Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22
Buổi tối Tiểu băng về đến nhà, liếc mắt một cái đã nhận ra ngoại hình của Đàm Duy có thay đổi, liền chạy tới ôm lấy đầu anh soi đi soi lại, tò mò hỏi: “Anh cắt tóc à? Chà chà, chồng của em trông thật phong độ, dựa vào quả đầu này đi lừa mấy em sinh viên nữ trong lớp cũng không thành vấn đề.”
Anh nói đùa: “Thế ý em là nếu anh không cắt quả đầu này thì không lừa nổi mấy em sinh viên nữ đó hả?”
“Lừa được, chắc chắn lừa được, chỉ cần chồng của em thì có cạo trọc đầu cũng lừa được đám sinh viên nữ đó.” Tiểu Băng vừa nói vừa dùng hai tay che kín đầu anh, làm giống như một cái đầu trọc, sau đó ngó trái ngó phải. “Đúng thật, anh cạo trọc đầu nhìn cũng rất đẹp trai, chi bằng lần tới cạo trọc đi.”
Anh gỡ tay Tiểu Băng ra, đi vào bếp dọn cơm, vừa bày đồ ăn ra bàn vừa nói: “Thôi thôi, kiểu đầu này hôm nay đã hứng đủ sự bàn tán ra vào của đám học trò rồi, lại còn cạo à? Em không sợ trường đuổi việc anh sao?”
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tiểu Băng hỏi: “Dạo này anh nhanh nhẹn quá vậy? Sau giờ làm không chỉ nấu xong cơm, đầu tóc cũng cắt gọn luôn.”
“Cắt lúc trưa.”
“Buổi trưa chỉ có chút thời gian, anh còn chạy vào thành phố cắt tóc được?”
“Không phải, cắt ở một hiệu làm đầu ngay bên ngoài trường thôi.”
“Hết bao nhiêu?”
“Không mất tiền. Là của một… người bạn mở.”
“A? Hay vậy? Người bạn nào hả anh? Có phải là phụ nữ không? Vừa hay em cũng đang muốn sửa lại kiểu tóc.”
Anh ngẫm nghĩ, quyết định thành thật nói hết với Tiểu Băng, tránh một ngày nào đó Thường Thắng vì đi câu khách cho “Hiệu tóc Na Na” mà tiết lộ với cô, cũng để phòng Tiểu Băng một bữa nào đó tìm thấy “Hiệu tóc Na Na”, tra hỏi một hồi liền phát hiện ra sự thật, đẩy anh vào thế bị động, thành kẻ biết mà không khai báo. Nhưng trước khi thú thật, anh cũng nhắc nhở cô: “Chuyện này anh nói với em, em tuyệt đối không được kể cho Tiểu Tạ…”
Tiểu Băng hỏi: “Sao, anh cắt tóc ở tiệm làm đầu do có cô nhân tình của Thường Thắng mở à?”
Anh kinh ngạc thốt lên: “Em… biết chuyện này?”
Tiểu băng cười đắc ý nói: “Thế nên anh có chuyện gì cũng đừng hòng qua được mắt em, em nắm bắt thông tin nhanh nhạy và chuẩn xác lắm đấy, anh muốn nói dối cũng không được đâu.”
“Có phải Thường Thắng nói với em không? Hay là Tiểu Tạ kể?”
“Anh không cần biết nguồn cung cấp thông tin của em, trước tiên hãy khai báo toàn bộ sự thật đã, để rm xem anh thành thật đến đâu.” Tiểu Băng khuyên nhủ. “Đầy cũng không phải là chuyện của anh, anh nói dối làm gì chứ? Mau nói thật cho em!”
Anh đành kể từng chi tiết của câu chuyện gặp gỡ Thường Thắng và Na Na hôm nay cho Tiểu Băng nghe. Tiểu Băng vừa nghe vừa cười khẽ, đợi anh kể xong, cô nói: “Cái tay Thường Thắng này diễn nhập vai phết nhỉ, còn tưởng mình là thư sinh phong lưu gì đó thật cơ đấy. Anh ta nói Na Na bây giờ không đi khách nữa, sao anh ta biết được? Chẳng lẽ anh ta bắt cá hai tay được còn cái cô Na Na kia thì không thể? Người làm cái nghề “bán da thịt” này mê nhất là tiền, nếu Na Na có thể thỏa mãn được chỉ bằng tiền của một người thì cô ta đã bỏ nghề từ lâu rồi. Thường Thắng phen này tiêu rồi, bị người ta coi là cái phiếu ăn mà không biết… Nói không chừng ngày nào đó anh ra còn tưởng rằng mình đã đắc đạo thăng thiên.”
“Chuyện này Thường Thắng kể với em à?”
“Đâu có, chẳng phải anh vừa kể cho em sao?”
