Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
Đàm Duy lặng cả người. “Rốt cuộc là cậu có chuyện gì? Tôi đã… làm gì?”
Tạ Di Hồng khóc lóc một hồi mới có thể cất tiếng nghẹn ngào: “Tôi mắc… bệnh sinh dục rồi…”
Anh nghe được chuyện này lại càng mơ hồ. “Vậy sao cậu lại trách tôi? Lời này không thể nói linh tinh được…”
Tạ Di Hồng phẫn uất nói: “Không trách cậu thì tôi trách ai? CHắc chắn cậu đã sơm biết Thường Thắng làm bậy ở ngoài nhưng vẫn giúp anh ta lừa tôi, nói là buổi tối anh ta ở nhà cậu, hại tôi bây giờ… thành như thế này đây!”
Anh nghe được nguyên do mình bị định tội, thở ra một hơi, an ủi: “Cậu đừng sợ bóng sợ gió, ai nói cậu mắc… bệnh sinh dục? Cậu đã đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ đã kết luận rồi hả?”
Tạ Di Hồng lấy từ trong ví ra mấy tờ kết quả xét nghiệm, chẩn bệnh các loại ném lên mặt bàn. “Không phải bác sĩ kết luận thì tôi khóc cái nỗ gì… Tôi bị thần kinh chắc?”
Anh cảm thấy đây là chuyện riêng tư, không tiện xem kĩ, hơn nữa nếu anh xem kĩ những giấy tờ này cũng chứng tỏ rằng anh không tin cô, cho nên anh chỉ đừng đấy nhìn qua, toàn là các chỉ số xét nghiệm, chữ cái nước ngoài, liền nói: “Tôi đọc cũng không hiểu, cậu cất đi… đừng làm mất…”
Tạ Di Hồng run rẩy nhét giấy tờ vào ví, ngước lên nhìn anh với vẻ buồn thảm, nói: “Vì cớ gì mà tôi lại đen đủi như thế này? Là do kiếp trước tôi đã làm chuyện xấu đúng không?”
“Cậu là người theo thuyết vô thần, còn tin vào mấy thứ kiếp số này ư?”
“Tôi hoàn toàn không ngờ Thường Thắng lại là loại người đó.” Tạ Di Hồng vừa nói lại khóc nấc lên. “Tôi tưởng hắn ta hay dở gì cũng đã là thạc sĩ rồi… còn xuất thân là giáo viên nữa… thì phải là người trung thực… Tuy có hơi thấp… nhưng… người lùn… cũng có cái tốt của người lùn… đó là khó mà trăng hoa ở ngoài. Hu… hu… Người ta nói thà cưới một người yêu bạn cũng đừng cưới người bạn yêu, tôi tưởng… hắn ta… yêu tôi… Tôi tưởng là kết hôn với hắn ta… kinh khủng nhất cũng chỉ là lạnh nhạt một chút mà thôi. Tôi tưởng là… Ai ngờ… hắn ta lại… hại tôi ra nông nỗi này!”
“Bệnh này cũng có thể chữa được mà…”
“HIV mà cũng có thể chữa khỏi sao?”
Anh vừa nghe thấy từ này đã vô cùng kinh sợ, nhất thời cảm thấy không khí chung quanh như bị ô nhiễm, dường như vô số những con virut HIV đang bay lượn khắp nơi trong nhà anh, anh ngắc ngứ hỏi: “Cậu mắc phải… H…HIV?”
Tạ Di Hồng gật gật đầu, lại bật khóc đầy thống khổ.
Anh thấy tay chân lạnh ngắt, đầu óc mê man, điều này giống như không còn cứu vãn được gì nữa, anh không thể tin, sao có thể như vậy chứ? Anh không phải chuyên gia về HIV nhưng anh cũng biết HIV không thể chữa khỏi, sẽ gây chết người. Đại não của anh cự tuyệt việc tin rằng con người đang ngồi trước mặt anh lại nhiễm HIV, thà tin là cô đang trêu chọc anh còn hơn, nhưng cô ấy khóc thảm thiết như thế, tuyệt đối không giống đang giả vờ để lừa anh.
Anh bị cái tin dữ đột ngột này quật ngã hoàn toàn, không biết nên nói gì hoặc nên làm gì, chỉ đứng đó ngây dại nhìn cô, miệng cất tiếng trong vô thức: “Cậu đừng sợ hãi… sẽ không tốt cho sức khỏe…”
“Sớm muộn gì rồi cũng phải chết… còn sợ không tốt cho sức khỏe làm cái gì?”
“Xin lỗi cậu, tôi nên sớm nói thật cho cậu, nhưng Thường Thắng… cậu ta nói… mỗi lần đều có kiểm tra những người đó… xem giấy khám sức khỏe của họ…”
Tạ Di Hồng trừng mắt phẫn nộ: “Cái gì? Chính miệng hắn ta thừa nhận với cậu là hắn ta… chơi gái, cậu… cậu… cậu… cũng không nói cho tôi hả?”
