếp:
- Nhưng em chưa từng tham gia mấy loại tiệc rượu xã giao làm ăn chốn thương trường nên sẽ không quen sợ làm anh mất mặt.
- Không có gì cả! Em ở bên cạnh chưa bao giờ anh thấy mất mặt cả
Hắn cưng chiều nhìn cô khẳng định.
- Nhưng..
Hạ Uyển Nhi còn chưa nói hết thì môi đã bị chặn, lại một trận triền miên kéo dài đến khi cô đỏ mặt vì không thở nổi hắn mới dừng lại thì thầm bên tai cô:
- Ngoan, nói anh biết có nhớ anh không?
- Không.. không biết!
Mùi bạc hà thoang thoảng cùng hơi nóng bên tai khiến Uyển Nhi cảm thấy nhột nhột, mặt đỏ ửng vì xấu hổ
- Thật không biết?
Hắn tà mị ghé càng sát vào tai khiến hô hấp của cô cũng dồn dập đành giơ hai tay đầu hàng.
- Nhớ.. em nhớ!
- Nhớ sao? Vậy nhớ anh nhiều bao nhiêu?
Hắn xấu xa dựa vào người cô hỏi.
- Em.. em.. đi xuống xem dì Giản làm cơm..
Nói rồi cô thoát khỏi lồng ngực hắn chạy trối chết ra khỏi phòng. Thật là người xấu xa luôn thích trêu ghẹo cô!
Bình luận facebook