“Anh có nói là Na Na coi Thường Thắng là phiếu ăn đâu…”
“Cái này còn cần anh phải nói? Người có đầu óc bình thường nghĩ một cái là ra ngay.” Tiểu Băng cười, nói: “Anh không chấp nhận được sự lừa dối đúng không? Muốn lừa là lừa được thôi. Em thấy anh bảo em không được nói với Di Hồng là đã đoán ra được nguồn cơn rồi. Cái loại đàn ông như Thường Thắng đã không có chiều sâu, đầu óc đơn giản mà tứ chi cũng chẳng phát triển, trong đầu anh ta chỉ có từng ấy thứ, cực kỳ dễ đoán.” Tiểu Băng đột ngột hỏi: “Bên ngoài anh có nuôi tình nhân không?”
“Không có.”
“Trả lời quyết đoán thế? Em không tin.”
“Đúng là không có, anh chẳng có thể lực cũng chẳng có điều kiện kinh tế, anh nuôi thế nào?”
“A? Nghe khẩu khí của anh thì trong lòng anh cũng muốn nuôi rồi, chỉ là không có tiền nên mới không nuôi phải không?”
“Ý của anh là dù em không tin vào nhân phẩm của anh nhưng chỉ cần dựa theo thực tế khách quan mà suy xét, em sẽ biết là anh không bao nhân tình.”
“Cái đấy thì chưa chắc, mấy tay bảnh bao như anh còn cần bỏ tiền ra bao nhân tình hay sao? Tự khắc sẽ có nhân tình dâng mình tới cửa để bao anh. Vừa được bao, vừa được chăm, được chơi…”
“Thế mà gọi là bao nhân tình? Đấy là… trai bao mà.”
Tiểu Băng nghiêng đầu nhìn anh. “Giả dụ như có người cho anh rất nhiều tiền, anh có làm… trai bao không?”
“Không đời nào, phải chịu dỉ nhục như thế, cho dù vì tiền thì anh cũng nghĩ anh… không thể làm được…”
“Không làm được cũng không phải sợ, có lẽ có những quý bà rất xinh đẹp, chẳng lẽ anh không làm được hay sao?
“Chưa từng thủ, không biết…” Anh trả lại một đòn. “Thế còn em? Nếu có người cho em rất nhiều tiên, em có chịu làm nhân tình của người ta không?”
Tiểu Băng kiên quyết đáp: “Em tuyệt đối sẽ không vì iền mà bán thân xác của mình.” Sau đó liền đổi giọng: “Nhưng nếu không phải vì tiền… thì khó nói lắm…”
“Tốt thôi, em cứ chuẩn bị bán thận đi, chỉ là không phải vì tiền thôi…”
“Anh nghe em nói hết đã nào, ví dụ có người bắt anh đi mất, khăng khăng muốn em phải dâng hiến chính mình mới thả anh, vậy anh nói em phải làm thế nào? Em chỉ có thể làm theo lời kẻ đó nói, chỉ cần có thể cứu anh…”
“Không được, không được, em nên báo cảnh sát chứ, tuyệt đối không được mắc lừa bọn bắt cóc, những kẻ đó là hạng nói lời không giữ lời, chiếm đoạt em rồi cũng chưa chắc sẽ thả anh, có khi còn muốn lợi dụng em lâu hơn mà sẵn sàng giết anh…”
“Anh thật hiểu tâm lý của bọn bắt cóc, có phải từng bắt cóc vợ người ta rồi không?” Tiểu Băng cười hì hì. “Đây là chính miệng anh nói nhé, lúc đấy đừng trách em thấy chết mà không cứu.”
“Chắc chắn anh sẽ không trách em.”
“Còn anh? Nếu em bị người ta bắt cóc, ví dụ một phú bà bắt cóc, bà ta nhất quyết muốn anh chung chăn chung gối mới chịu thả em, anh có làm không?”
Anh thấy đây là chuyện nực cười có một không hai, nào có người phụ nữ nào ngốc như thế. Chỉ vì muốn được lên giường với anh mà đi bắt cóc vợ anh, dám làm thế chắc?”
Anh cũng không phải là lại thiếu niên anh tuấn hay kiện tướng trên giường. Anh biết Tiểu Băng nhất định cũng giống anh, thà chết cũng không muốn chồng mình làm chuyện ấy, nên rất kiên định nói: “Không làm!”
“Sao? Anh định thấy chết không cứu à? Vì sao? Nếu anh yêu em, sao lại trơ mắt nhìn em bị bà ta giết hả?”
“Vốn dĩ chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Không phải đang giả thiết hay sao? Giả như có chuyện đó thì sao?”
“Giả dụ có chuyện đó? Thế thì anh nghe theo em.”
“Nghe theo em? Em bảo làm thì anh làm, em bảo không thì anh không làm?”
“Lời nói của em chính là thánh chỉ.”
Tiểu Băng hô to một tiếng: “Điêu dân to gan! Chắc chắn trong lòng anh muốn làm lại không muốn chịu trách nhiệm, liền nói là nghe theo em, thật là xảo quyệt.”