Anh vội vã thanh minh: “Thường Thắng cũng chỉ là lúc thì thừa nhận lúc lại phủ nhận, tôi cũng không biết rốt cuộc là cậu ta nói thật hay nói đùa… Tôi không muốn hủy hoại… cuộc hôn nhân của hai người…”
“Cậu không muốn hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi, cậu thà nhìn tôi bước vào chỗ chết sao?”
Anh thật sự không ngờ sự việc lại đến nước này, bây giờ đành để cho cô mắng chửi, chỉ hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, lúc đó anh sẽ nói cho cô nghe ngay từ lần đầu tiên, dặn cô phải đề phòng Thường Thắng, nhưng dù lúc đó nói cho cô cũng đã là quá muộn, đáng ra ngay từ đầu anh không nên giới thiệu Thường Thắng với cô.
Tạ Di Hồng nổi khùng một trận mà thấy anh lặng thinh không đáp, cũng chẳng buồn nói nữa, trầm mặc một lát rồi dịu giọng, nói: “Không phải tôi giận cậu, là tôi giận Thường thắng, giận cả chính mình. Chuyện này không thể trách cậu, chỉ trách tôi nông cạn, khoảng thời gian này không biết dùng… biện pháp phòng ngừa… Nhưng mà tôi không hề biết hắn ta lại làm những trò đó, nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không để hắn ta chạm vào mình…”
Anh an ủi: “Cậu tìm mấy phòng bệnh khác kiểm tra lại thử xem, bệnh viện cũng có khi nhầm lẫn…”
“Hừ, chính lúc cậu nghĩ bọn họ nhầm thì bọn họ lại đúng.” Tạ Di Hồng thất thần ngồi ở đó, giống như một pho tượng gỗ. Qua một lúc, cô đứng dậy cáo từ: “Tiểu Băng sắp về phải không? Thôi tôi đi đây, cậu đừng nói chuyện này với con bé… cũng đừng nói với bất kì ai khác…”
Anh tiễn cô xuống dưới lầu nhưng không thấy xe máy của cô đâu, hỏi thì cô nói hôm nay bắt taxi đến. Anh muốn hỏi có cần anh đưa về không, nhưng do dự một lúc lại thôi, cô cũng không nhờ anh đưa về. Anh gọi giúp cô một chiếc taxi, đợi lúc xe đi khuất rồi mới quay trở về.
Anh vừa về đến nhà đã mnag cốc nước Tạ Di Hồng uống vứt ngay vào thùng rác, sau đó tìm một chiếc khăn lau, thấm dung dịch tẩy rửa rồi ra sức lau chiếc ghế cô vừa ngồi, nhưng vẫn cảm thấy đáng sợ, dường như vi rút HIV đã ăn vào mặt ghế rồi.
Anh muốn làm cơm tiếp nhưng hôm nay nấu món súp lơ xanh, vừa nhìn thấy những bông súp lơ xanh anh liền nhớ đến bức ảnh mà anh từng nhìn thấy trong một triueenr lãm giáo dục về bệnh sinh dục. Anh không thể ngăn mình nghĩ tới Tạ Di Hồng, chẳng lẽ hôm nay cô ấy không lái xe là vì bệnh đã phát triển đến mức đó rồi, không thể ngồi xe máy được nữa?
Anh cảm thấy thật ghê tởm, vội chạy vào toilet nôn ọe, nhưng trong bụng chẳng có gì để cho ra, nôn khan một hồi mới thấy đỡ, anh súc miệng rồi quay về phòng bếp đổ hết món súp lơ xanh. Anh còn chưa tìm được thứ gì khác để nấu thì Tiểu Băng đã về, vừa vào cửa đã kêu: “Em đói lắm rồi, cơm chín chưa anh?”
Anh cuống quýt nhắc nhở cô: “Cẩn thận, đừng động lung tung! Hôm nay Tạ Di Hồng đến, cô ấy mắc… bệnh sinh dục…”
Tiểu băng trợn tròn mắt. “Cô ấy mắc bệnh sinh dục? Chính miệng cô ấy nói với anh?”
“Ừ, cô ấy còn cho anh xem xác nhận của bác sĩ có điều anh xem không hiểu. Đừng ngồi lên cái ghế ở phòng khách, cô ấy đã ngồi ở đó rồi… Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài đi, anh thật sự không nấu nổi cơm…”
“Ăn ở ngoài thì sạch sẽ sao? Chẳng phải cũng dùng những nguyên liệu đó để nấu hay sao? Hơn nữa còn không rửa kĩ như ở nhà.” Tiểu Băng tỏ ra rất phong độ đại tướng mà an ủi anh. “Anh đừng nghĩ bệnh sinh dục đáng sợ như thế, với lại bệnh sinh dục thì phải lây nhiễm qua đường tình dục chứ? Nên chúng ta không cần hoang mang như thế…”
“Nếu là HIV thì sao?”