“Anh biết em sẽ không bảo anh làm, cho nên anh nói là nghe theo em.”
“Sao anh biết được là em sẽ không bảo anh làm? Em bị bắt cóc, nhất định là sợ đến mê man đầu óc rồi, chỉ muốn giữ mạng mình, chắc chắn sẽ bảo anh nghe theo lời người đàn bà đó. Có điều em sẽ nói trước với anh, sau khi em bị người ta bắt cóc thì dù em có nói gì anh cũng không được nghe theo. Nếu anh bán thân cứu em, đợi tới khi em tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ căm hận anh, không còn cần anh nữa, nghe rõ chưa?”
Anh bật cười: “Sao rồi? Em coi là thật à? Đây chẳng phải chỉ là nói vui thôi sao? Nào có quý bà nào muốn tính kế với anh chứ? Não bà ta có bệnh à?”
“Chồng em là người đàn ông tốt thế này, sao lại không có phụ nữ nào chú ý chứ?”
“Thôi đừng nói nữa, răng anh sắp rụng hết cả rồi đây này!”
Đêm đó, trong lúc Tiểu băng và anh đang vuốt ve nhau, đột nhiên cô hỏi anh: “Đàn ông có thật là giống như Thường Thắng nói hay không, rất nhanh chán? Chúng mình cưới nhau lâu như thế rồi, anh có… chán em không?”
“Anh chán em hay không. Chính em cũng không biết ư?”
“Em cảm nhận được anh không chán em, nhưng em lại sợ anh đang giả vờ…”
“Cái này có thể giả vờ được sao? Thế em cưới anh lâu như vậy rồi, có chán anh không?”
“Phụ nữ thì khác, cơ thể người phụ nữ trước hôn nhân vẫn còn “say ngủ”, phải đợi đến sau khi kết hôn, dưới sự “khai phá” của người chồng mới “thức tỉnh”, người chồng “khai phá” nhiều, phụ nữ sẽ “thức tỉnh” nhiều hơn, cho nên người phụ nữ cùng chồng làm càng nhiều thì đối với người chồng lại càng hứng thú…”
“Em có phải là ngày càng được thức tỉnh hay không?”
“Em cảm thấy đúng như thế…”
Anh cũng cảm thấy Tiểu Băng hôm nay rất “thức tỉnh”, thế là lập tức ôm lấy cô “khai phá” một trận.
Việc đã xong, Tiểu Băng hỏi: “Bây giờ có nhiều đàn ông bao nuôi nhân tình ở ngoài như thế, anh có ngưỡng mộ không?”
“Việc này có gì hay ho để mà ngưỡng mộ chú? Đợi tới lúc bọn họ gặp phải phiền toái, sẽ đến lượt bọn họ quay sang ngưỡng mộ anh.”
“Nếu như không có phiền toái thì sao? Anh có nuôi không?”
“Sao mà không có phiền toái đươc? Chuyện sớm muộn mà thôi. Dù không gặp phải phiền toái lớn như các bà đánh lộn ghen tuông lẽ nào tâm lý cũng không thấy phiền sao? Lo hết chuyện này đến chuyện nọ, hà cớ gì phải thế? Theo anh thấy, đó chẳng phải là cuộc sống của con người nữa rồi.”
“Thế vì sao đàn ông vẫn thích nuôi nhân tình?”
“Sao anh biết được? Em đi hỏi Thường thắng thì hơn, cậu ta là chuyên giá về lĩnh vực này, anh sợ phiền phức, bất kể là phiền phức trong chuyện tình cảm hay là phiền phức trên phương diện kinh tế, hay trên phương diện thời gian, anh đều sợ. Chỉ một người con gái thôi mà anh đã cảm thấy không đối phó nổi rồi, nào còn thời gian và sức lực để đối phó với người nữa?”
Tiểu Băng véo anh một cái: “Anh đang đối phó với em đấy à?”
““Đối phó” anh nói ở đây không phải là “đối phó việc xấu”, mà nghĩa là không thể khiến em hài lòng.”
“Em chỉ hy vọng anh thật lòng yêu em, chỉ yêu một mình em, không cần biết là kết hôn bao nhiêu năm, sẽ vĩnh viễn yêu em giống như lần đầu tiên… sẽ không chịu ảnh hưởng của xã hội hiện đại này… đi làm mấy việc vô nghĩa kia…”
“Em yên tâm, anh sẽ không như thế đâu.”
Anh cảm thấy Tiểu Băng dường như có lời muốn nói với anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay em sao vậy? Có phải là ở ngoài bị người ta ức hiếp không?”