Tiểu Băng cũng bị dọa cho chết khiếp: “Cô ấy nhiễm HIV?”
“Ừ.”
Hai vợ chồng đứng đó nín lặng, há miệng nhìn nhau. Một lúc sau, Tiểu Băng là người tỉnh táo trước. “Làm sao có thể chứ? Bệnh của Di Hồng nhất định là do Thường thắng truyền sang, nhưng Thường Thắng… không phải đồng tính luyến ái…”
“Chỉ đồng tính luyến ai mới nhiễm HIV chắc? Bất cứ ai cũng có thể, nghe nói ở Hà Nam có một thôn làng được gọi là “làng HIV”, già trẻ gái trai trong làng đều mắc HIV, đó cũng là do đồng tính luyến ái sao?”
“Thế thì do truyền máu chăng? Di Hồng cũng chưa từng truyền máu, cũng chưa nghe nói Thường Thắng truyền máu bao giờ, sao mắc HIV được? Nhất định là bệnh viện nhầm lẫn rồi.”
“Anh cũng nghĩ thế…”
Cả hai người cũng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Băng liền nói: “Kỳ quái thật, vô duyên vô cớ sao cô ấy lại nghĩ tới chuyện đi khám phụ khoa?”
“Ai biết được? Có thể là có triệu chứng gì đó?”
Tiểu Băng lắc đầu quầy quậy. “Em đi gọi điện thoại an ủi cô ấy.”
“Thôi, em đừng gọi, có lẽ cô ấy cũng không muốn cho người khác biết.”
“Cô ấy không muốn người khác biết, sao tự dưng lại chạy tới kể cho anh? Có lẽ cô ấy định tới nói với e, chỉ là vì em chưa về nhà nên mới mượn anh tố khổ?”
“Không phải, cô ấy ước chừng xem sắp về nên mới đi, còn dặn anh đừng nói với em.”
“Cô ấy không thể nói với em nhưng lại có thể nói với anh? Thế thì cô ấy đã coi anh là tri kỉ rồi đó.” Tiểu Băng hoài nghi nhìn anh, nói. “Cô ấy thật là… Sao không sử dụng vài biện pháp đề phòng? Có ông chồng chuyển nghề làm thương mại, vợ phải mang theo bao cao su mọi lúc mọi nơi chứ, tuyệt đối không thể “giáp lá cà” được.”
“Cô ấy cũng không ngờ Thường Thắng lại ở ngoài… làm cái chuyện kia… Đều tại anh không sớm nói cho cô ấy. Hôm nay cô ấy đến là để hỏi tội, vì cô ấy vừa vào nhà đã kêu lên là “Đều tại cậu”…”
“Cô ấy đúng là “sét đánh mới chạy tới bám cây”, chồng mình ở ngoài trăng hoa thì liên quan gì tới ông bạn như anh? Có chỗ nào viết rằng anh phải có trách nhiệm và nghĩa vụ thông báo những chuyện này với gia quyến của bạn mình?”
“Vấn đề là anh… không chỉ không nói mà còn giúp Thường Thắng nói dối…”
“Chỉ có mấy lần đó thôi? Lẽ nào Thường Thắng cũng chỉ không về nhà vài đêm đó? Lẽ ra cô ấy phải phát hiện ra rồi, nếu đổi lại là em…” Tiểu Băng đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Em cảm thấy cô ấy nói chuyện này “đều tại cậu” còn có một ý khác. Cô ấy và Thường Thắng “làm” mà không phòng bị, rất có thể chỉ là để che mắt, mục đích vẫn là muốn có được đứa con của anh. Nếu cô ấy và Thường Thắng khi “làm” vẫn dùng bao thường xuyên thì cô ấy không thể chụp cho Thường Thắng cái mũ “ba đứa bé” được… Thật hao tâm tổn sức, nào ngờ lại dính phải vận đen của Thường Thắng. Em thấy cô ấy lần này là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Em đừng có ở đó mà phân tích lung tung nữa, sao anh có thể có con với cô ấy được? Em không tin anh đến mức ấy sao?”