“Xem anh lại nghĩ vớ vẩn rồi kìa! Không ai ức hiếp em ết, là vì anh nhắc đến chuyện Thường Thắng bao nhân tình làm em có chút suy nghĩ. Trước đây nghe người ta nói ông này ông kia nuôi nhân tình ở ngoài thì chẳng nghĩ ngợi gì, bởi vì những người đó em không quen, cảm thấy chuyện của người ra không liên quan gì đến mình, nhưng Thường Thắng là người em quen thuộc lại nuôi nhân tình ở ngoài, thật… đáng sợ, em cảm thấy đáng tiếc thay cho Di Hồng…”
“Em đừng nói với Tiểu Tạ chuyện này, thà dỡ một cây cầu cũng không hủy một kiệu hoa.”
“Em sẽ không nói với cô ấy đâu, nhưng em không sợ phá kiệu, vì sự ích kỷ của em. Nếu em kể chuyện này với Di Hồng, cô ấy nhất định sẽ ly hôn với Thường Thắng, nếu cô ấy ly hôn, nhất định dẽ một lòng tìm cách cướp anh đi, em đâu có ngốc như vậy.”
“Em đừng nói lộn xộn nữa, Tiểu Tạ vốn không có ý đó, là em lần trước nói lộn xộn khiến anh cũng hiểu lầm là cô ấy có lòng với anh thật.”
“Anh tin hay không tin thì khác gì? Lẽ nào anh tin thì sẽ làm thay đổi tình cảm đơn phương của cô ấy?”
Lời này đúng là làm anh cứng họng, nếu anh đã không đồng tình với tình yêu thầm kín của tạ Di Hồng thì anh tin hay không có gì khác nhau? Anh hàm hồ đáp: “Anh chỉ nói vậy thôi, anh sao có thể đáp lại cô ấy? Còn sự tự mãn tối thiểu của em thì sao?”
Tiểu Băng không hỏi dồn nữa, chỉ thở dài, nói: “Nhưng nếu chũng ta giấu giếm Di Hồng chuyện Thường Thắng bao nhân tình, liệu có gây phiền phức nào không?”
Anh an ủi: “vốn chỉ là không nói cho cô ấy biết thôi, có thể gây ra phiền phức gì? Tiết lộ có khi mới gây ra phiền phức ấy.”
Thực ra anh cũng cảm thấy thật không nhẫn tâm lừa dối Tạ Di Hồng, nhưng anh tự an uit mình rằng, những chuyện như thế này, có thể không biết cũng giống như là không có, sao phải làm đến mức khiến vợ chồng nhà người ta chia ly. Cứ cho là Tạ Di Hồng ly hôn với Thường Thắng rồi cũng chưa chắc tìm được một tấm chồng tốt, người sau chắc gì đã bằng người nay.
Cuối cùng anh quyết định không nói cho Tạ Di Hồng biết cũng vì chút tạp niệm riêng tư. Kể từ lần trước Tạ Di Hồng châm chích tay bạn học tự mình đa tình trước mặt anh, anh vẫn luôn trốn tránh cô ấy, ngay cả ánh mắt cũng không liếc về phía cô để cô khỏi lầm tưởng anh đang tự mihf đa tình. Anh nghe nói Tạ Di Hồng muốn làm thủ tục ra nước ngoài, cảm thấy đây là mọt cách mà cô dùng để trốn tránh anh, chắc là thấy anh tự mình đa tình khiến cô chẳng thể vui vẻ mà ở cùng một chỗ cới anh nữa. Nếu trong tình tình này anh kể chuyện Thường Thắng bao nhân tình, chắc chắn sẽ bị coi là tìm cách đào tường nhà người, khiến cô hiểu nhầm anh đang dụ dỗ cô. Vì vậy dù về công hay tư anh cũng quyết định không nói cho cô biết, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.
Sóng yên gió lặng được một thời gian, anh gần như đã quên sạch chuyện này, đột nhiên một ngày, Tạ Di Hồng tìm tới tận nhà anh. Hôm ấy anh đang ở nhà nấu cơm, đội nhiên nghe có tiếng gõ cửa, anh tưởng Tiểu Băng về sớm, bước tới mở cửa, hóa ra là Tạ Di Hồng. Anh bối rối nói: “Cậu đợi tôi một chút, tôi không ngờ là có khách tới, ăn mặc không chỉnh tề, đợi tôi thay quần áo đã.”
Anh chạy đi vớ lấy một cái áo khoác mặc vào, mặc thêm quần dài mới quay lại mở cửa cho cô, phát hiện cô có vẻ mỏi mệt, dáng vẻ hốc hác, mắt đỏ sọng như vừa khóc xong. Anh kinh ngạc, vội hỏi: “Sao thế? Có phải cậu ốm không? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”
“Tôi vừa mới từ bệnh viện ra.” Tạ Di Hồng nói xong câu thì bật khóc thành tiếng.
Anh cuống lên, sợ người khác nhìn thấy lại hiểu sai, hoang mang đỡ Tạ Di Hồng vào nhà để cô ngồi ở phòng khách, rót cho cô một cốc nước, không ngừng hỏi han: “Sao thế? Cậu bị làm sao? Đừng khóc nữa…”
Tạ Di Hồng khóc không thành tiếng, nói: “Tôi…tôi…Thế là hỏng rồi… Đều… tại cậu!”
Anh nói đùa: “Thế ý em là nếu anh không cắt quả đầu này thì không lừa nổi mấy em sinh viên nữ đó hả?”
“Lừa được, chắc chắn lừa được, chỉ cần chồng của em thì có cạo trọc đầu cũng lừa được đám sinh viên nữ đó.” Tiểu Băng vừa nói vừa dùng hai tay che kín đầu anh, làm giống như một cái đầu trọc, sau đó ngó trái ngó phải. “Đúng thật, anh cạo trọc đầu nhìn cũng rất đẹp trai, chi bằng lần tới cạo trọc đi.”
Anh gỡ tay Tiểu Băng ra, đi vào bếp dọn cơm, vừa bày đồ ăn ra bàn vừa nói: “Thôi thôi, kiểu đầu này hôm nay đã hứng đủ sự bàn tán ra vào của đám học trò rồi, lại còn cạo à? Em không sợ trường đuổi việc anh sao?”
Hai người ngồi xuống ăn cơm, Tiểu Băng hỏi: “Dạo này anh nhanh nhẹn quá vậy? Sau giờ làm không chỉ nấu xong cơm, đầu tóc cũng cắt gọn luôn.”
“Cắt lúc trưa.”
“Buổi trưa chỉ có chút thời gian, anh còn chạy vào thành phố cắt tóc được?”
“Không phải, cắt ở một hiệu làm đầu ngay bên ngoài trường thôi.”
“Hết bao nhiêu?”
“Không mất tiền. Là của một… người bạn mở.”
“A? Hay vậy? Người bạn nào hả anh? Có phải là phụ nữ không? Vừa hay em cũng đang muốn sửa lại kiểu tóc.”
Anh ngẫm nghĩ, quyết định thành thật nói hết với Tiểu Băng, tránh một ngày nào đó Thường Thắng vì đi câu khách cho “Hiệu tóc Na Na” mà tiết lộ với cô, cũng để phòng Tiểu Băng một bữa nào đó tìm thấy “Hiệu tóc Na Na”, tra hỏi một hồi liền phát hiện ra sự thật, đẩy anh vào thế bị động, thành kẻ biết mà không khai báo. Nhưng trước khi thú thật, anh cũng nhắc nhở cô: “Chuyện này anh nói với em, em tuyệt đối không được kể cho Tiểu Tạ…”
Tiểu Băng hỏi: “Sao, anh cắt tóc ở tiệm làm đầu do có cô nhân tình của Thường Thắng mở à?”
Anh kinh ngạc thốt lên: “Em… biết chuyện này?”
Tiểu băng cười đắc ý nói: “Thế nên anh có chuyện gì cũng đừng hòng qua được mắt em, em nắm bắt thông tin nhanh nhạy và chuẩn xác lắm đấy, anh muốn nói dối cũng không được đâu.”
“Có phải Thường Thắng nói với em không? Hay là Tiểu Tạ kể?”
“Anh không cần biết nguồn cung cấp thông tin của em, trước tiên hãy khai báo toàn bộ sự thật đã, để rm xem anh thành thật đến đâu.” Tiểu Băng khuyên nhủ. “Đầy cũng không phải là chuyện của anh, anh nói dối làm gì chứ? Mau nói thật cho em!”
Anh đành kể từng chi tiết của câu chuyện gặp gỡ Thường Thắng và Na Na hôm nay cho Tiểu Băng nghe. Tiểu Băng vừa nghe vừa cười khẽ, đợi anh kể xong, cô nói: “Cái tay Thường Thắng này diễn nhập vai phết nhỉ, còn tưởng mình là thư sinh phong lưu gì đó thật cơ đấy. Anh ta nói Na Na bây giờ không đi khách nữa, sao anh ta biết được? Chẳng lẽ anh ta bắt cá hai tay được còn cái cô Na Na kia thì không thể? Người làm cái nghề “bán da thịt” này mê nhất là tiền, nếu Na Na có thể thỏa mãn được chỉ bằng tiền của một người thì cô ta đã bỏ nghề từ lâu rồi. Thường Thắng phen này tiêu rồi, bị người ta coi là cái phiếu ăn mà không biết… Nói không chừng ngày nào đó anh ra còn tưởng rằng mình đã đắc đạo thăng thiên.”
“Chuyện này Thường Thắng kể với em à?”
“Đâu có, chẳng phải anh vừa kể cho em sao?”
“Anh có nói là Na Na coi Thường Thắng là phiếu ăn đâu…”
“Cái này còn cần anh phải nói? Người có đầu óc bình thường nghĩ một cái là ra ngay.” Tiểu Băng cười, nói: “Anh không chấp nhận được sự lừa dối đúng không? Muốn lừa là lừa được thôi. Em thấy anh bảo em không được nói với Di Hồng là đã đoán ra được nguồn cơn rồi. Cái loại đàn ông như Thường Thắng đã không có chiều sâu, đầu óc đơn giản mà tứ chi cũng chẳng phát triển, trong đầu anh ta chỉ có từng ấy thứ, cực kỳ dễ đoán.” Tiểu Băng đột ngột hỏi: “Bên ngoài anh có nuôi tình nhân không?”