“Không phải em không tin anh, mà là quá tin cô ấy… sẽ có kế hoạch như thế. Anh còn nhớ lần cô ấy đi bệnh viện chứ? Biết mình không mang thai nhưng cô ấy vẫn bảo anh đưa về nhà. Đợi tới khi anh tới nhà, trước tiên cô ấy vào phòng ngủ, muốn làm anh tự động mắc câu, kết quả là anh lại chẳng hiểu phong tình, thế là cô ấy lại mặc một bộ đồ ngủ thướt tha đi mê hoặc anh. Nhưng anh vẫn không hiểu, chỉ biết suy nghĩ như một tay nhà quê là người ta ăn mặc trong ba lớp ngoài ba lớp như thế sao ngủ nổi nên cô ấy đành phải nói thẳng ra, nói anh đưa “thứ đó” cho cô ấy… Cô ấy vẫn luôn ghét Thường Thắng, nhiều lần nói với em là không muốn sinh con cho anh ta để khỏi hại đời con, sao cô ấy có thể cùng anh ta… “giáp lá cà” được?”
Anh cũng không hiểu nổi, cảm thấy câu chuyện ly kỳ thế này chỉ có phụ nữ mới nghĩ ra được, cũng chỉ có phụ nữ mới lý giải nổi, trí tưởng tượng của đàn ông trên phương diện này quá hạn hẹp, không thể sánh với phụ nữ.
Tiểu Băng tiếp tục phân tích: “Lần đó cô ấy còn đặt bao cao su ở trong phòng ngủ và phòng tắm cho vợ chồng mình, còn đứng ở cửa phòng tắm đợi chúng ta ra ngoài, chưa biết chừng là vì đi thu thập “thứ đó” của anh…”
“Trí tưởng tượng của em thật… quá phong phú…”
“Đây không phải là giàu trí tưởng tượng, chỉ là nhìn vấn đề một cách toàn diện. Anh không thể xem xét một chuyện một cách riêng lẻ, anh hãy chắp nối tất cả các sự kiện, tất cả những biểu hiện của cô ấy lại với nhau, anh sẽ biết em không đoán mò. Câu đầu tiên cô ấy nói hôm nay là: “Đều tại cậu”, vậy anh hiểu thế nào? Chỉ có thể lý giải theo cách của em, cô ấy vì muốn có đứa con của anh, đành cùng Thường Thắng “giáp lá cà”, nào biết được không những không có được con của anh mà bản thân còn bị nhiễm bệnh, vậy không trách anh còn biết trách ai?
“Nhưng cô ấy là với Thường Thắng, sao không mang thai con của Thường Thắng?”
“Cô ấy nhất định đã dùng một cách nào đó, ví dụ như uống thuốc, nếu vậy cô ấy có thể đảm bảo sẽ không mang thai con của anh ta.”
“Nhưng hôm đó cô ấy đã chứng minh với anh là mình không hề yêu đơn phương. Chuyện đó giải thích thế nào?”
Tiểu Băng nói: “Vậy có gì khó hiểu đâu? Cô ấy biết Thường Thắng sẽ nói với anh chuyện cô ấy thầm yêu anh, cô ấy sợ anh vì chuyện đó mà vui sướng, tự mãn, thâm tâm sẽ khinh thường cô ấy, cho nên cô ấy thanh minh để giữ lại chút thể diện, chỉ có vậy thôi. Có điều em không rõ là cô ấy rốt cuộc định chuẩn bị thế nào để lấy được… “thứ đó” của anh… Chẳng lẽ cô ấy chắc chắn có cách để đưa anh… lên giường?”
“Đừng nói nhảm… Để người ta nghe thấy lại cười nhạo hai vợ chồng mình ăn dưa bở.”
“Em nghĩ cô ấy không phải kẻ ngốc, đã nghĩ ra được kể hoạch này rồi thì nhất định là có cách gì đó có thể lấy được “thứ đó” của anh…” Hai mắt Tiểu Băng đột nhiên sáng rực nhìn anh. “Chắc chắn là anh đã cho cô ấy hy vọng, nếu không, sao anh giải thích được việc cô ấy… không mang bao khi làm tình với Thường Thắng?”
“Cái này chẳng cần giải thích gì cả, bởi vì ngay từ đầu em đã sai rồi. Cô ấy làm tình với chồng cô ấy, nếu muốn có con thì đương nhiên là không mang bao. Em đang phức tạp hóa, tiểu thuyết hóa vấn đề rồi đấy.”
“Hừ, anh không tin vào phân tích của em, nếu anh mắc bẫy của cô ta thì đừng mơ em sẽ tha thứ cho anh, em nói rồi đó, bất kể là anh chủ động hay bị động, chỉ biết giương mắt nhìn hay là bị lừa nên mới làm, dù thế nào chỉ cần anh phát sinh quan hệ với người khác, hoặc là tòi ra đứa con, em chắc chắn sẽ ly hôn với anh.”
Anh đang định bộc bạch mấy lời, đã nghe thấy tiếng Tiểu Băng thảng thốt kêu lên: “Xong rồi, xong rồi, em nhớ ra rồi, em nhất định cũng đã nhiễm HIV rồi!”