“Không có.”
“Trả lời quyết đoán thế? Em không tin.”
“Đúng là không có, anh chẳng có thể lực cũng chẳng có điều kiện kinh tế, anh nuôi thế nào?”
“A? Nghe khẩu khí của anh thì trong lòng anh cũng muốn nuôi rồi, chỉ là không có tiền nên mới không nuôi phải không?”
“Ý của anh là dù em không tin vào nhân phẩm của anh nhưng chỉ cần dựa theo thực tế khách quan mà suy xét, em sẽ biết là anh không bao nhân tình.”
“Cái đấy thì chưa chắc, mấy tay bảnh bao như anh còn cần bỏ tiền ra bao nhân tình hay sao? Tự khắc sẽ có nhân tình dâng mình tới cửa để bao anh. Vừa được bao, vừa được chăm, được chơi…”
“Thế mà gọi là bao nhân tình? Đấy là… trai bao mà.”
Tiểu Băng nghiêng đầu nhìn anh. “Giả dụ như có người cho anh rất nhiều tiền, anh có làm… trai bao không?”
“Không đời nào, phải chịu dỉ nhục như thế, cho dù vì tiền thì anh cũng nghĩ anh… không thể làm được…”
“Không làm được cũng không phải sợ, có lẽ có những quý bà rất xinh đẹp, chẳng lẽ anh không làm được hay sao?
“Chưa từng thủ, không biết…” Anh trả lại một đòn. “Thế còn em? Nếu có người cho em rất nhiều tiên, em có chịu làm nhân tình của người ta không?”
Tiểu Băng kiên quyết đáp: “Em tuyệt đối sẽ không vì iền mà bán thân xác của mình.” Sau đó liền đổi giọng: “Nhưng nếu không phải vì tiền… thì khó nói lắm…”
“Tốt thôi, em cứ chuẩn bị bán thận đi, chỉ là không phải vì tiền thôi…”
“Anh nghe em nói hết đã nào, ví dụ có người bắt anh đi mất, khăng khăng muốn em phải dâng hiến chính mình mới thả anh, vậy anh nói em phải làm thế nào? Em chỉ có thể làm theo lời kẻ đó nói, chỉ cần có thể cứu anh…”
“Không được, không được, em nên báo cảnh sát chứ, tuyệt đối không được mắc lừa bọn bắt cóc, những kẻ đó là hạng nói lời không giữ lời, chiếm đoạt em rồi cũng chưa chắc sẽ thả anh, có khi còn muốn lợi dụng em lâu hơn mà sẵn sàng giết anh…”
“Anh thật hiểu tâm lý của bọn bắt cóc, có phải từng bắt cóc vợ người ta rồi không?” Tiểu Băng cười hì hì. “Đây là chính miệng anh nói nhé, lúc đấy đừng trách em thấy chết mà không cứu.”
“Chắc chắn anh sẽ không trách em.”
“Còn anh? Nếu em bị người ta bắt cóc, ví dụ một phú bà bắt cóc, bà ta nhất quyết muốn anh chung chăn chung gối mới chịu thả em, anh có làm không?”
Anh thấy đây là chuyện nực cười có một không hai, nào có người phụ nữ nào ngốc như thế. Chỉ vì muốn được lên giường với anh mà đi bắt cóc vợ anh, dám làm thế chắc?”
Anh cũng không phải là lại thiếu niên anh tuấn hay kiện tướng trên giường. Anh biết Tiểu Băng nhất định cũng giống anh, thà chết cũng không muốn chồng mình làm chuyện ấy, nên rất kiên định nói: “Không làm!”
“Sao? Anh định thấy chết không cứu à? Vì sao? Nếu anh yêu em, sao lại trơ mắt nhìn em bị bà ta giết hả?”
“Vốn dĩ chuyện đó sẽ không xảy ra.”
“Không phải đang giả thiết hay sao? Giả như có chuyện đó thì sao?”
“Giả dụ có chuyện đó? Thế thì anh nghe theo em.”
“Nghe theo em? Em bảo làm thì anh làm, em bảo không thì anh không làm?”
“Lời nói của em chính là thánh chỉ.”
Tiểu Băng hô to một tiếng: “Điêu dân to gan! Chắc chắn trong lòng anh muốn làm lại không muốn chịu trách nhiệm, liền nói là nghe theo em, thật là xảo quyệt.”
“Anh biết em sẽ không bảo anh làm, cho nên anh nói là nghe theo em.”
“Sao anh biết được là em sẽ không bảo anh làm? Em bị bắt cóc, nhất định là sợ đến mê man đầu óc rồi, chỉ muốn giữ mạng mình, chắc chắn sẽ bảo anh nghe theo lời người đàn bà đó. Có điều em sẽ nói trước với anh, sau khi em bị người ta bắt cóc thì dù em có nói gì anh cũng không được nghe theo. Nếu anh bán thân cứu em, đợi tới khi em tỉnh táo lại, chắc chắn sẽ căm hận anh, không còn cần anh nữa, nghe rõ chưa?”
Anh bật cười: “Sao rồi? Em coi là thật à? Đây chẳng phải chỉ là nói vui thôi sao? Nào có quý bà nào muốn tính kế với anh chứ? Não bà ta có bệnh à?”
“Chồng em là người đàn ông tốt thế này, sao lại không có phụ nữ nào chú ý chứ?”
“Thôi đừng nói nữa, răng anh sắp rụng hết cả rồi đây này!”
Đêm đó, trong lúc Tiểu băng và anh đang vuốt ve nhau, đột nhiên cô hỏi anh: “Đàn ông có thật là giống như Thường Thắng nói hay không, rất nhanh chán? Chúng mình cưới nhau lâu như thế rồi, anh có… chán em không?”
“Anh chán em hay không. Chính em cũng không biết ư?”
“Em cảm nhận được anh không chán em, nhưng em lại sợ anh đang giả vờ…”
“Cái này có thể giả vờ được sao? Thế em cưới anh lâu như vậy rồi, có chán anh không?”
“Phụ nữ thì khác, cơ thể người phụ nữ trước hôn nhân vẫn còn “say ngủ”, phải đợi đến sau khi kết hôn, dưới sự “khai phá” của người chồng mới “thức tỉnh”, người chồng “khai phá” nhiều, phụ nữ sẽ “thức tỉnh” nhiều hơn, cho nên người phụ nữ cùng chồng làm càng nhiều thì đối với người chồng lại càng hứng thú…”
“Em có phải là ngày càng được thức tỉnh hay không?”
“Em cảm thấy đúng như thế…”
Anh cũng cảm thấy Tiểu Băng hôm nay rất “thức tỉnh”, thế là lập tức ôm lấy cô “khai phá” một trận.
Việc đã xong, Tiểu Băng hỏi: “Bây giờ có nhiều đàn ông bao nuôi nhân tình ở ngoài như thế, anh có ngưỡng mộ không?”
“Việc này có gì hay ho để mà ngưỡng mộ chú? Đợi tới lúc bọn họ gặp phải phiền toái, sẽ đến lượt bọn họ quay sang ngưỡng mộ anh.”
“Nếu như không có phiền toái thì sao? Anh có nuôi không?”
“Sao mà không có phiền toái đươc? Chuyện sớm muộn mà thôi. Dù không gặp phải phiền toái lớn như các bà đánh lộn ghen tuông lẽ nào tâm lý cũng không thấy phiền sao? Lo hết chuyện này đến chuyện nọ, hà cớ gì phải thế? Theo anh thấy, đó chẳng phải là cuộc sống của con người nữa rồi.”
“Thế vì sao đàn ông vẫn thích nuôi nhân tình?”
“Sao anh biết được? Em đi hỏi Thường thắng thì hơn, cậu ta là chuyên giá về lĩnh vực này, anh sợ phiền phức, bất kể là phiền phức trong chuyện tình cảm hay là phiền phức trên phương diện kinh tế, hay trên phương diện thời gian, anh đều sợ. Chỉ một người con gái thôi mà anh đã cảm thấy không đối phó nổi rồi, nào còn thời gian và sức lực để đối phó với người nữa?”
Tiểu Băng véo anh một cái: “Anh đang đối phó với em đấy à?”
““Đối phó” anh nói ở đây không phải là “đối phó việc xấu”, mà nghĩa là không thể khiến em hài lòng.”
“Em chỉ hy vọng anh thật lòng yêu em, chỉ yêu một mình em, không cần biết là kết hôn bao nhiêu năm, sẽ vĩnh viễn yêu em giống như lần đầu tiên… sẽ không chịu ảnh hưởng của xã hội hiện đại này… đi làm mấy việc vô nghĩa kia…”
“Em yên tâm, anh sẽ không như thế đâu.”
Anh cảm thấy Tiểu Băng dường như có lời muốn nói với anh, lo lắng hỏi: “Hôm nay em sao vậy? Có phải là ở ngoài bị người ta ức hiếp không?”
“Xem anh lại nghĩ vớ vẩn rồi kìa! Không ai ức hiếp em ết, là vì anh nhắc đến chuyện Thường Thắng bao nhân tình làm em có chút suy nghĩ. Trước đây nghe người ta nói ông này ông kia nuôi nhân tình ở ngoài thì chẳng nghĩ ngợi gì, bởi vì những người đó em không quen, cảm thấy chuyện của người ra không liên quan gì đến mình, nhưng Thường Thắng là người em quen thuộc lại nuôi nhân tình ở ngoài, thật… đáng sợ, em cảm thấy đáng tiếc thay cho Di Hồng…”
“Em đừng nói với Tiểu Tạ chuyện này, thà dỡ một cây cầu cũng không hủy một kiệu hoa.”