Tạ Di Hồng khóc lóc một hồi mới có thể cất tiếng nghẹn ngào: “Tôi mắc… bệnh sinh dục rồi…”
Anh nghe được chuyện này lại càng mơ hồ. “Vậy sao cậu lại trách tôi? Lời này không thể nói linh tinh được…”
Tạ Di Hồng phẫn uất nói: “Không trách cậu thì tôi trách ai? CHắc chắn cậu đã sơm biết Thường Thắng làm bậy ở ngoài nhưng vẫn giúp anh ta lừa tôi, nói là buổi tối anh ta ở nhà cậu, hại tôi bây giờ… thành như thế này đây!”
Anh nghe được nguyên do mình bị định tội, thở ra một hơi, an ủi: “Cậu đừng sợ bóng sợ gió, ai nói cậu mắc… bệnh sinh dục? Cậu đã đi khám bác sĩ chưa? Bác sĩ đã kết luận rồi hả?”
Tạ Di Hồng lấy từ trong ví ra mấy tờ kết quả xét nghiệm, chẩn bệnh các loại ném lên mặt bàn. “Không phải bác sĩ kết luận thì tôi khóc cái nỗ gì… Tôi bị thần kinh chắc?”
Anh cảm thấy đây là chuyện riêng tư, không tiện xem kĩ, hơn nữa nếu anh xem kĩ những giấy tờ này cũng chứng tỏ rằng anh không tin cô, cho nên anh chỉ đừng đấy nhìn qua, toàn là các chỉ số xét nghiệm, chữ cái nước ngoài, liền nói: “Tôi đọc cũng không hiểu, cậu cất đi… đừng làm mất…”
Tạ Di Hồng run rẩy nhét giấy tờ vào ví, ngước lên nhìn anh với vẻ buồn thảm, nói: “Vì cớ gì mà tôi lại đen đủi như thế này? Là do kiếp trước tôi đã làm chuyện xấu đúng không?”
“Cậu là người theo thuyết vô thần, còn tin vào mấy thứ kiếp số này ư?”
“Tôi hoàn toàn không ngờ Thường Thắng lại là loại người đó.” Tạ Di Hồng vừa nói lại khóc nấc lên. “Tôi tưởng hắn ta hay dở gì cũng đã là thạc sĩ rồi… còn xuất thân là giáo viên nữa… thì phải là người trung thực… Tuy có hơi thấp… nhưng… người lùn… cũng có cái tốt của người lùn… đó là khó mà trăng hoa ở ngoài. Hu… hu… Người ta nói thà cưới một người yêu bạn cũng đừng cưới người bạn yêu, tôi tưởng… hắn ta… yêu tôi… Tôi tưởng là kết hôn với hắn ta… kinh khủng nhất cũng chỉ là lạnh nhạt một chút mà thôi. Tôi tưởng là… Ai ngờ… hắn ta lại… hại tôi ra nông nỗi này!”
“Bệnh này cũng có thể chữa được mà…”
“HIV mà cũng có thể chữa khỏi sao?”
Anh vừa nghe thấy từ này đã vô cùng kinh sợ, nhất thời cảm thấy không khí chung quanh như bị ô nhiễm, dường như vô số những con virut HIV đang bay lượn khắp nơi trong nhà anh, anh ngắc ngứ hỏi: “Cậu mắc phải… H…HIV?”
Tạ Di Hồng gật gật đầu, lại bật khóc đầy thống khổ.
Anh thấy tay chân lạnh ngắt, đầu óc mê man, điều này giống như không còn cứu vãn được gì nữa, anh không thể tin, sao có thể như vậy chứ? Anh không phải chuyên gia về HIV nhưng anh cũng biết HIV không thể chữa khỏi, sẽ gây chết người. Đại não của anh cự tuyệt việc tin rằng con người đang ngồi trước mặt anh lại nhiễm HIV, thà tin là cô đang trêu chọc anh còn hơn, nhưng cô ấy khóc thảm thiết như thế, tuyệt đối không giống đang giả vờ để lừa anh.
Anh bị cái tin dữ đột ngột này quật ngã hoàn toàn, không biết nên nói gì hoặc nên làm gì, chỉ đứng đó ngây dại nhìn cô, miệng cất tiếng trong vô thức: “Cậu đừng sợ hãi… sẽ không tốt cho sức khỏe…”
“Sớm muộn gì rồi cũng phải chết… còn sợ không tốt cho sức khỏe làm cái gì?”
“Xin lỗi cậu, tôi nên sớm nói thật cho cậu, nhưng Thường Thắng… cậu ta nói… mỗi lần đều có kiểm tra những người đó… xem giấy khám sức khỏe của họ…”
Tạ Di Hồng trừng mắt phẫn nộ: “Cái gì? Chính miệng hắn ta thừa nhận với cậu là hắn ta… chơi gái, cậu… cậu… cậu… cũng không nói cho tôi hả?”
Anh vội vã thanh minh: “Thường Thắng cũng chỉ là lúc thì thừa nhận lúc lại phủ nhận, tôi cũng không biết rốt cuộc là cậu ta nói thật hay nói đùa… Tôi không muốn hủy hoại… cuộc hôn nhân của hai người…”
“Cậu không muốn hủy hoại cuộc hôn nhân của chúng tôi, cậu thà nhìn tôi bước vào chỗ chết sao?”
Anh thật sự không ngờ sự việc lại đến nước này, bây giờ đành để cho cô mắng chửi, chỉ hy vọng thời gian có thể quay ngược lại, lúc đó anh sẽ nói cho cô nghe ngay từ lần đầu tiên, dặn cô phải đề phòng Thường Thắng, nhưng dù lúc đó nói cho cô cũng đã là quá muộn, đáng ra ngay từ đầu anh không nên giới thiệu Thường Thắng với cô.
Tạ Di Hồng nổi khùng một trận mà thấy anh lặng thinh không đáp, cũng chẳng buồn nói nữa, trầm mặc một lát rồi dịu giọng, nói: “Không phải tôi giận cậu, là tôi giận Thường thắng, giận cả chính mình. Chuyện này không thể trách cậu, chỉ trách tôi nông cạn, khoảng thời gian này không biết dùng… biện pháp phòng ngừa… Nhưng mà tôi không hề biết hắn ta lại làm những trò đó, nếu tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không để hắn ta chạm vào mình…”
Anh an ủi: “Cậu tìm mấy phòng bệnh khác kiểm tra lại thử xem, bệnh viện cũng có khi nhầm lẫn…”
“Hừ, chính lúc cậu nghĩ bọn họ nhầm thì bọn họ lại đúng.” Tạ Di Hồng thất thần ngồi ở đó, giống như một pho tượng gỗ. Qua một lúc, cô đứng dậy cáo từ: “Tiểu Băng sắp về phải không? Thôi tôi đi đây, cậu đừng nói chuyện này với con bé… cũng đừng nói với bất kì ai khác…”
Anh tiễn cô xuống dưới lầu nhưng không thấy xe máy của cô đâu, hỏi thì cô nói hôm nay bắt taxi đến. Anh muốn hỏi có cần anh đưa về không, nhưng do dự một lúc lại thôi, cô cũng không nhờ anh đưa về. Anh gọi giúp cô một chiếc taxi, đợi lúc xe đi khuất rồi mới quay trở về.
Anh vừa về đến nhà đã mnag cốc nước Tạ Di Hồng uống vứt ngay vào thùng rác, sau đó tìm một chiếc khăn lau, thấm dung dịch tẩy rửa rồi ra sức lau chiếc ghế cô vừa ngồi, nhưng vẫn cảm thấy đáng sợ, dường như vi rút HIV đã ăn vào mặt ghế rồi.
Anh muốn làm cơm tiếp nhưng hôm nay nấu món súp lơ xanh, vừa nhìn thấy những bông súp lơ xanh anh liền nhớ đến bức ảnh mà anh từng nhìn thấy trong một triueenr lãm giáo dục về bệnh sinh dục. Anh không thể ngăn mình nghĩ tới Tạ Di Hồng, chẳng lẽ hôm nay cô ấy không lái xe là vì bệnh đã phát triển đến mức đó rồi, không thể ngồi xe máy được nữa?
Anh cảm thấy thật ghê tởm, vội chạy vào toilet nôn ọe, nhưng trong bụng chẳng có gì để cho ra, nôn khan một hồi mới thấy đỡ, anh súc miệng rồi quay về phòng bếp đổ hết món súp lơ xanh. Anh còn chưa tìm được thứ gì khác để nấu thì Tiểu Băng đã về, vừa vào cửa đã kêu: “Em đói lắm rồi, cơm chín chưa anh?”
Anh cuống quýt nhắc nhở cô: “Cẩn thận, đừng động lung tung! Hôm nay Tạ Di Hồng đến, cô ấy mắc… bệnh sinh dục…”
Tiểu băng trợn tròn mắt. “Cô ấy mắc bệnh sinh dục? Chính miệng cô ấy nói với anh?”
“Ừ, cô ấy còn cho anh xem xác nhận của bác sĩ có điều anh xem không hiểu. Đừng ngồi lên cái ghế ở phòng khách, cô ấy đã ngồi ở đó rồi… Hôm nay chúng ta ăn ở ngoài đi, anh thật sự không nấu nổi cơm…”
“Ăn ở ngoài thì sạch sẽ sao? Chẳng phải cũng dùng những nguyên liệu đó để nấu hay sao? Hơn nữa còn không rửa kĩ như ở nhà.” Tiểu Băng tỏ ra rất phong độ đại tướng mà an ủi anh. “Anh đừng nghĩ bệnh sinh dục đáng sợ như thế, với lại bệnh sinh dục thì phải lây nhiễm qua đường tình dục chứ? Nên chúng ta không cần hoang mang như thế…”
“Nếu là HIV thì sao?”