“Em sẽ không nói với cô ấy đâu, nhưng em không sợ phá kiệu, vì sự ích kỷ của em. Nếu em kể chuyện này với Di Hồng, cô ấy nhất định sẽ ly hôn với Thường Thắng, nếu cô ấy ly hôn, nhất định dẽ một lòng tìm cách cướp anh đi, em đâu có ngốc như vậy.”
“Em đừng nói lộn xộn nữa, Tiểu Tạ vốn không có ý đó, là em lần trước nói lộn xộn khiến anh cũng hiểu lầm là cô ấy có lòng với anh thật.”
“Anh tin hay không tin thì khác gì? Lẽ nào anh tin thì sẽ làm thay đổi tình cảm đơn phương của cô ấy?”
Lời này đúng là làm anh cứng họng, nếu anh đã không đồng tình với tình yêu thầm kín của tạ Di Hồng thì anh tin hay không có gì khác nhau? Anh hàm hồ đáp: “Anh chỉ nói vậy thôi, anh sao có thể đáp lại cô ấy? Còn sự tự mãn tối thiểu của em thì sao?”
Tiểu Băng không hỏi dồn nữa, chỉ thở dài, nói: “Nhưng nếu chũng ta giấu giếm Di Hồng chuyện Thường Thắng bao nhân tình, liệu có gây phiền phức nào không?”
Anh an ủi: “vốn chỉ là không nói cho cô ấy biết thôi, có thể gây ra phiền phức gì? Tiết lộ có khi mới gây ra phiền phức ấy.”
Thực ra anh cũng cảm thấy thật không nhẫn tâm lừa dối Tạ Di Hồng, nhưng anh tự an uit mình rằng, những chuyện như thế này, có thể không biết cũng giống như là không có, sao phải làm đến mức khiến vợ chồng nhà người ta chia ly. Cứ cho là Tạ Di Hồng ly hôn với Thường Thắng rồi cũng chưa chắc tìm được một tấm chồng tốt, người sau chắc gì đã bằng người nay.
Cuối cùng anh quyết định không nói cho Tạ Di Hồng biết cũng vì chút tạp niệm riêng tư. Kể từ lần trước Tạ Di Hồng châm chích tay bạn học tự mình đa tình trước mặt anh, anh vẫn luôn trốn tránh cô ấy, ngay cả ánh mắt cũng không liếc về phía cô để cô khỏi lầm tưởng anh đang tự mihf đa tình. Anh nghe nói Tạ Di Hồng muốn làm thủ tục ra nước ngoài, cảm thấy đây là mọt cách mà cô dùng để trốn tránh anh, chắc là thấy anh tự mình đa tình khiến cô chẳng thể vui vẻ mà ở cùng một chỗ cới anh nữa. Nếu trong tình tình này anh kể chuyện Thường Thắng bao nhân tình, chắc chắn sẽ bị coi là tìm cách đào tường nhà người, khiến cô hiểu nhầm anh đang dụ dỗ cô. Vì vậy dù về công hay tư anh cũng quyết định không nói cho cô biết, thêm chuyện chẳng bằng bớt chuyện.
Sóng yên gió lặng được một thời gian, anh gần như đã quên sạch chuyện này, đột nhiên một ngày, Tạ Di Hồng tìm tới tận nhà anh. Hôm ấy anh đang ở nhà nấu cơm, đội nhiên nghe có tiếng gõ cửa, anh tưởng Tiểu Băng về sớm, bước tới mở cửa, hóa ra là Tạ Di Hồng. Anh bối rối nói: “Cậu đợi tôi một chút, tôi không ngờ là có khách tới, ăn mặc không chỉnh tề, đợi tôi thay quần áo đã.”
Anh chạy đi vớ lấy một cái áo khoác mặc vào, mặc thêm quần dài mới quay lại mở cửa cho cô, phát hiện cô có vẻ mỏi mệt, dáng vẻ hốc hác, mắt đỏ sọng như vừa khóc xong. Anh kinh ngạc, vội hỏi: “Sao thế? Có phải cậu ốm không? Có cần tôi đưa đến bệnh viện không?”
“Tôi vừa mới từ bệnh viện ra.” Tạ Di Hồng nói xong câu thì bật khóc thành tiếng.
Anh cuống lên, sợ người khác nhìn thấy lại hiểu sai, hoang mang đỡ Tạ Di Hồng vào nhà để cô ngồi ở phòng khách, rót cho cô một cốc nước, không ngừng hỏi han: “Sao thế? Cậu bị làm sao? Đừng khóc nữa…”
Tạ Di Hồng khóc không thành tiếng, nói: “Tôi…tôi…Thế là hỏng rồi… Đều… tại cậu!”
Bình luận facebook