Tiểu Băng cũng bị dọa cho chết khiếp: “Cô ấy nhiễm HIV?”
“Ừ.”
Hai vợ chồng đứng đó nín lặng, há miệng nhìn nhau. Một lúc sau, Tiểu Băng là người tỉnh táo trước. “Làm sao có thể chứ? Bệnh của Di Hồng nhất định là do Thường thắng truyền sang, nhưng Thường Thắng… không phải đồng tính luyến ái…”
“Chỉ đồng tính luyến ai mới nhiễm HIV chắc? Bất cứ ai cũng có thể, nghe nói ở Hà Nam có một thôn làng được gọi là “làng HIV”, già trẻ gái trai trong làng đều mắc HIV, đó cũng là do đồng tính luyến ái sao?”
“Thế thì do truyền máu chăng? Di Hồng cũng chưa từng truyền máu, cũng chưa nghe nói Thường Thắng truyền máu bao giờ, sao mắc HIV được? Nhất định là bệnh viện nhầm lẫn rồi.”
“Anh cũng nghĩ thế…”
Cả hai người cũng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng Tiểu Băng liền nói: “Kỳ quái thật, vô duyên vô cớ sao cô ấy lại nghĩ tới chuyện đi khám phụ khoa?”
“Ai biết được? Có thể là có triệu chứng gì đó?”
Tiểu Băng lắc đầu quầy quậy. “Em đi gọi điện thoại an ủi cô ấy.”
“Thôi, em đừng gọi, có lẽ cô ấy cũng không muốn cho người khác biết.”
“Cô ấy không muốn người khác biết, sao tự dưng lại chạy tới kể cho anh? Có lẽ cô ấy định tới nói với e, chỉ là vì em chưa về nhà nên mới mượn anh tố khổ?”
“Không phải, cô ấy ước chừng xem sắp về nên mới đi, còn dặn anh đừng nói với em.”
“Cô ấy không thể nói với em nhưng lại có thể nói với anh? Thế thì cô ấy đã coi anh là tri kỉ rồi đó.” Tiểu Băng hoài nghi nhìn anh, nói. “Cô ấy thật là… Sao không sử dụng vài biện pháp đề phòng? Có ông chồng chuyển nghề làm thương mại, vợ phải mang theo bao cao su mọi lúc mọi nơi chứ, tuyệt đối không thể “giáp lá cà” được.”
“Cô ấy cũng không ngờ Thường Thắng lại ở ngoài… làm cái chuyện kia… Đều tại anh không sớm nói cho cô ấy. Hôm nay cô ấy đến là để hỏi tội, vì cô ấy vừa vào nhà đã kêu lên là “Đều tại cậu”…”
“Cô ấy đúng là “sét đánh mới chạy tới bám cây”, chồng mình ở ngoài trăng hoa thì liên quan gì tới ông bạn như anh? Có chỗ nào viết rằng anh phải có trách nhiệm và nghĩa vụ thông báo những chuyện này với gia quyến của bạn mình?”
“Vấn đề là anh… không chỉ không nói mà còn giúp Thường Thắng nói dối…”
“Chỉ có mấy lần đó thôi? Lẽ nào Thường Thắng cũng chỉ không về nhà vài đêm đó? Lẽ ra cô ấy phải phát hiện ra rồi, nếu đổi lại là em…” Tiểu Băng đột nhiên ngừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Em cảm thấy cô ấy nói chuyện này “đều tại cậu” còn có một ý khác. Cô ấy và Thường Thắng “làm” mà không phòng bị, rất có thể chỉ là để che mắt, mục đích vẫn là muốn có được đứa con của anh. Nếu cô ấy và Thường Thắng khi “làm” vẫn dùng bao thường xuyên thì cô ấy không thể chụp cho Thường Thắng cái mũ “ba đứa bé” được… Thật hao tâm tổn sức, nào ngờ lại dính phải vận đen của Thường Thắng. Em thấy cô ấy lần này là gậy ông đập lưng ông thôi.”
“Em đừng có ở đó mà phân tích lung tung nữa, sao anh có thể có con với cô ấy được? Em không tin anh đến mức ấy sao?”
“Không phải em không tin anh, mà là quá tin cô ấy… sẽ có kế hoạch như thế. Anh còn nhớ lần cô ấy đi bệnh viện chứ? Biết mình không mang thai nhưng cô ấy vẫn bảo anh đưa về nhà. Đợi tới khi anh tới nhà, trước tiên cô ấy vào phòng ngủ, muốn làm anh tự động mắc câu, kết quả là anh lại chẳng hiểu phong tình, thế là cô ấy lại mặc một bộ đồ ngủ thướt tha đi mê hoặc anh. Nhưng anh vẫn không hiểu, chỉ biết suy nghĩ như một tay nhà quê là người ta ăn mặc trong ba lớp ngoài ba lớp như thế sao ngủ nổi nên cô ấy đành phải nói thẳng ra, nói anh đưa “thứ đó” cho cô ấy… Cô ấy vẫn luôn ghét Thường Thắng, nhiều lần nói với em là không muốn sinh con cho anh ta để khỏi hại đời con, sao cô ấy có thể cùng anh ta… “giáp lá cà” được?”
Anh cũng không hiểu nổi, cảm thấy câu chuyện ly kỳ thế này chỉ có phụ nữ mới nghĩ ra được, cũng chỉ có phụ nữ mới lý giải nổi, trí tưởng tượng của đàn ông trên phương diện này quá hạn hẹp, không thể sánh với phụ nữ.
Tiểu Băng tiếp tục phân tích: “Lần đó cô ấy còn đặt bao cao su ở trong phòng ngủ và phòng tắm cho vợ chồng mình, còn đứng ở cửa phòng tắm đợi chúng ta ra ngoài, chưa biết chừng là vì đi thu thập “thứ đó” của anh…”
“Trí tưởng tượng của em thật… quá phong phú…”
“Đây không phải là giàu trí tưởng tượng, chỉ là nhìn vấn đề một cách toàn diện. Anh không thể xem xét một chuyện một cách riêng lẻ, anh hãy chắp nối tất cả các sự kiện, tất cả những biểu hiện của cô ấy lại với nhau, anh sẽ biết em không đoán mò. Câu đầu tiên cô ấy nói hôm nay là: “Đều tại cậu”, vậy anh hiểu thế nào? Chỉ có thể lý giải theo cách của em, cô ấy vì muốn có đứa con của anh, đành cùng Thường Thắng “giáp lá cà”, nào biết được không những không có được con của anh mà bản thân còn bị nhiễm bệnh, vậy không trách anh còn biết trách ai?
“Nhưng cô ấy là với Thường Thắng, sao không mang thai con của Thường Thắng?”
“Cô ấy nhất định đã dùng một cách nào đó, ví dụ như uống thuốc, nếu vậy cô ấy có thể đảm bảo sẽ không mang thai con của anh ta.”
“Nhưng hôm đó cô ấy đã chứng minh với anh là mình không hề yêu đơn phương. Chuyện đó giải thích thế nào?”
Tiểu Băng nói: “Vậy có gì khó hiểu đâu? Cô ấy biết Thường Thắng sẽ nói với anh chuyện cô ấy thầm yêu anh, cô ấy sợ anh vì chuyện đó mà vui sướng, tự mãn, thâm tâm sẽ khinh thường cô ấy, cho nên cô ấy thanh minh để giữ lại chút thể diện, chỉ có vậy thôi. Có điều em không rõ là cô ấy rốt cuộc định chuẩn bị thế nào để lấy được… “thứ đó” của anh… Chẳng lẽ cô ấy chắc chắn có cách để đưa anh… lên giường?”
“Đừng nói nhảm… Để người ta nghe thấy lại cười nhạo hai vợ chồng mình ăn dưa bở.”
“Em nghĩ cô ấy không phải kẻ ngốc, đã nghĩ ra được kể hoạch này rồi thì nhất định là có cách gì đó có thể lấy được “thứ đó” của anh…” Hai mắt Tiểu Băng đột nhiên sáng rực nhìn anh. “Chắc chắn là anh đã cho cô ấy hy vọng, nếu không, sao anh giải thích được việc cô ấy… không mang bao khi làm tình với Thường Thắng?”
“Cái này chẳng cần giải thích gì cả, bởi vì ngay từ đầu em đã sai rồi. Cô ấy làm tình với chồng cô ấy, nếu muốn có con thì đương nhiên là không mang bao. Em đang phức tạp hóa, tiểu thuyết hóa vấn đề rồi đấy.”
“Hừ, anh không tin vào phân tích của em, nếu anh mắc bẫy của cô ta thì đừng mơ em sẽ tha thứ cho anh, em nói rồi đó, bất kể là anh chủ động hay bị động, chỉ biết giương mắt nhìn hay là bị lừa nên mới làm, dù thế nào chỉ cần anh phát sinh quan hệ với người khác, hoặc là tòi ra đứa con, em chắc chắn sẽ ly hôn với anh.”
Anh đang định bộc bạch mấy lời, đã nghe thấy tiếng Tiểu Băng thảng thốt kêu lên: “Xong rồi, xong rồi, em nhớ ra rồi, em nhất định cũng đã nhiễm HIV rồi!”
Bình luận facebook